Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 65


Chương trước Chương tiếp

Chuyển ngữ: Băng Di

 

65.

 

Gió đêm chưa bao giờ ngừng, âm thanh tựa như ngưng lại trong không khí, ánh mắt của Nguỵ Tô Thận như mũi tên, lạnh lùng bắn về phía Vân Hồng, không phải, phải nói là Vân Hàn: "Ngươi là ai, sao lại giả mạo ta?"

 

Phương Sam trầm mặc, Vân Hàn trầm mặc, Ly Vương cũng trầm mặc.

 

Một lúc lâu sau, Vân Hàn là người *****ên mở miệng: "Lời này là ý gì?"

 

Nguỵ Tô Thận vẫn chưa trả lời, ngược lại nhìn về phía Ly Vương: "Nói hắn là thần y đệ nhất thiên hạ, có chứng cứ gì không?"

 

Ly Vương bị chuyện của Vĩnh Nhạc Hương quấy nhiễu, cần tìm người am hiểu dược lý, mới chủ động cho người tung tin tức ra ngoài, vì muốn hấp dẫn sự chú ý của Vân Hàn.

 

Dù đã dịch dung và dùng tên giả, nhưng lúc Vân Hàn vừa mới vào phủ đã bị Ly Vương chú ý đến, dung mạo có khả năng che giấu, nhưng khí chất lại như một thói quen, hoàn toàn khắc sâu vào xương cốt, thêm vào đó do thường xuyên tiếp xúc với thảo dược, trên người có mùi thuốc, ngay lúc đó Ly Vương đã khẳng định được thân phận của hắn.

 

Phương Sam nhìn không được nữa, lặng lẽ kéo tay áo của Nguỵ Tô Thận, truyền âm vào tai: "Đừng cố nữa, thần y thật hay giả có thể đợi bàn lại, nhưng rõ ràng bọn họ đã từng thấy mặt giáo chủ ma giáo".

 

Không biết Nguỵ Tô Thận nghe lọt được bao nhiêu, cả người tựa như chìm trong bóng tối đậm đặc như mực nước, lúc Phương Sam nhắc nhở anh, anh gần như đã ở trạng thái bị ngâm mềm trong nước.

 

Thời gian theo gió mát trôi qua, Nguỵ Tô Thận đã lấy lại được tinh thần, nở một nụ cười chế giễu: "Ta cần bộ y phục trắng này để làm gì?"

 

Ly Vương không hiểu ra sao, Vân Hàn thì nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Nguỵ Tô Thận, chính xác là đang nhìn vào đầu hắn, rất muốn nghiên cứu tỉ mỉ.

 

Người phá vỡ bầu không khí quỷ dị này chính là Phương Sam: "Chúng ta cứ mặc kệ nó như vậy liệu có tốt hay không?"

 

Mọi người đều đồng loạt nghi ngờ ... Nó là ai?

 

Câu hỏi này rất nhanh thì có giải đáp, tiếng bịch bịch trong quan tài vẫn vang lên không ngừng, giống như tiếng mèo cào tường, tiếng ồn càng lúc càng lớn. Ly Vương và Vân Hàn không khỏi lộ vẻ mặt xấu hổ, suýt tí nữa đã quên chuyện chính sự.

 

Nguỵ Tô Thận thân là giáo chủ ma giáo, võ công đương nhiên không tệ, Ly Vương ra hiệu cho hắn và Phương Sam mỗi người giữ một đầu, bản thân thì tiến lên một bước, chuẩn bị khai quan.

 

Phương Sam lần này biểu hiện khá đáng tin, ít nhất không có đánh trống lui quân giống như trước, rút kiếm đứng ở đuôi quan tài, sẵn sàng ứng phó với tình huống bất ngờ.

 

Cách mở quan tài của Ly Vương rất bạo lực, một kiếm chém đôi, có trong nháy mắt, Phương Sam cũng rất nghi ngờ liệu thứ bên trong có bị chém làm đôi hay không.

 

Sự thật chứng minh hắn nghĩ quá nhiều rồi, đồ chơi này có sức sống vô cùng mạnh mẽ, trực tiếp từ trong đó nhảy ra.

 

Dung mạo của nó đã hoàn toàn hiện rõ trước mắt mọi người, trước đó Phương Sam đã mô tả hết sức tế nhị rồi, thực ra con mắt nó xanh lè, hàm răng cực kỳ sắc nhọn, trên mặt như bôi một lớp phấn, trắng toát đến rợn người.

 

Ly Vương cười xùy một tiếng: "Đúng là hoạt tử nhân".

