Chương 33
Editor: Qing Yun
“Đây là phòng của ba anh chị.”
Một người đàn ông tên là A Quyền dẫn nhóm Sở Thiên Tầm đến căn phòng ký túc xá có ba phòng nhỏ.
Anh ta đưa chìa khóa, thái độ có phần lấy lòng, nhiệt tình căn dặn những việc cần chú ý khi sống ở căn cứ này.
Thậm chí còn bận trước bận sau lau bàn quét dọn giúp bọn họ.
Người ở căn cứ Nam Khê ít hơn Nga thành rất nhiều, mọi người đều bắt buộc phải tụ tập ở một khu trường học.
Căn cứ áp dụng cách quản lý như ở quân đội, bởi vậy ý thức về giai cấp cũng dần được sinh ra.
Trong căn cứ, người thường sống khổ nhất, ngày nào cũng phải cố gắng làm việc để tranh được “phiếu cơm” do căn cứ phát hành, như vậy mới có thể đổi được đồ ăn.
Thánh đồ thì nhận được phúc lợi tốt hơn rất nhiều, cũng nhận được sự phục vụ cũng như nịnh bợ của những người bình thường.
Thánh đồ như Sở Thiên Tầm vừa đến căn cứ là sẽ nhận được căn phòng khép kín có ánh sáng sáng ngời thay vì phải chen chúc trên chiếc giường chung hoặc là trên những chiếc bàn được ghép thành giường trong phòng học.
Từ cửa sổ tầng ba có thể nhìn thấy hàng dài người xếp hàng ở sân thể dục để chờ nhận cơm.
Thức ăn là một nồi canh suông không khác gì nước lã và một nồi mì xì cứng đờ.
Người xếp hàng cầm tiền giấy để đổi lấy đồ ăn mà trước đây đến người ăn xin cũng không thèm ăn.
Một ông già đưa hai “phiếu cơm” màu xanh ra, ông ấy đã phải làm lụng vất vả cả ngày để đoạt được hai tờ tiền này.
Người chia cơm múc một muỗng mì đập bộp một cái vào bát của ông ấy, cái muỗng đó không to, chút mì sợi ít đến đáng thương hoàn toàn không lấp hết được đáy bát.
“Xin anh thương xót cho tôi thêm một ít, nhà tôi còn một đứa đứa trẻ nữa.”
Người chia cơm không kiên nhẫn múc thêm ít canh suông đổ vào bát của ông ấy.
“Cho tôi thêm một chút đi, một chút nữa thôi, chỗ này hoàn toàn không đủ ăn.”
“Đi đi đi, không có phiếu cơm mà ồn ào cái gì.” Người chia cơm không kiên nhẫn nói.
“Cút sang một bên đi lão già chết tiệt này, đừng mặt dày chặn đường ông.” Người đàn ông đứng sau đẩy ông ấy sang một bên, đưa bốn phiếu cơm ra: “Cho tôi hai phần.”
Ông già ngã ra khỏi hàng, che bát đồ ăn lau nước mắt rời đi.
“Đáng thương quá.” Cao Yến đứng bên cửa sổ nói.
“Không có gì là đáng thương cả, chẳng lẽ ông ta yếu ông ta có lý sao?” Giang Tiểu Kiệt ngồi vắt vẻo trên cửa sổ: “Bây giờ có đồ ăn đã không tồi, lúc em trốn trong núi còn phải nhịn đói tới hai ngày đấy.”
Cậu thấy Sở Thiên Tầm nhìn mình thì lập tức lo lắng cô không thích mình lạnh nhạt như vậy.
“Chị Thiên Tầm, em nói sai gì ạ?”
Sở Thiên Tầm duỗi tay sờ đầu cậu.
Ở ngay lúc này, ai cũng không nuôi nổi người rảnh rỗi.
Người thành lập căn cứ có thể cung cấp cơ hội làm tất cả mọi người trong căn cứ đều có thể dùng lao động tay chân để đổi lấy cơ hội có cơm ăn đã xem như rất giỏi rồi.
