Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 108


Chương trước Chương tiếp

Sau một thoáng khiếp sợ ngắn ngủi, mộng ma cười lạnh nói: "Muốn dùng cách này để đánh lạc hướng ta, hơi bị ngây thơ quá đó."

 

Hầu như ngay lúc nó vừa nói xong, Ngụy Tô Thận đã chủ động tiến tới, đứng sau lưng mộng ma.

 

"Rốt cuộc anh đang giở trò quỷ... gì vậy?"

 

Chữ cuối cùng vừa phát ra âm tiết, nó liền cảm nhận được sự bất ổn dưới đáy biển. Những con sóng dữ dội ập đến, cá tôm xung quanh hoảng loạn bỏ chạy.

 

Mộng ma thậm chí chưa kịp nhíu mày, chỉ thấy đứng trước mặt mình là một chàng trai trẻ đẹp lạnh lùng: "Giao anh ta ra đây."

 

Giọng nói của người đến không hề có chút cảm xúc.

 

Mộng ma kinh ngạc vì có kẻ bên ngoài xâm nhập, lại bị thái độ của Phương Sam chọc giận: "Mi là cái thá gì mà dám lớn lối trong giấc mơ của ta?"

 

Trong mơ, nó chính là kẻ thống trị!

 

Ánh mắt Phương Sam lóe lên tia sát ý: "Vậy mi quyết định bảo vệ anh ta đến cùng?"

 

Tần suất chớp mắt của mộng ma tăng lên, tại sao nó không hiểu đối phương đang nói gì vậy cà?

 

Là một mộng ma tự nhận mình là kẻ giết người không chớp mắt và rất thông thái, đương nhiên nó sẽ không chủ động mở miệng thỉnh giáo, mà kiên quyết giữ vững lập trường: "Đây là con mồi mà ta nhắm đến, sao có thể để mi động vào?"

 

"Được... được lắm!" Phương Sam nói hai tiếng "được" liên tiếp, ngược lại thu lại sự lạnh lùng trong mắt.

 

Ngụy Tô Thận vốn rất am hiểu tính cách của đối phương, dường như nhận ra điều gì đó, cố gắng sử dụng mộng ma làm lá chắn, che chắn phần lớn cơ thể mình.

 

Hệ thống đã hắc hoá thêm một bước theo hướng đại ma đầu, lúc này đây, trốn càng xa càng tốt, chỉ tiếc rằng đây là mộng cảnh, không thể chạy đến tận chân trời góc bể, nhưng tìm một tấm khiên thì không khó.

 

Mộng ma thì thề phải đối đầu trực diện, chờ giải quyết xong kẻ xâm nhập từ ngoài đến này, nó sẽ nghĩ biện pháp từ từ ăn mòn tâm trí của Ngụy Tô Thận.

 

Kế hoạch rất hoàn hảo, đến mức khóe miệng nó không kiềm được mà nhếch lên.

 

Phương Sam hoạt động tay chân một chút, nhẹ giọng nói: "Khoảng ba phút trước, có một kẻ ngốc cũng có biểu cảm giống hệt như mi, tràn đầy kỳ vọng vào tương lai."

 

Mộng ma vô thức hỏi: "Sau đó thì sao?"

 

Phương Sam nhếch mép cười: "Kẻ ngốc đó bây giờ đang quỳ bên giường và cầu nguyện cho ta."

 

Mộng ma vẫn không thể hiểu được như trước, dù không biết kẻ xâm nhập này làm thế nào để vào được giấc mơ của người khác, nhưng nó rất tự tin vào năng lực của mình.

 

Mặt trăng có lúc tròn lúc khuyết, huống hồ là tâm trí của con người, luôn thích tiếp nhận những sự vật ngoại lai.

 

Mộng ma có thể hình dung ra cảnh lát nữa kẻ cuồng vọng trước mặt mình quỳ xuống và hát vang bài ca khuất phục.

 

Khi mộng ma bắt đầu thi triển năng lực của mình, Ngụy Tô Thận ở phía sau nó nhận thấy cảnh sắc dưới đáy biển trở nên sinh động và lập thể hơn, điều đó có nghĩa là giấc mơ của anh càng thêm chân thực.

 

Mộng ma có thể phóng đại vô hạn những chỗ thiếu hụt trong lòng con người, chỗ thiếu hụt của Ngụy Tô Thận đến từ câu chuyện về nàng tiên cá, vì vậy đáy biển giờ đây đã trở thành một vương quốc thực sự, thỉnh thoảng có thể thấy vài nàng tiên cá đang bơi lội.

