Chương 36
Editor: Qing Yun
Ba người vội vàng chen vào ghế sau của ô tô.
Một người là đứa bé trai chừng mười tuổi, hai mắt nó không có tiêu cự, hiển nhiên là một người bị mù.
Một người khác là bà lão gầy khô tóc đã bạc hết.
Sắc mặt hai đều rất tiều tụy, cả người nhếch nhác. Nhưng anh trai hệ thực vật kia thì có vẻ khỏe mạnh rất nhiều. Anh ta khiêng hai người chạy một đường lên xe mà không hề thở dốc.
Sau khi Sở Thiên Tầm khởi động xe ô tô, anh ta liên tục nói lời cảm ơn.
“Cảm ơn cô, tôi tên là Thích Vĩnh Xuân, người Nga thành. Đây là…”
Thích Vĩnh Xuân nhìn hai người bên cạnh, rõ ràng anh ta cũng không biết tên họ hai người này.
Anh ta mở cửa tất cả các phòng giam làm mọi tù nhân đều tranh nhau chạy trốn. Chỉ có một mình bà cụ này là chân cẳng không mau, bị bỏ lại phía sau.
Thích Vĩnh Xuân bèn bí mật mang theo hai người này cùng chạy ra ngoài.
Có lẽ là vì số người bỏ trốn quá nhiều, tình huống quá hỗn loạn nên bọn họ mới thuận lợi chạy một đường đến đây.
“Tôi họ Phùng, tên là Lộ Anh.” Bà cụ kia ho khan hai tiếng, chỉ vào đứa trẻ bên cạnh giới thiệu: “Thằng bé này họ Đồ, tên là Diệc Bạch.”
Đồ Diệc Bạch đột nhiên nói: “Phía trước có mười người. Trong đó có năm thánh đồ, đều là hệ chiến đấu.”
Cậu bé nhìn về phía trước, ánh mắt không hề có tiêu cự nhưng lại có thể nói ra tình huống ở phía xa nơi mà tầm mắt không thể nhìn đến.
Sở Thiên Tầm đánh tay lái thay đổi phương hướng.
“Em có thể nhìn thấy à?” Sở Thiên Tầm hỏi.
“Em không nhìn được, bị mù bẩm sinh, đây là dị năng của em, có thể cảm nhận được người và vật ở nơi rất xa.”
Đứa bé này bình tĩnh vô cùng, nếu không nhìn bề ngoài của cậu bé thì sẽ nghĩ cậu bé còn trưởng thành hơn cả Giang Tiểu Kiệt luôn hoạt bát.
Sở Thiên Tầm thả những dị năng giả bị Thánh Thiên Sứ nhốt, nhóm người này bỏ chạy tạo ra hỗn loạn, vô hình trung lại giúp Sở Thiên Tầm chạy trốn dễ hơn.
Lượng lớn giáo đồ của Thánh Thiên Sứ canh giữ ở ngoài cửa lớn, đủ loại dị năng bị đánh ra hết lượt này đến lượt khác, bọn họ nhận được mệnh lệnh chế tạo bẫy rập, muốn kẻ phá vây có đến mà không có về, nhưng không ai biết lúc này Sở Thiên Tầm đã đổi hướng đi sâu vào trong căn cứ.
Cô từng ở căn cứ này hai tháng, khi đó vì để lấp đầy bụng mà ngày nào cô cũng lên núi để tìm kiếm đồ ăn, biết rõ con đường để lên núi.
Hiện tại cô dẫn theo Diệp Bùi Thiên bị thương nặng, không thể xung đột chính diện với Thánh Thiên Sứ, bởi vậy cô tính toán đi phá vòng vây ở núi lớn phía sau căn cứ.
“Có người đuổi theo, số lượng rất nhiều.” Lúc này giọng điệu của Đồ Diệc Bạch có phần căng thẳng, thậm chí cậu bé không nhịn được quay đầu nhìn ra sau.
Con đường phía sau cát bụi mù mịt, rất nhiều xe xuất hiện trong tầm mắt, đồng tời lao tới phía này.
“A, đuổi theo, đuổi theo.” Thích Vĩnh Xuân quay người, gần như bò cả người lên cửa sau: “Thật quá đáng, sao những người đó lại muốn bắt chúng ta, tôi chỉ biết làm thực vật nở hoa thôi chứ có biết cái gì nữa đâu.”
Diệp Bùi Thiên chậm rãi ngồi thẳng dậy, lớp cát mỏng dần xuất hiện ở phía sau ô tô sau đó dần dần dày lên rồi rơi xuống đầy đất.
Diệp Bùi Thiên hộc một búng máu, tay ôm lấy bụng.
“Chàng trai, bọn họ làm gì cậu?” Bà cụ Phùng Lộ Anh hỏi: “Là thuốc ức chế à?”
“Không phải, thuốc ức chế không có tác dụng với tôi.” Diệp Bùi Thiên cố gắng ổn định hơi thở: “Tôi… Một chốc nữa là khỏe.”
Sở Thiên Tầm nhìn anh: “Anh không cần cố quá, cứ giao chiến đấu cho tôi.”
Miệng vết thương của Diệp Bùi Thiên là chính tay cô xử lý, cô nhận thấy rõ giới hạn cái ác của lòng người trên người đàn ông này.
Vì không cho Diệp Bùi Thiên có cơ hội khôi phục, đám người đó liên tục cắt một vài khí quan trong bụng anh, khiến lúc nào anh cũng ở trong trạng thái vô cùng suy yếu.
Phùng Lộ Anh nói: “Năng lực của tôi không có tác dụng gì nhưng có lẽ bây giờ tôi có thể giúp được một chút.”