Đương nhiên, chế độ như vậy khả năng sẽ xuất hiện rất nhiều tệ nạn như lạm dụng chức quyền, áp bức người khác hoặc là không công bằng. Nhưng ở thời đại mà ấm no cũng không thể giải quyết thì tất cả nhân quyền đều phải nhường đường cho vấn đề sinh tồn.
Sở Thiên Tầm nhớ tới người đứng đầu cà lơ phất phơ của căn cứ mà cô gặp ở phòng họp, người kia tên là Đường Quyện.
Cô thắc mắc người như vậy sao lại có năng lực tổ chức tốt thế này.
“Ba anh chị không cần đến sân thể dục xếp hàng, tòa nhà đối diện có nhà ăn ở tầng hai, nơi đó chuyên môn cung cấp thức ăn cho thánh đồ.”
A Quyền đã quét tước nhà cửa xong, anh ta cung kính đưa ra mấy tờ phiếu màu đỏ: “Đây là tiền giấy miễn phí của căn cứ cung cấp cho thánh đồ cấp một, một tờ màu đỏ tương đương mười tờ màu xanh. Sau này chị có thể tham dự vào các hoạt động của căn cứ để đổi lấy tiền giấy. Ở căn cứ chúng tôi muốn mua cái gì cũng phải dùng tiền giấy hết.”
“Cảm ơn.” Sở Thiên Tầm lấy ít bánh quy trong túi ném cho anh ta.
A Quyền cảm ơn nhận lấy, anh ta đã cố gắng cướp được việc tiếp đón lần này, thứ nhất là vì có thể làm quen với thánh đồ, thứ hai chính là vì chút tiền boa này.
“Nếu có người chỉ ở lại căn cứ chứ không tham gia hoạt động thì sao?” Sở Thiên Tầm hỏi.
“Vậy không được, theo quy định thì trong vòng mười ngày, thánh đồ hệ chiến đấu phải tham dự hoạt động bên ngoài ít nhất một lần, cũng chính là những hoạt động đi sưu tầm vật tư hoặc săn ma.” A Quyền trả lời.
“Nhưng mà như chị Cao thì không cần, chị ấy chỉ cần tìm thầy Giang trong căn cứ đăng ký một chút, hoàn thành công việc chữa trị được giao cho là cũng có thể nhận được tiền giấy.”
Sở Thiên Tầm gật đầu, căn cứ này đã có chút mô hình quản lý của căn cứ lớn của sau này rồi.
Nhưng trong trí nhớ của Sở Thiên Tầm, cô chưa từng nghe nói đến tên của căn cứ cũng như Đường Quyện này. Có lẽ cuối cùng căn cứ vẫn bị hủy diệt.
Ở tân thế, căn cứ bị ma vật tấn công hoặc là bị hủy bởi chính tay con người không hề thiếu, không phải chuyện hiếm lạ gì.
“Thầy Giang kia là ai vậy?” Sở Thiên Tầm hỏi tiếp.
“Thầy Giang à, đó là người rất có năng lực ở căn cứ chúng tôi, ông ấy và con trai đều là giảng viên của trường học nay. Sau tận thế, anh Quyện mang vài người đi vào giết hết ma vật trong trường, thầy Giang bèn giúp đỡ quản lý nó.”
A Quyền có vẻ rất sùng bái người thầy này.
“Chị xem, quy định chế độ gì đó ở căn cứ chúng tôi đều là thầy Giang định ra, căn cứ có thể gọn gàng ngăn nắp như giờ ít nhiều nhờ có bố con thầy Giang. Anh Quyện của chúng tôi chỉ chém quái thôi.”
Sở Thiên Tầm hiểu biết đại khái tình huống của căn cứ Nam Khê này bèn tiễn A Quyền đi sau đó cùng đi đến nhà ăn với Cao Yến và Giang Tiểu Kiệt.
Lúc đi ngang qua sân thể dục, bọn họ thấy một ông già vừa mới nhận đồ ăn khi nãy đang đút mì sợi cho đứa cháu chừng bảy tám tuổi.
