Ma Chủng Buông Xuống - Cung Tâm Văn

Chương 74


Chương trước Chương tiếp



Hoạt động lần này có tổng cộng hơn bốn mươi thánh đồ tham gia. Mỗi đội gồm tám người, vượt qua eo biển, tiến vào khu vực mục tiêu, rồi chia ra tìm kiếm manh mối trong khu vực xảy ra sự cố.

Mỗi tiểu đội đều được kết hợp từ nhân viên chính phủ và thánh đồ thuộc các đoàn lính đánh thuê tư nhân. Họ liên lạc với nhau qua bộ đàm.

Sở Thiên Tầm và đồng đội được phân vào nhóm của Phó Quốc Húc.

Trong đội, ngoài Sở Thiên Tầm, Diệp Bùi Thiên, Cao Yến và Nghiêm Tuyết, còn có một cặp anh em.

Người anh tên là Vu Tuấn An, xuất thân từ quân đội, dáng người cao lớn, tác phong nhanh nhẹn. Cứ đi được một đoạn là anh ta lại dừng lại cẩn thận quan sát xung quanh, lật tung vài chỗ để kiểm tra, rồi lắc đầu tiếp tục đi.

Người em tên là Vu Tuấn Dật, người này có vẻ ngoài gầy hơn và tái nhợt hơn nhiều. Trên khuôn mặt vốn dĩ điển trai của cậu ta chằng chịt những vết sẹo dài, tạo nên vẻ dữ tợn. Cậu ta lặng lẽ đi theo sau anh trai, không nói một lời.

“Anh Tuấn An, vẫn chưa tìm được gì ạ?”

Người lên tiếng là một cô gái dáng người thanh mảnh, gương mặt xinh xắn với đường nét thanh tú, mái tóc dài đen nhánh được buộc gọn sau đầu.

Chẳng qua đôi mày thanh tú của cô ta nhíu chặt lại, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Bước chân cô ta thoáng có chút gấp gáp, như thể đang cố gắng kiềm chế bản thân để không lao vào sâu trong rừng tìm kiếm.

“Tĩnh Nhu, đừng sốt ruột. Đồng Quang không chỉ là anh trai em, mà còn là người anh em quan trọng của bọn anh. Chúng ta nhất định sẽ tìm được cậu ấy, anh tin là cậu ấy sẽ không sao đâu.” Vu Tuấn An trấn an cô gái tên Dương Tĩnh Nhu. Anh trai cô, Dương Đồng Quang, là một binh lính có sức chiến đấu mạnh mẽ. Anh ta từng làm nhiệm vụ cùng Phó Quốc Húc và Vu Tuấn An nhiều lần, có quan hệ rất thân thiết với họ.

Gần đây, một đội săn ma đã mất tích trong khu rừng này.

Do đó, căn cứ đảo Lộ đã cử đội tinh anh của Dương Đồng Quang đến điều tra tình hình.

Nhóm của anh ta chỉ có năm người, nhưng tất cả thành viên không những đều là binh lính dày dạn kinh nghiệm, phối hợp ăn ý mà còn đạt cấp bậc thánh đồ cấp hai trở lên.

Vậy mà sau khi tiến vào khu rừng không quá lớn này, cả đội lại mất tích suốt bảy, tám ngày. Hai ngày trước, có một tín hiệu cầu cứu được bắn lên từ sâu trong rừng, nhưng sau đó không còn bất kỳ tin tức nào nữa.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cấp trên của căn cứ quyết định mở một cuộc tìm kiếm quy mô lớn.

Tới giữa trưa, đội tìm kiếm đã đi vào sâu trong rừng.

Trong khu rừng rậm rạp, những tán cây khổng lồ che khuất ánh mặt trời gay gắt. Tiếng chim hót, côn trùng kêu râm ran, suối chảy róc rách. Trên đường đi, họ không phát hiện bất cứ dấu vết nào của một trận chiến khốc liệt.

