Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 29


Chương trước Chương tiếp

Edit: Lune

 

Tổ hợp của những người bạn tốt mãi mãi say sưa đến tận rạng sáng.

 

Ngụy Tô Thận không muốn dọn dẹp đống lộn xộn do Phương Sam để lại sau khi say rượu, cách tốt nhất là cùng nhau say.

 

Trong mơ hắn là ngu công dời núi, bị đè tới mức không thở nổi, vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính ngay trước mặt, hơn nửa người Phương Sam đều đè lên ngực hắn, hình như còn có dấu vết ***** dãi.

 

Một đứa bé non nớt, mềm mại, thoạt nhìn đúng là để yêu thương chiều chuộng.

 

Ngụy Tô Thận khẽ mềm lòng, dùng chút sức khẽ đẩy... nhưng không đẩy nổi!?

 

Rõ ràng là hắn đã đánh giá thấp cân nặng của đứa nhỏ mũm mĩm này.

 

Cũng may Phương Sam bị động tác này đánh thức, dụi mắt chủ động bò xuống khỏi người Ngụy Tô Thận, một giây sau đã khôi phục lại trạng thái bình tĩnh khi làm việc: "Buổi sáng tốt lành, ký chủ."

 

"...... Buổi sáng tốt lành."

 

Còn nữa, cậu nên giảm cân đi.

 

Nửa câu sau nói trong lòng.

 

Ngón tay đầy thịt khẽ động, Phương Sam nói: "Tôi vừa mới bấm ngón tay tính toán, hôm nay xuất hiện thất tinh liên châu*, chính là thời điểm tốt để trở về."

 

(*) 七星连珠 - Bảy hành tinh thẳng hàng: Thủy, Hỏa, Thổ, Kim, Trái Đất, Thiên Vương, Diêm Vương.

 

Ngụy Tô Thận "à" một tiếng, chậm rãi mặc quần áo, tuy rằng đây là lần *****ên hắn chấp hành nhiệm vụ, nhưng cũng biết hoàn thành xong là có thể rời đi, theo lý là hôm qua có thể về được rồi, nhưng... liếc sang Phương Sam, đúng là say rượu làm hỏng việc.

 

Phương Sam không hề phát hiện ra, hay nói cách khác là giả vờ như không biết, hỏi: "Có muốn đi xuống chào hỏi 'người nhà' ở đây không?"

 

Ngụy Tô Thận: "Khỏi."

 

Từ khi Phương Sam nói rằng thế giới sẽ tự động lấp lỗ hổng tiếp theo, lược bớt vài chuyện dư thừa cũng tiết kiệm thêm được hơi sức.

 

Trước khi đi, Ngụy Tô Thận nhìn chữ ông Tiêu viết hôm qua: Hư vô.

 

Phương Sam đứng bên cạnh hắn: "Thật ra chữ này có chút thiền ý, đúng sai thành bại chung quy rồi cũng hóa thành hư vô."

 

Ngụy Tô Thận thản nhiên lên tiếng: "Hư vô còn có một loại cảnh giới nữa, đó là đăng phong tạo cực."

 

Phương Sam duỗi nắm đấm, đụng vào bàn tay của hắn: "Có tôi ở đây, việc ký chủ lên làm vua cũng chỉ là chuyện trong tầm tay. Phải biết rằng tất cả ký chủ từng được tôi kéo, bất kể kết cục ra sao cũng đều có thời khắc huy hoàng hô mưa gọi gió."

 

Nghe được lời nói hùng hồn, Ngụy Tô Thận lại nghiêm túc tự hỏi, khi nào về nên sửa mộ giúp ký chủ thật một chút. Lần trước nhận được tài liệu, bên trong có nói người kia được chôn cất qua loa ở vùng ngoại ô phía tây, đến cái bia tử tế cũng không có.

 

Ánh mắt nhìn Phương Sam đầy thương hại, không biết nên đồng cảm với ai thích hợp hơn. Ngụy Tô Thận chủ động mở một chai rượu: "Uống một ngụm cho tỉnh táo."

 

Phương Sam hơi khó tin nhận lấy, thái độ của đối phương quá kỳ lạ, thấy Ngụy Tô Thận không có ý định rút lại mới hài lòng lên tiếng: "Em không hề hối hận khi dành tình yêu đích thực của mình cho ký chủ."

 

Chờ nửa chai rượu xuống bụng y rồi, Ngụy Tô Thận mới hỏi: "Nếu có người ngày nào cũng cung cấp rượu ngon cho cậu..."

 

Phương Sam xua tay, nói một cách nghiêm túc: "Không phản bội ký chủ là đạo đức nghề nghiệp của em."

 

Ngụy Tô Thận cũng không cảm động, lại hỏi tiếp một câu: "Kéo mốc thời gian lùi về trước một chút, chẳng hạn như lúc cậu đang tìm ký chủ..."

 

Phương Sam chân thành đáp lại: "Có đôi khi chuyện yêu ai không phải là điều mà em có thể kiểm soát được."

 

"..."

 

"Khụ khụ." Phương Sam cảm thấy cần phải biện minh cho mình một chút: "Có rất nhiều ký chủ đủ tiêu chuẩn, hệ thống sẽ chọn ra người thích hợp nhất trong số đó, nhưng thỉnh thoảng cũng có chuyện ăn máng khác xảy ra."

 

Cái chai không vặn chặt, Lấp Lánh từ bên trong chui ra, bò thẳng đến chỗ Ngụy Tô Thận, nhưng nửa đường nhìn thấy anh chàng đẹp trai trên tờ lịch lại quay đầu, qua đó cọ xát một lúc mới bịn rịn bò về bên cạnh Ngụy Tô Thận.

 

Nhìn lướt qua Phương Sam còn đang ôm chặt chai rượu, cùng một con sâu dễ dàng bị thu hút bởi sắc đẹp, Ngụy Tô Thận xoa nhẹ ấn đường.

 

Lúc này, Phương Sam mới đặt chai rượu xuống, vẻ mặt nghiêm túc lên tiếng: "Nếu đã bắt đầu hợp tác với nhau, em sẽ không bao giờ bỏ rơi ký chủ. Đây là đạo đức nghề nghiệp cơ bản."

 

Dáng vẻ quân tử ngay thẳng chính trực, nhìn vô cùng động lòng người.

 

Phương Sam lẩm bẩm: "Ký chủ thấy bất an cũng là chuyện bình thường. Tuy em cực kỳ ưu tú, nhưng tư chất của ký chủ cũng tạm được mà, đừng tự coi thường bản thân mình như thế."

 

"... Có thể đi được rồi." Ngụy Tô Thận cắt ngang mấy lời tự khoe khoang của y, mặt mày vô cảm lên tiếng.

 

Phương Sam mỉm cười vỗ tay, giống như một tên nhóc chuyên lừa bịp người ta, lẩm bẩm vài chữ trong miệng.

