Tiết cuối cùng của buổi sáng.
Giáo viên ngữ văn bước vào, đưa xấp bài kiểm tra hôm qua cho lớp phó ngữ văn là Lục Tư, bảo cậu ta phát xuống.
“Điểm bài kiểm tra ngữ văn hôm qua đã có rồi. Độ khó lần này vừa phải, lớp mình làm không tệ lắm, có ba bạn đạt hơn 130 điểm.”
Bầu không khí trong lớp sôi động hơn trong vài phút, trước khi giáo viên đổi giọng, biểu cảm trên mặt cũng lạnh đi: “Tuy nhiên, có vài bạn, nếu tôi không ở đây điểm danh thì tôi cũng không biết họ ngồi trong lớp từ sáng tới tối mỗi ngày là để học cái gì, làm cái gì. Không nộp bài tập, không làm bài kiểm tra, con điểm thi ra không thể nhìn nổi. 25 điểm. Nếu học hành nghiêm chỉnh, không, chỉ cần chịu viết cho đàng hoàng chút thôi thì cũng không thể nào là con số này.”
Cả lớp tức khắc trở nên huyên náo, bắt đầu bàn tán về con điểm 25 này.
“Nếu không muốn học hành thì sớm thôi học đi. Đừng gây ảnh hưởng đến việc học tập của các bạn khác, được chứ?” Giáo viên ngữ văn nói xong lời cuối đã vỗ mạnh lên bục giảng, trông có vẻ rất tức giận.
Bọn học sinh vốn đang sôi nổi thảo luận xem ai là người đang bị giáo viên mắng đã rơi vào sự tĩnh lặng chết chóc.
Một tiết qua đi, Tống Mộ Phương chậm rì gấp giấy trả lời và bài kiểm tra, cất vào tập hồ sơ.
Lý Bất Ngôn bàn sau vỗ vai Tống Mộ Phương: “Tống Mộ Phương, trưa nay đi ăn chung không?”
Mấy ngày nay, Tống Mộ Phương nguyên chủ đã giải quyết bữa trưa cùng bọn Lý Bất Ngôn, Lục Tư dưới căng tin.
Tống Mộ Phương ngẫm nghĩ, không do dự mấy mà gật đầu: “Vẫn đi ăn với các cậu thôi.”
Đồ ăn ở căng tin rất ngon, lần nào đến giờ ăn cũng đông nghịt, chậm trễ vài phút thôi là phải chen lấn.
Bọn họ liên tục tăng tốc, nhưng thời điểm bước vào căng tin thì đã có hàng dài xếp hàng trước quầy múc đồ ăn.
Dùng ly nước để giữ chỗ rồi chọn quầy bắt đầu xếp hàng.
Đến lượt Tống Mộ Phương, cậu nhìn ngó khắp nơi, nhanh chóng chỉ tay vào ba bốn món ăn: “Cô ơi, cho con xin thịt kho tàu, sườn heo chua ngọt, với lại cái này cái này…”
Ngoại hình của Tống Mộ Phương ở thế giới này có phần tương tự gương mặt ngoài hiện thực của cậu. Làn da trắng sáng, đôi mắt trong veo ngập nước, đôi môi hồng mềm mại, dáng người thiên gầy, trông vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại. Tóm lại là kiểu vẻ ngoài rất dễ dàng khơi dậy tình mẫu tử của các chị mẹ.
Trông thấy một đứa bé ngoan như vậy lại đây chọn đồ ăn, cô căng tin ngập tràn tình thương của mẹ, cực kỳ hào phóng múc cho Tống Mộ Phương một muôi đầy, tay cũng chẳng run, xong xuôi còn cười tủm tỉm hỏi: “Bạn học nhỏ, con còn muốn ăn gì nữa?”
Tống Mộ Phương cúi đầu nhìn chiếc khay đầy ắp đồ ăn của mình, lắc đầu đáp: “Không cần ạ, con đủ đồ ăn rồi. Cảm ơn cô.”
