Ma Chủng Buông Xuống - Cung Tâm Văn
Chương 80
“Một chú tạo sư thực sự phải hiểu rõ đặc tính của từng loại ma vật cùng kỹ năng của chúng thì mới có thể chế tạo vũ khí và áo giáp phát huy được đặc tính của ma vật khi còn sống.”
Sở Thiên Tầm rút thanh đao màu đỏ bên hông ra, ánh sáng đỏ lướt qua để lại một vệt huyết sắc mờ ảo: “Thanh đao này được rèn từ tay trái của một con ma vật cấp bốn. Vết thương bị nó gây ra sẽ chảy máu không ngừng.”
“Vì vậy, những chú tạo sư ưu tú nhất đều trưởng thành từ chiến trường.” Sở Thiên Tầm giải thích với Từ Hướng Dương: “So với các thánh đồ phụ trợ khác, năng lực đặc trưng của chú tạo sư là ‘hòa tan’, vô cùng thích hợp để chiến đấu.”
Những lời Sở Thiên Tầm nói không rơi vào tai Từ Hướng Dương được bao nhiêu, hai tay anh ta run rẩy siết chặt một thanh đoản đao màu đen, hàm răng va vào nhau lập cập, hai chân cũng không ngừng run rẩy. Nếu không phải vì muốn giữ thể diện trước mặt em họ thì anh ta suýt nữa đã sợ đến mức tè ra quần.
Sau khi ma chủng giáng xuống, cả nhà anh ta may mắn tránh trong căn biệt thự đã được gia cố. Khi đó, qua khe hở của bức màn, anh ta tận mắt chứng kiến những con ma vật lang thang bên ngoài, ma vật khủng bố tàn sắt nuốt sống con người ở khắp nơi, cũng có một ít bị người phản kháng chém thành mảnh nhỏ ghê tởm.
Đó thực sự là những ngày tháng ác mộng, gia đình anh ta sống trong lo sợ và bất an cho đến khi ma vật trên đảo dần bị tiêu diệt. Khi trị an được khôi phục phần nào, bọn họ mới cẩn thận bước ra khỏi nhà.
Từ Hướng Dương từng nghĩ rằng sau tận thế, cuộc sống sẽ chỉ đơn thuần là thiếu thốn vật tư, văn minh suy thoái, nhân tính mai một, như vậy đã là tận cùng của đau khổ. Nhưng lần này, khi đi cùng đoàn người rời khỏi đảo, anh ta mới nhận ra thời đại con người thống trị Trái Đất đã chấm dứt, thế giới bên ngoài sớm đã bị ma vật hoành hành.
Từ xa, một con ma vật khổng lồ trong bộ giáp dữ tợn ầm ầm bước qua. Ở gần đó lại một con ma vật khác với toàn thân phủ vảy trắng, cái đuôi dài quét trên mặt đất, đang bò chậm rãi trên đường bằng tám bàn tay như tay người với móng tay đen nhánh.
Nó đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy đoàn người. Chiếc miệng rộng nứt đến tận mang tai lộ ra hàm răng sắc nhọn đan xen, ánh lên vẻ phấn khích. Thân hình khổng lồ tưởng chừng cồng kềnh lại lập tức nhảy phốc lên bức tường của tòa nhà ven đường, bám vào vách tường và lao đến với tốc độ kinh hoàng.
“Tới… Tới rồi.” Từ Hướng Dương lắp bắp, hai tay run rẩy, miễn cưỡng nói: “Tầm Tầm, em lùi ra sau một chút.”
Lời còn chưa dứt, Sở Thiên Tầm bên cạnh đã biến mất, vô số đường đao đỏ như tơ giăng kín xung quanh ma vật, cắt ngang dọc thân nó, xuyên qua lớp da cứng rắn của nó. Ma vật gào lên một tiếng chói tai, rơi khỏi vách tường, lăn thẳng xuống đất.
Từ Hướng Dương còn chưa kịp phản ứng thì Chung Hồng Phi, người có cấp bậc dị năng còn thấp hơn anh ta đã lao lên cầm đao xông tới không chút do dự.
Cao Yến, người ngày thường luôn dịu dàng và ôn hòa cũng xuất hiện bên cạnh ma vật với tốc độ nhanh đến kinh ngạc. Cô ấy vung vũ khí dài phủ đen trong tay, nhắm thẳng vào cổ ma vật mà chém xuống.
