Nga thành là một thành phố có dân cư thường trú hơn năm triệu, kinh tế phát triển, trong thành có nhiều khu công nghiệp lớn.
Sau tận thế, gần Nga thành có một khu công nghiệp rộng lớn, xung quanh có tường vây, rất thích hợp để né tránh ma vật, rất nhiều người tị nạn đến kéo đến, nơi đây cũng trở thành một trong những căn cứ tị nạn lớn hình thành từ sớm nhất.
Ngày sau căn cứ này trải qua nhiều thay đổi, xây dựng tường thành nguy nga, trở thành pháo đài Nga thành tiếng tăm lừng lẫy thời kỳ đầu tận thế.
Pháo đài này vừa lúc ở giữa Lộ Đảo và Hoa thành, Sở Thiên Tầm dự tính trên đường đến Lộ Đảo sẽ đưa mấy người Cao Yến và Phùng Thiến Thiến đến căn cứ Nga thành tương đối an toàn này, coi như làm việc tốt làm hết đến cùng.
Đến Nga thành rồi cô cũng có thể tiếp tục đi về hướng đông đến Lộ Đảo, một công đôi việc.
Đoạn đường từ Hoa thành đến Nga thành vốn không đến hai trăm km. Cho dù bọn họ vừa đi vừa nghỉ thì không mất bao lâu cũng có thể đến nơi.
Nhưng bắt đầu từ lúc vô tình đưa Diệp Bùi Thiên lên xe, tất cả mọi người trong xe đều cảm nhận được tâm trạng nôn nóng vội vàng của Sở Thiên Tầm.
Bất đắc dĩ càng đến gần Nga thành, huyện xã đông dần ngày càng nhiều, khắp dọc đường đều là xe bị đâm cháy, giao thông tắc nghẽn, đường càng khó đi hơn.
“Lại không đi được nữa rồi, xuống xe.” Sở Thiên Tầm dừng xe lại.
Mọi người đi xuống khỏi xe, thuần thục lấy những món đồ có thể dùng được cõng lên người.
Đây đã là lần thứ ba bọn họ đổi chiếc xe khác, mỗi khi xe chạy đến đoạn đường không thể đi được, mọi người chỉ có thể xuống xe đi bộ.
Đi đến đoạn đường có thể đi, Sở Thiên Tầm luôn có thể dễ dàng mở khóa, kiếm một chiếc xe mới cho mọi người đi nhờ.
Bảng chỉ dẫn ven đường bị thứ gì đó đâm phải dẫn tới biến hình nghiêm trọng, có phần thân cụt tay chân của sinh vật gì đó treo ở trên ấy.
Con đường phía trước không có một bóng người, các loại xe hơi bị hư hỏng vây quanh nhau, cánh cửa xe mở rộng thỉnh thoảng bị gió đấy lay động phát ra tiếng kẽo kẹt, không có một chiếc xe nào còn có người ở trong.
Cửa xe tan vỡ cùng thùng xe dính đầy chất lỏng màu đen tỏ rõ mấy ngày trước ở đây đã xảy ra một hồi tàn sát, khắp mặt đất đều là đồ vật và vết máu nhưng lại không nhìn thấy mấy thi thể.
Không có thi thể, chứng tỏ nếu không phải người trong xe sống sót bỏ trốn được thì chính là đã biến thành ma vật.
Khả năng gần khu này có ma vật là rất lớn.
Mọi người xách theo các loại vũ khí thu thập được ở ven đường, cẩn thận đi đến gần chiếc xe kia.
Ven vành đai xanh như có người đứng đó, là một người phụ nữ.
“Cô ta” mặc một chiếc váy đuôi cá màu xanh biếc, làn váy phất phơ trong gió nhẹ, trên cổ lại là bông hoa năm cánh bằng thịt, cánh hoa mở rộng, bên trong có hàm răng sắc bén và hai chiếc xúc tua dài.
Cam Hiểu Đan nhìn thấy con quái vật này liền nhớ lại ngày ma chủng buông xuống, cô ấy đã nhìn thấy loại quái vật này ăn thịt người, lập tức sợ hãi lùi về phía sau vài bước.
Sở Thiên Tầm đặt tay lên vai cô ấy: “Không phải sợ, đây chỉ là ma vật bình thường còn chưa tăng cấp, tốc độ và sức lực đều không lớn. Bọn mày có thể giết nó được.”
