Văn Hân Hân hít thở sâu vài hơi, sau khi bình tĩnh lại mới điên cuồng gõ vào nhóm chat: “Chiêu Tư Mộ Tưởng is rio!!!”
“Vụ gì?”
“Có gì đã xảy ra à?”
Vì đang là giờ giải lao, trong nhóm có người trả lời rất nhanh.
Hân: “Mới vừa rồi, Mộ Mộ hỏi đề Chiêu Chiêu. Mấy bà không biết đâu, tui ngồi đằng trước, giọng Chiêu Chiêu dịu dàng quá trời, tui lén nhìn thử, lúc Chiêu Chiêu nhìn Mộ Mộ trong mắt bốn phần mến mộ, ba phần dịu dàng và ba phần cưng chiều.”
“Mộ Mộ là bé tsundere đó. Mới giây trước vừa nói không để bụng điểm vật lý, giây tiếp theo cơ thể đã thành thật sáp lại gần.”
“Lúc Mộ Mộ hỏi đề Chiêu Chiêu, tui thấy khoảng cách giữa hai người chỉ có 5.2 cm, bốn bỏ năm lên là hun mọe nó rồi.”
“Vành tai hai người lúc đỏ đều hơi đỏ, hây da, sao mà ngọt dữ vậy.”
Cả nhóm mà nguyên một mảnh câu trả lời “Là thật đó!”, Văn Hân Hân kìm nén cơn xúc động quay đầu lại ngắm Tống Mộ Phương và Cảnh Chiêu, nhớ đến câu chuyện tình yêu ngọt ngào cô nghe được từ các chị em trước đó.
Trước khi Mộ Mộ chuyển trường đến, thành tích học tập của Chiêu Chiêu rất tệ, ở trường không có bạn bè, bị bạn cùng lớp cô lập.
Sau khi Mộ Mộ chuyển tới, vẫn luôn ở bên cạnh Chiêu Chiêu, đối xử tốt với Chiêu Chiêu, thanh minh thay Chiêu Chiêu trên diễn đàn, đứng bên bảo vệ Chiêu Chiêu khi bị người ta bôi nhọ. Tình cảm đong đầy dịu dàng của cậu cuối cùng đã làm tan chảy trái tim băng giá của Chiêu Chiêu.
Chiêu Chiêu dành tất cả sự dịu dàng cho Mộ Mộ, trong mắt chỉ có mỗi Mộ Mộ, trở nên càng ngày càng tốt đẹp hơn vì cậu…
Chà, một tình yêu đẹp đẽ, ngọt ngào biết bao.
Văn Hân Hân gật gù đắc ý cảm thán lần nữa.
Tống Mộ Phương ngồi sau lưng cô tự hỏi vài phút, gọi tên hệ thống trong lòng:【Hai mười một, cậu có cảm thấy tiếng cười hồi nãy của nữ chính hơi bị ghê không?】
Nhất là ánh mắt khi Văn Hân Hân mới quay đầu nhìn kia, thậm chí còn khiến Tống Mộ Phương có ảo giác Văn Hân Hân cười thành tiếng là vì thấy cậu và Cảnh Chiêu.
Đương nhiên, vì đương sự Văn Hân Hân còn đang ngồi ngay đằng trước nên Tống Mộ Phương không tiện kể với Cảnh Chiêu về chuyện này, bèn hỏi ý hệ thống.
Hệ thống thu hồi phần dữ liệu dòm lén lịch sử cuộc trò chuyện của Văn Hân Hân:【Hí hí hí, có hả?】
Tống Mộ Phương:【? Tạo sao cậu cũng cười ghê y chang vậy???】
Hệ thống ngại ngùng ho hai tiếng:【Tôi có cười đâu nha, cậu nghe lộn đó.】
【Thôi được.】Tống Mộ Phương không muốn cãi với hệ thống về việc nó có vừa mới cười hay không.
Cậu nhìn đuôi ngựa đung đưa của Văn Hân Hân trước mặt, hoang mang sờ mặt, nói chuyện với hệ thống tiếp:【Cứ có cảm giác Văn Hân Hân nhìn tôi nên mới cười. Bộ trên mặt tôi có gì à?】
【Trên mặt cậu không có gì hết.】Hệ thống 1111 tốt bụng nói.
