“Tôi có thể vào được không?””
Thi Miểu mở cửa, thấy Chu Dĩ Từ đứng đó, theo phản xạ gật đầu.”
Anh có vẻ đã tắm xong, mặc một chiếc áo hoodie, tóc mái rũ xuống trán ngoan ngoãn, đuôi tóc còn hơi ướt. Đôi mắt đen long lanh như phủ sương, môi hồng tươi, trông chẳng khác gì một sinh viên đại học.Trong khu vực có khá nhiều người, tiếng la hét ồn ào đinh tai nhức óc.
Chu Dĩ Từ đặt túi đồ lên ghế sofa và nói ngắn gọn: “Đây là quần áo mới mua, cô tạm mặc đỡ. Quần áo cô mặc hôm nay đừng mặc nữa, dính mưa rồi, cẩn thận kẻo cảm.”Anh lấy ra nhìn, người gọi là Chu Trí, anh không do dự cúp máy ngay.
Lúc xuống xe, trời mưa to hơn, cả hai không tránh kịp nên bị ướt một chút. Thi Miểu đã dùng máy sấy khi tắm, nhưng mặc quần áo ẩm ướt trên người quả thật không thoải mái.Chu Dĩ Từ nhìn chằm chằm vào mặt cô, môi mím chặt không nói gì.
Cô nói lời cảm ơn rồi ôm túi đồ đi thay quần áo.Tuy nhiên, cô lại mất ngủ, mãi đến hai ba giờ sáng mới thiếp đi được.
Hơi nước trong phòng tắm vẫn chưa tan hết. Thi Miểu vốc nước rửa mặt, sau đó lấy khăn giấy lau gương và nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình. Một khuôn mặt trắng tinh khôi với đôi mắt trong như nước, đôi môi đầy đặn. Dù có vẻ ngoài thuần khiết nhưng lại toát ra một chút lạnh lùng khiến người khác không dám đến gần.Trong lòng anh ấy thầm nghĩ: Quả nhiên không nên chọc giận đàn ông đang thiếu thốn!
Khi thay xong quần áo, cô mới nhận ra trang phục của mình hơi giống với Chu Dĩ Từ, chỉ khác màu sắc.Anh có vẻ đã tắm xong, mặc một chiếc áo hoodie, tóc mái rũ xuống trán ngoan ngoãn, đuôi tóc còn hơi ướt.
Bước ra khỏi phòng tắm, không thấy Chu Dĩ Từ đâu, nghĩ rằng anh đã về, Thi Miểu cúi xuống cầm điện thoại lên xem có tin nhắn nào không.”
“Sao không sấy tóc?”Anh ấy rẽ một cái, xe chạy xa dần, dần dần không nhìn thấy bóng dáng xe nữa.
Bất chợt, một giọng nói vang lên bên tai. Thi Miểu quay đầu lại, thấy Chu Dĩ Từ không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cô, tay cầm hai chai nước.Trên đường đua dần vang lên tiếng gầm rú của động cơ.
Anh bước tới gần Thi Miểu, ánh mắt vô tình chạm vào cổ áo ướt đẫm hơi nước của cô. Vì áo hoodie hơi rộng nên xương quai xanh của cô lộ ra, trắng ngần và tinh tế, điểm những giọt nước nhỏ li ti đang lăn xuống.”
Chu Dĩ Từ mím môi, yết hầu khẽ động đậy hai lần, rồi rời mắt đi chỗ khác, uống một ngụm nước.Lương Trì cười: “Tại hai người quá chú tâm thôi.
Thi Miểu không để ý đến vẻ khác thường của anh, nghe vậy liền lấy máy sấy ra nhanh chóng sấy tóc qua loa. Khi cô quay lại phòng khách thì không thấy bóng dáng Chu Dĩ Từ đâu nữa.” Cố Chi Đàm ch.
Đang thắc mắc thì màn hình điện thoại của cô sáng lên. Tim cô đập nhanh hơn một chút, nhưng khi mở ra xem thì chỉ là thông báo về lịch trực tuần sau.ửi thề, “Khương Lễ thật không sợ ch.
