Cả nhóm trở về căn cứ, trong trận chiến này mọi người đều mất rất nhiều sức lực, cũng bị thương nặng nhẹ khác nhau.
Cao Yến và Nghiêm Tuyết là hai người còn khỏe mạnh nhất nên gánh trách nhiệm nấu bữa tối.
Trước tận thế, căn cứ Kỳ Lân là một chung cư xa hoa, hầu hết thánh đồ đều được sắp xếp sống trong này, bọn họ cố gắng cung cấp nguồn nước tương đối sung túc cho nơi này, ngoài ra còn phái tiểu đội tuần gia giữ gìn an ninh, ở thời điểm này như vậy đã có thể xem là nơi cư trú cực kỳ ưu việt.
Đương nhiên, việc cung cấp điện nước cho mỗi hộ dân như trước tận thế là không thể, họ chỉ có thể dựng một cái lều lớn ở giữa sân làm nhà bếp công cộng. Người dân ở tiểu khu mà muốn nấu cơm thì tự chuẩn bị đồ ăn và củi đốt, có thể thay phiên sử dụng bệ bếp.
Cao Yến và Nghiêm Tuyết đứng ở trước một bệ bếp, mắt nhìn đồ ăn trong tay rồi quay sang nhìn nhau.
“Tôi có thể nhóm lửa.”
“Tôi.. cũng chỉ biết nhóm lửa.”
Ngày nào cũng được Diệp Bùi Thiên nấu món ăn ngon thay đổi đa dạng cho ăn, hai cô ấy cảm thấy tay nghề của mình thật là không dùng được.
Bọn họ mang xuống một túi bột mì, mấy quả cà chua chín mọng, một ít rau cải xanh và mấy quả trứng gà.
Căn cứ Kỳ Lân chiếm diện tích rộng, dân cư đông đúc, hoàn cảnh ổn định nên đã tổ chức gieo trồng và chăn nuôi.
Chỉ cần chịu tiêu phí ma chủng là có thể mua được chút rau dưa mới mẻ và đồ ăn ở chợ.
Đương nhiên những thứ này trước tận thế là thứ thường thấy còn bây giờ đều thành giá cả xa xỉ, Cao Yến và Nghiêm Tuyết thật sự không nỡ phá hỏng.
“Làm, làm món mì Tiểu Thiên từng làm đi?”
“Đúng đúng đúng, hình như cái đó khá dễ làm, cắt rau và mì ra, trộn đều với nhau rồi ném vào nồi là được.”
Hai cô gái nhìn nhau, trong lòng đều không nắm chắc.
“Cái này, là nấu nước sôi rồi ném vào hay là ném ngay từ đầu luôn?”
“Nếu bây giờ có thể dùng điện thoại lên mạng tìm hiểu thì tốt rồi.”
Trước tận thế Nghiêm Tuyết là vận động viên, bận rộn tập luyện từ nhỏ, ngày ba bữa đều ăn ở căng tin. Cao Yến là một cô gái sống dựa vào cơm hộp. Có lẽ mì sợi còn biết nấu một chút chứ bột mì thì đến sờ còn chưa từng sờ.
“Yến, cần giúp gì không?” Một cô gái tuổi tác xấp xỉ bọn họ ở bệ bếp bên cạnh cười hỏi.
Cao Yến quay đầu nhìn, cô ấy biết cô gái này, bọn họ ở cùng tầng, tên là Lâm Tú Đình, là người nhà của thánh đồ.
“Đến đây đến đây, Tú Đình mau hướng dẫn tôi với.” Cao Yến vui mừng khôn xiết nhường bệ bếp.
Lâm Tú Đình đặt đồ ăn đã nấu xong của mình sang bên, vén tay áo đi tới.
“Nhiều đồ ngon thế này, có muốn làm mì sợi không?”
