Chương 39
Editor: Qing Yun
Sang ngày thứ hai, vết thương nghiêm trọng ở chân của Sở Thiên Tầm đã gần như khỏi hẳn. Diệp Bùi Thiên thậm chí còn hành động tự nhiên được sớm hơn cả cô.
Phải biết rằng cơ thể tái sinh khó khăn hơn vết thương lành lại rất nhiều, mặc dù là mười năm sau tận thế thì hầu hết những người trị liệu đều chưa thể làm người ta mọc lại tay chân được.
Ở trong trí nhớ của Sở Thiên Tầm, cô mới chỉ từng gặp một người duy nhất có thể dùng năng lực trị liệu để chữa khỏi tay chân bị cụt, đó chính là thánh y tiếng tăm lừng lẫy Hàn Hữu Minh ở Lộ Đảo.
Có thể thấy được năng lực hồi phục của Diệp Bùi Thiên đã mạnh tới mức nào rồi.
Chân vừa khỏi là Sở Thiên Tầm lập tức đi lên núi và xuống nước tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn ngay.
Có đôi khi mọi người sẽ cảm thấy kỳ lạ, nữ sinh thành phố ở tuổi này của cô thường chỉ biết học hành, không biết gì về nguyên liệu nấu ăn cả.
Nhưng cô thì lại rất quen thuộc với việc sống ở ngoài hoang dã, không chỉ nhận biết được mỗi loại đồ ăn mà còn biết thiết kế bẫy rập để bắt con mồi.
Chạng vạng hôm nay bọn họ tìm được một nguồn nước, mọi người vừa mới dựng được bệ bếp, nhóm được đống lửa thì Sở Thiên Tầm cũng đã mang về hai con cá bắt được bắt bằng gậy trúc. Cô kéo cao ống quần, để chân trần, một tay cầm cá, một tay khác ôm chiếc tàu lá to đựng đầy quả mơ.
Diệp Bùi Thiên nhận hai con cá trong tay cô.
“Để tôi làm cho.” Diệp Bùi Thiên nói.
Anh đi đến bên dòng suối, cuốn tay áo nhanh nhẹn mổ bụng cá, rửa sạch sẽ rồi lọc xương ra, thịt cá được anh cắt thành từng miếng mỏng như cánh ve, còn thuận tay nhận một nắm rau dền chỗ bà Phùng để rửa sạch luôn.
“Oa, anh nấu ăn giỏi lắm à?” Sở Thiên Tầm ngồi xổm ở bên cạnh quan sát.
“Tôi chỉ biết một chút thôi, công việc của bố mẹ tôi khá bận nên hầu hết mọi bữa cơm đều do tôi nấu.” Diệp Bùi Thiên xử lý nguyên liệu nấu ăn nhanh thoăn thoắt.
Sở Thiên Tầm nhàn rỗi nên ngồi xổm xuống cùng đất cùng chia sẻ những trái mơ chua ngọt ngon miệng với Đồ Diệc Bạch.
Đối với Sở Thiên Tầm, việc tìm kiếm các loại nguyên liệu nấu ăn chính là sở trường của cô, nhưng kỹ năng nấu cơm thì dù trước hay sau tận thế cô cũng không thể khai phá được.
Trước tận thế cơ bản là chưa từng đi vào phòng bếp.
Sau khi tận thế đến, một khi có đồ ăn là nếu ăn sống được sẽ cố ăn sống luôn, không thể ăn sống thì cũng chỉ dùng tốc độ nhanh nhất để nấu chín rồi nhét vào bụng, chậm một bước có thể đồ ăn quý hiếm này sẽ bị người khác cướp đi ngay, cho nên không ai có tâm tư đi nấu nướng cẩn thận cả.
Sở Thiên Tầm thấy Diệp Bùi Thiên như đang làm ảo thuật, anh tạo một cái nồi đất, dùng xương và đầu cá nấu một nồi canh, thả rau dền xanh non vào, khi nào ăn mới bỏ những miếng cá mỏng kia vào nồi cho chín tái.
Diệp Bùi Thiên làm năm cái bát đất, anh múc cho bà Phùng một bát trước rồi tự mình bưng một bát mang đến cho Sở Thiên Tầm.
“Không có gia vị, chắc là ăn không ngon cho lắm.” Anh nói.
“Lần đầu tôi biết năng lực của anh còn thực dụng thế này.” Sở Thiên Tầm khen anh.
Thích Vĩnh Xuân nhanh tay uống một ngụm trước, anh ta há mồm nhếch mép vì nóng: “Óa, siêu ngon, Tiểu Diệp được đấy, hoàn toàn có thể làm đầu bếp.”
