Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp

Chương 22



Vài tuần sau khi trở lại học, cô chủ nhiệm Khương Vi bước vào lớp với nụ cười tủm tỉm bí ẩn: “Các em, cô có hai tin cần thông báo, một tin tốt một tin xấu, các em muốn nghe cái nào trước?”

“Tin xấu, nghe tin xấu trước!”

“Vâng, em cũng muốn nghe tin xấu trước! Em chọn khổ trước ngọt sau!”

Tiếng yêu cầu nghe tin xấu trước chiếm ưu thế trong lớp, đến nỗi yêu cầu nghe tin tốt bị đàn áp hoàn toàn, không có xíu âm thanh nào.

Cô chủ nhiệm Khương Vi tiếp tục mỉm cười: “Được, chúng ta nói tin tốt trước.

Cả lớp đầy tiếng la ó, Khương Vi đứng trên bục giảng không hề dao động: “Tin tốt là sau khi một số giáo viên của khối đệ yêu cầu, trường học đã ra quyết định hai tuần này sẽ sắp xếp cho các học sinh đi chơi thu trên núi Lạc Nhạn. Lớp mình được sắp lịch vào thứ tư tuần này.”

Sau hai tuần liên tục học tập thì các học sinh đã sắp phát điên, Khương Vi vừa nói xong, cả phòng học vang lên từng trận hoan hô.

“Á á á á, được đi chơi thu! Vui quá xá!”

“Được đi ra ngoài chơi! Trường vạn tuế! Cô Khương vạn tuế!”

“Cô ơi, tin xấu mà cô nói là gì ạ?” Có người vẫn giữ được lý trí giữa một mảnh kích động, yếu ớt giơ tay đặt câu hỏi.

Cả lớp tức khắc im lặng.

Phải rồi, vẫn muốn nghe xem tin xấu là gì, nếu đi chơi thu còn bị hạn chế gì đó thì đúng là phấn khích chỉ tổ lãng phí thời gian.

Khương Vi nhìn một vòng quanh lớp: “Tin xấu là, sau khi trở về từ chuyến chơi thu, mỗi bạn đều phải nộp một bài tập làm văn.”

Sau hai giây tĩnh lặng, tiếng hoan hô còn to hơn nữa, cả phòng học đều ầm ĩ cả hết: “Đi chơi thu, quá đã!”

Thậm chí còn có bạn phấn khích đến mức cởi áo khoác đồng phục ra, nắm ống tay áo múa may trên không trung.

“Sao mấy đứa nghe nói phải viết văn cũng không phản đối gì hết vậy?” Khương Vi thắc mắc nhìn đám học trò đang loạn cào cào phía dưới.

Có bạn bình tĩnh lại khá nhanh trả lời câu hỏi này: “Lên lên liên tục nửa tháng nên các bạn sắp chịu không nổi nữa rồi ạ. Với lại, cô Khương, việc phải viết văn sau khi đi chơi thu đâu phải tin xấu, đó rõ ràng là điều kiện cần thiết cho chuyến đi chơi thu mà.”

Từ tiểu học đến trung học cơ sở làm gì có lần nào mà các hoạt động của trường như chơi thu, chơi xuân, đại hội thể thao không bị bắt làm văn? Một lần cũng không!

Đối với học sinh 11/8 mà nói, viết một bài văn là có thể đổi được một cơ hội ra ngoài chơi thì quả là một món hời đấy!

Đích đến của chuyến chơi thu là núi Lạc Nhạn, theo như kế hoạch của trường thì sau khi leo núi, học sinh sẽ tổ chức dã ngoại theo lớp. Trên sườn núi có một khu dã ngoại nấu nướng được, còn cung cấp cả đồ dùng nhà bếp và nguyên liệu. Tất nhiên, đám học sinh muốn tự chuẩn bị đồ ăn sẵn cho bản thân cũng không sao.

Hiển nhiên là Tống Mộ Phương cũng rất vui vì hay tin tốt được đi chơi thu. Cậu đã tìm kiếm rất nhiều thông tin về những điều cần chú ý khi đi chơi thu suốt hai ngày này.

Bởi vì không có kinh nghiệm nấu nướng nên thậm chí cậu còn học nhồi trong hai ngày, vừa tan học về nhà là tìm dì trong nhà bổ sung kỹ năng bếp núc.

Biết làm sao được, việc được cùng các bạn đi ra ngoài chơi thu với Tống Mộ Phương chẳng khác nào cô nương lớn tướng lên kiệu hoa lần đầu, phấn khởi như vậy cũng là chuyện đương nhiên.

Đợi đến hôm thứ tư ấy, sau khi Tống Mộ Phương đã yên vị trên xe buýt thì vẫn thấy bồn chồn, liên tục nhích tới nhích lui, lúc thì thò tay ấn hai cái lên đệm ghế mềm lại, khi thì dùng đầu ngón tay viết ra một đống hai chữ “chơi thu” lên cửa sổ, mặt mày nhếch lên không giấu được niềm vui.

Xe nhanh chóng được khởi động, không biết có phải do chuyến đi chơi thu hay không mà Tống Mộ Phương thấy cảnh sắc ngoài cửa sổ cũng đều đẹp đẽ hơn nhiều. Cậu ngồi tại vị trí sát cửa sổ, không ngừng kéo cửa sổ đề ngó ra ngoài.