Lâm Tú Đình đổ nước vào bột, bột mì trắng tinh mau chóng biến thành cục bột mập mạp trong bàn tay cô ấy. Xử lý bột mì xong rồi, cô ấy chuyển sang các món khác.
“Oa, cô giỏi thật đấy.” Nghiêm Tuyết lên tiếng khen ngợi.
“Cái này có là gì,” Lâm Tú Đình có khí chất ôn hòa, tóc dài bện lại thành quai chèo vắt ở trước người, nói chuyện chậm rãi dịu dàng.
Cô ấy nhìn Nghiêm Tuyết đeo kính râm, dáng người cao gầy, nhìn vừa lạnh lùng vừa ngầu.
“Bạn này cũng là thánh đồ đúng không, nhìn là thấy rất giỏi, không giống tôi chỉ biết làm chút việc nhỏ này.”
“Tú Đình, giới thiệu với cô một chút, đây là Nghiêm Tuyết ở cùng tôi.” Cao Yến giới thiệu hai bên, giơ tay tháo kính mắt của Nghiêm Tuyết xuống: “Đừng thấy cô ấy ngày nào cũng đeo kính mà nghĩ khó gần, thật ra cổ thân thiện lắm.”
Kính mắt vừa bị lấy xuống là đôi mắt quyến rũ của Nghiêm Tuyết bại lộ hoàn toàn, hình tượng mỹ nhân lạnh lùng sụp đổ, cô ấy vội vàng đoạt lại kính từ tay Cao Yến.
“Mau trả cho tôi.”
“Không, buổi tối ở trong bếp còn đeo kính râm làm gì.”
Lâm Tú Đình bỏ mì sợi đã được cắt vào nồi, nhìn hai cô gái đùa giỡn, ở tận thế mà phụ nữ có thể sống nhẹ nhàng được như hai người họ thật sự không nhiều lắm.
“Thật hâm mộ hai cô.” Vẻ mặt cô ấy có hơi buồn bã: “Các cô có thể tự mình ra ngoài căn cứ săn ma. Không giống tôi, cái gì cũng không làm được.”
“Nào có, chúng tôi mới hâm mộ cô đấy, tay nghề tốt, còn có chồng yêu thương. So với cô, hai chúng tôi còn không giống phụ nữ nữa.”
Cao Yến là một cô gái rất biết an ủi người khác, luôn có thể nói ra lời người ta muốn nghe.
Lâm Tú Đình có một người chồng đối xử rất tốt với mình, là một thánh đồ cấp một, ngày nào cũng liều chết săn ma để đổi vật tư về, đồ đổi được đều giao cho cô ấy, cũng miễn cưỡng đảm bảo được cuộc sống của hai vợ chồng.
“Trước kia tôi không biết gì cả, sau tận thế thì bị ép cho cái gì cũng biết.” Lâm Tú Đình vuốt tóc, cúi đầu cười: “Cũng không thể để chồng liều sống liều chết trở về mà đến miếng cơm nóng cũng không có để ăn.”
Cô ấy vớt mì ra khỏi nồi, đổ cà chua xào trứng vào và rải một ít rau xanh lên.
Nghiêm Tuyết và Cao Yến nói cảm ơn, hai người bưng một nồi mì nóng hầm hập ra về.
“Nói như vậy, mỗi lần Tiểu Diệp đi giết ma vật về còn phải bận trong bận ngoài nấu cơm cho mọi người. Có vẻ đã làm anh ấy quá vất vả rồi.” Nghiêm Tuyết vừa đi vừa nói với Cao Yến.
“Cái đó còn cách nào khác đâu, ai bảo ảnh biết việc như vậy? Cô có cách có thể nấu thay ảnh được à?”
Nghiêm Tuyết lắc đầu như trống bỏi.
“Tôi nói cô,” Cao Yến nhìn trái nhìn phải, tới gần nói thầm với Nghiêm Tuyết: “Lát nữa cô đừng làm gì cả, để Thiên Tầm tới chăm ảnh ăn cơm, Tiểu Diệp sẽ không cảm thấy vất vả gì nữa hết.”