Ngay cả cậu thiếu niên mù kia cũng đột nhiên như thể có thể nhìn thấy mọi thứ. Cậu ấy rút ra cây gậy sắc bén phía trước ra nhập trận.
Ma vật đang giao chiến với mọi người rống to rung trời, cơ thể bị chén đứt vẩy ra chất lỏng sền sệt màu vàng, rơi xuống người cô em họ mà khi nhỏ tới con gián cũng không dám đánh của anh ta. Nhưng giờ đây, dường như em họ đã quen với cảnh tượng này, hoàn toàn không bận tâm. Em ấy cầm song đao sắc bén, đứng thẳng trên đỉnh một cột đèn đường, điềm nhiên cúi xuống quan sát trận chiến bên dưới.
“Tầm Tầm, vẫn luôn chiến đấu như thế này sao?” Từ Hướng Dương lắp bắp hỏi Diệp Bùi Thiên đứng cạnh.
“Thiên Tầm trước giờ vẫn vậy, em ấy luôn nói rằng chỉ có không ngừng trở nên mạnh mẽ thì mới có thể tồn tại trong thế giới này, mới có thể bảo vệ những người mình yêu quý.” Diệp Bùi Thiên dõi theo bóng dáng yểu điệu đứng trên cao, ánh mắt thoáng vẻ dịu dàng: “Em ấy không chỉ có tự mình kiên cường mà còn dùng sự kiên cường này đả động người ở bên cạnh.”
“Nói cũng… cũng đúng…” Từ Hướng Dương siết chặt thanh đao trong tay, vẫn không ngừng run rẩy.
Con ma vật khổng lồ quay cuồng trên đất, chiếc đuôi to có vảy trắng vung mạnh, hất văng mấy người đang bao vây nó ra xa. Nghiêm Tuyết canh giữ trên cao nổ súng bắn liền mấy viên đạn, kịp thời ngăn cản đòn tấn công tiếp theo của ma vật, nhưng những viên đạn của cô ấy lại không thể xuyên qua lớp vảy cứng rắn kia.
“Anh họ, dùng dị năng đi.” Trên cột đèn, giọng của Sở Thiên Tầm vang lên.
Đúng, mình có thể dùng dị năng! Từ Hướng Dương tự nhủ trong lòng. Mình là đàn ông, sao có thể trốn sau lưng em họ và mấy cô gái, trốn sau một cậu bé mù chứ?
Anh ta gắng gượng ổn định đôi chân mềm nhũn, tập trung tinh thần, giơ cánh tay lên, dồn sự chú ý vào lớp vảy cứng rắn trên cơ thể ma vật. Trán Từ Hướng Dương dần rịn mồ hôi, lớp vảy trên da ma vật bắt đầu tan chảy, biến thành chất lỏng màu bạc, dần dần tụ lại trong lòng bàn tay anh ta.
Mang chất lỏng này về căn cứ có thể đúc thành bộ giáp mỏng nhẹ. Đồng thời, trong khoảnh khắc tiếp xúc với vật liệu, Từ Hướng Dương có một cảm giác trực quan hơn về nó. Anh ta mơ hồ nhận ra dị năng của mình vốn dừng lại ở giai đoạn giữa cấp một đã lâu thì hiện tại đang có dấu hiệu đột phá.
Tầm Tầm nói không sai, chỉ khi tham gia chiến đấu, dị năng mới có thể tiến bộ và giúp mình rèn ra vũ khí tốt hơn! Lần đầu tiên thực sự chiến đấu, Từ Hướng Dương cảm thấy hưng phấn.
Thế nhưng anh ta chưa kịp vui mừng bao lâu thì ma vật bất ngờ hất văng những người đang vây công nó, há cái miệng rộng đầy máu, lao thẳng về phía kẻ đã hòa tan lớp vảy của nó.
“A a a a!” Từ Hướng Dương hoảng sợ hét lớn.
Nhưng dù là Sở Thiên Tầm đứng trên cột đèn hay Diệp Bùi Thiên ngay bên cạnh anh ta cũng đều chỉ bình tĩnh quan sát, không hề có ý định ra tay giúp đỡ.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, hoảng sợ đến cực điểm, Từ Hướng Dương không còn lựa chọn nào khác ngoài dốc hết sức thi triển dị năng. Chỉ trong chớp mắt, anh ta đã hòa tan toàn bộ những chiếc răng sắc nhọn trong miệng ma vật.
