Trong sấm chớp rền vang, khuôn mặt của Phương Sam được ánh trăng thảm đạm chiếu sáng: "Chúng ta có tình đồng đội kề vai chiến đấu, ký chủ đừng nghĩ đến việc đi tìm mấy bông hoa yếu đuối thả rông ở ngoài kia."
Nói xong hắn vỗ vào chiếc giường mềm mại: "Nhanh lên."
Độc thân quá lâu sẽ bị gọi là chó độc thân, hệ thống này rõ ràng là hóa thạch sống của giới chó độc thân.
Đối mặt với một hệ thống biến thái cấp tổ tiên, Ngụy Tô Thận cười không hề có điềm báo trước: "Ký chủ thật sự mà cậu muốn tìm đã chết, chúng ta cùng lắm chỉ xem như là phu thê nửa đường."
Nghe xong, khóe miệng Phương Sâm khẽ nhếch thành một đường thẳng khắc nghiệt... câu này thực sự đâm trúng tim.
Hắn đánh thức Phương Tinh Hải đang ngủ ngon dưới sàn, không đợi đối phương tỉnh táo lại, dò hỏi: "Một lát nữa thứ đó có thể sẽ bám vào trên người ông hoặc con trai ông."
Phương Tinh Hải nhớ lại ngày đó suýt chút nữa nhảy lầu: "Có thể đồng thời bám vào hai người hay không?"
Phương Sam lắc đầu: "Điều đó sẽ phân tán sức mạnh." Hắn mím môi nói: "Chọn một người, ông hay là Phương Xán?"
Phương Tinh Hải phản ứng kịp: "Không thể đồng thời bảo vệ cả hai chúng tôi sao?"
Phương Sam lạnh lùng nói: "Trừ khi ông muốn ở lại khách sạn này thật lâu."
Phương Tinh Hải hít một hơi sâu, nhanh chóng đưa ra quyết định: "Để tôi."
Phương Sam hơi nhướn mày, dường như không ngờ đối phương lại có tinh thần hy sinh quên mình vì người như vậy.
Phương Tinh Hải vô cùng bình tĩnh: "Nó trẻ hơn tôi, tương lai ... tương lai còn nhiều tiềm năng."
Phương Sam nhìn ông ta với ánh mắt coi trọng một chút, Ngụy Tô Thận đứng bên cạnh bàn thấy thế vậy liền hỏi thêm một câu: "Có nguy hiểm đến tính mạng không?"
Phương Sam lắc đầu.
Nghe thấy vậy, Phương Tinh Hải vốn dĩ đã quyết tâm thấy chết không sờn, lập tức đổi ý: "Để con trai tôi đi đi."
Phương Sam nhìn sang, người sau mặt không đổi sắc nói: "Nó còn trẻ, chuyện này nó chịu được."
Phương Sam thở dài một cách bất lực, hắn gây ra một chút tiếng động, Phương Xán lăn lộn vài lần rồi tỉnh dậy.
Mở mắt ra bỗng nhiên thấy Phương Sam, không khác gì nhìn thấy Sadako bò ra từ trong tivi, Phương Xán sợ hãi đến nỗi lông mi run mạnh, đang định đứng dậy hỏi cho ra lẽ thì một sức mạnh bất ngờ vọt vào trong cơ thể.
Tròng mắt của hắn bị nhuộm dần thành đục ngầu, lần này không chỉ mất đi quyền kiểm soát cơ thể, mà cả ý thức cũng đang từ từ yếu đi.
Dần dần, biểu cảm của Phương Xán xuất hiện thay đổi, trong mắt hiện lên một chút say mê.
Trên bàn gần đó có đặt dao gọt trái cây, bên trái là tay cầm của vali, lúc này dường như bất kỳ vật gì cũng đều có thể trở thành vũ khí.
Phương Sam vẫn đứng không nhúc nhích, không tiếng động giằng co với "Phương Xán" trong bóng tối.
Cách đó không xa, Ngụy Tô Thận nhìn Phương Tinh Hải đang trốn bên cửa sổ, tỏ vẻ khinh bỉ.
Phương Tinh Hải không thấy xấu hổ, ngược lại nói: "Tránh xa ra một chút, thần tiên đánh nhau phàm nhân chịu thiệt."
Trong tưởng tượng của ômg ta, khi trừ ma diệt quỷ đều là gió to nổi lên, đèn bàn và tường lúc nào cũng có nguy cơ sụp đổ rất nguy hiểm. Nếu không phải vì cửa cách xa quá, ông ta đã sớm chạy ra ngoài rồi.
