Ma Chủng Buông Xuống - Cung Tâm Văn

Chương 76


Chương trước Chương tiếp



Trở lại đảo Lộ, Sở Thiên Tầm cõng Diệp Bùi Thiên lên lầu. Anh ở trên tầng hai của căn biệt thự cạnh nhà cô, cửa sổ phòng ngủ hai người “trùng hợp” đối diện nhau.

“Tiểu Diệp sao vậy?” Hiếm khi ở nhà, bà Phùng bước ra hỏi.

“Anh ấy không sao ạ.”

Sở Thiên Tầm đã đi khuất ở chỗ ngoặt cầu thang, chỉ để lại một câu như vậy.

Cao Yến và Nghiêm Tuyết theo sau, một trái một phải giữ tay bà Phùng.

“Không có gì đâu, bà đừng lo, cũng đừng động hai người họ.”

“Tiểu Diệp hôm nay không nấu ăn được, vậy trưa nay chúng ta ăn gì đây bà?”

“Được rồi, hôm nay bà nấu. Vừa hay hôm nay có được một túi bột mì mới, Vĩnh Xuân còn mang về một miếng thịt ba chỉ, bà làm mì thịt ăn nhé?” Bà Phùng cười tủm tỉm nói.

Đảo Lộ có diện tích rộng, điểm khác biệt lớn nhất của đảo ít dân cư so với những căn cứ lớn trên đất liền đó là đảo có đủ đất để trồng trọt. Sau vụ thu hoạch đầu tiên, cư dân trên đảo đã có thể tự cung tự cấp ở mức tối thiểu.

Khi căn cứ vừa được thành lập, những người quản lý đã quy hoạch và khai khẩn đất đai để làm khu gieo trồng. Do diện tích đất có hạn, lương thực khan hiếm, những cánh đồng này được trông giữ nghiêm ngặt, giao cho nông dân dày dạn kinh nghiệm canh tác, đồng thời có chuyên gia nông nghiệp giám sát để tối đa hóa sản lượng.

Dị năng của bà Phùng và Thích Vĩnh Xuân rất được hoan nghênh ở đây. Mới đến vài ngày mà người đến mời họ giúp đã không ngớt. Đặc biệt là Thích Vĩnh Xuân, ngày nào cũng dùng hết dị năng, cơ bản là chẳng còn sức để về nhà.

Hai người từng là những người không thể chiến đấu suốt dọc đường, bây giờ đột nhiên họ tìm thấy giá trị của mình tại căn cứ này.

Mỗi ngày họ đều mang về đầy tay thù lao, hoặc được người ta tặng rau quả, cây nông nghiệp để cảm ơn, cảm giác như cuối cùng cũng có chỗ để đặt chân, cuộc sống dần ổn định an nhàn hơn.

Sở Thiên Tầm đẩy cửa phòng Diệp Bùi Thiên. Đây là lần đầu tiên cô bước vào căn phòng này. Phòng sạch sẽ đến mức khiến cô có chút xấu hổ.

Ga giường đơn sắc gọn gàng, sàn nhà không một hạt bụi, trên bàn còn có một chậu cây nhỏ mang hơi thở của cuộc sống.

Cô nhìn quanh, đẩy cửa phòng tắm, ném Diệp Bùi Thiên cả người dính đầy chất dịch của ma vật vào bồn tắm khô ráo, sau đó xoay người xuống lầu xách hai xô nước lên.

Cô xách một chiếc ghế nhỏ đến ngồi bên cạnh bồn tắm, kéo đầu Diệp Bùi Thiên ra, cẩn thận gội sạch mái tóc dính bết của anh. Phải mất một lúc tóc mới gội sạch, cô vắt khô khăn, lau từ mặt, sau tai, cổ rồi dần dần xuống dưới.

“Không… không cần, Thiên Tầm.” Diệp Bùi Thiên lắp bắp nói.

“Vậy anh định làm sao? Tính nằm trong bồn tắm cả ngày à?” Cô nâng cằm anh lên, tiếp tục dùng khăn lau xuống dưới.

“Khi nãy dám ném em xuống đất, giờ lại biết ngại rồi?” Cô cố tình trêu chọc, còn ghé sát bên tai anh thì thầm: “Yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc anh thật tốt.”

Theo động tác của cô, ọt nước trong suốt trượt xuống làn da ửng đỏ, chiếc cổ đó cũng dần đỏ bừng lên.