 

Lúc về thoải mái hơn nhiều so với lúc đi, không còn cảm giác nhẹ bỗng mất kiểm soát, gần như chỉ chớp mắt một cái đã quay về phòng ngủ quen thuộc.

 

Tiếng chim hót ngoài cửa sổ, nhưng âm thanh *****ên hắn nghe thấy là từ Phương Sam.

 

Tiếng thở dài khe khẽ, chứa bao cảm xúc phức tạp bên trong.

 

Ngụy Tô Thận không đoán được y lại đang đa sầu đa cảm cái gì, Phương Sam chủ động mở miệng: "Chưa đủ hoàn mỹ, đáng lẽ khi ký chủ mở mắt ra, trông thấy bốn bức tường sẽ nhớ lại cảnh tượng huy hoàng trong thế giới nhiệm vụ, sau đó cảm nhận được sự chênh lệch rồi bắt đầu chăm chỉ leo lên đỉnh nhân sinh mới đúng."

 

"Xin lỗi." Ngụy Tô Thận thản nhiên đáp: "Tôi không có thú vui tệ hại như vậy."

 

Trong mắt Phương Sam bốc lửa: "Không có chí khí! Bảo sao được có 59 điểm vả mặt."

 

"..."

 

Hôm nay là ngày nghỉ, kết thúc khai giảng kiểu gì Ngụy Tô Thận cũng sẽ nghỉ công việc làm giáo viên, ngoài việc làm thêm ở quán cà phê vào buổi tối thì hắn có rất nhiều thời gian rảnh.

 

Phương Sam: "Nhiệm vụ hàng ngày sắp được làm mới."

 

Đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt trong gương, Ngụy Tô Thận nhíu mày, song cũng nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái tâm lý.

 

Phương Sam nghĩ thầm không thú vị, thật đáng tiếc khi không được đóng vai bác sĩ tâm lý. Những ký chủ trước kia, khi vừa kết thúc nhiệm vụ đều muốn y huấn luyện tinh thần cho, không ai ngoại lệ cả.

 

Thay về quần áo ban đầu, Ngụy Tô Thận lại khôi phục hình tượng doanh nhân thành đạt của mình.

 

Phương Sam đứng trước mặt hắn, hai người nhìn nhau hồi lâu, Ngụy Tô Thận chủ động lên tiếng trước: "Cậu có thể biến về được rồi."

 

Bờ môi Phương Sam khẽ mấp máy, Ngụy Tô Thận mở miệng trước khi y có thêm động tác khác: "Câu thần chú à?"

 

Sau vài lần quan sát, mỗi lần biến hình Phương Sam sẽ cố ý cúi đầu xuống, như kiểu không muốn để hắn nghe thấy y đọc gì.

 

Phương Sam nghiêng đầu, phủ nhận: "Xin ký chủ đừng dùng mấy tình tiết ngây thơ trong phim hoạt hình để suy đoán."

 

Ngụy Tô Thận: "Nói thật, hai chai rượu."

 

Phương Sam: "Được rồi, là khẩu lệnh."

 

Dứt lời, y bình tĩnh nâng cánh tay phải lên, nghiêm túc mở miệng: "666, biến hình!"

 

Chữ cuối cùng vừa bật ra, người tình lẳng lơ mất tích từ lâu lập tức xuất hiện.

 

Ngụy Tô Thận không nói gì.

 

Phương Sam: "... Muốn cười thì cứ cười."

 

Ngụy Tô Thận coi như vẫn còn tốt bụng. Khuôn mặt không biểu cảm quay đi, nếu không phải thấy vai hắn hơi run run thì Phương Sam đã thật sự nghĩ bản thân không bị kỳ thị rồi.

 

Đến khi quay lại, vẻ mặt của hắn đã không còn chút manh mối nào.

 

Ngụy Tô Thận: "Thêm tí ánh sáng nữa có lẽ sẽ đẹp hơn."

 

Phương Sam cười nhạo: "Có hiệu ứng đặc biệt nhưng tôi không phô ra hết."

 

Ngụy Tô Thận hắng giọng, không nhắc lại chuyện thương tâm của y nữa.

 

Trong tiềm thức, hắn thấy hơi tiếc nuối khi bỏ lỡ mấy màn biến hình của Phương Sam. Hắn là người rất khó cười, nhiều lúc xem phim hài từ đầu đến cuối còn chẳng phản ứng gì, có khi nửa đời sau của hắn lại trông cậy vào màn vừa rồi để cười cũng nên.

 

Phương Sam dường như đoán được hắn đang nghĩ gì, ý cười trong mắt tan biến, ánh mắt trở nên sắc bén, tiến độ hắc hóa đã đạt tới 50%.

 

Ngụy Tô Thận dùng rượu cồn để tạm thời gây tê đối phương. Chỉ là lần này, lúc uống rượu Phương Sam sẽ nhìn hắn ẩn ý một lúc lâu, trong nụ cười cũng phả ra hơi lạnh.

 

Trêu nữa chắc sẽ xù lông thật, Ngụy Tô Thận nắm chắc chừng mực, quyết không nhắc đến chuyện biến hình nữa.

 

Giọng điệu của Phương Sam lạnh lùng, nhưng y vẫn làm hết chức trách của bản thân: "Ngoại trừ nhiệm vụ hàng ngày ban đầu, những thứ còn lại ít nhiều sẽ liên quan đến thế giới nhiệm vụ."

 

Ngụy Tô Thận: "Diệt quỷ?"

 

Phương Sam lắc đầu: "Thế giới này chắc không có quỷ, cụ thể thế nào còn phải xem nhiệm vụ mà hệ thống phân phối."

 

Ngụy Tô Bùi lén lút chơi game trong phòng, lúc Ngụy Tô Thận đi ngang qua thì vội vàng dùng sách che lại, giả bộ như "em đang viết luận văn". Người giúp việc trong nhà vẫn dọn dẹp có trật tự như trước, cha mẹ Ngụy Tô Thận hẹn bạn cũ đi uống trà.

 

Mọi thứ vào sáng sớm đều hết sức tốt đẹp, không khác gì ngày thường.

 

Nhưng đối với Ngụy Tô Thận vừa trở về từ một thế giới khác mà nói, không thể tránh khỏi có ảo giác như thể đã trải qua mấy đời.

 

Đang ăn được nửa bữa sáng thì có nhiệm vụ thông báo xuống, tiếng "tích" hôm nay to khác thường, tay cầm đũa của Ngụy Tô Thận khẽ chao đảo, đậu Hà Lan đang kẹp trên đũa lăn luôn vào bát của nhóc mập.

 

"Anh?" Nhóc mập rầu rĩ, thì ra anh cậu cũng có lúc run tay.

 

Ngụy Tô Thận giả vờ như không có gì xảy ra, thản nhiên nói: "Muốn anh sửa luận văn giúp à?"

 

Khóe miệng nhóc mập run rẩy, hối hận khi đã chủ động nói chuyện.

