Huyện nha Thanh Châu.
Lục Uyên cầm theo thánh chỉ và con dấu, gõ vang cổng lớn huyện nha.
Một nha dịch đầu óc còn lơ mơ ra mở cửa. Hắn ta đánh giá đoàn người trước mặt, ngoại trừ nam tử dẫn đầu mang khí chất anh hùng, những người còn lại ai nấy sắc mặt lạnh như băng, ánh mắt như hổ rình mồi nhìn chằm chằm hắn, đặc biệt là người đàn ông cao lớn đứng cuối hàng, tay nắm chặt thanh kiếm đeo bên hông, toàn thân toát ra sát khí khiến người khác sợ hãi.
[Huyện lệnh bị cách chức, Thanh Châu lại bị giặc cỏ quấy rối, mấy người này không chừng là thổ phỉ, tốt nhất vẫn nên cẩn thận thì hơn.]
Hắn chỉ dám thò nửa cái đầu ra khỏi cửa.
“Các ngươi có chuyện gì?”
“Gọi người quản lý ra tiếp chỉ.” Lục Uyên đưa thánh chỉ ra. Nha dịch nhìn thấy, sắc mặt lập tức đại biến, hai tay chắp trước ngực, lòng bàn tay ngang với tim, cung kính tiếp nhận.
“Mời ngài đợi một chút.” Hắn ta lập tức đổi giọng, thái độ đối với Lục Uyên trở nên cung kính hẳn lên.
Lâm Tịch thì nhíu mày, âm thầm suy xét những chuyện kỳ quái xảy ra suốt dọc đường đến đây.
“Két” một tiếng, cổng huyện nha mở rộng. Mấy nha dịch cùng một nam nhân mặc quan phục màu xanh bước ra. Người này vuốt râu dê, vẻ mặt tươi cười, chắp tay đón tiếp Lục Uyên.
“Thì ra là Lục đề đốc, thất lễ thất lễ.”
“Xin hỏi quý danh?” Lục Uyên khách khí đáp lễ.
“Tại hạ là Vương Phong Mãnh, chủ bộ huyện nha Thanh Châu. Sau khi huyện lệnh bị cách chức do vụ án buôn lậu muối biển, vẫn là ta quản lý mọi việc lớn nhỏ ở đây.” Ông ta từ tốn giải thích, khiến Lâm Tịch càng sinh nghi.
Nàng nghĩ bụng: “Vụ án buôn lậu muối biển liên lụy không ít người, từ hoàng thân quốc thích đến huyện lệnh cấp thấp. Người này là cấp dưới của huyện lệnh, sáng tối gặp nhau, hiểu rõ nhau từng ly từng tí, sao có thể không dính líu mà thoát thân?”
Nàng nghiêng đầu ghé sát tai Lục Uyên thì thầm: “Lúc trước huynh điều tra vụ án, có từng tiếp xúc người này chưa? Ông ta có liên quan đến vụ buôn muối không?”
Lục Uyên khẽ lắc đầu.
[Lúc trước điều tra, ta chưa từng gặp ông ta. Chỉ từng tiếp xúc với huyện lệnh. Nếu ông ta còn có thể ở lại điều hành huyện nha, có lẽ không liên quan đến vụ án buôn lậu.]
“Lục đề đốc tới thật đúng lúc,” Vương chủ bộ cười nịnh, “Triều đình vẫn chưa bổ nhiệm huyện lệnh mới, chỉ một mình ta trông coi huyện nha thật sự rất khó khăn.”
“Gần đây vùng phụ cận Thanh Châu lại xuất hiện một đám thổ phỉ. Nhân thủ huyện nha vốn đã thiếu, không biết ngài có chỉ thị gì không?” Vừa nói, ông ta vừa khom lưng, thái độ càng thêm cung kính.
Lâm Tịch cảm thấy người này có điều mờ ám. Ông ta chẳng hề nhắc tới vụ án thôn Hà gia, trong khi trước đó chính họ bị tập kích ngay trên phố huyện nha, ông ta cũng không hề đề cập nửa lời.
Nàng lặng lẽ tiến sát lại, đánh giá kỹ trung niên nam tử trước mặt.
Vương Phong Mãnh chú ý thấy động tác của nàng, hỏi: “Đề đốc, vị cô nương này là...?”
“Nàng là y quan đi theo ta, tính tình hơi phóng khoáng. Mong chủ bộ đừng trách nếu nàng có thất lễ.” Lục Uyên lập tức kéo Lâm Tịch về phía sau, thay nàng giải thích.
