Ma Chủng Buông Xuống - Cung Tâm Văn

Chương 26


Chương trước Chương tiếp

Bành Hạo Vũ thấy Trần Uy tới lập tức lùi về sau một bước.

Sở Thiên Tầm cũng theo đó buông lỏng tay ra.

Trần Uy trưng ra gương mặt tươi cười, gã xoa cái đầu trọc của mình rồi vươn tay với Sở Thiên Tầm.

“Em Thiên Tầm, nữ thần! Đến Nga thành sao không nói với tôi một tiếng để mấy anh em ra tiếp đón.”

Gã hừ một tiếng với Bành Hạo Vũ: “Đừng để ý thằng ngu kia, nó thì có phòng làm việc gì? Chỉ là cái ổ chó tự phong thôi. Mọi người vừa đến đây à? Còn chưa có chỗ đặt chân đúng không? Đến chỗ tôi đi, chỗ tôi rộng, cái gì cũng không.”

Sở Thiên Tầm không bắt tay với gã, thái độ cũng không quá lạnh nhạt, cô cười nói: “Cảm ơn ý tốt của anh, chúng tôi tự tìm chỗ là được.”

Nụ cười trên mặt Trần Uy không thay đổi, trong lòng âm thầm phỉ nhổ.

Cô nàng này nhìn tuổi không lớn mà lại trơn bóng không thể bắt được, đúng là dầu muối không ăn. Muốn mượn sức cô ta nhân lúc trời xa đất lạ xem ra hơi khó.

Bành Vũ Hạo đã thấy hối hận ngay khi Trần Uy xuất hiện.

Căn cứ này các thế lực kéo đàn kéo phái không ít, thế lực của gã ta và Trần Uy ngang nhau, hai bên đều không ưa đối phương.

Gã ta phát hiện nhóm người vừa đến căn cứ này có tới ba dị năng giả là đã có ý muốn mượn sức ngay.

Thế mà Trần Uy lại nhanh chân đến trước, gã ta cảm thấy việc lớn không tốt.

Nhìn Sở Thiên Tầm từ chối Trần Uy, Bành Hạo Vũ lập tức thay đổi sắc mặt, cũng vươn tay ra với Sở Thiên Tầm.

“Vừa rồi có chút hiểu lầm, không đánh không quen nhau.”

Bành Hạo Vũ lấy một tay áo có in logo hình đôi cánh đeo lên tay.

“Chúng tôi là nhóm hỗ trợ tổ chức công ích Thánh Thiên Sứ duy trì trị an của khu này, vừa rồi chỉ muốn làm quen với người mới tới một chút thôi.”

Gã ta quan sát quần áo của nhóm Sở Thiên Tầm, suy nghĩ thân phận của bọn họ, cảm thấy đều là người xuất thân từ dân thường, lập tức bỏ dáng vẻ đại ca thu phí bảo kê, thay sang người chính nghĩa bảo vệ trị an.

Sở Thiên Tầm cảm thấy có hơi buồn cười.

Hai nhóm người này đều vội vàng muốn kéo mình về phe, loại chuyện này cô đã thấy nhiều không trách.

Những đội ngũ có được một hai thánh đồ cấp thấp đã bắt đầu vội kéo bè kéo cánh, chiếm cứ địa bàn, hành vi này giống như trẻ con chơi đồ hàng trước mắt cô.

Cô đã từng gặp phải tình huống hai bên thế lực lớn tiêu diệt lẫn nhau không biết bao nhiêu lần. Có đôi khi thánh đồ cấp cao hai bên xung đột tạo ra cảnh tượng không khác gì khủng bố có tính hủy diệt, quả thực có thể phá bỏ cả pháo đài.

Sở Thiên Tầm có lệ vài câu, vừa không tiếp thu cũng không đắc tội hai bên sau đón đưa cả nhóm rời đi.

