【Hai mười một, tôi ngu ngốc thật à?】Tống Mộ Phương nằm ra bàn, vùi đầu vào trong hai cánh tay khoanh lại, giọng điệu uể oải.
Hệ thống rất thẳng thắn thành thật:【Cũng ổn mà, hơi hơi thôi.】
Tống Mộ Phương nghe hệ thống nói càng chán nản hơn, thở dài một hơi, ủ rũ hẳn ra.
1111 không ngờ Tống Mộ Phương lại để ý đến chuyện này tới vậy.
Nằm ra bàn hai phút vẫn chưa thoát khỏi trạng thái tự kỷ.
Nó hận không thể rèn sắt thành thép:【Ký chủ, cậu không cần phản ứng dữ vậy đâu.】
Tống Mộ Phương hít hít mũi:【Nhưng bọn họ đều bảo tôi ngu quá.】
Cậu cứ có cảm giác hành vi của mình hồi tiết thể dục không khác vì tên phản diện độc ác trong truyện tranh, mà tiếng cười của Lý Bất Ngôn và Mạnh Phàm lúc này hệt như đang cười nhạo cậu.
【Bọn họ đang nói nhân vật trong truyện, liên quan gì đến cậu? Với lại, cậu đừng quên, thiết lập của cậu hiện tại là phản diện độc ác. Nếu cậu không chủ động làm vài ba chuyện thì kiếm điểm sinh mệnh kiểu gì???】
Ngón tay đang đặt trên bàn của Tống Mộ Phương khẽ cử động, thấy lời hệ thống nói cũng có lý.
【Bây giờ ngu một chút không phải chuyện xấu. Nếu cậu không muốn tiếp tục làm những chuyện như thế này thì chẳng lẽ cậu định không làm gì cả, đợi điểm sinh mệnh từ trên trời rơi xuống à?】
Dĩ nhiên sẽ không có chuyện điểm sinh mệnh từ trên trời rơi xuống.
Tống Mộ Phương bị 1111 thuyết phục, hoàn toàn giác ngộ mà ngẩng đầu lên.
Vì nằm bò ra bàn vài phút nên gương mặt trắng nõn của cậu bị đè ra vài vết đỏ nhàn nhạt, tóc mái cũng hơi rối bù.
Nhưng cặp mắt dưới tóc mái của cậu lại trong veo, sáng ngời:【Cậu nói đúng lắm. Điểm sinh mệnh mới là quan trọng nhất.】
Ngẫm kỹ lại chuyện này, tâm trạng của Tống Mộ Phương lại sáng sủa trở lại.
Suy nghĩ một lúc, cậu tò mò hỏi:【Hai mười một, tôi muốn hỏi cậu một chuyện. Trước tôi thì cậu đã từng dẫn dắt bao nhiêu người làm nhiệm vụ thế này rồi?】
Hệ thống ngạc nhiên:【Cậu hỏi làm gì?】
Tống Mộ Phương trả lời:【Nghe lời cậu vừa nói, có cảm giác hai mười một có rất nhiều kinh nghiệm, rất giỏi trong lĩnh vực này, cho nên tự nhiên muốn hỏi thôi. Có thể trả lời câu này được không?】
Hệ thống ít khi được khen ngợi, hơi mắc cỡ:【Giỏi như nhau cả mà. Thật ra cậu là lần đầu tiên của tôi.】
【Nhưng cậu cứ yên tâm, tôi đã học mọi thứ trong quá trình đào tạo hệ thống, theo tôi chắc chắn không sao đâu!】
1111 cực kỳ tự tin, quên béng mất sự thật rằng nó thi đến ba lần mới miễn cưỡng vượt qua kỳ thi tốt nghiệp.
Tống Mộ Phương ừm ừm đáp lời, cũng tràn đầy niềm tin đối với hệ thống.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng của giáo viên chủ nhiệm: “Cảnh Chiêu, em tới văn phòng cô một chuyến.”
Thời điểm Tống Mộ Phương ngẩng đầu lên, vừa đúng chỉ thấy bóng lưng cô rời đi.
Cậu cắn đầu bút:【Sao cô lại bảo Cảnh Chiêu đến văn phòng?】
【Không biết nữa.】
………
Trong văn phòng.
Khương Vi – giáo viên chủ nhiệm lớp 11-8 ngồi trên ghế: “Cảnh Chiêu, biết tại sao cô gọi em đến đây không?”
