Không Từ Biệt Mùa Xuân - Bán Chi Tê Mộc

Chương 49



Làn gió núi lướt qua mặt, lạnh lẽo, mang theo hơi ẩm mỏng manh.“

Nhưng Thi Miểu lại cảm nhận rõ ràng máu đang sôi lên, đốt cháy đầu óc cô, như một cỗ máy cũ kỹ lâu năm không được sửa chữa, không thể hoạt động trở lại.“

Ánh mắt của người đàn ông quá nóng bỏng, nhìn thẳng vào cô, giống như muốn nghe được câu trả lời mà anh đã mong đợi từ lâu.“

Thời gian trôi qua từng giây, sự nồng nhiệt dần nguội lạnh.“

Bóng cây lay động, tiếng xào xạc của cành lá phá vỡ sự im lặng.Tiểu Ngô thuận miệng đọc, “Robot thông minh gia đình mới phát hành của Miracle, nghi ngờ xuất hiện hiện tượng gây thương tích…

Thi Miểu mím môi, rồi chạm nhẹ vào môi, cổ họng nghẹn ngào: “Tôi…”Khoé miệng Tiểu Ngô méo mó, “Chị Hồ, chị nên chuyển nghề làm mối đi.

“Đừng nói nữa.”Mong Chu Dĩ Từ mọi việc đều suôn sẻ, bình an và hạnh phúc.

Người đàn ông kịp thời ngắt lời cô, quay đầu đi, giọng nói có phần lạnh nhạt.“

Mây trôi dạt, mặt trăng lại hiện ra.“

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, sự ảm đạm trong đáy mắt Chu Dĩ Từ thoáng qua rồi biến mất.Ánh sáng duy nhất ở ngay bên cạnh, nhưng cô không dám chạm vào.

Bầu trời tràn ngập những quả bóng bay, tiếng hò reo vang lên, trên màn hình lớn đồng hồ đếm ngược đã qua số 1, hiển thị dòng chữ “Chúc mừng năm mới”.Nhưng Thi Miểu lại cảm nhận rõ ràng máu đang sôi lên, đốt cháy đầu óc cô, như một cỗ máy cũ kỹ lâu năm không được sửa chữa, không thể hoạt động trở lại.

Thi Miểu nhìn về phía xa, một cảm xúc trống rỗng bao trùm lấy cô.Ánh mắt của người đàn ông quá nóng bỏng, nhìn thẳng vào cô, giống như muốn nghe được câu trả lời mà anh đã mong đợi từ lâu.

Đèn sáng muôn nhà, nhưng không có một ngọn nào thắp sáng cho cô. Ánh sáng duy nhất ở ngay bên cạnh, nhưng cô không dám chạm vào.Đầu năm mới, cô đã ước một điều trước những vì sao băng.

Cô đáng lẽ phải hiểu rằng, bản thân và Chu Dĩ Từ không thuộc về cùng một thế giới.Bóng cây lay động, tiếng xào xạc của cành lá phá vỡ sự im lặng.

Sự rung động nhất thời không thể kéo dài, Thi Miểu sợ sau này anh sẽ hối hận. Cô quá nhút nhát, nhút nhát đến mức không dám đối mặt với kết quả như vậy.Mây trôi dạt, mặt trăng lại hiện ra.

Cuộc sống không phải là cổ tích, cũng như cô không phải là Lọ Lem.Nói đến Lương Trì, anh ấy bí ẩn tám chuyện: “Gần đây các người có thấy bác sĩ Lương rất lạ không?

Đầu năm mới, cô đã ước một điều trước những vì sao băng.“Tuyệt quá!

Mong Chu Dĩ Từ mọi việc đều suôn sẻ, bình an và hạnh phúc.“

Cuối cùng, mong anh hạnh phúc.Có lần tôi thấy anh ấy cùng một cô gái lên xe, cô ấy khá xinh.

–“

Mùng bảy Tết, Thi Miểu đã bắt đầu đi làm.Kết thúc cuộc gọi, giao diện tự động trở về màn hình chính.

Trong giờ nghỉ trưa, các đồng nghiệp trong khoa đều bày tỏ nỗi nhớ nhung, nói rằng cảm giác như đã lâu lắm rồi không gặp cô.(1) Dùng để chỉ những chàng trai yêu những cô gái lớn tuổi hơn mình.

Y tá trưởng Hồ nhai một miếng táo, nói: “Đúng vậy, lần cuối gặp Tiểu Thi còn là năm ngoái.”Lần sau nói tiếp nhé.