Cả đội tạm dừng để nghỉ ngơi và ăn trưa.

Dương Tĩnh Nhu hầu như không ăn gì, chỉ uống vài ngụm nước, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào khu rừng tối tăm phía trước. Bề ngoài cô ta có vẻ bình tĩnh, nhưng đôi tay đang siết chặt trên chân lại liên tục xoắn vào nhau, thể hiện rõ sự bất an tột độ.

Cô ta và anh trai từ nhỏ đã nương tựa nhau sống trong thế giới hỗn loạn này. Mặc dù cô ta cũng có dị năng nhưng Dương Đồng Quang luôn bảo vệ cô ta rất tốt, giúp cô ta có thể yên bình sinh sống trong căn cứ mà không cần tham gia vào những hoạt động nguy hiểm.

Cô ta không dám tưởng tượng nếu mất đi anh trai, mình sẽ phải làm thế nào để tiếp tục sống sót giữa thế giới đầy rẫy ma vật này.

“Thiên Tầm, để anh giới thiệu một chút. Dị năng của Tuấn An là ăn mòn, Tuấn Dật có năng lực cường hóa, còn Tĩnh Nhu sở hữu năng lực cắt.”

Phó Quốc Húc lên tiếng, cố gắng làm dịu bầu không khí căng thẳng.

“Còn anh có thể biến hóa.”

Vừa nói, anh ta liền cởi giày, để lộ phần bắp chân, chỗ đó bắt đầu mọc ra một lớp lông dày đặc. Chẳng mấy chốc, đôi chân anh ta đã biến thành móng vuốt giống hệt thú hoang.

Một tiếng rầm vang lên, anh ta đạp mạnh xuống đất, bật nhảy ra xa đến hơn hai mươi mét chỉ trong nháy mắt.

“Đây chỉ là một dạng biến hóa. Anh còn có thể biến thành nhiều dạng khác nữa.”

Anh ta quay lại với dáng vẻ con người, gãi đầu cười ngượng ngùng.

“Nhưng mỗi lần anh chỉ có thể biến đổi một bộ phận trên cơ thể thôi.”

Vu Tuấn An nhếch môi cười đầy khiêu khích:

“Nghe nói mấy cô đây đều là cao thủ. Nhân tiện, có thể biểu diễn một chút cho bọn tôi mở mang tầm mắt không?”

Dù sao anh ta cũng là một thánh đồ có năng lực mạnh mẽ, nên vẫn còn nghi ngờ những tin đồn về các cô gái này, đặc biệt là khi hầu hết bọn họ đều trông có vẻ yếu đuối.

Nghiêm Tuyết không nói không rằng, lập tức nâng khẩu súng trong tay lên.

Đoàng!

Viên đạn từ nòng súng bắn ra, bay thẳng về phía Vu Tuấn An.

“Ô? Cũng thú vị đấy.”

Vu Tuấn An phản ứng cực nhanh, lập tức né sang một bên.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc viên đạn lướt qua, khẩu súng trên tay Nghiêm Tuyết bỗng như bị bao phủ bởi một lớp axit mạnh, bắt đầu bị ăn mòn với tốc độ chóng mặt.

Nghiêm Tuyết nhíu mày, nhanh chóng biến đổi khẩu súng thành mười nòng súng lớn nhỏ khác nhau.

Lần này, đạn từ bốn phương tám hướng đồng loạt bắn về phía Vu Tuấn An.

Đúng lúc đó, Vu Tuấn Dật vẫn luôn nhắm mắt ngồi im bất ngờ đứng lên, hai mắt có đầy vết đao mở ra, con ngươi bên trong đỏ ngầu, cậu ta nhìn về phía anh trai đang bỏ chạy, lập tức có một lớp ánh sáng bạc bao phủ toàn thân Vu Tuấn An, như thể một bộ giáp bảo vệ vô hình.