Cô lướt qua một lượt rồi thoát ra, đặt báo thức xong thì chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.Chu Dĩ Từ mím chặt môi, liếc mắt nhìn anh ấy.
Tuy nhiên, cô lại mất ngủ, mãi đến hai ba giờ sáng mới thiếp đi được.”
–”Ừm, xem bệnh nhân số 23 trước, hôm qua cô ấy mới chuyển sang phòng bình thường.
Sáng hôm sau, một tia nắng len qua khe cửa sổ chiếu vào giữa chiếc giường lớn.Khương Lễ bị thương ở đầu, anh ta ngất đi.
Chu Dĩ Từ cau mày, anh mò tìm chiếc điện thoại đang rung liên tục, nghe máy với giọng lạnh như băng: “Chuyện gì? Cho một phút nói cho xong.”Lương Trì: “Chúc ngủ ngon.
“A Từ, đừng như vậy mà.” Đúng như dự đoán, đầu dây bên kia vang lên giọng nói đáng ghét: “Tôi nghe nói đấy, tối qua cậu dẫn một cô gái đến khách sạn, mà đó còn là khách sạn của nhà cậu nữa chứ. Cậu đang nghĩ gì vậy?”Cô lướt qua một lượt rồi thoát ra, đặt báo thức xong thì chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.
“Tôi đoán là Thi Miểu phải không?” Cố Chi Đàm thực sự không hiểu: “Cậu không sợ ba và ông nội biết sao?””
“Nói nhảm nữa là tôi cúp máy.” Chu Dĩ Từ sầm mặt xuống, ngón tay sắp nhấn nút cúp thì Cố Chi Đàm vội vàng kêu lên: “Đừng đừng đừng! Tôi không nói nữa được không? Tìm cậu có việc quan trọng!””
Chu Dĩ Từ im lặng không nói, nhưng cũng không cúp máy.Cố Chi Đàm thấy anh đến thì thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn giờ: “A Từ, Khương Lễ có bị đi.
Cố Chi Đàm nghiêm túc nói: “Khương Lễ lại đi làm liều rồi, cứ như người không muốn sống vậy.””Bạn trai cô.
“Gửi địa chỉ cho tôi.”Cô không hiểu sao Chu Dĩ Từ lại nghĩ Lương Trì là bạn trai mình.
Chu Dĩ Từ lạnh lùng nói xong liền cúp máy.Tìm cậu có việc quan trọng!
Màn hình trở về giao diện chính, một tin nhắn từ Thi Miểu hiện lên, cô đã rời đi từ sáng sớm.Sáng hôm sau, một tia nắng len qua khe cửa sổ chiếu vào giữa chiếc giường lớn.
Anh nhắm mắt lại, rồi vén chăn lên. Chợt cảm nhận được điều gì đó, đôi mày nhíu lại đầy bực bội, anh bước vào phòng tắm. Chẳng mấy chốc, tiếng nước xối xả vang lên.”Gửi địa chỉ cho tôi.
Đến nơi, vừa xuống xe, Chu Dĩ Từ đã đón một làn gió lạnh ẩm ướt.】
Trong khu vực có khá nhiều người, tiếng la hét ồn ào đinh tai nhức óc. Cố Chi Đàm thấy anh đến thì thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn giờ: “A Từ, Khương Lễ có bị đi.ên không vậy? Cơ thể mới hồi phục mà đã đến đây tìm cái ch.ết.”Với kỹ thuật của cậu ta không thể nào đâm vào được.
“Chưa kết thúc à?”Thi Miểu đã dùng máy sấy khi tắm, nhưng mặc quần áo ẩm ướt trên người quả thật không thoải mái.
“Chưa.” Cố Chi Đàm nhíu mày, không nhịn được phàn nàn: “Cậu không biết đâu, Khương Lễ thật sự không muốn sống nữa, cứ đua liên tục, không nghỉ ngơi gì cả.”Cô ngạc nhiên hỏi: “Anh nói Lương Trì sao?