Chỉ có một ít đồ ăn, đứa cháu trai thì đã đói bụng suốt một ngày, ông ấy chỉ dám ăn hai miếng, chỗ mì khô khốc còn lại đều nhét hết vào miệng cháu trai.
Lúc ba người đi qua, Cao Yến là người đi ở cuối cùng, thấy Sở Thiên Tầm không chú ý, Cao Yến nhanh chóng ngồi xổm xuống lấy quả trứng chim đã được nướng chín trong túi bỏ vào bát mì kia.
Trên đường tới đây, Sở Thiên Tầm cố ý lên cây tìm rồi nướng chín chia cho mỗi người hai quả.
Lúc ấy Cao Yến tiếc không nỡ ăn hết một lúc nên đã cất một quả đi.
Sở Thiên Tầm liếc nhìn cô ấy một cái, không nói gì cả.
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh Cao Yến hung tợn cướp đồ ăn trong tay một đứa trẻ.
Chị Yến và quá khứ của chị ấy thật sự là hai người khác nhau hoàn toàn. Sở Thiên Tầm nghĩ.
Ba người đi vào nhà ăn.
Mặc dù thức ăn trong nhà ăn không bằng trước kia nhưng so với đồ ăn được chia cho những người trên sân thể dục thì thật sự tốt hơn quá nhiều.
Nếu không tiếc tiền thì thậm chí còn có thể làm đầu bếp nấu luôn cho một bát mì nóng hôi hổi.
Nhóm Sở Thiên Tầm là người mới, hầu hết những người đang ngồi ở đây đều liếc nhìn bọn họ mấy lần.
Cả nhóm chỉ lấy những món ăn đơn giản nhất để tránh bị chú ý rồi tìm một góc ngồi xuống.
Ở cách đó không xa, một người đàn ông trung niên móc một quyển sách nhỏ ra thành kính cầu nguyện trước khi ăn cơm.
Đúng lúc này Đường Quyện dẫn theo mấy người đi vào, anh ta duỗi ta đá đổ ghế ngồi của người đàn ông kia.
Quyển sách nhỏ nằm xoài trên mặt đất, trên bìa sách có in hình một đôi cánh thiên sư.
Hầu hết mọi người trong nhà ăn đều đứng lên chào hỏi Đường Quyện, dù lớn hay nhỏ cũng đều gọi anh ta là anh Quyện.
Đường Quyện để thân trần, trên vai khoác một chiếc áo khoác, sau lưng anh ta là một đám đàn ông mặt mũi hung ác.
“Ông Trương, tôi đã nói với ông bao nhiêu lần là đừng tin đạo giáo gì rồi, đều là đi lừa kẻ thiểu năng trí tuệ như ông thôi.” Anh ta cong lưng giơ một ngón tay gõ lên đầu mình, một chân đạp lên bìa quyển sách: “Thật là mất cả hứng ăn cơm.”
Ông Trương đỏ mặt bò dậy, cúi đầu giận mà không dám nói gì.
“Thôi, thôi, Quyện, ông Trương cũng chỉ có mỗi cái sở thích này.”
Người đàn ông đeo kính lớn tuổi dáng vẻ nho nhã tiến lên vỗ vai khuyên nhủ Đường Quyện.
Đường Quyện khịt mũi một tiếng, nhấc chân lên tìm chỗ ngồi xuống.
Ông Trương nhặt quyển sách lên, nhỏ giọng nói cảm ơn người đàn ông đeo kính: “Cảm ơn thầy Giang.”
Ông ta nhanh chóng cất quyển sách rồi cúi đầu rời đi.
Đường Quyện khinh thường ra mặt.
“Thôi, thôi, A Quyện, ai có chí nấy, đừng chấp nhặt với anh ta.”
Thầy Giang trong truyền thuyết kia đẩy mắt kính, ngồi xuống bên cạnh Đường Quyện.
Những người đi theo anh ta vào nhà ăn lục tục ngồi xuống theo.