 

Không chú ý đến nhiệm vụ ngay, đã mấy ngày Ngụy Tô Thận không đến công ty nên hắn qua đó trước, ký một vài văn kiện quan trọng rồi mới chuẩn bị rời đi.

 

Arthur gọi hắn lại: "Ông chủ."

 

Ngụy Tô Thận quay người. Làm một cấp dưới đủ tiêu chuẩn, Arthur đã cố gắng hết sức để không nhìn vào những thứ không nên thấy... ví dụ như chàng trai không đứng đắn bên cạnh ông chủ.

 

"Nhà họ Phương bên kia có động tác mới."

 

Năng lực nghiệp vụ của Arthur rất mạnh, việc có thể khiến anh chủ động mở miệng đương nhiên sẽ tương đối khó giải quyết, cho nên Ngụy Tô Thận mới nhẫn nại nghe anh nói tiếp.

 

"Nghe nói vợ chồng Bùi Dương bí mật về nước, nhà họ Phương có ý định mượn sức bọn họ."

 

Bùi Dương cùng thế hệ với cha của Ngụy Tô Thận, hắn cũng được coi là một nhân vật làm mưa làm gió trên thương trường, không chỉ thể hiện ở sự nghiệp mà hôn nhân của hắn lại càng được nhắc đến nhiều hơn.

 

Bùi Dương tuổi còn trẻ đã thành danh, đến gần 40 tuổi vẫn chưa lập gia đình. Sau này, thậm chí còn có những lời đồn mơ hồ nói hắn thích đàn ông, kết quả năm trước đột nhiên lấy vợ, vợ hắn còn rất trẻ, khi ấy mới 25 tuổi. Câu chuyện của họ không đến nỗi bị người đời nói là trâu già gặm cỏ non, nhưng với tác phong nghiêm túc ngày thường của Bùi Dương thì đúng là khiến mọi người bất ngờ.

 

Trong ấn tượng của Ngụy Tô Thận lúc còn học cấp ba, Bùi Dương từng đến nhà chơi, thảo luận về chuyện hôn nhân với cha hắn, khi ấy Bùi Dương chỉ nói bốn chữ: thà thiếu không ẩu.

 

Arthur cũng từng nghe ông chủ nói về chuyện cũ này, giờ nghĩ lại thấy cảm khái vô cùng: "Không ngờ một lần thiếu của hắn lại thiếu đến tận hai mươi năm."

 

Ngụy Tô Thận không để ý nhiều đến đời tư của Bùi Dương: "Nhà họ Phương đưa ra lợi ích gì?"

 

Giao thiệp của Bùi Dương cùng nhà họ Phương không sâu lắm, nếu có đồng ý hợp tác thì e là nhà họ Phương phải bỏ cả vốn.

 

"Gãi đúng chỗ ngứa." Arthur nói: "Nghe nói cô vợ nhỏ của Bùi Dương thích sưu tầm đổ cồ, nhà họ Phương dường như sẵn lòng biếu tặng một bức tranh thư pháp."

 

Nếu đó là một bức tranh thư pháp nổi tiếng được lưu truyền lâu đời, ngàn vàng cũng khó đổi.

 

Ngụy Tô Thận gật đầu: "Tôi biết rồi."

 

Arthur thở phào nhẹ nhõm, ông chủ nói như vậy nhất định là đã có cách ngăn cản.

 

Sau khi Phương Sam vào công ty đã gây ra một chấn động lớn, y cũng không muốn bị người quan sát như con khỉ, cho nên yên lặng đợi Ngụy Tô Thận trong phòng làm việc.

 

Đợi bọn họ nói chuyện xong, Phương Sam đứng dậy rồi rời đi với Ngụy Tô Thận.

 

Arthur rất tinh ý, lấy lý do rèn luyện thân thể mà đi thang bộ.

 

Dù không gian trong thang máy rất lớn, nhưng Phương Sam vẫn dựa vào người Ngụy Tô Thận. Một người lẳng lơ thấu xương, một người mặc âu phục giày da, ai không biết còn tưởng là phim thần tượng hiện đại Mary Sue.

 

"Kí chủ chuẩn bị đối phó thế nào?"

 

Ngụy Tô Thận: "Để cho bố tôi ra mặt."

 

"... Phương Sam khẽ run lên: "Chẳng lẽ anh không muốn dựa vào sức mình để tự giải quyết à?"

 

Ngụy Tô Thận thờ ơ liếc y: "Cổ phần công ty của bố tôi nhiều hơn tôi 10%, vì sao tôi phải ra sức?"

 

Lúc Phương Sam đang cố gắng hàn gắn tam quan bị vỡ nát, Ngụy Tô Thận mới bắt đầu nghiên cứu nhiệm vụ.

 

Nhiệm vụ: Hành y cứu đời.

 

Ghi chú: Không ngừng phấn đấu. Bạn đã có một con sâu độc, xin hãy mau chóng lấy được danh hiệu 'Diệu thủ hồi xuân'. Điều trị cho một người cần giúp đỡ.】

 

Sau khi xem xong, ánh mắt Ngụy Tô Thận mang theo vài phần nghiên cứu sâu xa, nhiệm vụ này đơn giản quá mức, đơn giản đến độ khác thường.

 

Có Lấp Lánh ở đây, có thể nói là chẳng cần tốn mấy sức cũng có thể hoàn thành, nhẹ nhàng quá thật ra lại khiến cho người ta cảm thấy có bẫy ẩn bên trong.

 

Lại nhìn Phương Sam, thấy sắc mặt bất đắc dĩ của y, Ngụy Tô Thận hoàn toàn chắc chắn nhiệm vụ này không đơn giản như bề ngoài.

 

Phương Sam trước hết hỏi một câu: "Ý nghĩa của sinh mệnh nằm ở đâu?"

 

Ngụy Tô Thận: "Rất nhiều."

 

Nụ cười trên mặt Phương Sam biến mất: "Ký chủ không phải là thần, không thể tùy tiện thay đổi việc sống chết của một người, sinh mệnh đều có quỹ tích vận hành riêng của nó."

 

Lấp Lánh từ trong chai chui ra, lắc lư thân mình giống như không hài lòng với cách nói này.

 

Phương Sam không để ý tới nó: "Như bây giờ có người mắc bệnh nan y, ký chủ có thể dùng sâu độc để cứu chữa, nhưng năng lực của sâu độc có hạn, cứu chữa được hay không là một chuyện, nhưng nếu chữa khỏi thì ký chủ đã thay đổi quỹ tích vận hành này rồi."

 

Ngụy Tô Thận: "Nếu thế sẽ thế nào?"

 

"Không nói chắc được." Phương Sam nói: "Nhưng rất có thể ký chủ sẽ bị gắn mác gây ảnh hưởng quá lớn và bị thế giới xóa bỏ."

 

Diêm Vương khiến người ta chết canh ba, anh lại làm người ta sống lại canh năm, không phải muốn đối nghịch cùng thế giới thì là gì?

