Có người trầm mê trong mỹ sắc, có người lại tâm tư xoay chuyển không ngừng.
Ngụy Tô Thận nháy mắt với Phương Sam, ám hiệu ra chiêu "dương đông kích tây" để giật điện thoại.
Nghĩ rằng đây là hậu quả do mình gây ra, Phương Sam quyết định phối hợp. Chuyện đấu tay đôi thì thôi khỏi bàn, vì Ngụy Diệp đang tập trung cao độ, trắng trợn cướp điện thoại từ tay ông chẳng khác nào tự tìm đường chết. Thế nên, Ngụy Tô Thận chỉ có thể đặt nửa hy vọng vào hệ thống, trông cậy vào hắn có thể đánh lạc hướng Ngụy Diệp.
Phương Sam cũng không làm anh thất vọng, hạ đũa xuống, vội vàng không kịp chuẩn bị chỉ ra ngoài cửa sổ nói với Ngụy Diệp: "Nhìn kìa, máy bay!"
Vừa nói, chân vừa khẽ đạp nhẹ vào Ngụy Tô Thận một cái, ám chỉ anh tranh thủ thời gian hành động. Thế nhưng Ngụy Diệp toàn trình mặt không đổi sắc, đồng thời đôi mắt chỉ khẽ híp lại khi thấy hành động bất thường của Phương Sam.
Sau khi kế hoạch đổ bể, Phương Sam ngầm nhún vai với Ngụy Tô Thận, tỏ vẻ đã cố hết sức. Trong mắt nhóc mập, cảnh tượng này chẳng khác gì một cặp đôi đang trao nhau ánh mắt tình tứ. Khả năng cướp được điện thoại vốn đã chưa đến 10%, giờ hoàn toàn bằng 0.
Âm thanh từ điện thoại đã vang lên, hình ảnh theo dõi tối qua đang thong thả phát lại. Ngụy Diệp không tua nhanh tiến độ, chỉ đặt điện thoại ở bên tay trái cách xa Ngụy Tô Thận, liếc nhìn mọi người: "Đứng đó làm gì? Ăn cơm đi."
Cả nhóm đổ dồn ánh mắt vào đoạn video đang phát, thỉnh thoảng nghe thấy những tiếng lẩm bẩm của người đang say rượu. Tư thế ngủ của Từ Mạt không được đẹp lắm, cựa mình không ngừng.
Trần Băng Anh thoáng nhíu mày, thậm chí chuẩn bị đứng dậy trực tiếp rời khỏi. Phương Sam là một người bất cứ lúc nào cũng luôn tìm cách tối ưu hóa lợi ích, dù là lúc này, hắn cũng không quên nháy mắt với Ngụy Tô Thận, ý bảo ăn thêm vài miếng, lát nữa sẽ có trò hay. Thấy Ngụy Tô Thận không động đũa, Phương Sam còn đích thân gắp cho anh một đũa thức ăn.
"Mọi người cứ ăn uống thoải mái." Hắn nói như thể đang tiếp khách trên bàn tiệc, rồi không có tim không có phổi tự mình ngồi ăn tiếp.
Khi hắn thành công gặm hết một cái đùi gà, trong video bắt đầu có âm thanh khác.
Trần Băng Anh giật mình, trực giác mách bảo là bản thân mình, nhưng khi nghe tiếng kêu kinh ngạc của nhóc mập, cô theo phản xạ nhìn lại màn hình. Hai người một trước một sau xuất hiện trong video, theo thứ tự là là Phương Sam và Ngụy Tô Thận.
Hai người bọn họ xuất hiện quá mức đột ngột, thế cho nên Ngụy Diệp cũng chưa kịp phản ứng. Do bọn họ đang thì thầm to nhỏ, trong màn hình chỉ có thể nhìn được cảnh hai người châu đầu ghé tai trò chuyện.
Trần Băng Anh cả kinh suýt đánh rơi chiếc đũa xuống đất, khi thấy Phương Sam ôm ghế nhỏ ngồi ở góc chết của thị giác, mặt cô trắng bệch.
Đang lúc trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi *****, cô phát hiện gương mặt của Phương Sam cũng tái nhợt, lại nhìn sang Ngụy Tô Thận, cũng chẳng khá hơn là bao.
