Trong căn phòng, chỉ có một ngọn đèn đầu giường được bật. Không khí ẩm ướt và ngột ngạt, tạo cảm giác thiếu oxy khó thở. Mặt Thi Miểu đỏ bừng, mái tóc đen xõa rối trên giường. Cô khẽ cụp mi mắt, đuôi mi còn đọng hơi nước, hơi thở nhẹ nhàng, cổ họng khàn đặc, chỉ có thể khẽ trách móc: “Anh nói lần cuối mà.” Chu Dĩ Từ im lặng vài giây, rồi cúi xuống hôn cô, đôi môi nóng bỏng chạm lên mí mắt cô, giọng trầm khàn: “Xin lỗi, em yêu.” Anh đưa tay lấy ra một cái nữa. “Thêm một lần nữa được không?” Thi Miểu nâng chân, đạp vào eo anh, mệt mỏi lắc đầu: “Mệt lắm… thôi đi.” Sức lực của cô nhẹ như mèo con, vô tình khiến người ta càng thêm quyến luyến. Hơi thở Chu Dĩ Từ trở nên gấp gáp, những giọt mồ hôi nhỏ từ thái dương rơi xuống, thấm vào ga giường màu xám. Khuôn mặt lạnh lùng điển trai nhuốm đầy dục vọng, tai và đuôi mắt đều ửng hồng, cũng chẳng khá hơn Thi Miểu là bao. Anh kéo chân Thi Miểu, những ngón tay dài và gầy nắm lấy eo nhỏ của cô. Chỗ hõm tay có một vết răng rất nhạt, lên cao hơn, đường nét cánh tay mượt mà, gân xanh nổi rõ, toát lên sức mạnh. Thi Miểu khẽ nhắm mắt, tầm nhìn mơ hồ, cô cảm thấy như đang lơ lửng trên mây, trái tim như treo lơ lửng, không thể chạm đất. Da đầu tê dại, cô không nhịn được cắn môi dưới. Chu Dĩ Từ dùng tay cạy răng cô, đầu ngón tay vuốt nhẹ môi cô: “Đừng cắn mình.” Anh cúi xuống bên tai cô nói: “Cắn anh đi.” Nói xong, anh chuyển động mạnh hơn, Thi Miểu vô thức cắn chặt răng. Chu Dĩ Từ khẽ rên lên, nhìn sâu vào mắt cô, khóe miệng nhếch lên, ý tứ rõ ràng: “Em yêu, cắn giỏi lắm.” Mặt Thi Miểu lập tức nóng lên, nhắm mắt, giả ch.ết không nói gì. “Thả lỏng một chút.” Hơi thở Chu Dĩ Từ rất nặng, khẽ nói với cô: “Hơi đau.” Mí mắt Thi Miểu run lên, vành tai đỏ như nhỏ máu. Cô thực sự không kiểm soát được, muốn trách thì trách anh. Đến sau này, cô đã không thể khóc nữa. “Em yêu.” Chu Dĩ Từ như biến thành người khác, chẳng còn dịu dàng chút nào, chậm rãi mở môi: “Em thích anh không?” Thi Miểu cảm nhận sâu sắc sự tan vỡ và tái tạo của linh hồn, cô bám lấy vai anh, gật đầu: “Thích… thích.” Một thoáng im lặng, anh tiếp tục hỏi: “Em yêu anh không?” Thi Miểu cảm thấy có gì đó không ổn, đột ngột lên tiếng: “Dừng lại!” Giọng cô đầy nước mắt: “Nhanh lên…” “Không sao đâu.” Chu Dĩ Từ không dừng lại, ngược lại còn tăng cường độ, khẽ khích lệ cô. … Trong phòng tỏa ra mùi hương khó tả, ga giường đã hoàn toàn hỏng. Cửa phòng tắm phủ đầy hơi nóng, sương trắng mờ ảo. Thi Miểu nửa ngồi trên bồn rửa tay, cổ thon mảnh hơi ngửa ra sau, cơ thể run rẩy nhẹ. Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cô được đặt lên giường, một nụ hôn nhẹ rơi xuống trán, chỉ vài giây sau, cô đã chìm vào giấc ngủ. – Ngày hôm sau, Thi Miểu mơ màng tỉnh dậy, mùi thơm của đồ ăn tràn vào mũi khiến cô thèm thuồng. Cô xoa đầu hơi đau, nghĩ bụng, có phải Nam Lý đang ở trong bếp không. Đột nhiên, những mảnh ký ức nhanh chóng lướt qua trong đầu. Thi Miểu lập tức tỉnh táo hơn, cô nhìn quanh, nhận ra môi trường hoàn toàn khác với nhà mình, phong cách trang trí màu lạnh, căn phòng rất rộng. Cô vén chăn, định xuống giường. Eo đột nhiên đau nhói, cô cúi đầu, thấy mình đang mặc áo sơ mi của đàn ông, từ cổ áo hơi mở, có thể thấy làn da trắng đầy dấu hôn. Những ký ức rời rạc ùa vào não, cô không khỏi ngẩn người vài giây. Cửa bất ngờ bị gõ hai tiếng, âm thanh kéo cô trở về thực tại. Thi Miểu không tìm thấy quần áo của mình, khi cửa mở ra, cô vội nằm trở lại vào chăn. Cô nhắm mắt, nghe thấy tiếng bước chân, lông mi không tự chủ run lên. Chu Dĩ Từ rũ mắt, nhìn khuôn mặt Thi Miểu, đuôi mày hơi nhướng lên, khóe môi cong lên cười. Anh cúi người, từ từ tiến lại gần cô. Thi Miểu vốn không thể giả vờ lâu, đột ngột mở mắt, đối diện với đôi mắt chứa đầy ý cười. “Em yêu, tỉnh rồi à?” Thi Miểu nhìn anh, không thể không nhớ lại chuyện đêm qua, cô cảm thấy hơi không thoải mái, khẽ ừm một tiếng, sau đó nói: “Quần áo của em đâu?” “Đây.” Chu Dĩ Từ đưa cho cô một túi mua sắm, góc phải dưới in logo dập vàng, cô nhận ra, đó là thương hiệu đang rất hot gần đây. Bên trong là một chiếc váy trắng dài dây buộc eo và một áo khoác ngắn. Ngoài ra, còn có một bộ đồ lót mới. “Quần áo hôm qua của em đã cho vào máy giặt, đồ lót anh đã giặt rồi.” Giọng điệu của anh rất tự nhiên, như thể đang làm một việc bình thường nhất. Thi Miểu há miệng, cô định nói gì đó, rồi lại đóng lại, đợi một lúc, thấy anh vẫn không đi, cô nói: “Em muốn thay đồ.” Chu Dĩ Từ nghe vậy, nhìn cô, sau hai ba giây, nói: “Được.” Anh bước ra khỏi phòng, tiện tay khép cửa lại. Thi Miểu trước tiên cởi áo sơ mi, lúc này mới phát hiện đùi cũng đầy dấu hôn dày đặc, có thể thấy sự mãnh liệt của đêm qua, mặt cô đỏ lên, nhanh chóng mặc quần áo vào, trong quá trình mặc đau khắp người, cô phải nghỉ một lúc. Thay xong, cô vào phòng vệ sinh, trên kệ rửa mặt có hai bộ đồ vệ sinh, bộ chưa mở có lẽ là của cô. Thi Miểu liếc nhìn thời gian, mười giờ sáng. Cô mở cửa phòng, ánh mắt quét qua phòng khách, không bắt gặp bóng dáng của Chu Dĩ Từ. Đột nhiên, cô nghe thấy một giọng nói trầm thấp, truyền từ căn phòng bên cạnh, không rõ lắm. Thi Miểu vô thức đi đến trước cửa, đưa tay gõ cửa. Tiếng nói bên trong lập tức biến mất, không lâu sau, cửa mở hé ra. Thi Miểu nhìn thấy máy tính trên bàn làm việc, cô phản ứng lại, hạ thấp giọng: “Anh đang họp à?” Chu Dĩ Từ khẽ gật đầu, hơi cụp mắt, nhìn thẳng vào cô, cũng không lên tiếng. “Vậy em không làm phiền —” Lời cô chưa nói xong, đã bị anh ôm