Ma Chủng Buông Xuống - Cung Tâm Văn

Chương 118


Chương trước Chương tiếp



Bắc Cảnh dân phong cương liệt, các thánh đồ đều có ý chí chiến đấu mạnh mẽ, người mang dị năng đông đảo. Mặc dù có rất nhiều lần ma vật tập kích vào Đông thành, vẫn luôn có những cao thủ như Quý Phồn, Chân Hạo Nhiên, cặp chị em song sinh cùng nhau trấn giữ.

Tuy nhiên, pháo đài mạnh nhất của Bắc Cảnh lại phải kể đến thành Từ Dương, cách Đông thành không xa. Trong thành quy tụ vô số chiến đội hàng đầu của nhân loại, thành chủ Ôn Đồng Tế sở hữu dị năng hệ thực vật vô cùng mạnh, được tôn xưng là cao thủ mạnh nhất Bắc Cảnh.

Tại phủ thành chủ uy nghi, trước mặt Ôn Đồng Tế lúc này đang ngồi một người mặc trường bào, đeo kính gọng vàng kiểu cũ, đó chính là thánh phụ Lệ Thành Chu, người từng được hàng vạn tín đồ giáo hội Thần Ái tôn sùng. Hiện tại, vẻ mặt ông ta u ám, tóc tai rối bời, không còn chút phong thái điềm đạm của năm xưa.

“Đồng Tế, năm đó chính anh đã tận mắt chứng kiến sự thần kỳ của thánh huyết. Nếu không được thần ân ban cho, e rằng anh cũng không có được vinh quang hôm nay.” Trong bóng tối, Lệ Thành Chu cất giọng trầm thấp. Qua giọng nói có thể nhận ra mối quan hệ giữa ông ta và thành chủ Từ Dương vô cùng thân thiết.

Ôn Đồng Tế và Lệ Thành Chu tuổi tác tương đương, nhưng trái ngược với vẻ nho nhã của Lệ Thành Chu, hắn lại toát ra khí chất uy mãnh, đậm chất đàn ông phương Bắc. Ngồi thẳng trên chiếc ghế lớn, Ôn Đồng Tế một tay chống cằm, dường như không mấy để tâm tới lời của đối phương:

“Thành Chu, giữa anh và tôi thôi đừng nói mấy lời lừa gạt nữa. Chúng ta lớn lên cùng nhau, người ngoài không rõ anh, chẳng lẽ tôi còn không rõ? Anh dẫn người ta quỳ lạy một thứ giả tạo, đơn giản chỉ là một cách để nắm quyền mà thôi.”

“Nhưng anh chưa từng nghĩ rằng, bất tử liệu có phải là một dạng sinh mệnh vặn vẹo? Anh chưa từng tự hỏi vì sao lại xuất hiện những kẻ vĩnh sinh?” Lệ Thành Chu chậm rãi bước ra khỏi bóng tối, gương mặt hốc hác, da tái nhợt, thần sắc âm trầm, đã không còn chút nào sự điềm tĩnh của ngày trước. “Ma chủng là lời nguyền của ma quỷ giáng xuống loài người chúng ta. Nhưng vĩnh sinh giả mới là đường thoát mà Thần ban cho nhân loại, để vượt qua đại nạn này.”

Ôn Đồng Tế hỏi thẳng: “Máu của Diệp Bùi Thiên xác thực rất đặc biệt. Năm đó tôi bị thương nặng, chính anh đã đưa cho tôi một ống máu của hắn cứu sống tôi. Nhưng người phụ nữ kia là ai? Cái đội lính đánh thuê đó tên là gì?”