Ngay sau đó, Vu Tuấn Dật quay đầu về phía Nghiêm Tuyết. Chỉ trong chớp mắt, Nghiêm Tuyết cảm thấy tay chân mình như bị rút sạch sức lực, toàn thân mềm nhũn, suýt nữa không thể cầm vững khẩu súng.

Vu Tuấn Dật đang dốc toàn lực dùng dị năng áp chế Nghiêm Tuyết, bỗng nhiên cậu ta cảm thấy sau gáy tê rần, lông tơ dựng đứng lên vì cảnh giác.

Một lưỡi đao màu đỏ mảnh, dài và sắc bén đã đặt ngay trên cổ cậu ta không biết từ lúc nào .

Giọng nói dịu dàng của một cô gái vang lên bên tai: “Thua rồi thì đừng có cay cú nhé? Hai đánh một mà vẫn chưa đủ sao?”

Lưỡi đao sắc bén tỏa ra sát khí dày đặc, lạnh lẽo đến mức khiến người ta nghẹt thở.

“Tôi nhận thua, xin lỗi.” Vu Tuấn An lập tức dừng bước, giơ hai tay lên. Anh ta nhận ra rằng Nghiêm Tuyết chỉ đang nhắm vào mình để tạo áp lực, không có ý ra tay thực sự. Nhưng thanh đao đang kề sát cổ em trai mình của Sở Thiên Tầm lại khiến anh ta có phần sợ hãi.

Nghiêm Tuyết thu súng lại, vũ khí trong tay nhanh chóng trở về hình dạng ban đầu. Sở Thiên Tầm cũng chậm rãi tra đao vào vỏ.

“Được rồi, được rồi, mọi người chỉ là giao lưu một chút để hiểu nhau hơn, sau này phối hợp chiến đấu tốt hơn, đừng vì chuyện này mà mất hòa khí.” Phó Quốc Húc lên tiếng hòa giải, sau đó không nhịn được mà giơ ngón tay cái về phía Sở Thiên Tầm: “Em vẫn mạnh như vậy! Không, phải nói là mạnh hơn trước gấp trăm lần.”

“Tôi chịu phục.” Vu Tuấn An chủ động bắt tay với Sở Thiên Tầm và Nghiêm Tuyết. “Lúc mới đến, béo cứ kể mãi về một đàn em vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, bọn tôi ai cũng nghĩ cậu ta chỉ nói khoác lác thôi. Không ngờ hôm nay lại tự vả mặt rồi.”

Sở Thiên Tầm nhẹ nhàng bắt tay một cái, tỏ vẻ chuyện này đã qua.

Nhưng Nghiêm Tuyết chỉ lạnh lùng liếc qua rồi quay đi, hoàn toàn không để tâm. Dù súng đạn đã hòa hợp một thể với ý chí của cô ấy, có thể tùy ý biến hóa theo ý muốn, nhưng cô ấy vẫn rất ghét bất kỳ ai có ý định làm tổn hại đến vũ khí yêu quý của mình.

Giữa lúc mọi người đang bàn tán rôm rả, Dương Tĩnh Nhu vẫn lặng lẽ ngồi yên. Sau đó, cô ta chậm rãi đứng dậy tiến về phía rừng cây, vươn tay lấy xuống một mảnh vải nhỏ màu lam bị mắc trên cành.

Cô ta đưa mảnh vải lên trước mắt, lật qua lật lại quan sát. Ngón tay khẽ run rẩy. “Đây là của anh tôi, là anh tôi để lại.”

Mọi người lập tức tập trung lại.

“Chắc chắn chứ? Em có xác định là quần áo của Đồng Quanh không?”

“Xác định, em không thể nhầm được. Trước khi đi, anh ấy mặc chính bộ quần áo này.”

Sâu trong rừng vẫn rất yên tĩnh. Ngoại trừ cây cối đung đưa theo gió thì không có bất kỳ dấu hiệu gì bất thường.

“Đi vào trong xem thử!” Vu Tuấn An dẫn đầu tiến vào.

