Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 58


Chương trước Chương tiếp

Chuyển ngữ: Băng Di

 

58.

 

Chỉ có ánh trăng là chứng nhân cho đêm nay đầy nhục nhã.

 

Ly Vương nhắm hai mắt lại, khẽ thở dài một hơi: "Ta là ai?"

 

Phương Sam lập tức đáp: "Ngài là Vương gia, Vương gia cao cao tại thượng."

 

Ly Vương: "Bản vương đang ở đâu?"

 

Phương Sam: "Trên con đường nhỏ trong rừng."

 

Ly Vương than thở: "Bản vương đang làm gì?"

 

Phương Sam: "Bẩm Vương gia, ngài đang chạy trối chết."

 

Ly Vương minh tư khổ tưởng, rốt cuộc làm sao lại đi đến bước này?

 

Nhớ lại trong khách *****, Phương Sam đã thuyết phục như thế nào—

 

"Vương gia lấy lòng quân tử đi ước hẹn với kẻ tiểu nhân, là bất công đối với ngài. Nếu để hắn đạt được mục đích, chẳng phải chứng minh Vương gia tài nghệ không bằng hắn, rơi vào thế hạ phong?"

 

Về sau nói có sách, mách có chứng, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, đem bọn họ nói thành bên chính nghĩa, như thể Ly Vương đi đến nơi hẹn là một chuyện hạ thấp chỉ số IQ.

 

Ly Vương lắc đầu: "Danh tiếng một đời của bổn vương, hôm nay bị hủy hoại chỉ trong chốc lát."

 

"Vương gia nghĩ nhiều rồi, đợi đến khi ngài luyện thành thần công, chúng ta sẽ đi giết người diệt khẩu."

 

Các ẩn vệ theo dõi từ một nơi bí mật gần đó đều rùng mình... Đêm nay thật là lạnh, lạnh đến mức khiến người ta tay run rẩy.

 

Ánh mắt Ly Vương phức tạp, từ trước đến nay hắn nổi danh vì thủ đoạn độc ác, chưa từng nghĩ có một ngày lại bị người khác vượt mặt.

 

Sau khi trở về Vương phủ, Ly Vương cảm thấy không thể nuốt trôi cục tức này, chuẩn bị giáo huấn Phương Sam một trận, không ngờ đối phương đã sớm có chuẩn bị: "Hiện tại thời gian quý giá, xin Vương gia nhanh chóng dành thời gian luyện công, nếu không đối phương thật sự tìm đến cửa, tình thế sẽ bất lợi cho ngài."

 

Sắc mặt Ly Vương thay đổi liên tục, cuối cùng phất tay áo bỏ đi.

 

Trải qua ngày đó, không biết ai nói lộ miệng, hành động của Phương Sam lan truyền khắp Vương phủ trong một đêm, không ai dám chọc vào hắn nữa. Đánh nhau chưa biết có thắng hay không, nhưng quan trọng là đấu với kẻ vô sỉ mưu mô, chẳng khác gì cầm cái mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn.

 

Vô tâm cắm liễu, liễu thành rừng, ngay cả các thám tử nghe theo lệnh của vương gia núp trong tối chú ý tỉ mỉ hành tung của hắn cũng thả lỏng không ít so với đoạn thời gian trước.

 

.

 

Ngày hôm sau, khách *****.

 

Môn chủ Huyết Sát Môn tắm rửa, đốt hương, từ sáng sớm đã bắt đầu lau chùi thanh bảo kiếm.

 

Cách đó không xa, mấy người đang đứng đều là những trụ cột của Huyết Sát Môn.

 

"Nếu ta thua, chức vị môn chủ sẽ chọn trong các ngươi, dựa theo quy tắc cũ trong môn, cường giả vi tôn."

 

"Môn chủ thần công cái thế, trận chiến này tất thắng!"

 

Chức vị môn chủ dù có sức hấp dẫn, nhưng bọn hắn cũng không mong môn chủ thua. Mấy người tuy thực lực cao cường, nhưng chưa đủ bản lĩnh để phục chúng, Huyết Sát Môn nội đấu nghiêm trọng, một khi trở thành môn chủ mới, chắc chắn sẽ phải đối mặt với vô số ám sát tàn khốc.