Trên đường đua dần vang lên tiếng gầm rú của động cơ. Chẳng bao lâu sau, hai chiếc siêu xe xuất hiện trong tầm mắt, cự ly khá gần nhau, nhưng chiếc màu cam hơi nhanh hơn một chút.”
Chu Dĩ Từ cởi áo khoác, ném cho Cố Chi Đàm, nói hờ hững: “Lượt sau tôi lên.”Để tôi nói nhỏ cho cậu biết, tôi quen một ông bên trung y, chữa những bệnh khó rất giỏi.
Giọng anh hơi khàn, toát lên vẻ mệt mỏi.”
Cố Chi Đàm liếc nhìn anh, thấy quầng thâm dưới mắt, không khỏi ngạc nhiên: “Tối qua cậu làm gì vậy?”Hai người đang tán gẫu thì Lương Trì không biết từ lúc nào đã đứng phía sau, ho một tiếng.
Đột nhiên, anh ấy như nhớ ra điều gì, mắt mở to, đảo mắt nhìn anh từ trên xuống dưới, cười đầy ẩn ý: “A Từ, không lẽ cậu… không được? Để tôi nói nhỏ cho cậu biết, tôi quen một ông bên trung y, chữa những bệnh khó rất giỏi. Tôi có WeChat của ông ấy…”Thi Miểu cảm thấy cổ họng hơi khô, cô nhấp một ngụm nước.
Chu Dĩ Từ mím chặt môi, liếc mắt nhìn anh ấy.Chuyện này thường xuyên xảy ra ở bệnh viện, cô đã có tâm lý chuẩn bị, chỉ là tâm trạng không được tốt.
Cố Chi Đàm thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh, giọng nói dần nhỏ đi rồi im bặt.Chu Dĩ Từ mím môi, yết hầu khẽ động đậy hai lần, rồi rời mắt đi chỗ khác, uống một ngụm nước.
Trong lòng anh ấy thầm nghĩ: Quả nhiên không nên chọc giận đàn ông đang thiếu thốn!”Ừm.
Đây là đường đua tư nhân, những người tham gia đều là con nhà giàu, chỉ đơn thuần muốn tìm cảm giác mạnh, sống ch.ết mặc bay. Người thắng có thể tiếp tục thi đấu cho đến khi thua hoặc bỏ cuộc.”
Chu Dĩ Từ muốn bắt Khương Lễ dừng lại nên phải thắng trận đua kế tiếp. Đúng lúc xe đua sắp đến đích, ở khúc cua cuối cùng, không hiểu sao chiếc xe màu cam đột ngột đâm vào lan can.Nghe vậy, Chu Dĩ Từ sững người trong giây lát.
Một tiếng “Bùm” vang lên, lốp xe bốc cháy, khói trắng bốc lên không trung.Cô lấy ra, mở khóa màn hình, giao diện trực tiếp nhảy đến WeChat.
“Đm!” Cố Chi Đàm ch.ửi thề, “Khương Lễ thật không sợ ch.ết! Với kỹ thuật của cậu ta không thể nào đâm vào được.””À, thay tôi cảm ơn anh ấy nhé.
Khương Lễ bị thương ở đầu, anh ta ngất đi.”
Chu Dĩ Từ bình tĩnh gọi điện cấp cứu: “Đưa Khương Lễ đến bệnh viện, tốt nhất đừng để gia đình cậu ta biết.””Đau lắm sao?
Cố Chi Đàm gật đầu: “Được rồi!”Chu Dĩ Từ đặt túi đồ lên ghế sofa và nói ngắn gọn: “Đây là quần áo mới mua, cô tạm mặc đỡ.
Làm xong thủ tục, điện thoại của Chu Dĩ Từ reo vài tiếng. Anh lấy ra nhìn, người gọi là Chu Trí, anh không do dự cúp máy ngay.”
Đột nhiên, khóe mắt anh thoáng thấy một bóng trắng quen thuộc.Chẳng bao lâu sau, hai chiếc siêu xe xuất hiện trong tầm mắt, cự ly khá gần nhau, nhưng chiếc màu cam hơi nhanh hơn một chút.
–”
Thi Miểu cúi đầu, má vẫn nóng bừng như bị bỏng.”Vậy em nghỉ ngơi một lát đã.