 

Còn Phương Sam... đồng tử của hắn dần dần đỏ lên.

 

Đó là cơn giận dữ của một kẻ độc thân trường kỳ cấp vũ trụ, và hiện tại sự giận dữ này đang ngày càng gia tăng.

 

Tảo biển xanh hơn, đuôi những con cá ở phía xa vẫy vui vẻ hơn, mộng ma nhìn thấy cảnh tượng bừng bừng sức sống đột ngột này, không khỏi thốt lên: "Mùa xuân, sắp đến rồi sao?"

 

Đồ ngu.

 

Ngụy Tô Thận cánh môi giật giật, đây đâu phải là cách đối phó với Phương Sam, rõ ràng là đang tăng thêm buff cho kẻ địch.

 

Mộng ma hồn nhiên không hề hay biết về mọi thứ sắp xảy ra, vẫn vui tươi hớn hở nhìn chằm chằm Phương Sam, thậm chí còn tiến lên vài bước về phía trước, muốn gần gũi để quan sát kỹ hơn khoảnh khắc tâm trí đối phương sụp đổ.

 

Tuy nhiên, vừa tiến lại gần, nó liền toát mồ hôi lạnh.

 

Sự lãnh tĩnh lúc mới gặp gỡ trong mắt Phương Sam đã biến mất hầu như không còn, lúc này hắn giống như một con dã thú.

 

Trong một thoáng ngây người, chỉ thấy Phương Sam đã đưa tay ra. Mộng ma nhận thấy có điều không ổn, cố gắng sử dụng năng lực của mình lần nữa, nhưng ngay sau đó, chiếc cổ mảnh khảnh của nó bị siết chặt, một cú vặn, rồi thêm một cú vặn nữa, động tác liền mạch không chút do dự.

 

Mộng ma dù sao vẫn không phải là con người, không thể chết chỉ vì bị vặn gãy cổ.

 

Nhưng cảm giác cổ bị vặn thành bánh quai chèo chắc chắn không dễ chịu chút nào. Mộng ma có thể điều khiển sinh tử của con người đến một mức độ nhất định nhờ vào khả năng biến hóa đa dạng và phóng đại lòng tham của con người.

 

"Ta không tin mi hoàn toàn không bị ảnh hưởng." Vì đầu bị vặn sai vị trí, từng chữ bật ra khỏi miệng mộng ma một cách khó khăn, nó không cam lòng, tiếp tục sử dụng năng lực của mình.

 

Ngụy Tô Thận thậm chí không thể nhìn tiếp, lặng lẽ quay đầu đi chỗ khác.

 

Phương Sam đã hoàn toàn mất đi thống tính sau khi nỗi oán niệm độc thân của mình bị phóng đại.

 

"Mi làm vậy chẳng có chút ý nghĩa nào." Mộng ma với tứ chi bị vặn biến hình, vừa tự phục hồi vừa nhe răng trợn mắt nói.

 

"Ta biết." Dù đang trên bờ vực điên cuồng, Phương Sam vẫn hành động một cách bình tĩnh, lạnh như băng nói: "Mọi thứ trên thế gian này đều có những cảm xúc tiêu cực, mộng ma sẽ tái sinh trong sự hủy diệt."

 

Mộng ma đau đến hít một hơi: "Đã biết như vậy, sao còn làm những việc vô nghĩa?"

 

Phương Sam buồn bực nhìn nó: "Không nhận ra sao? Ta đang lấy việc tra tấn mi làm niềm vui."

 

"...!"

 

Súc sinh!

 

Ngụy Tô Thận cảm thấy mộng ma thật thảm hại, nhưng anh cũng không mở miệng khuyên ngăn, bởi hai vụ tự sát trước đây có khả năng liên quan đến nó, là con người, anh tự nhiên không có thiện cảm với loại sinh vật này.

 

Nếu không phải Phương Sam nói rằng đồ chơi này cũng sẽ tái sinh sau khi chết, có lẽ anh sẽ tìm cách tiêu diệt nó, một lần cho xong.

 

"Mi sẽ gặp báo ứng vì đã tàn nhẫn với ta!"

 

Mộng ma chửi rủa không ngớt, dùng những lời lẽ khó nghe nhất để mắng nhiếc, nhưng Phương Sam từ đầu đến cuối vẫn thờ ơ, ngược lại càng hành hạ nó nhiều hơn.

 

Mộng ma: "Để ta chết một cách rõ ràng đi. Làm thế nào mi có thể kháng cự được như vậy?"

 

Năng lực của nó cho tới bây giờ chưa từng thất bại với ai.