“Nếu anh ngại quá thì nói một tiếng, em đi gọi Vĩnh Xuân lên giúp nhé?” Cô vừa tiếp tục lau, vừa cười trêu đùa: “Có lẽ anh thích để con trai giúp hơn?”

Diệp Bùi Thiên nhắm chặt mắt, cắn môi không nói.

Đến khi cô mang anh ra khỏi phòng tắm, cảm giác người đàn ông này đã bị chính anh tự hấp đến mức chín luôn rồi.

Sở Thiên Tầm buồn cười đặt anh lên giường, đắp chăn mỏng, rồi ngồi xuống sàn gỗ cạnh mép giường, chậm rãi lau khô tóc cho anh.

Trên tủ đầu giường của Diệp Bùi Thiên có hai quyển sách và một lon sắt, trong đó đặt một cây gậy huỳnh quang còn chưa sử dụng.

Sở Thiên Tầm thở dài, chậm rãi xoa mái tóc ướt sũng: “Về sau đừng làm vậy nữa.”

Diệp Bùi Thiên không nói, chỉ có vành tai vẫn còn đỏ.

“Anh có ý tưởng gì thì ít nhất cũng phải nói với em trước.” Sở Thiên Tầm tiếp tục.

“Em xót anh bị thương.” Diệp Bùi Thiên đột nhiên mở miệng: “Anh cũng vậy.”

Sở Thiên Tầm biết thật ra mình chẳng có tư cách trách cứ anh. Chính cô cũng không màng sống chết, càng chẳng ngại liều lĩnh. Khi chiến đấu cô cũng rất ít khi hỏi ý kiến anh.

“Em am hiểu cận chiến, cũng quen thuộc kỹ năng của quái vật, vốn dĩ nên để em lo cận chiến.” Cô nói: “Anh thích hợp kiểm soát cục diện, nên giữ khoảng cách với chiến trường.”

“Năng lực lớn nhất của anh là bất tử. Nhưng em chưa bao giờ muốn sử dụng… năng lực này của anh.”

Sở Thiên Tầm buông khăn, vuốt nhẹ mái tóc nửa khô của anh, cúi xuống nhìn vào đôi mắt ngân ngấn nước kia.

“Sẽ không bị chết là có thể không còn sợ hãi cái chết nữa sao?”

Diệp Bùi Thiên nhìn lại vào mắt cô, sau một lúc lâu, anh nghiêm túc trả lời: “Chỉ cần em còn ở đây thì sẽ không đáng sợ như vậy.”

Anh là một người đàn ông thẹn thùng, không giỏi biểu đạt cảm xúc, nhưng mỗi lần nói ra lời âu yếm đều có thể chạm đến tận sâu trong lòng cô.

Sở Thiên Tầm nâng khuôn mặt anh lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán anh.

Khi cô xuống lầu, mùi thơm của mì thịt heo đã lan tỏa khắp nhà, cô liền quyết định ở lại ăn cơm cùng mọi người.

Những miếng thịt béo ngậy, gân giòn sần sật quyện với những sợi mì dai, thêm chút dưa leo tươi ngon, kí.ch th.ích vị giác thèm ăn của mọi người. Mọi người quây quần bên bàn ăn, ăn uống vui vẻ, trân trọng từng miếng thức ăn quý giá trong thời kỳ tận thế này.

Một bát mì thịt heo bình thường, trước tận thế chẳng đáng là gì, nhưng vào lúc này, không phải ai cũng có thể may mắn thưởng thức.

Ở một khu phố xa xôi ngập trong nước bẩn, bên trong một căn phòng tối tăm chất đầy đồ đạc cũ nát, một bé gái chưa đến mười tuổi đang cẩn thận cầm bát nước lạnh có những mẩu bánh quy đã ngâm nở, chậm rãi tiến đến mép giường.

“Anh, anh ăn một chút đi nhé?” Cô bé nhẹ nhàng lay gọi người đàn ông đang hôn mê trên nền đất. Người anh ta nóng rực như phát sốt, hơi nóng bốc lên thậm chí tạo thành từng làn khói trắng lượn lờ trong không khí.

Cô bé múc một muỗng bánh quy đã nở ra thành hồ, đưa đến bên miệng anh ta, nhưng anh ta không có phản ứng, đồ ăn quý giá theo khóe miệng chảy xuống, không hề được nuốt vào một chút nào.

Phải làm sao bây giờ?

