Lúc ông Kim bị ma vật kéo đi vào, Diệp Bùi Thiên là người đầu tiên kịp thời túm được cánh tay ông ta.
Trên cầu thanh nhỏ hẹp, ông Kim bị một lực kéo rất mạnh kéo xuống dưới.
“Đừng buông tôi ra, đừng buông tôi ra!” Ông ta nằm xuống cầu thang, túm chặt tay Diệp Bùi Thiên, mồm hoảng sợ kêu to.
Ma vật xuất hiện bất ngờ làm bọn họ cực kỳ bị động, dị năng của họ đã tiêu hao hầu như không còn trong trận chiến vừa nãy.
Diệp Bùi Thiên dùng hết chút dị năng còn sót lại xây bức tường cát ngăn ở hành lang, không cho con Khinh Nhờn giả ở phía sau bò lên.
Anh cảm thấy trong người rất đau, biết dị năng của mình đã sắp khô cạn.
Trần Uy và A Vũ thấy hình huống không ổn thì trao đổi ánh mắt sau đó bỏ hai người ở lại để bỏ chạy.
“Đừng bỏ tôi lại, tôi không muốn bị Khinh Nhờn giả bắt đi! Không muốn bị Khinh Nhờn giả bắt đi!”
Ông Kim nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, sợ hãi cầu xin, ông ta biết rõ nếu mình bị kéo xuống thì sẽ bị tra tấn sống không bằng chết.
Diệp Bùi Thiên nhăn chặt đôi chân mày, đồng thời dùng cát khống chế Khinh Nhờn giả, bắt đầu đấu sức mới ma vật.
Bùm một tiếng, bức tường cát nát tươm, ông Kim lập tức bị kéo xuống, hàng lang tối om chỉ còn lại tiếng kêu to sợ hãi.
Một con Kinh Nhờn giả khác chạy đến từ phía sau, nó túm được mắt cá chân của Diệp Bùi Thiên, nhấc anh lên rồi đập vào vách tường.
Diệp Bùi Thiên phun một ngụm máu, anh còn chưa kịp phản ứng thì người đã bị ném mạnh xuống đất lần nữa.
Khinh Nhờn giả độc ác túm chân anh đập qua đập lại trên hành lang mấy lần, cho đến khi anh hoàn toàn mất hết khả năng chống cự.
Diệp Bùi Thiên ngửi thấy mùi máu tươi gay mũi.
Anh cảm thấy mình bị kéo trên sàn nhà dính đầy chất lỏng sền sệt.
Anh miễn cưỡng mở đôi mắt, trước mắt là vách tường tối tăm đong đưa. Hai bên tường treo người sống lủng lẳng.
Bọn họ chết lặng nhìn thành viên mới bị ma vật kéo vào.
Hai con Khinh Nhờn giả nâng anh lên một chỗ cao, vừa bó chặt tay chân anh lại, vừa vươn lưỡi thô ráp liếm mắt trên người anh.
Diệp Bùi Thiên cố gắng vận động dị năng của mình nhưng cơ thể là như hồ nước khô cạn, ngoài cảm giác đau nứt truyền đến thì không còn gì nữa.
Anh mở to mắt, trong tầm mắt tối mờ là làn da trắng bệch liên tục đong đưa của hai con ma vật.
Cảnh vật trước mặt như trùng điệp với ký ức đau đớn nhất.
Diệp Bùi Thiên cảm thấy mình rơi vào trạng thái hỗn loạn, sâu trong lòng trào ra sự thèm khát máu tươi, suy nghĩ này chỉ mới ngoi đầu lên là lập tức nhanh chóng len lỏi ra khắp người, mạnh mẽ muốn khống chế cả người anh.
Từ bỏ đi, giao chính mình cho nó là có thể thoát khỏi nỗi sợ hãi này mãi mãi.
Đôi mắt anh mở to, trước mắt là bóng tối vô viên, trong bóng tối có tiếng nói nhẹ nhàng đang nói chuyện với anh.
