Có những người còn sống, nhưng hắn đã cách cái chết không xa.
Tổng quản thái giám rời đi một bước thì ba lần ngoái nhìn lại, hi vọng có thể nghe thấy Thừa Nguyên đế thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra.
Thừa Nguyên đế thì cho rằng ông ta đang lo mình vắng mặt sẽ khiến cho người khác có cơ hội lợi dụng, cảm thấy có chút ấm lòng: "Trẫm cũng hiểu một chút về dược lý".
Tổng quản thái giám xém chút nữa là lệ nóng tuôn trào.
Thừa Nguyên đế: "Ngươi cứ yên tâm mà đi đi".
"..."
Tổng quản thái giám đi mà chẳng yên tâm chút nào, nhưng thánh chỉ không thể làm trái, chỉ dịch dung đơn giản, liền theo thái tử đi về phía Đông Cung.
Phương Sam đã quan sát qua khuôn mặt của ông ta, các đường nét trên mặt đã thay đổi, nhìn trẻ ra vài tuổi, chứng tỏ bản lĩnh quả thật không tệ.
Ngụy Tô Thận: "Trong vài ngày tới ta sẽ gọi ông là Tiểu Thọ Tử".
Tổng quản thái giám gật đầu nói vâng.
Phương Sam che miệng cười khúc khích, dáng vẻ dịu dàng diễn rất đạt: "Công công vốn tên là Phúc Hải, có nghĩa là phúc như Đông Hải, bây giờ dùng chữ Thọ làm tên giả, lại hợp lý vô cùng".
Tổng quản thái giám cố gắng cong khóe miệng, nhưng không thể cười nổi.
Ông không cầu trường sinh bất tử, cũng không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cầu còn sống mà bước ra khỏi Đông Cung.
Từ khi ra khỏi ngự thư phòng, Ngụy Tô Thận vẫn luôn im lặng không nói tựa như đã nhìn ra điều gì đó, nhưng không nói rõ.
Con đường vốn đã đi qua vô số lần, nhưng lộ trình hôm nay lại làm cho người ta cảm thấy đặc biệt ngắn, đại thụ trồng trong Đông Cung gần như che khuất cả bầu trời, ánh sáng mặt trời khó mà xuyên qua được.
Phương Sam chỉ vào cánh cửa vừa dày vừa nặng phía trước, vẻ mặt trung nhị nói với tổng quản thái giám: "Đi, đẩy cánh cửa thế giới mới ra".
"..."
So với Phương Sam, Ngụy Tô Thận đáng tin hơn rất nhiều, anh giới thiệu sơ lược về tình huống trước mắt: "Bên cạnh thái tử phi có hai cung nữ thiếp thân phục vụ, đều là do thái hậu ban thưởng".
Tổng quản thái giám tổng hợp lại thông tin rồi nói: "Ai là người chịu trách nhiệm nhiều hơn?"
Ngụy Tô Thận: "Doanh Ngư".
Tổng quản thái giám có vài phần ấn tượng đối với người này: "Nô tài sẽ đặc biệt chú ý".
Thật ra trong cung không thiếu cung nữ có thể tiếp cận thái tử phi, nhưng thái tử lại cố tình chỉ ra hai người này, vô hình trung đã ám chỉ rằng bọn họ có vấn đề.
Mặt trời mùa thu có đôi lúc còn gay gắt khó chịu hơn cả ánh nắng mùa hè, vừa buồn chán lại vừa nóng nực, khiến người ta hít thở khó khăn. Thật vất vả mới trở về với tẩm điện mát mẻ, Phương Sam ăn liền một lúc mười mấy quả vải ngâm nước đá, sau đó bắt đầu hút chè hạt sen như gió bão.
Tổng quản thái giám lại càng hoảng sợ, chẳng phải nói là ăn không ngon miệng sao?
Phương Sam đối diện với ánh mắt của ông, thản nhiên nói: "Trước đây sức ăn của ta gấp ba lần hiện giờ".
Phần lớn thời gian Ngụy Tô Thận đều ở đây yên tĩnh đọc sách, toàn bộ tẩm điện chỉ còn lại âm thanh ăn uống của Phương Sam.
Nửa canh giờ trôi qua, Phương Sam mới bắt đầu yên lặng được một chút, sau khi đứng dậy đi lại tiêu thực, thì lại dựa trên đệm mềm nheo mắt hưởng thụ.