“Không sao.” Vương chủ bộ cười cười, làm động tác mời vào trong.
Chủ bộ nhường vị trí chủ tọa cho Lục Uyên, còn mình thì ngồi bên phải. Lục Uyên cũng không khách sáo, thẳng thắn ngồi xuống. Lâm Tịch ngồi bên trái hắn, còn Phong Cùng thì đứng cạnh.
Lục Uyên đi thẳng vào vấn đề: “Xin hỏi chủ bộ có biết việc dân cư thôn Hà gia mất tích hàng loạt không?”
Chỉ thấy Vương Phong Mãnh ánh mắt ánh lên vẻ nghi hoặc, “Khởi bẩm đại nhân, thôn Hà gia là nơi giáp ranh giữa Thanh Châu và Thương Châu, Thanh Châu hiện tại không có huyện lệnh, chức quan của hạ quan lại thấp kém, không thể tùy tiện nhúng tay vào.
Nhưng hạ quan nhớ Thương Châu từng phái người đến xem xét, cũng đã dâng tấu lên triều đình, lấy lý do ôn dịch xử lý. Xin hỏi đề đốc đã từng đến nơi đó chưa?” Ông ta hơi nghiêng người về sau, lấy khăn tay che kín mũi miệng, tựa như ba người bọn họ đã bị nhiễm ôn dịch.
Lâm Tịch khẽ nhắm hai mắt, phát hiện không thể đọc được tiếng lòng của chủ bộ. Hóa ra ông ta cũng là kẻ tâm cơ sâu kín, người này nhất định có vấn đề.
Lục Uyên nghe ông ta thoái thác, giận dữ quát: “Ngươi là chủ bộ, khi huyện lệnh không có mặt thì nên gánh vác trách nhiệm. Vì sao lại thoái thác lung tung?”
Chủ bộ lập tức quỳ sụp xuống đất, toàn thân run lẩy bẩy, “Đại nhân bớt giận! Hạ quan chức nhỏ, nếu ngài không hài lòng với lời nói của hạ quan, vậy cứ cách chức ta đi, cũng tốt, khỏi phải lo âu hằng ngày nữa.”
“Lập tức mang bản đồ địa hình thôn Hà gia tới.” Lục Uyên lạnh giọng ra lệnh.
“Dạ... dạ.” Chủ bộ gần như bò lăn ra khỏi phòng nghị sự.
Khoảng một nén nhang sau, ông ta trình lên bản đồ địa hình thôn Hà gia, nhưng chỉ có một nửa.
“Ngươi bảo quản kiểu gì vậy? Vì sao bản đồ chỉ có một nửa?” Lục Uyên cầm tấm bản đồ địa hình, nổi giận đùng đùng.
“Khởi bẩm đại nhân, Thanh Châu mất người đứng đầu, giặc cỏ nổi lên khắp nơi, huyện nha cũng từng bị cướp một trận. Đám thổ phỉ đó điên cuồng cướp bóc khắp nơi, bản đồ còn giữ được nửa tấm đã là may mắn.” Chủ bộ oán thán đáp.
“Vậy sao ngươi lại không mất một cọng tóc?” Lâm Tịch không nhịn được hỏi.
“Ai u, đừng nhắc nữa. Ngày ấy ta trốn trong nhà xí mới thoát được một kiếp. Không ít nha dịch bị bọn chúng chém chết. Hiện tại trong huyện nha chỉ còn năm người. Ta đã từng dâng thư lên triều đình, đến giờ vẫn chưa được phái người đến tiếp quản.”
Lâm Tịch không muốn nghe ông ta nói nhảm, một mình rời khỏi đại sảnh, đi quan sát khắp huyện nha.
Tường xung quanh dơ bẩn không chịu nổi, còn lưu lại những vết máu đỏ sậm. Nàng dùng xẻng cạo một ít mảnh tường dính máu, bọc vào khăn tay. Nàng đi dọc hành lang hình chữ nhật, đi tới nhà xí phía sau viện, khoảng cách ước chừng trăm bước.
Nhà xí cao khoảng hai mét, nóc che bằng cỏ tranh, cửa gỗ thô sơ. Trên cửa có một khe hở nhỏ, liếc mắt là biết bên trong có người hay không.
Nàng xốc đống cỏ khô bên cạnh nhà xí lên, phát hiện trên tường thấp có vết dao kiếm chém qua, chứng minh đám thổ phỉ từng đến nơi này.
Lại nói, từ sảnh chính tới đây chỉ chừng ba mươi mét, với khoảng cách gần như vậy, không lý gì lại không phát hiện có người trốn.