Đúng lúc này, ở nơi cực kỳ xa xôi mà cũng giống cực kỳ gần gũi kia có ánh sáng vàng ấm áp thắp lên một chút, chỉ có một chút loáng thoáng nắm lấy không chừng, như là có thể biến mất bất cứ lúc nào.
“Không.” Diệp Bùi Thiên nói với giọng khàn đặc phát ra từ cổ họng.
***
Sở Thiên Tầm cảnh giác đi vào tầng hầm nồng nặc mùi máu tươi gay mũi, trên mặt đất có lớp máu rất dày, tới mức gần như kìm đế giày của cô lại mặt đất.
Sâu trong căn phòng tối tăm có một ít tiếng vang kỳ lạ.
Có thể nhìn thấy rõ trên bục cao phía cuối có một người đang ngồi trên đó, cả người người kia dính đầy máu, im lặng không nói lời nào.
Xung quanh anh có vô số hạt cát lơ lửng, những hạt cát đó đang nghiền qua nghiền lại, dòng máu có màu sắc đặc trưng của ma vật đang chảy xuống từ đó.
Trong tầng hầm này có không ít người, nhưng không thấy quái vật đâu.
Không, không phải không thấy.
Phải nói là chúng đã chết ở vùng cát mênh mông mãnh liệt kia rồi.
Bị ép thành bùn, nghiền nát chảy máu.
Người đang ngồi trên cao là Diệp Bùi Thiên. Thời điểm tính mạng gặp nguy hiểm, dị năng của anh đã đột phá lên cấp hai.
Thánh đồ có thể tăng cấp dị năng trong lúc chiến đấu với ma vật, nhưng một khi dị năng bị bão qua, đợt tới trạng thái cực hạn thì cần có ma chủng cấp cao hơn, nếu không rất khó tăng cấp.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao biết rõ dùng ma chủng cấp cao sẽ gặp nguy hiểm nhưng vẫn có vô số người liều chết để dùng nó.
Nhưng cũng có thiên tài khác người, thỉnh thoảng sẽ bỗng nhiên phát ra tiềm năng rất lớn trong lúc quyết đấu, do đó tự đột phá giới hạn, tăng lên một bậc.
Bây giờ Sở Thiên Tầm chính mắt nhìn thấy một ví dụ sống.
Không hổ là đế vương cát vàng làm người sợ hãi, những kẻ địch kia dù có căm ghét anh thế nào cũng không thể phủ nhận anh là một thiên tài.
Sở Thiên Tầm đi qua đống nhầy nhụa đầy đất, đến trước mặt Diệp Bùi Thiên.
Giờ phút này, trong mắt Tu La vương trẻ tuổi đầy sợ hãi và kinh hoàng.
Sắc mặt anh trắng bệch, người căng chặt, cũng run lên nhè nhẹ.
“Không sao nữa rồi, quái vật đều bị giết hết, Tiểu Diệp, thả lỏng một chút.”
Bàn tay của Sở Thiên Tầm phá ra chút ánh sáng, chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt của Diệp Bùi Thiên.
Cô thong thả đưa vầng sáng vàng nhạt này đến gần Diệp Bùi Thiên.
Dị năng này của cô chỉ có một tác dụng duy nhất, đó chính là xoa dịu cảm xúc của người khác. Giúp người khác không đánh mất bản thân khi đột phá cấp bậc.
Lần này tuy rằng Diệp Bùi Thiên đã tăng cấp thành công nhưng Sở Thiên Tầm nhìn ra được tinh thần của anh đang cực kỳ căng thẳng. Cô muốn xoa dịu cảm xúc giúp Diệp Bùi Thiên.
Bấy giờ Diệp Bùi Thiên mới như nhận ra người tới là ai, anh nhìn vầng sáng nhạt kia, sau đó nhìn Sở Thiên Tầm, đôi môi hơi mấp máy rồi thả lỏng, cả người đều xụi lơ xuống.
