Chuyển ngữ: Băng Di
75.
Con ngươi Phương Sam đảo một vòng, vừa nhìn liền biết đang nghĩ ra ý đồ gì đó không tốt.
Vẻ mặt Ngụy Tô Thận không có bao nhiêu cảm xúc: "Tại sao phải lãng phí tâm trí vào cô ta?"
Phương Sam mấp máy môi: "Người đấu với người, càng đấu càng vui."
Ngụy Tô Thận đứng lên đi mua một chai nước suối, để làm tan vị cay của mì ăn liền: "Trần Băng Anh không đáng để hao tốn quá nhiều thời gian."
Phương Sam chống cằm nhìn anh: "Ký chủ thấy thứ gì mới thú vị?"
Ngụy Tô Thận: "Xoát nhiệm vụ."
"......"
"Còn gì nữa không?"
Ngụy Tô Thận: "Trở về công ty xử lý công việc."
Phương Sam đột nhiên im lặng khác thường.
Lễ thượng vãng lai, Ngụy Tô Thận cũng hỏi hắn vấn đề giống như vậy.
Phương Sam trả lời rất dứt khoát: "Ngửi rượu, thưởng thức rượu, uống rượu."
Một người cuồng công việc và một người lười công việc, giống như hai mặt đối lập không thể điều chỉnh.
Ngụy Tô Thận rũ mắt: "Tôi mời cậu uống rượu, cậu mời tôi làm việc, vẹn toàn đôi bên."
Phương Sam sau khi suy nghĩ chăm chú thì gật đầu: "Có lý."
Nhưng sao nghe vào tai có vẻ kỳ cục như vậy chứ?
"Nhưng ký chủ phải cân nhắc kỹ, nhiệm vụ hằng ngày lần này không có con đường tắt nào để đi đâu."
Nhiệm vụ hằng ngày thường căn cứ vào những gì họ đạt được trong các vị diện, giống như "thuật khôi lỗi" và đồ chơi tình dục, nghe thì không liên quan nhưng thực tế lại có mối quan hệ rất sâu xa. Tuy nhiên, ở thế giới trước bọn họ không thu được gì, nên không biết nhiệm vụ lần này sẽ là gì.
Ngụy Tô Thận gật đầu.
Phương Sam khe khẽ thở dài, tiếc nuối nhìn Trần Băng Anh và người đàn ông kia đang đi xa dần: "Mà thôi, cô ấy là người không an phận, gần đây chắc chắn sẽ gây ra chuyện gì đó. Theo ý ký chủ đi, cứ coi như thêm gia vị cho cuộc sống."
Ngừng một chút, lại nói thêm: "Xoát nhiệm vụ giống như chơi xổ số, yếu tố may mắn rất lớn, gần đây vận may của chúng ta không tính là tốt lắm."
Ngụy Tô Thận cũng không phủ nhận, đâu chỉ là không tốt, mà là cực kỳ xui xẻo.
Phương Sam suy nghĩ một chút: "Cuộc sống cần phải có cảm giác nghi thức, lần này cần phải chuẩn bị thật kỹ mới được."
Buổi tối, hai con quỷ xui xẻo đốt hương tắm rửa, cúng bái về phía Bắc, bữa tối chỉ ăn một chút trái cây.
Nhóc mập ngồi một bên, ăn sơn hào hải vị, buồn bực nói: "Giảm cân à?"
Phương Sam lắc đầu: "Chuyển vận."
Khứu giác nhạy bén của nhóc mập ngửi thấy mùi xông hương trên người họ, nhíu mày rồi nghiêm túc nhắc nhở: "Người không may mắn vẫn là người không may mắn, vĩnh viễn cũng không thể trở thành người may mắn."
Phương Sam bình tĩnh tự nhiên: "Hai cái xui thành một cái hên."
Hắn cộng với Ngụy Tô Thận, có lẽ có thể tạo nên bước chuyển ngoặt.
Nhóc mập cúi đầu, che giấu sự chế nhạo trong đáy mắt, với bản lĩnh gây hại cho chúng sinh như bọn họ, đừng nói mong được ông trời quan tâm, không bị sét đánh đã là may rồi.
Phương Sam nhờ dì Trương giúp một tay, tạm thời dựng một bàn thờ nhỏ trên bãi cỏ. May mắn là Ngụy Diệp không có ở nhà, mới cho phép làm những việc ngớ ngẩn như vậy.
