Phong Thành Ngọc gồng cơ bắp, đề phòng nhìn cô gái trước mắt.
Cô gái này rất trẻ tuổi, ngũ quan non nớt, tay chân thon thả nhỏ nhắn, có lẽ là một thiếu nữ còn không đến hai mươi tuổi.
Ở mấy ngày trước, chính mắt anh ấy nhìn thấy thiếu nữ nhìn có vẻ yếu đuối này nhảy ra từ trong ngọn lửa như báo, một đao chặt đứt con ma vật bốn vó kia.
Phong Thành Ngọc sinh ra trong gia đình võ thuật, quê nhà anh ấy có truyền thống cho trẻ đi tập võ, rèn luyện ra không ít vận động viên võ thuật và huấn luyện viên cấp quốc gia.
Mặc dù ở xã bọn họ anh ấy cũng là đứa trẻ đứng đầu, từ nhỏ đến lớn hầu như không có ai đánh thắng được anh ấy. Lúc lớn lên cuộc sống cũng thuận lợi, còn trẻ tuổi đã là vận động viên võ thuật cấp quốc gia.
Dù là người lớn trong nhà hay bạn bè xung quanh đều khen ngợi và khoe khoang khi nhắc đến anh ấy. Nhưng rất ít người biết anh ấy cũng không có bao nhiêu hứng thú với cuộc thi lấy biểu diễn làm chủ yếu này.
Khát vọng thật sự trong lòng anh ấy chỉ có chiến đấu, loại chiến đấu vui sướng tràn trề này.
Chỉ có vật lộn thật sự mới có thể làm anh ấy say mê, mới không uổng phí anh ấy dậy sớm thức khuya khổ luyện từ nhỏ.
Nhưng trong xã hội hiện đại, người yêu thích võ cổ Trung Hoa quá ít, đối thủ có thể ganh đua cao thấp với anh ấy lại càng ít. Mặc dù tận thế đến, các loại người mang siêu năng lực tụ tập đến căn cứ cũng không có ai có thể chống chọi lại anh ấy ở mặt võ thuật.
Cô gái tay cầm song đao trước mặt anh ấy lại là một cao thủ võ thuật hiếm thấy, là đối thủ đáng giá để tham chiến một trận.
“Nhắc luôn, ngày đó còn phải cảm ơn cô ra tay giúp đỡ. Nhưng ma chủng cấp bốn thì tôi sẽ không từ bỏ.” Phong Thành Ngọc giơ thanh đao màu đen to lên: “Nếu cô thua, chỉ cần cô giao ma chủng ra là tôi sẽ không lấy mạng cô.”
Sở Thiên Tầm cười khanh khách nói: “Thật vậy sao? Vậy cần phải cảm ơn anh rồi.”
Một cô gái trẻ tuổi tươi cười dịu dàng xinh xắn, giọng nói lại trong trẻo như vậy làm người khách khó tránh thả lỏng cảnh giác.
Ngay lúc Phong Thành Ngọc hơi lơi lỏng, Sở Thiên Tầm mới còn đang lúm đồng tiền như hoa bỗng nhiên xông đến, cô nhảy lên cao, song đao màu hổ phách đánh ra bảy tám ảnh đao hình trăng non đánh về phía Phòng Thành Ngọc dưới đất.
Phong Thành Ngọc không thể tưởng được Sở Thiên Tầm nói đánh là đánh, hơn nữa vừa ra tay là đổ ập xuống dồn dập, cho nên anh ấy tiếp chiêu bị chậm một nhịp.
Thế đao mạnh kéo theo gió lớn đánh liên tiếp vào lưỡi đao màu đen của anh làm nó phát ra tiếng vù vù, đôi tay của Phong Thành Ngọc tê dại, liên tục lùi về sau mấy bước mới đứng vững lại được.
Thực tế trong lòng anh ấy rất giật mình, anh ấy biết tốc độ của Sở Thiên Tầm rất nhanh, cho rằng đây là một thánh đồ tốc độ, nhưng không ngờ rằng trong cơ thể nhỏ nhắn của cô lại có sức lực không phân cao thấp với anh ấy.
Hơn nữa đao pháp của cô khác tất cả những đối thủ anh ấy từng đánh trong quá khứ. Không có bất cứ dấu vết nào của phái võ học, mỗi một chiêu đều không có dư thừa, chiêu nào cũng đánh vào chỗ quan trọng, hoàn toàn là cách đánh lấy tính mạng của chiến trường sinh tử.
“Đánh hay!” Phong Thành Ngọc không sợ mà lại thấy vui mừng, trong lòng nhiệt huyết sôi trào.
