Thi Miểu hơi cứng người, cô lắc đầu khi không ngờ tới hành động của Lương Trì.Trong khu bình luận Weibo, đoạn văn của cô không ngờ được ghim lên đầu, chủ blog thậm chí còn chia sẻ lại bình luận của cô.
“Vậy là tốt rồi.” Lương Trì chợt nhớ ra điều gì đó, có vẻ nghi hoặc, “Không phải em đã tan làm sớm rồi sao?”Mùi gỗ thông nhạt hòa với mùi thuốc lá thoang thoảng chạm vào mũi, mang theo chút đắng nhẹ.
“Bạn cùng phòng của em bị viêm ruột thừa cấp tính.” Thi Miểu giải thích ngắn gọn.Đột nhiên, tiếng còi xe ngắn vang lên từ bên cạnh.
Cô nghiêng mặt, liếc nhìn hành lang bên ngoài phòng khám.Quyến rũ anh ta!!
Tuy nhiên, người vừa đứng ở đó không còn thấy bóng dáng đâu nữa.“
“Thi Miểu?”Cô chợt nhớ đến ảnh đại diện WeChat của Chu Dĩ Từ, không biết đó có phải là chó anh nuôi không.
Một giọng nói kéo cô về thực tại, “Em đang nhìn gì vậy?”Cô thoát ra khỏi trang, định đổi sang ứng dụng khác thử tiếp, nhưng không như ý, trong thời gian ngắn chẳng có ai nhận đơn.
“Nói chuyện mà tâm trí để đâu đâu, có tâm sự gì à?”“
Lương Trì vẫn như mọi khi đóng vai người anh trai tâm lý, nở nụ cười, dịu dàng nói: “Tâm sự chút nhé?”“
Thi Miểu mím môi, “Không có gì, chỉ là dạo này ngủ không được ngon giấc.”Cô nhìn qua cửa sổ, ánh mắt chạm phải Chu Dĩ Từ.
“Hôm nay về nghỉ ngơi đi, bạn cùng phòng của em để anh trông nom cho.” Lương Trì không hỏi thêm, chỉ vỗ nhẹ vai cô.Tắm xong, Thi Miểu sấy khô tóc, liếc nhìn điện thoại, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã thấy thông báo Weibo đầy màn hình.
“Cảm ơn anh.”“
“Về đến nhà nhắn tin cho anh nhé, đi đường cẩn thận.”Z: 【Của cô phải không?
Thi Miểu gật đầu, khẽ “vâng” một tiếng.Chu Dĩ Từ liếc nhìn cô, khẽ “ừm” một tiếng, rồi lặng lẽ nâng cửa sổ bên cô lên đến độ cao vừa phải.
Lúc này, điện thoại trong túi Lương Trì reo lên. Anh ấy nghe được vài giây thì sắc mặt trầm xuống, liếc nhìn Thi Miểu và nói nhanh: “Anh có việc gấp, đi trước đây.”Z: 【Cô ở tầng mấy, tôi đem lên cho.
Thi Miểu nhìn theo bóng lưng vội vã của anh ấy, sau đó cô mở điện thoại, vừa mở ứng dụng đặt xe vừa bước ra ngoài cổng bệnh viện.Thế nên cô đành từ bỏ, chuyển sang mở cửa ghế phụ lái và ngồi vào.
Nhìn đơn đặt xe vẫn chưa có ai nhận, cô nhíu mày, lúc này chắc là giờ cao điểm rồi.Thi Miểu hít một hơi, đột ngột quay người, “Anh…
“Bíp bíp bíp —”Thi Miểu: “…
Đột nhiên, tiếng còi xe ngắn vang lên từ bên cạnh.Nhà cô vốn không xa bệnh viện, chưa đầy nửa tiếng đã đến nơi.
Thi Miểu theo phản xạ quay đầu lại, một chiếc Maybach từ từ dừng bên cạnh cô, thân xe đen bóng, cửa sổ ghế phụ hạ xuống một nửa.Một giọng nói kéo cô về thực tại, “Em đang nhìn gì vậy?
“Lên xe.”“
Một gương mặt sắc sảo đẹp đẽ hiện ra, Chu Dĩ Từ hơi ngẩng cằm, ánh mắt khó đoán nhìn cô.Chu Dĩ Từ đột nhiên lên tiếng: “Những năm qua…
Ánh đèn neon rực rỡ chiếu vào đáy mắt anh, khiến cả người như phủ một lớp ma mị.” Lương Trì chợt nhớ ra điều gì đó, có vẻ nghi hoặc, “Không phải em đã tan làm sớm rồi sao?
