Phương Sam quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Ngụy Tô Thận. "Cậu ta sỉ nhục tôi".
Ngụy Tô Thận: "Lời thô nhưng cũng có lý".
"..."
Học sinh bị tấn công đến nay vẫn còn hôn mê bất tỉnh, học viện đã cử người bảo vệ đặc biệt.
Viện trưởng ngoài dự đoán của mọi người lại rất điềm tĩnh, ít nhất ông không ngay lập tức công bố việc Triệu Thiên Thần là nội gián. Thay vào đó ông ban hành một loạt các quy định đặc biệt, tăng cường chế độ kiểm soát việc ra vào.
Học sinh nhạy cảm thì phát giác đã có chuyện gì đó không ổn, tuy không có manh mối, nhưng hoặc ít hoặc nhiều điều đề cao cảnh giác.
Những ngày tiếp theo đó, học viện vẫn chìm trong sự yên bình bất thường.
"Triệu Thiên Thần này đúng là ngoài dự đoán của tôi". Phương Sam đang ăn được một nửa, dừng lại suy nghĩ. "Tưởng đâu hắn sẽ biết rèn sắt ngay khi còn nóng chứ".
Khóe mắt của Ngụy Tô Thận thoáng nhìn qua hình ảnh hệ thống đang nhai cánh hoa, đặt tay lên trán để ngăn gân xanh nhảy nhót. "Tôi nhớ cậu thích ăn những thực phẩm rác rưởi".
Phương Sam cũng không ít lần ăn vụng đồ ăn vặt của Nguỵ Tô Bùi.
"Đó là bản tính của tôi". Phương Sam thẳng thắn trả lời.
Nhưng hiện tại, mọi hành động của hắn đều phải chịu trách nhiệm với hình tượng mà mình đang xây dựng.
Ngụy Tô Thận. "Tôi có nên khen cậu rất có đạo đức nghề nghiệp không?"
Phương Sam gật đầu. "Gần đây không có chuyện gì, ký chủ có thể đi ra ngoài thu thập cho tôi ít sương sớm không?"
Ngụy Tô Thận cười lạnh nói. "Đừng có mà mơ".
Khi cả hai vẫn còn đang nỗ lực để đạt được nhất trí trong vấn đề sương sớm, tiếng gõ cửa hợp thời ngắt ngang hết thảy.
Cánh cửa chỉ khép hờ, sau khi Ngụy Tô Thận nói câu mời vào, một nữ sinh vô cùng xinh đẹp đi tới. Khi cô chứng kiến cảnh tượng Phương Sam đang ăn cánh hoa ở trước mặt, biểu cảm của cô trở nên kỳ quặc.
Phương Sam rất lịch sự, mang đĩa cánh hoa đầy màu sắc đi tới trước mặt cô. "Mời dùng".
Nữ sinh trong nháy mắt lùi ra sau ba bước.
Phương Sam vẫn cố chấp đi về phía trước, nữ sinh vội vàng ném ánh mắt cầu cứu về phía Ngụy Tô Thận.
"Sư tỷ". Ngụy Tô Thận vẫn còn có ấn tượng với cô, lên tiếng chào hỏi.
Mộc Nguyên nhận không nhiều học trò, nhưng đều là những người có thiên phú cao ngoại hình lại tốt, tùy tiện xách ra ngoài một người cũng có thể khiến cho người ta ghen ghét.
Sau khi Ngụy Tô Thận lên tiếng, Phương Sam cũng thu liễm đi không ít, nữ sinh thở phào nhẹ nhõm. "Thầy đang tìm cậu".
Cô là một người hiền lành, trên đường đi còn cố ý căn dặn. "Có lẽ là thầy gọi cậu đến để tu luyện niệm lực, thầy không kiên nhẫn lắm đâu, trong suốt quá trình đừng lơ là".
Ngụy Tô Thận. "Còn phải tu luyện nữa sao?"
Nữ sinh thăm dò hỏi. "Chứ không thì sao?"