Ngụy Tô Thận nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy vô cùng hoang đường, nhưng không mở miệng ngăn cản.
Khương Mỹ Linh và bạn thân đi mua sắm chưa về, để lại nhóc mập run lẩy bẩy một mình, lớp mỡ bảo vệ run lên, lẩm bẩm không ngừng: "Mê tín phong kiến hại chết người!"
Phương Sam thành kính dâng hương, quay đầu liếc nhìn Ngụy Tô Thận. Ôm thái độ thà tin là có, Ngụy Tô Thận bước lên một bước, nhận nén hương đã châm lửa từ tay hắn, cũng dâng một nén.
Hương tro nhàn nhạt bị gió thổi lên tay áo, ngửi mùi hương, Phương Sam cảm thấy an tâm hơn nhiều, thì thầm: "Có thể bắt đầu rồi."
Ngụy Tô Thận nhắm mắt lại, ở trong đầu chọn chấp nhận phân phối nhiệm vụ, rất nhanh nhận được âm thanh nhắc nhở lâu ngày không gặp.
【Nhiệm vụ: Ngôi sao sáng nhất.
Ghi chú: Thế giới đang vận hành bận rộn, biết bao người đang đau khổ mò mẫm, âu sầu thất bại, chìm đắm trong bóng tối! Hãy để bọn họ tới lắng nghe bạn, dùng sức mạnh của ngôn từ để cảm hóa họ, đánh thức họ!+】
Ngụy Tô Thận nhấp vào '+', xuất hiện phần giới thiệu chi tiết hơn: [Trở thành một diễn giả xuất sắc, tích lũy số lượng fan hâm mộ lên đến năm trăm nghìn. Đặc biệt ghi chú rõ: Phán định sẽ tự động loại bỏ số lượng fan hâm mộ giả.
Ngoài ra, trong vòng một năm phải tổ chức mười buổi diễn thuyết lớn có tỷ lệ ghế ngồi đạt 98%.]
Gió thổi tắt nén hương đang cháy dở một nửa, ánh mắt của Ngụy Tô Thận và Phương Sam giao nhau trên không trung, người *****ên mở miệng trước chính là Phương Sam, trong giọng nói đầy nghi ngờ không xác định: "...Chuyển vận rồi?"
Không nói đến điều khác, nhiệm vụ hằng ngày lần này lại có điều kiện đạt được rõ ràng ngay khi giao, trước đây hơn phân nửa đều phải tự mình mò mẫm.
Ngụy Tô Thận dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm vào Phương Sam.
"Ký chủ, đây là ánh mắt gì?" Phương Sam chột dạ: "Tôi thề chưa bao giờ chấp nhận bất kỳ quy tắc ngầm nào của hệ thống khác."
Hai người không may gặp vận may, phản ứng *****ên là nghi ngờ đối phương, ngay sau đó là nghi ngờ khả năng có một âm mưu lớn hơn đang chờ đợi ở phía sau.
Phương Sam lắc đầu, cười khổ nói: "Nhiệm vụ lần này có giới hạn thời gian, độ khó đạt được cũng không thấp."
Tuy nhiên, hạnh phúc đến từ sự so sánh, hạnh phúc cũng từ sự so sánh mà đến.
Có vết xe đổ từ trước, hệ thống truyền đạt nhiệm vụ lần này gần như có thể xếp vào hàng ngũ thiên sứ nhỏ.
Sau khi hạnh phúc ngắn ngủi kết thúc, Ngụy Tô Thận bỗng nhiên nhíu mày một cái, gần như cùng lúc, sắc mặt Phương Sam cũng có chút thay đổi: "Chờ đã, diễn giả?"
Điều này há chẳng phải là ký chủ phải xuất đầu lộ diện sao?
Liên tưởng tới tính cách trầm mặc ít nói của Ngụy Tô Thận, nhiệm vụ nhìn qua tưởng bình thường này lại có vẻ hơi kỳ quái.
Ngụy Tô Thận cũng nghĩ đến vấn đề tương tự, nhưng không biểu lộ sự lo lắng tương tự.
Phương Sam sờ sờ trán anh, xác nhận không bị sốt đến hồ đồ.
Ngụy Tô Thận quả thực không thích diễn thuyết, theo anh thấy, trong đó xen lẫn rất nhiều yếu tố kích động và phóng đại.