Cô quen đường dẫn mọi người tìm được một tòa nhà không tồi. Tòa nhà này có cửa vào khá nhỏ, tường vây bao quanh, nơi đây vốn là ký túc xá của công nhân một nhà xưởng.

Cái thuận tiện nhất chính là nó ở gần ngọn núi bên căn cứ, có thể dễ dàng đến đó lấy nước sinh hoạt.

Đời trước Sở Thiên Tầm đã ở đây một thời gian. Bây giờ tòa nhà này có một ít người sống, vẫn còn khá nhiều phòng trống. Vào lúc này chỉ cần là nơi vô chủ thì căn bản ai chiếm được trước thì là của người đó.

Bọn họ chọn ba căn phòng ở cùng tầng, nối liền nhau, hai bố con Phùng Thiến Thiến ở một căn, ba cô gái Sở Thiên Tầm ở một căn, Giang Tiểu Kiệt và Diệp Bùi Thiên ở một căn.

Lang bạt bên ngoài nửa tháng, đột nhiên có được chỗ dừng chân cố định, các cô gái còn hưng phấn hơn các chàng trai.

Cao Yến và Cam Hiểu Đan vén tay áo bắt đầu ra sức quét sạch căn nhà hỗn độn.

Sở Thiên Tầm có thể ngả đầu là ngủ ở bất cứ đâu, hoàn toàn không có yêu cầu đặc biệt gì với chỗ ở.

Cô xách hai túi sơn trà đi ra ngoài dạo một vòng, lúc về đổi được một ít đồ ăn và đồ dùng sinh hoạt.

Khi cô về nhà, Cao Yến vừa mừng vừa sợ kéo cô vào phòng ngủ.

“Xem này Thiên Tầm.” Cao Yến vươn tay, cắn răng dùng dao cắt một vết nhỏ trên tay, sau đó cô ấy dùng một tay khác trùm lên, giây lát sau vết rách kia liền kết vảy.

“Đây, đây có phải dị năng không?” Đôi mắt Cao Yến sáng lấp lánh, cô ấy hưng phấn cắn chặt môi dưới. Nhưng mà chỉ một lát sau cô ấy lại uể oải nói: “Đây có phải dị năng không có tác dụng gì không.”

“Dị năng trị liệu?” Sở Thiên Tầm kinh ngạc cực kỳ.

Kiếp trước dị năng của Cao Yến là khống chế khí áp, tính công kích cao vô cùng, nếu dùng toàn lực còn thường xuyên làm cho tình huống trở nên máu me tàn khốc.

Không thể tưởng được đời này vì có mình tham gia mà Cao Yến có tính cách như vậy lại có được một năng lực dịu dàng thế này.

“Dị năng này rất tốt, chị chỉ cần ở trong căn cứ chữa trị cho những người bị thương là được. Cuộc sống như vậy an ổn hơn chút, rất thích hợp với phái nữ. Khi nào dị năng của chị tăng cao thì chắc hẳn sẽ ngày càng có nhiều người coi trọng chị hơn.” Sở Thiên Tầm an ủi cô ấy.

Trên thực tế thánh đồ trị liệu dù ở đâu cũng đều rất nổi tiếng, bất luận là chiến đội hay đoàn thể lớn đều sẽ cố ý cung cấp nuôi dưỡng một ít thánh đồ trị liệu. Lấy dung mạo và đầu óc thông minh của Cao Yến, có dị năng này thì cô ấy có thể sống được an nhàn hơn đời trước nhiều.

Sở Thiên Tầm thấy vui mừng thay cô ấy.

Cao Yến châm chước nửa ngày mới ngượng ngùng nói: “Vậy, đã có tác dụng, chị có thể đi theo em được không?”

Sở Thiên Tầm đang gỡ tóc, nghe cô ấy hỏi vậy thì chợt khựng lại.

“Chị Yến, chị nói sao cơ?”