Ánh đao màu đen vẽ ra, khí thế hùng hậu hung mãnh, tầng tầng lớp lớp bắn ra làm mắt thường khó có thể bắt giữ, nó giống một con hung thú vừa mới ra khỏi lồng, giương nanh múa vuốt đánh về phía Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm cũng không lùi bước.
Trong thoáng chốc, hổ phách đối đầu đen nhánh, song đao đấu với hung thú.
Ánh sáng đen bao phủ quanh người Phong Thành Ngọc, vô số ảnh đao hổ phách thoắt ẩn thoắt hiện quanh chúng, tiếng binh khí va chạm vang lên dày đặc.
Trận đấu của cao thủ, có khi chỉ kém một chút như vậy, Phong Thành Ngọc để mất cơ hội đầu nên rơi vào thế bị động trước thế công mãnh liệt của Sở Thiên Tầm.
“Đm, tình huống này là sao?”
“Anh Phong bị một cô gái đánh tơi bời?”
“Đừng nói bừa, anh Phong nhường cô ta, thấy cô ta là con gái nên nhường mấy chiêu.”
Các thành viên trong đội của Phong Thành Ngọc kinh ngạc há to mồm, cho dù bọn họ nhanh chóng lấy cớ cho đội trưởng của mình nhưng mỗi người theo dõi trận chiến đều biết rõ trong trận chiến này hai người đều lấy khí thế liều mạng để đánh.
Sắc mặt Tân Tự Minh rất xấu, anh ta biết rõ năng lực của Phong Thành Ngọc, trong lòng cảm thấy dù Phong Thành Ngọc không dùng dị năng thì đối phó với một cô gái đang bị thương như vậy là hoàn toàn không có vấn đề gì.
Cho nên khi bắt đầu anh ta mới không phản đối quyết định tùy tiện của Phong Thành Ngọc.
Nhưng anh ta không thể ngờ rằng trên thế giới này thật sự có cô gái có thể ganh đua cao thấp với Phong chỉ bằng vũ lực.
Tân Tự Minh còn nhạy bén phát hiện ban đầu cô gái này bị thương khắp người, nhưng cô không chỉ càng đánh càng hăng mà vết thương trên người còn có xu thế dần khép lại.
Còn Phong Thành Ngọc bị thương nặng ở huyện Hồ Lô đến nay vẫn chưa khỏi hẳn, không nên đánh lâu.
Tân Tự Minh nhắm mắt, khi mở mắt ra, đồng tử màu đen đã biến mất, chỉ còn lại màu trắng kỳ dị.
Đứng đối diện anh ta là Đồ Diệc Bạch, hình ảnh trong đầu cậu bé không phải hình thái rõ ràng của từng người ở đây mà là sắc thái mạnh yếu của từng người.
Ở ngay lúc này, cậu bé đột nhiên “thấy” đôi mắt của thánh đồ tinh thần bên phía kẻ địch tràn ra một loại ánh sáng trắng, ánh sáng mà người khác không nhìn thấy đó vươn ra kéo dài về phía Sở Thiên Tầm.
Người này muốn đánh lén chị Thiên Tầm, mình cần phải ngăn cản anh ta. Đồ Diệc Bạch nói với chính mình.
Tân Tự Minh âm thầm sử dụng đồng thuật của mình với Sở Thiên Tầm, anh ta không cần khống chế cô mà chỉ cần quấy nhiễu cô một giây để Phong Thành Ngọc thắng lợi là được.
Nhưng khi anh ta dùng dị năng đã bị một cái chắn vô hình chặn lại, đó là cái chắn phòng ngự chỉ có thánh đồ tinh thần khác mới làm ra được.
Tân Tự Minh nhìn về phía thiếu niên mắt mù bên đối phương, vẻ mặt thiếu niên căng thẳng, cái chắn tinh thần cậu bé tạo ra để bảo vệ đồng đội hư ảo không chắc chắn, hiển nhiên là cũng không am hiểu việc này.
Tân Tự Minh cười khẩy một tiếng, ánh sáng trong mắt bùng nổ bắn thẳng vào cái chắn mỏng yếu của Đồ Diệc Bạch.
Chợt có tiếng súng vang lên, năm phát đạn bắn ra từ trong rừng lao thẳng tới phía Tân Tự Minh.
Tân Tự Minh lắp bắp kinh hãi, bứt ra lảng tránh, nhưng những viên đạn đó đổi hướng trên không, đuổi theo anh ta như hình với bóng.