Cô bật điện thoại lên, màn hình đã bị vỡ. Cô mở camera trước, nghiêng mặt một chút và nhận thấy vài vết đỏ nhạt trên cổ.Chu Dĩ Từ muốn bắt Khương Lễ dừng lại nên phải thắng trận đua kế tiếp.
Đột nhiên, tầm nhìn của Thi Miểu tối sầm lại, kèm theo cảm giác áp lực.Thi Miểu ngước mắt lên, chạm phải đôi mắt đen thẫm.
Cô ngước mắt lên, ngạc nhiên hỏi: “Chu Dĩ Từ, sao anh lại ở đây?”Sao anh đi không có tiếng vậy!
Chu Dĩ Từ nhìn chằm chằm vào mặt cô, môi mím chặt không nói gì.”
Thi Miểu định quay mặt đi nhưng đã quá muộn.Chu Dĩ Từ im lặng không nói, nhưng cũng không cúp máy.
“Thi Miểu, mặt cô bị sao vậy?”” Cố Chi Đàm thực sự không hiểu: “Cậu không sợ ba và ông nội biết sao?
Chu Dĩ Từ ngồi xuống bên cạnh cô, cau mày với vẻ mặt lạnh lùng.Đột nhiên, anh ấy như nhớ ra điều gì, mắt mở to, đảo mắt nhìn anh từ trên xuống dưới, cười đầy ẩn ý: “A Từ, không lẽ cậu…
Thi Miểu im lặng, trong lòng nghĩ anh hỏi câu thừa, nhìn vết thương là biết bị người ta đánh rồi.Hơi nước trong phòng tắm vẫn chưa tan hết.
Cô chậm rãi nói: “Không sao đâu, vừa xảy ra chút xích mích với người nhà bệnh nhân.”Khi thay xong quần áo, cô mới nhận ra trang phục của mình hơi giống với Chu Dĩ Từ, chỉ khác màu sắc.
Chuyện này thường xuyên xảy ra ở bệnh viện, cô đã có tâm lý chuẩn bị, chỉ là tâm trạng không được tốt. Hiện giờ Lương Trì đang trao đổi với mấy người nhà bệnh nhân, nên cô đến lấy thuốc để xử lý vết thương, không ngờ lại gặp Chu Dĩ Từ.Người thắng có thể tiếp tục thi đấu cho đến khi thua hoặc bỏ cuộc.
Không khí ngưng đọng vài giây. Khi Thi Miểu định đứng dậy thì bị ai đó nắm tay giữ lại.Chợt cảm nhận được điều gì đó, đôi mày nhíu lại đầy bực bội, anh bước vào phòng tắm.
“Anh ta đâu?”-
Thi Miểu nhìn lại với ánh mắt nghi hoặc: “Ai cơ?”ết mặc bay.
“Bạn trai cô.” Chu Dĩ Từ buông tay ra, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô. “Không phải anh ta là bác sĩ ở đây sao, sao lại để người khác bắt nạt cô?”Cô không nhịn được khẽ rên một tiếng.
Thi Miểu đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt phản chiếu gương mặt đẹp đẽ lạnh lùng của anh. Cô ngạc nhiên hỏi: “Anh nói Lương Trì sao?”Lúc này, y tá trưởng đi tới, nắm tay cô, xót xa nói: “Ôi cô bé của chị, có đau không?
Sau đó cô nói tiếp: “Anh ấy không phải bạn trai tôi.”Một khuôn mặt trắng tinh khôi với đôi mắt trong như nước, đôi môi đầy đặn.
Cô không hiểu sao Chu Dĩ Từ lại nghĩ Lương Trì là bạn trai mình.Đã kiểm tra xong các phòng, gần như đã đến giờ tan làm.
Nghe vậy, Chu Dĩ Từ sững người trong giây lát. Một thoáng cảm xúc thoáng qua trong mắt anh. Anh nhìn cô, cố tỏ ra bình thản: “À.”Trong xe một lúc không ai nói gì nữa, im lặng suốt quãng đường.
