Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 136


Chương trước Chương tiếp

Rất nhiều sự kiện lớn trong lịch sử hay bắt đầu từ một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, chẳng hạn như một lần cãi vã, hay một quyển sách v.v.

 

Ý của người đề nghị ban đầu chỉ là muốn tìm một hoặc hai tên tà ma để ra tay, kết quả lại bất ngờ dẫn đến một cuộc xung đột quy mô lớn.

 

Gần đây, Phương Sam vẫn ở trong ký túc xá không ra ngoài, chỉ thỉnh thoảng mở cửa để hít thở không khí, hắn có thể cảm giác được một cổ niệm lực mạnh mẽ đang tập trung ở xung quanh mình.

 

Nguỵ Tô Thận thì bình tĩnh hơn hắn nhiều, phạm vi hoạt động mỗi ngày chỉ tập trung ở phòng tu luyện và ký túc xá.

 

"Viện trưởng có vẻ không mấy yên tâm về chúng ta". Phương Sam bắt chéo chân ngồi trên ghế, dáng vẻ rất thanh nhàn.

 

"Không có gì lạ cả". Nguỵ Tô Thận thản nhiên nói.

 

Nếu viện trưởng của học viện đế quốc bỗng nhiên không đề phòng bọn họ thì mới thật sự là bất thường.

 

Phương Sam. "Giống như chúng ta đã dự đoán, viện trưởng muốn mượn lần này để dọn sạch những khối u ác tính đang núp trong bóng tối".

 

Thấy hắn mỗi một lần mở miệng thì không ngừng ăn ô mai, Nguỵ Tô Thận nhìn mà cảm thấy ê răng.

 

Phương Sam trong lúc vô tình quay đầu lại, đúng dịp thấy cổ họng của Ngụy Tô Thận sẽ nhúc nhích, cái mông không rời khỏi ghế, nhưng vẫn cọ sát dời mấy bước sang bên cạnh, dùng một ánh mắt vô cùng nghi ngờ nhìn anh. "Anh nhìn tôi mà nuốt nước miếng à?"

 

Nguỵ Tô Thận giải thích. "Cái này gọi là phản xạ có điều kiện".

 

Người bình thường nhìn thấy có nhiều ô mai như vậy, sao có thể không có phản ứng gì?

 

Phương Sam. "Ký chủ vậy mà có phản xạ có điều kiện với tôi hả?"

 

Ánh mắt di chuyển từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng hình ảnh tại một chỗ nào đó. "Vô sỉ!"

 

Không có cách nào nói chuyện với nhau, Ngụy Tô Thận đứng dậy. "Tôi đi đến phòng tu luyện".

 

Phương Sam. "Bị vạch trần xong cảm thấy xấu hổ nên chuẩn bị chạy trốn đúng không?"

 

Ngụy Tô Thận thở dài một tiếng, đột nhiên cảm giác được cũng nên đi quan tâm đến mọi chuyện trong giáo một chút, tính toán số công lao hiện tại xem có thể đổi được bao nhiêu công huân, sớm ngày leo lên vị trí đứng đầu bảng Thiên, trở về thế giới thật có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn một chút.

 

Phương Sam luôn miệng kêu la không muốn, bày ra tư thế kiên trinh bất khuất, nhưng mà chân trước của Ngụy Tô Thận vừa bước ra khỏi cửa, một khắc sau hắn liền hóp lưng lại như mèo bám theo.

 

Mỗi ngày đều có người báo cáo về số lượng tà ma 'giả mạo' bị tiêu diệt, Nguỵ Tô Thận tổng kết số liệu này lại, không khỏi lấy làm kinh hãi.

 

"Con số thiên văn!" Phương Sam đứng bên cạnh cũng cảm khái.

 

Sau khi Nguỵ Tô Thận tính toán tra kết quả thì hỏi một câu. "Những ký chủ mà cậu từng mang cũng như vậy sao?"

 

Phương Sam ngẩng đầu lên. "Như vậy là sao?"

 

Nguỵ Tô Thận híp mắt. "Ngồi làm ngư ông đắc lợi?"

 

Phương Sam lắc đầu. "Ký chủ vô dụng nhất của tôi từng cầm kiếm diệt yêu ma, giữ vững sơn hà, một kiếm xuất ra khiến cho thiên hạ chấn động".

 

Chỉ vài từ đơn giản đã vẽ lên một cảnh tượng hào tình vạn trượng.

 

Nguỵ Tô Thận. "Vì sao tôi lại không giống như vậy?"

 

Phương Sam trầm tư một lát nhưng không nghĩ ra được đáp án, cuối cùng nói. "Có lẽ là bởi vì anh độc thân, mà tôi cũng độc thân".

