Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp

Chương 12



Có vẻ như lời Lý Bất Ngôn nói đã khiến hệ thống 1111 hóa tự kỷ, nó không ngừng lải nhải trong đầu Tống Mộ Phương:【Sao có thể như vậy chứ? Sao có thể như vậy chứ?】

Phản ứng của Tống Mộ Phương với lời Lý Bất Ngôn nói không kích động như hệ thống 1111.

Thấy hình như hệ thống không có tâm trạng nói chuyện nên cũng không quấy rầy nó nữa. Thay vào đó, cậu lấy sách vở cho tiết sau từ trong hộc bàn ra để soạn bài.

Hết một tiết, đã đến giờ đi ăn trưa, Tống Mộ Phương quay đầu, vừa định kêu bọn Lục Tư và Lý Bất Ngôn đi ăn trưa thì thấy Lý Bất Ngôn nằm bò ra bàn với vẻ mặt hấp hối.

“Lý Bất Ngôn, cậu sao vậy?”

Lý Bất Ngôn không trả lời.

Bàn cùng bàn Lục Tư quay đầu lại nhìn, trả lời thay Lý Bất Ngôn: “Nó không sao đâu, đang bị đuối nước trong đại dương tri thức thôi à.”

Tống Mộ Phương: “…”

Đợi khi Lý Bất Ngôn bình thường trở lại thì cả nhóm mới đi về phía căng tin, chuẩn bị ăn trưa.

Tống Mộ Phương chưa đi được vài bước thì hệ thống tự kỷ đã lâu chợt lên tiếng:【Ký chủ, tôi biết rồi!】

Hệ thống đột nhiên cất lời khiến Tống Mộ Phương hết hồn, toàn thân run rẩy một trận.

“Sao vậy?” Lục Tư quan tâm nhìn qua đây.

Tống Mộ Phương vội xua tay: “Tớ không sao, chỉ là tự dưng nghĩ đến một chuyện.”

“Cậu nghĩ đến chuyện gì mà giật mình dữ vậy?” Lý Bất Ngôn tò mò hỏi.

Tống Mộ Phương nhìn vào mắt cậu ta, bịa ra một lý do: “Nghĩ vẫn chưa bài tập làm văn giáo viên giao hai ngày trước.”

Lý Bất Ngôn nghe nói thế, cũng ôm cánh tay run một đợt: “Chuyện này đáng sợ thật đấy.”

Dời sự chú ý của hai người đi xong, Tống Mộ Phương mới khều hệ thống:【Vừa nãy cậu đột nhiên lên tiếng làm tôi giật cả mình. Hai mười một, cậu biết cái gì cơ?】

Giọng nói phấn khích của hệ thống vang lên lần nữa:【Tôi biết không thể rập khuôn áp mấy cái tài liệu đó lên được. Tình huống của Cảnh Chiêu khác bọn họ, chúng ta phải hốt thuốc đúng bệnh, làm chuyện Cảnh Chiêu ghét mới có thể khiến Cảnh Chiêu ghét cậu được. Đây là điểm kiến thức quan trọng, cậu phải ghi nhớ đó.】

Tống Mộ Phương trả lời ừm ừm, lòng thầm niệm mấy chứ “Hốt thuốc đúng bệnh” mấy lần, lại hỏi:【Vậy tôi phải làm gì mới khiến Cảnh Chiêu ghét?】Tống Mộ Phương tò mò cầu được giải đáp.

【Trước tiên phải bắt đầu bắt việc việc tìm hiểu về con người Cảnh Chiêu!】

Tống Mộ Phương hỏi tiếp:【Tìm hiểu như thế nào?】

【Theo dõi Cảnh Chiêu, tìm hiểu xem Cảnh Chiêu làm gì sau khi rời khỏi trường!】

Tống Mộ Phương kinh ngạc:【Theo dõi, không hay lắm đâu?】

【Không sao, nếu muốn giáng cho Cảnh Chiêu một đòn trí mạng thì phải hiểu rõ Cảnh Chiêu trước. Với lại cậu là phản diện độc ác, chắc chắn nếu bị Cảnh Chiêu phát hiện cậu đang theo dõi cậu ta thì còn ghét cậu hơn. Đẹp cả đôi đường!】