Sau đó anh chỉ vào túi thuốc trong tay cô và đưa tay ra: “Đưa đây.”Đến nơi, vừa xuống xe, Chu Dĩ Từ đã đón một làn gió lạnh ẩm ướt.
“Ngồi yên, để tôi giúp cô bôi thuốc.”Tim cô đập nhanh hơn một chút, nhưng khi mở ra xem thì chỉ là thông báo về lịch trực tuần sau.
Thi Miểu mím môi, cụp mi mắt xuống, cảm thấy một luồng mát lạnh trên mặt, theo sau là cơn đau nhói. Cô không nhịn được khẽ rên một tiếng.”
“Đau lắm sao?”Tim cô đập mạnh, mặt đỏ bừng, cô lập tức lùi lại: “Xin lỗi!
Cô định lắc đầu thì có thứ gì đó được đặt vào tay mình.”
Thi Miểu nhìn xuống, đó là một viên kẹo sữa thỏ trắng.Cô bật điện thoại lên, màn hình đã bị vỡ.
“Cố Chi Đàm cho đấy, tôi không ăn.”Vì áo hoodie hơi rộng nên xương quai xanh của cô lộ ra, trắng ngần và tinh tế, điểm những giọt nước nhỏ li ti đang lăn xuống.
“À, thay tôi cảm ơn anh ấy nhé.” Thì ra là của người khác, Thi Miểu đang nghĩ Chu Dĩ Từ không giống típ người hay mang kẹo theo người.”A Từ, cậu làm gì ở đây vậy?
“Ừm.”Khi Thi Miểu định đứng dậy thì bị ai đó nắm tay giữ lại.
Thi Miểu nắm chặt viên kẹo, bỗng cảm giác trên mặt biến mất. Cô nghiêng mặt hỏi: “Xong chưa vậy?”Bước ra khỏi phòng tắm, không thấy Chu Dĩ Từ đâu, nghĩ rằng anh đã về, Thi Miểu cúi xuống cầm điện thoại lên xem có tin nhắn nào không.
Đột nhiên môi cô chạm phải thứ gì đó mát lạnh, như pudding hồi nhỏ hay ăn. Thi Miểu ngước mắt lên, chạm phải đôi mắt đen thẫm. Tim cô đập mạnh, mặt đỏ bừng, cô lập tức lùi lại: “Xin lỗi!”Đây là đường đua tư nhân, những người tham gia đều là con nhà giàu, chỉ đơn thuần muốn tìm cảm giác mạnh, sống ch.
Chưa kịp để Chu Dĩ Từ nói gì, một giọng nói vang lên từ xa.Chưa kịp để Chu Dĩ Từ nói gì, một giọng nói vang lên từ xa.
“A Từ, cậu làm gì ở đây vậy? Tôi tìm cậu mãi, có thể xem tin nhắn được không?!””
Ban đầu Cố Chi Đàm không để ý thấy Thi Miểu, cho đến khi đến gần, anh ấy mới nhận ra người bên cạnh Chu Dĩ Từ, không khí giữa hai người có vẻ không bình thường.”
Anh ấy không khỏi suy nghĩ, có phải mình đến không đúng lúc không!”
“Hai anh nói chuyện đi, tôi xin phép về trước.”Cô định lắc đầu thì có thứ gì đó được đặt vào tay mình.
Thi Miểu đứng bật dậy, cô cầm túi thuốc, bình tĩnh cười lịch sự với Cố Chi Đàm.”
Cố Chi Đàm nhếch môi, vẫy tay: “Bác sĩ Thi, tạm biệt.”
Sau khi cô đi, anh ấy vỗ vai Chu Dĩ Từ: “Này, tôi gọi cậu đấy, Khương Lễ tỉnh rồi.”
Cố Chi Đàm đột ngột dừng động tác, mắt tinh tường nhận ra vành tai hơi đỏ của Chu Dĩ Từ, há hốc mồm giống như vừa thấy ma.
Chu Dĩ Từ không đợi anh ấy nói, anh gạt tay anh ấy ra, xoay người bước đi, giọng điệu bình tĩnh: “Đi thôi.”
