“Toàn thể người dân xin chú ý, toàn thể người dân xin chú ý, trạm canh gác phía trước phát hiện rất nhiều ma vật đang chạy từ hướng Tây Bắc đến gần căn cứ chúng ta, mời tất cả thánh đồ hệ chiến đấu đến tập hợp ở cửa căn cứ! Tất cả thánh đồ phụ trợ đến tập hợp tại trạm cứu tế!”
“Xin được nhắc lại một lần nữa! Mời tất cả người dân phối hợp chỉ huy, nhanh chóng tập hợp! Nhanh chóng tập hợp! Mọi người chúng ta đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, cùng vượt qua gian nguy, dưới sự phù hộ của thần, ác ma nhất định sẽ bị tiêu diệt.”
Tiếng loa phát thanh vang lên khắp nơi.
Mọi người dừng việc trong tay để nghe thông báo, trong lòng đều thấy căng thẳng vì điều này. Nếu mất đi căn cứ này vậy thì bọn họ sẽ phải lang thang khắp nơi, một mình đối mặt với ma vật có thể xuất hiện tại vùng hoang dã bất cứ lúc nào.
Mọi người trong căn cứ đều đứng lên, bây giờ các phe phái đoàn thể gạt bỏ xích mích, cùng nghe theo lời của người chỉ huy.
Có không ít người đeo miếng vải có hình đôi cánh quỳ xuống đất thành kính cầu nguyện thần linh phù hộ.
Dưới tình huống chỗ dung thân duy nhất sẽ bị biến mất bất cứ lúc nào, dù là người không tin tưởng Thánh Thiên Sứ thì cũng bị bầu không khí này đả động, bắt đầu yên lặng cầu nguyện trong lòng.
Một đội ăn mặc võ trang đầy đủ đi ra khỏi trạm cứu trợ, mỗi người bọn họ đều bước đi nhẹ nhàng, dáng người mạnh mẽ, trên vai có tiêu chí của Thánh Thiên Sứ.
Hầu hết những người này đều mặc áo giáp làm từ xác cứng của ma vật, cầm trong tay lưỡi dao làm từ tay chân của ma vật, bước đi đầy khí thế tự tin.
Rõ ràng họ không phải người thường mà là một đội ngũ tập hợp từ những thánh đồ.
Ở giữa bọn họ là một y tá có dung mạo xinh đẹp, cô ta mặc bộ đồ của y tá, mái tóc quăn dài tết thành bánh quai chèo vắt trước ngực, dáng vẻ rất khác những người còn lại.
Cô ta nhìn về phía nhóm Sở Thiên Tầm: “Bành Hạo Vũ, lại đây tập hợp.”
Tiếng nói của cô ta nghe rất êm tai, mặc cho ai nghe thấy cũng không thể phản cảm nổi.
Bành Hạo Vũ vội vàng lên tiếng.
Gã xoay người mời chào Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên: “Hai người đi cùng chứ? Nếu căn cứ bị hủy thì mọi người đều không có chỗ dung thân.”
Sở Thiên Tầm trao đổi ánh mắt với Diệp Bùi Thiên: “Anh ổn chứ?”
Diệp Bùi Thiên gật đầu.
Hai người đuổi theo Bành Hạo Vũ đi về phía cửa căn cứ.
“Hai bạn này là ai vậy?” Nữ y tá kia mỉm cười hỏi.
Ở trước mặt cô ta, Bành Hạo Vũ không hề có dáng vẻ kiêu ngạo như ngày thường mà lại có phần lấy lòng: “Để tôi giới thiệu một chút, hai bạn này là thánh đồ mới đến căn cứ chúng ta, người đẹp này có sức mạnh giống tôi, còn người anh em này là… Điều khiển cát?”
Sở Thiên Tầm âm thầm hừ một tiếng, quả nhiên Bành Hạo Vũ này cố tình thăm hỏi tin tức của họ, đều có sự hiểu biết ít nhiều về họ.
Y tá nữ kia lập tức tiến lên vươn bàn tay trắng nõn ra: “Thật tốt quá, cảm ơn hai bạn đến giúp đỡ. Tôi tên Phó Oánh Ngọc, là thành viên của hội cứu tế Thánh Thiên Sứ.”
Sở Thiên Tầm nắm tay cô ta đáp lại: “Sở Thiên Tầm.”