Cả nhóm len lỏi qua những lối đi nhỏ trong rừng, đi được một đoạn thì Vu Tuấn An đột ngột dừng lại.

Dưới một gốc cây lớn, có một thi thể đang ngồi tựa vào thân cây. Người này cúi đầu, cơ thể bị dây leo quấn chặt, một cánh tay vươn ra phía trước, vẫn duy trì tư thế cầu cứu trước khi chết. Trước mặt anh ta có một khẩu súng bắn tín hiệu đã qua sử dụng nằm lăn lóc trên đất.

Dương Tĩnh Nhu lao đến, run rẩy cầm lấy bàn tay khô quắt ấy.

Thi thể đã mục rữa gần như hoàn toàn, chỉ còn lại da bọc xương, yếu ớt đến mức Dương Tĩnh Nhu vừa chạm nhẹ là lập tức vỡ vụn, rơi xuống khe hở giữa những sợi dây leo.

“Đây là đồng đội của anh em” Dương Tĩnh Nhu run rẩy đứng lên, lui về phía sau một bước: “Sao ảnh lại biến thành thế này?”

Cơ thể trước mặt đã hoàn toàn mất hết máu thịt, chỉ còn lại lớp da khô bọc lấy bộ xương trơ trọi. Nhưng rõ ràng, người này chỉ mới phóng tín hiệu cầu cứu cách đây vài ngày.

Phó Quốc Húc lập tức lấy bộ đàm ra, báo cáo tình hình cho những tiểu đội khác đang tìm kiếm trong rừng.

Khi anh ta đang nói chuyện, một âm thanh lạ bỗng vang lên từ bộ đàm của một tiểu đội khác trong khu rừng gần đó.

Ngoài tiếng rè rè của bộ đàm, nơi đó hoàn toàn không có bất kỳ động tĩnh gì khác.

Phó Quốc Húc và Vu Tuấn An nhìn nhau, ánh mắt đều hiện lên vẻ nặng nề.

Một tiểu đội tám người có lẽ đã hoàn toàn bị xóa sổ.

Hốc mắt Dương Tĩnh Nhu đỏ lên. Không gian trước mắt cô ta xuất hiện một vệt đen mờ ảo, vết đen đó như xé rách không gian, dãn ra rồi đẩy mạnh về phía trước, nơi nó đi qua, tất cả mọi cây cối đều . Khi vệt đen ấy di chuyển, mọi thứ nó lướt qua đều bị cắt đứt. Chỉ trong chốc lát, những cây đại thụ chắn trước mặt lần lượt đổ ầm xuống, để lộ một khoảng đất trống phía xa.

Mọi người nhanh chóng chạy đến, trên gò đất giữa khu rừng, vương vãi khắp nơi là vũ khí, ba lô, thậm chí cả giày và quần áo. Giữa đống đồ đạc hỗn loạn, một chiếc bộ đàm vẫn đang phát ra âm thanh rè rè.

“Đội hai đội hai, xảy ra chuyện gì, nghe được hãy trả lời, nghe được hãy trả lời.” Bộ đàm truyền ra tiếng nói lo âu của Tả Lương Tài

Phó Quốc Húc nhặt nó lên: “Chú Tả, đây là đội ba, cháu là Phó Quốc Húc. Không biết đội ba xảy ra chuyện gì mà không thấy ai cả, chỉ còn một ít trang bị chứ thi thể cũng không có.

“Phó Quốc Húc, báo cáo vị trí của cậu. Tiểu đội các cậu chờ đợi chi viện tại chỗ, chú ý an toàn.”

Phó Quốc Húc tắt bộ đàm, nhưng tình huống quỷ dị làm trong lòng càng thêm bất an.

Khi nãy bọn họ cách chỗ này không xa, là chuyện thế nào mà làm một đội ngũ tám người thậm chí không kịp phát tín hiệu cầu cứu, không có dấu vết chiến đấu, cứ thế biến mất không thấy?

Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, từ phía sau một gốc cây lớn vươn ra vài chiếc xúc tua nhầy nhụa, chúng bịt kín mũi miệng anh ta, đồng thời trói chặt cơ thể, lôi mạnh về phía sâu trong rừng.

Nhưng Sở Thiên Tầm đã nhanh hơn một bước. Khi xúc tua vừa xuất hiện, lưỡi đao trong tay cô đã rời vỏ. Một tia sáng đen lóe lên, chém toàn bộ xúc tua thành từng đoạn nhỏ quấn trên người Phó Quốc Húc.

Phó Quốc Húc ngã lăn ra đất cùng với đống xúc tua đứt lìa.

Nhưng Sở Thiên Tầm không dừng lại, lập tức xoay người cảnh báo: “Cao Yến, cẩn thận phía sau!”

Phó Quốc Húc đứng đối diện với Cao Yến, hoàn toàn trái ngược với hướng nhìn của cô ấy. Trên thân một cây đại thụ phía sau Cao Yến, một sinh vật nửa người nửa ma vật bất ngờ trồi ra.

Nửa thân trên của ma vật có hình dáng giống con người, nhưng phần cơ thể nối liền với thân cây lại hoàn toàn mang đặc điểm của thực vật.

Nó vươn ra hàng chục xúc tua từ thân cây, múa may trên không, lao thẳng về phía Cao Yến.

May mắn thay, Vu Tuấn An kịp thời phản ứng. Anh ta tức giận quát lớn một tiếng, khiến thân hình ma vật cùng những xúc tua đang quờ quạng giữa không trung lập tức như bị nhúng vào một loại axit cực mạnh, bắt đầu tan chảy và hòa tan.

Ma vật phát ra tiếng thét chói tai, lập tức rút toàn bộ thân hình về lại thân cây.

Lưỡi đao của Sở Thiên Tầm vung tới, chém mạnh xuống thân đại thụ, khiến thân cây nứt toác, nhưng bên trong chỉ có những vòng tuổi của cây, không hề thấy bóng dáng ma vật.

Dương Tĩnh Nhu gần như không tham gia vào trận chiến, chỉ đứng đó hoảng loạn nhìn tất cả những gì đang diễn ra. Cô ta chợt nhận ra, bấy lâu nay anh trai vẫn luôn tham gia những trận chiến đáng sợ như thế này mà cô ta không hề hay biết.

Bỗng nhiên, sau gáy cô ta lạnh toát, một thứ gì đó vừa lạnh vừa nhầy nhụa siết chặt lấy cổ cô ta.

Trong lúc hoảng sợ cực độ, cô ta hét lên thất thanh. Ngay lúc đó, quần áo sau lưng Phó Quốc Húc bị xé rách, đôi cánh chim ưng màu đen mở ra. Anh ta duỗi tay túm lấy cô ta, kéo lên không trung.

Trên không, cát vàng cuộn lên dữ dội, đánh thẳng vào xúc tua đang vươn tới, thậm chí bóp nát thân cây trước khi nó kịp rút lui.

Ma vật trợn trừng mắt, màu da từ từ biến đổi, dần dần trở lại hình dạng một đoạn gỗ, ma vật thực sự lại biến mất lần nữa.

Sở Thiên Tầm thu đao, ra hiệu cho mọi người đứng sát lại.

“Rắc rối rồi.” Cô nói. “Loại ma vật này cực kỳ khó đối phó, nó có thể di chuyển qua bất kỳ thân cây nào trong khu rừng, căn bản không thể bắt được.”

Mặc dù miệng nói “rắc rối”, nhưng trong mắt cô lại ánh lên vẻ hưng phấn.

Ma vật cấp bốn.

Nếu mình có thể lấy được ma chủng vào tay nhân lúc những người khác còn chưa phát hiện. Cô thầm nghĩ.