“Thiên Tầm, em vẫn luôn giúp chị, chị biết hết. Bây giờ chị cũng có dị năng, nếu em không cảm thấy chị là gánh nặng thì chị vẫn muốn đi cùng em.” Cao Yến thẹn thùng khó thấy: “Chị hỏi rồi, có lẽ Hiểu Đan và hai bố con anh Phùng muốn ở lại. Tiểu Kiệt và chị giống nhau, đều muốn đến Lộ Đảo với em, Tiểu Diệp…”

Cao Yến cũng nhận thấy thái độ của Sở Thiên Tầm với Diệp Bùi Thiên hơi vi diệu, vì thế cô ấy im miệng không nói tiếp.

Hai người đang nói chuyện thì có người gõ cửa ở ngoài.

Cam Hiểu Đan đang quét dọn ở phòng khách đi ra mở cửa.

Diệp Bùi Thiên đứng ngoài cửa, trước mặt anh có một cái thùng nhựa to màu đen.

Cái thùng này cao tới nửa người Diệp Bùi Thiên, bên trong chứa đầy nước, người thường tuyệt đối không nâng được.

Mặc dù là dị năng cấp một như Diệp Bùi Thiên mà nâng nó lên trên tầng thì người cũng đẫm mồ hôi.

“Anh múc nước giúp bọn em ạ? Cảm ơn anh nhiều.” Cam Hiểu Đan rất vui vẻ, cô ấy nhiệt tình đón Diệp Bùi Thiên vào nhà.

Diệp Bùi Thiên không nói lời nào, im lặng khiêng thùng nước vào rồi đi luôn, trước khi đi anh không nhịn được liếc nhìn Sở Thiên Tầm một cái. Cam Hiểu Đan và Cao Yến giữ anh ở lại nhưng không được.

“Người này đẹp trai thật, có điều lạnh nhạt quá, cả ngày cũng không nói được một câu, chị thật sự thấy ăn không tiêu.” Cao Yến nói đùa.

“Đúng vậy, anh ấy không để ý chúng ta gì cả.” Cam Hiểu Đan nhìn theo hướng Diệp Bùi Thiên rời đi, trong lòng hơi mất mát: “Nhưng mà em thấy anh ấy rất để ý tới Thiên Tầm.”

“Hai người nói xem có phải anh ấy thích Thiên Tầm không?” Cao Hiểu Đan trêu ghẹo Sở Thiên Tầm.

Sở Thiên Tầm khiếp sợ: “Đừng, tuyệt đối đừng, không thể được.”

“Một thùng nước to như vậy đủ cho cả ba chúng ta tắm rửa một cái.” Cao Yến nói sang chuyện khác: “Thiên Tầm, em muốn tắm rửa trước không, chị và Hiểu Đan đều ướt mồ hôi, tính toán đi quanh căn cứ một vòng để quen thuộc hoàn cảnh trước, thuận tiện nhìn xem có thể kiếm được bộ quần áo để thay đổi hay không.”

Sau khi mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Sở Thiên Tầm.

Cô dùng viên ma chủng cấp hai còn dư kia. Mặc dù là ma chủng cùng cấp nhưng cũng không nên dùng quá thường xuyên.

Cho nên Sở Thiên Tầm rất cẩn thận tách riêng thời gian sử dụng hai viên ma chủng.

Trong cơ thể truyền đến cảm giác quen thuộc mà khác thường, Sở Thiên Tầm cảm nhận các phương diện của thân thể được đề cao một cách rõ ràng.

Nhưng mà khoảng cách đến cấp ba còn rất xa. Cấp bậc càng cao thì việc tăng cấp càng khó khăn.

Ngoài việc dùng ma chủng, chiến đấu trực diện mới ma vật, liên tục sử dụng dị năng trong lúc nguy hiểm cũng là một cách để tăng cao dị năng.