“Sở Thiên Tầm – đoàn trưởng của Lẫm Đông Chi Tâm, cũng là người tình của Diệp Bùi Thiên. Dù đội lính đánh thuê của bọn họ nhân số ít ỏi, nhưng thực lực thì không thể xem thường.” Nhắc tới đêm giáo hội bị hủy diệt trong tay Lẫm Đông Chi Tâm, giọng Lệ Thành Chu không giấu được căm giận: “Vận mệnh của nhân loại đã đến giai đoạn then chốt. Diệp Bùi Thiên sở hữu thể chất bất tử hiếm có, có thể trở thành nhân tố quyết định để chúng ta chiến thắng trong cuộc chiến này. Vậy mà, vì thứ tình cảm buồn cười với người đàn bà kia, hắn lại không chịu hợp tác. Những kẻ như bọn họ, chính là tội nhân của toàn nhân loại. Tội nhân!”

Ôn Đồng Tế giơ tay cắt ngang: “Anh đã mở lời, tôi sẽ giúp anh bắt người. Chỉ là vài tên lính lẻ, cho dù năng lực cao hơn một chút thì đã sao?”

Lệ Thành Chu đẩy gọng kính, trong lòng có phần thất vọng. Ông ta biết người bạn trước mặt không thể nào thật sự hiểu hết suy nghĩ của mình, nên cũng không tiếp tục tranh luận. Thay vào đó, ông ta chuyển sang điểm mạnh của bản thân, thuyết phục và dẫn dắt:

“Đồng Tế, chỉ cần anh nắm trong tay thánh huyết, thì lòng người, đất đai, quyền lực… tất cả đều dễ như trở bàn tay. Giáo hội Thần Ái chúng tôi cũng chỉ muốn dựa vào anh, góp chút sức trên con đường đưa anh lên đỉnh cao.”

Mắt Ôn Đồng Tế lóe sáng. Với địa vị hiện tại của hắn, quyền lực là cám dỗ không thể chối từ. Nhớ lại việc Thần Ái từng bành trướng thế lực nhờ thánh huyết, hắn thật sự bắt đầu dao động.

“Được rồi! Tôi nhất định sẽ giúp anh bắt được tên đó. Thành Chu, sau này các anh cũng không cần khổ sở chạy khắp nơi nữa, cứ ở lại đây với tôi, an ổn làm nghiên cứu. Truyền bá giáo lý, giảng đạo gì đó.” Hắn cười lớn, đứng dậy vỗ vai Lệ Thành Chu, “tôi đi tập hợp người xuất phát tới Đông thành ngay.”

Sau khi Ôn Đồng Tế rời đi, tiến sĩ Bành lặng lẽ bước tới, cúi đầu nói: “Thánh phụ.”

“Thật ngu xuẩn.” Lệ Thành Chu nhìn theo bóng lưng ngạo nghễ của Ôn Đồng Tế, cười khẩy: “Tới lúc này rồi, trong đầu anh vẫn chỉ nghĩ đến quyền lực và lợi ích cá nhân. Anh ta thậm chí không ý thức được rằng, nhân loại chúng ta sớm đã không còn là nhân loại nguyên thủy nữa. Linh hồn bị ma chủng ăn mòn, thể xác bị ma vật xâm chiếm. Chúng ta chỉ có hai con đường: hoặc là chiến thắng ma vật, trở thành sinh mệnh mạnh hơn, hoặc là bị nuốt chửng, biến thành ma vật khát máu.”

“Thánh huyết chính là chìa khóa để giành lấy thắng lợi trong trận chiến cuối cùng này. Thật nực cười, một người đàn bà vì tình yêu mà đánh mất lý trí, một gã đàn ông ngu muội vì quyền lực mà tự đại, làm sao có thể hiểu được nỗi khổ tâm của tôi.”

Tiến sĩ Bành nhẹ giọng đáp: “Thánh phụ, xin ngài đừng bận tâm đến đám phàm phu tục tử kia. Giáo hội Thần Ái đã bước đầu thành công trong nghiên cứu huyết mạch. Chỉ cần chúng ta có được thân xác người đàn ông kia, tôi tin rằng cuối cùng chúng ta sẽ nắm giữ được năng lực chữa lành và bí mật của sự bất tử.”