Thi Miểu mỉm cười, cô nhìn quanh, nghi hoặc: “Bác sĩ Lương đâu rồi?”Cô lợi dụng lúc mọi người đang tán gẫu, lặng lẽ bước ra ngoài.

Bác sĩ Tiểu Ngô nhìn quanh, “Chắc đi khám bệnh nhân rồi.”Y tá trưởng Hồ nhai một miếng táo, nói: “Đúng vậy, lần cuối gặp Tiểu Thi còn là năm ngoái.

Nói đến Lương Trì, anh ấy bí ẩn tám chuyện: “Gần đây các người có thấy bác sĩ Lương rất lạ không?”“

“Lạ chỗ nào?”Dưới ánh trăng lạnh lẽo, sự ảm đạm trong đáy mắt Chu Dĩ Từ thoáng qua rồi biến mất.

Y tá phụ trách giường bệnh ngẩng đầu lên từ bát, phụ họa với Tiểu Ngô, “Tôi cũng nhận ra, bác sĩ Lương trước đây làm việc đến khuya mới rời bệnh viện, mấy ngày gần đây chỉ cần không có việc là về đúng giờ. Có lần tôi thấy anh ấy cùng một cô gái lên xe, cô ấy khá xinh. Có phải là bạn gái anh ấy không?”Những người khác không hiểu về AI nên chưa từng nghe nói đến, trưởng tá Hồ rất tò mò, vì vậy tham gia vào cuộc trò chuyện, “Robot gây thương tích như thế nào?

Tiểu Ngô gật đầu ra vẻ sâu sắc, “Ngoài ra, anh ấy còn hỏi tôi, con gái thường thích quà như thế nào!”Mọi người lập tức nhìn về phía anh ấy, anh ấy như cảm nhận được điều gì đó khác thường, ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt khó hiểu của mọi người, anh ấy ho một tiếng, hắng giọng, “Xin lỗi mọi người.

Y tá trưởng Hồ trợn mắt, liếc nhìn Thi Miểu, “Trước đây tôi cứ tưởng bác sĩ Lương và Tiểu Thi là một đôi…”“

Thi Miểu nghe vậy bất đắc dĩ mỉm cười, một lần nữa giải thích nghiêm túc, “Tôi và bác sĩ Lương thực sự chỉ là mối quan hệ đàn anh – đàn em bình thường.”Y tá trưởng Hồ trợn mắt, liếc nhìn Thi Miểu, “Trước đây tôi cứ tưởng bác sĩ Lương và Tiểu Thi là một đôi…

“Tuyệt quá!”Thời gian trôi qua từng giây, sự nồng nhiệt dần nguội lạnh.

Y tá trưởng Hồ vỗ tay, rõ ràng là phấn khích, “Tiểu Thi, chị sẽ giới thiệu cho em vài chàng trai chất lượng, nhân phẩm đã được chị đảm bảo, đều rất tốt.”Thi Miểu mím môi, rồi chạm nhẹ vào môi, cổ họng nghẹn ngào: “Tôi…

Khoé miệng Tiểu Ngô méo mó, “Chị Hồ, chị nên chuyển nghề làm mối đi.”“

“Cậu nhóc này, sao lại nói chuyện kiểu đó!” Y tá trưởng Hồ liếc anh ấy một cái, rồi quay sang Thi Miểu, lấy điện thoại ra, “Tiểu Thi, xem ảnh đi. Những kiểu mà giới trẻ bây giờ thích như cún con (1), sói con (2)… đều có, tùy em chọn!”“

(1) Dùng để chỉ những chàng trai yêu những cô gái lớn tuổi hơn mình.Những kiểu mà giới trẻ bây giờ thích như cún con (1), sói con (2)…

(2) Những chàng sói con cũng giữ nguyên bản chất thích “bám người” tuy nhiên có thêm phần bá đạo, tính chiếm hữu mạnh hơn, có trách nhiệm hơn. Bên cạnh đó cụm từ “sói con” còn chỉ những người đàn ông trung niên, thiếu hấp dẫn.“

Thi Miểu hoàn toàn không đỡ nổi, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nói: “Chị Hồ, em phải đi làm việc đây. Lần sau nói tiếp nhé.”“

“Đm!”“Đm!

Lúc này, người đàn ông ở góc phòng đột nhiên chửi một câu tục tĩu.” Có người khó tin.

