Chương 42
Editor: Qing Yun
Cao Yến ở trong phòng thu dọn đồ đạc.
Sở Thiên Tầm nhàn rỗi không có việc gì làm bèn chống một tay xuống đất bắt đầu hít đất, cô gác tay phải ra sau lưng, chỉ dùng ngón trỏ của tay trái để chống đỡ cơ thể.
“Thiên Tầm, em làm gì mà phải nỗ lực tới mức này, như vậy có vất vả quá không?” Cao Yến đang gấp quần áo, thu dọn đồ đạc để ngày mai rời đi.
“Không vất vả đâu chị, cái này sao coi là vất vả được, khá hơn trước kia rất nhiều rồi.” Sở Thiên Tầm hít xong một trăm cái bèn đổi sang tay khác để tiếp tục.
“Nói bừa, trước kia em không phải là học sinh à? Đi học trong trường rồi kết bạn yêu đương thì có gì vất vả?” Cao Yến rối rắm không biết nên mang nên bỏ cái gì.
Cô ấy ở căn cứ Nam Khê không được mấy ngày mà đã có thêm rất nhiều đồ đạc, cái này tiếc không nỡ ném, cái kia cũng tiếc không nỡ ném, đang rơi vào trạng thái không biết nên lấy hay nên bỏ.
“Em không có gì muốn sửa soạn à Thiên Tầm?”
“Em không, em có thể đi bất cứ lúc nào.”
Sở Thiên Tầm chỉ có một cái ba lô tùy thân, trong ba lô luôn luôn có một ít thuốc men khẩn cấp, một ít đồ ăn thức uống nhiệt lượng cao và mấy món đồ cần dùng cho sinh hoạt ngoài trời ví dụ như bật lửa, đèn pin.
Khi nào đi chỉ cần xách ba lô và cầm vũ khí là được.
“Có đôi khi ấy, chị thật sự cảm thấy em không hề giống con gái tuổi này.” Cao Yến nhìn hai bộ quần áo mình mới tìm mua được, cắn môi chuẩn bị ném nó đi.
“Em có phát hiện Tiểu Diệp luôn nghĩ cách làm em vui không?”
“Không có mà nhỉ?” Sở Thiên Tầm không dừng động tác, mồ hôi trên mặt rơi xuống đất: “Cũng không cần thiết, em đã đồng ý sau này sẽ đưa ảnh đi cùng rồi.”
Cao Yến tức giận trợn mắt liếc cô, đúng là con bé kỳ lạ.
Tựa như tận thế vừa đến là cô tự giác cắt sạch quá khứ tươi sáng và tuổi trẻ như hoa, chỉ để lại một lòng chăm chăm muốn mạnh lên của kẻ cuồng chiến đấu.
Không biết chỗ nào truyền đến tiếng bass và ghi-ta, một giọng nam trầm thấp sâu lắng vang lên giữa đêm tối.
Âm vực của người này rất rộng, giọng hát độc đáo, tiếng ca vừa tối tăm vừa bừa bãi, đồng thời mang theo chút bi ai.
Sở Thiên Tầm đứng lên nhận khăn lông Cao Yến đưa sang để lau mặt, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ đen nhánh.
“Là Đường Quyện,” Cao Yến giải thích: “Trước tận thế anh ta thuộc một nhóm nhạc, còn là ca sĩ hát chính. Nhóm nhạc mười mấy người bọn họ đều chạy trốn đến đây, bây giờ đã chết gần hết rồi. Chỉ dư lại Nhạc Hòa An và Thi Đức Minh, người đi cùng xe với các em ngày đó.”
“Thì ra là anh ta.”
“Đường Quyện tính tình không tốt, bừa bãi cực kỳ nên đắc tội không ít người. Nếu không phải dị năng của anh ta mạnh, áp được mọi người thì chỗ này loạn lâu rồi.”
“Chỗ nào cũng thế này cả,” Sở Thiên Tầm cười khinh: “Chỉ cần hơi ổn định một chút là mấy chuyện tranh quyền đoạt lợi xuất hiện ngay.”