Đã có người ân cần mang bữa tối phong phú đến cho họ từ trước.
Đường Quyện vừa ăn vừa nói lời châm chọc với người bên cạnh: “Thần ái thế nhân cái mẹ gì. Đám dị giáo kia có viện nghiên cứu ở Nga thành, một con ả trong nhóm đó có đôi cánh chim nên tự nhận mình là Thánh Thiên Sứ. Mẹ nó, tao từng gặp con ả rồi, giết người còn tàn nhẫn hơn cả tao, gọi là huyết thiên sứ thì đúng hơn.”
Khi ba chữ huyết thiên sứ rơi vào tai Sở Thiên Tầm, trong lòng cô đột nhiên hơi siết lại.
Những năm đầu tận thế, trong tập đoàn Thần Ái có một người tiếng tăm lừng lẫy, biệt danh là Thiên Sứ Đỏ Máu. Đó là một người phụ nữ tàn nhẫn.
Từ sau khi tập đoàn Thần Ái xé rách vỏ bọc từ thiện, bắt đầu khuếch trương thế lực là Thiên Sứ Đỏ Máu này thường xuyên giang rộng đôi cánh bay lượn trên không, lông chim trên đôi cánh hóa thành lưỡi dao phóng xuống đất như mưa.
Lông chim trắng tinh bị máu của người phản kháng nhuộm đỏ, cho nên ả mới có biệt danh là Thiên Sứ Đỏ Máu.
Tận thế kéo đến làm rất nhiều kẻ yếu không thể sống độc lập đã lựa chọn sống dựa vào kẻ mạnh. Vì thế bọn họ không tiếc hy sinh tôn nghiêm, dung mạo, thậm chí là cơ thể để đổi lấy một ngày ba bữa.
Người như vậy không chỉ có phụ nữ mà còn có cả đàn ông.
Mọi người có thể thường xuyên nhìn thấy không ít thánh đồ nam tính được nhiều mỹ nữ vây quanh. Tương tự như thế, có một ít thánh đồ nữ tính nuôi dưỡng những người đàn ông dung mạo tuấn tú.
Tiếng xấu của Thiên Sứ Đỏ Máu này bị đồn rất nhiều, đến cả Sở Thiên Tầm lúc ấy còn đang là kẻ yếu trà trộn dưới tầng đáy xã hội cũng nghe đến tất cả đều vì bên cạnh ả không chỉ có vô số tình nhân mà còn vì thường xuyên có tin nói ả hành hạ tình nhân đến chết.
Sở Thiên Tầm cẩn thận suy nghĩ, cô nhớ ra một bức ảnh được đăng báo của Thiên Sứ Đỏ Máu này từ rất nhiều năm trước.
Phó Oánh Ngọc!
Sở Thiên Tầm lập tức đứng phắt dậy.
Vô số hình ảnh và những lời trò chuyện xuất hiện trong đầu cô, ký ức của nhiều năm trước dần dần rõ ràng hơn.
Năm đó cô còn đang giãy giụa cầu sinh ở vũng bùn, đối với cô, chuyện của những ông trùm đó không hề liên quan đến mình.
Nhiều nhất là ngẫu nhiên nhìn thấy vài tờ báo đắt tiền rồi biết được tin tức của họ qua đó.
Tập đoàn Thần Ái từng chỉ là một công ty nghiên cứu phát minh dược phẩm nho nhỏ.
Ban đầu công ty đó ở đâu? Tên là gì?
Sở Thiên Tầm cảm thấy người mình trở nên lạnh lẽo, chân tướng đang ở ngay trước mặt cô, chỉ đợi cô duỗi tay vạch trần.
Loại thuốc chữa thương nổi đình nổi đám của tập đoàn Thần Ái chính là “Thánh huyết”, loại thuốc quý tới mức có tiền chưa chắc đã mua được.
Tác dụng của “Thánh huyết” chia làm ba cấp bậc, loại sơ cấp có trạng thái lỏng hơi đặc, loại trung cấp thì Sở Thiên Tầm chưa từng nhìn thấy, nghe nói là nửa rắn.