“Ma chủng giáng xuống, vừa là đại nạn, cũng là cơ hội của loài người.” Lệ Thành Chu tháo kính ra, nhẹ nhàng chà lau, “có lẽ, bằng cách vứt bỏ thân xác yếu đuối của quá khứ, nhân loại sẽ tiến hóa thành một dạng sống mạnh mẽ hơn. Cái người tên Diệp Bùi Thiên kia, chính là đường sống cuối cùng mà Thần ban cho chúng ta. Chúng ta phải có được hắn bằng mọi giá.”

Đông thành.

Diệp Bùi Thiên đứng trên đoạn tường thành đã hư hại nghiêm trọng, mặt đất rung chuyển vang rền, cát vàng giữa không trung kết thành từng khối, dị năng hệ thổ chống đỡ xây thành lũy, từng đoạn tường chắn mới từ lòng đất trồi lên trong biển cát mù mịt.

Sở Thiên Tầm và Cao Yến sóng vai ngồi trên một đoạn tường cao, cùng nhau nhìn kiến trúc khổng lồ trước mắt, nó bất ngờ mọc lên giữa đất trời chỉ trong thời gian ngắn, những bức tường kiên cố dựng thẳng đứng nối tiếp nhau, tạo nên một lớp bảo vệ khiến người ta yên tâm.

“Vết thương trên người em đã khỏi hết chưa?” Cao Yến kéo tay Sở Thiên Tầm lại, ngắm nghía khắp nơi. “Không chỉ không để lại sẹo, da em còn có vẻ đẹp hơn nữa ấy.”

Sở Thiên Tầm khẽ ho khan một tiếng vì xấu hổ, nhưng cũng không rút tay về.

Cao Yến là người đồng hành sớm nhất trong đội, tuy Sở Thiên Tầm chưa từng nói rõ, nhưng Cao Yến về cơ bản đã đoán được phần nào năng lực đặc biệt của Diệp Bùi Thiên.

“Nhớ hồi đó chị em mình, Thiến Thiến, bố Thiến Thiến, rồi cả Tiểu Kiệt, vài người chen chúc trong một chiếc xe chạy từ Nga thành ra ngoài, bây giờ chỉ còn lại hai chị em thôi. Không biết hai bố con họ hiện giờ thế nào rồi…”

Sở Thiên Tầm cũng thoáng trầm ngâm khi nhớ đến bố con nhà đó. Kiếp trước có duyên, kiếp này vẫn còn gặp lại.

“Tuy không rõ bọn họ đang ở đâu, nhưng chỉ cần họ còn sống thì luôn sẽ có ngày gặp lại.”

Cặp song sinh tay trong tay đi tới bên cạnh hai người.

“Nhờ có các chị đến nên thành này mới xem như giữ được.” Chị gái Tiêu Ngọc Linh cất tiếng nói. “Mùa Đông rồi, xây dựng lại một thành trì tổn hại là chuyện vô cùng khó khăn. Nơi này vừa nhỏ lại vừa cũ nát, dân cư phần lớn là những người không nơi nương tựa, pháo đài xung quanh vốn không muốn phái người đến viện trợ. Thánh đồ còn sót lại trong thành cũng đã chuẩn bị tâm lý sống chết cùng Đông thành.”

Tiêu Ngọc Linh vẫn còn chưa hồi phục hoàn toàn sau trận chiến lần trước. Cao Yến giơ tay vận dụng dị năng, ánh sáng chữa trị trắng nhạt bao phủ lấy cơ thể cô ấy.

“Cảm ơn chị Yến.” Em gái Tiêu Ngọc Châu cười tươi nói lời cảm ơn. “Mỗi lần bọn em rơi vào tình cảnh hiểm nghèo nhất, đều gặp được các chị. Thật sự là may mắn lớn.”

Một đội công nhân mang theo vật liệu xây dựng đi ngang qua. Họ đang khiêng lên tường thành những vũ khí phòng ngự quy mô lớn. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, nhưng gương mặt ai nấy đều ánh lên hy vọng, vì bọn họ lại một lần nữa được sống, được hy vọng.