Hạt cái bay tán loạn trên không trung bị mất khống chế, rơi rụng đầy đất.
Sở Thiên Tầm đón được cơ thể đang ngã xuống của Diệp Bùi Thiên.
Cô nghi ngờ mình nhìn nhầm rồi, khoảnh khắc kia, cô nhìn thấy hình như đôi mắt trong bóng đêm ấy long lanh ánh nước.
Sở Thiên Tầm đốt cháy cây đuốc, ánh lửa chiếu sáng cả tầng hầm, chiếu ra tình huống thảm không nỡ nhìn trong phòng.
Cô bình tĩnh đi qua máu thịt, cắt đứt dây thừng cho những người còn sống đang bị trói, sau đó khom lưng tìm hai viên ma chủng trong mớ thịt nát để bỏ vào túi.
“Ma vật đã chết hết, ai đi được thì tự đi ra, không được thì chờ ở đây.” Sở Thiên Tầm cõng Diệp Bùi Thiên lên, quay đầu nói với đám người trong phòng.
Diệp Bùi Thiên vừa mới thăng cấp dị năng, anh lại sử dụng dị năng quá độ cho nên đang bị mất năng lực hành động.
Sở Thiên Tầm cõng anh đi ra hỏi tầng hầm, tìm một góc sạch sẽ trong sảnh rồi đỡ anh ngồi xuống.
“Cô chờ một lát.”
Cô vừa mới đứng dậy thì Diệp Bùi Thiên vươn tay túm được quần áo cô.
“Làm sao vậy?” Sở Thiên Tầm hỏi.
Diệp Bùi Thiên đảo mắt nhìn sang bên khác, chân mày nhíu lại để lộ vẻ khó xử, cuối cùng anh không nói chỉ cả, chỉ buông ngón tay thon dài tái nhợt ra.
Sở Thiên Tầm đi ra ngoài sảnh, gọi đám người Trần Uy và A Vũ đang nhòm ngó xung quanh lại đây.
Cô nói bọn họ xuống tầng hầm đưa người còn sống lên.
Từng người được cõng ra ngoài, những người còn cử động được đều chủ động cách xa Diệp Bùi Thiên.
Người đàn ông này, vừa rồi chính mắt bọn họ thấy anh ta dùng sức của bản thân nghiền nát qua lại hai con ma vật một cách hung tàn.
Cảnh tượng khủng bố kia làm bọn họ sợ hãi từ tận đáy lòng.
Một cô gái trẻ tuổi hoảng sợ bò lên mặt đất, tay chân cô ta lành lặn không bị thương nặng gì cả, vừa lên được là vội vàng chạy ra ngoài, suýt chút nữa là vướng phải chân Diệp Bùi Thiên.
“Oái!” Cô ta nhìn thấy là Diệp Bùi Thiên thì hoảng sợ kêu nhỏ, sau đó lùi về phía sau vài bước như bị dọa sợ.
Thậm chí trong sảnh bắt đầu có tiếng nói nhỏ khe khẽ.
Diệp Bùi Thiên im lặng ngồi một mình, tóc mái ướt đẫm che khuất mặt mày làm người khác không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh.
“Đứng lên được không? Chúng ta đi trước.”
Sở Thiên Tầm vươn tay, cô bắt đầu không kiên nhẫn với đám người ở trong này.
Diệp Bùi Thiên gật đầu, đặt tay lên vai cô, mượn lực của cô để chậm rãi đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài cửa.
“Xin đợi một chút.” Có người gọi bọn họ lại.
Ông Kim khập khiễng đi tới, chân thành nói: “Chú Bùi Thiên, cảm ơn chú. Ân lớn không lời nào cảm ơn hết được, tương lai chúng ta còn dài.”
Diệp Bùi Thiên nghiêng mặt đi, nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi gật đầu với ông ta.
Hai người đi ra ngoài, Trần Uy ở trong sân lập tức nhảy xuống.
Gã không hề có vẻ gì là xấu hổ vì đã bỏ Diệp Bùi Thiên ở lại để chạy trốn.
