Từ sau khi rời khỏi công trường vào ngày hôm qua, Chung Hồng Phi vẫn luôn không tìm được việc, đã ba ngày rồi anh ta không ăn bất cứ thứ gì, càng tệ hơn là bây giờ đầu óc anh ta choáng váng, sinh ra phản ứng tụt huyết áp nghiêm trọng. Tháng Sáu thời tiết nóng bức, nhưng anh ta lại thấy người rét run, đây là dấu hiệu dấu hiệu bắt đầu bị sốt.
Bây giờ anh ta không có tư cách bị bệnh, nếu anh ta ngã bệnh thì em gái trong nhà vốn dĩ đã đói đến trơ cả xương có khả năng sẽ bị đói chết trong nhà.
“Bác sĩ Chung?”
Chung Hồng Phi nghe thấy có giọng nữ gọi mình, anh ta cố ngẩng đầu, cô gái trước mắt nhìn rất lạ, cô ấy gọi nghề nghiệp của mình, có thể từng là bệnh nhân của mình.
Nhưng cô gái có nét mặt lạnh lùng cõng súng phía sau kia, Chung Hồng Phi nhớ rõ mới mấy ngày trước người này đã giúp mình. Chung Hồng Phi chống cây cột muốn đứng dậy nói cảm ơn nhưng đầu choáng váng, trước mắt biến thành màu đen, hoàn toàn nói không ra lời.
Mấy viên kẹo và một túi bánh quy bị nhét vào tay anh ta.
“Bác sĩ Chung, anh bị sao vậy? Có phải anh bị tụt huyết áp không?” Cô gái xa lạ kia quan tâm hỏi, thậm chí còn lột vỏ kẹo giúp rồi bỏ kẹo vào tay anh ta.
Chung Hồng Phi được bổ sung đường, bệnh trạng giảm bớt đôi chút. Anh ta bình tĩnh lại, nhìn đồ ăn đóng gói hoàn chỉnh trong tay mình.
Cho đến ngày này, đồ ăn giá trị sang quý như vậy hoàn toàn không phải thứ mình có thể nhận được, anh ta không muốn vô duyên vô cớ nhận lấy, nhưng lại không thể từ chối, chỉ đành cúi đầu, ấp úng nói: “Này, quá quý trọng.”
“Bác sĩ Chung đừng khách khí, tôi cũng từng được anh trợ giúp mà.”
“Xin lỗi, tôi không nhớ rõ bạn, xin hỏi bạn từng là bệnh nhân của tôi sao? Tôi là bác sĩ, chữa trị cho người bệnh vốn là trách nhiệm của tôi. Nhưng bạn…” Chung Hồng Phi im lặng một lát, cuối cùng vẫn cẩn thận cất kẹo và bánh quy, cúi sâu người nói: “Cảm ơn, có lẽ tôi không thể trả lại, nhưng mà thật sự cảm ơn bạn.”
Trong lòng Sở Thiên Tầm thấy hơi hổ thẹn, lúc trước Chung Hồng Phi giúp chính mình là thật sự xuất phát từ lòng tốt. Còn mình, nếu không phải nhận ra anh ta thì suýt chút nữa là đi qua luôn rồi.
“Tôi ở khu biệt thự Ngũ Duyên, sau này bác sĩ Chung có gì có khăn thì có thể đến tìm tôi.”
Chung Hồng Phi khom lưng cảm ơn mãi mới xoay người đi lên cầu thang phía sau, vội vàng chạy lên tầng.
Nhìn Chung Hồng Phi chạy lên tầng, trong lòng Sở Thiên Tầm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thì ra bác sĩ Chung được người người ngưỡng mộ kia cũng từng trải qua thời kỳ gian nan như thế. Sau khi trải qua năm tháng cực khổ gian nan vậy mà người đàn ông này vẫn giữ được tấm lòng thiện lành, thật sự làm người kính nể.
Sở Thiên Tầm không phải người có lòng tốt lan tràn, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc cô kính nể những người vẫn giữ được nội tâm lương thiện ở thời đại như vậy.