Ngoài dự đoán, cảnh đánh nhau kinh thiên động địa không xuất hiện, toàn bộ quá trình vô cùng yên tĩnh.
Trên người "Phương Xán" xuất hiện vài tia sáng, trong quầng sáng có vài ký tự giống như đom đóm đang lấp lánh, hắn ta bước về phía trước một bước nhỏ, quầng sáng như muốn bao trùm Phương Sam.
Phương Sam thì đắm chìm trong ánh sáng, đôi môi mấp máy, ngón tay làm những động tác kỳ lạ trên không trung, chợt nhìn như đang gõ bàn phím.
Không biết đã qua bao lâu, trong cảm nhận của Phương Tinh Hải, giống như vừa đọc xong một câu chuyện liêu trai, xinh đẹp mà đáng sợ.
Trong trận giao phong, Phương Sam nắm giữ quyền chủ động.
"Phương Xán" lui ra phía sau mấy bước, ngón tay của Phương Sâm kẹp vào cổ họng hắn ta: "Ai phái ngươi đến?"
Phương Tinh Hải nhìn thấy mà đau lòng... đó là thân thể con trai nhà mình nha.
Chỉ thấy trên mặt "Phương Xán" hiện lên một nụ cười kỳ lạ: "Có người nhắn nhủ lại với ngươi, hắn..."
Chưa kịp nói hết câu đã bị Phương Sam thô bạo nhét khăn vào miệng, ngăn người ta nói tiếp.
Lúc này, Phương Sam cười mỉm, giống như một đóa hoa đỏ rực nở rộ, ghé vào tai gã nói với giọng chỉ hai người nghe được: "Ta sẽ từ từ phá hủy mã nguồn của ngươi."
Nói xong, lại lấy khăn ra. "Phương Xán": "Ngươi!"
Phương Sam lại tiếp tục dùng khăn bịt miệng gã, cứ lặp đi lặp lại như vậy, không để người kia nói hết câu.
"Có phải rất gấp hay không?" Phương Sam kéo ghế ngồi xuống, bắt chéo chân, trông như một kẻ lêu lổng: "Mặc dù không biết kẻ đứng sau, nhưng chắc chắn ngươi rất trung thành với hắn, ta nói đúng không?"
"Phương Xán" không thể mở miệng, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.
Phương Sam tiếp tục nói: "Ta đoán hắn chắc chắn đã bảo ngươi mang lời đến để chọc tức ta."
Mỗi chữ nói ra, biểu cảm của đối phương càng thêm khó coi.
Cơ thể "Phương Xán" bắt đầu co giật, Phương Sâm cười lạnh: "Đừng nghĩ bây giờ trốn thoát rồi đổi sang vỏ khác ký sinh, đối với ta mà nói không có gì khác biệt."
Một người không nói được, người còn lại thì nói đến mức không dừng lại được.
Phương Sam dương dương đắc ý: "Cứ không cho ngươi mở miệng, cho gấp chết ngươi." Sau tiếng cười ngạo nghễ, khiêu khích nói: "Để ngươi đến chết cũng không hoàn thành nhiệm vụ."
Phương Tinh Hải đã bước ra khỏi rèm cửa sổ, nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ không tin nổi, trong đời, lần đầu nói một câu từ tận đáy lòng với Ngụy Tô Thận: "Sau này đừng bao giờ yêu chơi rồi bội tình bạc nghĩa nha."
Chết không đáng sợ, sống mà bị sỉ nhục đến chết mới thật sự là đau đớn.
Ánh mắt của Phương Sam chuyển qua trên người Phương Tinh Hải, hắn giật giật ngón tay. Phương Tinh Hải lập tức bước nhanh về phía cửa, khi ra đến hành lang, quay đầu nhìn lại, nụ cười trên mặt Phương Sam đã biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng.
Ông ta là một người cực kỳ thông minh, biết cái gì nên nghe cái gì không nên nghe, lập tức trở về phòng của mình.
Ngụy Tô Thận nhướn mày: "Có cần tôi tránh đi không?"
Phương Sam lắc đầu: "Ký chủ ở đây, để hắn nhìn thấy mà không ăn được, thèm khát chết hắn."
