Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 82


Chương trước Chương tiếp

Sau khi thành công đánh bại Phương Sam, Ngụy Tô Thận có thể ngủ một giấc ngon lành.

 

Ngày thứ hai khi tỉnh dậy trạng thái tinh thần không tệ, lúc đến thăm hỏi đại sư lần nữa, người đi ra mở cửa lại là một phụ nữ trung niên.

 

Hai người vô thức nghĩ rằng bọn họ đã tìm nhầm tầng, chuẩn bị xin lỗi thì Phương Sam nói thêm một câu: "Chúng tôi đến thăm hỏi một vị đại sư tướng thanh."

 

Biểu cảm nghi ngờ của người phụ nữ trung niên biến mất: "Ông ấy đã cho tôi thuê căn nhà này rồi."

 

Phương Sam và Ngụy Tô Thận liếc nhau, đồng thời từ trong mắt đối phương thấy được sự bất đắc dĩ, không nhịn được nói: "Hôm qua ông ấy còn ở đây mà."

 

Người phụ nữ trung niên gật đầu: "Tôi đã đăng tin cần thuê nhà trên mạng, là ông ấy liên lạc với tôi trong đêm."

 

Nói thật, cô cũng thấy kỳ lạ, chủ cho thuê nhà dường như có lý do gì đó muốn rời đi gấp. Mặc dù có vẻ không đáng tin lắm, nhưng tiền thuê rẻ, có thể dọn vào ở ngay, cô vẫn đồng ý thuê.

 

Người phụ nữ trung niên nói thêm vài câu rồi vội vã đóng cửa lại.

 

Phương Sam đứng ngoài cửa nhíu mày: "Chúng ta đã làm ông ấy sợ chạy mất rồi?"

 

Ngụy Tô Thận thấy được một chút an ủi từ hai từ "chúng ta", nếu như anh đoán không nhầm, hơn phân nửa là bị nụ cười tà ác kia dọa chạy.

 

Khi hai người chuẩn bị xoay người rời đi, cửa đột nhiên mở ra lần nữa, người phụ nữ trung niên đưa ra một túi văn kiện đã niêm phong: "Suýt nữa thì quên, ông ấy có dặn nếu có người đến tìm thì đưa cái này ra."

 

Phương Sam cảm ơn, xuống tầng rồi mở túi ra, là một quyển sổ tay: "Đại sư thật là rộng lượng."

 

Không sợ người khác nghĩ là đồ tốt rồi giữ lại.

 

Ngụy Tô Thận: "Trong mắt người bình thường, thứ này không có bao nhiêu giá trị."

 

Trong bút ký ghi lại một ít kinh nghiệm tổng kết ra, cuối cùng còn kẹp hai đĩa CD, trên đó viết giáo trình hướng dẫn nhập môn.

 

Phương Sam thở dài: "Ông ấy cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi."

 

Ngụy Tô Thận không nói lời nào, vì là nhân vật số một khiến đại sư tức giận bỏ đi, không có tư cách phát biểu.

 

Phương Sam đóng quyển sổ lại: "Thiên tài thường cô đơn, có lẽ chúng ta nên ẩn dật một thời gian."

 

Cái gọi là ẩn dật, chẳng qua là trốn trong khách sạn tập luyện với một quyển sổ tay ghi chép.

 

Mạng xã hội có năng lực lan truyền khá mạnh, chỉ qua một đêm, chuyện đời sống tình cảm ly kỳ của Ngụy Tô Thận đã được đẩy lên vị trí thứ ba trên hotsearch.

 

Chỗ tốt của người có tiền là dù có đồn thổi như thế nào đi nữa, đa số cư dân mạng cũng không nghĩ việc công khai tình cảm liên quan đến giới tính chỉ là để tăng độ nổi tiếng.

 

Ký giả do Triệu Sĩ giới thiệu rất có bản lĩnh, rất hiểu tính toán lòng người, trước tiên tung ra một loạt thông tin gây sốc, ngay sau đó lấy phương thức tin đồn nói rõ gần đây hai người sắp có buổi diễn tướng thanh cùng nhau.

 

Kể từ đó, sự chú ý của mọi người sẽ thuận theo tự nhiên dồn vào buổi diễn tướng thanh sắp tới.