lấy với một tay ấn vào gáy. Thi Miểu lặng lẽ nghe nhịp tim của anh: “Anh họp bao lâu?” “Mười phút.” Anh đáp. Thi Miểu ấn vai Chu Dĩ Từ lùi lại, ngước mắt, ánh mắt chạm vào xương quai xanh của anh, động tác khựng lại. Trên đó đầy dấu răng, rõ ràng là tác phẩm của cô. Lúc này, trong phòng vang lên một tiếng: “Zhou?” Cuộc họp trực tuyến, mọi người nhìn nhau, không hiểu tại sao Chu Dĩ Từ đột nhiên rời đi. Chu Dĩ Từ liền nghiêng đầu, nói bằng tiếng Anh xin đợi một chút. Thi Miểu: “Anh cứ bận việc của anh đi.” “Ừm, em ăn cơm trước, đợi em ăn xong, anh đưa em đi một nơi.” “Đi đâu?” Chu Dĩ Từ vuốt mặt cô, nhìn ra sự nghi hoặc của cô, cong môi: “Đến rồi sẽ biết.” “…” Trên bàn ăn quả thực toàn là món Thi Miểu thích ăn, chỉ là hương vị dường như khác với đồ làm ở ngoài. Hôm nay thời tiết rất đẹp, nhiệt độ cao hơn mấy ngày trước khá nhiều. Khi ra cửa, Chu Dĩ Từ đổi sang áo len trắng mỏng, kết hợp với quần dài đen. Thoạt nhìn, trông như trang phục đôi với Thi Miểu. Anh đứng trước mặt Thi Miểu, giơ tay về phía cô. Thi Miểu nhìn anh: “?” Chu Dĩ Từ không nói gì, lập tức nắm lấy tay cô. “…” Thi Miểu: “Anh không thấy nóng sao?” “Bình thường thôi.” Khi đến nơi, Thi Miểu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, sửng sốt trong giây lát, quay đầu, hỏi: “Thủy cung?” Chu Dĩ Từ đặt tay lên vô lăng, hơi nghiêng mặt, nhìn thẳng vào mắt cô, chậm rãi mở môi: “Em không muốn đến sao?” Thi Miểu thắc mắc, cô đã nói với anh điều này khi nào? “Bảng tin.” Anh nhắc nhở. Cô chợt nhớ ra, tuần trước có lẽ cô đã đăng một bài liên quan trên bảng tin. Vừa xuống xe, tay Thi Miểu đã bị anh nắm chặt, mười ngón đan vào nhau, hòa quyện nhiệt độ. Tay anh hơi mát, như được bao bọc bởi một hồ nước lạnh. Thủy cung rất lớn, là thủy cung tư nhân duy nhất ở Kinh Đô, thường không mở cửa cho công chúng. Thi Miểu đi một đoạn đường, không thấy một người nào, tựa như cả thế giới đại dương rộng lớn, chỉ còn lại mình cô và Chu Dĩ Từ. Con đường trong suốt, trên đầu là các loài sinh vật biển bơi qua lại. Thi Miểu lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh, sau đó đưa cho Chu Dĩ Từ, để anh chụp cho cô một tấm ảnh từ phía sau. Chu Dĩ Từ vui vẻ gật đầu: “Dịch sang phải một chút.” “Xong rồi.” Thi Miểu vội chạy lại, cô cúi đầu, đầu ngón tay chạm vào khung nhỏ ở góc trái dưới, phát hiện đây không phải điện thoại của cô: “Sao anh không dùng điện thoại của em để chụp?” Vừa dứt lời, cằm cô đã bị nhẹ nhàng nâng lên. Trước mắt đột nhiên tối sầm, cô thấy Chu Dĩ Từ đã nhắm mắt, lông mi run nhẹ. Môi chạm nhau, vị chanh lan tỏa giữa kẽ răng. Trên xe, anh đã ăn một viên kẹo chanh. Tách. Ba tiếng liên tiếp, ống kính ghi lại khoảnh khắc. Thi Miểu đột ngột nhìn sang, Chu Dĩ Từ đang cầm