“Thiên Tầm. Chị sai rồi.” Cao Yến đột nhiên ôm lấy Sở Thiên Tầm, xoa tóc cô hai cái: “Em thật là quá lương thiện, lúc trước chị còn cảm thấy em ngoài lạnh trong nóng, có chút khoảng cách. Hu hu hu, chị thật là sai hoàn toàn. Em nhất định phải tha thứ cho chị.”
Sở Thiên Tầm đỏ mặt tránh ra: “Nói lung tung cái gì vậy, bác sĩ này từng giúp em, em chỉ thuận tay báo đáp thôi.”
“Em chính là mạnh miệng.” Cao Yến dỗi lại: “Lúc ấy em cho chị lên xe là vì sao? Chẳng lẽ chị cũng từng giúp em?”
Sở Thiên Tầm nhớ tới những năm tháng gian nan đó, cúi đầu cười.
Đúng là chị từng giúp em, hai chúng ta nâng đỡ lẫn nhau, hỗ trợ nhau vô số lần. Chỉ là khi đó trái tim chúng ta quá lạnh, không muốn thừa nhận mà thôi. Sở Thiên Tầm thầm nghĩ.
“Vậy anh thì sao.” Diệp Bùi Thiên đột nhiên dừng bước, quay người nhìn cô nói.
Sở Thiên Tầm nhìn khuôn mặt cười nhẹ của Sở Thiên Tầm, nhất thời sửng sốt, cô đã không nhớ nổi dáng vẻ Nhân Ma của Diệp Bùi Thiên, không nhớ nổi mình đã dần thay đổi suy nghĩ về người mà ai cũng sợ này từ khi nào để đi đến bước thân mật khăng khít với nhau thế này.
Diệp Bùi Thiên vươn tay về phía sau nắm lấy tay Sở Thiên Tầm rồi đỏ mặt kéo cô đi.
“Hình như anh chàng kia rất đẹp trai.” Nghiêm Tuyết nói với Cao Yến.
“Ai?” Cao Yến quay đầu nhìn hàng hiên nơi Chung Hồng Phi biến mất: “Anh ta đẹp chỗ nào, mặt bẩn lấm lem có nhìn thấy rõ đâu.”
Nghiêm Tuyết ghé tới thì thầm vào tai Cao Yến, sắc mặt ửng đỏ: “Chân, chân đẹp đó, vừa dài vừa thẳng.”
Cao Yến cắn môi, nhéo mũi cô ấy: “Cô đó, lúc thì thích mặt lúc thì thích chân, sớm hay muộn cũng thua trên tay đàn ông.”
Căn cứ đảo Lộ có hai bến tàu, một cái cung cấp nơi ra vào cho người dân trên đảo, một cái khác chuyên cung cấp cho tầng lớp quản lý sử dụng.
Khi nhóm Sở Thiên Tầm đến, trên bến tàu đã có không ít người.
Phó Quốc Húc nhanh chóng đến đón họ: “Mọi người đến rồi. Đến đây đăng ký trước đi.”
“Nhiệm vụ lần này ở ngọn núi cách đảo Lộ chừng hai mươi km. Lúc trước có tiểu đội rơi vào trong, không một ai trở về, kế tiếp phái đội tinh anh đi tìm cũng như đá chìm đáy biển, không hề có tin tức.” Phó Quốc Húc vừa dẫn Sở Thiên Tầm đi vừa nói qua tình huống: “Cho nên lần này căn cứ tổ chức kêu gọi nhiều cao thủ, yêu cầu thăm dò tình huống bên trong. Nếu là lần đầu các em tham gia săn ma, còn không quá quen thuộc thì lúc đó không cần vào sâu, ở ngoài chú ý an toàn là được.”
Sở Thiên Tầm gật đầu nói cảm ơn.
Phó Quốc Húc dẫn cô đi đến trước mặt một nhân viên đăng ký, đưa cho cô tập kẹp giấy.
“Bạn đăng ký tên nhóm, thành viên và dị năng của từng người.” Thư ký nói.
Sở Thiên Tầm lật xem những mục đã đăng ký từ trước, ngoài các nhân viên do chính quyền phái đi thì còn có các tổ chức lớn bé khác.
Tên các binh đoàn đều rất uy phong, như là binh đoàn Sư Tử Hoàng Kim, chiến đội Bạch Ngân, binh đoàn Long Thần..vv..