Ngụy Tô Thận không vui vẻ hơn vì hệ thống làm ác đã bị bắt, mà càng nhiều hơn chính là âm thầm lo lắng cho tương lai.
Có thù tất báo là chuyện nhỏ, nhưng trình độ trả thù thật đáng sợ.
Phương Sam không còn vẻ cười cợt vô lại như trước, lần này hắn không dùng khăn bịt miệng nữa, mà trực tiếp vỗ lên ót "Phương Xán" hai cái, rút ra một luồng khí đen.
Ngụy Tô Thận dùng ánh mắt dò xét nhìn một chút, không nói lời nào, Phương Sam liền đoán ra anh đang nghĩ gì: "Bản thể của tôi không phải như thế này."
Vừa nói vừa bấm tay gõ hai cái vào luồng khí đen, từ một đống mờ mịt không sạch sẽ biến thành một khuôn mặt mỹ nhân.
Khuôn mặt đẹp đến tuyệt mỹ nhưng không gợi lên bất kỳ ý nghĩ nào khác, tất cả đều là những ký tự rậm rạp chằng chịt hợp thành, như một mảnh ghép hình từ nhiều ô vuông, nếu như bây giờ có một người bị hội chứng sợ hãi vật thể dày đặc, có lẽ sẽ ngất xỉu ngay lập tức.
Phương Sam không biết đã dùng thủ đoạn gì, khiến các ký tự trên mặt trái tái sắp xếp lại, ghép thành một chữ "tội".
Trong quá trình này, khuôn mặt mỹ nhân méo mó vì đau đớn, âm thanh khàn khàn thoát ra từ cổ họng nghe rợn cả tóc gáy.
Phương Sam không hề có ý định nương tay, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài một hơi, buồn bực nói: "Tặng đầu người à?"
Chỉ với trình độ của con hàng này mà dám làm mưa làm gió dưới mắt hắn.
Ngay cả Ngụy Tô Thận cũng thấy ngạc nhiên, không phải là cuộc chiến cân sức thì cũng thôi, mà trình độ còn chênh lệch quá lớn.
Khuôn mặt mỹ nhân không cách nào dùng vẻ mặt truyền đạt được cảm xúc, giọng nói nghe còn kinh ngạc hơn cả bọn họ: "Ngươi thật sự... giỏi đến thế?"
Phương Sam nhíu mày, nghe như là bị coi thành trái hồng mềm rồi.
Nói xong câu này, khuôn mặt mỹ nhân không nói thêm được lời nào, dù có chịu đựng dằn vặt lớn hơn nữa, cũng chỉ cúi đầu rũ tầm mắt.
Phương Sam cũng không vội, chậm rãi nói: "Ta sẽ không giết ngươi, ngươi là trung thành với người khác, thực sự động thủ chẳng phải giúp ngươi chết có ý nghĩa ư."
Khuôn mặt mỹ nhân không vì lời hắn nói mà cảm thấy may mắn, ngược lại càng thêm sợ hãi.
"Sức sống ngoan cường như vậy, không biết bị xé thành vô số mảnh nhỏ rồi phân tán vào các vị diện khác nhau, liệu co còn sức sống không?"
Hô hấp của khuôn mặt mỹ nhân lập tức trở nên gấp gáp.
Ngụy Tô Thận không biết lời của Phương Sam có hậu quả gì, nhưng nhìn khuôn mặt mỹ nhân sững sờ tại đó, đoán chắc đó là sự dằn vặt cực độ.
"Ngươi không thể làm vậy với ta." Khuôn mặt mỹ nhân đột ngột đối diện với hắn: "Nếu bị tổng bộ phát hiện, ngươi cũng sẽ bị xử tội."
Phương Sam cười ha hả móc ra một viên đá màu trắng sữa, khuôn mặt mỹ nhân kinh hãi: "Lệnh miễn tội."
Chỉ cần không phạm vào tội lỗi ngập trời, dùng cái này có thể tha tội một lần. Vì là đồ dùng một lần, còn cần điểm thưởng cuối năm cao, không tích lũy trăm năm không đủ điểm để đổi. Vì thế thông thường mọi người coi nó như đồ trang trí, không ai thực sự đổi thứ không có lợi lắm này.
Phương Sam: "Trước khi hành động không tìm hiểu kỹ một chút, ta đã làm việc bao nhiêu năm rồi."
Toàn bộ tiền thưởng cuối năm của hắn chủ yếu đều dùng để đổi các vật phẩm bảo mệnh.