Gã cực kỳ nhiệt tình nắm lấy tay của Diệp Bùi Thiên: “Chú Bùi Thiên, không, anh Diệp. Lần này may mà có anh Diệp nên cậu em A Vĩ của tôi mới nhặt cái mạng về được.”
Gã tay vung tay về phía xe: “Nào, đến cảm ơn anh Diệp.”
A Vĩ ló mặt ra từ sau cửa sổ, anh ta bị thiếu mất một cánh tay nhưng tốt xấu vẫn còn sống, gác tay lên trán, anh ta cúi xuống trước Diệp Bùi Thiên.
Sở Thiên Tầm tự lái xe đến đây, cô mở cửa xe của mình nhét Diệp Bùi Thiên vào ghế phụ.
Cô vừa mới khởi động xe thì có người đi đến gõ lên cửa sổ.
Là cô gái vừa nãy còn sợ hãi Diệp Bùi Thiên, cô ta nắm góc áo, cắn môi nói: “Ừm, tôi, vừa nãy tôi bị sợ, không có ý gì khác. Tôi muốn nói lời cảm ơn anh, cảm ơn anh cứu chúng tôi.”
Ô tô khởi động, chạy như bay trên đường cát.
Sở Thiên Tầm nhìn người ngồi bên ghế phụ.
Tóc của anh dài che khuất mặt mày, nhưng đôi môi hơi mỏng kia không còn mím chặt như trước nữa.
“Được người ta cảm ơn hai câu là vui à?” Sở Thiên Tầm cười nhạo, cô lấy hai viên ma chủng trong túi ném cho Diệp Bùi Thiên: “Cất đi, anh đã không dùng được ma chủng cấp này nữa, có thể bán đổi đồ đạc và vũ khí. Sau này bớt quản chuyện người khác, bớt làm mấy chuyện bán mạng này đi. Sau này không còn tôi, chỉ sợ anh bị những người này bán còn không tự biết.”
Diệp Bùi Thiên lập tức mím chặt môi.
Lại không vui? Sở Thiên Tầm thầm nghĩ, tính cách của đại ma vương thật đúng là khó đoán.
Ô tô chạy một đường hơn hai giờ đồng hồ, lúc về đến căn cứ đã gần hoàng hôn.
Cơ thể và dị năng của Diệp Bùi Thiên đã khôi phục đến trạng thái bình thường. Anh nhảy xuống khỏi xe, lúc này đã không còn nhìn ra bất cứ vết thương ngoài da nào nữa.
Hai người đi vào cổng lớn, thấy Bành Hạo Vũ và Cam Hiểu Đan đang đứng nói chuyện ở ngoài trạm cứu trợ.
Cam Hiểu Đan nhìn thấy Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên đi tới thì mặt lập tức đỏ bừng, xoay người quay vào trong trạm cứu trợ.
Bành Hạo Vũ thì lại vui mừng bày ra dáng vẻ thân quen tiến lên chào hỏi.
“Hiểu Đan là con gái, sao lại có thể đi làm mấy việc bưng bô đổ nước tiểu bẩn thỉu thế này được?” Bành Hạo Vũ đút tay vào túi quần, cười khanh khách đi đến: “Xem, tôi nói một tiếng để người sắp xếp việc khác.”
“Đây vốn dĩ là việc của y tá, chỗ này y tá đều là con gái, không có gì là không thể làm.” Sở Thiên Tầm thản nhiên nói lại một câu.
Sắc mặt Bành Hạo Vũ lập tức khó coi.
Đúng lúc này, căn cứ đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo inh ỏi.
Vô số người trong căn cứ ngơ ngác ngẩng đầu, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đến rồi! Sở Thiên Tầm nghĩ, cuối cùng cũng chờ được, ma chủng cấp hai, mình sẽ không bỏ qua bất cứ con nào.
Ma Chủng Buông Xuống - Cung Tâm Văn
Chương 28
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương tiếp
Loading...