điện thoại của cô chụp lại ảnh họ hôn nhau. Sau khi hôn xong, anh ôm cô vào lòng. “Có phải nên cho anh một danh phận rồi không?” Tim Thi Miểu bỏ nhịp, nghe anh nói: “Công khai trong bảng tin của em, được không?” Cô từ từ vòng tay ôm eo anh, gật đầu. Thi Miểu nghĩ công khai hay không cũng như nhau, nhưng nếu anh muốn, cô sẵn lòng làm anh hài lòng. Ra khỏi thủy cung, đã là buổi chiều. “Đói chưa?” Thi Miểu lắc đầu: “Chưa.” Chu Dĩ Từ lại hỏi cô: “Muốn xem phim không?” Không đợi cô trả lời, anh đã đưa điện thoại cho cô: “Chọn phim em thích đi.” Thi Miểu nhấn mật khẩu mở khóa màn hình, hình nền màn hình chính đã bị anh thay đổi, chính là bức ảnh họ hôn nhau ở thủy cung vừa rồi, cô liếc mắt nhìn, đã nhấn vào WeChat. Ghim đầu tiên là avatar của cô, ghi chú là【Em yêu của anh】. Thi Miểu định thoát ra, thì thấy góc phải dưới hiện lên số 1 màu đỏ. Cô suy nghĩ một lúc, nhấn vào bảng tin của anh. Một phút trước, anh đã đăng tấm ảnh đó. Cố Chi Đàm đã bình luận bên dưới. Cool Boy:【Không chịu nổi, tôi sẽ chặn cậu [cười]】 Không lâu sau, xuất hiện thêm một bình luận của Khương Lễ, anh ấy hỏi đó là thủy cung nào. Cool Boy:【Được lắm, tôi sẽ chặn cả hai người các cậu [cười] [cười]】 Thi Miểu không nhịn được cười, ngón tay lướt xuống, thấy trạng thái tháng trước của Chu Dĩ Từ. Đó là một bức ảnh mười ngón tay đan chặt vào nhau, ánh sáng hơi tối, có thể thấy mơ hồ một cổ tay gầy đeo một dây đeo màu đen. Chú thích: Đã có chủ. Cool Boy:【Não yêu đương (*) thật đáng sợ [đổ mồ hôi]】 (*) Thuật ngữ “não yêu đương” trở nên đặc biệt phổ biến tại Trung Quốc, dùng để chỉ những người dồn hết tâm trí vào đối phương, gần như đánh mất mình hoàn toàn, không thể sống thiếu người yêu và dùng mọi cách làm hài lòng đối phương. Khương Lễ:【Chúc mừng [cười]】 Cố Tử Tinh:【Ồ, có phải là chị Miểu Miểu không?! [xấu hổ]】 Chu Dĩ Từ không trả lời bất kỳ ai, có lẽ anh thậm chí không xem. Lúc này, điện thoại bỗng rung lên một tiếng. Một thông báo hiện lên trên cùng. Cool Boy:【A Từ, khi nào đi nước ngoài?】 Thi Miểu nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn, cô ngẩn người. Chu Dĩ Từ nhìn thẳng về phía trước, nói nhẹ nhàng: “Tin nhắn của ai vậy?” “Cố Chi Đàm.” “Ồ, không cần quan tâm đến cậu ta.” Thi Miểu ừm một tiếng, liếc nhìn anh. Chu Dĩ Từ nhận thấy ánh nhìn của cô, quay mặt sang: “Đã chọn xong chưa?” “… Không muốn xem nữa.” “Vậy về chứ?” Anh không hỏi tại sao, thấy cô đồng ý, liền đổi đường để quay về. Thi Miểu: “Anh đưa em về nhà em nhé.” Nghe vậy, ngón tay Chu Dĩ Từ dừng lại, anh nói: “Được.” Thi Miểu: “Cảm ơn anh.” Không khí trong xe dần trở nên căng thẳng, cả hai đều im lặng như đã thỏa thuận từ trước. Cho đến khi đến khu dân cư, Thi Miểu mở cửa xe, vẫy tay với anh, giọng điệu lạnh nhạt: “Tạm biệt.” Phản ứng quá lạnh lùng của cô khiến Chu Dĩ Từ cau mày, ánh mắt anh trầm xuống, môi mím chặt, không nói một lời. Thi Miểu vừa mới bước vào khu dân cư, điện thoại rung lên một tiếng. Nam Lý:【Chị Miểu Miểu, mẹ em đến Kinh Đô thăm em, em nghĩ là bà ấy chỉ ở một ngày, nên cho bà ấy ở lại nhà một đêm, được không ạ?】 