Phương Sam trực tiếp trả lời thay Ngụy Tô Thận. "Chỉ uống thuốc thôi thì có được không?"
"... Thực lực do mình tu luyện ra mới càng thêm vững chắc".
Phương Sam. "Uống thuốc thì có tác dụng phụ không?"
"... Tạm thời thì chưa nghe nói".
Phương Sam. "Uống thuốc có tăng tốc độ lên không?"
".... Có".
Phương Sam. "Vậy thì tu luyện để làm gì?"
Nữ sinh giậm chân. "Đương nhiên là phải dựa vào chính mình..."
Nói đến một nửa, cô ngừng lại.
Đúng vậy, tại sao cần phải tu luyện?
Qua một lát, cô đột nhiên lắc đầu thật mạnh. "Thuốc rất quý, ngay cả gia tộc lớn cũng không có bao nhiêu dự trữ".
Phương Sam. "Hóa ra là vậy". Dứt lời hắn vỗ vỗ bả vai của Ngụy Tô Thận. "Anh thật khổ, vẫn phải tu luyện".
Ngụy Tô Thận bình thản nói. "Đúng là lãng phí thời gian."
Bước chân của nữ sinh rất nặng nề, mệt mỏi đưa hai người đến phòng tu luyện của Mộc Nguyên rồi vội vã rời đi.
Mộc Nguyên đang ngồi khoanh chân nhắm mắt, nghe thấy tiếng động, ông mở mắt, nhìn thấy bóng lưng chạy trối chết của học trò mình, lại quay sang dùng ánh mắt dò xét nhìn Ngụy Tô Thận. "Em đã làm gì nó vậy?"
Ngụy Tô Thận. "Chỉ là thảo luận về việc uống thuốc và tu luyện".
Vừa nghe liền biết không phải là chuyện tốt, Mộc Nguyên quyết định né tránh vấn đề này để mình không phải là người đau đầu tiếp theo, ông chỉ vào một chỗ bảo anh ngồi xuống.
Nhìn Phương Sam không đứng đắn, Mộc Nguyên nói. "Cô cũng ngồi xuống đi, coi như rèn luyện tinh thần".
Phương Sam ngồi xuống ngoan ngoãn như một đứa bé, vẻ ngoài của hắn rất dễ đánh lừa người khác. Mộc Nguyên nhịn không được liếc nhìn nhiều thêm một cái, thật sự rất khó liên hệ hình ảnh này với tính cách ác liệt của mộng ma.
Ngụy Tô Thận lại rất bình tĩnh hỏi. "Có phải thầy nhìn thấy nai con hồn nhiên trong mắt cô ấy không?"
Khóe miệng Mộc Nguyên giật một cái.... Đây là kiểu so sánh thần thánh gì vậy?
Phương Sam nở một nụ cười xinh đẹp rực rỡ với Mộc Nguyên.
Mộc Nguyên đang ngẩn ngơ, Ngụy Tô Thận lại nói. "Thầy có thấy đôi môi cô ấy như hoa hồng đang nở rộ không?"
Mộc Nguyên rùng mình, nhưng lại không thể không thừa nhận, môi của Phương Sam đúng là có màu sắc đặc biệt tươi tắn.
Ngụy Tô Thận. "Đó là bởi vì cô ấy vừa mới ăn hoa xong".
Ngón tay của Mộc Nguyên run rẩy hai cái, trầm giọng nói."Tất cả ngồi yên lặng cho tôi".
Phương Sam và Ngụy Tô Thận vẫn rất tôn sư trọng đạo, lập tức khôi phục trạng thái không nói một lời.
Mộc Nguyên rất hài lòng với thái độ của bọn họ, bắt đầu vào chủ đề chính. "Triệu hồi mộng ma chỉ là bước *****ên bước vào con đường tu luyện, mộng ma cùng đẳng cấp thì có rất nhiều, yếu tố quyết định sức mạnh của bọn chúng chính là niệm lực của chủ nhân và thuộc tính tự thân của chúng".