Thi Miểu nắm chặt tay, mở miệng từ chối: “Tôi đã gọi xe rồi.”“
Người đàn ông trong xe nghe vậy, có vẻ không để tâm mà gật đầu, anh khởi động xe, chẳng mấy chốc đã khuất khỏi tầm mắt cô.“Hôm nay về nghỉ ngơi đi, bạn cùng phòng của em để anh trông nom cho.
Thi Miểu thở phào, cô cúi đầu bấm điện thoại, cuối cùng cũng đặt được xe nhưng chưa đầy hai giây đã bị hủy.Chu Dĩ Từ đứng trước cửa, mắt lim dim nhìn cô, bất chợt mở miệng: “Không mời tôi vào uống nước sao?
Cô thoát ra khỏi trang, định đổi sang ứng dụng khác thử tiếp, nhưng không như ý, trong thời gian ngắn chẳng có ai nhận đơn.Phía trước là đèn đỏ, anh dừng xe.
“Không phải đã gọi xe rồi sao?”Một gương mặt sắc sảo đẹp đẽ hiện ra, Chu Dĩ Từ hơi ngẩng cằm, ánh mắt khó đoán nhìn cô.
Bất chợt, một giọng nói trong trẻo vang bên tai. Thi Miểu giật mình, ngước mắt bất ngờ chạm phải đôi mắt đen thẫm kia.Thi Miểu theo phản xạ quay đầu lại, một chiếc Maybach từ từ dừng bên cạnh cô, thân xe đen bóng, cửa sổ ghế phụ hạ xuống một nửa.
Sao anh lại quay lại.Đúng như dự đoán, chiếc Maybach đỗ dưới lầu, thân xe ẩn trong bóng tối, gần như không thể nhìn rõ, chỉ còn một chút ánh sáng le lói trong xe.
Chu Dĩ Từ hạ hết cửa kính xuống, thong thả nhìn cô, môi đỏ khẽ mở, lặp lại lần nữa: “Lên xe.”“
Nơi này rất gần bệnh viện, xe của anh lại quá nổi bật, không ít ánh mắt người qua đường đổ dồn về phía họ. Thi Miểu không kịp suy nghĩ nhiều, cô bước đến cửa sau xe, đưa tay kéo cửa nhưng không mở được, cửa đã khóa.Chu Dĩ Từ hạ hết cửa kính xuống, thong thả nhìn cô, môi đỏ khẽ mở, lặp lại lần nữa: “Lên xe.
Cô nhìn qua cửa sổ, ánh mắt chạm phải Chu Dĩ Từ.“Cảm ơn anh.
“Tôi không phải tài xế.” Anh nói.” Anh nói.
Thi Miểu: “…”Thi Miểu nhìn theo bóng lưng vội vã của anh ấy, sau đó cô mở điện thoại, vừa mở ứng dụng đặt xe vừa bước ra ngoài cổng bệnh viện.
Thế nên cô đành từ bỏ, chuyển sang mở cửa ghế phụ lái và ngồi vào.Anh ấy nghe được vài giây thì sắc mặt trầm xuống, liếc nhìn Thi Miểu và nói nhanh: “Anh có việc gấp, đi trước đây.
Mùi gỗ thông nhạt hòa với mùi thuốc lá thoang thoảng chạm vào mũi, mang theo chút đắng nhẹ. Thi Miểu thắt dây an toàn, sau đó nói địa chỉ nhà mình.Thi Miểu gật đầu, khẽ “vâng” một tiếng.
Chu Dĩ Từ liếc nhìn cô, khẽ “ừm” một tiếng, rồi lặng lẽ nâng cửa sổ bên cô lên đến độ cao vừa phải.【Tán tỉnh anh ta!
Hai người một lúc không ai lên tiếng, không khí dần trở nên ngột ngạt. Thi Miểu liếc trộm anh, nhưng không ngờ anh vừa hay quay mặt sang.“
Phía trước là đèn đỏ, anh dừng xe.“Cảm ơn.
Hơi thở cô chợt trở nên gấp gáp, vì cảm nhận được người đàn ông đang nghiêng về phía cô, hơi thở áp đảo ùa tới.“
Cơ thể Thi Miểu bỗng cứng đờ, môi mím chặt, tim đập thình thịch, khiến lồng ngực đau nhói.Sao anh lại quay lại.