Trong bóng đêm, tiếng nhạc rock and roll quỷ dị mà mê ly, dưới cơn sóng ngầm mãnh liệt như mang theo nỗi nhớ nhung người đã khuất, lại tựa như bi thương áp lực không chỗ nào thả ra.
Đây là một người có câu chuyện riêng.
Nhưng ở thời đại này ai mà không có mấy câu chuyện riêng đâu.
Ngày thứ hai, nhóm Sở Thiên Tầm lấy danh nghĩa ra ngoài đi săn ma để rời khỏi căn cứ.
Không có bất luận kẻ nào chú ý đến chuyện này.
Từ căn cứ Nam Khê đi theo hướng đông một đoạn là không thể đi xe được nữa vì con đường ở đây đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Cách căn cứ Nam Khê khoảng hơn một trăm cây số có một bán đảo tên là Đông Qua.
Sở Thiên Tầm nhớ rõ gần đó từng xuất hiện một con ma vật cấp cao, nó ở trên bán đảo một thời gian rất dài, thu hoạch lượng lớn mạng người.
Không biết bao lâu sau mới có rất nhiều người săn ma đồng tâm hiệp lực bao vây thì con ma vật này mới bị tiêu diệt.
Sở Thiên Tầm tính toán đi đến bán đảo đó xem có thể gặp được con ma vật đó ở hình thái ban đầu không.
Đúng lúc giữa trưa, bọn họ ngồi bên ruộng dâu tây nghỉ ngơi, ăn vài miếng lương khô lót bụng.
“Nếu muốn đi bờ biển thì chắc sẽ bắt được không ít hải sản, đến lúc đó, hề hề.” Thích Vĩnh Xuân cắn mạnh miếng bánh quy, miệng nhai rôm rốp như trong miệng không phải lương khô nhạt nhẽo mà là bữa tiệc hải sản mỹ vị.
Mọi người nghe được lời này thì đều vô thức nuốt nước miếng.
Dọc đường đi có Sở Thiên Tầm tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn và Diệp Bùi Thiên phụ trách nấu nướng làm bọn họ không chỉ không bị đói bụng mà trái lại còn khiến khẩu vị đề cao.
“Ăn hải sản cái gì, ăn cái này trước đi.” Sở Thiên Tầm móc mấy viên ma chủng cấp một trong túi áo ra.
Thời gian này cô góp nhặt rất nhiều ma chủng cấp một, thứ này đã không có tác dụng gì với cô, không bằng cho các thành viên trong đội dùng để năng lực được mạnh hơn.
“Mỗi người một viên, sau này nếu mọi người hành động cùng nhau thì sẽ phân chia ma chủng theo cách của căn cứ.”
Ăn ma chủng xong, Đồ Diệc Bạch nhắm mắt lại, một lát sau cậu bé nói: “Hình như phạm vi em có thể cảm nhận được đã mở rộng không ít.”
Cao Yến cũng vui sướng nói: “Chị cảm thấy năng lực tăng lên rồi.”
Vườn dâu tây sau lưng Thích Vĩnh Xuân đột nhiên nở hoa một vùng rộng.
“Anh Vĩnh Xuân, năng lực của anh cũng chỉ có nở hoa thôi à?” Giang Tiểu Kiệt cười chỉ vào những bông hoa trắng nhỏ đang lắc lư trong gió.
“Không, không, thật ra còn có thể làm được cái này.” Thích Vĩnh Xuân sử dụng dị năng, lập tức làm bông hoa ở gần chậm rãi héo tàn, kết ra một quả xanh đậm.
Quả dâu tây này nhanh chóng lớn lên, từ xanh đậm chuyển xanh nhạt, từ xanh nhạt chuyển đỏ, dần dần trở nên tươi rói mọng nước.