Cảnh Chiêu không nói gì.
“Cô có vài câu muốn hỏi em,” Khương Vi chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: “Em ngồi xuống trước đi.”
Cô cố ý gọi Cảnh Chiêu đến trong giờ tự học, khi các giáo viên khác đều không có mặt tại văn phòng, nhằm muốn nhân cơ hội này tâm sự với Cảnh Chiêu.
Cảnh Chiêu nhìn cô, không nhúc nhích, giọng nói lành lạnh: “Cô muốn hỏi gì ạ? Xin hãy nói thẳng ra.”
“Chúng ta hãy bắt đầu với câu hỏi đầu tiên. Hôm qua cô Trương đã báo với cô, nói rằng em đã không viết chữ nào vào phần làm văn của bài kiểm tra ngữ văn hai ngày trước. Cô muốn hỏi tại sao em lại không viết phần làm văn?”
“Không có gì để nói, chỉ là lười viết thôi.”
Khương Vi đoán được Cảnh Chiêu sẽ tỏ thái độ thế này, cho nên cũng không giận mấy.
Tận tình khuyên nhủ: “Cảnh Chiêu, cô đã xem thành tích lúc nhập học của em rồi. Cô không biết năm lớp mười em đã gặp chuyện gì mà khiến thành tích tụt dốc không phanh, nhưng cô mong em có thể điều chỉnh thái độ học tập của mình. Bây giờ bắt đầu học chăm chỉ thì may ra sau này mới có cơ hội vào được trường đại học tốt.”
Cảnh Chiêu im lặng một lúc lâu, đột nhiên mở miệng: “Học tại một trường đại học tốt có ý nghĩa gì sao?”
Trường trung học số một Dương Thành là trường trọng điểm cấp tỉnh, không thể nói là toàn bộ, nhưng mười thì hết tám chín số lượng học sinh đều được tuyển chọn thông qua các kỳ thi nghiêm ngặt.
Khương Vi đã giảng dạy ở đây bao nhiêu năm, lần đầu tiên nghe thấy có học sinh hỏi thẳng mặt cô là học trường đại học tốt có ý nghĩa gì không.
Cô hít sâu một hơi, nghiêm nghị nói: “Bạn Cảnh Chiêu, cô không biết em nghe thấy tư tưởng “học hành vô ích” từ đâu, nhưng cô muốn nói cho em rằng, rất có ý nghĩa. Môi trường sẽ ảnh hưởng đến con người, em học ở một trường đại học tốt, khi các bạn xung quanh đều giỏi giang thì tự khắc bản thân cũng trở nên giỏi hơn. Hơn nữa, một trường đại học tốt có thể cho em rất nhiều cơ hội và điều kiện tốt hơn. Đó là những thứ mà mấy trường cao đẳng không thể cho em.”
Cảnh Chiêu nhếch môi cười chế giễu: “Cô Khương, cô không cần truyền bá triết lý cho em làm gì, đặt câu hỏi tiếp theo đi ạ.”
Lúc Khương Vi kêu Cảnh Chiêu đến đây đã chuẩn bị tinh thần sẵn, nhưng nghe giọng điệu nói chuyện của Cảnh Chiêu vẫn tức đến không thở nổi.
Cô đen mặt hớp một ngụm nước sôi để nguội, bình ổn tâm trạng xuống: “Câu hỏi thứ hai, tiết tự học sáng hôm qua em đến muộn hai mươi phút, lý do nào dẫn đến việc trễ hai mươi phút? Nếu có tình huống đặc biệt thì hãy nói cho cô biết, cô có thể thấu hiểu.”
Con ngươi của Cảnh Chiêu âm u.
Tối hai ngày trước, khóa xe đạp của Cảnh Chiêu đã bị hỏng, vì xe đạp thật sự quá cũ nát, đem đi bán cũng không được bao nhiêu đồng, cho nên Cảnh Chiêu không khóa xe, định bụng hôm sau sẽ đi mua khóa mới.
Không ngờ đến, sáng hôm sau khi Cảnh Chiêu xuống lầu thì phát hiện không thấy xe đạp đâu, cuối cùng tìm được chiếc xe ở chỗ thu mua phế liệu.
Ông cụ thu mua phế liệu nói cho anh biết, mới sáng sớm tinh mơ có một cậu nhóc khoảng mười sáu mười bảy tuổi, trông khá giống anh đã đẩy xe đến đây, ném xe vào cửa rồi bỏ chạy.