Ngụy Tô Thận lần *****ên nghe có người giảng giải cặn kẽ về những tri thức như vậy, lắng nghe rất nghiêm túc.
Phương Sam cũng hiếm khi im lặng ngồi nghe bên cạnh. "Thuộc tính là gì?"
"Giống như ngũ hành tương khắc, đó cũng là một trong những thuộc tính".
Phương Sam cười tủm tỉm nói với Ngụy Tô Thận. "Không có gì có thể khắc chế được tôi, anh yên tâm đi".
Ngụy Tô Thận khẽ gật đầu, Phương Sam nói ngay tức khắc. "Nhưng mà tôi khắc chồng".
"..."
Phương Sam lại cười càng vui vẻ. "Nói đùa thôi mà".
Ngụy Tô Thận nghĩ về việc vận may của mình đột nhiên chuyển biến kể từ khi hai người gặp nhau đến nay, liếc hắn một cái thật sâu.
Phương Sam lựa chọn không nhìn, tiếp tục chăm chú nghe giảng bài.
Sự kiên nhẫn của Mộc Nguyên tốt hơn rất nhiều so với những gì nữ sinh kia đã mô tả, có lẽ phần lớn là nhờ vào cuộc đối thoại ban đầu. Với ông mà nói, ngay cả Mạc Tu còn có thể chịu đựng được, thì còn thứ gì mà ông không thể chịu đựng?
"Đây là phòng tu luyện mà tôi thường dùng. Bình thường em có thể đến đây để nâng cao niệm lực".
Sự đãi ngộ tốt đột ngột khiến cho người ta nảy sinh nghi ngờ, cũng không phải do Ngụy Tô Thận đa nghi. Mà điều này thật sự không giống như tác phong của Mộc Nguyên.
Có vẻ như Mộc Nguyên cũng nhận ra sự nghi ngờ của anh, mở miệng giải thích. "Viện trưởng nói em là một hạt giống tốt, người có thể nhận được sự tán thưởng của ông ấy không nhiều lắm".
Nếu như tiềm lực của Mạc Tu đã được viện trưởng công nhận, ông đương nhiên sẽ chú ý dạy dỗ kỹ hơn.
Lúc này Ngụy Tô Thận mới thoải mái chấp nhận lòng tốt đột ngột này.
Phương Sam đột nhiên hỏi. "Những ngày yên tĩnh như thế này sẽ kéo dài được bao lâu?"
Mộc Nguyên nghe hiểu ý hắn, lắc đầu biểu thị rằng ông cũng không rõ lắm.
"Không ai biết tâm tư của Triệu Thiên Thần." Mộc Nguyên nhíu mày nói: "Nhưng mục đích cuối cùng của hắn chắc chắn là muốn học viện rơi vào hỗn loạn."
Nếu đối phương tiếp tục tấn công trong bóng tối, còn dễ đối phó hơn. Việc im lặng thế này ngược lại khiến người ta cảm thấy bất an.
Mộc Nguyên nhìn về phía Ngụy Tô Thận: "Học viện sẽ có người chuyên trách xử lý, trong thời gian này em nên tập trung vào việc nâng cao thực lực."
Ngụy Tô Thận gật đầu, đợi sau khi ông rời đi, anh mới bắt đầu trao đổi với Phương Sam.
"Phải tìm cách bắt được Triệu Thiên Thần trước."
Phương Sam cũng đồng ý với anh, thân phận của Triệu Thiên Thần đã định sẵn rằng hắn không thể chỉ là một quân cờ nhỏ vô hại. Những gì hắn biết có lẽ còn nhiều hơn bọn họ tưởng.
Để hoàn thành được nhiệm vụ, Triệu Thiên Thần sẽ là một điểm đột phá rất tốt.
Nhưng hiện tại, hắn ẩn náu quá kỹ, muốn tìm ra hắn không dễ dàng.
Phương Sam mắt sáng lên: "Tôi có một cách có thể thử xem."
Ngụy Tô Thận: "Cách gì?"
"Câu cá đương nhiên phải dùng mồi."