 

Nụ cười của Nguỵ Tô Thận đông lạnh. "Cho nên?"

 

"Đồng bệnh tương liên, tôi đương nhiên không nỡ để anh chịu khổ".

 

Nguỵ Tô Thận hừ một tiếng, không tin được câu chuyện hoang đường của hắn.

 

"Còn thiếu 20 điểm công huân cuối cùng". Không muốn thảo luận thêm về những vấn đề có thể ảnh hưởng đến giá trị quan, Nguỵ Tô Thận lại tính toán lần nữa, xác nhận chỉ còn thiếu một chút nữa.

 

Phương Sam nhún vai. "Số liệu hôm nay vẫn chưa báo cáo, cộng thêm thì cũng đã đủ".

 

Hai người đối diện nhau, Phương Sam đột nhiên nở nụ cười. "Ký chủ có thể bớt chút thời gian lấy danh nghĩa cá nhân để viết cho đế quốc một bức thư".

 

Lần này, Nguỵ Tô Thận không có bất kỳ ý kiến gì, nói thẳng. "Thư đã chuẩn bị xong từ lâu".

 

Lúc nói chuyện độ cong khóe miệng của anh lại giống y như Phương Sam, Nguỵ Tô Thận nhìn về phía cửa. "Có lẽ bây giờ thư đã bị viện trưởng chặn lại, sau khi xem kỹ lưỡng mới được trình lên trên".

 

Thật ra, Nguỵ Tô Thận đã đoán đúng tám phần sự thật, quả thật lá thư đã bị viện trưởng chặn lại nửa đường, nhưng sau khi xem xong, ông vẫn còn đang do dự có nên báo lên trên hay không.

 

Ngồi đối diện với viện trưởng chính là Mộc Nguyên và phó viện trưởng, vị này ngày xưa chiến đấu điên cuồng mặt không đổi sắc mà bây giờ trên mặt lại hiện lên biểu cảm hối hận không thôi, tại sao ông lại thu nhận một học sinh họa hại như thế?

 

"Trò giỏi hơn thầy". Phó viện trưởng ngồi ở bên cạnh lại trấn tĩnh hơn rất nhiều. "Hồi trước anh cũng gây ra đâu có ít rắc rối".

 

Mộc Nguyên còn đang muốn cãi lại vài câu, viện trưởng đột nhiên  khoát tay, ông lập tức ngậm miệng.

 

"Lá thư này, các cậu cho rằng nên xử lý như thế nào?" Thiếu niên đứng đưa lưng về phía họ, nhìn không rõ biểu cảm.

 

Mộc Nguyên ổn định tâm trạng một chút, nhìn thoáng qua lá thư, thật sự là không đành lòng nhìn thẳng, qua một lúc lâu mới lật xem lại một lần. Nội dung của lá thư rất đơn giản, nếu không phải bởi vì lập trường, có lẽ ông phải rất khâm phục người viết.

 

Từ trên xuống dưới không hề có một câu thừa nào, từng từ từng chữ có thể khiến người ta tức chết người không đền mạng.

 

Là học sinh của học viện đế quốc, nay đặc biệt nộp Dị Bát giáo lên cho quốc gia.

 

Công huân đã được tính sẵn, xin vui lòng cập nhật bảng Thiên càng sớm càng tốt.

 

Cuối cùng, chúc mừng đế Quốc nhận được một tà giáo phiên bản hàng nhái!

 

Con dân trung thành của ngài!

 

Kính dâng.

 

Xét về nội dung, có thể nghĩ đến việc nộp cho đế quốc là chuyện tốt, nhưng nguyên nhân thật sự khiến cho viện trưởng do dự cũng rất rõ ràng: mưu đồ gì?

 

Phó viện trưởng nói mà không chắc lắm. "Hay là do thói quen?"

 

Dù sao trước đây Mạc Tu cũng từng có án lệ giao nộp bảo vật cho học viện.

 

Chính bọn họ cũng có gia tộc của mình, thẳng thắn mà nói, nếu như một đứa nhỏ trong gia tộc làm ra chuyện này, phó viện trưởng cảm thấy mình sẽ không nhịn được mà quất chết nó. Nhưng đứng trên lập trường của học viện đế quốc, đây quả là một chuyện vô cùng tốt đẹp.

 

Mộc Nguyên thì cảm thấy mọi thứ hơi phi lý, nhưng vẫn phân tích. "Ít ra đối với đế quốc mà nói, chuyện này trăm lợi mà không hại, hơn nữa Mạc Tu chủ động mở miệng, dù sao cũng hơn là..."

 

Bầu không khí trong chốc lát có hơi trầm mặc, thiếu niên khẽ nhíu mày một cái, dường như đang cân nhắc.