Thánh đồ hệ kim loại bên cạnh che trước mặt anh ta, giơ tay kéo một tấm chắn hình tròn đến, năm viên đạn bắn vào tấm chắn phát ra tiếng keng keng.
“Mẹ nó, không biết sống chết.” Thánh đồ hệ lửa A Khải bắt lửa ra, nhưng anh ta chưa kịp tấn công thì mặt đất dâng lên bức tường cát, dập tắt ngọn lửa ngay lập tức.
Phong Thành Ngọc trong trận chiến bị phân tâm vì điều này.
Khoảnh khắc anh ấy phân tâm, lưỡi đao hổ phách đột phá ánh đao màu đen cắt rách mặt anh ta.
Phong Thành Ngọc chợt quát một tiếng, một tay ngưng tụ vảy đen bắt được thanh đao hổ phách bị đầy vết nứt này, một tiếng răng rắc vang lên, thanh đao hổ phách đã trải qua vô số trận chiến bị bẻ thành hai phần.
Đúng lúc đao bị gãy, khuôn mặt thiếu nữ xuất hiện bên cạnh anh ấy, Phong Thành Ngọc thậm chí có thể nhìn thấy nụ cười khẩy trên môi thiếu nữ.
Một thanh đao lạnh khác đã đặt lên cổ anh ấy.
Lông tơ trên cổ Phong Thành Ngọc dựng đứng, nửa bên mặt lập tức bị vảy đen bao trùm.
Nhưng anh ấy biết mình đã thua.
Thanh đao này đã đặt lên cổ mình lần thứ hai, lần trước anh cảm thấy đối phương nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Lần này anh không còn lời nào để nói, nếu vừa rồi cô không dừng tay thì lưỡi đao này có thể cắt đứt cổ anh ấy trước khi lớp vảy kịp mọc ra.
“Thế nào? Còn đánh tiếp không?” Sở Thiên Tầm lạnh lùng nhìn anh ta chăm chú.
Sắc mặt Phong Thành Ngọc xanh mét, gân xanh nổi lên trên trán.
Sau một lúc lâu, anh ấy đứng thẳng người, nói: “Dừng tay hết đi.”
“Phong?”
“Đội trưởng?”
Các đội viên của Phong Thành Ngọc không cam lòng.
“Được rồi, là tôi thua, đã đánh ngọc thì phải chịu thua, thả người đi.”
Phong Thành Ngọc nói xong câu này liền quay người rời đi.
Tân Tự Minh nhìn theo anh ấy rời đi, một lát sau quay mặt lại ra lệnh thả bà Phùng và Giang Tiểu Kiệt.
Thậm chí anh ta còn bình thản ung dung vươn tay với Sở Thiên Tầm: “Bội phục bội phục, cân quắc không nhường tu mi. Nếu Phong đã thua thì chúng tôi đánh cược thua phải chịu, cái này coi như không đánh không quen nhau, sau này mọi người cùng tồn tại ở căn cứ Kỳ Lân, hy vọng có thể có cơ hội hợp tác.”
Sở Thiên Tầm cung cười khanh khách nắm tay anh ta: “Không dám, không dám.”
Kiếp trước cô chưa từng nghe nói đến Phong Thành Ngọc nhưng Tân Tự Minh trước mắt này chính là một thánh đồ đồng thuật tiếng tăm lừng lẫy.
Người này không chỉ có năng lực mạnh mẽ mà còn có đầu óc cực kỳ khôn khéo bình tĩnh, tâm tư thâm sâu, giỏi che giấu cảm xúc, là loại người Sở Thiên Tầm không muốn có quá nhiều tiếp xúc nhất.
Nhìn bọn họ rời đi, Sở Thiên Tầm thầm thở phào một hơi, cô cúi đầu nhìn nửa đoạn đao còn lại trong tay, thân đao đã vỡ ra mấy lỗ, cô sợ nếu còn đánh tiếp thì chắc mình không còn vũ khí để dùng.
“Đều không sao cả chứ?” Sở Thiên Tầm nhìn trạng thái của mọi người xung quanh, duỗi tay kéo Diệp Bùi Thiên đang ngồi dưới đất.
Diệp Bùi Thiên đột nhiên tránh tay cô, mặt đỏ bừng, tự mình đỡ thân cây đứng lên.
***
Chú thích:
Cân quắc không nhường tu mi: Thành ngữ Trung Hoa nói về phái nữ có tài thao lược không kém đàn ông thậm chí hơn đàn ông.
Ma Chủng Buông Xuống - Cung Tâm Văn
Chương 58
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương tiếp
Loading...