Nụ cười của Phó Oánh Ngọc rất ngọt, giọng điệu dịu dàng, bàn tay vừa mềm vừa mượt mà.
Nhưng không biết vì sao trong lòng Sở Thiên Tầm lại cảm thấy không thoải mái.
Mình từng gặp người này sao? Sở Thiên Tầm tìm kiếm cái tên này trong trí nhớ nhưng không nghĩ ra được điều gì đặc biệt.
Cổng lớn của căn cứ là hai cánh cửa sắt, mặt dù đã dùng các tấm thép để gia cố lại, cũng đào chiến hào rất sâu ở trước cửa nhưng rõ ràng như vậy vẫn không thể chống đỡ được nhiều ma vật đánh tới.
Bây giờ mọi người đang vội vàng vận chuyển các loại vật cản đến, chuẩn bị lấp kín cánh cổng này nhất có thể.
Diệp Bùi Thiên đi đến trước cổng.
“Để tôi thử một chút.”
Anh quỳ một gối xuống đất, hai tay đặt xuống mảnh đất trước mặt, hàng lông mày hơi nhíu lại.
Mặt đất dần chấn động, nền đất vang lên tiếng gầm rú.
Dưới chân Diệp Bùi Thiên chậm rãi dâng lên một bức tường đất kiên cố, nó đang tiếp tục dâng cao lên không ngừng.
Bức tường đất vừa dày vừa rộng không chỉ che kín toàn bộ cánh cổng mà còn bao vây cả những bức tường xung quanh.
Mọi người há hốc mồm nhìn cảnh này, thấy bên trong bức tường có một chiếc cầu thang đang dần hình thành nối liền mặt đất với đầu tường.
Diệp Bùi Thiên buông tay ra, anh thở hổn hển đứng dậy ở đầu tường.
“Oa, trâu bò, làm bằng cách nào vậy?”
“Cậu là dị năng hệ thổ à? Tôi cũng có người bạn dị năng hệ thổ nhưng chỉ dựng được bức tường vừa thấp vừa mỏng là đã mệt thở không ra hơi rồi, cậu giỏi thật đấy.”
“Thế này thì hay rồi, giúp được rất nhiều.”
Một đám người vây quanh ở đầu tường, ngẩng đầu khen không dứt miệng.
Diệp Bùi Thiên quay đầu nhìn về phía Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm lập tức vỗ tay: “Rất giỏi.”
Diệp Bùi Thiên cấp hai đã hiện ra dáng vẻ đế vương Cát vàng năm đó.
Giang Tiểu Kiệt vội vàng đuổi tới, hoảng sợ với cảnh tượng trước mắt: “Oa, anh Bùi Thiên mạnh thế này từ khi nào vậy?”
“Em tới đúng lúc lắm, đi đến đây với chị đi.” Sở Thiên Tầm mượn một bình nước phòng cháy chỗ Phó Oánh Ngọc rồi dẫn Giang Tiểu Kiệt cùng bước lên đầu tường.
Cô tưới ướt hết toàn bộ bề mặt bức tường kia rồi nói với Giang Tiểu Kiệt: “Em thử xem xem.”
“Vâng, chị nhìn em này: “Giang Tiểu Kiệt hô một tiếng: “Kết băng!”
Lấy Giang Tiểu Kiệt làm trung tâm, một mặt băng lớn kéo dài ra bao phủ toàn bộ bề mặt bức tường.
Giang Tiểu Kiệt buông tay ngồi bệt xuống đầu tường, thở phì phò nói: “Cũng, cũng chỉ có như này thôi chị ạ.”
“Rất tuyệt! Em làm tốt lắm đó Tiểu Kiệt!” Sở Thiên Tầm khen cậu ấy không chút bủn xỉn.
Mọi người cũng vỗ tay bôm bốp khen ngợi.
Có bức tường băng rắn chắc khó đánh đổ như vậy, mọi người càng tin tưởng vào thắng lợi hơn.
Một ít người chưa hạ quyết tâm tham dự thấy thế cũng đều bắt đầu nghiền ngẫm nên tham dự trận chiến như thế nào để mượn cơ hội lấy được ma chủng.
Một người đàn ông đầu trọc có ánh mắt tối tăm đứng trong đám đông, anh ta đi đến gần Phó Oánh Ngọc: “Oánh Ngọc, đó là ai vậy?”