 

Ngụy Tô Thận cũng không bất ngờ, thật ra còn thấy rất đúng lý hợp tình. Nếu có thể tùy ý dùng năng lực như vậy, chẳng phải gần như có thể xưng thần hay sao.

 

Phương Sam vỗ về sâu độc đang bắt đầu cáu kỉnh: "Lấp Lánh của chúng ta vẫn hữu dụng lắm, chữa bệnh hay vết thương bình thường không phải đắn đo, nắm chắc mức độ nhất định là được."

 

Sâu độc quả nhiên lại trở nên ngoan ngoãn, cọ cọ trong lòng bàn tay y mãi không chịu rời khỏi.

 

Phương Sam: "Có hai cách để đạt được danh hiệu 'Diệu thủ hồi xuân'; một là khởi tử hoàn sinh, hai là lặng lẽ hành y mấy chục năm, chữa vài bệnh ốm đau, sự thay đổi về lượng sẽ dẫn đến sự thay đổi về chất."

 

Ngụy Tô Thận: "Khởi tử hồi sinh không phải đi ngược lại quỹ tích mà cậu nói ban nãy à?"

 

Phương Sam mỉm cười: "Cho nên mới nói, bản thân nhiệm vụ này chính là một mâu thuẫn."

 

Nhìn thoáng qua vẻ mặt thần bí ẩn chút đắc ý kia, Ngụy Tô Thẫn đột nhiên sáng tỏ được điều gì: "Cậu biết lỗ hổng có thể lách qua được."

 

Lời Phương Sam nói cực kỳ chính đáng: "Không có."

 

Hàm ý, lần này tuyệt đối sẽ không thương lượng cho đi cửa sau nữa.

 

Ngụy Tô Thận đoán y vẫn còn ghi hận chuyện ban sáng, nghĩ cách kéo hệ thống từ bờ vực hắc hóa trở về.

 

"Rượu Sherry đặt trước đó chắc cũng sắp đến rồi."

 

Phương Sam chống lại cám dỗ, tác phong chểnh mảng: "Kiến nghị ký chủ cách thứ 2."

 

Vừa nghĩ đến cảnh Ngụy Tô Thận bảy tám mươi tuổi còn phải vất vả khám bệnh cho người ta, Phương Sam cảm thấy còn sung sướng hơn cả uống rượu.

 

Ngụy Tô Thận lấy ra tác phong người làm ăn ra bàn: "Điều kiện."

 

Phương Sam không lập tức từ chối, suy nghĩ kỹ càng mới nói: "Tôi muốn xem anh mặc đồ phụ nữ."

 

Nghe đến đây, Ngụy Tô Thận híp mắt lại, nụ cười trên môi còn rạng rỡ hơn cả nắng xuân.

 

Phương Sam thu một nửa đắc ý lại... này nhìn thế nào cũng thấy hơi giống điềm chuẩn bị hắc hóa.

 

Đánh giá thực lực sau khi hắc hóa của từng người, Phương Sam đổi yêu cầu: "Gọi tiếng ông chủ nghe chút xem nào."

 

"Ông chủ?" Giọng điệu trào phúng, Ngụy Tô Thận chỉ nhả đúng một từ, trong mắt dần lộ rõ tín hiệu nguy hiểm.

 

Phương Sam tưởng hắn cam chịu đang gọi mình, lập tức cười khanh khách, từ tiếng gà mái cho đến tiếng lợn kêu, khiến Ngụy Tô Thận vốn đang trong trạng thái tối tăm, bao ý nghĩ lạnh lẽo trong lòng cũng tan biến ngay tức khắc.

 

Hết cách rồi, dù cho ai nghe được tiếng cười như vậy cũng chỉ biết câm nín.

 

Phương Sam hệt như đứa thần kinh, dưới ánh mắt khó hiểu của bao người, suốt chặng đường từ công ty xuống gara ngầm cười không ngừng nghỉ, đến cuối cùng còn không đứng thẳng được người.

 

"Đỡ, đỡ tôi cái." Vui quá hóa buồn.

 

Ngụy Tô Thận khoanh tay, lạnh lùng lên tiếng: "Mắt cá chân bị bong gân à?"

 

Phương Sam ai u vài tiếng, không để ý đến lời châm chọc trong miệng hắn: "Giúp nhanh cái đi, cười nhiều quá thắt hết cả bụng rồi."

 

Thấy y chuẩn bị muốn ngã ra đất thật, Ngụy Tô Thận mới đưa tay qua đỡ, giận dữ quát: "Lên xe."

 

Phương Sam đứng tại chỗ không có động tĩnh.

 

Ngụy Tô Thận cau mày: "Cậu cứ nhất định phải nổi khùng ở đây à?"

 

Phương Sam uể oải nói: "Cười nhiều quá chân cũng tê rần luôn rồi, vừa tê vừa mềm."

 

"..."

 

Ngụy Tô Thận khiêng cả người y ném vào trong xe, mặt mũi tối sầm, đóng sập cửa xe lại. Phương Sam biết mình đuối lý, hệt như chim cút, ngoan ngoãn thắt dây an toàn vào.

 

Trải qua đoạn nhạc đệm này, vẻ mặt Ngụy Tô Thận suốt đường đi không tốt là mấy, ngay khi sắp vượt quá tốc độ cho phép thì rẽ ngoặt vào công viên.

 

Có vài cảnh vật mang sẵn tác dụng chữa lành cảm xúc, như ghế dài, cây cối, người già đánh cờ, khiến con người ta không nhịn được mà thả chậm lại nhịp sống của bản thân.

 

Ngụy Tô Thận và Phương Sam xuống xe đi bộ, thái độ cuối cùng cũng không lạnh lùng như lúc trước.

 

Phương Sam nhân cơ hội này vuốt lông: "Chuyện nhiệm vụ cứ để tôi lo."

 

Khi y còn đang nói, Ngụy Tô Thận chỉ vào một cái ghế dài, Phương Sam hiểu ý ngồi lên đó, hai người giống như những người bạn bình thường đang trò chuyện với nhau. Bởi vì vẻ ngoài quá nổi bật, người đi ngang qua đều sẽ nhìn nhiều hơn chút.

 

Phương Sam: "Với rất nhiều năm kinh nghiệm làm việc của tôi, đúng là có những lỗ hổng, con đường tắt có thể đi qua được."

 

"Nói trọng điểm."

 

Phương Sam ngồi thẳng dậy, giọng điệu như giải quyết việc chung: "Tìm hiểu chuyện vô sinh một chút."

 

"..."

 

Không để ý đến biểu cảm của Ngụy Tô Thận, Phương Sam nói tiếp: "Từ trình độ nào đó mà nói, điều này cũng được xem như tạo ra sinh mệnh, nhiều lúc còn có thể làm cho một gia đình càng thêm mỹ mãn. Chẳng những không khiến cho thế giới kiêng kỵ, mà có khi còn tích thêm được công đức."