Tống Mộ Phương nhỏ giọng cảm thán:【Nghe hợp lý phết.】

【Đương nhiên là hợp lý. Đấy là tôi học được trong lớp đào tạo đó, đảm bảo không sai.】

Tống Mộ Phương ca ngợi 1111 trong lòng, đồng thời cũng nghĩ đến một chuyện rất quan trọng:【Hai mười một, chẳng lẽ hệ thống các cậu cũng không rành về thông tin của nam chính Cảnh Chiêu ư?】

Bảo sao lần trước khi cậu hỏi về mâu thuẫn giữa nguyên chủ Tống Mộ Phương và Cảnh Chiêu thì hai mười một cứ tỏ ra thần bí, không chịu trả lời, hóa ra là bởi vì hệ thống cũng không rõ lắm. Tống Mộ Phương sực nhận ra hình như mình vừa phát hiện ra một bí mật động trời.

Hệ thống già mồm cãi láo:【Sao hả? Cậu chưa đọc qua nguyên tác thì được, mà không cho tôi làm mất cốt truyện thế giới này à?】

Tống Mộ Phương: “…”

Tống Mộ Phương lo lắng hỏi:【Còn không có cả cốt truyện thì liệu có xảy ra chuyện gì không?】

【Cậu yên tâm không có vấn đề gì đâu. Đợi khi nữ chính xuất hiện, cốt truyện chính thức bắt đầu thì mỗi lần đến đoạn tình tiết, hệ thống đều sẽ tự động kích hoạt nhắc cảnh, đừng lo.】Hệ thống 1111 bình thản nói.

【Được rồi.】

Tống Mộ Phương chấp nhận câu trả lời của hệ thống, trong lòng lại thấp thỏm nỗi bất an.

Vì tính tình hệ thống rất hấp tấp, bắt đầu thúc giục Tống Mộ Phương đi theo coi buổi trưa Cảnh Chiêu hay đi đâu.

Dưới sự thúc giục của hệ thống, Tống Mộ Phương bèn vỗ bả vai Lý Bất Ngôn: “Các cậu đến căng tin ăn trưa đi, hôm nay tớ không đi đâu.”

“Sao hôm nay cậu không đi căng tin? Không thích đồ ăn căng tin hả?” Lý Bất Ngôn có cái tật hỏi tại sao.

Tống Mộ Phương đối diện với ánh mắt phải đòi cho được đáp án của Lý Bất Ngôn, cố rặn ra thêm một lời nói: “Tớ muốn đi mua tài liệu học tập.”

Lý Bất Ngôn làm vẻ mặt khâm phục: “Tráng sĩ, thật lòng xin lỗi, là suy nghĩ của tôi quá hạn hẹp.”

Sau khi hai người Lý Bất Ngôn và Lục Tư đi khỏi, Tống Mộ Phương đứng đó với vẻ mặt u sầu:【Hai mười một, tôi thật sự đã thay đổi rồi. Trong một ngày nói dối tận hai lần, trở nên hư đốn…】

*

Cảnh Chiêu khá chậm chạp, vẫn chưa ra khỏi lớp, trong lúc đợi Cảnh Chiêu thì Tống Mộ Phương đã chạy đến siêu thị trong trường, mua một cái khẩu trang đen tuyền, nhanh tay thanh toán rồi đeo lên mặt, để phòng lát nữa sẽ bị Cảnh Chiêu phát hiện.

Vì chờ đợi ai đó rất chán, đợi hai phút vẫn chưa thấy bóng dáng Cảnh Chiêu đâu, Tống Mộ Phương dứt khoát tìm cuốn sổ tay kiến thức an toàn, lật đọc trong im lặng.

【Ký chủ, Cảnh Chiêu sắp ra, mau đi theo!】Tiếng nhắc nhở của hệ thống cuối cùng cũng vang lên.

