Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 89


Chương trước Chương tiếp

Trong chớp mắt, cảm giác hổ thẹn không còn sót lại chút gì. Phương Sam nhận ra mình vẫn quá mức ngây thơ khi dễ dàng tỏ ra cảm thông với một lão đại như vậy.

 

Ánh mắt Ngụy Tô Thận lảng tránh mà tập trung vào khuôn mặt mỹ nhân, ám chỉ Phương Sam đó mới là trọng điểm.

 

Cảm thấy ký chủ còn mang theo rất nhiều bí mật không muốn người khác biết, Phương Sam tạm thời đặt sự chú ý vào chính sự, chuẩn bị sẽ thâm nhập đào móc sau. Bắt đầu hỏi cặn kẽ: "Người ra lệnh treo thưởng, ngươi biết bao nhiêu?"

 

Khuôn mặt mỹ nhân lắc đầu.

 

Phương Sam thở dài tiếc nuối.

 

Ngụy Tô Thận cảm thấy khó hiểu, Phương Sam lại dễ dàng tin vào lời của đối phương như vậy.

 

"Dữ liệu viết hết trên mặt," Phương Sâm chỉ vào một chỗ trong đó nói: "Nếu như nói dối, vùng này của các ký tự sẽ phát sinh thay đổi."

 

Đối mặt với trường hợp thực tế 'đem tâm tình viết hết lên mặt', Ngụy Tô Thận hỏi nhiều thêm một câu: "Tất cả các hệ thống đều như vậy á?"

 

Phương Sam: "Hầu hết đều vậy."

 

Vì thế, trong thế giới của bọn họ, rất hiếm khi có lời nói dối, mọi người đều tuân theo nguyên tắc có thể động thủ thì tuyệt không nói nhảm.

 

Không hỏi thêm được thông tin hữu ích, Phương Sam vươn tay chuẩn bị trực tiếp kết thúc khuôn mặt mỹ nhân.

 

Chết đã đến nơi, khuôn mặt mỹ nhân ngược lại cất tiếng cười to: "Có trọng thưởng tất có người dũng cảm, rắc rối của các ngươi mới chỉ bắt đầu!"

 

Phương Sam mặt không chút thay đổi: "Một vị diện không thể đồng thời dung nạp nhiều hệ thống, nếu bọn họ thực sự dám đến, không cần ta ra tay, bọn họ sẽ tự bị quy tắc nghiền nát."

 

Khuôn mặt mỹ nhân trào phúng: "Cái gọi là quy tắc, chẳng qua là lời dối trá mà kẻ thượng vị bịa đặt ra để duy trì trật tự mà thôi."

 

Chỉ là việc ra vào các vị diện khác cần phải trả giá khá nhiều, cho nên không có hệ thống nào dễ dàng hành động.

 

Thần thái của hắn hết sức trêu tức, nhưng không nhận được phản ứng như mong đợi. Phương Sam bình thản, như thể hắn tin tưởng sâu sắc vào quy tắc vậy.

 

Thấy hắn điềm tĩnh như vậy, ngược lại khuôn mặt mỹ nhân có chút bất an.

 

Phương Sam thở dài: "Đáng tiếc là ngươi không thể thấy được."

 

Nói xong, hắn không có một chút do dự xoắn nát tất cả dữ liệu của khuôn mặt mỹ nhân, cuối cùng chỉ để lại một mảnh mỏng màu đen.

 

Ngụy Tô Thận sờ sờ, cảm giác như đang chạm vào băng đang tan chảy, lạnh và dính.

 

"Đây là chip lưu trữ ký ức của hắn, chứng minh rằng hắn là người *****ên có ý định xấu với ký chủ."

 

Khi Phương Sam chuyển bước, dưới chân lảo đảo một cái, cúi đầu nhìn xuống thì thấy Phương Xán vẫn còn đang bất tỉnh. Lúc này hắn mới nhớ tới còn có người khác tồn tại trong phòng.

 

Sự đồng cảm không nhiều của hắn nổi lên, vỗ vỗ vào mặt của Phương Xán: "Tỉnh lại đi."

 

Phương Xán cảm thấy đau đầu như búa bổ, mở mắt ra nhìn thấy trần nhà của khách sạn, trong nháy mắt không phản ứng kịp mình đang ở nơi nào.

 

"Chỗ này không thu nhận người không có phận sự."