 

Vân Hàn căn dặn: "Cẩn thận một chút, đừng làm nó bị thương".

 

Đây chính là mẫu vật nghiên cứu tuyệt vời.

 

Nhìn con hoạt tử nhân đang giương nanh múa vuốt nhào về phía mình, Ly Vương lắc mình một cái né tránh, đồng thời đem sân chơi nhường lại cho Vân Hàn, đưa tay làm tư thế mời: "Ngươi lên đi".

 

Vân Hàn không nhúc nhích, hắn là thần y, cũng giỏi về độc, nhưng độc của hắn phần lớn chỉ nhắm vào người sống.

 

Từ lúc hoạt tử nhân nhảy ra, Lấp Lánh đã bắt đầu không an phận, Nguỵ Tô Thận đành mặc kệ nó bò đi, sau khi bị cổ trùng chui vào trong thân thể, hoạt tử nhân lập tức bị chậm lại không ít.

 

Nguỵ Tô Thận giả vờ bấm một cái chỉ quyết: "Định".

 

Hoạt tử nhân đứng yên.

 

Ly Vương và Vân Hàn bị chiêu thức ấy của hắn làm cho khiếp sợ, Nguỵ Tô Thận cố ý nghiêng mặt về phía Vân Hàn, giọng điệu khinh miệt: "Thần y?"

 

Vân Hàn cẩn thận nhớ lại một hồi, nhưng nhớ không ra đã đắc tội người này ở đâu.

 

Phương Sam: "Đừng để ý đến hắn, hắn là đang ghen tị".

 

Bình thường Vân Hàn không có tính tò mò, nhưng lúc này lại nhịn không được buồn bực hỏi: "Ghen tị cái gì?"

 

Ánh mắt của Phương Sam lia đi lia lại trên người Vân Hàn, cuối cùng chậm rãi phun ra hai chữ: "Hết thảy".

 

Chữ sống trong xác sống thực ra không phù hợp lắm, về bản chất thì vẫn là người chết, cổ trùng cảm thấy rất có hứng thú với chủng loại sinh hồn này, nếu không phải cố kỵ Nguỵ Tô Thận, nó đã sớm nuốt chửng hết từ bên trong.

 

Vân Hàn tới gần một chút, sau khi xác định hoạt tử nhân không thể di chuyển, thì dùng dao găm cắt xuống một miếng thịt của đối phương. Máu chảy ra có màu đỏ thẫm, Vân Hàn rắc lên trên một chút bột màu trắng, miếng thịt tựa như một miếng băng, bắt đầu tan chảy từng chút, từ bên trong tràn ra những con giòi chi chít.

 

Ly Vương quay mặt sang chỗ khác, không phải sợ, mà là cảm thấy muốn ói.

 

Đối với thầy thuốc mà nói, chút trình độ này không đáng là gì, Vân Hàn vốn tưởng rằng Nguỵ Tô Thận cũng giống như mình, kết quả quay đầu lại thì thấy vẻ mặt của Nguỵ Tô Thận là ghét bỏ cực kỳ.

 

Người bình tĩnh nhất vậy mà lại là Phương Sam, chẳng những không tỏ ra khó chịu, mà còn quan sát rất hứng thú.

 

Vân Hàn: "Ngươi không sợ à?"

 

Phương Sam: "Rắn, côn trùng, chuột, kiến, đều là những thứ có thể dùng để ngâm rượu".

 

Nguỵ Tô Thận kéo người đến bên cạnh mình, thấp giọng cảnh cáo.

 

Phương Sam chỉ cảm thấy tư tưởng giác ngộ của những người này quá kém, tiếc nuối thở dài.

 

Ly Vương: "Lúc các ngươi di chuyển quan tài này ra ngoài, có tình cờ gặp người đứng sau màn không?"

 

Phương Sam lắc đầu, đột nhiên hỏi: "Bí mật về trường sinh ở Vĩnh Nhạc Hương có sớm nhất là từ lúc nào?"

 

Ly Vương nhíu mày, hồi tưởng rồi nói: "Năm Cao tổ thứ mười".

 

Phương Sam ngửa mặt lên suy nghĩ một chút: "Ở giữa cách khoảng ba bốn thế hệ." Hồi phục lại hỏi: "Gần nơi đây có bãi tha ma hay khu mộ nào không?"

 

Ly Vương lắc đầu, rất nhanh cũng nhận ra có chuyện không đúng, không có mộ phần, những người này sau khi chết đã được chôn ở đâu?

 

Vân Hàn vẫn đang nghiên cứu hoạt tử nhân: "Rất có khả năng bị luyện thành cương thi. Nhìn từ xương cốt thì chết đã nhiều năm rồi."