Diệp Bùi Thiên không nói gì, anh cẩn thận nhìn lén phản ứng của Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm húp một ngụm, cô thỏa mãn thở dài: “Mỹ vị nhân gian.”
Diệp Bùi Thiên lập tức cười tươi, lúc này anh mới cầm bát của mình lên chậm rãi uống, canh cá mới vừa nấu xong nên còn nóng hôi hổi, nhiệt độ làm khuôn mặt và hai tai của anh đều đỏ ửng lên.
Ăn một bữa ngon xong thì cũng là lúc sắc trời dần ám xuống.
Mọi người tìm được một chỗ khá kín đáo, cả nhóm chuẩn bị nghỉ ngơi ngoài trời một đêm.
“Bùi Thiên, anh đi ra đây với tôi một lúc nhé.” Sở Thiên Tầm tiến đến nói nhỏ bên tai Diệp Bùi Thiên.
Diệp Bùi Thiên hơi ngạc nhiên, mắt nhìn trái nhìn phải, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên không thể nào che giấu được.
“Đi đi đi đi, tôi gác đêm cho, hai cô cậu yên tâm, đi bao lâu cũng được.” Thích Vĩnh Xuân cực kỳ biết ý.
Diệp Bùi Thiên đỏ mặt đi theo Sở Thiên Tầm rời khỏi chỗ nghỉ tạm, đi đến một con đường nhỏ rồi rẽ vào rừng cây.
Đồ Diệc Bạch ngồi dậy, đôi mắt không có tiêu cự nhìn về phía bọn họ rời đi.
“Con ngủ đi, đừng để ý anh chị.” Bà Phùng ấn cậu bé xuống: “Anh chị có việc, con không được dùng năng lực nhìn lén đâu đấy.”
Trong rừng cây u ám, Sở Thiên Tầm xoay người nhìn Diệp Bùi Thiên với ánh mắt sáng quắc.
Diệp Bùi Thiên lập tức hoảng loạn, anh cảm thấy tim đập nhanh quá, càng ngày càng nhanh như sắp văng ra khỏi lồng ng.ực.
“Anh hoảng cái gì vậy?” Sở Thiên Tâm hơi khó hiểu.
Cô lấy viên ma chủng cấp ba phát ánh sáng nhạt ra từ túi áo, vẻ mặt dần nghiêm túc hơn: “Bùi Thiên, tôi định đột phá lên cấp ba.”
Nụ cười vụt tắt trên khuôn mặt Diệp Bùi Thiên, anh nhớ tới tình huống Cao Yến dùng ma chủng tăng cấp.
Sở Thiên Tầm nhìn chằm chằm ma chủng trong lòng bàn tay: “Anh biết đấy, người có dị năng sẽ mạnh hơn khi chiến đấu, sau đêm hôm qua, tôi cảm thấy năng lực của tôi đã đến giới hạn rồi.”
“Thiên Tầm,” Diệp Bùi Thiên cầm tay Sở Thiên Tầm: “Cô đừng mạo hiểm thế này.”
Sở Thiên Tầm túm chặt ma chủng, rút tay ra nhìn anh: “Không phải tôi đang trưng cầu ý kiến của anh, tôi mời anh đến đây là muốn chờ anh làm người bảo vệ cho tôi.”
“Người bảo vệ?”
“Đúng vậy, bảo vệ nguyện vọng sống là người chết cũng là người của tôi.”
Khuôn mặt của Diệp Bùi Thiên trắng bệch, đôi chân mày xinh đẹp của anh nhíu chặt, trong mắt lộ ra vẻ đau khổ.
“Nguyện vọng duy nhất của tôi chính là mạnh lên không ngừng, tôi tuyệt đối sẽ không dừng bước.”
Diệp Bùi Thiên mím môi không nói lời nào.
“Nhưng tôi cũng không muốn biến thành ma vật, Bùi Thiên, trước mắt anh là người duy nhất có thể bảo vệ tôi, có được không?”
Vẻ mặt của Sở Thiên Tầm rất kiên định.
Cuối cùng Diệp Bùi Thiên nhắm mắt, gật đầu.
Sở Thiên Tầm rút song đao bên hông mình ra, đảo ngược đao đưa chuôi vào tay Diệp Bùi Thiên.
“Đừng mềm lòng, nếu tôi biến thành ma vật thì phải một đao giải quyết tôi ngay trước khi tôi chưa ma hóa hoàn toàn.”
Ma chủng màu xanh lục xoay chuyển trong tay Sở Thiên Tầm, cô há miệng nuốt thứ quyết định sống chết của mình ngay trước mặt Diệp Bùi Thiên không chút do dự.