Bé gái nhỏ tuổi hết đường xoay xở. Đây là phần thức ăn cuối cùng còn sót lại trong nhà.

Hôm qua, khi cô nằm trên giường, đói đến mức sắp ngất đi, chính anh trai đã tìm được một ít bánh quy không biết từ đâu, ngâm thành hồ rồi đút cho cô bé ăn, làm cô bé như được sống lại.

Trong lòng Chung Ấu Vân vô cùng hối hận. Nếu sớm biết anh trai sẽ bệnh nặng như vậy, cô bé đã không tham ăn mà ăn quá nhiều bánh quy vào ngày hôm qua. Lẽ ra cô bé nên để dành lại một ít cho anh trai mới đúng.

Cô bé khẽ cắn môi, cố gắng hết sức kéo anh trai lên giường. Sau đó, cô bé lấy phần nước còn sót lại trong nhà thấm vào chiếc khăn tay rồi đắp lên trán đang nóng rực của anh trai.

Từ khi ma chủng buông xuống, suốt mấy tháng qua Chung Ấu Vân chưa từng được ăn một bữa cơm no. Tình trạng đói khát kéo dài khiến cơ thể cô bé ngày càng suy yếu.

Vốn dĩ đối với cô bé trọng lượng của một người đàn ông trưởng thành đã rất nặng. Sau khi làm xong những việc này, Chung Ấu Vân cảm thấy cơn đói trong bụng càng thêm dữ dội. Tuy nhiên, cô bé vẫn không động đến nửa bát bánh quy còn lại trên bàn.

Cô bé tự nhủ rằng anh trai nhất định sẽ khỏe lại. Phần cháo này, cô bé sẽ để dành cho anh trai ăn khi tỉnh dậy.

Cô bé nằm xuống bên cạnh anh trai, cuộn tròn thân mình. Cơn đói và sự mệt mỏi bao trùm lấy các giác quan cô bé, khiến cô bé chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Trong giấc mơ, Chung Ấu Vân thấy mình đang ngồi trong một nhà ăn sạch sẽ và sang trọng. Trên chiếc bàn trải khăn màu hồng phấn, vô số món ăn ngon lành được bày biện, khiến cô bé không khỏi chảy nước miếng. Cô bé hân hoan reo lên, nhanh chóng nhét vào miệng một miếng bánh kem mềm mịn. Hương vị ngọt ngào tan chảy nơi đầu lưỡi khiến cô bé sung sướng đến mức muốn bật khóc.

Ở phía đối diện, anh trai và cha mẹ đang ngồi bên bàn ăn. Mọi người mỉm cười nhìn cô bé và dịu dàng nói: “Ăn đi, Ấu Vân. Ăn nhiều một chút. Từ hôm nay trở đi Ấu Vân nhà ta sẽ không bao giờ phải chịu đói nữa.”

Chung Ấu Vân giật mình mở mắt.

Trước mắt cô bé vẫn là căn nhà tồi tàn và tối tăm như cũ.

Anh trai Chung Hồng Phi, đã tỉnh lại. Anh ta đang ngồi bên mép giường, trên tay cầm bát cháo bánh quy, đút từng chốt cho cô bé ăn.

Cô bé vươn cánh tay gầy guộc ra, nhẹ nhàng đẩy bát cháo về phía anh trai rồi nói: “Em không đói. Anh ăn đi.”

Đôi mắt của Chung Hồng Phi bất giác đỏ hoe.

Trong lòng anh ta bỗng dâng lên sự biết ơn khôn xiết đối với người con gái đã tặng anh ta gói bánh quy này.

Vào ngày hôm qua, khi anh ta cố gắng lê bước trở về nhà, em gái anh ta đã đói đến mức ngất xỉu. Nếu không có túi bánh quy này, trong hai ngày anh ta sốt cao, có lẽ cô bé đã không thể cầm cự nổi mà chết đói ngay bên cạnh anh ta.

Dù cơ thể bị cơn sốt hành hạ và không thể nhúc nhích, nhưng đầu óc anh ta vẫn vô cùng tỉnh táo. Anh ta có thể cảm nhận rõ ràng mọi thứ diễn ra xung quanh mình. Nếu trong lúc anh ta tiến hóa mà trơ mắt nhìn Ấu Vân chết ngay bên cạnh thì dù có thức tỉnh dị năng mạnh mẽ đến đâu cũng đều là vô nghĩa.