Mì trứng gà thơm ngào ngạt được mang về phòng.
Lúc trước Diệp Bùi Thiên bị thương không nhẹ nhưng bây giờ anh lại là người đứng lên đầu tiên, anh bưng một bát mì đưa cho Giang Tiểu Kiệt đang bị thương nặng, sau đó lại múc cho Sở Thiên Tầm một bát.
Sở Thiên Tầm bưng bát của mình ngó trái ngó phải, nhìn không ra manh mối gì nhưng cô biết chắc chắn Diệp Bùi Thiên lại trộm bỏ thêm đồ vào trong.
Tuy rằng các thành viên trong đội đều xem như người một nhà nhưng Sở Thiên Tầm vẫn giữ bí mật về máu của Diệp Bùi Thiên, chưa bao giờ cố tình nói ra.
Ngoài Thích Vĩnh Xuân và Cao Yến có thể đã đoán được đôi chút thì những người khác đều không biết chuyện này.
Sở Thiên Tầm vốn dĩ cực kỳ bài xích việc dùng máu của Diệp Bùi Thiên để khỏi bệnh nhưng trong tình huống nguy cấp cô đã không thể không “sử dụng” nhiều lần, cho nên cũng không làm ra vẻ gì nữa.
Cô gắp trứng gà và rau dưa trong bát mình bỏ vào bát của Diệp Bùi Thiên sau đó vùi đầu ăn bát mì có thêm “nguyên liệu”.
Quả nhiên ăn xong không bao lâu, cảm giác đau của các vết bị ăn mòn trên da giảm bớt rất nhiều. Vết thương trên mặt ngừng chảy máu, thậm chí đã bắt đầu kết vảy.
Không có vũ khí làm lòng cô không yên, cô lập tức kéo Cao Yến và Nghiêm Tuyết cùng đi dạo chợ.
Thị trường giao dịch của căn cứ Kỳ Lân tuy lớn nhưng vũ khí thích hợp với Sở Thiên Tầm lại không dễ tìm, cô đi dạo quanh chợ rất lâu cũng không tìm được binh khí cấp cao, bèn chọn một đôi đao bình thường tính toán dùng tạm.
“Lấy năng lực của cô Sở, đao như vậy chỉ sợ không xứng với cô.”
Sở Thiên Tầm quay người, thấy một người đàn ông đứng ở gần đó.
Tân Tự Minh mặc chiếc áo sơ mi trắng, trên mặt còn đeo kính mắt, vẫn duy trì khoảng cách an tòa lịch sự, nói chuyện với giọng điệu vui cười phù hợp.
Lời nói vừa lúc, hành động lịch sự, có một loại khí chất thư sinh.
Nhưng Sở Thiên Tầm biết người này.
Giai đoạn sau của tận thế, căn cứ của con người bị các loại thế lực lớn nhỏ nắm trong tay.
Có một phần cao thủ không muốn dựa vào bất cứ thế lực nào, tự tập hợp chiến đội cá nhân, bọn họ hành động tự do, cũng nhận đơn thuê của các thế lực lớn, dần dần biến thành binh đoàn qua lại giữa các pháo đài.
Tân Tự Minh chính là người lãnh đạo thực tế của binh đoàn Kỳ Lân Đen lúc ấy.
Binh đoàn này không chỉ có anh ta là thánh đồ hệ tinh thần đứng đầu mà các thành viên cấp dưới còn là cao thủ nhiều mặt, danh tiếng của binh đoàn mang màu đen giống như tên của nó.
Ngay từ ban đầu, Tân Tự Minh đã ra tay tàn nhẫn, tiêu diệt thâu tóm các đối thủ bằng thủ đoạn đen ăn đen đoạt quái giết người, từng bước trở thành tổ chức lính đánh thuế mạnh số một số hai.