Tổng quản thái giám ở trong cung nhiều năm như vậy, lần *****ên chứng kiến một người đem thời gian buồn chán sử dụng một cách thích ý đến vậy.
Ngoài cửa đột nhiên có một cô gái đi vào, tổng quản thái giám lập tức quát lên: "Không có thông truyền, ai cho ngươi tự ý vào đây?"
Cô gái đi tới sửng sốt: "Nô tỳ đúng giờ đến bóc hạt dưa cho thái tử phi ăn".
"Thì ra là Tiểu Nhất". Phương Sam đang chợp mắt mở mắt ra, nhiệt tình vẫy tay: "Mau tới đây".
Cô gái lắc eo đi tới, tư thái phong tình vạn chủng.
Cô an tĩnh ngồi bóc hạt dưa, toàn bộ ánh mắt chỉ tập trung trên người Phương Sam, từ đầu đến cuối không hề liếc mắt nhìn thái tử dù chỉ một cái.
Tổng quản thái giám nhớ đến một tin đồn, không khỏi rùng mình một cái.
"Đây là Tiểu Thọ Tử, về sau sẽ ở lại Đông Cung làm việc".
Doanh Ngư giật mình, thái tử phi từ trước đến nay không thích đông người, thậm chí từng cho rất nhiều người hầu hạ đi nơi khác.
"Ở trên đường vừa vặn đụng phải hắn ta bị phạt vì phạm lỗi". Phương Sam mím môi: "Ai bảo ta vừa đẹp lại tốt tính chứ".
Doanh Ngư hiểu rõ một phần tâm lý của thái tử phi, vội vã tâng bốc: "Tốt tính không đủ để hình dung ngài, tâm hồn của ngài như tuyết trắng trên đỉnh núi tuyết, như dải ngân hà trong bầu trời đêm, là hiện thân của sắc đẹp và trí tuệ".
Đối với lời ca tụng như thế này, Phương Sam nhận hết, còn đứng ở góc độ khách quan mà phân tích: "Quá khen rồi, ta còn cần phải cố gắng thêm".
Chưa dứt lời bao lâu, ngoài cửa lại có một thiếu nữ xinh xắn bước vào, sau khi thỉnh an thì nói: "Tới giờ xoa bóp rồi ạ".
Phương Sam điều chỉnh tư thế một chút, thoải mái tận hưởng việc xoa bóp.
"A, thái tử phi". Cung nữ vẻ mặt không biểu cảm ca ngợi: "Cánh tay của ngài sao lại mềm mịn như vậy, da thịt của ngài nhất định đã được mây trắng hôn qua, nên mới có thể mịn màng như vậy!".
Tổng quản thái giám cố gắng đem tam quan rớt bể đầy đất dán trở lại, bỏ qua những lời khen ngợi lố bịch đó, đem sự chú ý đặt trên người của cô gái mặc váy hồng.
Ông ta nhìn người rất chuẩn, mặc dù thái tử không dặn dò phải lưu ý Doanh Ngư, nhưng ông vẫn lập tức chú ý tới.
Không vì cái gì khác, bởi vì trong mắt của cô gái này có chứa dã tâm.
Qua một hồi sau, lại có hai người bước vào hỗ trợ quạt mát, trong nháy mắt làn gió lay động, cung nữ cầm cây quạt mở miệng: "Gió nhẹ thổi tung mái tóc của ngài, vẽ nên cầu vồng ở giữa không trung, ôi thái tử phi, xin nói cho nô tỳ biết làm thế nào mới có được một mái tóc đen bóng như của ngài?"
Phương Sam làm ra vẻ u sầu: "Trời sinh".
Tổng quản thái giám lùi ra sau một bước, suýt tí nữa là đụng bể bình hoa ở sau lưng, may mà Ngụy Tô Thận đúng lúc đỡ lấy.
"Điện... điện hạ".
"Quen là tốt rồi". Ngụy Tô Thận đặt cuốn sách trong tay xuống, suy nghĩ một chút lại dặn dò thêm một câu: "Ông dầu gì cũng phải ở lại đây tạm thời, phải làm quen với tính cách của thái tử phi".
Thân thể tổng quản thái giám run rẩy, rất muốn chất vấn đây mà là bộ dáng của thái tử phi sao, sợ rằng trong lịch sử chưa từng có hôn quân nào sống thoải mái đến như vậy.