 

Động tác của Phương Sam cuối cùng cũng dừng lại một giây, đưa ra một phép so sánh: "Nếu điểm yếu tâm lý của một người là thích giết chóc, khi điểm yếu này được khuếch đại, sẽ thế nào?"

 

Mộng ma trả lời rất thật thà: "Người đó sẽ đại sát tứ phương trong giấc mơ, và ngay cả ta cũng khó mà thoát khỏi."

 

Nhưng rồi nó nói thêm: "Đa số nhân loại đều bình thường, loại này xác suất rất thấp."

 

Nó rất cẩn trọng trong việc lựa chọn mục tiêu.

 

Tất nhiên, Phương Sam đột nhiên xuất hiện trong giấc mộng là một ngoại lệ.

 

Mộng ma là một nghề nguy hiểm, chỉ cần lơ là một chút là có thể tự chơi chết mình.

 

Phương Sam xùy cười một tiếng, thì ra mặc dù là ở trong giấc mơ, mộng ma cũng không phải lúc nào cũng vô địch.

 

Mộng ma đột nhiên không la hét nữa, mà nhìn chằm chằm vào Phương Sam: "Mi không phải con người."

 

Lần này không phải là lời chửi rủa, đơn thuần là sự thật.

 

Phương Sam tỏ vẻ thích thú, nhướng mày hỏi: "Sao lại nói thế?"

 

"Con người có thất tình lục dục, nhưng trong mắt ngươi chỉ có *****."

 

"Sai rồi." Phương Sam nhắm mắt lại, rồi mở ra, đôi mắt hắn trở nên đong đầy tình cảm, dịu dàng đến mức như có thể chảy thành nước.

 

Nhưng ngay giây sau đó, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng.

 

Không sai, hắn chính là bậc thầy diễn xuất bẩm sinh.

 

Mộng ma: "......"

 

Đây là lần *****ên trong đời nó hối hận vì thể chất bất tử của mình.

 

Phương Sam vô cùng hứng thú khi đảo lộn tam quan vốn không tồn tại của mộng ma, nhờ phúc của đối phương, hắn thậm chí còn không cần dùng đến công cụ nào, sức mạnh của hắn lúc này còn mạnh gấp nhiều lần so với bình thường.

 

Không biết đã bao lâu trôi qua, khi mộng ma bị đánh đến mức gần như mất khả năng phán đoán chủ quan, Ngụy Tô Thận mới lên tiếng: "Đừng lãng phí quá nhiều thời gian với nó, không có lợi lắm."

 

Phương Sam buông tay ra, mộng ma với đôi mắt vô hồn, cơ thể đã bị vặn thành một đường dài, thậm chí không còn ý định chạy trốn.

 

Phương Sam ngồi chồm hổm dưới đất, nhào nặn thêm hai lần nữa, đột nhiên cảm nhận được niềm vui khi chơi đất nặn.

 

Nhìn quanh một vòng, phát hiện phong cảnh không tệ, liền bắt chuyện với Ngụy Tô Thận: "Chơi trò gia đình không?"

 

Ngụy Tô Thận dứt khoát lắc đầu.

 

Mộng ma dần dần khôi phục ý thức, bắt đầu khóc sướt mướt, Phương Sam cảm thấy phiền phức, hắn vốn dĩ luôn là kẻ mà người khác không thể nhìn nổi nhưng không thể làm gì được. Không ngờ lần này lại phong thủy luân chuyển, trong thực tế không thể ***** mộng ma, nhưng nếu thả nó ra, có khả năng nó sẽ quay lại quấy rối Ngụy Tô Thận.

 

Phương Sam bất ngờ ngồi khoanh chân tại chỗ, bắt đầu đờ ra.

 

Mộng ma không dám hành động thiếu suy nghĩ, ai biết được liệu đây có phải là một cái bẫy khác hay không.

 

Trong không khí căng thẳng, đột nhiên nghe thấy một tiếng thở dài.

 

Không biết cơn giận từ đâu kéo đến, Phương Sam lẩm bẩm: "Nếu còn đến chùa nữa, tôi đúng là kẻ ngu ngốc!"

 

Ở yên mà sống có phải tốt hơn không, tại sao cứ phải gây chuyện!

 

Ngụy Tô Thận nhìn thấy Phương Sam tức giận phồng má, cảm thấy buồn cười: "Có phải bị gài bẫy rồi không?"

 

Phương Sam giật mình, dường như không ngờ anh có thể nhìn thấu, lại chửi thêm một câu rằng hệ thống phân phát nhiệm vụ là đồ khốn nạn.