Sở Thiên Tầm từng cắn răng bỏ số tiền lớn mua một lọ “Thánh huyết” sơ cấp, vị thuốc kia…
Cô chợt nắm chặt tay cong lưng nôn khan.
Cao Yến và Giang Tiểu Kiệt hoảng sợ vội hỏi.
“Chị Thiên Tầm bị sao vậy?”
“Em không sao chứ?”
Sở Thiên Tầm vẫy tay, ký ức của cô đã xâu chuỗi với nhau tạo thành một chuỗi hoàn chỉnh.
Hội cứu tế Thánh Thiên Sứ chính là tiền thân của tập đoàn Thần Ái nổi tiếng đời sau.
Ban đầu trung tâm nghiên cứu của bọn họ ở Nga thành, ba tháng sau khi tận thế, nhân viên nghiên cứu của bọn họ phát hiện Diệp Bùi Thiên hơi thở thoi thóp ở trong kho hàng.
Bọn họ lợi dụng Diệp Bùi Thiên làm chuyện gì?
Vì sao Diệp Bùi Thiên lại hóa thân thành kẻ cuồng giết người, điên cuồng đuổi giết trả thù tập đoàn Thần Ái.
Thậm chí đã không cần Sở Thiên Tầm suy nghĩ nhiều thêm, đáp án khiến người ghê tởm đã chảy máu đầm đìa mở ra trước mặt Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm nhắm mắt vẫy tay, từ chối Cao Yến tiến lên đỡ mình.
Cao Yến lạnh nhạt ích kỷ thật ra là một cô gái dịu dàng biết chăm sóc người khác. Diệp Bùi Thiên giết người như ma là một người hiền lành ngốc nghếch thường xuyên hy sinh thân mình để cứu người.
Tập đoàn Thần Ái cứu vớt toàn nhân loại lại là một đám làm thực nghiệm trên cơ thể người, thậm chí biến thái tới mức không tiếc lấy máu thịt của người khác để mưu lợi cho bản thân.
Đi lại con đường đã từng đi, đứng ở một nơi cao khác để nhìn tất thảy, cái nhìn thấy được hoàn toàn điên đảo ký ức của Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm quay về phòng, không nói gì mà lập tức sửa sang lại ba lô, chuẩn bị vũ khí.
Cô mặc một bộ đồ màu đen, đi ủng ngắn, đeo bao tay, đeo song đao lên lưng, nhét dao găm lên đùi, bên eo thì đeo súng lục, cả người tràn đầy sát khí lạnh lùng.
Cao Yến và Giang Tiểu Kiệt đều hoảng sợ khi thấy cô thế này.
“Thiên Tầm, em muốn đi đâu à?” Cao Yến giữ cô lại.
“Em phải rời khỏi đây mấy ngày, chị và Tiểu Kiệt ở đây chờ em, đừng chạy loạn.”
“Chị muốn làm gì, em đi cùng chị nhé?” Giang Tiểu Kiệt không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cậu biết Sở Thiên Tầm thế này khả năng lớn là muốn đi đánh nhau.
“Em không cần đi, chị có một ít việc cần phải xác nhận lại, sẽ quay về sớm thôi, em cứ đợi chị ở đây.”
Mặc dù cấp bậc của Sở Thiên Tầm cao hơn tất cả thánh đồ ở Nga thành nhưng bọn họ có ưu thế áp đảo về số lượng.
Nếu xảy ra xung đột sẽ rất nguy hiểm. Sở Thiên Tầm không muốn vì sự phẫn nộ của mình mà liên lụy đến thiếu niên vô tội này.
Cô đeo ba lô, đi đến bên cửa sổ rồi nhảy xuống.
Cao Yến và Giang Tiểu Kiệt chạy đến bên cửa sổ, chỉ nhìn thấy bóng người màu đen xẹt qua sân thể dục, một đường chạy như bay ra ngoài cổng trường.
Ma Chủng Buông Xuống - Cung Tâm Văn
Chương 33
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương tiếp
Loading...