–
Thi Miểu quay lại khoa, Lương Trì đưa cho cô một cốc nước, khẽ hỏi: “Còn đau không?”
“Không đau nữa.”
“Em tự xử lý vết thương à?”
Thi Miểu ngừng một chút, cô gật đầu.
“Nửa tiếng nữa đi khám bệnh với anh.” Lương Trì nói.
“Vâng.””Vâng.
“Vậy em nghỉ ngơi một lát đã.” Nói xong, anh ấy bị một cuộc điện thoại gọi đi.Thi Miểu cong môi, mỉm cười nhẹ: “Không đau nữa ạ.
Thi Miểu cảm thấy cổ họng hơi khô, cô nhấp một ngụm nước.”Không phải anh ta là bác sĩ ở đây sao, sao lại để người khác bắt nạt cô?
Lúc này, y tá trưởng đi tới, nắm tay cô, xót xa nói: “Ôi cô bé của chị, có đau không? Giám đốc Vương vừa thông báo rồi, bệnh nhân đó không thuộc phạm vi của em nữa, giao cho bác sĩ Lương rồi.”Thi Miểu vốc nước rửa mặt, sau đó lấy khăn giấy lau gương và nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình.
Thi Miểu cong môi, mỉm cười nhẹ: “Không đau nữa ạ.””
Hai người đang tán gẫu thì Lương Trì không biết từ lúc nào đã đứng phía sau, ho một tiếng.Tôi không nói nữa được không?
“Bác sĩ Lương! Sao anh đi không có tiếng vậy!” Y tá trưởng giậm chân.”Đi khám bệnh chứ?
Lương Trì cười: “Tại hai người quá chú tâm thôi.”” Y tá trưởng giậm chân.
“Đi khám bệnh chứ?” Thi Miểu liếc nhìn đồng hồ.Sau đó cô nói tiếp: “Anh ấy không phải bạn trai tôi.
“Ừm, xem bệnh nhân số 23 trước, hôm qua cô ấy mới chuyển sang phòng bình thường.””Cố Chi Đàm cho đấy, tôi không ăn.
Đã kiểm tra xong các phòng, gần như đã đến giờ tan làm.”
Lương Trì hiếm khi không tăng ca, nên đề nghị đưa Thi Miểu về nhà. Trên đường đi, Thi Miểu nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng ngắm nhìn cảnh đêm mờ ảo và rực rỡ. Khuôn mặt của cô in trên cửa sổ, với băng gạc trắng rất rõ ràng.”Chưa kết thúc à?
“Miểu Miểu, nói thật nhé, hôm nay em có thất vọng về bệnh viện không?”Bất chợt, một giọng nói vang lên bên tai.
Bỗng nhiên, Lương Trì lên tiếng mà không báo trước, giọng điệu bình thản, “Người nhà gây rối không bị trừng phạt, ngược lại, để giữ yên chuyện, họ điều em đi nơi khác.”Thi Miểu mím môi không nói gì, cô không biết, cô không thể trả lời câu hỏi này.
Thi Miểu mím môi không nói gì, cô không biết, cô không thể trả lời câu hỏi này.Thi Miểu xuống xe, vẫy tay, “Cảm ơn anh đã đưa em về.
Trong xe một lúc không ai nói gì nữa, im lặng suốt quãng đường.”Nói nhảm nữa là tôi cúp máy.
“Đàn anh, đến nhà em rồi.””Sao không sấy tóc?
Thi Miểu xuống xe, vẫy tay, “Cảm ơn anh đã đưa em về.”Lương Trì hiếm khi không tăng ca, nên đề nghị đưa Thi Miểu về nhà.
Lương Trì: “Chúc ngủ ngon.””
Anh ấy rẽ một cái, xe chạy xa dần, dần dần không nhìn thấy bóng dáng xe nữa.Cố Chi Đàm gật đầu: “Được rồi!
Thi Miểu đứng đó gió thổi một lúc, vừa định bước chân, điện thoại trong túi rung lên. Cô lấy ra, mở khóa màn hình, giao diện trực tiếp nhảy đến WeChat.