Thích Vĩnh Xuân thở hổn hển ngắt quả dâu tây đã chín kia đưa cho Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm rất ngạc nhiên, cô biết thánh đồ hệ thực vật có thể làm thực vật sinh trưởng, nhưng bởi vì cưỡng chế thực vật sinh trưởng nhanh trong thời gian ngắn nên khi bọn họ không dùng dị năng nữa sẽ làm những thực vật đó nhanh chóng khô héo.
Cô chưa từng gặp dị năng hệ thực vật có thể thu hoạch được thế này.
“Một lần anh có thể ủ chín được mấy quả? Có thể dùng được với tất cả thực vật sao?” Sở Thiên Tầm hỏi.
“Không thể làm hết được,” Thích Vĩnh Xuân vội vàng xua tay: “Đây là vì đúng mùa dâu tây nên tôi mới có thể lợi dụng làm tốc độ phát triển của nó tăng lên. Nếu miễn cưỡng quá mức, vi phạm quy luật phát triển thì không những không thu hoạch được trái cây mà còn làm nó chết đi.”
Anh ta xấu hổ gãi đầu: “Hơn nữa trước mắt tôi chỉ ủ chín được một hai quả là mất hết sức lực. Lần này là vì dùng ma chủng làm dị năng tăng lên. Dị năng này của tôi chắc không có tác dụng gì.”
“Không, dị năng này của anh rất đặc biệt, không quá giống dị năng hệ thực vật khác.” Sở Thiên Tầm nói: “Chẳng trách Thần Ái, tôi đang nói Thánh Thiên Sứ muốn nhốt anh lại để nghiên cứu.”
“Đám ác tặc đó bắt giữ những người có năng lực không giống người thường.” Bà Phùng nhớ tới chuyện cũ, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua càng sâu hơn.
“Sau khi ma chủng buông xuống, người trẻ tuổi nhà bà không ai có dị năng cả nhưng hai ông bà già này lại có được năng lực kỳ lạ. Ông già nhà bà có năng lực có thể trấn an cảm xúc của người khác.”
“À, đó là dị năng hệ tinh thần.” Sở Thiên Tầm nói.
Thì ra ông bạn già của bà Phùng cũng là Cầu Nguyện giả, Sở Thiên Tầm nghĩ.
Sở Thiên Tầm không nói cho những người khác biết dị năng và cấp bậc của mình để đảm bảo an toàn. Cho nên hầu hết mọi người đều cho rằng cô là dị năng hệ tốc độ cấp thấp.
Trước mắt cũng chỉ có Cao Yên và Diệp Bùi Thiên từng được cô giúp đỡ là có thể đoán ra dị năng của Sở Thiên Tầm thuộc về hệ tinh thần mới đúng.
“Đúng vậy, chính là dị năng hệ tinh thần. Dị năng của ông bà không có lực công kích, những người đó xông vào nhà bà cướp đồ đạc, phát hiện ông ấy có dị năng là muốn mang ổng đi. Con cháu bà phản kháng nên đều…” Bà Phùng tạm dừng giây lát, quay mặt đi.
“Lúc sau hai ông bà bị đưa tới phòng thí nghiệm, ấy thế bà mới biết đám ác ma đó ngày thường đều khoác áo thiên sứ ở bên ngoài.”
“Khi ông già sắp đi, ông ấy vẫn dùng dị năng an ủi bà, giúp cảm xúc của bà được ổn định, không quá bi thương vì mất ông. Dị năng của ông ấy chỉ có chút tác dụng này, không biết những kẻ đó bắt ông ấy để làm gì.”
Bà Phùng nuốt ma chủng trong tay vào bụng.
“Bà ơi.” Đồ Diệc Bạch lo lắng cầm tay bà Phùng, cậu bé không thấy rõ đồ vật nên sinh hoạt rất không tiện, bà Phùng đã giúp đỡ cậu bé kể từ khi còn ở trong nhà giam.
“Bà không sao.” Bà Phùng vỗ tay thiếu niên: “Chút ánh sáng ông già để lại cho bà trước khi ra đi cũng đủ cho bà sống sót.”