Trình độ chém gió này sắp chém lên tận trời rồi!
"Nô tài thật sự học không nổi". Ông ta có thể ngồi lên được vị trí tổng quản thái giám, đều là dựa vào phỏng đoán tâm tư của đế vương, tâng bốc mà không để lại dấu vết, chứ mấy lời lộ liễu như thế này ông ta thật sự không nói nổi.
Ngụy Tô Thận lấy một quyển sổ tay ra từ trong ngực, trên đó viết: Sổ tay sinh tồn ở Đông Cung.
"Mười lượng bạc".
Tổng quản thái giám đã triệt để không duy trì được nụ cười: "Đây là cái gì?"
Ngụy Tô Thận: "Dạy ngươi làm cách nào để lấy lòng thái tử phi".
Lừa đảo đã vào tới hoàng cung rồi à?
Tổng quản thái giám run rẩy chỉ vào quyển sổ tay: "Có ai muốn không?
Ngụy Tô Thận gật đầu, liếc mắt nhìn đám người Doanh Ngư bên kia: "Mỗi người một quyển".
Tổng quản thái giám cuối cùng vẫn móc ra mười lượng bạc để mua lấy sự bình an.
"Đừng để cho thái tử phi biết". Ngụy Tô Thận đột ngột nói một câu.
Tổng quản thái giám cảm thấy khó hiểu.
Ngụy Tô Thận: "Nàng ấy không biết Cô đang dùng thứ này để làm ăn".
Tổng quản thái giám lập tức hiểu ra nói: "Nô tài đã hiểu".
Lúc tiên hoàng hậu còn sống, bệ hạ cũng từng giấu quỹ đen.
Trò hề tiếp tục duy trì đến tận sau bữa cơm chiều.
Chén bát trên bàn vẫn chưa được dọn, tổng quản thái giám cẩn thận kiểm tra thức ăn thừa còn sót lại, không phát hiện có độc.
Phương Sam: "Nhìn ra được gì không?"
Lúc này hắn đang khép hờ mắt, một phần váy đỏ kéo lê trên mặt đất, thoạt nhìn có vẻ thần bí khó đoán.
Tổng quản thái giám lúc đầu định nói gì đó nhưng lại nuốt trở lại, cẩn thận kiểm tra thêm một lần nữa, dần dần, nếp nhăn ở chân mày của ông càng ngày càng sâu, phát hiện có mùi vị thảo dược rất nhẹ, nhưng những dược liệu này không có hại cho cơ thể con người, thậm chí còn có lợi.
Phương Sam khá hài lòng với biểu hiện của ông, đưa ra một gợi ý: "Nước Việt Tú".
Tổng quản thái giám lập tức phản ứng kịp: "Mồi dẫn!"
Phần lớn cổ trùng không có trí khôn, rất khó đưa vào trong cơ thể mục tiêu, lúc này mồi dẫn sẽ đóng vai trò vô cùng quan trọng. Bằng cách cho mục tiêu dùng dược liệu đặc biệt khiến họ phát ra một mùi rất khó phát hiện, khứu giác của con người gần như không có cách nào ngửi được, nhưng cổ trùng lại hoàn toàn có thể.
Thực ra bôi thuốc trên quần áo là cách nhanh và tiện lợi nhất, nhưng mà một khi xảy ra chuyện sẽ dễ dàng bị điều tra ra, ngay giờ khắc này ngay cả tổng quản thái giám cũng cảm thấy bội phục tâm tư kín đáo của người đứng sau màn.
Khi ông nói ra phát hiện của mình, Phương Sam chỉ đáp lại bằng khóe môi cong lên. Tổng quản thái giám nhịn không được nhìn về phía Ngụy Tô Thận: "Chuyện này có cần bẩm báo với bệ hạ không?"
Ngụy Tô Thận hỏi ngược lại: "Nếu Cô nói không cần, ngươi liền không làm nữa à?"
Tổng quản thái giám không nói gì, trước khi thái tử thật sự đăng cơ, người mà ông cần thần phục vẫn là Thừa Nguyên đế.
"Cô không làm khó ngươi".
Tổng quản thái giám vội vã quỳ xuống tạ ơn.
Ngụy Tô Thận: "Trương thái y đã phát hiện ra vấn đề, tìm ngươi tới là muốn xác nhận lại một chút".