Ma vật lao đến, há cái miệng trống trơn không còn răng, liên tục đóng mở trước mặt, nước dãi nhỏ tong tong xuống gương mặt anh ta.
Nỗi sợ hãi tột cùng kích phát bản năng sinh tồn mãnh liệt trong Từ Hướng Dương. Anh ta không biết mình làm cách nào, chỉ nhớ rằng mình đã vung kiếm đâm xuyên qua cổ họng ma vật, sau đó dùng hết sức đạp văng nó ra, vừa lăn vừa bò thoát khỏi thân hình khổng lồ của nó.
Ma vật lăn một vòng trên đất, hất đầu mạnh đến mức đoản kiếm cắm trên cổ bị bắn ra. Nó lật người, chống thân hình đồ sộ dậy, một lần nữa lao thẳng đến Từ Hướng Dương.
Giữa không trung, một bàn tay khổng lồ kết từ cát vàng bất ngờ xuất hiện, bàn tay ấy vươn ra túm chặt ma vật. Đám cát dâng trào, bao phủ lấy thân hình con ma vật, máu vàng tí tách nhỏ xuống giữa dòng cát. Một lúc sau, dòng cát lặng dần, không còn nhúc nhích nữa.
Sở Thiên Tầm nhảy xuống, nhặt ma chủng từ đống cát lên rồi vươn tay về phía Từ Hướng Dương, anh ta đang ngồi bệt dưới đất, mặt trắng bệch, chân tay run rẩy.
“Hoan nghênh gia nhập Lẫm Đông Chi Tâm, anh Hướng Dương.”
Quanh đảo Lộ có rất ít đội săn ma hoạt động cho nên số lượng ma vật lang thang xung quanh đảo vẫn còn rất nhiều. Cả đội di chuyển với tốc độ chậm rãi, vừa đi vừa dọn sạch ma vật cản đường. Bất kể cấp bậc dị năng cao hay thấp, mỗi thành viên trong đội đều nỗ lực tham gia vào những trận chiến phù hợp với khả năng của mình.
“Chị Thiên Tầm ơi, phía trước có một con ma vật rất mạnh.” Đồ Diệc Bạch đột nhiên dừng bước, tập trung lắng nghe rồi nói: “Giai đoạn giữa cấp bốn. Năng lực của nó là ngọn lửa.”
Sở Thiên Tầm rút song đao ra: “Nghiêm Tuyết, Diệc Bạch, hai người chú ý xung quanh. Những người khác cũng ở lại đây đi.”
Cô quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Bùi Thiên. Anh gật đầu với cô: “Bọn anh đi đây.”
Hai bóng người lao vút đi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn.
Không bao lâu sau, từ xa bốc lên ngọn lửa rực trời, con ma vật có cánh như cánh dơi đỏ lao lên cao, nó có khuôn mặt và vóc dáng của một phụ nữ, làn da đỏ sẫm và chiếc đuôi dài nhọn ném tới ném đi.
“Ồ, là con người đáng yêu” Ma vật vươn đầu lưỡi liếm vết máu trên tay, giọng nói từ tính quyến rũ: “Đừng sợ, ta sẽ chơi đùa với các người thật vui vẻ, sẽ không để các người chết dễ dàng đâu.”
Ánh đao màu đen của Sở Thiên Tầm bùng nổ trên không, đan chéo trong cát vàng và ánh lửa ngợp trời
Nghiêm Tuyết chiếm cứ một vị trí cao, giương súng quan sát trận chiến. Nhưng tốc độ di chuyển của Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên quá nhanh, đến mức cô ấy cũng không theo kịp. Việc của cô ấy chỉ là đảm bảo an toàn cho khu vực xung quanh, không để bất kỳ kẻ nào quấy nhiễu cuộc chiến phía trước.
Đột nhiên, Đồ Diệc Bạch lên tiếng: “Có người đến! Tốc độ cực nhanh, không đúng! Nhanh quá! Đã đi qua rồi!”
Nghiêm Tuyết nhìn xuống đường phố, chỉ kịp thấy một bóng người mờ nhạt lao vút qua với tốc độ khủng khiếp, chạy thẳng về phía chiến trường.
“Không ổn!” Nghiêm Tuyết lập tức giương súng bắn lên trời, phát tín hiệu cảnh báo cho Sở Thiên Tầm.