Anh ta vươn tay xoa nhẹ mái tóc rối bù của em gái rồi dịu dàng nói: “Ấu Vân ăn đi. Anh đã trở thành thánh đồ. Sau này anh sẽ không để em phải chịu đói nữa.”

Anh ta kiên nhẫn đút từng muỗng cháo cho em gái rồi tiếp tục nói: “Đợi em ăn xong anh sẽ dẫn em đi gặp mấy chị gái. Chúng ta phải cảm ơn họ vì đã tốt bụng chia sẻ đồ ăn với anh em mình.”

***

Sở Thiên Tầm gặp Chung Hồng Phi đến nói lời cảm ơn trong căn biệt thự của mình.

Cô không thể tin được, liền lặp lại câu hỏi: “Anh nói dị năng của mình là gì cơ?”

Chung Hồng Phi nghiêm túc trả lời: “Tuy rằng tôi mới vừa thức tỉnh, nhưng tôi có thể chắc chắn đó là dị năng tinh thần.”

Sở Thiên Tầm sững sờ, một lúc sau mới lên tiếng: “Không thể nào. Sao anh có thể là hệ tinh thần được? Anh không phải là thánh đồ hệ trị liệu sao?”

Ở kiếp trước, Chung Hồng Phi là một trong những thánh đồ hệ trị liệu hiếm hoi có cấp bậc cao, năng lực xuất sắc và danh tiếng vang dội, anh ta đã để lại cho Sở Thiên Tầm ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Tại sao một thánh đồ hệ trị liệu có danh tiếng như vậy lại đột nhiên biến thành thánh đồ hệ tinh thần?

Sở Thiên Tầm thật sự không thể hiểu nổi. Cô hoàn toàn không nhớ mình đã làm gì đặc biệt để khiến quỹ đạo vận mệnh có sự thay đổi lệch hướng như thế này.

“Mặc dù tôi làm bác sĩ nhưng điều đó không có nghĩa là tôi nhất định sẽ trở thành thánh đồ hệ trị liệu. Theo quan sát của tôi, sự hình thành của thánh đồ không hoàn toàn có liên hệ với nghề nghiệp trước tận thế.” Chung Hồng Phi mỉm cười giải thích: “Nếu tôi không tính sai, có lẽ tôi thiên về loại năng lực khống chế của hệ tinh thần.”

“Thật sao? Có thể thể hiện một chút không?” Sở Thiên Tầm lập tức trở nên hứng thú. Cô quay sang nhìn người bên cạnh nói: “Với tôi thì chắc không có tác dụng, anh thử với anh họ của tôi xem sao.”

Nói xong, cô đẩy nhẹ Từ Hướng Dương về phía trước.

Từ Hướng Dương xua tay, tỏ vẻ không để tâm: “Anh vừa mới tiến hóa trong khi tôi đã đạt đến trung kỳ cấp một. Dị năng của anh chắc không ảnh hưởng được đến tôi đâu.” Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng anh ta vẫn âm thầm cảnh giác.

“Vậy đắc tội.” Chung Hồng Phi khẽ cười, ánh mắt anh ta lóe lên một vòng ánh sáng màu vàng kim.

Mặc dù Từ Hướng Dương đã có sự đề phòng từ trước, nhưng chỉ trong chốc lát, biểu cảm trên mặt anh ta bỗng nhiên thay đổi. Một nụ cười ngây ngô dần hiện lên, khóe miệng nhếch lên đầy si mê, thậm chí trông như sắp chảy cả nước miếng.

Sở Thiên Tầm nhíu mày, duỗi tay véo mạnh vào cánh tay anh ta một cái.

Từ Hướng Dương giật mình như thể vừa tỉnh dậy từ trong mộng. Anh ta chớp mắt vài cái, ngơ ngác nhìn xung quanh, rồi cuối cùng mới hoàn toàn lấy lại tinh thần.

“Giỏi! Quá giỏi!” Anh ta giơ ngón tay cái lên đầy khâm phục.

Sở Thiên Tầm cũng nhẹ nhàng vỗ tay tán thưởng.

Thiên tài thì dù ở đời nào cũng vẫn là thiên tài. Cho dù lần này Chung Hồng Phi không còn là một đấng của hệ trị liệu nhưng anh ta vẫn có thể nhanh chóng nắm vững bản chất dị năng của mình ngay sau khi tiến hóa. Chỉ riêng thiên phú này thôi cũng đã vượt xa người thường.