Tổng quản thái giám: "Điện hạ có muốn bắt kẻ hạ độc ngay bây giờ không?"
Ngụy Tô Thận cũng không giấu diếm, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ đang tối xuống, chậm rãi mở miệng: "Cá lớn thật sự đang ở ngoài cung".
.
Trong cung, những kẻ muốn đối phó với thái tử và thái tử phi thì nhiều không kể xiết, nhưng muốn tìm được một người có thể dùng được thì lại chẳng dễ dàng gì.
Người mà Ngụy Tô Thận có thể sử dụng cũng chỉ có tiểu thái giám vẫn đi theo bên cạnh, dựa theo lời của Phương Sam thì là người không cần nhiều, chỉ cần đáng tin là được.
Tiểu thái giám có đôi khi sẽ mượn lý do ra ngoài mua sắm để rời cung, chuyên phụ trách liên lạc với Trần Nghiêm.
Gần đây Trần Nghiêm bận việc đến tối tăm mặt mũi, phụ trách điều tra các cửa hàng dược liệu mà sứ thần của nước Việt Tú đã mua, còn có những địa phương mà hắn bắt côn trùng, chuẩn bị đến lúc đó sẽ phối hợp với Phương Sam, cả người cả tang vật đều bắt được.
Hôm nay tiểu thái giám xuất cung muộn, bên ngoài trời đã tối đen, đến phủ tướng quân nghe nói Trần Nghiêm đã đi ra ngoài làm việc, vì không muốn khiến cho người khác chú ý, hắn cố tình chọn một nơi kín đáo để chờ.
Trần Nghiêm trở về phủ lúc trời đã tối hẳn, rất nhanh đã chú ý đến bóng dáng đứng ở cuối đường: "Tiểu Đông Tử?"
Tiểu thái giám vội vã đi qua: "A, đôi mắt đen thẫm vậy mà tướng quân vẫn có thể nhận ra ta trong đêm tối, thật sự là có mắt nhìn người!"
Đây là kiểu nịnh bợ rắm chó gì vậy?
Trần Nghiêm nhíu mày: "Nói chuyện cho đàng hoàng".
Tiểu thái giám ngượng ngùng cười cười: "Xin lỗi, bệnh nghề nghiệp".
Thật sự không thể trách hắn, ở Đông Cung thường ngày mọi người đều nói chuyện như vậy, thói quen xấu một khi đã hình thành thì không thể sửa chữa trong một chốc một lát.
Trần Nghiêm đưa cho hắn một phong thư, bên trong toàn là chuyện nhà cửa tầm phào, chỉ khi đối chiếu với bản gốc đặc biệt mới đọc ra được nội dung thật sự, cho dù bị người chặn lại cũng không sao cả.
Tiểu thái giám cất thư xong, trịnh trọng nói: "Tướng quân yên tâm, cho dù nô tài có tan xương nát thịt, cũng nhất định sẽ đem thư giao an toàn".
Trần Nghiêm đỡ trán: "Làm trò ít thôi".
Nước mắt của tiểu thái giám lạch cạch rơi xuống, ở một nơi ăn thịt người không nhả xương như Đông Cung, muốn sinh tồn thì phải như vậy.
Im lặng móc ra: Sổ tay sinh tồn ở Đông Cung đưa cho hắn, rồi xoay người rời đi.
Trần Nghiêm lật vài cái, bên trong tất cả đều là những từ ngữ trau chuốt dùng để nịnh nọt người ta một cách khoa trương, liếc mắt một cái thì khó mà quên được.
Hắn ghét bỏ đóng cuốn sổ lại, lúc vào phủ thì khóe mắt liếc thấy con sư tử bằng đá, đại não đưa ra phản ứng trước.
A, con sư tử đá này thật cao lớn uy mãnh, chẳng khác nào một hán tử oai phong trên miền thảo nguyên!
Sững người tại chỗ ba giây, Trần Nghiêm mắng một câu thô tục từ lúc chào đời cho tới nay:
Mẹ kiếp, có độc!
.
Tác giả có lời muốn nói:
Thùng tiền *****ên của Ngụy Tô Thận trong hoàng cung: ngày xưa, hệ thống dùng văn Mary Sue tẩy não anh, bây giờ anh lại đem những thứ này bán ra với giá cao, gieo tai họa cho người khác.
....