Các chàng trai trẻ vô thức liếc nhìn về phía nhóm thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi trên tường thành, đều nhịn không được lặng lẽ nhìn thêm.

Quý Phồn và Chân Hạo Nhiên dẫn theo một đội người khiêng thiết bị cồng kềnh đi ngang qua.

Thấy Sở Thiên Tầm, Quý Phồn lập tức dừng chân, khom lưng hành lễ.

“Anh Quý, anh khách sáo rồi.”

“Không phải khách sáo. Lần này đúng là nhờ cả vào các bạn không chỉ đẩy lui Sa Đọa giả mà còn giúp chữa trị tường thành.” Quý Phồn nói rất chân thành.

“Chị Thiên Tầm, lần này em phục thật rồi.” Chân Hạo Nhiên đeo đôi đoản đao sau lưng, bước lên trước. “Trước giờ em chưa từng thấy cao thủ nào mạnh như các chị. Về sau chị chính là chị của em, anh Diệp là anh của em. Chị có chuyện gì cứ mở lời, em xông pha lửa đạn, tuyệt đối không chối từ.”

Những đội viên trẻ phía sau hắn đều đồng thanh hưởng ứng.

Tuổi trẻ, còn đầy nhiệt huyết, tình cảm thường mãnh liệt dễ bùng phát. Tuy đôi khi có vẻ hơi “trẻ trâu”, nhưng nhiệt tình như vậy lại khiến người ta thấy vui vẻ.

Sa Đọa giả cấp năm từng sát hại bao tiền bối, chiến hữu của họ, giờ đã bị tiêu diệt. Chiến thắng lần này khiến cả Đông thành chìm trong niềm hân hoan khôn tả.

Ngay lúc ấy, giọng nói của Đồ Diệc Bạch vang lên trong đầu Sở Thiên Tầm.

“Chị Thiên Tầm, có một đội người đang tiến về Đông thành. Đều là thánh đồ cao cấp, thực lực mạnh, nhân số đông, tốc độ rất nhanh.”

Sở Thiên Tầm ngẩng đầu, nhìn về phía bóng lưng quen thuộc trên đỉnh tường thành, ánh mặt trời chói mắt lướt qua đầu tường, anh đang chăm chú điều khiển dị năng, xây dựng tường vây che chở cho người dân trong thành.

Cô đứng dậy, nhảy nhẹ một cái đã lên đến đỉnh tường, bước tới cạnh Diệp Bùi Thiên.

“Anh nghỉ ngơi một lát đi, có người tới.”

Diệp Bùi Thiên quay đầu lại. Mồ hôi từ trán anh chảy dọc xuống cổ, nhỏ giọt dưới ánh tà dương.

“Có lẽ là một đoàn lính đánh thuê nào đó đi ngang qua thôi.” Anh cười nhẹ, nhưng vẫn cẩn thận thu hồi dị năng.

Thể năng anh lúc này đã tiêu hao rất lớn, nếu thật sự là địch tới thì sẽ vô cùng bất lợi.

Sở Thiên Tầm giơ tay lau mồ hôi trên trán anh, nắm lấy tay anh.

Những người khác cũng lần lượt bước lên tường thành. Tiêu Ngọc Châu nhìn từ xa, khẽ nói:

“Kia chắc là người của Từ Dương do Ôn Đồng Tế dẫn đến. Trước kia khi bọn em nguy cấp nhất, Quý Phồn từng mấy lần phái người đi cầu viện, nhưng họ đều im lặng không hồi đáp. Giờ tự dưng lại xuất hiện, chẳng rõ trong lòng đang tính toán điều gì.”

Không lâu sau, đội ngũ phía xa đã dần tiến lại gần. Từng người trong số họ đều cao lớn vạm vỡ, mặc giáp nặng, vũ khí to lớn bắt mắt, cưỡi những con thú cưỡi mạnh mẽ. Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên dáng người chắc nịch, gương mặt hừng hực khí thế. 
         
Chương trước Chương tiếp
Loading...