Mọi người lập tức nhìn về phía anh ấy, anh ấy như cảm nhận được điều gì đó khác thường, ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt khó hiểu của mọi người, anh ấy ho một tiếng, hắng giọng, “Xin lỗi mọi người.”(2) Những chàng sói con cũng giữ nguyên bản chất thích “bám người” tuy nhiên có thêm phần bá đạo, tính chiếm hữu mạnh hơn, có trách nhiệm hơn.

Tiểu Ngô lại gần, “Bác sĩ Lý, có chuyện gì vậy?”Thi Miểu mỉm cười, cô nhìn quanh, nghi hoặc: “Bác sĩ Lương đâu rồi?

Bác sĩ Lý lật màn hình điện thoại cho anh ấy xem, “Này, vừa lướt Weibo, thấy vụ robot gây thương tích.”“

Tin nóng thứ nhất trên Weibo có đánh dấu ngọn lửa rất nổi bật, thể hiện đang cực kỳ hot.Cô quá nhút nhát, nhút nhát đến mức không dám đối mặt với kết quả như vậy.

Tiểu Ngô thuận miệng đọc, “Robot thông minh gia đình mới phát hành của Miracle, nghi ngờ xuất hiện hiện tượng gây thương tích…”“

Bên dưới là một số văn bản báo cáo của truyền thông và video liên quan.“Miracle mà anh nói không phải là công ty mà tôi nghĩ đấy chứ?

“Miracle mà anh nói không phải là công ty mà tôi nghĩ đấy chứ?” Có người khó tin.–

Tiểu Ngô gật đầu, “Chính xác.”Thi Miểu khám xong bệnh, sau đó nhận một cuộc gọi ở hành lang, là từ Tưởng Vũ, cô ấy thông báo với cô ngày cưới đã định vào đầu tháng ba, thiệp mời đã ghi rõ thời gian và địa điểm, để Khúc Trần gọi xe đến đón cô trước một ngày.

Những người khác không hiểu về AI nên chưa từng nghe nói đến, trưởng tá Hồ rất tò mò, vì vậy tham gia vào cuộc trò chuyện, “Robot gây thương tích như thế nào?”đều có, tùy em chọn!

Thi Miểu nghe thấy từ ngữ quen thuộc, động tác đột nhiên ngưng lại.Thi Miểu hoàn toàn không đỡ nổi, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nói: “Chị Hồ, em phải đi làm việc đây.

Cô lợi dụng lúc mọi người đang tán gẫu, lặng lẽ bước ra ngoài.” Y tá trưởng Hồ liếc anh ấy một cái, rồi quay sang Thi Miểu, lấy điện thoại ra, “Tiểu Thi, xem ảnh đi.

Thi Miểu khám xong bệnh, sau đó nhận một cuộc gọi ở hành lang, là từ Tưởng Vũ, cô ấy thông báo với cô ngày cưới đã định vào đầu tháng ba, thiệp mời đã ghi rõ thời gian và địa điểm, để Khúc Trần gọi xe đến đón cô trước một ngày.“Đừng nói nữa.

Kết thúc cuộc gọi, giao diện tự động trở về màn hình chính.Trong giờ nghỉ trưa, các đồng nghiệp trong khoa đều bày tỏ nỗi nhớ nhung, nói rằng cảm giác như đã lâu lắm rồi không gặp cô.

Cô im lặng một lúc, đầu ngón tay nhấn vào Weibo, độ hot của tin liên quan đến robot gây thương tích tiếp tục tăng lên, cổ phiếu Miracle giảm mạnh, khu vực bình luận khen chê lẫn lộn.“

Thi Miểu nhíu mày, tìm kiếm cuộc phỏng vấn của người bị thương.Cuối cùng, mong anh hạnh phúc.

Khách hàng kể rằng cô ấy đã mua một robot dịch vụ hàng ngày, chủ yếu để quét dọn, phân loại rác, nấu ăn, rửa bát, vân vân.Có phải là bạn gái anh ấy không?

Nhưng một ngày, cô ấy nằm trên ghế sofa ngủ trưa, khi tỉnh dậy, thấy robot cầm dao chỉ vào cô ấy.

“Nếu không phải lúc đó tôi tỉnh dậy, có lẽ bây giờ tôi không còn mạng để nhận phỏng vấn nữa.” Cô ấy rất tức giận, “Lần đầu mua đã mua phải thứ xui xẻo, công ty như thế sớm phá sản đi!”