Video vẫn còn ở tiếp tục phát lại toàn bộ tràng cảnh tối hôm qua, dù không nghe thấy thanh âm đối thoại, nhưng có thể đoán rằng hai người bọn họ đang nói cười vui vẻ.
Nhóc mập vốn không tham gia vào, trong lòng thì tiếc hùi hụi. Toàn là người lớn mà sao không nói chuyện to hơn một chút? Cái kiểu này chẳng khác nào treo ngược lòng tò mò của cậu lên cả.
Một lát sau, cộng thêm Từ Mạt, trong video lại xuất hiện thêm người thứ tư.
Trần Băng Anh đi chân trần từ trên lầu bước xuống, tóc dài xõa tung, giữa đêm tối thật sự trông có chút đáng sợ.
Nhóc mập nuốt nước bọt, tình tiết càng lúc càng hấp dẫn rồi. Trần Băng Anh vẫn ngồi yên tại chỗ chưa chịu đi, không phải vì có định lực, mà vì cô đang cố nhớ lại, tối hôm qua nhờ hệ thống nhắc nhở, cô chưa làm chuyện gì quá đáng. Dù Ngụy Diệp có thể đoán ra ý đồ của cô, ông cũng không thể chỉ dựa vào một đoạn video mà cho ra kết luận.
Tự an ủi bản thân mình, nhưng lòng bàn tay cô vẫn tránh không được đổ đầy mồ hôi.
Nhóc mập đột nhiên phun một ngụm nước, Ngụy Diệp đen mặt ném khăn giấy qua: "Làm cái gì mà kỳ cục vậy?"
Nhóc mập luống cuống tay chân lau bàn, nhưng đôi mắt nhỏ thì chẳng thể rời khỏi điện thoại lấy một giây. Chỉ thấy trong màn hình, Trần Băng Anh đang tháo cúc áo của Từ Mạt.
Dù sao tâm tính thiếu niên vẫn còn nông cạn, nhóc mập chỉ nghĩ tới chuyện yêu đương. Trong khi đó, ánh mắt Ngụy Diệp hơi trầm xuống, đoán được ra ý đồ của Trần Băng Anh.
Ngay sau đó đến một cảnh tượng thần kỳ. Khi Trần Băng Anh tháo cúc áo ra, cô dừng lại một lúc, tự lẩm bẩm với không khí, thỉnh thoảng còn vung tay làm vài động tác.
Trông chẳng khác nào một người mắc bệnh tâm thần.
Dưới sự ám chỉ của Phương Sam, Ngụy Tô Thận lắc đầu trong khi vẫn tập trung ăn cơm, đây chính là lý do anh không muốn để hệ thống ở trong đầu mình, kéo dài lâu ngày, việc vô thức giao lưu sẽ khiến anh trông như một kẻ kỳ quặc trong mắt người khác.
Khương Mỹ Linh khẽ nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên người Trần Băng Anh một lúc. Chẳng lẽ cô gái này mắc bệnh tâm thần thật sao?
Nghĩ như vậy, mọi chuyện dường như trở nên dễ giải thích hơn. Nếu không, ai lại dám ba lần bốn lượt tìm cách hãm hại một người có gia thế như Ngụy Tô Thận.
Ngay cả Trần Băng Anh cũng không ngờ rằng hình ảnh của cô trong video lại như vậy.
Tiến độ của video tiếp tục, đã đến cảnh cô chạm vào má Từ Mạt, lúc thì dịu dàng, lúc lại đầy oán hận, hoàn toàn thể hiện như một người mắc chứng rối loạn đa nhân cách.
Một tiếng ho khan vang lên, nhóc mập muốn nhân cơ hội này chen vào một câu.
Thế nhưng, ngay lúc đó, đôi tai thính nhạy của cậu khẽ động — "Hình như con nghe thấy tiếng hôn nhau."
Trong ngôi nhà này, cậu nhóc vốn không có gì đặc biệt, chẳng giỏi thứ gì, nhưng lần này, cậu lại nghe được âm thanh mà ngay cả Trần Băng Anh trong video cũng không nhận ra.
Ngụy Tô Thận cười lạnh: "Xem ra em thường xem mấy thứ không nên xem rồi."
Nhóc mập theo phản xạ cúi gằm mặt, định mở miệng phản bác, đáng tiếc còn chưa kịp nói gì, ánh mắt lại vô tình quét qua màn hình, bắt gặp một cảnh tượng nóng bỏng.