Nhưng có một điều làm người khác thấy khó hiểu chính là Tân Tự Minh vẫn luôn khăng khăng mình là đoàn phó, đoàn trưởng của Kỳ Lân Đen luôn là bí ẩn không ai hiểu rõ.
Lúc này dù người đàn ông này có ra vẻ ôn hòa cỡ nào thì Sở Thiên Tầm cũng không có thiện cảm với anh ta, Cao Yến và Nghiêm Tuyết đều cảnh giác đi đến sau lưng cô.
Tân Tự Minh bị bọn họ đề phòng cũng không để ý, nụ cười trên mặt không hề thay đổi.
“Ma vật cô Sở phải đối mặt đều là cấp cao, lưỡi đao bình thường dùng không tiện Tôi đoán chỉ có vật liệu như đao đen của Phong mới đáp ứng được nhu cầu của cô.”
Sở Thiên Tầm nhớ tới thanh đao to của Phong Thành Ngọc, thanh đao đó nhìn ảm đạm không có ánh sáng, lúc vung đao không hề có tiếng vang nhưng lại đánh vỡ song đao làm từ tứ chi ma vật cấp hai của cô.
“Trên tay các anh còn loại vật liệu này à?” Sở Thiên Tầm hỏi.
“Cái này chắc chắn đã không còn. Nếu có thì các đội viên khác của chúng tôi đã dùng từ lâu. Nhưng tôi biết phải đi đâu để kiếm cái này.”
Sở Thiên Tầm không nói, cô biết Tân Tự Minh sẽ không vô duyên vô cớ nói lời này nên chờ anh ta nói tiếp.
“Thật ra cô không cần phải đề phòng tôi như vậy, hai bên chúng ta hoàn toàn có thể hợp tác.” Tân Tự Minh đẩy kính, như thể anh ta thật sự chỉ là một người trẻ tuổi thư sinh vô hại: “Vì tỏ thành ý, tôi có thể nói cho cô tin tức này mà không cần gì cả, thanh đao trong tay Phong là làm từ cánh tay của một con Sa Đọa giả.”
“Trước khi ma hóa, con Sa Đọa giả này là thánh đồ mạnh nhất trong căn cứ, lúc ấy anh ta đột nhiên ma hóa làm cả căn cứ trở tay không kịp, vô số người đã bị gi.ết ch.ết. Chúng tôi đã từng tham gia vây giết anh ta nhưng đáng tiếc vẫn để anh ta trốn thoát. Chỉ có Phong chém được cánh tay anh ta, thanh đao này làm từ nó.”
“Anh sẵn lòng bán tin tức về con Sa Đọa giả này cho tôi à?” Sở Thiên Tầm không tin Tân Tự Minh có lòng tốt này.
“Tôi đương nhiên không hào phóng như vậy.” Tân Tự Minh cười như biết Sở Thiên Tầm nghĩ gì trong lòng: “Tôi tới mời cô, đây là chuyện không thể làm gì khác. Trước khi ma hóa con Sa Đọa giả này là thánh đồ cực kỳ mạnh, bây giờ có lẽ đã tăng lên cấp bốn. Chúng tôi thử vài lần cũng không bắt được nó, cho nên mới muốn thử hợp tác với cô.”
“Bắt được thì phân chia thế nào?”
Chỉ cần lợi ích đủ hấp dẫn thì Sở Thiên Tầm cũng không để bụng việc hợp tác với đội ngũ nghi kỵ lẫn nhau.
Lại nói kiếp trước các thành viên trong đội cô chưa bao giờ thật sự tin tưởng nhau.
“Chúng tôi ra sáu người, mời cô và thánh đồ cát kia phối hợp, chúng tôi lấy ma chủng, cơ thể ma vật về cô.”
Sở Thiên Tầm do dự, cô không thể không thừa nhận Tân Tự Minh thật sự là một người có suy nghĩ rõ ràng, ánh mắt độc đáo.