Sở Thiên Tầm suy nghĩ, viết xuống mấy chữ “binh đoàn Lẫm Đông Chi Tâm” ở mục tên tiểu đội.
Cao Yến đứng bên cạnh cô nhìn thấy mấy chữ này liền thấy khổ sở trong lòng.
Trước khi rời khỏi Kỳ Lân, Giang Tiểu Kiệt đã từng hưng phấn triển lãm kỹ năng mới của cậu cho cô ấy xem, không khí giữa Hè chợt hạ thấp, trên mặt đất bỗng xuất hiện từng trụ băng, băng tuyết bén nhẹn từ một điểm gốc đâm ra bốn phía, nhìn từ xa giống như trái tim băng tuyết ở giữa mặt đất.
“Đây là kỹ năng mới của em, rất mạnh đúng không, sau này nó chính là tuyệt chiêu của em. Em vẫn chưa nghĩ được tên hay, các anh chị em giúp em nghĩ một cái tên đi.” Giang Tiểu Kiệt đắc ý nói.
“Nó tên Lẫm Đông Chi Tâm.” Sở Thiên Tầm đi ngang qua liếc mắt một cái, thuận miệng tiếp lời, giống như cô đã biết rõ tên của chiêu thức này từ trước.
Mặc dù suốt dọc đường đi Thiên Tầm không hề nhắc lại, nhưng chuyện của Tiểu Kiệt trước sau vẫn là vết thương trong lòng cô ấy. Cao Yến khổ sở nghĩ.
“Oa, để tôi xem ai đây nào? Thái tử không hổ là Thái tử, đi ra ngoài săn ma cũng có thể mang vài người đẹp đi theo hầu hạ, đúng là làm tôi hâm mộ.”
Một người đàn ông để tóc dài đi tới trong sự vây quanh của mọi người, anh ta mở miệng nói lời đầy châm chọc.
Phó Quốc Húc không vui xoay người, chắn ở trước mặt Sở Thiên Tầm: “Thái Đức Hải, mày đừng có nói lung tung, bọn họ đều là thánh đồ. Tham dự săn ma cũng là vì góp sức cho căn cứ.”
Gã đàn ông tên là Thái Đức Hải dùng ánh mắt dính nhớp đánh giá mọi người từ trên xuống dưới một lượt rồi chậm rì rì tặc lưỡi: “Thánh đồ gì chứ, chưa từng gặp, cũng không biết gà mờ từ đâu tới, chẳng qua là thấy thù lao lần hoạt động này cao, hưởng sái từ Thái tử nên đi theo đội vớt thù lao mà thôi. Anh không cần phải giải thích, chúng tôi đều hiểu, hiểu hết!”
Phó Quốc Húc tức giận đỏ mặt: “Mày!”
Mặc dù qua mấy tháng nay anh ta đã thay đổi không ít nhưng bản chất vẫn là không biết tranh chấp với người.
Hơn nữa đúng là anh ta thấy thù lao lần này cao, lại thêm có đông đảo cao thủ tham gia, bảo đảm được an toàn nên mới muốn đưa Sở Thiên Tầm đến làm quen hình thức chiến đấu theo đội ở đảo Lộ.
Sở Thiên Tầm chậm rãi điền xong thông tin của đội, lạnh nhạt liếc nhìn Thái Đức Hải một cái, cô cũng không phản ứng lại sự khiêu khích của anh ta.
Người đàn ông này họ Thái, cùng họ với phó lãnh đạo ở căn cứ, lại nhằm vào Phó Quốc Húc như vậy, hiển nhiên là thuộc về phía họ Thái đối lập với nhà họ Phó.
Sở Thiên Tầm không quan tâm suy nghĩ của đám tiểu nhân xấu xa, cũng không muốn liên quan đến phe phái đấu tranh phức tạp ở đây.
Mặc dù Phó Quốc Húc là bạn của cô nhưng cô cũng không muốn tiếp xúc nhiều với người đứng sau anh ta.
“Chậc, cũng ra gì đấy.” Thái Đức Hải hừ một tiếng, nháy mắt ra hiệu với người bên cạnh.
Người đứng bên cạnh anh ta là một phụ nữ dáng người nóng bỏng, mái tóc uốn cuộn sóng.
Cô ta nheo mắt, tầm mắt dạo quanh một vòng song đao đeo trên eo Sở Thiên Tầm.