 

Ngụy Tô Thận ở khách sạn thỉnh thoảng sẽ nghe Phương Sam nói về những tin đồn trên mạng, trong lòng không có quá nhiều sóng gió.

 

Phương Sam đã sớm học thuộc lòng quyển sổ, bản thân hắn không có rượu không vui, hàng ngày không có rượu uống, cảm thấy sầu não uất ức: "Cha của anh nhìn thấy tin tức, có lẽ sẽ rất hối hận vì không sớm dùng phương pháp giáo dục roi vọt để dạy dỗ anh."

 

"Không đâu." Ngụy Tô Thận bình thản nói: "Cha tôi sẽ rất điềm tĩnh."

 

Phương Sam từ lâu đã phát hiện, Ngụy Tô Thận thường gọi Ngụy Diệp là phụ thân, còn nhóc mập thì đơn giản gọi là cha.

 

Dù nghĩa đều giống nhau, nhưng từ "phụ thân" dường như ít đi một phần thân thiết hơn "cha".

 

Phương Sam: "Tại sao?"

 

Ngụy Tô Thận ngẩng đầu nhìn hắn: "Sóng gió càng lớn, lợi ích càng lớn."

 

Đạo lý này, chắc chắn đối phương còn hiểu rõ hơn mình.

 

Hiểu con không ai bằng cha, Ngụy Diệp có bao nhiêu hiểu biết về Ngụy Tô Thận thì tạm thời không thể đánh giá, nhưng trong góc độ nhìn nhận sự việc, hai người lại rất nhất trí.

 

Đối mặt với những tin đồn ùn ùn kéo đến, ông không nổi giận, mà là trầm tư.

 

"Chuyện này nhìn là biết bút tích của anh hai." Nhóc mập có một loại cảm giác đam mê không nói ra được với ghế sofa trong phòng khách, khi rảnh rỗi lại tựa vào nó cọ tới cọ lui: "Không có sự ngầm đồng ý của anh ấy, không thể làm to chuyện này."

 

Xuất phát từ góc độ cá nhân, nhóc mập rất hài lòng với kịch bản tranh giành gia sản với Ngụy Tô Thận trong tin đồn, ít nhất ...chứng minh trí tuệ và thực lực của mình.

 

Ngụy Diệp nhíu mày, thấy nhóc mập điều chỉnh tư thế ngồi mới thu lại ánh mắt: "Không tiếc tự hủy danh tiếng, xem ra là khoản làm ăn lớn."

 

Nhóc mập thông qua không ít con đường thăm dò tin tức liên quan: "Anh hai gần đây chuẩn bị biểu diễn, liệu có phải để tăng tỷ lệ người xem không?"

 

Nói ra, không đợi câu trả lời của Ngụy Diệp, nhóc mập tự mình phủ định trước, với địa vị hiện tại của Ngụy Tô Thận, logic trên nói không thông.

 

Tiếp tục lướt các tin tức, đột nhiên "ồ" một tiếng: "Anh hai đặt sân khấu biểu diễn ở nhà hát mới mở."

 

Về phần nhà hát lớn đó, có thể gọi là ký ức hãy còn mới mẻ, chính là nơi mà cậu và Ngụy Tô Thận đã kết bạn Wechat với vợ của Bùi Dương, dẫn đến việc tìm người trị vô sinh sau này.

 

Mặc dù mới xây dựng được vài tháng, nhà hát đã có thể gọi là kiến trúc tiêu biểu của thành phố, thường ngày đều là nơi biểu diễn của các đoàn xiếc và kịch nói nổi tiếng trong nước.

 

Ngụy Tô Thận có thể giành được địa điểm, chắc chắn đã bỏ ra không ít vốn liếng.

 

"Tại sao phải chọn ở chỗ này?" Nhóc mập lẩm bẩm, khuôn mặt béo tròn thêm mấy phần nghiêm túc.

 

Ngụy Diệp nhìn sang: "Có gì không ổn?"

 

Nhóc mập dịch cái mông ra sau, đưa màn hình máy tính về phía Ngụy Diệp: "Khách sạn Quân Càn."

 

Bởi vì sự sôi động của nhà hát, một khu thương mại đã lục tục thành lập xung quanh, khách sạn Quân Càn đã bắt đầu khởi công từ bốn năm trước, ở giữa đình công mấy lần, gần đây mới vừa khai trương.