Sở Thiên Tầm đã không còn tự mình ra tay khi gặp phải ma vật bình thường trên đường.
Chiến đấu nhiều với ma vật mới có thể làm năng lực tăng lên, cũng dễ dàng kích phát tiềm năng trong mỗi người.
Ở lúc này, không ai có thể che chở người khác cả đời, nếu cô bảo vệ quá mức trái lại còn là đang hại bạn bè của mình.
Giang Tiểu Kiệt nóng lòng muốn thử, cậu ấy là người đi ra đầu tiền, khóe miệng treo nụ cười hưng phấn, năm mũi dùi băng bén nhọn dần ngưng kết trong không trung bay lơ lửng bên cạnh cậu ấy.
Dị năng của Giang Tiểu Kiệt đang ngày một tăng mạnh.
Phùng Tuấn Lỗi giao Phùng Thiến Thiến cho Sở Thiên Tầm, tay xách rìu chữa cháy tiến lên.
Cao Yến nắm chặt đôi tay được tô sơn móng tay xinh đẹp, cuối cùng vung cây gậy lao lên.
“Mày cũng đi.” Sở Thiên Tầm đẩy Cam Hiểu Đan một cái.
“Tao… Tao không dám.” Sắc mặt Cam Hiểu Đan trắng bệch.
“Lúc tao ở bên cạnh mà mày không dám đi. Chẳng may không có tao, mày định chờ chết à?” Sở Thiên Tầm đẩy cô ấy lên: “Mau đi!”
Giang Tiểu Kiệt và ma vật đánh nhau, ma vật vừa dùng xúc tua đỏ tấn công, vừa khống chế tứ chi của nhân loại đang làm ra động tác kỳ lạ.
Cam Hiểu Đan run rẩy tiến lên vài bước, đỏ mắt quay đầu nhìn Sở Thiên Tầm.
“Đi!” Sở Thiên Tầm không kiên nhẫn nhíu mày: “Hôm nay mày mà không chém một nhát lên người nó thì tao ném mày ở đây luôn.”
Cam Hiểu Đan chảy nước mắt, vừa khóc vừa giơ dao phay xông tới.
Ma vật bị mọi người vây công, nhiều chỗ bị thương, nó gào thét chói tai.
Cam Hiểu Đạt lao tới bên cạnh nó, la hét còn to hơn cả quái vật, lung tung vung đao chém vào nó.
Phùng Thiến Thiến không chịu nổi tiếng la hét của Cam Hiểu Đan nên che kín hai tai, bên người cô bé hiện lên mấy đồng xu, chúng chậm rãi kéo dài ở không trung rồi biến thành mũi kim dài.
Mấy cây kim xé gió lao đi đâm vào trong tâm đóa hoa sau đó xuyên thủng bay ra từ phía sau.
Sở Thiên Tầm nhìn trận chiến nghiêng về một phía ở trước mặt.
Ma vật bình thường có lực công kích yếu, chỉ cần khắc phục được nỗi sợ trong lòng thì chiến thắng chúng nó không phải việc khó.
Cô liếc nhìn Diệp Bùi Thiên đứng bên cạnh, Diệp Bùi Thiên im lặng đứng đó, không có ý muốn tham dự trận chiến.
Sở Thiên Tầm đương nhiên không rảnh đi quản Diệp Bùi Thiên, năng lực của anh tăng lên càng chậm cô càng yên tâm hơn.
Rầm, rầm, rầm, tiếng bước chân rung trời vang lên.
Một con Độn Hành giả khổng lồ xuất hiện ở cuối đường.
Động tĩnh ở đây hấp dẫn con ma vật cấp một này đến.
Sở Thiên Tầm rút lưỡi đao ra, ngồi xổm xuống lao tới, thân hình hóa thành một đường thẳng lao về phía ma vật khổng lồ.
Trong nhóm bọn họ, trước mắt chỉ có mình cô có khả năng nghênh chiến con ma vật cấp một này.
Nhưng sau lưng cô có một người cũng đuổi kịp đến, tốc độ của Sở Thiên Tầm đã tiếp cận để đỉnh cấp một, nhưng tốc độ của người này lại chỉ chậm hơn cô vài bước mà thôi.