Nhưng loại bỏ phần phóng đại, không ai có thể phủ nhận tác dụng của nó, sức mạnh của ngôn từ có khả năng tác động trực tiếp đến tâm hồn con người nhất.
Xác nhận trong lòng Ngụy Tô Thận có thể chịu đựng được, Phương Sam mỉm cười nói: "Nghĩ về mặt tích cực đi, lần trước ký chủ anh dũng cứu người đã tạo ra một nền tảng rất tốt."
Hai mắt Ngụy Tô Thận trong một khoảnh khắc trống rỗng, dường như đang tìm kiếm ký ức.
Phương Sam giúp anh nhớ lại: "Chỉ cần mỗi người đóng góp một chút tình yêu..."
Ánh mắt khẽ động, Ngụy Tô Thận lắc đầu ra hiệu cho hắn đừng nói thêm gì nữa.
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, đó cũng là thành quả do chính mình tạo ra. Lúc Ngụy Tô Thận cố gắng hết sức gạt bỏ những ký ức này, Phương Sam lại lên tiếng: "Trước đây có nhiều đài truyền hình đến liên hệ, trong đó hình như có một tiết mục diễn thuyết."
Ngụy Tô Thận khẽ gật đầu, tỏ ý sẽ để Arthur liên hệ sớm nhất có thể.
Phương Sam vô cùng kinh ngạc: "Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, điều này không giống tác phong của anh."
Đồng ý lên truyền hình và còn diễn thuyết, đối với ký chủ mà nói thì như chuyện nghìn lẻ một đêm.
Ngụy Tô Thận thản nhiên nói: "Vì tôi cũng không cô đơn."
Phương Sam nhướng mày, suy ngẫm ý nghĩa ở cấp độ sâu xa hơn.
Ngụy Tô Thận: "Nhất cử nhất động của tôi đều có dính líu đến nhà họ Ngụy."
Phương Sam chớp chớp mắt, tự động hình dung ra một bức họa cấp độ sử thi, bất cứ ai trong nhà họ Ngụy, sau này tình cờ gặp người quen đều sẽ bị truy hỏi—
"Con trai anh lên ti vi rồi à?"
"Mấy ngày trước diễn giả đó có phải là cháu trai của ông không?"
"Cậu ta có những quan điểm độc đáo như vậy sao."
"......"
Nghĩ đến những gì người thân của Ngụy Tô Thận có thể trải qua, Phương Sam bỗng cảm thấy đau lòng cho những người xa lạ chưa từng gặp mặt này.
Hai người vừa bàn bạc vừa đi vào, nhóc mập vội vàng gọi quản gia dọn dẹp bàn thờ, trong lúc đó còn vô cùng đau khổ hỏi: "Sao mọi người không ai ngăn cản anh của cháu?"
Quản gia bình tĩnh thu dọn hậu quả: "Cậu chủ làm như vậy chắc chắn có lý do."
Nhóc mập nhịn không được hỏi thêm một câu: "Nếu hôm nay là cháu dựng bàn thờ..."
Quản gia vẻ mặt nghiêm nghị: "Chắc chắn là bị người ta lừa, tôi sẽ báo cáo cho ông chủ."
Tình hình nghiêm trọng hơn có thể báo luôn cho cảnh sát.
Nhóc mập: "......"
Sau khi nhận nhiệm vụ thành công, trước khi Ngụy Tô Thận bảo Arthur hành động, Phương Sam trở về phòng và bắt đầu kiểm tra các lời mời trước đó, nhanh chóng tìm thấy một tiết mục mang tên "Siêu thần diễn thuyết gia".
"Đã qua một thời gian, không biết còn có giá trị không?"
Ngụy Tô Thận đọc sách giết thời gian, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Không vấn đề, có thể đập tiền để giải quyết."
Đã dẫn dắt nhiều ký chủ từ khu ổ chuột, bỗng nhiên gặp phải một thổ hào giàu có như vậy, Phương Sam cảm thấy trái tim mình đập thình thịch rất rạo rực.
Dù sao cũng đã bị chế thành meme, Ngụy Tô Thận vẫn có độ hot trên mạng, tổ tiết mục rất hoan nghênh sự tham gia của anh, thông báo thời gian tổng duyệt và yêu cầu anh chuẩn bị trước.
Ý kiến của đạo diễn vốn ban đầu là phải gặp mặt trực tiếp, nhưng Ngụy Tô Thận từ chối. Mặc dù anh không ngại tham gia chương trình, nhưng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào việc này.