 

Kết quả là, vào ngày *****ên mở cửa, đã xảy ra một vụ án mạng.

 

Kinh doanh của khách sạn chẳng những không bị ảnh hưởng, ngược lại còn rất được hoan nghênh, bởi luôn vì có những người trẻ tuổi tâm lý hiếu kỳ.

 

Ngụy Diệp nói: "Chỉ là nhảy lầu tự sát thôi, không đáng để ngạc nhiên."

 

Nhóc mập lắc đầu: "Cậu của bạn học của con làm ở đồn cảnh sát, chú ấy tiết lộ bí mật rằng mặc dù vụ án được kết luận là tự sát, nhưng vẫn có nhiều điểm không hợp lý."

 

Người chết là một thanh niên, gia đình có chút tài sản, được coi là một phú nhị đại bình thường, thích chơi đua xe. Cuộc sống không có dấu hiệu bất thường, trước khi chết còn ở cùng phòng với một nữ sinh, sau khi cô gái rời đi, gọi người đến dọn phòng, sau đó lại tự nhiên nhảy lầu.

 

Ngụy Diệp từ trước đến nay không quan tâm đến loại tin tức này, nhóc mập thần thần bí bí nói: "Bạn học của con nói, gần đây trong thành phố có vài sinh viên đại học tự sát, hơn nữa đều không ngoại lệ là phú nhị đại."

 

Nghe vậy, Ngụy Diệp nhíu mày: "Dạo này hạn chế ra ngoài."

 

"Anh hai ở ngoài chơi đến điên rồi, có nên cảnh báo anh ấy không?" Nhóc mập cúi đầu chơi với điện thoại: "Vì lý do an toàn, gửi một tin nhắn."

 

Ngụy Diệp liếc nhìn cậu: "Hai đứa có lén lút liên lạc?"

 

Nhóc mập rùng mình.

 

Ngụy Diệp cười lạnh một tiếng, ngồi xuống đối diện cậu: "Nói xem một chút, lại có nhược điểm gì bị anh con nắm giữ?"

 

Bên này đang tiến hành thẩm vấn, Ngụy Tô Thận đang ở ngân hàng chuyển khoản khoản thanh toán cuối cùng cho người phụ trách nhà hát.

 

Để làm quen với sân khấu trước giờ, Ngụy Tô Thận và Phương Sam đã đến nhà hát một chuyến.

 

Mỗi thứ tư, nhà hát không mở cửa, người phụ trách đồng ý để cho bọn họ tại đây diễn tập một ngày.

 

Ánh nắng hoàng hôn rất đẹp, xung quanh có những người lớn tuổi đi tản bộ, Phương Sam mỉm cười cùng Ngụy Tô Thận đi dạo trên đường, đột nhiên nụ cười của hắn chậm rãi héo.

 

"Làm sao vậy?" Ngụy Tô Thận dừng bước lại.

 

Phương Sam: "Hình như ngửi thấy mùi của đồng loại."

 

Ngụy Tô Thận nhướng mày: "Trần Băng Anh?"

 

Phương Sam lắc đầu, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng: "Chỉ là cảm giác thôi, có lẽ tôi suy nghĩ nhiều."

 

Ngụy Tô Thận không ngay lập tức bước đi, ngược lại nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó ở phía trước. Theo tầm mắt của anh nhìn sang, có một thanh niên đang trầm tư đi ra từ khách sạn phía trước, bởi vì suy nghĩ quá mức xuất thần, suýt nữa va phải một đứa trẻ.

 

Phụ huynh hùng hùng hổ hổ bế đứa trẻ rời đi, thanh niên ngẩng đầu lên, Phương Sam kinh ngạc: "Là Phương Xán."

 

Đối phương hiển nhiên cũng nhìn thấy bọn họ, thu lại suy nghĩ, nhưng vẻ mặt vẫn không dễ nhìn lắm.

 

Phương Xán không nhìn Ngụy Tô Thận ngay lập tức, ngược lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn Phương Sam.

 

"Tại sao anh ta lại nhìn tôi như vậy?" Phương Sam buồn bực, gần đây hình như mình không gây ra chuyện gì mà.

 

Ngụy Tô Thận đưa ra gợi ý: "Anh em."