Trong tầm mắt, một bàn tay trắng xanh gầy guộc vươn về phía cô. Thi Miểu hít một hơi, đột ngột quay người, “Anh…”“
Cô chưa nói hết câu, đã thấy tay anh vòng qua người cô, mở hộc đựng đồ phía trước, lấy ra điện thoại.】
“Sao vậy?”“Nói chuyện mà tâm trí để đâu đâu, có tâm sự gì à?
“…Không có gì.”Nơi này rất gần bệnh viện, xe của anh lại quá nổi bật, không ít ánh mắt người qua đường đổ dồn về phía họ.
Đèn đỏ còn mười giây.Thi Miểu im lặng một lúc, giơ tay, trả lời anh.
Chu Dĩ Từ đột nhiên lên tiếng: “Những năm qua… cô sống thế nào?”“Vậy là tốt rồi.
Thi Miểu im lặng vài giây, đợi đến khi đèn xanh bật sáng mới khẽ nói: “Cũng tốt.”Thi Miểu thở phào, cô cúi đầu bấm điện thoại, cuối cùng cũng đặt được xe nhưng chưa đầy hai giây đã bị hủy.
Nhà cô vốn không xa bệnh viện, chưa đầy nửa tiếng đã đến nơi.“
Thi Miểu cởi dây an toàn, cô nói lời cảm ơn rồi bước vào khu chung cư.Sau đó, điện thoại vang lên, cô mở khóa màn hình, là một thông báo từ một tài khoản Weibo có tích xanh.
Trong thang máy có một bà cụ, có lẽ vừa dắt chó đi dạo về. Thi Miểu để ý nhìn, hóa ra là một chú chó Labrador nhỏ.Cô nghiêng mặt, liếc nhìn hành lang bên ngoài phòng khám.
Cô chợt nhớ đến ảnh đại diện WeChat của Chu Dĩ Từ, không biết đó có phải là chó anh nuôi không.“Tôi không phải tài xế.
Về đến nhà, Thi Miểu rót một cốc nước uống. Sau đó, điện thoại vang lên, cô mở khóa màn hình, là một thông báo từ một tài khoản Weibo có tích xanh.Thi Miểu im lặng vài giây, đợi đến khi đèn xanh bật sáng mới khẽ nói: “Cũng tốt.
【Nếu gặp lại người yêu cũ sau nhiều năm không gặp, bạn muốn làm gì nhất?】Cô thầm nghĩ, qua đêm nay, có lẽ họ sẽ không gặp lại nhau nữa.
Thi Miểu ngập ngừng một lúc, rồi bấm vào Weibo.“Bạn cùng phòng của em bị viêm ruột thừa cấp tính.
Bình luận đã lên đến mấy trăm, câu trả lời muôn hình muôn vẻ.Đèn đỏ còn mười giây.
Lướt xuống tận cùng, Thi Miểu dừng lại một lúc, với tâm lý là không ai biết mình là ai, gõ một đoạn và nhấn gửi, dần dần bình luận của cô chìm trong đó.Không có gì.
Cô không để ý nữa, tắt điện thoại, cầm đồ ngủ chuẩn bị đi tắm.】
Tắm xong, Thi Miểu sấy khô tóc, liếc nhìn điện thoại, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã thấy thông báo Weibo đầy màn hình.cô sống thế nào?
Cô hơi ngạc nhiên, tùy tiện chọn một cái, giao diện chuyển tới. Trong khu bình luận Weibo, đoạn văn của cô không ngờ được ghim lên đầu, chủ blog thậm chí còn chia sẻ lại bình luận của cô.Hai người một lúc không ai lên tiếng, không khí dần trở nên ngột ngạt.
【Gặp lại người mình đã thầm thương trộm nhớ nhiều năm, vẫn còn thích người ta, phải làm sao đây?】】
Ngay sau đó, bình luận được nhiều like nhất hiện ra trước mắt cô.Trong thang máy có một bà cụ, có lẽ vừa dắt chó đi dạo về.
【Tán tỉnh anh ta! Quyến rũ anh ta!! Ngủ với anh ta!!!】“
Đồng thời, trên đầu điện thoại hiện lên hai tin nhắn WeChat.“Về đến nhà nhắn tin cho anh nhé, đi đường cẩn thận.
Z: 【(Hình ảnh)】“
Z: 【Của cô phải không?】Về đến nhà, Thi Miểu rót một cốc nước uống.
Nhịp tim Thi Miểu chậm nửa nhịp, cô chuyển sang khung chat WeChat, phóng to bức ảnh, trong lòng bàn tay anh là một chiếc vòng tay pha lê trông rất quen thuộc.Người đàn ông trong xe nghe vậy, có vẻ không để tâm mà gật đầu, anh khởi động xe, chẳng mấy chốc đã khuất khỏi tầm mắt cô.
