Tống Mộ Phương trợn tròn mắt.
Cậu khều khều hệ thống trong lòng:【Hai mười một, tôi nghe nhầm à? Cảnh Chiêu nói được ư?】
Dường như hệ thống cũng đang nghi ngờ ống nghe có trục trặc, một lúc lâu sau mới trả lời:【Không, cậu không nghe nhầm đâu.】
Sao có thể như vậy được?
Tống Mộ Phương cảm thấy ảo ma, nhìn chằm chằm mũi chân dưới sàn, chìm vào im lặng.
Nửa ngày sau, cậu nghe thấy giọng nói hơi khàn của Cảnh Chiêu vang lên lần nữa: “Cậu muốn tôi đền bù thế nào?”
Tống Mộ Phương ngây ra, ngẩng đầu lên, nhìn sườn mặt của Cảnh Chiêu: “Tớ vẫn chưa nghĩ ra, đợi tớ nghĩ ra sẽ nói cho cậu biết, được chứ?”
“Được.” Cảnh Chiêu cũng quay đầu qua, ánh mắt hai người chạm nhau.
Tống Mộ Phương nhận ra hướng nhìn của Cảnh Chiêu dời xuống, gấp rút hạ chân, biện minh cho bản thân khi vành tai vẫn đang đỏ au: “Tớ chỉ nhón chân để duỗi người xíu thôi, bị phạt đứng chán quá.”
Cảnh Chiêu ừ một tiếng, chuyển tầm mắt về mấy hình vẽ bậy trên hành lang lần nữa.
Tống Mộ Phương cũng vội dời mắt đi, không dám nhìn Cảnh Chiêu.
Cậu tiếp tục nhìn chằm chằm vào mũi giày trên sàn nhà, chắc là ảo giác nhỉ, có cảm giác như vừa trông thấy Cảnh Chiêu khẽ cười.
Tống Mộ Phương đang yên lặng thất thần thì hệ thống đã im lặng nãy giờ xuất hiện.
【Ký chủ, sau khi suy luận về chuyện vừa mới xảy ra, cuối cùng tôi đã biết tại sao Cảnh Chiêu lại đồng ý sẽ đền bù cho cậu.】
【Tại sao tại sao?】Tống Mộ Phương hỏi dồn, cậu cũng rất để tâm đến chuyện đó.
Hệ thống nói chắc như đinh đóng cột:【Cậu vẫn chưa đủ ác!】
【Còn chưa đủ ác ư? Nhưng tôi đã thấy mình xấu xa lắm rồi.】Tống Mộ Phương lúng ta lúng túng mở miệng, không tưởng tượng được sự tàn ác theo lời hệ thống nói ra sao.
【Có xấu xa, nhưng sự độc ác hiện tại của cậu đa số đều chỉ là khua môi múa mép, vẫn chưa động tay. Tóm lại, cậu còn rất nhiều tiềm năng phát triển.】
Tống Mộ Phương lập tức khiêm tốn học hỏi:【Vậy tôi nên làm thế nào đây?】
Hệ thống 1111 trình chiếu một đống sách bên trong óc của Tống Mộ Phương:【Đây là tài liệu tôi sưu tầm được, cậu có thể tham khảo xem thử nhân vật phụ độc ác trong mấy quyển đó làm như thế nào.】
Tống Mộ Phương gật đầu ừm, ừm, nhấn mở một quyển trong số đó.
Quyển tiểu thuyết đầu tiên tên là《Say đắm tổng tài ác ma》
Tống Mộ Phương lật nhanh đến đoạn phản diện phụ độc ác lên sàn đã được hệ thống đánh dấu.
【Sau bữa tối, Hạ Tình Thiên đụng mặt người phụ nữ được Dục Tân dẫn về.
Người phụ nữ vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, bước đến trước mặt Hạ Tình Thiên tuyên bố chủ quyền: “Người Dục Tân yêu hiện tại chỉ có tôi.”
Hạ Tình Thiên lắc đầu, vu.ốt ve phần bụng hơi nhô lên, Dục Tân từng có bao nhiêu người phụ nữ nhưng người duy nhất ở lại bên người hắn đến cuối cùng vẫn chỉ có cô. Huống hồ, bây giờ cô còn đang mang thai con của Dục Tân.
Người phụ nữ nhìn thấy vẻ mặt không buồn tranh giành của Hạ Tình Thiên, lòng trở nên sốt sắng, giơ tay đẩy cô một phát.
Hạ Tình Thiên hét lên thảm thiết: Á, con tôi!】
Tống Mộ Phương khép quyển sách thứ nhất trong đầu lại.