 

Giọng của Phương Sam làm hắn ta phục hồi tinh thần lại, trải qua hai tầng ***** khi bị chiếm đoạt cơ thể và ý thức làm cho Phương Xán lập tức bật dậy, nhìn quanh trái phải: "Ba của tôi đâu?"

 

"Về rồi."

 

Khóe miệng Phương Xán giật một cái, dù không mong đợi giữa bọn họ có thể diễn ra một màn phụ từ tử hiếu, nhưng tai vạ đến nơi mỗi người tự bay thì có hơi quá đáng quá.

 

Phương Sam bổ sung: "Chỉ là đi về phòng mình."

 

Sắc mặt Phương Xán lúc này mới trở nên khá hơn một chút: "Con quỷ đó..."

 

"Không phải là quỷ," Phương Sam cũng lười giải thích, chỉ nói: "Bây giờ có thể rời khỏi khách sạn rồi."

 

Phương Xán do dự: "Cảm ơn các anh lần này."

 

Phương Sam mỉm cười vỗ vai hắn một cái: "Về sau thường xuyên giữ liên lạc."

 

Phương Xán cảm thấy cái vỗ vai đó như có sức mạnh ngàn cân.

 

Phương Sam hỏi: "Công ty của các anh ở thành phố nào có đông người nhất?"

 

Phương Xán nghi ngờ nhìn hắn, nhưng việc này cũng không phải là bí mật, vẫn trả lời: "Ngoài thành phố này, còn có An Sóc gần đây."

 

Nghe thấy hai chữ "gần đây," Phương Sam càng hài lòng: "Môi trường ở An Sóc khá tốt, buổi biểu diễn hài kịch lần sau tôi sẽ tổ chức ở đó."

 

Phương Xán biến sắc... Đây là ám chỉ rằng mình phải tiếp tục tổ chức cho toàn bộ công ty đi xem?

 

Phương Sam nói đến đó thì ngừng, không nhẹ không nặng nói một câu: "Anh là một người thông minh, biết nên làm như thế nào."

 

Người ở dưới mái hiên, Phương Xán tất nhiên không thể từ chối thẳng thừng. Vì đã thoát khỏi sự quấy rối của thế lực tà ác, hắn còn nhiều thời gian để chiêu mộ kỳ nhân dị sĩ, đến lúc đó cũng không cần phải chịu sự kiểm soát nữa.

 

Phương Sam nhận ra hắn trong lòng có quỷ, chỉ cười không nói.

 

Đợi đến khi Phương Xán rời đi rồi, hắn mới cười nói với Ngụy Tô Thận: "Đợi nhiệm vụ lần này hoàn thành, chúng ta có thể 'giết lừa khi hết gạo'."

 

Ngụy Tô Thận gật đầu, biểu thị đồng ý: "Đúng lúc tôi có khá nhiều kẻ thù ở An Sóc, thả ra một số thông tin nửa thật nửa giả, bọn họ chắc chắn sẽ cam tâm tình nguyện mua vé đến chê cười."

 

Phương Sam nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu: "Phương pháp này, ký chủ dự định dùng trong bao lâu?"

 

Ngụy Tô Thận: "Cho đến khi nhiệm vụ hoàn thành."

 

"......"

 

Những biến cố gần đây cũng mang lại một vài lợi ích, ít nhất là Phương Sam và Ngụy Tô Thận không cần phải ở khách sạn nữa. Khi chuyển lại vào biệt thự, Phương Sam có loại cảm giác thân thiết đã lâu được trở về nhà.

 

"Cuối cùng đã về nhà."

 

Ngụy Tô Thận nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn: "Đây là nhà của tôi."

 

Phương Sam không để bụng, chỉ phất tay: "Cũng giống nhau thôi, đừng có tính toán chi li."

 

Sống trong một căn phòng nhỏ bé, làm sao so sánh được với việc nằm trên chiếc giường siêu lớn siêu thoải mái.

 

Dì Trương giúp họ mang hành lý vào nhà, chỉ có một mình nhóc mập ra ngoài tỏ ý hoan nghênh.

 

Nhận được ánh mắt từ Ngụy Tô Thận, nhóc mập mở miệng nói: "Cha sĩ diện, sẽ không chủ động gặp anh đâu."

 

Điều Ngụy Tô Thận nghi ngờ cũng không phải là việc Ngụy Diệp không ra ngoài, mà là việc cậu em ngốc của mình lại chủ động đi ra đón tiếp.