Cảnh Chiêu nghe đến đó, nào có thể không biết đây là chuyện hay ho do Cảnh Hâm làm ra.
Nhưng Cảnh Chiêu không cần người khác thấu hiểu, cũng lười kể mấy chuyện vớ vẩn của nhà họ Cảnh.
Bờ môi mỏng hé mở, đưa ra câu trả lời: “Không có lý do.”
Hay lắm.
Sắc mặt Khương Vi dần trở nên tối đen.
“Câu hỏi cuối cùng, hôm nay thím của em đã gọi điện cho cô, nói em ở nhà đánh em họ, có thật không?”
“Thật.” Lần này Cảnh Chiêu đáp rất nhanh gọn.
“Tại sao…” Câu hỏi của Khương Vi còn chưa nói nốt, Cảnh Chiêu đã trả lời.
Ánh mắt anh hóa u ám, oán hận trong lòng cũng nặng đi vài phần: “Nó đáng bị đánh.”
Cái gì mà đáng bị đánh!
Khương Vi tức đến mức hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn, cô đập bàn liên tục, lạnh giọng trách mắng: “Cảnh Chiêu, cô mong em hiểu được, không có ai bị em đánh là chuyện hiển nhiên cả, em họ em cũng vậy!”
Nói xong, Khương Vi lại uống mấy ngụm nước.
Tức chết mất tức chết mất tức chết mất!
Tống Mộ Phương ôm bài tập đứng ngoài cửa, nghe thấy tiếng tranh chấp bên trong, lẳng lặng rụt bàn chân đang tính bước vào, giọng nói yếu ớt:【Hai mười một, sao tôi có cảm giác nam chính này còn hung dữ hơn tôi nữa vậy.】
【Đúng là hơi hơi…】
【Vậy tôi có phải đi gây sự với nam chính tiếp không? Có cảm giác giãy thêm mấy bữa nữa thì sẽ bị nam chính xử chết liền ấy.】
【Yên tâm, cậu là nhân vật phụ độc ác có suất diễn trong tiểu thuyết hẳn hoi, không dễ chết thế đâu. Với lại nữ chính vẫn chưa lên sàn, tạm thời cậu sẽ không bị gì hết.】
Tống Mộ Phương: “…” Đã hiểu, tóm lại là sớm muộn gì cũng chết.
【Hơn nữa, cậu chết mới tốt mà, có thể có được một thân phận tự do khác.】
【Cũng phải ha.】
Qua mấy ngày, Tống Mộ Phương cũng từ từ chấp nhận sự thật đã xuyên vào sách.
Mặc dù ba mẹ ở thế giới nguyên bản đều rất thương yêu cậu, nhưng sức khỏe cậu quá tệ, ba ngày thì nhập viện hết hai ngày, không tốt nghiệp tiểu học đã thôi học, đổi thành mời gia sư dạy tại nhà.
Vì thường xuyên nằm viện nên cuộc sống của ba mẹ lẫn em trai đều đã bị ảnh hưởng rất nhiều.
Nghĩ theo hướng đó, có lẽ đối với ba mẹ mà nói thì việc cậu đã chết cũng là một loại giải thoát. Còn cậu cũng có thể sở hữu một cơ thể khỏe mạnh sau khi đi xong cốt truyện.
Không nghe thấy động tĩnh gì từ bên trong, Tống Mộ Phương cố vực tinh thần gõ cửa, thò đầu vào thử, dè dặt hỏi: “Cô Khương, có bài em không biết làm nên đến đây hỏi cô. Giờ có tiện không ạ?”
Không có giáo viên nào không thích học sinh đặt câu hỏi, đương nhiên Khương Vi cũng thế.
Biểu cảm trên mặt cô dịu đi đôi chút: “Vào đi.”
Nói xong lại quay sang trừng Cảnh Chiêu một cái: “Đứng đây tự kiểm điểm cho cô.”
Tống Mộ Phương không hỏi chuyện vừa xảy ra ở văn phòng.
Trên thực tế, cậu đến văn phòng chuyến này là để hỏi bài thật.
Cậu bước vào văn phòng, mở sách bài tập ra, lật đến trang đã đánh dấu, ngón tay mượt mà chỉ vào đề bài: “Cô Khương, em không hiểu câu này lắm.”
Khương Vi đọc đề.