Sơ đồ chỗ ngồi được phân theo nhóm, Tống Mộ Phương, Cảnh Chiêu, Lý Bất Ngôn, Lục Tư và hai cô gái được phân vào một nhóm, nhất là vừa hay Cảnh Chiêu lại ngồi cạnh Tống Mộ Phương.

Thông qua cửa sổ xe trong suốt có thể loáng thoáng trông thấy sườn mặt của Cạnh Chiêu ngồi bên cạnh. Tống Mộ Phương suy nghĩ, không muốn bỏ lỡ cơ hội kiếm điểm sinh mệnh lần này, nhìn qua Cảnh Chiêu, cảnh cáo anh: “Cảnh Chiêu, cậu tránh xa tớ ra. Lát nữa nhất định đừng có đụng vào tớ đó.”

Còn về đụng vào thì sẽ ra sao, Tống Mộ Phương chẳng nói.

Cậu tin, với trí thông minh của Cảnh Chiêu thì chắc chắn có thể hiểu được ý cậu.

Thấy Cảnh Chiêu gật đầu, cậu mới vừa lòng, tiếp tục quay đầu nhìn cảnh vật xẹt nhanh qua bên ngoài cửa sổ.

Điểm đến cách khá xa trường, phải lái xe tận một tiếng rưỡi.

Đêm qua Tống Mộ Phương cứ lo nghĩ về nguyện hôm sau sẽ được đi chơi thu, lăn qua lộn lại trên giường mãi không chịu ngủ yên, thức đến ba bốn giờ sáng mới mơ mơ màng màng thiếp đi, mà phong cảnh ngoài cửa sổ hoài dần dà cũng thấy bình thường, không có gì đẹp.

Tống Mộ Phương vừa lên xe thì tinh thần sảng khoái, sau một khoảng thời gian thì di chứng thức đêm xuất hiện. Cậu giơ tay che miệng ngáp hết lần này đến lần khác, mắt cũng mất không chế khẽ khép lại nhiều lần.

Xe đột ngột phanh gấp, đầu Tống Mộ Phương đập mạnh vào chỗ tựa lưng của ghế trước.

Cậu khó nhọc mở mắt ra, ngơ ngác xoa xoa cái trán hơi đỏ lên vì bị đập vào chỗ tựa lưng, nhưng cơn buồn ngủ vẫn nặng trĩu, đầu nghiêng sang bên trái, lại ngủ say như chết.

Cảnh Chiêu bên cạnh cảm nhận được sức nặng bỗng đè lên vai, thân mình cứng lại từng chút một, khóe miệng vốn đang mím chặt từ từ nhếch lên một độ cong mờ nhạt.

Cả đoạn đường xóc nảy, sau một tiếng lộ trình trôi qua, cuối cùng cũng đến chân núi Lạc Nhạn.

Tống Mộ Phương bừng tỉnh nhờ giọng nói của giáo viên chủ nhiệm, mở to mắt ngồi ngay ngắn.

Chúng ta đến nơi rồi sao?

Tống Mộ Phương mới tỉnh giấc nên đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, vừa quay đầu định hỏi Cảnh Chiêu thì ánh mắt đã va phải một vũng chất lỏng lạ trên bộ đồng phục màu đen của Cảnh Chiêu trước.

Cậu vô thức giơ tay lau khóe miệng, ướt nhẹp… là nước miếng.

Động tác của Tống Mộ Phương cứng đờ, tầm mắt lại phóng tới phần ngực áo đồng phục của Cảnh Chiêu. Với trí thông minh của cậu thì hiển nhiên không thể không đoán được vũng chất lỏng kia từ đâu mà ra.

Gương mặt trắng nõn dần nổi vệt một lớp hồng nhạt.

Tống Mộ Phương cúi đầu, không dám nhìn mặt Cảnh Chiêu, càng không dám nhìn vũng chất lỏng lạ trên áo Cảnh Chiêu nữa.

Tống Mộ Phương không cầm lòng được oán trách:【Hai mười một, tôi chảy nước miếng lên áo Cảnh Chiêu, sao cậu không nhắc tôi gì hết vậy?】

【Tôi cũng có biết đâu. Cậu vừa ngủ thì tôi cũng tự động rơi vào trạng thái ngủ đông mà. Chỉ có chức năng đo lường khoảng cách vẫn vận hành, nhưng cậu và Cảnh Chiêu vẫn luôn ở gần như vậy nên chức năng cảnh báo cũng vô dụng à.】

Tống Mộ Phương nhíu mày:【Tôi vừa ngủ thì cậu cũng sẽ tự động ngủ đông, tin quan trọng như vậy mà sao không nói cho tôi biết sớm?】

1111 sốc nặng:【Chẳng lẽ tôi chưa từng nói cho cậu biết vụ này sao?】

Tống Mộ Phương: “… Chưa.”

【… Chắc không sao đâu, giờ tôi nói cho cậu biết rồi nè.】

Tống Mộ Phương: “…”

1111 có đáng tin thật không?

Tống Mộ Phương cúi đầu đi theo Cảnh Chiêu xuống xe buýt với nỗi lo lắng âm ỉ.

Loading...