 

Từ khi y mở miệng nhả ra chữ *****ên, hô hấp của Ngụy Tô Thận đã bắt đầu chậm lại rồi.

 

Phương Sam vẫn đang đắm chìm trong trạng thái làm việc, vờ như không thấy, đã thế còn xắn tay áo lên hăng hái nói: "Tiến lên nào! Bàn tay vàng trong làng phụ khoa tương lai!"

 

"..."

 

Chim hót hoa nở, gió thổi qua ngọn cây, không nghe thấy tiếng người.

 

Sự im lặng quá mức khiến Phương Sam phải quay đầu lại: "Sao ký chủ không nói gì?"

 

Trên mặt Ngụy Tô Thận đã không nhìn ra nổi biểu cảm, giọng trầm thấp đáng sợ: "Đổi cách khác."

 

Phương Sam xòe tay, tỏ vẻ bất lực.

 

Ngụy Tô Thận đột nhiên nhớ đến công việc dạy dỗ con người.

 

Phương Sam: "Tôi đã nói từ lâu rồi, ký chủ phải cân nhắc kỹ vật phẩm mang về, nhiệm vụ lần này rõ ràng là nhắm vào sâu độc."

 

Vật sống so với vật chết càng dễ dẫn đến phiền toái hơn, nó sẽ bị phán định là một loại xâm lấn, nhiệm vụ khó tránh khỏi sẽ bị gây khó dễ.

 

Ngụy Tô Thận nghiêm túc hỏi: "Giờ vứt về còn kịp không?"

 

Lấp Lánh lại chui ra khỏi lọ, cuộn tròn một chỗ, tủi thân thành quả cầu nhỏ.

 

Phương Sam chọc vào phần mềm mại nhất giữa người nó: "Anh ấy chỉ đùa thôi."

 

Sâu độc si mê vẻ quyến rũ của người tình lẳng lơ, tất cả ấm ức tan thành mây khói trong giây lát, bị mê hoặc điên đảo bởi giọng điệu dịu dàng của Phương Sam.

 

Ngụy Tô Thận ném sâu độc vào chai, lật ngược lại nhét vào túi, trong thời gian ngắn e rằng khó mà bò ra được.

 

Phương Sam: "Đức hạnh của sâu độc là như vậy đấy, giờ có phải thấy gà trống tốt hơn không?"

 

Ngụy Tô Thận đứng lên: "Về thôi."

 

Phương Sam cảm thấy không đành lòng, chủ động nắm tay hắn: "Ký chủ đừng buồn, anh còn có em mà."

 

Thấy Ngụy Tô Thận vẫn không đáp, y lại nói tiếp: "Chúng mình sẽ sống tốt với nhau cả đời."

 

"..."

 

Đây mới là điều làm người ta buồn nhất.

 

...

 

Ngoài tiềm năng, khả năng thích ứng của con người cũng ngoài sức tưởng tượng.

 

Trong lúc lái xe Ngụy Tô Thận không nói lời nào, khi về đến biệt thự thì hắn đã bình tĩnh trở lại rồi.

 

"Tôi đã bảo Arthur đi tìm người có điều kiện thích hợp, qua hai ngày nữa sẽ tiến hành bí mật chữa trị."

 

Phương Sam lắc lư ngón tay: "Nếu muốn trị, phải chọn người phù hợp nhất, để tôi tiến hành tìm kiếm toàn thành phố."

 

Nói xong còn nhỏ giọng nhắc nhở: "Loại đường tắt kiểu này đi một lần là đủ rồi, nhiều quá e sẽ phản tác dụng."

 

Vẻ mặt Ngụy Tô Thận lạnh lùng: "Cậu lo xa quá rồi."

 

Tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.

 

Phương Sam nhanh chóng xác định được mục tiêu: Lý Hữu Nhàn, 27 tuổi, kết hôn hai năm và chưa có con.

 

Ngụy Tô Thận thấy cái tên này nghe hơi quen.

 

Phương Sam: "Chồng cô ấy là Bùi Dương."

 

Ngụy Tô Thận nhướng mày: "Trùng hợp vậy à?"

 

Phương Sam búng ngón tay: "Những gì được sắp đặt sẵn đều có ý trời cả, nhiệm vụ an bài kiểu gì cũng sẽ liên quan đến ký chủ, có thể thu thập điểm vả mặt."

 

Có đề nghị của y, Ngụy Tô Thận nhanh chóng vạch ra kế hoạch.

 

Ngụy Diệp và vợ vừa mới vào cửa, đã thấy con trai cả ngồi trên sô pha, đang phân tâm xem TV.

 

"Hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây à?" Giọng điệu Ngụy Diệp hơi quái gở, lại còn cố ý nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Khương Mỹ Linh dùng cánh tay khẽ đụng vào ông: "Nghiêm chỉnh chút đi."

 

Không ai hiểu con bằng mẹ, Khương Mỹ Linh nhìn ra Ngụy Tô Thận có việc: "Đang chờ chúng ta à?"

 

Ngụy Tô Thận gật đầu, liếc sang Ngụy Diệp đứng trước người bà: "Bùi Dương về nước, nhà họ Phương đang lôi kéo ông ấy."

 

Ngụy Diệp cười nhạo: "Con muốn để bố ra mặt?"

 

"Đây là chuyện của công ty, đương nhiên con muốn giải quyết cho tốt." Ngụy Tô Thận: "Bố chỉ cần giới thiệu giúp con là được."

 

Ngụy Diệp không trả lời ngay mà dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn hồi lâu, sau đó nói với người giúp việc: "Lấy nhiệt kế đến đây."

 

Tính cách con trai mình thế nào, ông chẳng lẽ không biết... Với tác phong trước giờ của Ngụy Tô Thận, lẽ ra sẽ thấy phiền nếu để ông ra mặt thương lượng với Bùi Dương.

 

Khương Mỹ Linh nhíu mày: "Lấy nhiệt kế làm gì?"

 

Ngụy Diệp nói nhỏ: "Con trai em bị bệnh không nhẹ đâu."

 

Khương Mỹ Linh cười khẽ, chỉ về hướng cửa: "Ra ngoài."

 

Ngụy Diệp giải thích: "Em nghĩ lại kỹ đi, nó sẽ chủ động giải quyết nếu gặp phiền phức chắc?"

 

Khương Mỹ Linh vô thức nhìn qua Ngụy Tô Thận, người kia không chột dạ chút nào: "Con là một phần của công ty, đương nhiên có nghĩa vụ phải tự giải quyết vấn đề."

 

Khương Mỹ Linh vui mừng, con trai ngày càng trưởng thành.

 

Ngụy Diệp: "Loại chuyện nhảm nhí này mà em cũng tin!?"

 

Tâm trạng tốt của Khương Mỹ Linh biến mất, chủ động mở cửa, bảo Ngụy Diệp ra ngoài.