Dư luận lên men dần mở rộng, những lời chửi rủa ào ạt kéo đến.

Thi Miểu thoát ra, cô tắt điện thoại, lặng lẽ hóng gió một lúc.

Kể từ ngày đó, cô đã cố tình hay vô tình tránh những tin tức liên quan đến Chu Dĩ Từ, cố gắng giảm bớt liên lạc bằng cách vụng về như vậy.

Tuy nhiên, cô đột nhiên nhận ra, có lẽ không được. Không thể tránh khỏi, cũng không thể bỏ qua.

Tầng thượng Miracle.

Cửa bị gõ, Cố Chi Đàm bước vào văn phòng.

Anh ấy thay đổi so với vẻ uể oải thường ngày, nghiêm túc hơn không ít, nhìn bóng dáng cao ráo đứng trước cửa sổ, môi mím chặt, nói: “Đã có vài cổ đông nói muốn rút vốn, do bị ảnh hưởng, nhiều khách hàng muốn trả lại hàng, kèm theo đó doanh số giảm bốn mươi phần trăm.”

“Không biết chuyện gì, tin nóng không thể gỡ xuống được.” Cố Chi Đàm châm một điếu thuốc, kết luận: “Có vẻ như có người định giở trò với chúng ta.”

Chu Dĩ Từ quay người lại, hai người trao đổi ánh mắt, rõ ràng đều hiểu rõ.

“Ai muốn rút vốn thì để họ rút, cần trả lại hàng thì trả.”

Nói xong, Chu Dĩ Từ dừng lại một lúc, giọng pha lẫn vẻ lạnh lùng, “Không cần quan tâm đến tin nóng, cậu và Khương Lễ phụ trách giữ chân những cổ đông còn lại, còn lại giao cho tôi.”

“Được.” Cố Chi Đàm gật đầu.

Cửa mở rồi lại đóng, văn phòng trở lại yên tĩnh.

Chu Dĩ Từ xoa xoa thái dương, lấy điện thoại ra, những ngón tay rõ đốt trượt trên màn hình.

Sau đó, anh chuyển sang WeChat, nhìn chằm chằm vào avatar được ghim lên đầu trong một thời gian dài, kiềm chế sự thôi thúc muốn gửi tin nhắn. Đột nhiên, chuông reo, anh rũ mắt nhìn vài giây, nghe điện thoại.

Sự việc ngày càng lan rộng, Thi Miểu thỉnh thoảng lại nhìn vào Weibo.

Hầu hết mọi người bắt đầu thảo luận xoay quanh tin nóng, thông qua chỉ vài lời nói đã khẳng định lỗi của Miracle.

Chính vì Chu Dĩ Từ đang ở tâm điểm của sóng gió, anh còn bị đào bới ra thân phận là con riêng của gia tộc giàu có nhà họ Chu, cũng như sẽ liên hôn với thiên kim nhà họ Tô. Cư dân mạng cười nhạo, công tử lớn khởi nghiệp thất bại, trực tiếp về nhà thừa kế tài sản, tiện thể ôm được người đẹp.

Vài ngày trôi qua, công ty không có phản hồi, khu vực bình luận trên trang web chính thức đã thất thủ, những lời lẽ công kích cá nhân xuất hiện liên tục.

Thi Miểu tắm xong, nằm lên giường, con mèo nhỏ không biết từ khi nào đã nằm ở cuối giường.

Cô thỉnh thoảng xoa đầu nó, đầu ngón tay lướt trên màn hình điện thoại, lông mày nhíu chặt, lần lượt báo cáo những bình luận chửi bới. Sau đó, cô thoát khỏi giao diện, nhấn vào WeChat.

Chu Dĩ Từ chưa bao giờ không có một chút tin tức nào lâu như thế, Thi Miểu nhìn chằm chằm vào khung chat, gõ một đoạn văn, rồi lại xóa từng chữ. Sau vài lần như vậy, cô thở dài, đang định từ bỏ thì ngón tay vô tình chạm vào nút gửi.

Cô trợn mắt nhìn vòng tròn nhỏ bên trái tin nhắn biến mất trong tích tắc, gửi thành công.

mm:【Anh đang ở đâu?】

Thi Miểu luống cuống, đang định thu hồi.

Đối phương ngay lập tức gửi lại một tin nhắn, là một bức ảnh.

Cô phóng to lên, có vẻ chụp trên xe, tầm nhìn hơi tối, phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe rất quen… đặc biệt giống cổng khu nhà của cô.