“Tôi giúp cô.” Một tiếng nói trầm thấp lời ít mà ý nhiều.
“Cẩn thận, nó sẽ đột nhiên tăng tốc, sức lực rất lớn, nhược điểm ở rốn.” Sở Thiên Tầm dặn.
Thế mà có một ngày mình và Diệp Bùi Thiên lại kề vai chiến đấu, trong lòng Sở Thiên Tầm dâng lên cảm giác kỳ quái.
Thiếu nữ mặc đồ đen xông tới chỗ con quái vật to béo, chuẩn xác mà đâm lưỡi đao sắc bén vào bụng Độn Hành giả.
Độn Hành giả vung bàn tay to đánh xuống.
Sở Thiên Tầm nhanh chóng né tránh, chạy vòng qua người Độn Hành giả.
Một tầng cát vàng dâng lên không trung, rầm một cái che mờ hai mắt Độn Hành giả.
Sở Thiên Tầm bắt lấy thời cơ Độn Hành giả bị che mắt để đạp đầu gối của nó lấy đà nhảy lên đâm liên tiếp vào rốn nó.
Độn Hành giả phát ra tiếng than khóc, hai chân bỗng nhiên quỵ xuống.
Nó muốn lao tới.
Sở Thiên Tầm lập tức bật ra né tránh theo phản xạ.
Không xong, trong lòng cô giật thót, phương hướng Độn Hành giả lao đi là chỗ bọn Giang Tiểu Kiệt.
Trong nhóm họ không có ai là đối thủ của Độn Hành giả cả.
Độn Hành giả mà lao tới là có thể dễ dàng đập bọn họ thành thịt vụn.
Ma vật bày ra tư thế chuẩn bị lao tới nhưng lại không thể chạy đi, hai chân nó bị đất cát bên dưới tạo thành bàn tay to nắm chặt.
Diệp Bùi Thiên nắm hai tay trước ngực, anh nhìn chằm chằm Độn Hành giả, trên trán đổ mồ hôi, chỉ giữ được như thế vài giây là đôi tay bằng cát kia đã tan thành từng mảnh.
Nhưng chỉ vài giây ấy cũng đủ làm Độn Hành giả bị vướng ngã, thân hình cao lớn đổ ầm lăn quay ra đường cái.
Thân hình của Độn Hành giả rất lớn, bụng mập mạp, một khi té ngã là rất khó bò dậy.
Nó quay cuồng cơ thể dọc theo con đường, đè gãy vô số cây cối và cột mốc ven đường.
Sở Thiên Tầm không buông tha, cô đuổi theo sát liên tục đánh vào bụng nó.
Cuối cùng sau một thời gian dài giằng co cũng gi.ết ch.ết được con ma vật cấp một to lớn này.
Giang Tiểu Kiệt và Phùng Thiến Thiến tiến vào giúp đỡ, đến giờ thể lực đã gần hao hết, cả hai mất lực ngồi xuống nghỉ ngơi.
Chỉ còn Diệp Bùi Thiên tiếp tục kiên trì tới cùng với Sở Thiên Tầm.
Anh vẫn luôn dùng kỹ năng điều khiển cát còn chưa thuần thục kia để giúp đỡ Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm nhảy lên người Độn Hành giả, một đao lấy ra ma chủng màu xanh lục.
Cô ngồi trên cao nhìn xuống, thấy Diệp Bùi Thiên mặt mũi trắng bệch, người đầy mồ hôi, đang cong lưng chống chân thở dốc.
Sở Thiên Tầm không thể không thừa nhận nếu bỏ những chuyện khác sang một bên thì Diệp Bùi Thiên này thật sự là một thiên tài chiến đấu.
Anh không có kinh nghiệm chiến đấu, năng lực khống chế hạt cát còn rất yếu kém, nhưng anh lại có thể nhanh chóng thuần thục kỹ xảo của mình trong quá trình chiến đấu, bản năng bắt lấy cái thời cơ chỉ lướt qua trong tíc tắc, vận dụng năng lực của mình một cách tuyệt vời.
Không hổ là một người đàn ông có thể làm cả thế giới sợ hãi.
Sắc trời dần tối sầm xuống.
Sở Thiên Tầm lại tìm thêm một chiếc xe vận tải nhỏ, dừng xe ở ven đường vắng để qua đêm.