 

Phó viện trưởng ngay lúc này lên tiếng, thống nhất ý kiến với Mộc Nguyên. "Sau lưng Mạc Tu chính là nhà họ Mạc, thế lực này nhìn từ bất kỳ góc độ nào mà nói, cuối cùng cũng sẽ không rơi vào trong tay cậu ta, nếu như cậu ta khư khư cố chấp nắm Dị Bát giáo trong tay, e rằng sẽ xung đột căng thẳng".

 

Viện trưởng nghe câu được câu mất, nhưng trong lòng của ông có quá nhiều chuyện cần phải quyết định, chốc lát sau, ông đóng lại lá thư. "Gửi ra ngoài đi".

 

Mấy từ ngắn ngủi đó khiến cho phó viện trưởng và Mộc Nguyên đồng thời thở phào nhẹ nhõm, chuyện này chấm dứt càng sớm thì càng tốt.

 

Lúc Mộc Nguyên cầm theo lá thư định rời đi, viện trưởng đột nhiên lên tiếng lần nữa. "Cậu ta cũng không phải không có mục đích".

 

Mộc Nguyên thoáng ngẩn ra, nhớ tới chuyện bảng Thiên có nhắc trong lá thư, bật cười nói. "Chỉ là tâm tính thiếu niên thôi".

 

Nếu không thể nổi bật bằng thực lực, thì danh hiệu đứng đầu bảng Thiên cũng chỉ là một trò cười mà thôi.

 

"Nếu cậu ta muốn một cái hư danh thì cứ cho cậu ta là được".

 

Ngón tay của viện trưởng gõ ở trên bàn một cái. "Tôi cứ luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy".

 

Mộc Nguyên có hơi suy tư, nhưng rốt cuộc cũng vì học sinh của mình mà nói một câu. "Cho dù cậu ta muốn cái gì, hiện tại cũng sẽ không lớn hơn Dị Bát giáo".

 

Ngay khi nghe thấy cái tên giáo phái này, viện trưởng lại bắt đầu đau đầu, con lừa nhỏ bên cửa dường như cũng cảm nhận được tâm tình khó chịu của ông, trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

 

"Nghe theo ý cậu mà xử lý đi".

 

Mộc Nguyên gật đầu, đi ra cửa.

 

Sau khi đã gửi thư đi, do dự một chút, Mộc Nguyên vẫn quyết định đến gặp Mạc Tu một lần. Dị Bát giáo cũng có thể tính là tâm huyết của Mạc Tu, đột ngột phải giao ra quyền lực chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu. Làm thầy, ông có trách nhiệm phải khuyên nhủ học sinh của mình.

 

Đến ký túc xá nhưng vồ hụt, ông lại đi tới phòng tu luyện.

 

Cửa không đóng chặt, từ rất xa đã nghe thấy tiếng cười vui mừng rộn rã.

 

Dựa vào trình độ điên cuồng của tiếng cười, không khó đoán được là mộng ma của Mạc Tu.

 

Sắc mặt của Mộc Nguyên biến hóa mấy lần, đột ngột đẩy cửa ra, nhìn thấy Phương Sam không chút kiêng kị ăn mấy thứ linh tinh, còn đùa giỡn với Mạc Tu. Không biết người kia nghĩ như thế nào, mà cứ để mặc cậu ta làm xằng làm bậy.

 

Nghe thấy tiếng mở cửa, động tác ngẩng đầu của hai người thế mà nhất trí lạ thường.

 

Mộc Nguyên đè lại gân xanh đang nhảy thình thịch trên trán, nhìn chằm chằm vào Nguỵ Tô Thận. "Mỗi ngày em đều tu luyện như thế này à?"

 

Nguỵ Tô Thận trong phút chốc đứng lên, Mộc Nguyên cảm nhận được khí thế của anh, còn tưởng đâu anh đang muốn đối đầu với mình.

 

"Em sai rồi". Ngắn gọn mà dứt khoát.

 

"..."

 

Không ngờ lại nhận sai thoải mái như vậy, ngược lại khiến cho Mộc Nguyên câm nín không có chỗ xả, cánh môi giật giật, cố gắng tỏ ra nghiêm khắc.

 

Phương Sam nhẹ nhàng đụng một cái vào Ngụy Tô Thận, anh trước tiên rũ tầm mắt xuống, nhẹ giọng nói. "Em không nên ham chơi mà bỏ bê tu luyện, cho là mình có tư chất cấp S liền không cần quan tâm đến việc nâng cao niệm lực, nếu như thầy mắng em, em không có gì để oán trách".

 

"..."

 

Cái nên nói cũng giành nói hết rồi, ông còn mắng được gì nữa!