 

Ly Vương hỏi: "Có thể suy đoán thời gian cụ thể không?"

 

Vân Hàn gật đầu: "Cần thêm thời gian để xác định."

 

Kiến thức của hắn thật sự uyên bác, suy đoán ra được hoạt tử nhân mất đi khả năng tấn công là do ảnh hưởng của cổ trùng, liền nói với Ngụy Tô Thận: "Để nó ăn mất nửa phần não đi, ta mang thân thể này về nghiên cứu."

 

Ngụy Tô Thận ra lệnh cho cổ trùng làm theo, chỉ là lúc thu hồi lại, hắn để nó tự bò vào trong lọ, từ chối lấy tay chạm vào.

 

Nhận ra mình bị trai đẹp chê bai, cổ trùng lòng đau như cắt, thuận thế bò lên tay Phương Sam cọ cọ vài cái, rồi lại quay qua lòng bàn tay của Ly Vương lăn lộn một chút, cuối cùng mới chịu quay về trong lọ.

 

Ly Vương nhìn nhìn chòng chọc vào bàn tay mình, dưới ánh trăng có thể thấy lớp ***** thật mỏng... Đây là bị một con cổ trùng quấy rối sao?

 

Không ngờ ngay sau đó, Vân Hàn móc ra một cái khăn tay ra lau sạch ***** cho hắn, khiến Ly Vương có chút thụ sủng nhược kinh. Nhưng Vân Hàn lại nhìn ***** không rõ trên khăn tay với ánh mắt như nhìn thấy bảo vật hiếm có: "Dịch tiết của cổ trùng, rất có giá trị nghiên cứu."

 

Sắc mặt Ly Vương trong nháy mắt hóa đen.

 

Hoạt tử nhân bị cổ trùng ăn phân nửa bộ não, năng lực hành động rất chậm chạp, bản năng tấn công người vẫn còn, chỉ là không gây ra được nhiều thương tổn.

 

Mang một cái xác sống về chắc chắn sẽ gây chấn động, Ly Vương không muốn để thứ bẩn thỉu này phá hủy sự yên bình của Vô Ưu Thôn, bảo Vân Hàn khi di chuyển cố gắng đừng gây ra động tĩnh quá lớn.

 

Vân Hàn cùng hoạt tử nhân của hắn được sắp xếp vào một gian phòng ở góc hẻo lánh nhất thôn để nghiên cứu. Ly Vương ra sông rửa tay năm sáu lần, nhìn thấy Ngụy Tô Thận đứng cách đó xa xa không nhúc nhích: "Không hổ danh là giáo chủ ma giáo, thực sự nuôi cổ."

 

Nghe thấy bốn chữ 'giáo chủ ma giáo', Ngụy Tô Thận nheo mắt, Phương Sam đứng ở góc độ khách quan mà đánh giá, phát giác cổ trùng hoàn toàn phù hợp với thiết lập ma giáo.

 

Sau khi rửa tay xong, Ly Vương đứng dậy, thần sắc lạnh như băng, ngưng mắt nhìn Ngụy Tô Thận: "Đường đường là giáo chủ ma giáo, vì sao lại đến vương phủ?"

 

Vân Hàn đến là trong dự tính của hắn, nhưng mục đích của người này lại không thể nào đoán được.

 

Ngụy Tô Thận thản nhiên trả lời: "Ban đầu là vì diệt trừ mối họa cho dân."

 

Ly Vương sinh nghi, Phương Sam bên cạnh giải thích: "Vương gia không ngừng triệu tập người trong các ngành nghề khác nhau, khó tránh khỏi gây ra nghi ngờ."

 

Nghe vậy, Ly Vương tức quá nở nụ cười: "Ngươi là muốn nói giáo chủ ma giáo lo lắng cho sự an nguy của bách tính vô tội, nên đặc biệt tốn công trà trộn vào đội ngũ?"

 

Xuất phát từ suy luận này, Phương Sam cũng thấy thật buồn cười, nhưng hắn không thể cười, việc Ngụy Tô Thận hiểu sai về thân phận của mình, suy cho cùng, bản thân cũng góp một phần lực.

 

Ba người nhìn nhau không nói gì, rất lâu sau, Phương Sam thở dài nặng nề: "Nghiệp chướng mà."

 

Ánh mắt hắn dao động bất định giữa Ly Vương và Ngụy Tô Thận, bỗng nhiên nói: "Đêm đẹp cảnh đẹp, chi bằng uống rượu mua vui?"