Thi Miểu sững sờ, cô chậm rãi bước đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa. Dưới tầng, một chiếc xe toàn thân đen ẩn trong đêm tối, dưới đèn đường, bóng nó như một con thú dữ, đầy áp lực vô tận.

Tim cô đột nhiên đập mạnh, điện thoại cầm trong tay lập tức rung lên.

Z:【Có thể gặp mặt không?】

Z:【Tôi lên gặp em hoặc em xuống đây.】

Thi Miểu mím môi, muốn giả vờ như không thấy.

Tiếp theo, trang tin nhắn tiếp tục hiện ra.

Z:【Tôi biết em chưa ngủ.】

Z:【Ba phút.】

Sau ba phút, anh sẽ lên lầu.

Thi Miểu nghe thấy tiếng Nam Lý xem phim trong phòng khách, bất giác cân nhắc vài giây, sau đó khoác áo ngoài, cầm điện thoại mở cửa.

Nam Lý nhìn về phía cô, “Chị Miểu Miểu, em làm phiền chị à?”

“Không, chị muốn ra ngoài một lát.”

“Ồ.” Nam Lý vẫy tay, nói: “Chị có thể mua giúp em chai Coca được không?”

Thi Miểu gật đầu, “Được.”

“Cảm ơn chị!”

Khi cô đi đến bên đường, một chiếc Porsche đột nhiên bật đèn nháy.

Thi Miểu nhìn theo hướng đó và chạm phải đôi mắt đen như mực. Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, ánh sáng mập mờ, đường nét gương mặt anh hơi mờ nhạt.

Trong xe, thoang thoảng mùi thuốc lá.

Chu Dĩ Từ nhìn chăm chú vào mặt cô, rồi điều chỉnh nhiệt độ điều hòa. Hơi ấm từ từ lan tỏa, xua tan cảm giác lạnh lẽo trên người cô.

Thi Miểu cảm nhận được ánh mắt của anh, nghiêng mặt đi và khi nhìn rõ anh, cô khựng lại trong giây lát.

Tóc mái của người đàn ông rủ xuống trước trán, hơi dài, mi mắt hơi cụp xuống. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, làm nổi bật quầng thâm nhẹ dưới mắt anh. Gương mặt anh gầy đi đôi chút, đường cong cằm trở nên rõ ràng hơn, sắc bén như lưỡi dao, khí chất càng thêm lạnh lùng.

“Anh…”

Chưa nói hết câu, người đàn ông đột ngột cúi người xuống.

Thi Miểu nín thở, tim đập loạn nhịp.

Chu Dĩ Từ dừng lại cách cô vài centimet, nhìn cô, ánh mắt dần sâu thẳm, môi mỏng khẽ mở: “Cho phép tôi ôm em được không?”

Nói xong, anh không đợi trả lời đã ôm lấy cô, dường như câu hỏi vừa rồi chỉ là thông báo.

Cơ thể Thi Miểu lập tức cứng đờ. Hơi thở của anh áp sát cổ cô, cảm giác mát lạnh lan xuống sống lưng, khiến cô vô thức co người lại.

Chu Dĩ Từ bỗng siết chặt vòng tay, gục đầu vào cổ cô. Thi Miểu cảm thấy ngứa vì tóc anh, giơ tay đẩy nhẹ anh ra. Cô vừa định nói gì đó thì nghe anh thì thầm bên tai: “Chỉ ôm một lát thôi.” Giọng điệu của anh toát lên sự mệt mỏi và một chút yếu đuối khó nhận ra.

Thi Miểu lập tức im lặng.

Không biết đã qua bao lâu, vai cô bắt đầu tê dại. Cô cựa mình và gọi tên Chu Dĩ Từ: “Đủ rồi —”

Lời nói bỗng ngưng bặt khi cô cảm nhận rõ ràng một cảm giác mát mẻ chạm vào cổ mình.

Dần dần, nó di chuyển đến khóe môi Thi Miểu.

Anh hỏi: “Tôi có thể hôn em không?”

Như một thông báo, một nụ hôn nhẹ đặt xuống, nhưng cô đã kịp nghiêng mặt tránh đi.

“Không được.”

“Tại sao?”

Chu Dĩ Từ nhìn thẳng vào Thi Miểu, bỗng nhiên lấy ngón tay nhón lấy một sợi tóc dính trên má cô, giọng trầm xuống: “Em thật sự không thích tôi sao?”

“Nhưng tôi nghe thấy tim em đập rất nhanh.”