Tống Mộ Phương lập tức buông cuốn sổ nhỏ trong tay, kiễng chân nhìn về về hướng Cảnh Chiêu, đợi đến khi thấy Cảnh Chiêu đi ra, đi được một đoạn ngắn về phía cổng trường mới bắt đầu hành động, đi theo sau Cảnh Chiêu từ xa.

【Hai mười một, có thật là Cảnh Chiêu sẽ không phát hiện ra tôi chứ?】Lần đầu làm mấy chuyện như theo dõi này, Tống Mộ Phương rất căng thẳng.

【Yên tâm đi, chỉ cần cậu cẩn thận xíu thì chắc chắn cậu ta sẽ không để ý đến đâu.】Nếu không phải do không có thực thể thì 1111 rất muốn vỗ ngực đảm bảo với Tống Mộ Phương.

【Được, tôi tin tưởng cậu.】

Tống Mộ Phương chấp nhận sự đảm bảo của hệ thống.

Nhờ có hệ thống làm công cụ ăn gian, Tống Mộ Phương vẫn luôn giữ được khoảng cách cách Cảnh Chiêu chừng tám chín mét, không bị mất dấu.

Sau khi đi theo Cảnh Chiêu ra khỏi cổng trường, rẽ phải đi thêm tầm tám chín trăm mét, rốt cuộc đã thấy Cảnh Chiêu bước vào một quán ăn nhỏ.

【Ký chủ, Cảnh Chiêu bước vào quán ăn kia kìa】Hệ thống nhắc nhở.

Tống Mộ Phương ngẩng đầu nhìn biển hiệu quán ăn tên “Quán cơm Phạm Phạm”, dè dặt đưa ra dự đoán:【Hai người một, tôi đoán chủ quán họ Phạm.】

【Chắc vậy.】Hệ thống khẳng định câu nói của Tống Mộ Phương.

Tống Mộ Phương bĩu môi, tủi thân sờ bụng:【Vậy tôi đi được chưa? Tôi đói bụng.】

【Đừng có vội! Đã đến nước này rồi, trước tiên xem thử Cảnh Chiêu bước vào quán ăn đó để làm gì.】Hệ thống đã hoàn toàn chìm đắm vào sự nghiệp theo dõi của nó.

Tống Mộ Phương ngẫm nghĩ thấy cũng hợp lý, nên cũng không cần hệ thống hối thúc, tự giác đi về phía Quán cơm Phạm Phạm kia.

Để chắc ăn sẽ không bị Cảnh Chiêu phát hiện, Tống Mộ Phương không dám vào trong mà xoay người đi đến một quán nhỏ cách Quán cơm Phạm Phạm một cái mặt tiền.

Cậu ngồi vào bàn chưa được bao lâu, trong đầu đã vang lên tiếng phấn khích của hệ thống:【Áu áu! Tôi biết tại sao Cảnh Chiêu lại đến quán ăn đó rồi. Cậu ta làm thêm ở đó!】

Tống Mộ Phương nghe thấy phát hiện mới của hệ thống, cũng thoáng ngây ra.

Thảo nào ít khi cậu gặp được Cảnh Chiêu ở căng tin, hóa ra giữa trưa anh phải đến đây làm thêm.

Bởi vì biết có lẽ Cảnh Chiêu sẽ ở yên trong quán ăn bên cạnh một khoảng thời gian nữa nên Tống Mộ Phương cũng không sốt ruột rời đi, gọi một phần cơm chan sốt.

Trong lúc đợi đồ ăn, Tống Mộ Phương ngồi trước bàn, uống từng ngụm nước trong ly, lắng nghe tiếng báo cáo của hệ thống trong đầu.

【Cảnh Chiêu làm bồi bàn trong quán ăn đó.】

【Trông Cảnh Chiêu có vẻ rất bận.】

Mặc dù không tận mắt chứng kiến, nhưng nhờ hệ thống miêu tả mà dường như dáng vẻ Cảnh Chiêu mặc đồng phục bồi bàn, di chuyển luôn chân giữa các bàn ăn bằng vẻ mặt lạnh lùng đang hiển hiện trước mắt cậu.