 

Phương Sam nhớ lại lần trước đã lừa Phương Xán rằng mình là em cùng cha khác mẹ của hắn ta.

 

"Vậy mà thực sự tin." Phương Sam lắc đầu: "Chỉ là cái tên giống nhau, thêm cái bớt tương tự, anh ta thật sự dễ dàng bị lừa sao?"

 

Ngụy Tô Thận liếc mắt nhìn hắn: "Đã đủ rồi."

 

Phương Sam chủ động tiến lên chào hỏi: "Dự báo thời tiết không chính xác, ngày hôm nay gió thật to."

 

Phương Xán không cảm nhận được một chút gió nào.

 

Phương Sam cười cười: "Nếu không thì sao lại thổi anh đến đây."

 

Đối với sự châm chọc khiêu khích, Phương Xán hoàn toàn không có phản ứng, nhìn sang Ngụy Tô Thận: "Anh còn nhớ Trần Vũ không?"

 

Ngụy Tô Thận không có phản ứng.

 

Phương Xán: "Cậu ta chết rồi."

 

Ngụy Tô Thận lúc này mới có chút phản ứng.

 

Phương Sam tới gần hỏi nhỏ: "Trần Vũ là ai?"

 

Ngụy Tô Thận: "Em họ của hắn ta."

 

Phương Xán cười lạnh: "Sao không nói là người anh thầm mến?"

 

Là người ngoài cuộc tạm thời, Phương Sam ngửi thấy mùi nhiều chuyện, dùng cùi chỏ nhẹ đụng Ngụy Tô Thận một cái, ý tứ muốn biết tình hình cụ thể tỉ mỉ.

 

Ngụy Tô Thận chỉ nói: "Một người bạn học trước đây."

 

Trần Vũ chỉ nhỏ hơn bọn họ nửa tuổi, học cùng một trường đại học, ngày nhập học *****ên đã nhất kiến chung tình với Ngụy Tô Thận, là một người khá phong lưu.

 

Dù sao cũng cùng học một trường, Ngụy Tô Thận vẫn hỏi: "Cậu ấy chết như thế nào?"

 

Phương Tán gằn từng chữ một: "Tự sát."

 

Ngụy Tô Thận lắc đầu: "Không có khả năng."

 

Dù tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng Trần Vũ là một người thích hưởng thụ cuộc sống, không có lý do tự sát.

 

Phương Xán chỉ vào khách sạn phía sau: "Nhảy từ tầng sáu xuống, chết ngay tại chỗ."

 

Dưới ánh hoàng hôn, khách sạn được phủ lên một lớp vàng nhạt, trông rất sang trọng.

 

Phương Xán: "Tôi đã đặt phòng ở đây."

 

Để lại một câu không đầu không đuôi, hắn ta lướt qua bọn họ rời đi.

 

Phương Sam trong chốc lát không đoán được ý đồ của đối phương, tùy ý suy đoán nói: "Không phải là muốn thu hút sự chú ý, để chúng ta cũng vào ở đó chứ?"

 

Ngụy Tô Thận cũng gật đầu: "Rất giống phong cách của hắn."

 

Phương Sam buồn bực cười một tiếng, vốn muốn nói câu: không cần quan tâm, cảm giác khác thường lại lần nữa truyền đến. Ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng hình ảnh vào khách sạn, híp mắt một cái nói: "Nơi đó khiến người ta rất khó chịu."

 

Ngụy Tô Thận: "Đi ở vài ngày."

 

Phương Sam khẽ nhíu mày, Ngụy Tô Thận nói: "Đối với chúng ta mà nói không khác biệt gì."

 

Chỉ là từ một khách sạn này chuyển sang một khách sạn khác, và nơi này gần nhà hát, thích hợp để diễn tập.

 

Phương Sam: "Câu chuyện kinh dị bắt đầu khi nhân vật chính quyết định ở lại một nơi có người chết."

 

Ngụy Tô Thận giọng rất bình tĩnh: "Có cậu ở đây, tôi không sợ."

 

Nữ thần vận mệnh đã sớm đứng ở ngã rẽ cuộc đời vẫy tay với anh, luôn luôn nhắc nhở: Nhìn xem, đây chính là giới hạn nè.

Chương trước Chương tiếp
Loading...