 

Khi ánh mắt cả hai đều tập trung vào hắn, Phương Sam đề nghị: "Mỗi người thề độc, hỏi đối phương một vấn đề, đồng ý trả lời thì phải trả lời thật, nếu chọn im lặng thì phải uống hết một bình rượu."

 

Ly Vương cười trào phúng: "Giả sử một bên cứ uống rượu mãi, chẳng phải bên kia thiệt thòi lớn?"

 

Phương Sam lắc đầu: "Với thân phận của hai vị, sẽ không nhàm chán như vậy đâu, hơn nữa đây là trò chơi có thể bắt đầu bất cứ lúc nào và kết thúc bất cứ lúc nào."

 

Dù không cần suy nghĩ cũng biết đề nghị này đầy lỗ hổng, nhưng Ly Vương đặc sắc ở chỗ thích những thứ mới lạ thú vị. Hắn có thể sắp xếp một thế cục to lớn như vậy để chơi, thì gần như không thể từ chối một cuộc cá cược có thể mang đến thú vị.

 

"Tốt." Ly Vương quả nhiên đồng ý.

 

Ngụy Tô Thận lại có vẻ như chưa muốn đồng ý, nhìn Phương Sam: "Cậu đóng vai trò gì trong đó?"

 

"Tất nhiên là bà..." Phương Sam dừng lại một chút: "Người trung gian duy trì hòa bình."

 

Ngụy Tô Thận cười lạnh một tiếng, sợ rằng trung gian gian trá thì đúng hơn, vừa có thể thám thính bí mật, còn có thể lừa rượu ngon của Ly Vương.

 

Ly Vương đào ra mấy hũ rượu ngon từ dưới gốc cây, Phương Sam chỉ ngửi thôi cũng biết là hàng thượng phẩm, mắt sáng rực có thể sánh ngang sao trên trời.

 

Ly Vương và Ngụy Tô Thận trước sau lập lời thề độc, người xưa dù không tin vào ngưu quỷ xà thần, nhưng vẫn có chút kính sợ. Sau khi lập lời thề, Ly Vương ngồi thẳng lưng, tư thế quy củ hơn hẳn.

 

Ngụy Tô Thận không quan tâm mình có thiệt thòi hay không, ra hiệu cho đối phương hỏi trước.

 

Ly Vương hỏi cùng một vấn đề, hắn đến vương phủ để làm gì.

 

Ngụy Tô Thận giơ một tay lên: "Thề với trời, là một lòng vì dân, nếu không thì để cho ma giáo sụp đổ."

 

Lời nói không chút do dự, Ly Vương mím môi, vẻ mặt đặc sắc không thể tả, nhịn không được hỏi ra nghi ngờ mà Vân Hàn giấu ở đáy lòng: "Đầu óc ngươi... có vấn đề?"

 

Ngụy Tô Thận tự động bỏ qua câu hỏi này, thản nhiên nói: "Đến lượt ta."

 

Ly Vương nhìn chằm chằm, ngược lại không phải sợ đối phương hỏi ra vấn đề gì kinh người, chỉ lo lắng nếu như không trả lời được sẽ có chút mất mặt.

 

Ngụy Tô Thận vuốt vuốt chén rượu, trong con ngươi lúc sáng lúc tối, rõ ràng đang tính toán điều gì.

 

Ly Vương cau mày, giọng điệu có phần hung hăng: "Đừng lãng phí thời gian, đến tột cùng muốn hỏi gì?."

 

Ngụy Tô Thận không để tâm đến thái độ của hắn, *****ên là nghĩ đến Mộng Huân Mị, sau đó là môn chủ Huyết Sát Môn, những người liên quan lần lượt lướt qua trong đầu, cuối cùng trầm giọng hỏi: "Ngươi yêu nam nhân hay nữ nhân?"

 

Ly Vương sửng sốt một chút, lập tức đập bàn giận dữ nói: "Ngươi có biết xúc phạm hoàng thân quốc thích là tội gì không? Bản vương đương nhiên là..."

 

Ngụy Tô Thận lành lạnh nói: "Nhớ là đã thề rồi."

 

Vốn bầu trời đêm yên tĩnh, ông trời lại rất phối hợp đánh ra một tiếng sấm rền.

 

Trong ánh sáng chớp nhoáng của tia chớp, Ly Vương thấy được sườn mặt của Phương Sam, người này đột nhiên dùng khẩu hình miệng nhắc đến môn chủ Huyết Sát Môn, hắn chỉ cảm thấy trong đầu đang hò hét loạn cào cào, trong chốc lát không thể trả lời được.

 

......

 

Hết chương rồi, bạn cho mình một ⭐ nhé. ^^

Chương trước Chương tiếp
Loading...