“Quá khen, tôi vẫn còn chưa quen cho lắm.” Chung Hồng Phi thu lại ánh sáng kỳ lạ trong mắt, hơi thở có phần dồn dập.

Anh ta trông có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực tế đã dồn toàn bộ dị năng của mình vào thử nghiệm vừa rồi. May mắn là không có sơ suất nào xảy ra.

Do dự một chút, cuối cùng anh ta vẫn nói ra thỉnh cầu của mình: “Tôi thấy mọi người thường xuyên hành động cùng nhau. Xin hỏi, có phải các bạn thuộc về một tổ chức lính đánh thuê không?”

Từ Hướng Dương lập tức đáp với vẻ tự hào: “Đúng vậy! Chúng tôi là một đoàn lính đánh thuê, tên là Lẫm Đông Chi Tâm.” Anh ta vỗ ngực khoe khoang, rồi bổ sung thêm với vẻ đầy vinh dự: “Em gái tôi chính là đoàn trưởng.”

“Tôi… tôi chỉ muốn hỏi một chút. Với cấp bậc thánh đồ thấp như tôi, liệu có tư cách gia nhập không?” Chung Hồng Phi cảm thấy hơi căng thẳng, vội vàng bổ sung thêm: “Bất cứ công việc tạp vụ nào tôi cũng có thể làm được.”

Đôi mắt Sở Thiên Tầm sáng rực lên. Cô lập tức đứng dậy, nắm lấy tay Chung Hồng Phi: “Có thể, đương nhiên có thể! Hoan nghênh anh gia nhập! Anh cứ yên tâm đi, phúc lợi của đoàn đội chúng tôi rất tốt, đúng không anh Hướng Dương?”

Cô quay sang nhìn Từ Hướng Dương, ra hiệu cho anh ta nói vài lời.

“Đúng vậy, hoan nghênh anh gia nhập. Phúc lợi của đoàn chúng tôi thật sự rất tốt.”

Từ Hướng Dương nhìn lại.

Phúc lợi của đoàn chúng ta là gì, anh có biết đâu?

“Như thế này.” Sở Thiên Tầm ngồi xuống ghế sô pha, bắt đầu bẻ ngón tay đếm từng quyền lợi của thành viên trong đoàn: “Chỉ cần là thành viên của đoàn, khi tham gia hoạt động sẽ được bao ăn ba bữa. Mỗi lần làm nhiệm vụ, tất cả thành viên sẽ được ghi nhận điểm cống hiến tùy theo mức độ đóng góp. Điểm cống hiến tích lũy có thể đổi lấy nhu yếu phẩm, thực phẩm và cả ma chủng trong kho vật tư của đoàn. Sau này, khi căn cứ của chúng ta phát triển, đoàn đội sẽ nhận nhiệm vụ có thù lao, mỗi tháng sẽ phát một khoản tiền thuê cố định cho thành viên.”

Từ Hướng Dương líu lưỡi, trong lòng nghĩ: “Em gái à, ngay cả anh cũng không biết em lại giỏi như vậy! Nói đâu ra đấy, cứ như thể đoàn đội chúng ta đã tồn tại từ lâu lắm rồi. Ai mà biết được ngay cả cái tên đoàn này cũng chỉ mới nghĩ ra hôm qua khi đi đăng ký.”

Chung Hồng Phi nghe xong những quyền lợi hậu hĩnh của đoàn đội thì vô cùng hài lòng. Anh ta liếc nhìn cô em gái nhỏ đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, cố gắng kìm nén sự hổ thẹn trong lòng, tính vay tạm Sở Thiên Tầm một ít tiền thuê trước. Nếu không, dù tương lai có nhận được bao nhiêu thù lao thì ngay cả bữa tối hôm nay anh em họ cũng không biết lấy gì để ăn.

Nhưng trước khi anh ta kịp mở miệng, Sở Thiên Tầm đã mỉm cười, nói với hai anh em họ:

“Hôm nay bác sĩ Chung đến đây lần đầu tiên, buổi tối cứ ăn cơm ở nhà tôi đi. Tôi sẽ gọi tất cả thành viên trong đội đến, mọi người làm quen với nhau một chút.”

Cô nhận thấy cô bé gầy yếu bên cạnh Chung Hồng Phi sáng mắt lên, lén liếm môi rồi len lén liếc nhìn mình.

Thì ra bác sĩ Chung còn có một cô em gái. Đời trước cô chưa từng nghe nói đến cô bé này, có lẽ kiếp trước đứa trẻ này đã gặp phải chuyện không may.