Bà Phùng kể câu chuyện bi thương này với giọng điệu bình thản chứ không quá bi phẫn, nhưng mọi người nghe lại thấy lòng nặng trĩu.
“Mẹ nó, cái tổ chức Thánh Thiên Sứ biến thái kia, sao lúc đó chị Thiên Tầm không dẫn em theo. Em sẽ đánh cho bọn chúng tè ra quần.” Giang Tiểu Kiệt nghiến răng nghiến lợi.
Cậu ấy trả ma chủng lại cho Sở Thiên Tầm: “Có lẽ dị năng của em đã tới hạn rồi. Lần trước lúc săn ma em dùng một viên ma chủng cấp một mà không còn hiệu quả gì nữa.”
“Vậy em có muốn lên cấp hai không?” Sở Thiên Tầm hỏi.
Mắt Giang Tiểu Kiệt sáng rực lên, gật đầu lia lịa.
Bây giờ Sở Thiên Tầm đã là cấp ba, vừa lúc cao hơn Giang Tiểu Kiệt hai cấp cho nên cô che chở Giang Tiểu Kiệt thăng cấp bình an là không thành vấn đề.
Giang Tiểu Kiệt cùng cô vào sinh ra tử trên chiến trường mấy lần, bỏ không ít sức lực để cướp ma chủng.
Sở Thiên Tầm đương nhiên cũng hy vọng cậu ấy có thể mạnh lên, nhưng trước mắt trong tay cô chỉ có một viên ma chủng cấp hai.
Cô nhìn Diệp Bùi Thiên, anh cũng cần ma chủng cấp hai.
“Tôi không vội, cứ đưa ma chủng cho Tiểu Kiệt trước đi.” Diệp Bùi Thiên lập tức nói.
Sở Thiên Tầm cười, may mà đi theo đội của cô nếu không với tính cách này của Diệp Bùi Thiên mà ở đội khác thì không biết phải bị ức hiếp tới mức nào mới tỉnh ra được.
“Lần sau có ma chủng cấp hai sẽ cho anh.” Sở Thiên Tầm nói.
Lần này Giang Tiểu Kiệt thăng cấp cực kỳ thuận lợi. Không xuất hiện bất cứ dấu hiệu ma hóa gì cả, hoàn toàn không cần Sở Thiên Tầm giúp đỡ.
Giang Tiểu Kiệt ăn ma chủng không bao lâu là nhảy dựng lên khỏi đất.
Trên trời rơi xuống một lượng lớn mưa đá làm mảnh đất trước mắt bị đánh ra một cái hố, bụi đất tung ra khắp nơi.
“Ha ha, chị Thiên Tầm xem em này!” Giang Tiểu Kiệt hưng phấn chạy về trước mặt Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm nhắc nhở cậu đừng quá chủ quan, lần này thăng cấp gặp may mắn lớn cũng không có nghĩa là tương lai sẽ được thuận lợi mãi.
“Mỗi lần vượt cấp đều là lựa chọn sinh tử, em tuyệt đối không thể chủ quan. Muốn thăng cấp phải nói với chị, chị không có ở bên thì không được tự thăng cấp một mình, biết chưa?” Sở Thiên Tầm dặn dò.
Năng lực của mọi người đều được tăng cao, cả đội lên đường với tinh thần phấn chấn.
Cả nhóm đi đường không bao lâu thì bỗng nghe thấy tiếng súng, một viên đạn xé gió lao tới bắn xuống trước mặt bọn họ.
Ba người đàn ông nhảy xuống khỏi cây cối xung quanh xua tay với bọn họ: “Tránh ra tránh ra, phía trước đã bị anh Quyện bao trọn, người không liên quan tránh đi một chút.”
“Phía trước rất nguy hiểm, chúng tôi đang làm việc, làm phiền mọi người đổi con đường khác đi.” Tiếng nói lạnh lùng của Nghiêm Tuyết vang lên.