 

Môn chủ Huyết Sát Môn lắc đầu: "Nếu Ly Vương thật sự chọn con đường giống ta, trận chiến này hy vọng chiến thắng rất mong manh, nhưng mà..."

 

Hắn lại nở nụ cười thoải mái, như thể hoàn toàn không buồn lo về chuyện sinh tử: "Kể từ đấy, con đường võ đạo của Ly Vương cũng đã đến tận cùng."

 

Một người trong đó do dự mãi, bước lên một bước nói: "Đệ tử không hiểu, nếu như hôm qua môn chủ động thủ thì đã nắm chắc phần thắng."

 

Môn chủ Huyết Sát Môn đứng lên, bỗng dưng phát ra một tràng cười điên cuồng: "Sinh tử tính là cái gì, đến cảnh giới của ta và Ly Vương, chỉ có lấy mạng ra đánh mới thú vị."

 

Đệ tử Huyết Sát Môn ai nấy đều tỏ ra khó hiểu, môn chủ nhếch miệng mỉa mai: "Ngu xuẩn."

 

Mặt trời mọc ở hướng đông rồi lặn ở hướng tây, môn chủ Huyết Sát Môn sắp xếp xong xuôi cái gọi là 'hậu sự' có khả năng xảy ra, bình thản đứng trước cửa khách *****, chờ Ly Vương trở về.

 

Hoàng hôn còn sót lại chút ánh sáng, chiếu vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, bên trong sôi trào đầy chiến ý.

 

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, môn chủ Huyết Sát Môn bỗng ngẩng đầu nhìn trời, tự giễu: "Xem ra ta đã không kịp chờ, chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, vậy mà cảm thấy như trôi qua rất lâu."

 

"Môn chủ." Một giọng nói yếu ớt truyền đến: "Không phải ảo giác của ngài đâu, quả thực không còn sớm."

 

Đã qua thời gian nửa cây nhang, hoàng hôn đã chuyển thành đêm tối.

 

Sắc mặt môn chủ Huyết Sát Môn hơi biến sắc.

 

"Ly Vương sẽ không thật sự khiếp vía bỏ chạy chứ?"

 

Lời vừa dứt đã bị đánh rớt từ trên cây xuống, môn chủ Huyết Sát Môn cười lạnh: "Ngươi nghi ngờ ánh mắt của ta?"

 

Người kia vội vàng nói: "Không dám."

 

"Nếu như Ly Vương là kẻ tham sống sợ chết, há chẳng phải chứng minh ta nhìn lầm người suốt mười mấy năm?"

 

"Môn chủ tuệ nhãn như đuốc, là đệ tử nóng ruột."

 

Môn chủ Huyết Sát Môn thản nhiên nói: "Sợ là có việc gì đó làm chậm trễ, lại chờ một chút. Nếu như chút nhãn lực nhìn người cũng không có, ta làm môn chủ uổng phí nhiều năm như vậy sao!"

 

Một khắc trôi qua, một canh giờ trôi qua, chân trời rực rỡ, báo hiệu một đêm đã qua.

 

"Môn, môn chủ." Một giọng nói thận trọng truyền đến: "Đệ tử mới vừa rồi phát hiện một chuỗi dấu vó ngựa loạn xạ trong rừng, e rằng Ly Vương thật sự đã đi rồi."

 

"...!"

 

·

 

Là một mưu sĩ, Phương Sam cũng không biết có người đau khổ chờ đợi suốt đêm. Lúc này hắn đang cùng Ngụy Tô Thận ăn ở quán bên đường, một bát mì hoành thánh ăn xong, vô cùng hài lòng.

 

Ngụy Tô Thận phát hiện những kẻ theo dõi hắn đều đã biến mất, nhướng mày.

 

Phương Sam liền khoe khoang thành tích bản thân, liền kể lại kiệt tác của mình cho anh nghe.

 

Nghe xong, Ngụy Tô Thận trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên hỏi: "Ly Vương hắn... có ổn không?"

 

Phương Sam nhíu mày: "Sao ký chủ lại quan tâm đến một người ngoài?"

 

Ngụy Tô Thận thở dài: "Đồng bệnh tương liên, khó tránh sinh ra vài phần trắc ẩn."