"Anh... hai người...!" Phương Sam đang vùi đầu ăn trong đau khổ, mấp máy môi hỏi: "Bất ngờ không? Thú vị không? Vui không?"
Ngừng lại một chút, hắn bổ sung thêm: "Kích thích không?"
Trong video giám sát, Trần Băng Anh đang tự lẩm bẩm, móng tay cào nhẹ lên da của Từ Mạt, còn bên kia Ngụy Tô Thận và Phương Sam thì đang hôn nhau đến mức trời đất mù mịt.
Cảnh tượng trước mắt quá sức đánh vào thị giác, nhóc mập không biết nên đánh giá ai mới là người không bình thường hơn.
Nhìn lại Phương Sam lúc này, sắc môi dụ người, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, nhưng càng nhìn càng thấy đôi môi hình như sưng lên.
Một tiếng răng rắc vang lên, âm thanh giòn tan khiến tinh thần người ta run rẩy.
Nhóc mập cứng đờ quay mặt sang bên cạnh. Ngụy Diệp tuy vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh thong dong, nhưng đôi đũa trong tay ông đã bị bẻ gãy đôi.
Dùng một ngón tay bẻ gãy đũa, đúng là hành động vô cùng bạo lực!
Trần Băng Anh hoàn toàn không ngờ sự việc lại diễn biến theo hướng này, môi cô mấp máy vài lần, không biết nên lên tiếng trước hay là chờ Ngụy Tô Thận giải thích trước.
Dù da mặt Phương Sam khá dày, nhưng khi nhìn thấy cảnh hôn trên màn hình vẫn tiếp tục, hắn cũng cảm thấy có chút xấu hổ, mở miệng nói: "Xin ngài đừng tạm dừng ngay tại đoạn này."
Ngụy Diệp lạnh lùng đáp: "Không có tạm dừng."
"..." Phương Sam liếc qua màn hình, thấy thanh tiến độ vẫn chầm chậm di chuyển, cười gượng gạo... Không ngờ thời gian hôn lại kéo dài dữ vậy.
Không có gì ngoài việc sức khỏe tim phổi tốt.
"Học bơi đúng là có ích," Phương Sam khẽ thì thầm với Ngụy Tô Thận.
Ngụy Tô Thận trầm mặc.
Ngụy Diệp bên cạnh càng lạnh lùng hơn, nhìn chằm chằm vào Ngụy Tô Thận hỏi: "Đây là lý do con đi đăng ký khóa huấn luyện bơi?"
Cách đây không lâu, ông nghe nói con trai mình tham gia khóa huấn luyện bơi từ trong miệng người khác, lúc đó ông còn cảm thấy kỳ quái, hiện tại xem ra, chắc việc tập luyện nín thở dưới nước đã được vận dụng vào những tình huống như thế này.
Không khí tĩnh lặng đáng sợ.
Phương Sam quay sang Ngụy Tô Thận chỉ chỉ vào mình, người sau lắc đầu.
Phương Sam lại tiếp tục chỉ mình... Tin tôi đi, như vậy chắc chắn có thể giữ được một người.
Ngụy Tô Thận chần chờ một giây, quyết định thử một lần, trấn định nói với Ngụy Diệp: "Là cậu ấy dụ dỗ con trước."
"..." Ba phút sau, trước cửa biệt thự có ba người: Ngụy Tô Thận, Phương Sam, và Trần Băng Anh.
Một lát sau nữa, lại một chiếc thẻ bị ném ra, kèm theo một tiếng quát gọn lỏn: "Cút."
Phương Sam nhìn đồng hồ đeo tay một cái: "Chưa đến thời gian hút xong một điếu thuốc."
Ngụy Tô Thận ấn trán, có lẽ đầu óc anh thật sự bị quỷ mê muội, mới nghe theo kiến nghị của hệ thống.
Người có cảm xúc phức tạp nhất lúc này là Trần Băng Anh, cô có thể đoán được khởi đầu, nhưng không ngờ kết cục lại như vậy.
Phương Sam ngửa đầu nhìn những đám mây đỏ trên trời: "Mặt trời chiều ngã về tây, người đau khổ nơi chân trời."
Ngụy Tô Thận: "... Đó là ánh bình minh."
Phương Sam phẩy tay, tỏ ý không cần chú ý quá đến chi tiết: "Giờ chúng ta nên đi đâu?"