【Hai mười một, tình tiết này khó quá. Cảnh Chiêu là con trai, không thể nào mang thai được, với lại tôi mà đẩy cậu ấy thì chưa biết cuối cùng hai mới là người té đâu.】
【Quyển tiếp theo, xem quyển tiếp theo đi.】1111 mò ra đống tài liệu này một cách gấp gáp, còn chưa nhìn nội dung trong đó ghi gì, hễ thấy từ khóa liên quan đến phản diện phụ là đánh dấu ngay.
Tống Mộ Phương gật đầu, ấn vào một quyển khác.
Quyển thứ hai:《Vợ cũ báo thù》
【Chị Âm Thiên, chị không đủ tư cách để sinh con cho anh Hoài Ngự, muốn trách thì hãy trách tại sao chị lại xuất hiện bên cạnh anh Hoài Ngự sai thời điểm. Bác sĩ, moi t.ử c.ung của chị ta ra cho tôi!】
Tống Mộ Phương không đọc nổi, che mắt:【Hai mười một, cậu chấp niệm với mang thai con quá vậy. Nhưng Cảnh Chiêu là con trai, thực sự không có t.ử c.ung, cũng sẽ không mang thai được.】
Hệ thống câm như hến, không dám nói một chữ.
Quá rõ ràng, nó cũng đã nhận ra mấy thứ mình tìm được không đáng tin đến cỡ nào.
“Cậu đang làm gì thế?” Cảnh Chiêu đột ngột mở miệng hỏi.
Tống Mộ Phương vô thức đáp: “Tớ đang nghĩ về con của cậu.”
Cảnh Chiêu: “?”
Tống Mộ Phương tự biết mình nói sai rồi, lập tức sửa sai: “Mới vừa nói lộn, tớ nghĩ là cậu không sinh con được.”
Cảnh Chiêu: “…”
Hình như câu này còn sai hơn. Tống Mộ Phương bỏ qua mấy lời nhảm nhí về chuyện mang thai con, nói thẳng: “Thật ra tớ đang nghĩ cách bắt nạt cậu.”
Nói xong còn trợn tròn mắt, tự thấy rất là hung hăng mà trừng Cảnh Chiêu một cái, biểu đạt sự gai mắt với Cảnh Chiêu một cách cộc cằn.
Tống Mộ Phương khá hài lòng với hiệu quả của biểu cảm lần này. Thấy Cảnh Chiêu không lộ vẻ mặt hoang mang thì tiếp tục nghiên cứu cách chính xác để trở thành một phản diện phụ độc ác với hệ thống trong đầu.
Mà sau khi cậu dời mắt đi, vài giây sau đó, vành tai của Cảnh Chiêu cao hơn cậu một cái đầu đang đứng bên cạnh chậm rãi phiếm đỏ.
Đợi đến khi hết tiết, hai người bị thầy hóa kêu lên văn phòng, bị nghiêm khắc phê bình một trận mới được tha.
Tống Mộ Phương về chỗ, lại mở một quyển tiểu thuyết khác. Quyển tiểu thuyết này nom bình thường hơn so với mấy quyển trước nhiều.
【Nữ phụ hẹn Hạ Tuyết Thiên ra quán cà phê, hai người ngồi đối mặt, nữ phụ ném một tấm thẻ ra, giọng nói bén nhọn: “Hạ Tuyết Thiên, cho cô một triệu, cách xa anh Dự của tôi ra!”】
Đoạn tình tiết phía trên có thể tóm gọn bằng mấy chữ “sỉ nhục bằng tiền”.
Giọng hệ thống cao vút:【Ký chủ, mau đập tiền sỉ nhục Cảnh Chiêu! Chắc chắn cậu ta sẽ hận cậu!】
Tống Mộ Phương lẩm bẩm:【Hai mười một, sao tôi lại thấy cách này không chắc ăn nhỉ.】
Hệ thống 1111 trịnh trọng thề:【Không thể nào, chắc chắn là có hiệu quả. Không tin thì cậu tìm đại ai hỏi thử đi.】
【Ok.】
Lục Tư không ở trong lớp, Tống Mộ Phương xoay người một vòng, cuối cùng dứt mắt trên người Lý Bất Ngôn.
Cậu gõ bàn Lý Bất Ngôn để thu hút sự chú ý của cậu ta: “Lý Bất Ngôn, nếu có người muốn sỉ nhục cậu thì cậu sẽ làm gì?”
Lý Bất Ngôn hằm he xoa nắm đấm, cười khẩy hừ hừ: “Có người muốn sỉ nhục tôi à. Nó muốn sỉ nhục thế nào?”
“Đập tiền sỉ nhục.”
Biểu cảm của Lý Bất Ngôn chợt trở nên nghiêm túc: “Chuyện tốt ở đâu ra vậy? Cho tôi theo với!”