Cho dù đợi ở căn cứ mấy ngày nay thì Sở Thiên Tầm cũng không hề lãng phí thời gian. Cô tính toán thường xuyên đi ra ngoài căn cứ, tìm kiếm ma vật, tăng tiến dị năng, không thể làm mình rảnh rỗi lơi lỏng xuống được.

Sở Thiên Tầm chọc ba cái lỗ trên nóc nhà, luồn ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa của một bàn tay vào đó để đu xà một trăm cái.

Sau khi rơi xuống đất cô tiếp tục đánh một bộ quyền. Lúc này mới cảm thấy mình khôi phục được chút nhạy bén ở thời kỳ mạnh nhất.

Làm xong cô mới đi rửa sạch mồ hôi trên người.

Nước này là nước chảy xuống từ trên núi, vừa trong vừa lạnh, lúc rửa lên mặt rất thoải mái.

Sở Thiên Tầm không thể không nghĩ đến người đi múc nước. Không ngờ Diệp Bùi Thiên lại là người vừa cẩn thận vừa biết suy nghĩ cho người khác như vậy. Sở Thiên Tầm hơi ngẩn người nghĩ.

Lúc này, ngay cả dị năng của Cao Yến cũng không giống trước, hy vọng Diệp Bùi Thiên cũng bước lên con đường không giống trước kia.

Ở căn cứ mấy ngày, mọi người đã dần quen thuộc với tình huống của căn cứ này.

Hiện tại tổ chức lớn nhất của căn cứ chính là giáo hội Thánh Thiên Sứ bọn họ nhìn thấy ở ngày đầu tiên vào đây.

Tổ chức này có một trung tâm nghiên cứu chữa trị ở trong khu công nghiệp. Sau khi tận thế ập xuống, nhân viên y tế và nhà nghiên cứu chủ động đứng dậy giúp đỡ cứu trợ những người từ bên ngoài đến đây tị nạn. Cho nên hiện tại danh dự của họ ở căn cứ rất cao.

Bọn họ lấy khẩu hiệu đồng tâm hiệp lực, hỗ trợ lẫn nhau cùng vượt qua khó khăn để hấp dẫn không ít tín đồ. Trong số thành viên có tới mười dị năng giả, mặc dù không công khai nhưng họ gần như trở thành người lãnh đạo của cả căn cứ.

Những đoàn đội như của Trần Uy và Bành Hạo Vũ đều sẽ phối hợp một ít nhiệm vụ do giáo hội Thánh Thiên Sứ sắp xếp.

Cũng vì có một lực lượng như thế tồn tại cho nên tình huống trị an trong căn cứ mới miễn cưỡng duy trì được hiện trạng, chưa từng xảy ra tình huống ác liệt nào.

Bây giờ tin tức trong người ma vật có ma dùng, dùng ma chủng có thể làm tăng dị năng đã dần truyền rộng trong căn cứ. Các đoàn đội lớn bé ở đây cũng bắt đầu cử các nhóm nhỏ đi ra ngoài bắt giết ma vật.

Sáng sớm mỗi ngày, bãi đỗ xe ngoài cổng lớn của căn cứ đều tội hội các đoàn đội săn ma đủ quy mô, lái xe hất tung bụi đất xuất phát ra ngoài.

Đến buổi tối, có đoàn xe vui sướng mang theo chiến lợi phẩm trở về. Có đội lại mang vết thương, bị mất đồng đội, hai tay trống không quay về căn cứ. Cũng có một ít tiểu đội từ đây không còn xuất hiện nữa.

Cam Hiểu Đan xách túi trở về, gặp được Sở Thiên Tầm máu me đầy mặt ngoài cửa.

Cam Hiểu Đan khiếp sợ: “Thiên Tầm, mày làm sao vậy? Bị thương à?”

Hai ngày nay Sở Thiên Tầm đều ra cửa vào sáng sớm, lúc về thường là cả người nhếch nhác, nhưng ít nhất chưa lần nào bị thương.