Sau một lúc, giọng hệ thống bỗng to lên:【Hình như quán bọn họ có mấy người ăn cơm không chịu trả tiền!】

【Có người muốn ăn quỵt?】Tống Mộ Phương hỏi lại.

【Phải, Cảnh Chiêu đi về phía cái bàn ăn quỵt đó.】

【Rồi sao nữa?】Tống Mộ Phương hỏi tiếp.

【Cảnh Chiêu đang đòi tiền bọn chúng…… Á á á có người lật bàn! Đánh nhau rồi!】Không nghe ra được rốt cuộc hệ thống đang hưng phấn hay lo lắng nữa.

Nhưng Tống Mộ Phương thật sự rất lo.

Nghe hệ thống tả thì đám ăn quỵt có sáu người, ai cũng cao lớn, Tống Mộ Phương lo lắng thay Cảnh Chiêu.

【Khách khứa trong tiệm bỏ chạy hết rồi!】

【Đánh, đánh, đánh cho Cảnh Chiêu khóc hu hu đi!】

Tống Mộ Phương nghe ra được, 1111 không thích Cảnh Chiêu thật.

Cậu cắn môi dưới, do dự hỏi:【Hai mười một, có nên báo cảnh sát không?】

Hệ thống nghe thế thì chỉ trích Tống Mộ Phương bằng lời lẽ chính đáng:【Cậu, cậu, cậu, có ai làm phản diện độc ác như cậu không? Nam chính bị đánh thì cậu phải vỗ tay mới đúng, chứ không phải muốn gọi báo cảnh sát thay Cảnh Chiêu đâu!】

【Nhưng nếu Cảnh Chiêu xảy ra chuyện thì phải làm sao? Lỡ chăng bị người ta đánh nhập viện, bị thương cực kỳ năng không thể quay lại đi học suốt nhiều ngày.】Tống Mộ Phương giả thuyết:【Vậy điểm sinh mệnh của tôi tính sao đây?】

Hệ thống tự hỏi một chốc, đã bị Tống Mộ Phương thuyết phục:【Cũng phải ha. Vậy cậu gọi đi thì hơn.】Giọng nói còn rất sốt ruột. Dù sao nếu Tống Mộ Phương ngủm thật thì hệ thống trói buộc với cậu cũng không hưởng được lợi ích gì.

*

Khi trận ẩu đả qua quá nửa chặng, có hai cảnh sát bước từ ngoài vào.

Mấy kẻ gây rối ngừng đánh, sau khi tìm hiểu đầu đuôi câu chuyện thì không thể không trả tiền cơm, thậm chí còn phải trả phí tổn thất cho quán ăn vì hành vi đánh nhau.

Cảnh Chiêu chùi máu trên khóe miệng, bắt đầu dọn dẹp bàn ăn bị hư hại, giữ im lặng suốt cả quá trình.

“May là mấy chú cảnh sát tới sớm, nếu không chắc là số lượng bàn ghế bị hỏng còn nhiều hơn.” Chủ quán đứng cạnh cửa quán nói cảm ơn.

“À, anh nhắc đến chuyện đó thì.” Chú cảnh sát nhớ đến chuyện gì đó, chợt mỉm cười: “Lúc nãy chúng tôi đang ở đằng kia thì đột nhiên có một cậu nhóc đang ăn ở quán các anh chạy hồng hộc tới, báo Quán cơm Phạm Phạm các anh có người gây sự, đã bắt đầu đánh nhau rồi. Trông cậu nhóc đó rất ngoan ngoãn, chạy gấp đến nỗi quên lau hai hạt cơm dính trên miệng, đáng yêu lắm.”

Cảnh Chiêu dừng hành động dọn bàn ghế, anh ngẩng đầu, hỏi: “Cậu nhóc mà chú nhắc, trông như thế nào?”

Cảnh sát hồi tưởng, đáp: “Trông khá đẹp, mặc đồng phục của trường trung học số một Dương Thành, chắc vẫn còn là học sinh. Phải rồi, cháu có cần đến bệnh viện kiểm tra vết thương không?”

Cảnh Chiêu lắc đầu, cảm ơn lòng tốt của hai chú cảnh sát: “Cháu không sao.”

Loading...