“Ầy!” Cô căng tin cười tủm tỉm nhìn theo Tống Mộ Phương đi xa, một bạn nam phía sau cậu bước lên, lúc nói “Cô ơi múc cho con” thì nụ cười trên mặt cô biến mất hơn một nửa, chiếc muôi to chỉ múc một nửa, lắc lắc, rồi lại lắc tiếp, lắc đến mức thịt chỉ còn vài cục mới đổ vào khay của bạn nam.
Bạn nam: Cô à, nãy con thấy hết rồi.
Đi mua cơm cũng phải dựa vào mặt, thôi miễn đi.
Bạn nam tiêu điều bưng khay rời đi.
Tống Mộ Phương không biết sóng gió nhỏ đã trỗi dậy sau khi mình rời khỏi, cậu tìm được chỗ ngồi đã chiếm cùng Lục Tư. Tống Mộ Phương đặt khay cơm lên bàn, vừa định ngồi xuống bắt đầu ăn thì tiếng cảnh báo tự động của hệ thống đã vang lên trong đầu:【Tít, phát hiện nam chính đã tiến vào phạm vi 20 mét!】
【Ký chủ, nam chính đến căng tin! Muốn quấy cậu ta không?】Hệ thống rất phấn khởi đối với chuyện làm nhục nam chính.
Tống Mộ Phương quan sát đám người đông như rạ xung quanh, lắc đầu trong lòng:【Thôi bỏ đi, giờ đông người quá.】
Hai giây sau.
【Tít, phát hiện nam chủ tiến vào phạm vi 5 mét!】
Hệ thống 1111 lại nhắc lần nữa:【Ký chủ, không đi quấy Cảnh Chiêu thật à?】
Khoảng cách 5 mét là quá gần rồi.
Động tác nhét cơm vào cái miệng nhỏ của cậu không dừng lại, trong lòng hỏi hệ thống:【 Hai mười một, giờ Cảnh Chiêu đang ở đâu?】
【Đưa lưng về phía cậu, ngồi xéo bàn phía trước.】1111 nhanh chóng cho Tống Mộ Phương câu trả lời.
Biết được khoảng cách giữa cả hai gần như thế, Tống Mộ Phương ngứa ngáy trong lòng, khi gắp đồ ăn nhìn thoáng qua phía trước.
Bàn ăn xéo phía trước, Cảnh Chiêu đang ngồi một mình.
Chắc hẳn anh đã đến căng tin một mình, bên cạnh không có ai, trông có vẻ cô đơn.
Đồ ăn trước mặt Cảnh Chiêu cũng rất ít, nhờ góc xéo mà Tống Mộ Phương nhìn thấy rất rõ là Cảnh Chiêu chỉ mua một phần rau xanh và khoai tây thái sợi, không có món thịt nào cả.
Xét về logic, đám con trai đang trong độ tuổi trưởng thành mười sáu, mười bảy như bọn họ phải ăn một lượng cơm kha khá cho mỗi bữa.
Sợ Lục Tư nhận ra điều khác thường nên Tống Mộ Phương không dám nhìn lâu, vội dời mắt đi ngay.
Lý Bất Ngôn cũng bê khay đồ ăn đến đây.
Cậu ta ngồi xuống bên cạnh Tống Mộ Phương, thốt ra lời cảm thán từ nội tâm: “Căng tin chỗ nào cũng ổn, chỉ là giờ cơm đông người quá.”
Ba mẹ Lý Bất Ngôn đặt tên cho cậu ta là Bất Ngôn, trích từ “Đào lý bất ngôn, hạ tự thành khê”. Thật ra lúc đặt tên, suy nghĩ của ba mẹ rất đơn giản, đó là mong cậu ta bớt nói chút.
**Cây đào, cây mận chẳng nói năng gì, nhưng bên dưới tàn cây tự nhiên hình thành lối đi nhỏ.
Nhưng quá hiển nhiên, Lý Bất Ngôn đã phụ lòng mong mỏi của ba mẹ cậu ta. Cả quá trình ăn cơm, cái mồm kia chưa từng dừng lại.
“Hôm qua, lớp phó học tập Vương Anh được người ta tỏ tình. Không biết nhỏ nói gì mà nghe nói lúc thằng kia trở về đã vừa đi vừa khóc.”