Trong rừng cây nơi xa truyền ra tiếng gầm rú, chân trời nhuộm đỏ, cột lửa phóng lên cao.
Là dị năng Hồng Liên Luyện Ngục nổi tiếng của Đường Quyện.
Tiểu đội đi tiêu diệt ma vật thường sẽ dựng trạm kiểm soát ngăn cản người khác tiến vào để tránh không cho người khác phá hoại hoặc là cướp đồ ở giai đoạn cuối.
Có thể làm Nghiêm Tuyết canh gác trên đường chứng tỏ bọn họ rất coi trọng con ma vật bên trong.
Sở Thiên Tầm và Cao Yến trao đổi ánh mắt.
Cao Yến đứng ra cười nói: “Chị Nghiêm, chúng tôi cũng ra ngoài săn ma. Không biết các chị đang làm việc ở phía trước, chúng tôi đi đây.”
Bọn họ lui về trốn trong góc cách đó không xa.
“Thế nào? Tiểu Bạch nhìn được tình huống phía trước không?” Sở Thiên Tầm hỏi.
“Có một con ma vật rất mạnh, chắc là ma vật cấp ba.” Đồ Diệc Bạch nhắm hai mắt: “Có nhiều người vây quanh tấn công nó, cũng có không ít người đã chết. Ừm… Hình như ma vật bị thương, chuẩn bị chạy trốn.”
“Mọi người chờ, tôi đi vào xem.” Mắt Sở Thiên Tầm sáng rực lên.
Ma vật cấp ba không bị giết dễ dàng, lần trước cô gặp được Bất Miên giả cấp ba, nó đã được coi là loại ma vật cấp ba có sức chiến đấu yếu nhất mà suýt chút nữa là cô không đánh thắng được.
Cô tính vào thử xem sao, cho dù Đường Quyện đã ở trong đó nhưng biết đâu có thể may mắn nhặt được.
Dù sao cô cũng đã trải qua chuyện đoạt ma vật thế này nhiều lần rồi.
“Cùng đi đi.”
“Chị Thiên Tầm, em cũng đi.”
Ba người Sở Thiên Tầm, Diệp Bùi Thiên và Giang Tiểu Kiệt vòng qua khu vực Nghiêm Tuyết phong tỏa, lặng lẽ đi đến nơi chiến đấu phía trước.
Khi bọn họ tới nơi, trận chiến ở đây vừa mới kết thúc, khu vực trung tâm bị thiêu cháy, có thi thể người nằm la liệt dưới đất nhưng không thấy bóng dáng ma vật, hiển nhiên là nó đã bỏ trốn.
Những người khác chắc đã đuổi theo ma vật, ở đó chỉ còn lại hai ba người đàn ông, trong đó có một người Sở Thiên Tầm quen biết, chính là Giang Hồng Tài, bạn trai của Nghiêm Tuyết, đồng thời cũng là con trai thầy Giang.
Giang Hồng Tài duỗi chân đá người đàn ông bị thương nặng nằm trên đất, miệng cười càn rỡ: “Đường Quyện, anh Quyện? Không thể tưởng được đúng không, mày cũng có hôm nay cơ đấy?”
Người đàn ông kia bị thương khắp người, miệng phun máu tươi, anh ta giãy giụa muốn đứng lên nhưng lại bị Giang Hồng Tài một chân dẫm xuống.
Anh ta cắn chặt răng vô lực bò lên, trong mắt tràn đầy hận thù, bất khuất hung ác nhìn chằm chằm Giang Hồng Tài.
“Vẻ mặt của mày là sao đây? Hả? Chuyện tới nước này mà mày còn dám nhìn tao như vậy à?” Khuôn mặt anh tuấn của Giang Hồng Tài đã vặn vẹo vì hưng phấn: “Mày kiêu ngạo bao lâu, bây giờ mày còn dám cuồng, cuồng đi!”
Ma Chủng Buông Xuống - Cung Tâm Văn
Chương 42
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương tiếp
Loading...