Giữa không trung, ma vật vẫn đang liếm láp bàn tay đẫm máu của mình. Cánh tay nó đã bị chém đứt tận cổ tay nhưng nó chẳng mảy may để tâm. Phần thịt mới bắt đầu nhú lên chỗ vết cắt. Chẳng bao lâu nữa, nó sẽ có một đôi tay mới.
“Không tệ nhỉ, hai người các người. Nơi này cũng có nhân loại lợi hại đến vậy sao?” Ma vật xấu xí cất giọng nói mê hoặc lòng người: “Chàng trai kia, mùi của anh có vẻ rất thơm, anh có muốn đi theo làm thú cưng của ta không? Ta sẽ nuôi anh, đảm bảo mỗi ngày chỉ ăn một chút, sẽ không chết đâu, hì hì.”
Sở Thiên Tầm ngã xuống đất, cánh tay của ma vật đã bị chặt đứt nhưng đồng thời trên người cô cũng đầy máu. Cô nhìn chằm chằm con ma vật trên không trung, chuẩn bị đón đợt tấn công mạnh mẽ tiếp theo.
Đúng lúc này, tiếng súng của Nghiêm Tuyết vang lên từ xa.
Sở Thiên Tầm lập tức di chuyển sang trái. Một con dao găm ánh lên sắc xanh lao thẳng đến vị trí cô vừa đứng.
Một bóng dáng nhỏ nhắn, gầy gò cầm lưỡi dao sắc bén xuất hiện bên cạnh cô. Trong khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, ánh mắt Sở Thiên Tầm chạm phải một đôi con ngươi lạnh lẽo không hề có cảm xúc.
Gần như theo bản năng, Sở Thiên Tầm vung đao đỡ lại. Tiếng kim loại chạm vào nhau vang lên chói tai.
Lưỡi dao găm màu xanh lam lướt qua trong tích tắc.
Sở Thiên Tầm liên tục vung đao, từng nhát va chạm tạo nên những tiếng lanh lảnh vang vọng xung quanh.
Nhanh quá! Cô chấn động trong lòng.
Đây là một thánh đồ hệ tốc độ thực sự, cấp bậc ít nhất đã đạt đến cấp ba. Ngay cả cô cũng không theo kịp tốc độ này, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm chiến đấu và phản xạ để chặn lại đòn tấn công.
Hơn nữa người này là một sát thủ được huấn luyện chuyên nhằm vào ám sát. Mỗi một chiêu đều là trí mạng, không hề khoan nhượng.
Trong đầu Sở Thiên Tầm chợt lóe lên một tổ chức tiếng xấu rõ ràng, tổ chức chuyên bồi dưỡng sát dị năng tốc độ làm sát thủ – Hôi.
Hôi chỉ nhận hợp đồng ám sát con người, thu về số tiền kếch xù, hoạt động ám sát chính là phương thức sinh tồn của bọn họ. Đây là một tổ chức bị căm hận đến tận xương tủy, bởi dù có là dị năng giả mạnh mẽ đến đâu vẫn có không ít người gục ngã dưới lưỡi dao chí mạng của những sát thủ nhanh như chớp này.
Chỉ trong một vài giây, hai bên đã giao đấu hàng chục chiêu. Sát thủ kia cũng thầm kinh ngạc, thậm chí có chút hoảng loạn.
Ngoài thầy ra, ngay cả những kẻ mạnh nhất trong tổ chức cũng chưa ai có thể đỡ được nhiều đòn như vậy. Tốc độ là lợi thế lớn nhất của cô ta, nhưng nếu có kẻ có thể trụ vững trước tốc độ tối đa này đồng nghĩa với việc nhiệm vụ của cô ta có nguy cơ thất bại.
Mà hậu quả của thất bại là gì? Cả người sát thủ run lên, không dám nghĩ tiếp. Đoản đao trong tay chợt xoay chuyển, tốc độ lại càng điên cuồng hơn, tung ra một đợt tấn công dồn dập với người đối diện.
Nhận thấy nhịp điệu của đối phương bắt đầu rối loạn, Sở Thiên Tầm nắm bắt được sơ hở trong khoảnh khắc ngắn ngủi, lập tức vung đao đâm thẳng vào bụng đối thủ. Lưỡi đao đỏ rực xuyên qua cơ thể kẻ địch mà không chút do dự.