Một câu về đường conic, độ khó trên mức trung bình. Điều hiếm thấy là trên lớp vẫn chưa dạy đến bài này mà Tống Mộ Phương đã học trước đến rồi, đã bắt đầu làm các bài về phần đường conic này rồi.
Thái độ học tập của em học sinh này rất tốt.
Nhớ đến biểu hiện của Tống Mộ Phương trong lớp mấy hôm nay, Khương Vi khẽ gật đầu. ánh mắt nhìn về phía Tống Mộ Phương càng hài lòng hơn, nhất là sau khi so sánh với Cảnh Chiêu bên cạnh.
“Với đề bài này thì trước hết phải lập phương trình tiệm cận của hypebol đã, em có giấy nháp không?”
Tống Mộ Phương lập tức tiến hai bước, ngoan ngoãn đưa vở nháp đến trước mặt Khương Vi: “Nháp đây ạ.”
“Ừ, giả sử phương trình y=2x…”
Bài được giảng xong rất nhanh.
Tống Mộ Phương ngượng ngùng gãi đầu: “Thưa cô, phía sau vẫn còn mấy bài em không biết làm.”
“Không sao, bài nào?”
Tống Mộ Phương hơi khom người, lật hai trang sách bài tập.
Tống Mộ Phương khá thông minh, về cơ bản thì Khương Vi chỉ cần gợi ý một chút là cậu đã nghĩ ra.
Giảng bài cho những đứa trẻ thông minh như vậy rất thảnh thơi.
Đến khi chỉ bài xong, tâm trạng vốn đang cáu kỉnh vì Cảnh Chiêu của Khương Vi đã thoải mái hơn nhiều.
“Còn bài nào không biết làm không?” Giọng Khương Vi dịu dàng.
“Giờ thì không ạ.” Tống Mộ Phương khép sách bài tập lại, giọng nói ngoan ngoãn: “Cảm ơn cô Khương.”
“Được rồi, mấy đứa về trước đi,” Khương Vi không có tâm trạng giáo huấn Cảnh Chiêu, lúc nói ra câu này lại trừng Cảnh Chiêu một cái: “Về rồi ngẫm tiếp cho cô.”
Hai người ra khỏi văn phòng.
Cảnh Chiêu cao ráo, chân dài, sau khi ra ngoài chỉ hai ba bước đã vứt Tống Mộ Phương phía sau cả đoạn.
Không, vậy không được.
Tống Mộ Phương nhận ra điều đó thì bước chân lại càng sải dài, nhanh chóng đuổi theo Cảnh Chiêu, thậm chí còn vượt mặt anh.
Phản diện độc ác nhất định không chịu thua!
“Cảnh Chiêu, sao cậu đi chậm quá vậy?” Tống Mộ Phương đi trước hai bước nói nghe như rất chê bai.
Giọng điệu thì rất nhẹ nhàng như gió thổi mây bay, thực tế thì mặt mũi đã gần như đỏ lên.
Cảnh Chiêu chân Tống Mộ Phương sắp lia thành Phong Hỏa Luân.
Lại phải nói, Cảnh Chiêu cũng cảm thấy khó tin.
Tiết thể dục hôm nay, anh nhìn thấy bóng hình Tống Mộ Phương đang tập ném bóng một mình trên sân bóng rổ, đi đến đó như bị ma xui quỷ khiến. Thậm chí sau đó còn đồng ý lời rủ rê của Tống Mộ Phương, tập ném ba điểm cùng cậu.
“Tống Mộ Phương.” Cảnh Chiêu gọi tên Tống Mộ Phương.
Tống Mộ Phương quay đầu theo phản xạ có điều kiện, đầu hơi nghiêng chớp chớp mắt, vì vừa mới đi quá nhanh mà trên mặt đã phiếm hồng: “Sao vậy?”
Xin lỗi, đã lừa cậu trong tiết thể dục, thật ra tôi biết chơi bóng rổ, Cảnh Chiêu hé miệng muốn nói.
Nhưng lời đã đến bên miệng lại sực nghĩ đến điều gì đó, những lời ấy bị anh nuốt ngược về, anh cụp mắt: “Không có gì.”
Tống Mộ Phương ngẩn ra tại chỗ, nhìn Cảnh Chiêu đột nhiên lướt qua cậu bước về phía trước, nhận ra mục đích Cảnh Chiêu gọi tên cậu, siết nắm tay, vội vàng đuổi theo.