Sở Thiên Tầm duỗi tay xoa nhẹ mái tóc khô vàng của cô bé, sau đó quay sang nói với Từ Hướng Dương:

“Anh Hướng Dương, tạm thời bác sĩ Chung không tiện ra ngoài. Anh giúp chuẩn bị một chút đồ ăn, để lát nữa họ có thể mang về nhé.”

Màn đêm dần buông xuống.

Diệp Bùi Thiên nằm một mình trên giường trong phòng ngủ. Lúc ăn tối, Thích Vĩnh Xuân mang đồ ăn lên lầu và chăm anh ăn cơm, nhưng Thiên Tầm vẫn không xuất hiện.

Dưới lầu, tiếng trò chuyện của Cao Yến và Nghiêm Tuyết thỉnh thoảng vang lên, loáng thoáng truyền vào tai anh.

Từ những đoạn đối thoại đứt quãng ấy, Diệp Bùi Thiên biết rằng trong đội vừa có thêm một thành viên mới. Đó là bác sĩ họ gặp trên đường hôm xuất phát. Thiên Tầm dường như rất vui vì chuyện này, thậm chí còn cố ý tổ chức một buổi tiệc nhỏ tại biệt thự bên cạnh để chào đón người mới.

Tiếng trò chuyện bên dưới cũng dần ngừng lại, cả căn biệt thự chìm vào bóng tối yên tĩnh.

Diệp Bùi Thiên lặng lẽ nằm trên giường.

Cửa sổ phòng anh đối diện với phòng Thiên Tầm, anh biết cô vẫn chưa ngủ. Một vệt sáng màu vàng ấm áp hắt sang từ cửa sổ đối diện. Ánh đèn đó xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên cuối giường anh, để lại một quầng sáng hình chữ nhật nhỏ bé.

Diệp Bùi Thiên lặng lẽ nhìn vệt sáng ấy, không muốn rời mắt.

Nhưng chẳng mấy chốc, ánh sáng phát ra từ năng lượng mặt trời ấy cũng vụt tắt.

Diệp Bùi Thiên chìm vào bóng tối hoàn toàn.

Quá tối, anh rất muốn duỗi tay lấy một cây gậy huỳnh quang ở đầu giường, bẻ nó ra để có một chút ánh sáng làm bạn mình, dù nhỏ nhoi cũng được.

Nhưng anh không thể động đậy.

Ngay cả một ngón tay cũng không nhúc nhích được.

Bóng tối vô tận vây quanh, giống như về tới nhà kho tối om, trên chiếc bàn mổ lạnh lẽo.

Anh biết mình không cần phải sợ hãi, nhưng anh không thể kiểm soát nỗi sợ hãi ấy.

Không sao đâu, Thiên Tầm đang ở ngay bên kia, rất gần… rất gần… Diệp Bùi Thiên không ngừng tự nhủ với chính mình.

Đúng lúc này, cửa sổ phòng anh bị ai đó nhẹ nhàng gõ một tiếng. Sở Thiên Tầm ló đầu vào.

Cô chống tay lên cửa sổ, linh hoạt như một con mèo, lặng lẽ nhảy vào phòng anh mà không gây ra một tiếng động nào.

“Em đợi dì và mọi người ngủ rồi mới lẻn qua đây bầu bạn với anh, đỡ để họ suy nghĩ lung tung.” Cô phủi tay rồi bật cười: “Ha ha, sao mà giống như đang yêu đương vụng trộm vậy nhỉ?”

Cô rút một cây gậy huỳnh quang từ trong lon sắt ở đầu giường, bẻ nó sáng lên. Ánh sáng nhạt lập tức lan tỏa trong bóng tối.

Sở Thiên Tầm đưa gậy huỳnh quang lên chóp mũi Diệp Bùi Thiên, trêu chọc: “Thiếu nữ mới lớn của nhà ai thế này? Tối nay ngoan ngoãn theo đại gia này đi!”

Diệp Bùi Thiên đỏ mặt, quay đầu đi tránh ánh nhìn của cô.

“Ơ? Anh khỏe lại rồi sao? Động đậy được rồi à?” Sở Thiên Tầm ngạc nhiên hỏi.

“Không… vẫn… vẫn chưa hồi phục hẳn.” Diệp Bùi Thiên lắp bắp đáp. 
       
Chương trước Chương tiếp
Loading...