Đó là một nữ sát thủ còn rất trẻ. Dưới mái tóc rối bời, ánh mắt cô ta ánh lên một tia vui sướng quái dị. Cô ta không hề để ý đến vết thương trên người, một tay giữ chặt lưỡi đao của Sở Thiên Tầm, tay còn lại nắm chặt con dao đâm thẳng vào người cô.
Không xong! Sở Thiên Tầm hoảng hốt.
“Hì hì hì, tìm được sơ hở rồi nhé.” Giọng nói của ma vật vang lên phía sau.
Chiếc đuôi dài sắc bén,phủ đầy gai nhọn xuyên thẳng qua lớp giáp sau lưng cô, đâm thẳng vào tim.
Cùng lúc đó, sát thủ cũng thả lỏng tay, mang theo vết thương nặng biến mất trước mặt cô
Nhưng Sở Thiên Tầm không gục ngã.
Một bàn tay xương xẩu kịp thời nắm lấy chiếc đuôi đầy gai của ma vật, giữ chặt không để nó xuyên sâu hơn.
Cắn răng chịu đau, Sở Thiên Tầm xoay người vung đao, chém đứt chiếc đuôi đó.
“Vừa nãy chỉ là đùa chơi thôi, bây giờ ta đã chán rồi. Các người tốt nhất nên ngoan ngoãn chịu chết đi.”
Bị chặt mất đuôi, ma vật tức giận đến mức mặt mày méo mó. Nó hít một hơi thật sâu rồi há miệng phun ra ngọn lửa hừng hực.
Ngay lập tức, cát vàng trong không trung tụ lại, tạo thành một lớp chắn giữa hai bên.
Ngọn lửa có sức nóng kinh khủng, thiêu rụi mọi thứ xung quanh, mặt đường nhựa, bức tường cát của Diệp Bùi Thiên, thậm chí cả không khí cũng như đang bị nung chảy.
Dưới chân Sở Thiên Tầm, mặt đất bất ngờ nứt ra. Rơi xuống một cái hố đang không ngừng sụt lún, Diệp Bùi Thiên lao đến, ôm chặt rồi cùng nhau chìm xuống lòng đất.
Qua bờ vai của anh, Sở Thiên Tầm nhìn thấy ánh lửa đỏ rực lướt qua ngay trước mắt. Cô thậm chí còn ngửi thấy mùi da thịt cháy khét.
“Bùi Thiên…”
Cô định mở miệng nhưng Diệp Bùi Thiên đã hôn cô, ngăn lại mọi lời nói.
Hai người tiếp tục rơi xuống, cho đến khi bóng tối bao trùm lấy toàn bộ hơi nóng. Cuối cùng, Diệp Bùi Thiên không còn nhúc nhích nữa.
Sở Thiên Tầm lay nhẹ anh, nghe thấy một tiếng rên khe khẽ. Phía trên họ, lớp bùn đất bắt đầu chậm rãi dịch chuyển, tạo thành một lối đi dẫn đến một hướng khác. Diệp Bùi Thiên thì vẫn im lặng không nhúc nhích.
Trên không trung, ma vật ngừng phun lửa.
Những gì bị thiêu qua, không còn sót lại gì. Mặt đất chỉ còn một màu tro tàn.
“Ai da, không cẩn thận nổi giận quá rồi, thiêu sạch mất tiêu. Thật đáng tiếc, một bữa ăn ngon thế mà…” Nó xoay một vòng trên cao, vòng đoạn đuôi cụt còn một nửa đến trước mặt, đau lòng nói: “Cũng tại bọn họ quá đáng, phải nuôi lâu lắm mới mọc ra được đấy.”
Bất chợt, mặt đất phía sau nó yên lặng tách ra. Sở Thiên Tầm cả người bốc khói đen nhảy ra khỏi cửa động, vung đao ra chém ma vật thành hai nửa.
Ma vật mở to mắt đầy hoảng hốt. Cơ thể bị chém đứt làm đôi lăn xuống đất, phần thân trên vội vã bung cánh, cố gắng bay lên trời.
“Tiểu Diệp ở dưới kia, kéo anh ấy lên đi!” Sở Thiên Tầm hét với nhóm Nghiêm Tuyết vừa đuổi tới còn mình thì lập tức đuổi theo ma vật đang hấp hối.
Trong lúc hỗn loạn, không ai chú ý đến có một người với đôi cánh trắng của loài chim vừa rơi xuống mái nhà gần đó.
Loading...