Bà ấy nhắm mắt lại, sợi tóc hơi bay lên, tầm mắt của mọi người lập tức trở nên mơ hồ.
Có màn sương dần dần dâng lên ở sau xe, màn sương ngày càng dày, hoàn toàn che đậy tầm mắt của đám người đang đuổi theo, bọn chúng bị sương mù dày đặc ngăn cách, mất đi phương hướng.
Chiếc xe dừng ở chân núi, Sở Thiên Tầm cõng Diệp Bùi Thiên xuống khỏi xe.
“Hay là để tôi cõng cậu ấy cho? Cô là con gái mà.” Thích Vĩnh Xuân sờ đầu, ở trong trí nhớ của anh ta, con gái đều là sinh vật mềm yếu nên được bảo vệ, đây là lần đầu tiên anh ta thấy con gái cõng con trai.
“Tiểu Bạch, em tự đi được không?” Thích Vĩnh Xuân hỏi Đồ Diệc Bạch, thuận miệng đặt cho người ta một biệt danh.
Đồ Diệc Bạch không quá vừa lòng với biệt danh mà Thích Vĩnh Xuân đột nhiên đặt cho mình, cậu bé nhấc chân đi lên núi, dưới sự giúp đỡ của dị năng, cậu bé có thể nhận rõ phương hướng mà không bị sương mù ảnh hưởng.
Sở Thiên Tầm dứt khoát giao Diệp Bùi Thiên cho Thích Vĩnh Xuân sau đó đi ở phía sau để canh chừng.
Đoàn người đi lên đỉnh núi, bước trong khu rừng sương mù dày đặc.
Thể lực của thánh đồ tốt hơn người bình thường rất nhiều, cho nên dù là một nhóm có người già trẻ nhỏ thậm chí người khuyết tật thì tốc độ di chuyển của bọn họ cũng không quá chậm.
Trong bóng đêm, sương mù dần tan đi, bà Phùng ho khan vài tiếng, cong lưng lắc đầu: “Tôi chỉ có thể làm được như vậy.”
“Bà Phùng nghỉ ngơi đi, đừng dùng dị năng nũa, chúng ta vào sâu thế này rồi chắc những người kia không đuổi kịp được đâu.” Thích Vĩnh Xuân nói.
Đồ Diệc Bạch dừng bước.
“Không đúng.” Cậu bé nói: “Có một đội theo kịp.”
Cậu bé đứng lại chỗ, nghiêng tai chăm chú lắng nghe một lát rồi cau mày nói: “Là một người đàn ông dẫn đầu, hình như có thể khống chế thực vật.”
“Có bao nhiêu người?” Sở Thiên Tầm.
“Bảy người, tất cả đều là cao thủ, tốc độ của họ nhanh cực kỳ. Bây giờ sương mù tan rồi, bọn họ sẽ đuổi kịp nhanh thôi.”
Sở Thiên Tầm rút song đao ra: “Thích Vĩnh Xuân, anh dùng cây cối che chắn, mọi người trốn trước đi.”
“Tôi, tôi không làm được.” Thích Vĩnh Xuân đỏ mặt.
“Tôi không làm được cái phức tạp như vậy. Cái tôi rành chính là làm cây cối nở hoa.” Anh ta nói nhỏ.
Sở Thiên Tầm hơi kinh ngạc, cô từng thấy người đàn ông đầu trọc kia làm cây cối phát triển nhanh chóng mặt ngay trên chiến trường, thậm chí có thể dùng nó để giữ chặt ma vật, cho nên cô tưởng Thích Vĩnh Xuân ít nhất cũng không kém.
Diệp Bùi Thiên ở trên lưng Thích Vĩnh Xuân giơ một tay lên.
Bùn đất trên vách núi bên cạnh bọn họ bắt đầu lún xuống tạo thành một cái hố nho nhỏ.
Cái hố kia dần mở rộng, biến thành một cái động có thể cất chứa khoảng bốn năm người.
Mọi người vội vàng chui vào trong, cửa động bắt đầu chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ để lại một cái lỗ to chừng quả bóng để thông khí.
Dây leo gần đó nhanh chóng bò lại bao trùm lên cửa động, mấy đóa hoa màu trắng nở tung như nóng lòng muốn khoe thành tích, còn lắc nhẹ vài cái với Sở Thiên Tầm.
Ít nhất nhìn từ bên ngoài là không nhìn ra có gì khác thường.
Sở Thiên Tầm cười: “Được rồi, mọi người trốn kỹ, tôi đi xem tình huống.”
“Cháu gái,” tiếng nói của bà cụ truyền ra: “Người đàn ông kia tên là Nghiêm Tu, mặt ngoài là một vị thánh đồ nhưng trên thực tế hắn là một kẻ độc ác tàn nhẫn, hắn và Phóng Oánh Ngọc dính không ít mạng người. Người nhà của bà đều chết trong tay họ. Cháu nhất định phải cẩn thận.”
Sở Thiên Tầm cọ nhẹ song đao trong tay làm chúng phát ra tiếng vang trong trẻo.
Trời tối gió lớn, sương mù giăng kín, cô thật sự muốn nhìn xem tay ai ác hơn.
“Thiên Tầm.” Tiếng nói đầy lo lắng truyền ra bên dưới lớp thực vật.
Sở Thiên Tầm dùng lực nhảy lên cây cao: “Bùi Thiên anh yên tâm chờ, tôi đi một lát sẽ về.”
Tán cây đong đưa, bóng người biến mất, chỉ còn tiếng nói của Sở Thiên Tầm đọng lại.
Ma Chủng Buông Xuống - Cung Tâm Văn
Chương 36
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương tiếp
Loading...