 

Nhóc mập làm mặt nịnh nọt nói: "Em đã nhờ dì Trương chuẩn bị sẵn cơm nước."

 

Ngụy Tô Thận không để ý đến cậu ta, bước thẳng vào trong nhà. Nhóc mập đi theo sau hỏi: "Nói cho em biết chuyện tình giữa Phương Tinh Hải và cha đi."

 

Vừa bước vào nhà, Ngụy Tô Thận đã lạnh lùng khóa cậu ngoài cửa, cuối cùng vẫn là quản gia phải ra mở cửa cho cậu vào.

 

·

 

Trong căn phòng rộng rãi và sáng sủa, Phương Sam vừa cắn hạt dưa vừa tán gẫu với Ngụy Tô Thận: "Có lẽ hệ thống của Trần Băng Anh cũng đã nhận nhiệm vụ treo thưởng."

 

Ngụy Tô Thận lại nghĩ đến chuyện khác: "Các hệ thống khác không thể nhập vào thân tôi à?"

 

Bằng không, tại sao lại yên tĩnh như vậy trong khách sạn.

 

Phương Sam gật đầu, cười đầy ẩn ý: "Anh và tôi đã có thỏa thuận, không ai có thể chui qua được lỗ hổng này." Hắn ngừng lại rồi nói thêm: "Nếu lúc đầu ký chủ có suy nghĩ khác, có lẽ sẽ là một câu chuyện khác."

 

Ánh mắt của Ngụy Tô Thận đọng lại ở một chỗ, nghĩ đến việc hệ thống của Trần Băng Anh từng lén lút tìm đến đề nghị ký kết khế ước khác, ánh mắt anh hơi hơi lóe lên, có lẽ mục đích thực sự của đối phương là lấy mạng anh.

 

Phương Sam không làm gián đoạn suy nghĩ của anh, nở một nụ cười rực rỡ, dưới ánh mặt trời, đủ để khiến người khác thất thần.

 

Ngụy Tô Thận lại bắt được phần thâm ý trong nụ cười này, hơi nhướng mày : "Thảo nào."

 

Phương Sam làm như không nhận thấy ánh mắt của anh: "Thảo nào cái gì?"

 

Ngụy Tô Thận: "Từ khi vừa mới bắt đầu, cứ cách mỗi một thời gian ngắn, cậu lại cố ý ám chỉ... lòng trung thành là một đức tính tốt đẹp."

 

Không ngờ anh lại nghiêm trang nói ra câu này, Phương Sam như bị chính mình làm sặc, tằng hắng một cái, qua loa lấy lệ nói: "Ký chủ hiểu là tốt rồi."

 

Nói rồi hắn bất ngờ cúi người xuống gần sát vào: "Chắc chắn anh đã cho người lén lút theo dõi Trần Băng Anh."

 

Bị ánh mắt này nhìn chòng chọc, Ngụy Tô Thận gật đầu.

 

Phương Sam bi thương che mắt... hết cứu rồi, cái thiết lập quý công tử nghịch tập triệt để không thể đặt trên người Ngụy Tô Thận, từ đầu đến cuối anh ta vẫn chỉ là một tổng tài bá đạo.

 

Lắc đầu rồi nén lại sự tiếc nuối, hỏi: "Cô ấy gần đây đang làm gì?"

 

Vốn đã không quan tâm đến người này, nhưng lại bị nhiệm vụ treo thưởng khiến phải chú ý.

 

Ngụy Tô Thận nhìn hắn một cái: "Thực sự muốn biết?"

 

Trực giác nói không phải là chuyện tốt, nhưng Phương Sam vẫn gật đầu.

 

Ngụy Tô Thận: "Cô ấy gần đây rất gần gũi với Đỗ Hồng, dường như đang bàn cách làm sao đối phó với cậu."

 

Phương Sam chỉ vào mình: "Tôi?"

 

Ngụy Tô Thận gật đầu chứng minh hắn không nghe nhầm.

 

Phương Sam tức giận mà cười: "Tại sao lại là tôi?"

 

"Tôi và Bùi Dương mới hợp tác một hạng mục, ở một mức độ nào đó đã đụng chạm đến lợi ích của Đỗ gia."

 

Phương Sam: "Đỗ gia không phải làm chính trị sao?"

 

Ngụy Tô Thận cong khóe miệng, không biết là đang cười ai: "Họ cũng lén lút có nguồn tài chính riêng."

 

Phương Sam đứng dậy uống một ngụm trà để trấn tĩnh: "Liên quan gì đến tôi?"