Bùm! Tim cô như bị điều gì đó đập mạnh.

Thi Miểu bối rối không rõ lý do, không dám nhìn vào mắt anh, che giấu bằng cách nói: “Anh nghe nhầm rồi.”

Sau đó cô dùng sức đẩy anh ra, nắm lấy cửa xe: “Tôi còn việc, đi trước đây.”

Chu Dĩ Từ không ngăn cô lại, anh dựa vào lưng ghế, khóe mày hơi nhướng lên, dường như tâm trạng rất tốt.

Thi Miểu về đến nhà mới nhớ ra quên mua Coca cho Nam Lý.

“Không sao đâu.”

Nam Lý cười nói: “Dù sao em cũng không uống nữa.”

Nói xong, cô ấy nhận ra vẻ bất thường của Thi Miểu: “Chị Miểu Miểu, chị sao vậy, sao mặt hơi đỏ thế?”

“Gió bên ngoài quá mạnh.”

Thi Miểu gượng cười, giải thích qua loa.

Nam Lý không nghĩ ngợi thêm, cô ấy chúc cô ngủ ngon rồi vào phòng.

Thi Miểu ngủ không yên giấc suốt đêm, mơ vài giấc mộng, khiến suy nghĩ rối bời.

Khi ăn trưa ở căn tin, cô nghe thấy đồng nghiệp bàn bên nói chuyện về chương trình và robot.

“Không hợp khẩu vị sao?” Lương Trì ngước mắt hỏi cô.

Thi Miểu lắc đầu, ăn vài miếng cơm rồi đặt đũa xuống: “Đàn anh, anh cứ ăn từ từ, em nhớ ra có việc chưa làm xong.”

Lương Trì “ừm” một tiếng: “Đi đi.”

Hành lang vắng người, Thi Miểu lấy điện thoại ra.

Quả nhiên, dư luận đột ngột đảo chiều. Trang web chính thức của Miracle đã công bố một video, Chu Dĩ Từ xuất hiện, đầu tiên xin lỗi vì đã chiếm dụng nền tảng công cộng, sau đó trình bày hai robot giống hệt nhau sẽ gặp vấn đề gì khi thực hiện các thao tác khác nhau. Anh giải thích tại sao sự cố “gây thương tích” xảy ra, nguyên nhân có thể là do chủ nhân sử dụng không hợp lý, thậm chí đưa đến những cửa hàng không chính quy để sửa đổi chương trình, dẫn đến lỗi chương trình và hành vi bất thường.

Video khá dài, Thi Miểu xem hết trong giờ nghỉ trưa.

Nhớ lại trạng thái của Chu Dĩ Từ tối qua, cô cử động ngón tay, âm thầm chia sẻ và bình luận.

Gần đến ngày cưới của Tưởng Vũ, Thi Miểu xin nghỉ phép sớm vài ngày.

Địa điểm là một biệt thự ngoài trời, bóng bay treo lơ lửng trên không, bãi cỏ đầy hoa hồng, được trang trí vô cùng lãng mạn.

Khúc Trần và Tưởng Vũ đón khách ở cửa, khi mọi người đã đến đông đủ, Tưởng Vũ liếc nhìn đồng hồ: “Chắc không còn ai đến nữa.”

“Còn một người nữa.”

Tưởng Vũ nghi ngờ: “Ai vậy? Không phải mối tình đầu của anh chứ?”

Khúc Trần bật cười: “Em nghĩ gì vậy, mối tình đầu của anh chính là em. Đó là một người bạn trong công việc.”

“Ồ, vậy anh đợi đi. Em sẽ chụp ảnh với Miểu Miểu và mọi người trước.”

“Được.”

Thi Miểu thay xong váy phù dâu, một chiếc váy dài không dây, màu xanh nhạt, tạo cảm giác trong suốt như băng.

Không để ý, cô vô tình va vào người phục vụ, một giọt rượu vang đỏ văng ra, dính vào thắt lưng cô.

Người phục vụ vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi…”

Cô vẫy tay, nói không sao cả. Cô tìm nhà vệ sinh để lau bằng nước sạch. Khi cúi đầu xuống, đột nhiên, da đầu cô đau nhói.

Thi Miểu nhíu mày, đưa tay ra sau lưng, mò tìm dây kéo.

Lúc này, một giọng nói nam trong trẻo và lạnh lùng truyền đến tai cô.

“Cần giúp đỡ không?”

Loading...