Phó Oánh Ngọc dừng cười, lắc đầu nói: “Mới đến, vẫn chưa rõ ràng lắm.”
Mặt trời đổ về tây, ánh nắng chiều như lửa thiêu đỏ chân trời.
Trong rừng cây nơi xa, vô số chim chóc vỗ cánh bay đi vì bị kinh sợ, đồng thời một đám thân hình đen nghìn nghịt lao tới căn cứ với tốc độ kinh người.
“Tiểu Kiệt, em đi xuống nghỉ ngơi đi.” Sở Thiên Tầm nói với Giang Tiểu Kiệt ở bên cạnh.
Dị năng của Giang Tiểu Kiệt đã bị hao hết, cậu ấy chỉ đành gật đầu rời khỏi trận chiến.
“Anh cũng đi xuống đi.” Sở Thiên Tầm cũng nói với Diệp Bùi Thiên.
“Tôi không xuống.” Diệp Bùi Thiên trả lời mà không hề nhìn cô.
Sở Thiên Tầm hơi kinh ngạc, mặc dù trong lòng cô biết tương lai người này sẽ là một nhân vật khó lường, nhưng nhiều ngày ở chung, lại thêm Diệp Bùi Thiên rất hiền lành, gần như chưa từng phản bác bất cứ kiến nghị nào của cô cho nên Sở Thiên Tầm mới vô thức tùy ý với anh hơn.
Đây là lần đầu tiên bị anh từ chối, Sở Thiên Tầm vội vàng xem xét lại thái độ không chính xác của mình.
Ngày hôm nay đã trải qua nhiều chuyện như vậy mà anh vẫn còn sức để chiến đấu, thật không hổ là thiên tài, trong lòng Sở Thiên Tầm âm thầm khâm phục.
Số lượng ma vật ước chừng có ba bốn mươi con.
Chạy đầu tiên là một con Du Đãng giả cấp hai, nó có cơ thể đỏ lòm và tốc độ cực nhanh.
Trong đàn ma vật có một con Độn Hành giả thân hình cao hớn. Da thịt nó không hề hiện ra trạng thái mập mạp mà là từng khối cứng rắn màu xanh xám, đây là hình thái của Độn Hành giả cấp hai – Độn Hành giả giáp thạch.
Nhưng sự chú ý của Sở Thiên Tầm đặt ở nơi cuối cùng trong đàn ma vật, nơi đó có một con ma vật thân hình nhỏ xinh không quá thu hút. Đây là ma vật cấp ba cô đang chờ đợi – Bất Miên giả.
Con Bất Miên giả này gần như giữ nguyên diện mạo khi còn sống, nếu chỉ nhìn phần đầu của nó thì không thấy khác gì một cô gái loài người, dung mạo của cô ta xinh đẹp lạ thường, làn da trong suốt, tóc dài xõa tung, mặt mày vẫn mang nụ cười nhẹ như có như không, nhìn như người chết đang du đãng ở nhân gian.
Phần thân dưới của nó rất thon dài, vết vằn đen vàng xen kẽ che kín khắp người, phía sau lưng có hai cái cánh mỏng như cánh ve đang phe phẩy liên tục.
“Tốt quá, là Bất Miên giả, đúng là trời cũng giúp mình.” Hai mắt Sở Thiên Tầm sáng lên.
Bất Miên giả là loại ma vật có sức tấn công và phòng ngự yếu nhất trong những ma vật cấp ba.
Năng lực của nó là khống chế những ma vật có cấp bậc thấp hơn để vây công con người.
Loại năng lực này sẽ tăng lên theo cấp bậc của nó, đồng thời cũng càng nguy hiểm với loài người hơn.
Nhưng trước mắt, dưới tình huống bên cạnh có nhiều đồng đội như vậy thì Bất Miên giả trở thành ma vật cấp ba dễ đối phó nhất đối với Sở Thiên Tầm.
Con ma vật cả người là máu kia tức giận rống lên, nó dùng sức tránh thoát dây leo bao quanh người, nhưng mà vùng đất xung quanh liên tục có dây leo chui lên, tiếp tục quấn quanh người nó.