 

"Khắp bầu trời đều là tin đồn về chúng ta ," Ngụy Tô Thận nói: "Tổn thương người yêu thương là một cách trả thù, có thể trong mắt một số người đó chính là con đường tắt."

 

Phương Sam cảm thấy trong lòng lộp bộp một tiếng: "Ký chủ chuẩn bị làm gì?"

 

Ngụy Tô Thận: "Bóp chết nguy hiểm từ gốc."

 

Ánh mắt của Phương Sam khẽ động: "Làm theo ý đối phương thì sao?"

 

Ngụy Tô Thận nhíu mày, Phương Sam thì có vẻ đã quyết định chủ ý: "Không vào hang cọp sao bắt được cọp con."

 

Thấy Ngụy Tô Thận vẫn chưa lập tức tỏ thái độ, Phương Sam nhún vai: "Không cần lo lắng về sự an toàn của tôi."

 

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Ngụy Tô Thận mở miệng nhắc nhở: "Đừng làm ra động tĩnh quá lớn."

 

So với vô số dụng cụ bảo mệnh mà Phương Sam giấu trong lòng, nghĩ cũng biết người xui xẻo sẽ là ai.

 

"Để lại người sống." Nghĩ đi nghĩ lại, anh lại nhắc thêm một câu.

 

Phương Sam trợn mắt nhìn anh: "Tôi biết chừng mực."

 

Thay vì gặp chiêu phá chiêu, không bằng giải quyết một lần cho xong.

 

Dụ rắn ra khỏi hang, không thể thiếu phải đi ra ngoài một mình nhiều hơn, mấy ngày nay hành trình của Phương Sam cứ như một thiếu niên ôm mộng làm ngôi sao đang chờ được phát hiện, đi đi lại lại trước các cửa hàng trên phố. Khác biệt duy nhất là vì dung mạo quá nổi bật, không thể không đeo khẩu trang.

 

Sự nổi tiếng của Ngụy Tô Thận khiến hắn cũng trở thành đối tượng được phóng viên chú ý.

 

Tất nhiên, Phương Sam không phải hoàn toàn rảnh rỗi, thỉnh thoảng hắn lại cúi đầu liếc nhìn điện thoại, trên đó đang phát video tướng thanh.

 

Buổi biểu diễn tiếp theo đã được ấn định vào cuối tháng, có rất nhiều công việc chuẩn bị cần phải hoàn thành.

 

Tâm trí hắn không hoàn toàn tập trung vào việc học thuộc kịch bản, trong đầu hắn còn đang suy nghĩ rất nhiều vấn đề, ví dụ như Đỗ Hồng sẽ để lại đường lui nào.

 

Nhà họ Đỗ dù có thực lực mạnh đến đâu cũng không thể tùy tiện đắc tội với Ngụy Tô Thận.

 

Trần Băng Anh hiện tại đang đi cùng Đỗ Hồng, cô ta đóng vai trò gì trong chuyện này?

 

Ôm trong lòng nhiều thắc mắc, không biết đã đi đến cuối phố từ lúc nào, Phương Sam suy nghĩ một chút, không quay lại đường cũ mà rẽ vào một con đường vắng.

 

Vừa đi được hai bước, một chiếc xe dừng lại trước mặt. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt đẹp trai: "Có muốn cùng uống một ly trà chiều không?"

 

Không giống như dự đoán sẽ bị bắt cóc thô bạo, Phương Sam hơi nhướn mày, biểu hiện ra nghi ngờ vừa đủ.

 

Đỗ Hồng: "Có thể có chút đường đột, nhưng tôi có chuyện rất quan trọng..."

 

Lời còn chưa nói hết, liền phát hiện bên cạnh nhiều hơn một người, Phương Sam: "Xuất phát thôi."

 

"......"

 

Phương Sam thúc giục tài xế: "Nhanh lên, lái xe đi."

 

Bầu không khí bên trong xe rất trầm mặc, Đỗ Hồng nhìn hắn uốn tới ẹo lui, đột nhiên nói: "Tôi sẽ hoàn trả nguyên vẹn."

 

Chủ động như vậy, trong nháy mắt khó tránh khỏi sinh ra xung động trả ngay cho Ngụy Tô Thận.

 

"Tuyệt đối đừng," Phương Sam mở miệng yếu ớt: "Làm ơn hãy làm tới cùng."

Chương trước Chương tiếp
Loading...