Sau nửa đêm, Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên quay trở lại chỗ cắm trại.
Sở Thiên Tầm đầu đầy mồ hôi, tóc tai hỗn độn, dáng vẻ nhìn khá nhếch nhác nhưng khóe miệng hơi cong, bước đi nhẹ nhàng, có vẻ tâm trạng đang rất tốt.
Trái ngược với cô là Diệp Bùi Thiên đi theo phía sau, sắc mặt anh tái nhợt, bước chân loạng choạng, nhìn vừa tang thương vừa mệt mỏi.
“Hai người này đã làm gì vậy?” Thích Vĩnh Xuân tò mò vô cùng nhưng lại không dám hỏi, chỉ ngoan ngoãn đổi ca với Sở Thiên Tầm rồi đi đến góc để ngủ.
Bọn họ không đốt lửa để tránh ma vật và kẻ địch, xung quanh vừa tối vừa yên tĩnh.
Diệp Bùi Thiên nằm trong bóng đêm.
Cảnh tượng khi nãy quanh quẩn mãi trong đầu anh, anh cảm thấy tối nay mình sẽ không thể ngủ được.
Ở ngay trước mặt anh, suýt chút nữa là Thiên Tầm, suýt chút nữa là…
Diệp Bùi Thiên thật sự không dám tưởng tượng nếu Sở Thiên Tầm chết trước mặt anh thì anh sẽ biến thành thế nào.
“Anh sao vậy, không ngủ được à?” Sở Thiên Tầm ngồi xuống gần Diệp Bùi Thiên, cô từ chối đề nghị trực đêm thay của Diệp Bùi Thiên.
Vừa mới tăng cấp làm tinh thần của cô rơi vào trạng thái phấn khởi sung sướng, hoàn toàn không ngủ được.
“Anh nhìn tôi, bây giờ lên cấp ba rồi,” cô thắp sáng bàn tay, chiếu sáng không gian nho nhỏ giữa hai người: “Lần sau nếu để tôi nhìn thấy con ả Phó Oánh Ngọc kia thì tôi có thể bẻ gãy cổ nó bằng một tay, không bao giờ để nó chạy thoát được nữa.”
“Nhưng mà vẫn không thể lơi lỏng, thế giới này có quá nhiều kẻ mạnh, nếu tôi tiếp tục đi săn ma thì sức mạnh mới tăng lên được, giết được mấy con ma vật cấp ba để lấy ma chủng thì càng tốt.”
Sở Thiên Tầm hứng thú bừng bừng nói luôn miệng, nói một lúc cô mới nhận ra người bên cạnh không nói lời nào.
Trong bóng đêm, đôi mắt phản chiếu lại ánh sáng nhỏ vụn im lặng nhìn chăm chú vào bàn tay cô.
“Làm sao vậy?” Sở Thiên Tầm hỏi: “Khi nãy dọa anh sợ à? Không sao đâu, mặc dù hơi nguy hiểm nhưng không phải cuối cùng vẫn nhịn được sao? Anh xem bây giờ tôi tung tăng nhảy nhót không có việc gì hết này.”
“Thiên Tầm, có phải tôi quá yếu không?” Diệp Bùi Thiên đột nhiên lên tiếng: “Nếu tôi mạnh hơn một chút thì cô có thể không cần cậy mạnh vậy hay không?”
“Mình anh mạnh thì có lợi ích gì, chẳng lẽ tôi chỉ có thể dựa vào anh cả đời à.” Sở Thiên Tầm nhìn bàn tay của mình, nắm bàn tay lại nói: “Trên thế giới này, chỉ có bản thân hùng mạnh mới là đáng tin nhất.”
“Đúng… Đúng nhỉ.”
Cô nghe thấy tiếng nói uể oải tiêu cực của Diệp Bùi Thiên.
Mấy ngày sau, bọn họ quay trở lại căn cứ Nam Khê.
Cao Yến kích động ôm Sở Thiên Tầm: “Em đã chạy đi đâu vậy, không nói rõ gì cả mà đi là đi luôn suốt mấy ngày, chị và Tiểu Kiệt lo em xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nhưng không biết đi đâu tìm, đúng là sốt cả ruột.”
Nói xong mắt cô ấy liền đỏ lên.
Sở Thiên Tầm bị Cao Yến ôm thì thấy không quen.
Mười năm nay cô chưa từng tiếp xúc thân mật với ai thế này cả cho nên bây giờ cảm thấy khá ngại ngùng.
Mười năm này, dù cô trải qua trận chiến gian nguy, bị thương nặng cũng không có ai lo lắng, không có ai chờ cô trở về.