Ngụy Tô Thận nhìn thấy cũng cảm thán, từ khi trở về từ vị diện tu chân, Phương Sam đã từng vô tình nói lộ ra miệng là dùng đạo cụ để thoát khỏi sự truy sát của đám đông, hiện tại xem ra đúng là đã tích trữ không ít thứ để bảo mệnh.
Phương Sam nhìn chằm chằm vào mắt của khuôn mặt mỹ nhân: "Năm giây."
Xòe bàn tay ra, dùng đầu ngón tay đếm ngược thời gian cho gã.
Tất cả các ký tự tập trung càng thêm chặt chẽ, khiến cơ mặt của khuôn mặt mỹ nhân có vẻ căng cứng, khi Phương Sam giơ ngón tay cuối cùng lên, gã nhìn thẳng vào khuôn mặt kiêu ngạo kia, cuối cùng vẫn chọn phải khuất phục.
Phương Sam không vội hỏi vấn đề, ngược lại nhìn sang Ngụy Tô Thận trước, chỉ vào đĩa trái cây trên bàn, ý bảo ở bên cạnh hầu hạ.
Ngụy Tô Thận cầm đĩa lên, nhấc rồi đặt xuống, như thể ám chỉ hãy thử ước lượng phân lượng một chút đi.
Phương Sam lấy tay che một nửa khuôn mặt, nhướng mày hai cái... chỉ cần phối hợp, trong vòng một tuần tuyệt đối không gây chuyện rắc rối.
Ngụy Tô Thận suy nghĩ một lúc, tạm tin vào lời nói của hắn, bắt đầu ở bên cạnh lột nho.
Khuôn mặt mỹ nhân kinh ngạc nhìn một màn này, ánh mắt nhìn Phương Sam càng thêm ghen ghét rõ ràng, hắn dĩ nhiên có thể huấn luyện ký chủ nghe lời như vậy.
Phương Sam muốn chính là cái hiệu quả này, đem mình thiết lập thành một hệ thống chiến thắng thống sinh, tiếp tục tàn phá tâm lý của đối phương.
Lại qua mấy giây mới mở miệng hỏi: "Ai phái ngươi đến?"
Khuôn mặt mỹ nhân không chút do dự: "Chính nghĩa."
Phương Sam không chút nương tay bóp nát vài đoạn mã: "Nói tiếng người."
Sau cơn đau đớn cực độ, khuôn mặt mỹ nhân nhắm mắt không còn khiêu khích nữa, một chuỗi số liệu xuất hiện ở trước mặt Phương Sam: "Có một điều ngươi nói sai rồi, chuyện này không liên quan gì đến lòng trung thành."
Phương Sam nhíu mày: "Lệnh treo thưởng?"
Khuôn mặt mỹ nhân: "Có người trên mạng ngầm đã treo thưởng điểm kếch xù, điều kiện là gây tổn thương hoặc tiêu diệt ký chủ mà ngươi đang hợp tác."
Gã đã nghe nói về Phương Sam từ lâu, làm việc không theo lẽ thường, tất cả mọi người chỉ chú ý đến mặt hoang đường của hắn, đối với thực lực của hắn không hẹn mà cùng định nghĩa là cấp bậc cặn bã.
Ánh mắt Phương Sam rét lạnh chết người, có chút hổ thẹn nhìn về phía Ngụy Tô Thận, nhưng người kia lại hạ mắt xuống một nửa, trong mắt dường như cất giấu điều gì.
Phương Sam lập tức cảnh giác, chắc chắn ký chủ cũng có bí mật không thể cho người khác biết.
Ngụy Tô Thận ho nhẹ một tiếng, chủ động nói: "Không cần cảm thấy xấu hổ, cũng có không ít kẻ thù vì tôi mà đối phó với cậu."
Phương Sam nhíu mày... sao hắn không biết chuyện này?
Ngụy Tô Thận nghiêm mặt nói: "Kể từ khi cậu xuất hiện với tư cách là tình nhân, những vụ ám sát nhằm vào cậu không dưới vài chục."
Bất quá là anh đã nhận được thông tin trước, lén lút cho người giải quyết mà thôi.
"......"
.........
Tác giả có điều muốn nói:
Phương Sam: Đặt một flag, trong một tuần không gây chuyện. Mời các vị ở đây giám sát!
Ngụy Tô Thận: A. Cảm ơn các thiên thần đã bình chọn cho tôi~