“Rồi mấy cậu biết gì không? Giang Khả hôn một bạn nữ lớp bên cạnh trên hành lang bị chủ nhiệm giáo dục bắt quả tang. Ban đầu đã định phê bình đấy, ai dè mẹ Giang Khả qua đây một chuyến thì vụ này bị giếm luôn. Cơ mà bạn nữ kia thì bị bắt nghỉ học.”
Biệt danh của Lý Bất Ngôn là biết tuốt, tin đồn lớn bé gì trong trường này cậu ta cũng rành. Trong đôi mắt cười cong cong kia đầy tràn khao khát hóng drama, vả lại còn chẳng thấy xấu hổ vì điều đó.
Cậu ta vừa lùa cơm vào miệng vừa nói, dù bọn Lục Tư không trả lời cũng không quan tâm, tự tìm niềm vui mà nói tiếp: “Con điểm 25 mà giáo viên ngữ văn chửi hôm nay đó, lại là Cảnh Chiêu chứ gì. Hầy, mấy lời đồn về cậu ta thì tôi không biết thật hay giả, nhưng thái độ học hành thì đúng là chẳng ra sao…”
Tống Mộ Phương hết hồn vì nghe thấy cái tên Cảnh Chiêu này.
Hóa ra con điểm 25 mà giáo viên nói chính là Cảnh Chiêu.
Cậu cảm thấy hành vi nói xấu sau lưng người ta không hay ho lắm, nhất là khi đương sự còn ngồi cách đó không xa. Thấy hình như Lý Bất Ngôn còn định lải nhải tiếp, vội ngắt lời cậu ta: “Lý Bất Ngôn, cậu ăn lẹ lên, tớ và Lục Tư sắp ăn xong rồi.”
“Ừ, chậm quá thì tôi và Tống Mộ Phương đi luôn đấy, không đợi cậu đâu.” Lục Tư cũng cắm thêm một dao.
Lý Bất Ngôn nhìn qua khay cơm sắp thấy đáy của Tống Mộ Phương và Lục Tư, rên la: “Lục Tư! Tụi mình không làm bạn được nữa! Tôi tuyên bố bo xì cậu! Lần này ít nhất hai phút!”
Nói xong, quả nhiên Lý Bất Ngôn đã chịu vùi đầu vào tập trung ăn cơm, không lảm nha lảm nhảm về mấy tin đồn với Tống Mộ Phương nữa.
Tống Mộ Phương: “…”
Tống Mộ Phương há miệng định nói gì đó, Lục Tư cản cậu lại: “Kệ cậu ta đi.”
Đây là cách thức ở chung của đôi bạn này. Tống Mộ Phương nhỏ giọng đáp lời, lại lén liếc nhìn về phía Cảnh Chiêu.
Vẫn đang ăn, chắc không để ý đến tình hình bên mình đâu.
Tống Mộ Phương thở phào nhẹ nhõm.
Ăn trưa xong, Tống Mộ Phương và Lục Tư, Lý Bất Ngôn không về lớp ngay.
Ba người bước song song trên sân chạy, đi dạo tiêu cơm.
Sau vài vòng, Lý Bất Ngôn sờ bụng, thấy cũng tiêu hóa hòm hòm rồi: “Khi nào tụi mình về lớp đây?”
Lục Tư đáp: “Đi hết vòng này.”
Lý Bất Ngôn nhìn sang Tống Mộ Phương: “Tống Mộ Phương, cậu tính khi nào về?”
Tống Mộ Phương vừa định trả lời là giống Lục Tư thì trong lòng vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.
【Tít, kích hoạt tình tiết sỉ nhục nam chính Cảnh Chiêu.】
Tống Mộ Phương: “?”
“Tống Mộ Phương!” Thấy Tống Mộ Phương ngây người, không phản ứng, Lý Bất Ngôn lại đề cao giọng hô tên cậu lần nữa.
Tống Mộ Phương hồi hồn: “Các cậu về trước đi, tớ muốn đi dạo thêm.”
“Cũng được, bọn này về trước đây.” Hai người đều có chuyện chưa làm xong, nên cũng không đợi Tống Mộ Phương.