Suy nghĩ đến thân phận địa vị của Ngụy Tô Thận, có thể tạo chủ đề trước giờ, đạo diễn kiềm chế ý kiến, chỉ đưa ra một yêu cầu: bản thảo bài diễn thuyết phải được chuẩn bị trước giờ.
Sau khi cúp điện thoại, Ngụy Tô Thận dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Phương Sam.
Luận khả năng ba hoa, hệ thống tự nhận là đứng thứ hai, không ai dám đứng nhất.
Phương Sam đè lại mí mắt nhảy không ngừng: "Cái này chẳng khác gì để người khác làm bài tập thay, vô cùng tệ hại."
Ngụy Tô Thận lạnh lùng lật tẩy: "Đừng giả bộ nữa."
Trong mắt Phương Sam nhảy nhót tia sáng vui vẻ, nhưng nhanh chóng bị hắn mạnh mẽ dập tắt, tằng hắng một cái nói: "Nếu ký chủ thành tâm thành ý yêu cầu, việc lừa dối người này cứ để tôi lo."
Trước nửa đêm, Ngụy Tô Thận đã nằm ở trên giường, Phương Sam ngồi một mình ở bàn làm việc, bật đèn ngủ nhỏ và viết bản thảo.
Tiếng gõ bàn phím quá ồn, hắn trực tiếp dùng bút để viết, tiếng đặt bút rất nhẹ nhàng, nhưng đối với người có giấc ngủ nhạy cảm như Ngụy Tô Thận thì vẫn có chút ảnh hưởng.
Nhìn bóng lưng múa bút thành văn, Ngụy Tô Thận khẽ nở nụ cười, hệ thống khi yên lặng giống như một bức tranh, vô cùng dễ chịu.
Làm thế nào để viết một bài diễn thuyết tình cảm dâng trào mãnh liệt không phải là khó khăn đối với Phương Sam, sáng sớm hôm sau hắn đã cầm bản thảo đi tranh công nói: "Nhìn xem."
Ngụy Tô Thận lắc đầu: "Để khi diễn tập rồi xem."
Trí nhớ của anh rất tốt, không đến mức đã gặp qua là không quên được, nhưng cũng gần như vậy.
Tất nhiên, lý do quan trọng nhất là anh rất sợ sẽ bị tẩy não khi xem trước.
"Siêu thần diễn thuyết gia" là một chương trình mới ra mắt, so với các chương trình tống nghệ lâu năm, tuy vừa mới bắt đầu không có khán giả trụ cột nhưng thắng ở sự mới mẻ.
Thời gian tổng duyệt được ấn định vào thứ năm, khi Ngụy Tô Thận đến, đạo diễn đang la mắng người khác, chàng trai trẻ liên tục nhận lỗi, thấy có người đến gần như được đại xá: "Đạo diễn Triệu, hình như có người tìm anh."
Ảnh chụp của Ngụy Tô Thận trước đó đã lan truyền trên mạng, đạo diễn liếc mắt đã nhận ra ngay lập tức, ông ta nở một nụ cười chân thành... Vóc người ngoài đời thật trông cũng đẹp, vừa nhìn đã thấy có sức hút với khán giả.
"Đã mang bản thảo theo chưa?"
Ngụy Tô Thận gật đầu, Phương Sam đưa túi văn kiện cho anh.
Đạo diễn liếc nhìn Phương Sam, trong mắt lóe lên sự kinh diễm: "Vị này là..."
Ngụy Tô Thận: "Bạn."
Đạo diễn nửa đùa nửa thật: "Nếu cậu ta muốn bước vào showbiz, không ít tiểu thịt tươi sẽ phải nhường chỗ."
Chưa nói được bao lâu, sự chú ý của đạo diễn nhanh chóng bị thu hút bởi bản thảo. Ánh mắt giống như dính chặt vào bản thảo diễn thuyết, sau một hồi lâu, ánh mắt ông nhìn Ngụy Tô Thận từ cổ quái đến phức tạp không nói nên lời.
"Cậu sẽ bạo hồng." Sau nhiều năm làm đạo diễn, lần *****ên ông dự đoán chắc chắn như vậy: "Hồng đến nỗi tím bầm cả người."
......
Hết chương rồi, bạn cho mình một ⭐ nhé. ^^