Ngụy Tô Thận mím môi, bước vài bước về phía trước, nhặt chiếc thẻ trên mặt đất lên nhét vào túi mình.
Phương Sam cảm thấy hình tượng tổng tài lạnh lùng hơi nứt vỡ, trầm giọng nói: "Chiếc thẻ này rõ ràng là sự sỉ nhục đối với anh."
Ngụy Tô Thận bình thản đáp: "Tôi chấp nhận."
"..." Trần Băng Anh thèm thuồng nhìn chiếc thẻ kia, tôn nghiêm tính là gì, cô thậm chí còn không cứu cả anh trai ruột của mình, đương nhiên không quan tâm chút tự trọng này. Nhưng khi nghĩ đến cảnh Ngụy Tô Thận nhặt thẻ, trong lòng cô lại dấy lên một cảm giác khinh bỉ.
Cô không nói lời tạm biệt, lường trước hai người kia sẽ không để ý mình, liền quay người chuẩn bị rời đi.
"Bạn học Trần." Phương Sam gọi cô lại.
Trần Băng Anh quay đầu, ánh mắt đầy cảnh giác: "Có chuyện gì?"
Phương Sam cười híp mắt nói: "Không có gì, chỉ là mong bạn thường xuyên liên lạc."
Trần Băng Anh nheo mắt, đáp lại bằng một nụ cười, rồi nhanh chóng bước đi.
Phương Sam tấm tắc nói: "Tiếc là cô ấy không đi giày cao gót, nếu không, phối hợp với tình huống này, tiếng cộp cộp sẽ rất có khí thế."
Ngụy Tô Thận không có nhiều tâm tư như hắn, chỉ thở dài. Mới rời khỏi khách sạn không bao lâu, trong nháy mắt lại bị đuổi ra ngoài.
Phương Sam nói: "Số lần anh hãm hại chú ấy cũng không ít, coi như lễ thượng vãng lai đi." Dùng một loại ngữ điệu trấn an để an ủi.
Ngụy Tô Thận gọi điện cho Arthur đặt phòng khách sạn. Giờ mới chỉ là buổi sáng, lãng phí cả một ngày thì không ổn, hắn bắt đầu cân nhắc có nên đến công ty hay không.
Vị tổng tài 'chuyên nghiệp' này đến công ty, ngoài ý muốn phát hiện hôm nay là ngày nghỉ, toàn bộ công ty vắng ngắt, ngay cả bảo vệ trực cũng có vài phần buông lỏng.
Phương Sam cười nói: "Quý nhân thường hay quên."
Ngụy Tô Thận không nói gì, rời khỏi công ty. Vừa bước ra cửa, bầu trời đang nắng đẹp bỗng đổ cơn mưa nhỏ.
Phương Sam tiếp tục: "Quý nhân ra ngoài thường gặp gió mưa."
Ngụy Tô Thận dừng bước lại nhìn hắn.
Phương Sam vẻ mặt thân thiết: "Có cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng hơn không?"
Ngụy Tô Thận đáp: "Nếu cậu yên lặng thì có."
Có cái tiền đề này, nhận thức thế giới trong mắt anh vẫn còn tươi đẹp.
Phương Sam xì một tiếng nở nụ cười, vỗ vỗ vai Ngụy Tô Thận: "Khi nào anh học được cách đùa để làm tôi vui vậy?"
"..."
"Cùng chung phú quý cùng chung hoạn nạn," Phương Sam nghiêm túc nói: "Tôi sẽ không bỏ mặc ký chủ của mình, anh cứ yên tâm."
Trước khi Ngụy Tô Thận lại bóp trán, lại hỏi: "Trời đẹp thế này, chúng ta nên làm gì để giết thời gian đây?"
Ngụy Tô Thận bị tức đến bật cười, lái xe về phía một khu vực sầm uất, xung quanh có thể thấy không ít cảnh một nhà ba người.
Phương Sam thắc mắc: "Thủy cung?"
Ngụy Tô Thận chậm rãi cười ra tiếng, chỉ về phía con đường trước mặt.
Tấm biển hiệu cách rất xa là có thể thấy, mặt trên có rất nhiều đèn màu nhấp nháy xung quanh, giữa tấm biển là dòng chữ vô cùng nổi bật: Thủy Thiên Địa.
Phương Sam: "... Quán bar?"
Ngụy Tô Thận cười đầy ẩn ý: "Bể bơi."