Thi Miểu nhìn kỹ, đúng là rất giống của cô thật.Z: 【(Hình ảnh)】
Cô lục túi áo khoác và bồn rửa mặt, đều không thấy.Thi Miểu cởi dây an toàn, cô nói lời cảm ơn rồi bước vào khu chung cư.
Z: 【Cô ở tầng mấy, tôi đem lên cho.】“
Thi Miểu xóa hết đoạn tin nhắn đang soạn dở, đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, vén rèm lên.Thi Miểu ngập ngừng một lúc, rồi bấm vào Weibo.
Đúng như dự đoán, chiếc Maybach đỗ dưới lầu, thân xe ẩn trong bóng tối, gần như không thể nhìn rõ, chỉ còn một chút ánh sáng le lói trong xe.Thi Miểu hơi cứng người, cô lắc đầu khi không ngờ tới hành động của Lương Trì.
Thi Miểu im lặng một lúc, giơ tay, trả lời anh.Thi Miểu để ý nhìn, hóa ra là một chú chó Labrador nhỏ.
Cô thầm nghĩ, qua đêm nay, có lẽ họ sẽ không gặp lại nhau nữa.Lúc này, điện thoại trong túi Lương Trì reo lên.
Chẳng bao lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên, Thi Miểu đặt điện thoại xuống, ra mở cửa.Cô không để ý nữa, tắt điện thoại, cầm đồ ngủ chuẩn bị đi tắm.
“Cảm ơn.” Thi Miểu đưa tay lấy lại vòng tay.Tuy nhiên, người vừa đứng ở đó không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Chu Dĩ Từ đứng trước cửa, mắt lim dim nhìn cô, bất chợt mở miệng: “Không mời tôi vào uống nước sao?”“
Thi Miểu: “…”Lướt xuống tận cùng, Thi Miểu dừng lại một lúc, với tâm lý là không ai biết mình là ai, gõ một đoạn và nhấn gửi, dần dần bình luận của cô chìm trong đó.
Cô dường như không ngờ tới tình huống này, hơi hé miệng, phản ứng chậm chạp.
“…Chỉ có nước lọc thôi.”
Chu Dĩ Từ lạnh lùng gật đầu, “Được.”
Thi Miểu nghe vậy quay vào bếp lấy cốc nước, khi ra thấy Chu Dĩ Từ vẫn dựa cửa. Cô định gọi anh thì đột nhiên xung quanh chìm vào bóng tối.
“Đứng yên đó.” Giọng trầm của anh vang lên bên tai.
Thi Miểu định bước tới liền dừng lại. Cô bị cận thị, trong môi trường tối tăm, thị lực rất mờ.
Không khí im ắng đặc biệt, không nghe thấy tiếng Chu Dĩ Từ đâu, cô cảm thấy bất an, thử lên tiếng: “Chu Dĩ Từ?”
“Ừm, tôi đây.”
Anh dường như đang tiến lại gần cô: “Chắc là điện bị nhảy cầu dao, tôi quên mang điện thoại, còn cô, bật đèn pin lên.”
Thi Miểu không nghĩ nhiều, chỉ về phía sofa: “Tôi vừa để trên bàn trà, anh —”
Nói được nửa câu, trong đầu cô chợt lóe lên một tia sáng, sắc mặt biến đổi, bước một bước dài về phía trước: “Khoan đã.”
Tuy nhiên, Thi Miểu quá vội vàng, vô ý vấp phải chân ghế, cốc nước bay ra ngoài, cô không kiểm soát được ngã về phía trước, bám chặt lấy vật thể duy nhất bên cạnh theo bản năng.
“Ưm…”
Thi Miểu nghe thấy một tiếng rên nhẹ, mặt cô lập tức đỏ bừng, có chút lúng túng. Lòng bàn tay cảm nhận được hơi ấm, cô đang định rút tay lại thì chạm phải một mảng da không bằng phẳng, theo bản năng của một bác sĩ, nó giống như vết sẹo do dao gây ra.
“Bác sĩ Thi, cô đang sờ soạng gì vậy?”
Một bàn tay hơi lạnh nắm lấy cổ tay Thi Miểu, giọng anh trầm như màu đêm đặc quánh, ẩn chứa một chút nguy hiểm.
Tim Thi Miểu đập lỡ một nhịp, làn da bị anh chạm vào như có dòng điện chạy qua, xuyên qua bề mặt thấm vào mạch máu rồi lan khắp cơ thể.