Bình thường sau khi bị thương dù có tỉnh lại ở núi thây biển máu cũng chỉ phải tự mình giãy giụa bò ra, cố sức quay về căn phòng không có một bóng người.
Sẽ không có ai nói cô không cần phải cậy mạnh, cũng không có ai dò hỏi cô có bình an không.
Mặc dù những lời nói đó không hề có ý nghĩa mà còn hơi buồn cười nhưng trong lòng Sở Thiên Tầm đột nhiên sinh ra cảm giác khó nói thành lời.
Cô sờ ngực, cảm thấy vùng ngực vốn dĩ lạnh lẽo nay lại hơi chua xót, cũng hơi ấm nóng.
Mọi người vừa nói chuyện vừa đi về chỗ ở trong căn cứ, Sở Thiên Tầm giới thiệu hai bên với nhau, cũng nói qua chuyện đã xảy ra ở Nga thành.
Nghe xong chuyện bọn họ gặp phải, Giang Tiểu Kiệt rất không vui, giận nói.
“Em biết ngay chị đi đánh nhau mà, chị về Nga thành đón anh Bùi Thiên sao không dẫn em theo? Có phải chị thấy em rất vô dụng không?”
Lúc này tâm trạng của Sở Thiên Tầm đang rất tốt, nghe vậy bèn cười tủm tỉm sờ đầu an ủi cậu ấy.
Trên đường có không ít người qua lại, thỉnh thoảng có người chào hỏi Cao Yến.
Cao Yến xinh đẹp, lại có năng lực trị liệu nên rất được lòng mọi người. Hầu như ai cũng muốn làm quen với cô gái xinh đẹp không thể ra ngoài đi tranh đoạt ma chủng với bọn họ nhưng lại có thể chữa trị này.
Một cô gái vẻ mặt lạnh nhạt, dáng người cao gầy đi tới từ phía đối diện.
Phía sau cô ấy là một người đàn ông dung mạo anh tuấn, hành vi cử chỉ lịch sự.
Người đàn ông kia nói chuyện mang theo ý cười, tay cầm ấm nước và đồ ăn, đối xử với cô gái cực kỳ chu đáo.
Lúc đi ngang qua nhau, cô gái kia khẽ gật đầu với Cao Yến xem như chào hỏi, đồng thời hờ hững liếc nhìn nhóm Sở Thiên Tầm một cái.
Sở Thiên Tầm vẫn nhớ rõ người này, đây là người có năng lực súng ống mà các cô đã gặp lúc mới tới căn cứ.
Dị năng hệ súng ống không quá nổi bật khi đối diện với quái vật, nhưng khi đối kháng với loài người thì cực kỳ có ưu thế. Nhất là khi tới thời kỳ sau, thánh đồ có thể khống chế lượng lớn viên đạn ở cự ly xa gần như là đối tượng mà tất cả cao thủ đều không dám dễ dàng bỏ qua.
Sở Thiên Tầm không nhịn được nhìn cô ấy thêm vài lần.
“Cô ấy tên là Nghiêm Tuyết.” Cao Yến thì thầm bên tai Sở Thiên Tầm, trong mấy ngày qua cô ấy đã phát huy được ưu thế của mình, tìm hiểu được rất nhiều thông tin của căn cứ này.
“Cổ là một cô gái rất mạnh, trong căn cứ ngoài đại ca là anh Quyện ra thì những người khác đều không dám đắc tội với cổ. Nhưng em đừng thấy cổ lạnh lùng mà lầm, thực tế tính cách tốt lắm, rất chiếu cố phái nữ trong căn cứ. Có cô ấy ở đây nên ít nhất đám đàn ông kia không dám trắng trợn làm mấy chuyện ghê tởm với phái nữ.”
“Vậy ạ?” Sở Thiên Tầm quay đầu nhìn lại.
Nghiêm Tuyết sải bước đi về phía trước không hề dừng lại.
Nhưng còn người đàn ông ở phía sau cô ấy, anh ta quay đầu liếc nhìn Cao Yến và Sở Thiên Tầm, còn nở nụ cười tự cho là văn nhã tuấn tú.
“Người đàn ông kia là ai ạ?” Sở Thiên Tầm hỏi.
“Đó là bạn trai của Nghiêm Tuyết, con trai thầy Giang, Giang Hồng Tài. Em đừng để ý thằng cha đó, chị cảm thấy gã không phải người tốt.” Cao Yến khinh thường nói.
Ma Chủng Buông Xuống - Cung Tâm Văn
Chương 39
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương tiếp
Loading...