 

Ngay khi vừa đến, đã bị mộng ma bám lấy, tám chín phần mười là do hệ thống phân phát nhiệm vụ dẫn đường.

 

Phương Sam nhỏ giọng nói với anh: "Có một số nhiệm vụ không ai nhận, nếu quá hạn, hệ thống phân phát nhiệm vụ sẽ bị trừ điểm. Chúng ta thật không may, đúng lúc đến một thành phố có mộng ma trú ngụ."

 

Mộng ma không biết hai người đang nói gì, nó căng tai ra nghe lén, nhưng một giây kế tiếp lại bị đánh bay lần nữa.

 

Ngụy Tô Thận phớt lờ tiếng rên rỉ của mộng ma, tiếp tục thì thầm với Phương Sam: "Bây giờ nhận nhiệm vụ sao?"

 

Phương Sam đang ở trạng thái do dự, thẳng thắn mà nói, hắn không muốn Ngụy Tô Thận làm vậy, thậm chí trước đó đã đặc biệt dặn dò anh đừng nhận nhiệm vụ trong thời gian này.

 

Những nhiệm vụ không ai nhận thường là vì độ khó cao hoặc điều kiện kích hoạt khó khăn.

 

Còn có khả năng rất nhỏ, khoảng 0,001%, cả hai điều đó đều đúng.

 

Dựa vào vận may của hắn và Ngụy Tô Thận, khả năng thứ ba này là có thật.

 

Liếc mắt nhìn qua, mộng ma sau khi hồi phục nguyên khí dường như lại bắt đầu tính toán điều xấu xa trong đầu.

 

Phương Sam lắc đầu, mở miệng nói: "Nhận đi."

 

Dù không vui vẻ gì, nhưng hiện tại, đây là cách ổn thỏa nhất.

 

"Thực ra, không phải tất cả đều là tin xấu. Nếu nhiệm vụ thực sự liên quan đến mộng ma, phần thưởng cũng sẽ đặc biệt phong phú."

 

Ngụy Tô Thận khi nghe đến phần thưởng, ánh mắt khẽ dao động, đã vài thế giới liên tiếp anh không mang về được thứ gì hữu ích. Vị diện trước đây là tệ nhất, thứ duy nhất anh thu hoạch được lại là một hệ thống.

 

Không giống như Phương Sam, hệ thống đó chỉ một lòng muốn lấy mạng anh.

 

Trong giấc mơ đương nhiên không thích hợp để nhận nhiệm vụ, mộng ma run rẩy tạm biệt cặp đôi một người một thống mất trí này.

 

Mùi thuốc lá xộc thẳng vào mũi khi vừa tỉnh dậy, phản ứng *****ên của Phương Sam là có cháy, nhưng khi nhìn lại thì thấy hệ thống 333 đang quỳ gối, đốt nhang trong cái lồng chụp ngày càng nhỏ.

 

"Cậu bị biến thái à?" Phương Sam hỏi.

 

Đây là lần *****ên hắn thấy có người mang theo diêm và nhang bên mình.

 

Hệ thống 333 cười lạnh trong lòng, Phương Sam làm sao hiểu được rằng vận may là do chính mình tích lũy qua vài vạn năm.

 

Nhưng trên mặt lại là biểu hiện biết ơn: "Mau thả tôi ra đi!"

 

Phương Sam khẽ cười, mở rộng phạm vi của cái lồng ra đến gần hết cả căn phòng, đồng thời làm chậm quá trình thu nhỏ lại, đảm bảo có thể duy trì trong nửa tháng. "Tôi bị một kẻ khốn nạn gài bẫy, bây giờ phải đi chấp hành nhiệm vụ."

 

Nụ cười trên khóe miệng hệ thống 333 cứng lại.

 

Phương Sam cúi xuống nhìn hắn: "Nếu cầu nguyện có tác dụng, xin mời tiếp tục cầu nguyện để chúng tôi thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ lần này."

 

Hệ thống 333: "Cậu thả tôi ra, tôi đảm bảo lần này tuyệt đối không thừa nước đục thả câu!"

 

Phương Sam: "Lời này chính cậu tin sao ?"

 

Hệ thống 333 đặt nắm tay lên ngực, chạm vào trái tim và thề thốt.

 

Phương Sam nhìn thấy tay hắn đặt tay trên ngực phải, lạnh lùng nói: "Trái tim nằm ở vị trí hơi lệch về bên trái."

 

"Thật... sao?"

 

---

 

Lời tác giả:

 

Hệ thống 333: Thật ra tôi là một trong số ít những người có trái tim nằm bên phải!

 

Phương Sam: Hừ!!

Chương trước Chương tiếp
Loading...