Sở Thiên Tầm lau máu sắp che kín đôi mắt: “Không sao, thương nhẹ thôi.”

Giang Tiểu Kiệt đỏ mắt đi theo sau Sở Thiên Tầm: “Đều do em, cứ khăng khăng đòi đi săn ma cùng chị Thiên Tầm, hại chị Thiên Tầm bị thương.”

Sở Thiên Tầm im lặng xoa đầu cậu ấy.

Thời gian tiếp theo bị thương sẽ là chuyện bình thường, cô hy vọng Giang Tiểu Kiệt có thể mau chóng quen thuộc.

Cô nhìn cái túi trong tay Cam Hiểu Đan, trong túi có đồ ăn, quần áo, thậm chí có một thanh vũ khí. Bây giờ những thứ này đều là vật phẩm quý hiếm.

Ngày nào Sở Thiên Tầm cũng đi ra ngoài săn giết ma vật, trong tay có một ít ma chủng, muốn đổi thành mấy thứ này cũng không khó. Nhưng Cảm Hiểu Đa muốn có được chúng thì không phải là chuyện dễ.

Cam Hiểu Đan đỏ mặt: “Mấy ngày nay tao ra ngoài, gặp được anh Hạo Vũ mấy lần, à, chính là người chặn đường chúng ta hôm chúng ta mới đến đây.”

Cô ấy gõ mũi chân xuống đất, cúi đầu nói chuyện: “Thật ra con người anh Hạo Vũ khá tốt, rất chiếu cố tao, còn nói ngày đó là ảnh không đúng, nhờ tao chuyển lời xin lỗi tới mày.”

Cam Hiểu Đan lấy một thanh đao dài trong túi ra đưa cho Sở Thiên Tầm: “Anh ta nhờ tao đưa cái này cho mày, nói là xem như anh ta nhận lỗi với mày.”

Thanh đao kia được làm từ chân của ma vật, dùng da trâu bọc chuôi đao và vỏ đao. So với những binh khí động một chút là hư hỏng thì đây đã xem như một phần lễ lớn.

Sở Thiên Tầm nhíu mày.

Đúng lúc này Cao Yến mở cửa phòng đi ra, tóc cô ấy ướt đẫm, rõ ràng là vừa mới tắm xong.

“Ối, sao Thiên Tầm lại bị thương vậy?” Cao Yến kéo Sở Thiên Tầm vào phòng, ấn cô ngồi xuống ghế rồi lấy hòm thuốc ra sửa vết thương cho cô.

“Dị năng này của chị cũng quá kém, một ngày dùng không được vài lần đã mất sức. Thiên Tầm nói chị dùng nhiều để quen, hôm nay chị đi ra lều y tế giúp Thánh Thiên Sứ. Ai ngờ còn chưa chữa xong cho người thứ hai đã hết sạch dị năng, người đầy mồ hôi. Hay lắm, đến em bị thương chị cũng không giúp được gì.”

“Không sao, em là dị năng giả, vết thương khép lại rất nhanh, chút thương này chốc lát là kết vảy ngay.”

Cao Yến thở nhẹ một hơi, nghe vậy cũng vẫn cẩn thận bôi thuốc cho Sở Thiên Tầm, cô ấy nhớ tới cuộc trò chuyện khi nãy của Cam Hiểu Đan và Sở Thiên Tầm.

“Hiểu Đan, em đừng để ý những người kia, Trần Uy và Bành Hạo Vũ đều không phải người tốt lành gì. Cái bọn họ coi trọng chính là năng lực của Thiên Tầm, đây là muốn mượn sức của Thiên Tầm qua chúng ta đấy. Em phải cảnh giác hơn, đừng rước phiền toái cho Thiên Tầm.” Cao Yến nói.

Cam Hiểu Đan mím môi không nói lời nào.

Sở Thiên Tầm biết Cam Hiểu Đan không nghe vào tai lời Cao Yến nói.