 

Phương Sam ho nhẹ một tiếng, để tránh trở thành đối tượng bị giận chó đánh mèo, Ngụy Tô Thận dẹp sự cảm thông đối với Ly Vương đi.

 

Phương Sam bắt đầu nói chính sự: "Việc tuyển chọn những người xuất sắc trong các nghề trong Vương phủ vốn do Vương gia và quản gia cùng chịu trách nhiệm, gần đây Ly Vương bế quan, hiện giờ giao hoàn toàn cho quản gia phụ trách."

 

Ngụy Tô Thận gật đầu: "Hôm nay tôi sẽ cùng Bạch Dạ Thương đi thử một chút."

 

Phương Sam: "Trước khi ra ngoài tôi gặp mấy người đến dự tuyển, bảo họ chiều quay lại, đúng lúc hai người cùng đi, người đông khó gây nghi ngờ."

 

Sau khi bàn xong, Phương Sam còn đưa cho anh vài tấm ngân phiếu: "Lừa được từ chỗ Ly Vương, không phải tiền của mình, ký chủ cứ yên tâm mà tiêu, không đủ cứ bảo tôi."

 

Ngụy Tô Thận nhận tiền tiêu vặt: ...

 

Phương Sam chắp tay sau đít chậm rì rì trở về, trong lòng suy nghĩ làm sao để Mộng Huân Mị gặp lại Ly Vương, cô gái đó đầu óc lúc tốt lúc không, hắn phải luôn chú ý toàn bộ hành trình.

 

Nghĩ đến một hệ thống đã đủ tác quái, lại thêm một thầy bói, đừng nói chân tướng vẫn chưa đều tra ra được thì vương phủ đã bị sập trước rồi. Ngụy Tô Thận quyết định 'làm đúng công việc', đi Vương phủ ứng tuyển y sư, Bạch Dạ Thương ở một phương diện khác rất thực tế, thật sự nhắm đến vị trí công nhân bốc vác.

 

Người trước có cổ trùng hỗ trợ, người sau võ lực lớn vô cùng, quá trình suôn sẻ đến thần kỳ.

 

Mặc dù những nhân tài từ các ngành nghề khác nhau đều rất xuất sắc, nhưng đãi ngộ trong Vương phủ cũng chỉ tốt hơn so với hạ nhân một chút, ở là phòng nhỏ một gian, xung quanh tương đối âm u.

 

Phương Sam thì lại khác, là mưu sĩ... một nhân vật đang được Vương gia trọng dụng, không người nào dám thất lễ.

 

Bạch Dạ Thương đôi khi không có việc gì làm sẽ nói hai câu với Ngụy Tô Thận: "Không ngờ hắn có thể sống tốt như vậy, ngược lại chúng ta mất công lo lắng một phen."

 

Ngụy Tô Thận bình thản nói: "Ngươi nên lo lắng cho người trong Vương phủ, không phải hắn."

 

Lúc đó, Bạch Dạ Thương chưa hiểu rõ về Phương Sam, nghe xong vẫn mơ hồ không hiểu ra sao.

 

Quản gia cử người mang đến ngàn lượng, cùng trúng tuyển với Ngụy Tô Thận, còn có một người khác, là một đầu bếp. Có lẽ do cùng nhau vào phủ, đầu bếp không tìm được ai để nói chuyện, thường đến chủ động bắt chuyện với họ.

 

Người này tính cách nhiều chuyện, luôn mang theo một số tin tức nhỏ.

 

"Vương phủ thực sự là xa hoa, đồ ăn của hạ nhân cũng bằng của nhà ta vào lễ mừng năm mới." Đầu bếp lộ ra vẻ mặt tiếc nuối: "Đáng tiếc không ăn được lâu."

 

Bạch Dạ Thương: "Tại sao?"

 

Đầu bếp: "Ta đã nghe qua, thường không ở lại được quá ba tháng sẽ bị chuyển đến nơi khác."

 

Bạch Dạ Thương liếc nhìn Ngụy Tô Thận, người sau như có điều suy nghĩ: "Biết đó là nơi nào không?"

 

Đầu bếp lắc đầu: "Nghe nói Vương gia cũng có sản nghiệp ở nơi khác, chúng ta đều phải đến đó." Nói xong lại cười ngây ngô: "Ngược lại có thể mang theo gia quyến, có tiền kiếm là được."