Ngụy Tô Thận: "Triệu Thiên Thần không có nhiều hận thù với tôi, e rằng hắn sẽ không ra tay trực tiếp."
"Ai nói mồi là anh." Phương Sam cười ranh mãnh, sau đó chỉ vào mình.
Ánh trăng sáng trong, đột nhiên từ chân trời kéo đến một mảng mây vừa dày vừa nặng, ánh trăng lẩn khuất sau tầng mây như ẩn như hiện, khiến khung cảnh núi rừng trở nên tối tăm hơn hẳn.
Ngụy Tô Thận dựa vào một tảng đá trơn nhẵn, không thể nhớ nổi đây đã là lần thứ bao nhiêu mí mắt trái của anh giật trong tối nay.
"Đây là cách mà cậu nghĩ ra?"
Phía sau tảng đá, phần lớn cơ thể của Phương Sam chìm dưới nước, có lẽ do nước hồ lạnh lẽo mà da thịt hắn đông lạnh đến mức trở nên tái nhợt hơn.
Chỉ lộ ra phần trên xương quai xanh, hai tay Phương Sam không ngừng vẫy nước, cổ tay còn cố tình buộc một chiếc chuông nhỏ màu đỏ.
Khi hắn cúi đầu cười khẽ, chuông rung rinh một cái, Phương Sam bơi đến bên bờ, chọc chọc vào eo của Ngụy Tô Thận: "Nghe tiếng cười như chuông bạc của tôi đi."
Ngụy Tô Thận bị tiếng cười của hắn làm cho hoa mắt váng đầu, xua tay ra hiệu dừng lại.
Phương Sam: "Triệu Thiên Thần với tính cách muộn tao, chắc chắn sẽ không chịu nổi mà đến lén xem tôi tắm."
Ngụy Tô Thận dùng sức đè lại mi tâm, lần *****ên đứng ở lập trường của tà ma mà nói: "Hắn chỉ là một tên nội gián, không phải kẻ biến thái."
Phương Sam: "Anh không phải cá, sao anh biết cá vui?"
Dừng một chút, hắn thong thả nói tiếp: "Huống hồ, không ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn khi tôi đang tắm."
Ngụy Tô Thận tự nhận rằng trong quá trình chung sống, anh đã đủ hiểu hệ thống, nhưng vào ngay hôm nay anh mới nhận ra, Phương Sam khác với người bình thường, luôn ở trong trạng thái không ngừng tiến hóa.
Phương Sam tiếp tục chọc vào eo anh từ phía sau, Ngụy Tô Thận là một người đàn ông bình thường, việc bị đụng chạm liên tục khó tránh khỏi có phản ứng, cuối cùng anh không nhịn được quay đầu lại nói: "Cậu đứng đắn một chút đi."
Phương Sam vuốt tóc, cố gắng làm cho những sợi tóc phản chiếu ánh sáng bảy màu dưới ánh trăng, kết quả tất nhiên là thất bại.
Hắn thất vọng khe khẽ thở dài, không phục mà ném ra một ánh mắt quyến rũ.
Ngụy Tô Thận cảm thấy mình hết thuốc chữa rồi, anh thực sự có thể hiểu được hệ thống đang cố gắng để đạt đến hiệu quả gì.
Phương Sam không trêu chọc anh nữa, dựa vào phía sau tảng đá đó, lẩm bẩm nói: "Một, hai..."
Biết không nên hỏi, nhưng cuối cùng Ngụy Tô Thận vẫn mở miệng: "Cậu đang đếm gì đó?"
Phương Sam: "Sức hấp dẫn khi ướt át thế này, tôi không tin hắn có thể cưỡng lại quá một trăm giây."
Nói thêm nữa cũng vô ích, Ngụy Tô Thận để mặc hắn làm ầm ĩ. Khi Phương Sam đếm đến chín mươi chín, hắn đột ngột dừng lại, ánh mắt hướng về một nơi nào đó trong rừng, môi mỏng khẽ mở: "Đến rồi."