 

Lúc trước còn cảm thấy Mạc Tu là một người đáng tin, bây giờ nhìn lại một chút, cũng là cá mè một lứa với con mộng ma kia.

 

Mộc Nguyên nhắm mắt lại để bình tâm tĩnh khí. "Lá thư đã được viện trưởng đọc và gửi đi rồi".

 

Đến lúc này, không cần phải chơi trò bí hiểm nữa.

 

Nguỵ Tô Thận gật đầu, liếc nhìn nhau với Phương Sam, không biết cả hai đang dùng ánh mắt để trao đổi tin tức gì, rất nhanh lại trưng ra tư thế đang lắng nghe.

 

Mộc Nguyên ho nhẹ một tiếng, ý bảo bọn họ nên giữ thái độ đúng mực.

 

Phương Sam mở miệng nói. "Thầy nghĩ khi nào thì chuyện của bảng Thiên sẽ được phê duyệt?"

 

Mộc Nguyên bất đắc dĩ, không thể hiểu nổi sự cố chấp của bọn họ. "Bảng xếp hạng không chỉ do đế quốc quyết định mà còn liên quan đến những quốc gia khác nữa. Lần cập nhật tiếp theo còn khoảng một tháng nữa, hơn nữa..."

 

Ông nhìn hai người với vẻ nghi ngờ. "Vị trí đứng đầu bảng thiên chỉ đưa tới sự ghen ghét, chẳng có ích lợi gì cho các cậu cả".

 

Nguỵ Tô Thận trả lời rất là thản nhiên. "Đối với em mà nói nó có ý nghĩa rất đặc biệt".

 

Mộc Nguyên nhìn chăm chú vào anh. "Một lý do đủ thuyết phục có thể giúp em tránh được rất nhiều rắc rối".

 

Câu nói này không phải là đe dọa, mà chỉ là một lời khuyên.

 

Lúc Ngụy Tô Thận vẫn còn đang trầm mặc, thì Phương Sam đã giúp anh trả lời. "Giữa tụi em đã có thỏa thuận, ngày nào anh ấy đứng vào vị trí đầu bảng Thiên, em sẽ đáp ứng lời cầu hôn của anh ấy".

 

"..."

Mộc Nguyên có cảm giác cái cổ mình thoáng cứng ngắc. "Là thật à?"

 

Nguỵ Tô Thận. "..."

 

Muốn phủ nhận, nhưng lại thấy vẻ mặt của Phương Sam, anh lại hơi do dự. Nói không chừng anh mới vừa cãi lại, hệ thống sẽ lại tìm một lý do khác càng vô lý hơn.

 

Sự im lặng ngắn ngủi này đã khiến cho Mộc Nguyên nghĩ rằng anh đang ngầm thừa nhận.

 

"Mà thôi, chuyện của em tôi không quản được". Mộc Nguyên không thể nào tưởng tượng nổi cảnh tượng hai người này kết hôn, nhân đó cũng cảm thấy mình lo lắng dư thừa, nhà họ Mạc tuyệt đối sẽ không để cho Mạc Tu tùy tiện trong chuyện hôn nhân.

 

Sau khi ông đi rồi, Phương Sam lại móc ra một lon ô mai khô, tiếp tục ăn từng trái từng trái một.

 

Thỉnh thoảng còn lắc lư trước mặt của Nguỵ Tô Thận. "Ăn một trái không?"

 

Ngụy Tô Thận lắc đầu.

 

Vẫn còn thời gian một tháng trước khi bảng Thiên được cập nhật, Phương Sam bảo Nguỵ Tô Thận suy nghĩ một chút xem muốn mang theo thứ gì, bảo anh chuẩn bị trước.

 

"Chỉ cần không phải thứ quá đáng, có lẽ mọi thứ sẽ nằm trong phạm vi cho phép của thế giới". Phương Sam nhún vai. "Nhiệm vụ mộng ma rất khó kích hoạt, sau khi hoàn thành sẽ có không ít chỗ tốt".

 

Nguỵ Tô Thận không đáp lại, ngược lại dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn hắn. "Cậu lại đang giăng bẫy".

 

Phương Sam giả bộ không hiểu gì hết.

 

Nguỵ Tô Thận. "Ô mai chua".

 

Phương Sam tiếp tục giả vờ. "Đang yên đang lành nhắc tới chuyện ăn uống là sao?"

 

Hai người cứ như vậy nhìn nhau, cuối cùng Nguỵ Tô Thận mở miệng trước. "Cậu cố ý khiến cho tôi quen với việc gặp cậu là thèm ***** miếng".

 

Phương Sam cười ngượng ngùng nói. "Giống như ký chủ đã nói, phản xạ có điều kiện là một phản ứng rất thần kỳ".

 

"..."

Chương trước Chương tiếp
Loading...