 

Nói xong còn định lôi kéo hai người cùng mơ mộng tương lai tươi đẹp, nhưng Ngụy Tô Thận vẻ mặt lạnh lùng, Bạch Dạ Thương đang cúi đầu thưởng thức trà, đầu bếp đành ngưng lại, tự mình tưởng tượng.

 

Không có chủ sự, Vương phủ đột nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều. Quản gia tuy nghiêm khắc nhưng không tùy tiện giết người, mấy ngày Ly Vương bế quan, mọi người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

 

Sự yên tĩnh ngắn ngủi bị phá vỡ vào một buổi chiều.

 

Môn chủ Huyết Sát Môn tìm đến, như một thần chết đứng ở trước cửa.

 

Có kẻ tò mò muốn đến xem náo nhiệt, nhìn thấy những nhân sĩ giang hồ cầm đao kiếm, không khỏi tránh lui ba thước. Trong Hoàng Thành cũng có không ít đệ tử của các môn phái, đứng ở chỗ xa một chút quan sát.

 

"Mời Vương gia của các ngươi ra nói chuyện."

 

Quản gia: "Vương gia gặp phải phong hàn, việc tiếp đãi đã giao hoàn toàn cho Phương công tử xử lý."

 

Phương Sam nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy: ...

 

Trong giọng nói của quản gia chứa chút hả hê, thấp giọng nói: "Vương gia đã dặn, nếu không có cách nào giải quyết trọn vẹn, sẽ bị trị tội."

 

Dứt lời xoay người rời đi.

 

Ánh mắt môn chủ Huyết Sát Môn lập tức dán chặt vào Phương Sam, hắn nhớ kỹ người này, ngày ấy từng đi theo bên cạnh Ly Vương.

 

"Ly Vương lâm trận bỏ chạy, có liên quan đến ngươi không?"

 

Phương Sam cau mày: "Xin các hạ chú ý lời nói, Vương gia vẫn không tránh chiến, chỉ là lúc đó có nổi khổ bất đắc dĩ."

 

Môn chủ Huyết Sát Môn cười lạnh, khoanh tay đứng, giễu cợt trong mắt hầu như không che giấu được.

 

Phương Sam: "Vương gia trên đường trở về khách ***** phó ước đã gặp phải rắc rối."

 

Một luồng sát khí từ trên người môn chủ Huyết Sát Môn tràn ra: "Rắc rối gì?"

 

Phương Sam sắc mặt bình tĩnh, thực sự trong lòng cũng rất mơ hồ, rồi ánh mắt dần kiên định: "Lạc đường."

 

Những nhân sĩ giang hồ các loại nhiều chuyện quan sát từ xa đều nhao nhao trố mắt, lời nói dối này quá giả rồi!

 

Từ cuộc đối thoại của hai người không khó tưởng tượng ra chuyện gì đã xảy ra, Ly Vương cùng người ta hẹn đánh nhau, gần đến giờ lại bỏ chạy.

 

"Chuyện này thật kỳ lạ, Ly Vương kiêu ngạo tự phụ, không phải là kẻ sẽ làm chuyện đó." Đạo sĩ núi Nga Mi phân tích.

 

"Không sai," Vài tên đệ tử Võ Đang bên cạnh hắn cũng gật đầu: "Ly Vương trước đây từng tự mình đi khiêu chiến các môn phái lớn, không phải kẻ khiếp chiến."

 

Cuộc thảo luận vẫn còn tiếp tục, môn chủ Huyết Sát Môn đột nhiên rút đao khiêu chiến: "Hoang sơn dã lĩnh, chỉ có một cái khách *****, theo dấu người cũng có thể tìm thấy, làm sao có khả năng đi nhầm?"

 

Hắn chất vấn rất có lý có chứng cớ, Phương Sam có nề nếp trả lời: "Không phải lạc đường trở về khách *****, mà là lạc vào con đường tới trái tim ngươi."

 

Môn chủ Huyết Sát Môn: "..."

 

Những người xem náo nhiệt: "..."

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Giang hồ nhân sĩ: Lượng tin tức lớn quá đi nha!

 

......

 

Hết chương rồi, bạn cho mình một ⭐ nhé. ^^

Chương trước Chương tiếp
Loading...