“Ừ.” Tống Mộ Phương đáp lời, vẫy vẫy tay với Lục Tư và Lý Bất Ngôn.
Giây kế tiếp, cậu gọi hệ thống lên.
【Hai mười một, chuyện gì đây? Tại sao tự dưng lại nhắc tôi kích hoạt tình tiết? Còn là tình tiết sỉ nhục nam chính nữa chứ?】
Hệ thống 1111 hiện ra:【Đợi lát nữa cậu sẽ có một đoạn tình tiết sỉ nhục điểm số của nam chính. Phần này chỉ xuất hiện thoáng qua trong hồi ức của nam chính trong tương lai thôi.】
Hệ thống chia sẻ thông tin mà nó thấy cho Tống Mộ Phương.
【Sỉ nhục kiểu gì?】Tống Mộ Phương vẫn không rõ lắm.
Giọng nói của 1111 cực kỳ phấn khích:【Từ chế giễu điểm kiểm tra của Cảnh Chiêu đến sỉ nhục nhân cách của cậu ta! Chà đạp lên lòng tự trọng của cậu ta!】
Tống Mộ Phương nghe hệ thống nói là biết nhiệm vụ lần này không hề đơn giản, cậu thương lượng với hệ thống trong lòng:【Hai mười một, tôi không làm được không?】
【Được.】
Mắt Tống Mộ Phương sáng lên.
Giọng của hệ thống hóa âm u:【Trong vòng ba ngày, quá ba ngày vẫn chưa hoàn thành sẽ bị điện giật. Tổng cộng hai lần không hoàn thành nhiệm vụ thì nhân vật phụ độc ác như cậu có thể xuống sân khấu sớm rồi.】
Ánh mắt của Tống Mộ Phương lập tức ảm đạm đi.
Làm nhân vật phụ phản diện khó quá.
【Xông lên đi! Ký chủ, mười một coi trọng cậu!】
Trùng hợp làm sao, Cảnh Chiêu cũng ở trên sân thể dục, lúc Tống Mộ Phương đi dạo quanh đã để ý thấy Cảnh Chiêu đang ngồi trốn nắng dưới gốc cây.
Hốc mắt của Cảnh Chiêu rất sâu, mũi cao, đường hàm sắc bén, bờ môi hay mím chặt, bình thường nhìn kiểu gì cũng thấy rất hung dữ, khó ở chung.
Nhưng giây phút này đây, anh ngồi dưới tàng cây, sắc cam vàng của ánh mặt trời xuyên qua khe hở giữa những phiến lá xanh lục sẫm chiếu lên mặt anh, gương mặt với đường nét lạnh lùng và cứng nhắc kia trở nên mềm mại hơn nhiều.
Phải công nhận, thân là nam chính tiểu thuyết, ngoại hình của Cảnh Chiêu quá được.
Nhân lúc đang vắng người hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện, nếu không đợi khi xung quanh toàn là người thì chắc chắn càng khó khăn hơn.
Sau khi chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, Tống Mộ Phương ì ạch bước về phía Cảnh Chiêu.
Mấy chục mét ngắn ngủi mà cậu đi thành dáng vẻ bi tráng như anh hùng hy sinh.
Cuối cùng cũng đến trước mặt Cảnh Chiêu, Tống Mộ Phương lấy hết can đảm cất lời: “Này.”
Cảnh Chiêu ngước mắt, thấy Tống Mộ Phương ngược hướng ánh nắng đi về phía mình, khẽ nhíu mày: “Tôi có tên, tôi tên là Cảnh Chiêu.”
“À ờm, Cảnh Chiêu, nghe nói bài kiểm tra ngữ văn hôm nay cậu được, hức.”
Một tiếng nấc cụt vang lên không đúng lúc.
Khuôn mặt Tống Mộ Phương lập tức đỏ bừng, nhưng vì e ngại nhiệm vụ, đành ráng bất chấp tiếp tục sỉ nhục: “25 điểm, cậu đúng là vô dụng, hức.”
Lại một tiếng nấc cụt vang lên.
Lanh lảnh, vang dội, còn là mùi thịt kho tàu.
Tống Mộ Phương: “…”