Người đàn ông đầu trọc đứng bên cạnh Phó Oánh Ngọc giơ một tay ra, anh ta đang chăm chú thúc giục dây leo sinh trưởng, khống chế hành động của Du Đãng giả.
Dị năng giả hệ thực vật có thể đạt tới trình độ này đã là bậc cao nhất của cấp một rồi.
Sở Thiên Tầm liếc nhìn người đàn ông kia một cái, cô rút đao ra dẫn đầu nhảy xuống khỏi tường băng xông thẳng đến chỗ Du Đãng giả.
Khi còn ở cấp một, Sở Thiên Tầm giết con Du Đãng giả phải mất sức chín trâu hai hổ.
Bây giờ cô ở giữa cấp hai, giết loại ma vật có lực phòng ngự không cao lại bị hạn chế tốc độ này đã dễ dàng hơn nhiều.
Mọi người trên đầu tường còn chưa kịp phản ứng thì Sở Thiên Tầm đã giết một con ma vật, đoạt được ma chủng rồi quay trở lại phía dưới tường băng.
Bên trên tường băng có một dây xích sắt được thả xuống buộc vào tay của Sở Thiên Tầm rồi kéo cô lên đầu tường.
Sở Thiên Tầm quay về đầu tường, cô sờ đầu Phùng Thiến Thiến, chính cô bé đã kéo cô lên.
Phó Oánh Ngọc nhăn mày, quay sang hỏi Bành Hạo Vũ: “Sao lại thế này? Anh nói năng lực của cô ta là sức mạnh mà? Đây rõ ràng là tốc độ.”
“Cái này?” Bành Hạo Vũ cứng họng nói không ra lời.
Độn Hành giả vẫn đang bỏ chạy, mặt đất dưới chân nó vươn ra hai bàn tay to từ cát túm chặt lấy chân nó. Cơ thể to lớn của Độn Hành giả ngã ầm ầm xuống đất, liên tiếp ngăn chặn đường đi của những con ma vật quanh nó.
Phía trên đầu tường có đủ loại dị năng rơi xuống như mưa, đánh vào những con ma vật đang chạy đến bên tường.
Trận chiến bảo vệ lần đầu tiên của Nga thành hừng hực khí thế mở ra trong ánh nắng chiều.
Ma vật bị thương vong nặng nề đã khích lệ thêm cho mọi người, vô số thánh đồ muốn tiến đến gần để tấn công ma vật nên đã dũng mãnh không sợ chết nhảy xuống khỏi bức tường, đánh giáp lá cà với ma vật.
Trong chốc lát, các loại dị năng kỳ lạ nở rộ trên tường băng.
Đôi cánh trắng tinh mở ra sau lưng Phó Oánh Ngọc, cô ta bay xung quanh như thiên sứ, kiểm tra toàn bộ chiến trường, nếu có người bị thương nặng thì cô ta sẽ thả dây thừng xuống kéo người đi.
“Thần không vứt bỏ chúng ta, thần vẫn còn yêu chúng ta nên mới ban cho chúng ta sức mạnh thánh đồ, cứu với thế nhân.” Ông già trên tường khóc lóc lẩm bẩm.
Vô số người dân bình thường đứng bên cạnh ông ta cũng ngân ngấn nước mắt, cố gắng ném đạn lửa, đá tảng xuống dưới để hỗ trợ trận chiến.
Trong mắt phần đông giáo đồ, sở dĩ thánh đồ có được dị năng đều là vì sự từ bi của thần thánh.
Trận chiến giữa ma vật khủng bố dữ tợn và thánh đồ đắm chìm trong ánh sáng của dị năng trước mắt làm cho bọn họ càng tin vào tín ngưỡng trong lòng hơn.
Hiện tại Sở Thiên Tầm đã đi qua tất cả ma vật, đi đến trước mặt Bất Miên giả kia.
Bất Miên giả lơ lửng ở không trung, nó có dung nhan đoan chính xinh đẹp, nụ cười nhạt như lòng mang thương xót, rủ mắt nhìn xuống từ trên cao.
“Đến đây đi, giết mày rồi tao sẽ có hy vọng đột phá lên cấp ba.” Sở Thiên Tâm giơ đao trước ngực, trong lòng vừa sợ hãi vừa hưng phấn.
Ma Chủng Buông Xuống - Cung Tâm Văn
Chương 29
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương tiếp
Loading...