Theo niệm lực tăng lên, các giác quan của Ngụy Tô Thận ngày càng nhạy bén, anh có thể cảm nhận rõ ràng luồng gió thổi qua một chỗ nào đó đã ngừng lại trong giây lát.
Phương Sam vươn cánh tay *****: "Thay đồ."
Để tiết kiệm thời gian, Ngụy Tô Thận không đôi co với hắn, tiện tay nhặt một bộ quần áo phủ lên người hắn. Phương Sam uốn éo người không vui nói: "Đây là áo ngoài."
Ngụy Tô Thận liếc nhìn bờ bên kia với ít nhất năm, sáu lớp áo váy, mặt không cảm xúc nói: "Cứ tạm thời thế đã."
Mặc dù ở giờ phút quan trọng này, Phương Sam vẫn không quên duy trì vẻ đẹp của mình, hắn cố tình chọn cách đi chân trần lên bờ, mỗi lần cười một tiếng lại rung chuông một cái.
Một tiếng cười sang sảng đồng thời theo theo gió mà đến: "Không hổ danh là người tôi để mắt đến, đủ hấp dẫn đấy."
Phương Sam lại cười một cách quyến rũ.
Có thể thưởng thức loại ' Tiếng cười như chuông bạc ' này, Ngụy Tô Thận nhận ra mức độ biến thái của Triệu Thiên Thần có thể đã vượt qua giới hạn tưởng tượng của con người.
Vài chiếc lá vì chấn động mà rơi xuống, một bóng người cao gầy không biết từ khi nào đã đứng dưới gốc cây xa xa.
Phương Sam bình thản nói: "Lâu ngày không gặp, nhớ anh nhiều."
Triệu Thiên Thần đáp: "Một ngày không gặp, như cách ba thu."
Lấy định lực của Phương Sam, hắn cũng không chịu nổi những lời tâng bốc phát ra từ phế phủ khiến người ta nổi da gà này, nhịn không được quay sang nhìn Ngụy Tô Thận, nhận xét: "Hệ cấm dục vẫn tốt hơn."
Ngụy Tô Thận không vì lời khen này mà vui vẻ, ngược lại anh cảm thấy nhức đầu hơn.
Phương Sam nhìn lại Triệu Thiên Thần, híp mắt một cái: "Khanh bản giai nhân (nàng vốn là giai nhân) thế nhưng làm tặc?" Cảm khái xong, hắn tiếp tục nói: "Dám chủ động hiện thân, xem ra học trưởng rất tự tin vào thủ đoạn chạy trốn của mình."
Nhưng Triệu Thiên Thần thực sự nên có phần tự tin này, hắn từng thoát khỏi tầm mắt của viện trưởng Học viện Đế quốc một cách oanh liệt.
Triệu Thiên Thần cười nói: "Em bày trò để dụ tôi tới, tất nhiên tôi sẽ phối hợp."
Cùng là sự tự tin, Phương Sam không tự giác lại so sánh với Ngụy Tô Thận một chút, cảm thấy Triệu Thiên Thần còn kém quá xa. Ít nhất, ký chủ của hắn sẽ không bao giờ tự phụ, ngay cả khi chiến thắng trong tầm tay, vẫn sẽ chừa lại một đường lui.
Nghĩ đến đây, Phương Sam càng hài lòng với Ngụy Tô Thận hơn.
Qua thôn này sẽ không còn khách *****, có một số việc có thể cho vào kế hoạch rồi.
Ngụy Tô Thận sóng vai đứng bên cạnh Phương Sam, vô cớ cảm thấy một luồng lạnh lẽo từ lòng bàn chân thấm đến tận tim.
Anh theo phản xạ liếc nhìn Phương Sam, đối phương cũng đúng lúc đang nhìn anh, nở một nụ cười rạng rỡ.
Ngụy Tô Thận nhanh chóng đưa ra phán đoán... Quả thật có chuyện không hay đã phát sinh ở thời điểm mà anh không hay biết.
Triệu Thiên Thần cắt ngang ánh nhìn giữa bọn họ: "Tôi rất ghét em nhìn người đàn ông khác."