Cô giật mạnh tay về, nhanh chóng đứng dậy, mò mẫm tìm điện thoại. Tắt giao diện Weibo, sau đó bật đèn pin, căn phòng đột nhiên sáng bừng.
Nhìn đống mảnh thủy tinh dưới đất, Thi Miểu dừng lại, nói với Chu Dĩ Từ: “Anh về đi, hôm nay chủ nhà đã nhắc điện không ổn định sẽ mất vài tiếng, sáng mai sẽ bình thường lại.”
Chu Dĩ Từ mím môi, ánh mắt tối tăm khó hiểu, một lúc sau mới nói: “Được.”
Sau khi anh rời đi, Thi Miểu dọn sạch mảnh thủy tinh, rồi rửa mặt bằng nước lạnh và nằm lên giường.
Cô mở mắt nhìn trần nhà tối đen, trong đầu rối bời.
Giữa mơ màng, hình ảnh thiếu niên trong ký ức dần hòa quyện với người đàn ông có đường nét không còn ngây thơ như hiện tại.
–
“Bác sĩ Thi, bệnh nhân giường 12 có chút vấn đề.”
Thi Miểu vừa bước vào thang máy vừa nghe điện thoại, “Cụ thể thế nào?”
“Được, tôi đến ngay.”
Thi Miểu suýt đến muộn, vừa vào thang máy đã đụng phải Trần Chỉ.
Cô cúp máy, Trần Chỉ liền chào: “Tiểu Thi, tối qua nhờ cậu nhiều quá, cảm ơn nhé.”
“Không có gì.”
“À phải rồi, người đàn ông đó là bạn cậu phải không?”
Thi Miểu ngẩn ra một giây, hiểu ra cô ấy đang nói về ai, liền gật đầu: “Ừm.”
Trần Chỉ đụng vai cô, nháy mắt: “Đẹp trai ghê, có bạn gái chưa?”
Nghe vậy, trong đầu Thi Miểu lập tức hiện lên hình ảnh Khương Hân, hờ hững đáp: “Chắc là có rồi.”
Trần Chỉ tỏ vẻ thất vọng, thở dài: “Quả nhiên, trai đẹp cơ bản không có ai độc thân.”
Thang máy dừng lại, hai người xuống ở tầng khác nhau.
Thi Miểu thay đồ, rửa tay sạch sẽ rồi vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Làm xong việc, cô ghé qua phòng bệnh thông thường thăm Nam Lý. Cô ấy đã khá hơn nhiều, ước chừng sẽ sớm xuất viện được.
“Em nhớ ăn ít đồ giao hàng thôi, đặc biệt là những món cay nóng.”
Thi Miểu dặn dò vài điều cần chú ý, tiện thể bảo cô ấy nghỉ ngơi thêm.
Nam Lý gọi cô lại: “Chị Miểu Miểu, cảm ơn chị nhé. Tiểu C…”
Tiểu C là tên con mèo nhà cô ấy.
Thi Miểu: “Yên tâm đi, chị cho nó ăn thức ăn cho mèo rồi.”
Nam Lý lo lắng nhất là con mèo của mình, cô ấy nghe nói không có vấn đề gì, lại thiếp đi ngủ.
Thi Miểu rời phòng bệnh, rẽ sang khoa ngoại tim mạch. Khi đi ngang qua một phòng bệnh đơn, cô nghe thấy tiếng cãi vã.
Cô dừng bước, cửa đang mở, cô định gõ cửa thì cảnh tượng trước mắt khiến cô đứng sững tại chỗ. Cả hai người cô đều quen biết.
Khương Lễ giữ chặt gáy Khương Hân, kéo về phía mình hôn lên môi cô ta, động tác rất thô bạo.
Khương Hân đẩy anh ta ra, tát mạnh một cái, cô ta lau miệng, giọng run rẩy: “Khương Lễ, anh đi.ên rồi à!”
“Phải!” Mặt Khương Lễ tái nhợt, có lẽ vì vừa phẫu thuật xong nên hơi yếu.
Thi Miểu gần như không dám tin vào mắt mình, cô vừa định lùi lại, chân dường như giẫm phải thứ gì đó.
Cô quay người, chưa kịp xin lỗi đã chạm phải một đôi mắt quen thuộc.
“Đm!” Cố Chi Đàm bên cạnh ch.ửi thề, “Mẹ nó Khương Lễ gan thật!”
Chu Dĩ Từ không để ý đến anh ta, anh hạ mắt xuống, khóe môi khẽ cong: “Thật trùng hợp, bác sĩ Thi.”