Ban ngày lăn lộn một trận như vậy làm bây giờ ai cũng mệt mỏi.
Sở Thiên Tầm chủ động canh gác đầu tiên.
Cô ngồi trên nóc xe, dùng ma chủng ban ngày lấy được, cảm nhận được dao động rất nhỏ trong người, sau đó loại cảm giác kỳ diệu này nhanh chóng biến mất.
Đạt giới hạn! Sở Thiên Tầm nắm chặt tay.
Cô không nhịn được duỗi tay sờ hai viên ma chủng cấp hai trong túi quần, trong lòng bắt đầu suy tính khi nào nên tăng lên cấp hai.
Thời điểm vượt cấp là lúc nguy hiểm nhất, bất luận thánh đồ nào cũng có khả năng ma hóa trong lúc vượt cấp.
Sơ cấp còn ổn một chút, cấp bậc càng cao, xác suất này sẽ càng lớn.
Sở Thiên Tầm thu tay lại, cô không thể vượt cấp qua loa như vậy.
Nếu cô biến thành ma vật ở đây thì không chỉ mình mà mấy người Cao Yến, Phùng Thiến Thiến cũng xong rồi.
Sở Thiên Tầm nhìn xuống từ nóc xe.
Ban đêm yên tĩnh không có trăng cũng không có sao, mấy người đàn ông ăn xong liền đi ngủ ngoài trời đã ngủ say từ lâu, bọn họ thậm chí còn ngáy ngủ.
Chỉ có một đôi mắt mở to trong bóng đêm, ngơ ngác nhìn bầu trời tối tăm trên đầu.
“Anh… Sao anh không ngủ?” Sở Thiên Tầm hỏi nhỏ, hình như Diệp Bùi Thiên này ngủ rất ít, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Đêm qua lúc Sở Thiên Tầm trực đêm cũng thấy anh ngồi nhìn trăng cả đêm.
“Hôm nay không có trăng.” Người kia hỏi một đằng trả lời một nẻo, tiếng nói của anh rất nhỏ, như là đang đắm chìm trong thế giới của mình.
Sở Thiên Tầm vươn đầu ra, vừa lúc gặp phải đôi mắt có ánh sáng nhỏ vụn kia.
“Tôi rất sợ tất cả đều là giấc mơ, khi tôi tỉnh lại, phát hiện mình vẫn đang còn ở trong căn phòng không thấy ánh mặt trời kia.” Diệp Bùi Thiên nhẹ nhàng nói.
Sở Thiên Tầm nghe, trong lòng cảm thấy hụt hẫng, cô biết mình đã dán cái nhãn Nhân Ma lên cho người này, bản năng có phần bài xích anh, không muốn để ý đến anh.
Nhưng trên thực tế anh chưa làm gì cả, hôm nay còn dốc hết sức lực giết ma vật để Sở Thiên Tầm lấy được ma chủng.
Sở Thiên Tầm lục tìm trong ba lô, lấy ra một cái gậy huỳnh quang ném cho Diệp Bùi Thiên.
“Nếu anh sợ tối thì cầm theo cái này mà ngủ, để cả tối cũng không sợ tắt.”
Diệp Bùi Thiên tiếp được gậy huỳnh quang cũng không nói gì cả, anh nắm cây gậy phát ra ánh sáng vàng lấp lánh, chậm rãi cuộn người vào chăn.
Ánh vàng ấm áp kia thấu qua khe hở giữa các ngón tay, xua đuổi hắc ám, chiếu sáng không gian trong chăn.
Anh gác tay lên trán.
Cho dù nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được ánh sáng kia.
Cuối cùng Diệp Bùi Thiện chậm rãi nhắm mắt lại.
Anh không biết đã bao lâu rồi mình không có được một giấc ngủ thật sự.
Ngoài lúc chết ra, dường như anh chưa từng có được quyền lợi nghỉ ngơi.
Ở trong những ngày tháng bị tra tấn kia, có vài lần Diệp Bùi Thiên suýt nữa là rơi vào điên cuồng.
Có phải mình đã hoàn toàn phát điên trong kho hàng hắc ám kia nên mới ảo tưởng gặp được ấm áp như thế này không.
Trước khi ngủ say, trong lòng anh nghĩ như vậy.
Ma Chủng Buông Xuống - Cung Tâm Văn
Chương 20
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương tiếp
Loading...