Bất cứ ai cũng là một cá thể độc lập, cô không có năng lực cũng không muốn can thiệp quá mức vào chuyện người khác.

Sở Thiên Tầm cảm thấy mỗi người muốn đi con đường nào đều là chính họ lựa chọn, đương nhiên cũng phải chịu trách nhiệm tương ứng cho lựa chọn của mình.

Nhưng cô cũng hiểu Cam Hiểu Đan, cô ấy là cô gái bình thường, đột nhiên gặp phải thời loạn mà không có năng lực tự bảo vệ mình nào cả nên sẽ sợ hãi không biết làm sao, sẽ sinh ra một loại chờ mong muốn có ai đó để dựa vào.

“Hiểu Đan, lúc ấy Hà Minh Diễm đi theo Tạ Hiểu Bân rời khỏi ký túc xá, tao đã khuyên nó một lần nhưng không khuyên được. Bây giờ tao mong có thể khuyên được mày.” Sở Thiên Tầm nghiêm túc nói với Cam Hiểu Đam: “Những người đó không đáng tin cậy, mày chỉ có thể dựa vào chính mình thôi. Dù mày không có dị năng nhưng bên kia bức tường đang thuê công nhân sửa chữa, bệnh viện cũng có triệu tập nhân viên hộ lý, mày có thể đến mấy chỗ đó thử xem.”

Cam Hiểu Đan đỏ mắt, hơi hé miệng muốn biện giải nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Cô ấy chỉ gật đầu, nói nhỏ: “Mày nói đúng, tao nghe mày.”

“Hiểu Đan, ngày mai hai chị em mình cùng đi giúp đỡ đội y tế, làm ở đó sẽ được phát đồ ăn vào cuối ngày.” Cao Yến vỗ vai an ủi Cam Hiểu Đan: “Mấy ngày nay nghe nói xuất hiện một loại quái vật gọi là Khinh Nhờn giả, siêu biến thái. Chúng nó không giống những ma vật khác, thậm chí còn biết giăng bẫy, bắt sống người mang về sào huyệt. Có rất nhiều thánh đồ - Thánh Thiên Sứ gọi dị năng giả là thánh đồ, có không ít thánh đồ bị ma vật này bắt về. Các đội đi phá hủy sào huyệt của nó để cứu người nhưng không đội nào thành công, trái lại còn để bị bắt nhiều người hơn, dạo này căn cứ có nhiều người bệnh lắm.”

Mấy ngày nay Sở Thiên Tầm cũng nghe được tin tức này, trong căn cứ đều đang thảo luận việc kéo đội đi phá hủy sào huyệt của Khinh Nhờn giả nhưng cô không định tham dự.

Năng lực tấn công và phòng ngự của Khinh Nhờn giả không cao nhưng chúng nó lại là ma vật trung cấp khó giải quyết nhất.

Loại ma vật này có trí tuệ nhất định, chúng nó tụ tập thành đàn, bắt sống loài người cầm tù ở sào huyệt để làm đồ ăn.

Bên ngoài sào huyệt có bố trí cạm bẫy, hấp dẫn loài người kéo tới cứu viện đồng đội của mình.

Ở đời sau, dù là những người săn ma có kinh nghiệm và năng lực cũng không nhất định sẽ chủ động đi đến sào huyệt của Khinh Nhờn giả.

Một giọng nói trầm thấp vang lên ở ngoài cửa.

“Ngày mai, Trần Uy hẹn tôi cùng đi tấn công sào huyệt của Khinh Nhờn giả, A Vĩ trong đội anh ta bị Khinh Nhờn giả bắt đi.”

Diệp Bùi Thiên đứng ở ngoài cửa mà không đi vào: “Tôi đồng ý rồi, sáng mai xuất phát.”

“Anh? Muốn đi cứu người?” Sở Thiên Tầm chấn động. 
       
Chương trước Chương tiếp
Loading...