Bọn họ giao đấu rất ngắn ngủi nhưng anh ta liếc mắt một cái là phán đoán ra Diệp Bùi Thiên và mình là hai người có giá trị vũ lực cao nhất cả đội.
Đồng thời điều kiện đưa ra không chỉ hợp lý mà quan trọng là còn đánh trúng nhu cầu cấp bách của Sở Thiên Tầm bây giờ.
Càng cấp cao thì tầm quan trọng của vũ khí và đồ phòng ngự càng hiện rõ, nếu không có một món vũ khí tốt thì anh thậm chí không cắt nổi cơ thể cứng rắn của ma vật.
Ma vật có thể dùng làm vũ khí cấp cao cũng không nhiều, các bộ phận trên người nó có giá trị không kém ma chủng là bao.
“Trong đội chúng tôi có thánh đồ chuyên chế tác vũ khí tấn công. Đến lúc đó tôi có thể nói anh ta làm một bộ vũ khí miễn phí cho cô.” Tân Tự Minh nói thêm.
Sở Thiên Tầm không hề do dự nhiều, cô vươn tay bày tỏ ý muốn hợp tác với Tân Tự Minh, người mới buổi sáng còn đánh nhau anh chết tôi sống với mình.
Tạm biệt Tân Tư Minh, nhóm Sở Thiên Tầm mua đủ đồ nên ra về.
“Thiên Tầm, em thật sự muốn hợp tác với người này à?” Cao Yến không yên tâm hỏi: “Buổi sáng mới đánh với bọn họ một trận, bọn họ không phải người tốt gì đâu.”
“Dùng người già và trẻ nhỏ làm con tin, lúc quyết đấu lén đâm sau lưng. Không phải người tốt.” Nghiêm Tuyết nói.
“Bây giờ nào còn người tốt tuyệt đối nữa, Tân Tự Minh tuy âm hiểm nhưng em cũng không sợ anh ta. Có điều trận chiến này em với Tiểu Diệp đi là được, mọi người ở lại căn cứ nghỉ ngơi sắp xếp lại một chút.”
Đối với Sở Thiên Tầm, ở tình huống chiếm ưu thế mà Phong Thành Ngọc chọn đấu một một với cô thay vì trực tiếp cướp đoạt đã xem như một đối tượng có thể thử hợp tác. Nếu đổi lại là cô, ma chủng cấp bốn ở trước mặt thì cô thậm chí còn không cho đối thủ có cơ hội quyết đấu.
Đi tới tiểu khu, các cô thấy một người thân hình nhỏ xinh đứng ngoài cửa nhìn xung quanh.
“Tú Đình, cô đang đợi ai à?” Cao Yến chào hỏi cô ấy.
Lâm Tú Đình cười gật đầu với bọn họ, mắt lại vẫn lưu luyến đầu đường nơi xa.
Sở Thiên Tầm lên tầng, từ cửa sổ nhìn ra có thể nhìn thấy một người đàn ông phong trần mệt mỏi đi đến từ cuối đường, Lâm Tú Đình hoan hô một tiếng, nhảy nhót chạy đến nhào vào lòng anh ta.
Đêm khuya tĩnh lặng, cửa phòng ngủ của Diệp Bùi Thiên bị gõ vang.
Anh kéo cửa ra, người ngoài cửa là Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm cầm một viên ma chủng xanh mơn mởn tới, ngước mắt nhìn anh.
Trong lòng Diệp Bùi Thiên giật thót.
“Cô… muốn lên cấp bốn ngay sao?”
“Đúng vậy, tôi đã đến giới hạn rồi, lên cấp bốn xong sẽ đi ra ngoài săn ma với bọn Phong Thành Ngọc, mặc dù bọn họ rắp tâm bất lương thì tôi cũng tương đối tự tin có thể cùng anh bình an trở về.”
Ma Chủng Buông Xuống - Cung Tâm Văn
Chương 59
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương tiếp
Loading...