Phương Sam thu lại nụ cười phóng túng, tiến lên vài bước: "Học trưởng không sợ có mai phục sao?"
Triệu Thiên Thần bình tĩnh nói: "Tôi đã theo dõi hai người từ khi rời khỏi học viện."
Phương Sam lại hỏi: "Học trưởng những ngày qua ở đâu?"
Triệu Thiên Thần: "Ký túc xá."
Phương Sam hơi ngẩn ra, to gan lớn mật không ngoài như vậy.
Lẩn trốn trong học viện đã đủ điên rồ, hắn thậm chí còn trở lại ký túc xá của mình.
Nếu không phải vì đứng ở phe đối lập, có lẽ Phương Sam sẽ rất thưởng thức tính cách này.
Triệu Thiên Thần cũng thở dài tiếc nuối nói: "Thật tiếc vì em không phải là mộng ma của tôi."
Lúc này, ánh mắt hắn nhìn Ngụy Tô Thận như nhìn một kẻ sắp chết.
Phương Sam lùi lại một bước, trốn sau lưng Ngụy Tô Thận, che miệng cười trộm: "Anh bị hắn coi thường rồi."
Ngụy Tô Thận vẫn là dáng vẻ điềm tĩnh như thường, dường như không bị ảnh hưởng chút nào.
Ánh mắt Triệu Thiên Thần trở nên nghiêm nghị, đôi khi cảm xúc của con người không có lý do, giống như hắn đối với Mạc Tu, ngay từ lần đầu gặp đã có cảm giác thù địch vô cớ. Nếu phải nói tỉ mỉ, có lẽ là do hắn quen sống trái ngược quy tắc, trong khi đối phương luôn toát lên vẻ trầm ổn kỳ lạ.
"Sắp kết thúc rồi." Triệu Thiên Thần thì thầm một câu, như đang nói với Ngụy Tô Thận, cũng như đang tự nói với mình.
Hắn không có bất kỳ dấu hiệu nào, bất ngờ nhìn về phía Phương Sam: "Tôi không muốn trực tiếp ra tay với em."
Phương Sam hơi nhướng mày, từ chối cho ý kiến.
Triệu Thiên Thần ngược lại quay sang Ngụy Tô Thận: "Dùng niệm lực phân cao thấp thế nào?"
Trong giọng nói có chút ý vị lấy lớn bắt nạt nhỏ, Triệu Thiên Thần nhập học trước vài năm, năng lực chắc chắn vượt trội hơn Ngụy Tô Thận.
Nhưng sự chênh lệch sức mạnh rõ ràng ở đây, từ bất kỳ phương diện nào mà nói, hắn đều chiếm ưu thế tuyệt đối.
Ngụy Tô Thận gật đầu: "Có thể."
Phương Sam nghe vậy, cơ thể có chút run rẩy, Triệu Thiên Thần cười như không cười: "Lo lắng cho hắn à?"
Phương Sam nắm chặt tay, đầu hơi cúi xuống.
Trong khi Triệu Thiên Thần còn đang suy đoán cảm xúc của hắn, Ngụy Tô Thận lạnh lùng nói: "Đó là vì hưng phấn."
Khi Triệu Thiên Thần còn chưa hiểu chuyện gì, Phương Sam đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy sự phấn khích không thể che giấu: "Cuối cùng cũng đến lúc... Hai thiên chi kiêu tử vì tranh đoạt tôi mà quyết đấu."
"......"
Phương Sam: "Tôi thích nhất là xem người khác vì tôi mà đánh nhau."
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Triệu Thiên Thần, hắn lắc đầu, biết rằng vừa rồi mình hơi quá trớn.l, hắn nhanh chóng thu lại cảm xúc, nghiêng đầu, cố gắng ép ra vài giọt nước mắt: "Các anh đừng như vậy! Vì em không đáng đâu!"
"......"
......
Lời tác giả:
Triệu Thiên Thần: ... Nhân gian đều không đáng!