 

Là một người vợ xứng chức quản lý nghiêm, Ngụy Diệp trừng mắt nhìn Ngụy Tô Thận, nói hai câu tán dương, nét mặt của Khương Mỹ Linh mới dần khá lên.

 

Thoát khỏi số phận bị đuổi ra khỏi nhà, Ngụy Diệp hậm hực lên tiếng: "Hai ngày nữa có một buổi lễ khai mạc, bố với con cùng tới tham dự."

 

Nhận được câu trả lời, Ngụy Tô Thận đi thẳng lên tầng.

 

Ngụy Diệp nhíu mày: "Không hợp lý."

 

Khương Mỹ Linh: "Con trai trưởng thành, chịu ra sức thế là chuyện tốt."

 

Ngụy Diệp: "Nói chứ, em tin thật à?"

 

Khương Mỹ Linh thở dài: "Nó là con trai của anh, mọi việc phải nghĩ theo chiều hướng tốt chứ."

 

Ngụy Diệp rất muốn phản bác, chính vì nó là nòi giống của anh nên anh mới biết rõ bản chất gian tà bên trong nó.

 

Ngày khai mạc, Ngụy Tô Thận đưa Phương Sam đi cùng. Lúc ra ngoài, Ngụy Diệp trông thấy Phương Sam, không biết đang suy nghĩ cái gì.

 

"Con đúng là chẳng biết kiêng nể gì." Thật lâu sau, ông mới chậm rãi mở miệng.

 

Ngụy Tô Thận vẫn làm theo ý mình như trước, về phần Phương Sam... cứ ba bước lại lắc mông một cái. Ngụy Diệp thấy vậy, mí mắt nhảy dựng lên, nghĩ thế nào cũng thấy đây không nên là kiểu Ngụy Tô Thận thích.

 

Khương Mỹ Linh chưa bao giờ tỏ thái độ thù địch với Phương Sam, tất nhiên bà cũng không thích Phương Sam. Một chàng trai lăn lộn cùng con trai bà nên bà không có bất kỳ thiện cảm nào cả, nhưng cũng chỉ làm ngơ không nói gì.

 

Nhóc mập hôm nay cũng tham dự, âu phục giấu thịt, cả người đầy sức sống, khác hẳn với hình tượng cậu trai mập mạp luộm thuộm hàng ngày.

 

Thấy thái độ của Khương Mỹ Linh đối với Phương Sam, cậu hít một hơi thật sâu, quả nhiên trong nhà này, MẸ mới là khủng nhất.

 

Nếu là người bình thường, đối mặt với Khương Mỹ Linh đang không tỏ ra bất kỳ cảm xúc vui giận nào, trong lòng ít nhiều cũng phải rụt rè đi một chút; nhưng Phương Sam lại thích nhất là những màn đặc mùi khói súng như thế này, eo uốn éo càng high, thỉnh thoảng còn quăng cho Ngụy Tô Thận một ánh mắt đầy quyến rũ.

 

Ngọn lửa nhiệt tình ***** bốn phía, nhóc mập rụt người lại, cố gắng tránh xa một chút, sợ bị bỏng.

 

Ngụy Diệp nhìn qua gương chiếu hậu, quay đầu nháy mắt ra hiệu với Ngụy Tô Thận... bảo cậu ta vừa phải thôi.

 

Ngụy Tô Thận cau mày nhìn Phương Sam: "Ngồi thẳng lên, đừng có như con lật đật thế."

 

Phương Sam lắc trái lắc phải: "Nhìn không ra thân hình rắn nước à?"

 

Chưa kể, eo giống như mềm nhũn, đong đưa cũng rất nhịp nhàng.

 

......

 

Chiếc xe chạy rất nhanh, cuối cùng dừng lại ở cổng của một nhà hát.

 

Đây là nhà hát mới của thành phố trong năm nay, mất hai năm xây dựng và tốn rất nhiều kinh phí, tương lai chắc chắn sẽ là một công trình tiêu biểu của thành phố.

 

Hôm nay là ngày *****ên nhà hát chính thức đi vào hoạt động, tuy vị trí không thuận, nhưng vẫn có nhiều người hâm mộ tiếng tăm mà đến.

 

Trước cửa có vô số xe hơi đắt tiền, còn có không ít người tới đu thần tượng, nghe nói người dẫn chương trình, ca sĩ nổi tiếng cả nước một thời cũng sẽ xuất hiện.

 

Rất nhiều trai xinh gái đẹp sánh vai nhau, từ ngoài cửa đã bắt đầu náo nhiệt. Sự chú ý dành cho Ngụy Tô Thận cùng Phương Sam cũng không nhiều lắm.

 

Ngụy Diệp vừa xuống xe đã đụng phải người bạn cũ trên thương trường, hai bên chào hỏi trong chốc lát, người kia bỗng nhiên nói: "Bùi Dương tới rồi."

 

Nhắc đến thì khá thú vị, trước kia Bùi Dương công thành danh toại, đi đâu cũng là tiêu điểm, nhưng giờ khi mọi người thấy hắn, phần nhiều sẽ chú ý đến người vợ bên cạnh hơn.

 

Tâm hồn hóng chuyện ai mà chẳng có.

 

Phương Sam cũng nhìn thoáng qua, Lý Hữu Nhàn không hẳn là quá xinh đẹp, nhưng trên người cô mang nét đẹp cổ điển, người cũng như tên, khí chất nhã nhặn trầm tĩnh.

 

"Chủ tịch Bùi, đã lâu không gặp." Ngụy Diệp chủ động chào hỏi.

 

Bùi Dương cũng rất tôn trọng Ngụy Diệp, hai bên thân thiện bắt tay nhau.

 

Ngụy Diệp chỉ sang bên cạnh: "Con trai tôi."

 

Bùi Dương nhìn hai anh em đứng sóng vai, một cao một thấp, một người anh tuấn sắc bén, một người ngây thơ đáng yêu, không nhịn được mà nở nụ cười.

 

Ngụy Diệp thở dài, hai đứa con trai của ông tương phản quá lớn, nếu không phải mặt mũi giống nhau, người bình thường chắc chắn không ai nghĩ là anh em ruột.

 

Tự nhiên trao đổi thông tin liên lạc, giao tình của Bùi Dương và Ngụy Diệp không tệ, nói chuyện thêm vài câu với đám nhóc thế hệ sau.

 

Lý Hữu Nhàn bên cạnh hắn cùng Ngụy Tô Thận bằng tuổi nhau, tuổi trẻ dễ nói chuyện, đương nhiên trong đó cũng có phần Ngụy Tô Thận cố ý, cuối cùng còn thêm WeChat.

 

Nhà hát rất rộng, mỗi người một chỗ.

 

Kỹ năng của người dẫn chương trình rất tốt, lời nói dí dỏm khiến mọi người bật cười, Ngụy Tô Thận là người duy nhất không phản ứng gì từ đầu đến cuối, theo hắn thấy còn chẳng thú vị bằng màn biến hình của Phương Sam.