“Cô bé tuổi còn nhỏ mà trang bị lại không tồi nhỉ.”
Tiếng nói còn chưa dứt mà cô ta đã đột nhiên xuất hiện ở vị trí bên cạnh Sở Thiên Tầm dù trước đó đứng ở chỗ cách xa mấy mét.
Người đứng bên cạnh Thái Đức Hải này tên là Thẩm Kiều Nghiên, cô ta là tình nhân của Thái Đức Hải, cũng là cấp dưới đắc lực của anh ta, dị năng của cô ta là có thể dịch chuyển nhanh chóng trong khoảng cách ngắn ngủn. Hầu hết mọi người đều không thể ứng đối lại được với tốc độ của cô ta.
“Đao đẹp như vậy cô em dùng không hợp, cho chị mượn chơi chơi chút đi.” Cô ta vừa nói chuyện vừa vươn bàn tay với những ngón tay sơn màu đen nhánh ra.
Bàn tay ấy chỉ còn cách chuôi đao một khoảng ngắn, chỉ một khoảng ngắn như vậy mà cô ta không cách nào vượt qua.
Sở Thiên Tầm kiềm chế cổ tay cô ta, động tác nhanh như tia chớp.
Bàn tay mảnh khảnh nhỏ nhắn kia chỉ tùy ý xoay một cái là đã bẻ gãy khớp tay của Thẩm Kiều Nghiên, vặn cánh tay ấy ra phía sau.
Thẩm Kiều Nghiên bị trật khớp đau nhói, không nhịn được hô lên.
“Đao của tôi chỉ cần ra khỏi vỏ là phải thấy máu, cô thật sự muốn chơi à?” Sở Thiên Tầm lạnh lùng buông tay ra, ném cô ta xuống đất.
“Mẹ nó! Người của tao mà cũng dám đánh? Tìm chết!” Thái Đức Hải trong cơn giận dữ, thánh đồ đi theo sau anh ta sôi nổi rút vũ khí tùy thân.
“Thái Đức Hải, tao không so đo với mày, mày đừng tưởng tao sợ mày, mày dám động vào bạn tao thử xem?” Phó Quốc Húc không nhân nhượng, dẫn theo người phía sau mình sô nổi cuốn tay áo lên.
“Thử thì thử, họ Phó, mày còn tưởng mày thật sự là Thái tử à?”
Nhân viên quản lý cấp cao trong căn cứ còn có thể duy trì hòa bình mặt ngoài, nhưng những thanh niên choai choai này đã sớm đấu nhau trong tối ngoài sáng không biết bao nhiêu lần, thánh đồ ở hiện trường đều là thấy nhiều không trách, sôi nổi né tránh.
“Dừng tay!” Một tiếng la đầy lực uy hiếp vang lên.
Một người đàn ông mặt mũi uy nghiêm, tuổi tác chừng ngoài bốn mươi sải bước đi đến.
“Sao lại thế này!” Người tới là người dẫn đầu lần này, tên là Tả Lương Tài. Ông ta là cao thủ có số má trong căn cứ, uy vọng cao, tính cách nghiêm túc.
Trong mắt ông ta, mấy người Phó Quốc Húc và Thái Đức Hải chỉ là đám binh trẻ làm người đau đầu.
Ông ta cau mày, hung hăng lườm Phó Quốc Húc và Thái Đức Hải một cái.
“Chú Tả.”
“Chú Tả.”
Hai nhóm đang giương cung bạt kiếm lập tức phục tùng, hai vị “Thái tử” đều tự giác đứng thẳng, cúi đầu.
“Lần này là tôi mang đội. Tôi không cần biết hai cậu có thân phận gì, đều an phận cho tôi. Ai dám gây chuyện thì tôi bẻ gãy xương kẻ đó.”
“Chú Tả,” Thái Đức Hải ngẩng đầu: “Không phải cháu gây chuyện, vốn đã nói nhiệm vụ lần này cần tất cả đều là cao thủ, không cần thánh đồ không mạnh. Chú xem Tiểu Phó đi, quá không nghe lời, đi mang mấy cô gái mềm yếu vào đội, trước nay chưa từng phối hợp với ai, cháu không yên tâm mới hỏi một câu, cậu ta lại giận.”