“Trừ khi rời khỏi khu rừng này, nếu không chúng ta vẫn nằm trong phạm vi tấn công của nó. Chúng ta không tìm thấy nó, nhưng nó có thể xuất hiện bất cứ lúc nào để tấn công chúng ta.” Sở Thiên Tầm tra đao vào vỏ. “Nhưng nó có một điểm yếu.”

“Là gì?”

“Loại ma vật này nhìn như di chuyển khắp nơi, nhưng thật ra nó có một hệ rễ nằm sâu trong rừng, chính là hang ổ của nó. Nó trực tiếp hút máu thịt con người để sinh tồn. Gần đây bắt nhiều người như vậy thì không thể nào ăn hết ngay một lúc được. Nó sẽ trói tất cả những người còn sống trong hang ổ. Nếu bây giờ chúng ta tìm được hệ rễ của nó là có thể còn cơ hội cứu họ. Mọi người có muốn thử không?”

Dương Tĩnh Nhu lập tức nói: “Muốn! Tôi muốn! Có lẽ anh trai tôi vẫn còn sống. Chỉ cần còn một tia hy vọng, dù liều tôi mạng cũng muốn thử.”

Sở Thiên Tầm nhìn cô ta một cái, có phần khinh thường.

Cô đi chỉ có nước chết, Sở Thiên Tầm thầm nghĩ. Mà cô cũng không định để một người chịu chết chỉ để lấy được ma chủng.

Vu Tuấn Dật mở to đôi mắt đỏ rực, trầm giọng hỏi:

“Ý cô là muốn dùng người làm mồi nhử để tìm ra hang ổ của nó?”

Sở Thiên Tầm nhìn anh ta, nở một nụ cười.

Người này xem ra khá thông minh.

Vu Tuấn Dật nghiêm mặt, anh ta hiểu ý đồ của cô.

“Được, tôi sẽ làm mồi nhử.” Anh ta nói.

“Không được!” Vu Tuấn An lập tức phản đối. “Muốn đi thì để anh đi!”

“Cậu đi cũng vô ích. Làm mồi nhử cần một người có khả năng cận chiến mạnh thì mới có cơ hội thoát thân.” Sở Thiên Tầm nói chậm rãi. “Thôi để tôi đi. Vu Tuấn Dật, cậu có thể tăng cường loại trạng thái nào?”

“Tôi… tôi có thể tăng phòng hộ và sức mạnh, đồng thời làm suy yếu lực tấn công và tốc độ của đối thủ.” Vu Tuấn Dật thoáng tái mặt. Trong mắt anh ta, dù lợi hại đến đâu thì một cô gái vẫn thuộc nhóm yếu thế. Anh ta thực sự không ngờ cô lại chủ động tham gia vào trận chiến nguy hiểm thế này.

“Tốt, vậy anh tăng cường cho tôi.” Sở Thiên Tầm nói. “Tôi sẽ để bị bắt, còn các anh theo sau từ xa, tuyệt đối không để ma vật phát hiện.”

Một luồng ánh sáng bạc phủ lên người Sở Thiên Tầm. Cô tách khỏi nhóm, đơn độc tiến về phía trước.

Dưới mặt đất khẽ dao động nhưng cô làm như không thấy.

Ngay khi vô số xúc tua từ dưới đất lao lên, định siết chặt lấy cô thì có một bàn tay khổng lồ bằng cát vàng bất ngờ từ trên trời giáng xuống, ôm lấy cô rồi ném trở lại nhóm.

Gần như cùng lúc đó, một bóng người lao ra, thế chỗ cô khi cô chưa kịp phản ứng. Người đó bị vô số xúc tua quấn chặt, bịt kín miệng mũi, kéo mạnh vào sâu trong rừng.

“Diệp Bùi Thiên! Đồ khốn nạn!” Đám cát tán ra, Sở Thiên Tầm bật dậy chạy như điên theo hướng ma vật biến mất. 
       
Chương trước Chương tiếp
Loading...