Thi Miểu lập tức dừng bước, gõ chữ. 【Được chứ, không thì em ngủ phòng chị, còn dì sẽ ngủ phòng em.】 Nam Lý:【Chị Miểu Miểu, chị không về nhà à?】 Thi Miểu do dự vài giây, nói rằng tối nay cô không về. Sau đó Nam Lý gửi một loạt lời cảm ơn. mm:【Không sao.】 Cô thở dài nhẹ nhàng, rồi quay người lại, ngước mắt lên, bất ngờ đứng sững tại chỗ. Chu Dĩ Từ đứng không xa, anh nhìn cô một lúc, rồi đi thẳng về phía cô. “Không lên lầu à?” Thi Miểu: “…” Chu Dĩ Từ rũ mắt, ánh mắt từ tốn nhìn một vòng trên mặt cô, rồi nắm lấy cổ tay cô, “Đi với anh.” Anh đẩy cô vào ghế phụ lái, chân dài bước một bước, lên xe, đạp ga. Do quán tính, Thi Miểu ngã về phía trước, rồi lại bị dây an toàn kéo lại. Đèn đường bên ngoài cửa sổ xe chiếu vào gương mặt nghiêng của Chu Dĩ Từ, trông có vẻ lạnh lùng cứng rắn. Thi Miểu nhận thấy sắc mặt anh không tốt lắm, im lặng một lúc, mở miệng: “Anh —” “Xuống xe.” Chu Dĩ Từ ngắt lời cô. Cô nghiêng đầu nhìn, bên ngoài là một siêu thị. Hai người cùng đi vào, Thi Miểu đi loanh quanh ở khu vực kệ sữa một lúc, quay người lại, không thấy bóng dáng của Chu Dĩ Từ đâu. Vì vậy cô đi dọc theo từng kệ hàng, bỗng nhiên, một người gọi cô lại. Đó là một học sinh cấp ba mặc đồng phục, đôi mắt trong trẻo, cậu ta cười tươi, “Chị ơi, cho em xin số liên lạc được không?” Thi Miểu đang định mở miệng từ chối, thì một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía trên đầu: “Không được.” Nam sinh cấp ba nhận ra tình hình, lập tức hiểu hai người là một cặp, cũng không ngượng ngùng, cười cười nói: “Được rồi.” Khi nam sinh đã rời đi, Thi Miểu quay đầu lại, Chu Dĩ Từ đứng rất gần, cô suýt đụng vào anh. “Mua xong rồi chứ?” Cô hỏi. Chu Dĩ Từ gật đầu, “Ừm.” Thi Miểu cúi đầu liếc nhìn giỏ hàng, bên trên xếp toàn là các loại sữa. Khi thanh toán, vai Thi Miểu bị chạm nhẹ. “Lấy vài hộp.” Giọng Chu Dĩ Từ lạnh nhạt, anh ngẩng cằm, chỉ vào kệ hàng bên trái cô. Thi Miểu liếc mắt nhìn, một loạt chữ “siêu mỏng” hiện ra trước mắt. Cô hạ giọng: “Tối qua anh không mua rồi sao?” “Ừm.” Chu Dĩ Từ nhìn cô cười, “Nhưng mà, sắp hết rồi.” “…” Thi Miểu chịu đựng ánh mắt của nhân viên thu ngân, cô đành phải tiện tay lấy vài hộp, đặt lên quầy. Chu Dĩ Từ rũ mắt, lát sau, anh liếc nhìn cô, ghé sát tai cô: “Kích cỡ nhỏ quá.”
Không Từ Biệt Mùa Xuân - Bán Chi Tê Mộc
Chương 61
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương tiếp
Loading...