Tống Mộ Phương càng bối rối thêm:【Kỳ cục hết sức. Tại sao Văn Hân Hân lại tự dưng cười thành tiếng? Hai mười một, cậu có biết không?】
Tống Mộ Phương đợi cả buổi, thấy hệ thống mãi không hé răng. Cậu cũng chẳng thất vọng mấy, việc hệ thống không đáng tin chẳng phải chuyện ngày một ngày hai.
Nào ngờ khi cậu định từ bỏ việc thảo luận chuyện này với hệ thống thì bỗng nghe hệ thống đáp một chữ biết.
Cậu hỏi ngay:【Biết? Cậu biết á? Vậy tại sao Văn Hân Hân lại cười?】
Hệ thống chìm vào sự im lặng quái lạ, một lúc lâu sau mới thở phì phò thở phì phò nói:【… Thiên cơ bất khả lộ.】
Tống Mộ Phương:…
Cậu không nhịn được nhỏ giọng than: 【Bỏ đi, xem ra hai mười một cũng không biết.】
Cậu biết ngay, không nên mong đợi ở hai mười một quá nhiều, dù sao thì cái hệ thống này còn không đáng tin cậy bằng chính cậu.
Hệ thống không lên tiếng nữa, thật ra vừa nói ra chữ biết là nó đã thấy hơi hối hận.
Nó biết lý do Văn Hân Hân cười hí hí, cũng cái lý do này… Thôi, đừng nói thì hơn, nói ra có khi không có đường nữa.
Vì các fans của Chiêu Tư Mộ Tưởng, nó đã trả giá quá nhiều. 1111 tự mình cảm động, im lặng lau đi giọt nước mắt không tồn tại.
Tống Mộ Phương không biết hệ thống đang “Dụng tâm lương khổ”, hãy còn đang rối rắm, đổi sang một câu hỏi khiến cậu băn khoăn dạo gần đây:【Tôi còn câu hỏi khác, hai mười một, tại sao đã bao nhiêu ngày rồi mà nhiệm vụ cốt truyện vẫn chưa được kích hoạt?】
Theo như lời hệ thống nói, nữ chính xuất hiện thì tiểu thuyết chính thức bắt đầu,. Nhân vật phụ đọc ác quan trọng nhất phần tiền truyện là cậu hẳn phải có cốt truyện mới phải, ai dè đã khai giảng gần hai tuần rồi mà chẳng có thông báo kích hoạt cốt truyện nào.
Tống Mộ Phương không muốn làm nhân vật phục độc ác, càng không muốn hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện quỷ quái đó. Nhất là sau khi kích hoạt cốt truyện, nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì cái mạng nhỏ của cậu cũng bay màu luôn.
Nhưng không hiểu tại sao, trong lòng Tống Mộ Phương lại âm ỉ nỗi bất an, lo lắng hệ thống sẽ chơi cậu một quả siêu to ở đoạn sau.
Hệ thống phục hồi tinh thần:【Vội cái gì? Đợi tình tiết được kích hoạt thì ắt sẽ nhắc cậu thôi. Giờ chưa có tức là chưa đến thời điểm.】
1111 còn nhớ rõ mình đã từng viết câu trả lời cho câu hỏi này trong kỳ thi tốt nghiệp khóa đào tạo. Sức ảnh hưởng của ý chí thế giới rất mạnh, sẽ kiểm soát hướng đi của cốt truyện. Trừ khi toàn bộ cốt truyện banh chành thì vẫn sẽ phát triển theo diễn biến trong sách.
Hệ thống 1111 tự tin tràn trề nghĩ, dưới sự dẫn dắt của nó, mặc dù đôi lúc nhiệm vụ của ký chủ có vài sai sót, nữu chính thành fan cp của cậu và nam chính, nam chính không có hảo cảm với nữ chính, nhưng nhìn chung thì không có vấn đề gì hết. Dưới ý chí mạnh mẽ của thế giới thì chắc chắn mấy cái sai sót nhỏ bé đó chẳng ảnh hưởng mấy đâu!
Tống Mộ Phương do dự hỏi:【Tức là tình trạng hiện tại rất bình thường đúng không?】
Hệ thống cho Tống Mộ Phương một câu trả lời khẳng định:【Đúng vậy, không có vấn đề gì to tát, tất cả đều trong tầm kiểm soát!】