Tả Lương Tài nhìn anh ta một cái, lại liếc nhìn Phó Quốc Húc, cuối cùng tầm mắt dừng trên nhóm Sở Thiên Tầm.
Tả Lương Tài mang đội hành động, từ trước đến nay đều là những hoạt động quan trọng.
Nhóm người này ba nữ một nam, đều còn rất trẻ, đúng là chưa từng gặp trong những lần săn ma trước đây.
“Các cô cậu thuộc binh đoàn nào? Đều là dị năng gì, cấp bao nhiêu. Lần này chúng tôi không cần nhiều thánh đồ phụ trợ, trừ hệ trị liệu ra.”
Nghiêm Tuyết im lặng lau khẩu súng.
Cao Yến cười khanh khách mở lời: “Sếp, tôi chính là hệ trị liệu, trung kỳ cấp hai. Cô ấy là súng ống, cấp bậc cao hơn tôi một ít.”
Người vây xem hít hà một hơi, trong căn cứ có không ít thánh đồ trị liệu nhưng mọi người đều biết hệ trị liệu không tham dự thực chiến nên thăng cấp rất chậm.
Hơn nữa thông thường bọn họ sợ bị ma hóa nên cơ bản sẽ không chủ động dùng ma chủng. Dù sao dị năng cấp một cũng đủ để bọn họ kiếm được cơm ăn trong căn cứ.
Bây giờ đột nhiên xuất hiện một thánh đồ trị liệu cấp cao ở trong đội, trong lòng mọi người đều thấy bảo đảm ơn.
“Cấp hai?” Tả Lương Tài nhíu mày, ngoài tổ chức thì thánh đồ cấp hai trong các đội tư nhân rất ít, hầu hết mọi người vẫn còn dừng ở cấp hai, vậy mà giờ một lúc có hai thánh đồ cấp hai trung kỳ và hậu kỳ, làm ông ta không thể tin được: “Các cô thật sự đều là cấp hai?”
“Đó là đương nhiên, cái này còn có thể nói phét lên cao hơn à? Chiến đấu lên là lòi hết.” Cao Yến cười nói.
Vẻ mặt Tả Lương Tài lắng xuống, gật đầu, hai vị thánh đồ cấp hai như vậy bọn họ cũng có, nhưng ông ta cũng không muốn vô duyên vô cớ đi đắc tội.
“Vậy hai vị còn lại thì sao?” Giọng điệu của Tả Lương Tài ôn hòa hơn rất nhiều.
“Tôi là dị năng hệ thổ, sở trường đặc biệt là điều khiển cát.” Diệp Bùi Thiên giới thiệu đơn giản.
“Điều khiển cát?”
“Điều khiển cát á? Vị ở khu biệt thự Ngũ Duyên hôm trước.”
“Đệch, chính là vị kia, vị xây tòa lâu đài từ trống không kia? Ngày đó tôi ở gần, tận mắt nhìn thấy hiện trường, thiếu điều bị dọa rớt cằm, nghe nói là thánh đồ mới đến căn cứ nên không ai quen biết, không ngờ mới chốc tôi đã thấy người thật rồi.”
“Cấp bao nhiêu? Cấp ba đúng không? Trâu bò như ông Mạnh ấy hả? Chủ yếu là mặt đẹp thật. Đúng là người so với người sẽ tức chết người.”
Sắc mặt Thái Đức Hải rất khó coi. Anh ta cũng nhận được tin thức có vị thánh đồ hệ thổ cấp cao mới tới căn cứ, nghe nói năng lực của người này khả năng mạnh mang với cao thủ đứng đầu căn cứ là Mạnh Vinh Hiên.
Hôm qua bố của anh ta còn dặn anh ta đi tra xét tình hình, cần phải làm quen lung lạc người này.
Bởi vì hoạt động săn ma lần này nên anh ta chưa kịp đi đến hỏi thăm, không thể ngờ là đã đắc tội người ta trước rồi.
“Ừm, tôi và ảnh không khác nhau mấy. Cao hơn một chút.” Lúc này Sở Thiên Tầm không nhanh không chậm bỏ thêm một câu.
Ma Chủng Buông Xuống - Cung Tâm Văn
Chương 73
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương tiếp
Loading...