 

Ban tổ chức cũng sắp xếp vở kịch kinh điển《Romeo và Juliet》.

 

Trên sân khấu diễn đến cảnh nam nữ chính sinh ly tử biệt, ánh đèn cũng lập tức ảm đạm theo.

 

Người khác xem mà khóc, Ngụy Tô Thận cùng Phương Sam xem mà buồn ngủ, vẻ mặt người trước không có biểu cảm gì, người sau thì tinh thần uể oải.

 

Cảnh tượng này bị nhóc mập bắt gặp, trong đầu lập tức hiện lên một từ: Cặp trời sinh!

 

Bên trong ánh đèn sáng choang, không cảm nhận được thời gian trôi, tới lúc ra ngoài mới phát hiện đã đầy sao trên trời.

 

Không ít người còn đang đứng trò chuyện ở cửa, Bùi Dương vừa mới về nước, vốn có rất nhiều người đến hỏi chuyện, nhưng lại rời đi trước vì vợ hắn thấy trong người không khỏe.

 

"Đỡ hơn chưa?" Trên xe rất yên tĩnh, hoàn toàn ngăn cách phồn hoa bên ngoài.

 

Lý Hữu Nhàn gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Thật ra người cô vẫn khỏe, chủ yếu là vấn đề trên tâm lý, từ nhỏ cô đã không thích ở những nơi đông người.

 

Bùi Dương tự mình lái xe tới, không có người ngoài nên trạng thái của Lý Hựu Nhàn cũng thả lỏng một chút, cô nghiêng người dựa vào một bên bắt đầu lướt điện thoại.

 

Điều kiện đường xá không tốt lắm, đi được nửa thì tắc đường, Lý Hữu Nhàn đột nhiên cười thành tiếng.

 

Bùi Dương rất ít khi nghe thấy tiếng cười sảng khoái của cô, không nhịn được mà hỏi: "Sao thế?"

 

Lý Hữu Nhàn đưa điện thoại cho hắn xem, Bùi Dương nhìn lướt qua, nhưng không thấy có gì đặc biệt, chỉ là một vòng bạn bè bình thường, có người đăng ảnh đồ ăn, có người đăng bài quảng cáo.

 

Ngón tay mảnh khảnh chỉ vào một chỗ: "Xem cái này này."

 

Lúc này, Bùi Dương mới phát hiện người đăng bài lên vòng bạn bè là Ngụy Tô Thận, thời gian hai phút trước, về phần nội dung...

 

《Khư thấp bổ dương khí, phương pháp bổ hư ngăn tổn hại gia truyền độc nhất vô nhị!》

 

Bùi Dương ngẩn người, không thể liên tưởng được bài đăng này với vẻ mặt lạnh lùng của Ngụy Tô Thận.

 

Lý Hữu Nhàn cảm thấy thú vị, khuôn mặt nhanh chóng lộ ra biểu cảm dở khóc dở cười, cô phát hiện vòng bạn bè của mình bị spam điên cuồng.

 

《Bạn có thể nhìn ra bao nhiêu điểm khác thường ở mệnh môn?》

 

《Chia sẻ bí quyết bấm huyệt!》

 

......

 

Đừng nói Lý Hữu Nhàn, tối đó Ngụy Diệp và Khương Mỹ Linh đang nằm trên giường cũng bị khiếp sợ, nhóc mập phi vọt sang phòng Ngụy Tô Thận: "Anh, tài khoản WeChat của anh bị hack kìa!"

 

Bấy giờ Ngụy Tô Thận đang đăng lại bài《Dưỡng Sinh Bằng Đông Y》, Ngụy Tô Bùi vừa chạy tới thì nhìn thấy hắn nhấn nút đăng bài.

 

"Anh..." Nhóc mập run rẩy lên tiếng: "Anh đừng dọa em."

 

Ngụy Tô Thận bình tĩnh đáp: "Đây là mơ."

 

Nhóc mập ngây ngốc hỏi lại: "Em đang nằm mơ à?"

 

Ngụy Tô Thận: "Rẽ trái, về phòng, không được mở mắt ra nữa."

 

Nhóc mập mất hồn mất vía đi ra ngoài. Ngụy Tô Thận khóa cửa lại, quay đầu thấy Phương Sam đang che miệng cười trộm, hỏi: "Thú vị lắm à?"

 

Phương Sam gật đầu: "Khó thế mà anh cũng nghĩ ra được."

 

Ngụy Tô Thận không phải bác sĩ, tùy tiện tiếp cận Lý Hữu Nhàn nhắc đến chuyện chữa trị sẽ gây nghi ngờ, chẳng qua dùng cách này để thu hút sự chú ý của đối phương đúng là khiến Phương Sam ôm bụng cười to.

 

"Anh có chắc cách này hiệu quả không?" Cười đến gập cả người, Phương Sam giống hệt con sâu bò trên giường sang chỗ hắn.

 

Ngụy Tô Thận từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh: "Có hiệu quả."

 

Đây chẳng qua chỉ là cảnh chuẩn bị vào đề, tuy khiến người khác buồn cười nhưng không đến mức quá đột ngột, thấy thời cơ đã đến, Ngụy Tô Thận lại đăng thêm một bài:《Sốc! Bảy năm vô sinh chỉ dùng phương pháp này đã được chữa khỏi.》

 

Ở phía bên kia thành phố, Lý Hữu Nhàn vốn dĩ đang xem nó như một trò đùa, nhưng ngay khi nhìn thấy bài này, trái tim cô lập tức đập loạn nhịp.

 

Cô biết rõ bài này chắc chắn là lừa đảo, nhưng chuyện không có con luôn là cái gai trong tim cô. Dù bác sĩ có kiểm tra bao nhiêu lần đi chăng nữa thì câu trả lời mà bác sĩ đưa ra cũng chỉ có một: cơ thể không có vấn đề gì lớn, nhưng thể chất quá yếu nên khó mang thai.

 

Lúc Lý Hữu Nhàn vừa mới kết hôn đã mang thai một lần nhưng chẳng may bị sảy, cho đến bây giờ cũng không có động tĩnh gì, tuy Bùi Dương nói hắn không quan tâm nhưng cô vẫn không thể vượt qua rào cản của chính mình, cô vô thức nhấp vào liên kết.

 

Bài báo đơn giản đến nực cười: Cô Triệu, sống ở núi Cá Chép, đã kết hôn được bảy năm và không có con. Cô đã gặp bác sĩ Phương vào mùa xuân năm nay. Bác sĩ Phương đã dùng phương pháp bí mật của tổ tiên để chữa trị, giúp cô nhanh chóng phục hồi cơ thể. Cuối bài chỉ có mỗi số điện thoại của bác sĩ Phương.

 

Lý Hữu Nhàn lắc đầu, cảm thấy giả danh lừa bịp bây giờ không có tâm gì cả, ít nhất cũng phải viết thêm vài chữ nữa chứ.

 

Nhưng mà lúc chuẩn bị thoát ra, lại thấy Ngụy Tô Thận like phía dưới, còn bình luận: Rất hiệu quả, bạn tôi xem trọng nơi này.

 

Nếu không phải người đăng là Ngụy Tô Thận, Lý Hữu Nhàn còn cảm thấy đây là một kẻ lừa đảo.

 

Không nhịn được mà vào trang cá nhân của hắn, mỗi tội lại cài đặt chỉ cho phép xem ba ngày gần nhất.

 

Bùi Dương tắm xong đi ra, thấy cô vợ trẻ của mình đang ôm gối ngẩn người.

 

"Ngụy Tô Thận là người thế nào?"

 

Bùi Dương bật cười: "Hỏi thăm tin tức của người đàn ông khác, anh sẽ ghen đó."

 

Nhưng vẫn nói cho cô: "Là một người trẻ tuổi rất biết phấn đấu."

 

Lý Hữu Nhàn lắc đầu: "Em muốn nghe lời thật."

 

Bùi Dương: "Lòng dạ khó lường, khi anh ở tuổi cậu ta, có vài thủ đoạn còn không dùng được."

 

Lý Hữu Nhàn cho hắn xem một loạt bài đăng vừa rồi, Bùi Dương nhíu mày: "Chắc tài khoản bị hack."

 

Ánh mắt Lý Hữu Nhàn lấp lóe: "Hay anh đi hỏi một chút?"

 

Bùi Dương thở dài, biết cô vẫn còn khổ sở vì chuyện con cái, dứt khoát gọi cho Ngụy Tô Thận trước mặt cô.

 

"Alo." Giọng nói lạnh như băng làm người ta không thể liên tưởng đến người vừa mới đăng bài trong vòng bạn bè kia.

 

"Tôi là Bùi Dương."

 

Ngụy Tô Thận: "Cháu biết."

 

Bùi Dương ho khan một tiếng: "Tôi muốn biết thêm về bài cậu mới đăng ban nãy."

 

Ngụy Tô Thận: "Bài nào?"

 

Nghĩ đến một loạt bài đáng sợ đó, Bùi Dương trả lời: "Bài cuối cùng."

 

Ngụy Tô Thận: "Thật, có điều nghe nói rất khó hẹn được chỗ."

 

Bùi Dương mở ra xem qua trang cá nhân kia, thật sự rất khó tin tưởng tính chân thật của nó, lại nhìn ánh mắt chờ mong của vợ, thở dài: "Có cách nào liên lạc giúp tôi một chút không?"

 

Ngụy Tô Thận: "Ngày mai sẽ trả lời chú."

 

Hai người đều không phải người dài dòng, thương lượng xong lần lượt cúp điện thoại.

 

Phương Sam nghiêng đầu nhìn hắn: "Cá mắc câu rồi à? "

 

Ngụy Tô Thận gật đầu.

 

Phương Sam vỗ ngực: "Vậy kế tiếp cứ giao cho bác sỹ Phương vĩ đại."

 

Ngụy Tô Thận gọi một tiếng: "Bác sĩ Phương vĩ đại."

 

Phương Sam nghe mà sướng ngây ngất.

 

Ngụy Tô Thận: "Xin hãy cho tôi biết tác hại của việc uống rượu vào buổi tối."

 

"... Không phải rượu." Phương Sam lắc lon nước trong tay: "Bia trái cây."

 

...

 

Không đi làm thêm, Ngụy Tô Thận xin nghỉ hai ngày, chủ quán cà phê rất tốt tính còn bảo hắn nghỉ ngơi thêm.

 

Phương Sam nghĩ đến điều gì, cười cười: "Quá mức cần thiết."

 

Ngụy Tô Thận: "Tôi đã bảo Arthur liên lạc riêng với ông chủ, tạm thời chưa có phản hồi."

 

Một thiên tài máy tính lại đi mở quán cafe, đúng là quá có lỗi với tài năng này.

 

Phương Sam: "Nếu thật sự không được thì dùng tình cảm để lay động lòng người, sau đó bảo trợ lý của anh thổi gió bên gối."

 

"... Nhân viên công ty không ký giấy bán thân."

 

Đến tối hôm sau Ngụy Tô Thận mới trả lời Bùi Dương, địa điểm gặp mặt được chọn rất bí mật.

 

Ngụy Diệp vẫn đến quán cà phê làm thêm như mọi khi, không thấy Ngụy Tô Thận đâu, nhíu mày hỏi ông chủ: "Còn người khác đâu?"

 

Ông chủ cảm khái trước phương thức ở chung của hai cha con nhà này: "Xin nghỉ rồi."

 

"Xin nghỉ?"

 

Ông chủ gật đầu: "Ban đầu là không thoải mái, sáng nay gọi điện đến nói là mới nhận việc riêng khác, thời gian bị trùng."

 

Gương mặt như tảng băng của Ngụy Diệp xuất hiện một vết nứt, đến cùng là từ khi nào, đứa con trai cả không lo cơm áo bao giờ của ông lại điên cuồng thích làm thêm đến thế?

 

Ông chủ đứng bên cạnh vừa pha cà phê vừà nói: "Các bạn trẻ bây giờ chịu khó thật đấy, tôi chưa từng thấy người nào chăm chỉ tới vậy."

 

Trong lời nói lộ rõ sự xấu hổ, hắn ở tuổi đó thì suốt ngày đóng cửa không ra ngoài, ngồi trong phòng ôm máy tính.

 

Ngụy Diệp không hề cảm thấy tự hào chút nào khi nghe người khác khen con mình, thay vào đó lại cảm thấy đầu hơi đau. Chủ tịch, giáo viên, người phục vụ,... lần này Ngụy Tô Thận lại làm việc gì nữa?

 

Cùng lúc đó, trước cửa một căn phòng tồi tàn, Ngụy Tô Thận viết quảng cáo theo yêu cầu của Phương Sam: Không cần số tiền lớn để cầu con, chỉ cần 998, mua không lỗ cũng không lừa, không hiệu quả đảm bảo hoàn tiền! Đủ can đảm thì vào!

 

Phương Sam lôi đâu ra một cái loa nhỏ: "Thêm câu quảng cáo trên loa nữa thì hoàn hảo. Hãy đến cửa hàng của chúng tôi để được giảm giá 20%."

 

Ngụy Tô Thận thờ ơ nhìn y.

 

Phương Sam rụt cổ lại: "Chính là cái giọng quảng cáo ngoài mấy cửa hàng nhỏ đó, vừa nghe đã khiến lòng người phấn khởi."

 

Ngụy Tô Thận vẫn lẳng lặng nhìn y như cũ, không lên tiếng.

 

Phương Sam úp tay lại, giấu chiếc loa nhỏ ra phía sau, không tiếp tục thăm dò bên bờ vực chơi ngu tìm đường chết nữa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...