Lâm Tịch thở dài một hơi: “Không ổn rồi.” Nàng vội vàng quay lại.
Thấy Lục Uyên đang đứng trước cửa đại sảnh cùng chủ bộ thi lễ cáo biệt.
“Huynh định đi đâu?” Nàng tiến lên hỏi.
“Ta muốn quay lại thôn Hà gia xem xét thêm. Vương chủ bộ thân thể không khỏe, ta cho ông ta tạm nghỉ. Dù sao huyện nha cũng ít người, không cần đi theo chúng ta.” Lục Uyên đáp.
“Nhưng mà...” Lâm Tịch còn định nói gì đó, lại bị hắn nắm chặt tay kéo đi.
Ba người rời khỏi huyện nha.
Lục Uyên lúc này mới buông tay nàng ra, sắc mặt nghiêm túc, đưa ngón trỏ ra hiệu nàng đừng nói gì.
Chờ họ đi được một đoạn, Phong Cùng đột nhiên nhảy lên cây, làm thủ thế ra hiệu.
Lục Uyên mới mở miệng: “Ta biết trong lòng nàng có nghi ngờ, nhưng nàng không nên vội vã bộc lộ.”
Lâm Tịch lúc này mới hiểu ra. Thì ra những lời lúc nãy là hắn cố tình nói để che giấu sự nghi ngờ với chủ bộ. Nàng còn tưởng Lục Uyên đơn thuần, xem ra hắn cũng chẳng phải người dễ đoán.
“Huynh nhận ra từ lúc nào?” Nàng tò mò hỏi.
Lục Uyên chống trán suy nghĩ: “Từ lúc ông ta bắt đầu trốn tránh trách nhiệm. Ta từng xử lý án ở đây, huyện lệnh và chủ bộ đều là những lão nhân đã ngoài năm mươi, chỉ mong được an nhàn đến già. Vì vậy, vụ buôn muối không hề liên quan đến họ.”
“Nhưng chủ bộ hiện tại lại chững chạc, tâm tư kín đáo. Ta liền thuận nước đẩy thuyền, chỉ là suýt chút nữa bị lời nói thẳng thắn của nàng làm hỏng việc.”
“Xin lỗi...” Lâm Tịch mở to đôi mắt long lanh, giọng ngập ngừng, vẻ mặt uất ức.
Hắn đưa tay xoa đầu nàng, giọng dịu dàng: “Ta không trách nàng, vì nàng xuất phát từ lòng tốt.”
“Đúng rồi, ta vừa quan sát khắp nơi, phát hiện trong huyện nha vẫn còn nhiều vết máu và dấu vết đánh nhau. Thổ phỉ tập kích là thật, chỉ là...” Lâm Tịch cảm thấy mình còn bỏ sót điều gì đó.
“Chỉ sợ đây là màn đánh tráo giả.” Lục Uyên như nghĩ ra điều gì, kéo tay Lâm Tịch bước về hướng thôn Hà gia.
Khi họ đến nơi, cả hai đều chấn động.
Những vết máu khắp nơi trước đó đã biến mất hoàn toàn, hơn nữa thôn dân cũng xuất hiện trở lại một cách kỳ lạ.
Từng nhà từng hộ đều thắp đèn sáng trưng, như thể đang nghênh đón bọn họ.
Thôn dân thôn Hà gia xếp hàng đứng ngay ngắn trước cổng thôn, hoan nghênh bọn họ.
Lúc này, một lão giả ăn mặc chỉnh tề bước đến trước mặt Lục Uyên, nước mắt ròng ròng, nắm chặt tay hắn: “Lục đề đốc, cuối cùng ngài cũng đến. Chúng tôi vẫn luôn chờ ngài.”
Lâm Tịch không thể tin được những gì đang xảy ra trước mắt, nàng dùng sức dụi dụi mắt, còn tự tát mấy cái lên mặt mình, nhưng phát hiện cảnh tượng xung quanh không hề thay đổi.
Lúc này nàng mới tin rằng bản thân không phải đang nằm mơ. Những người này rõ ràng đã chết, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra?
Lục Uyên gượng gạo nở nụ cười, chủ động nắm lại tay lão nhân, nói: “Thôn trưởng, ông còn sống thật sự là quá tốt. Mấy ngày trước ta đi ngang qua nơi này, phát hiện trong thôn không còn một ai, chỉ còn lại đầy đất vết máu, thật sự dọa ta sợ không ít.”
Nghe hắn nhắc tới chuyện này, lão nhân nhíu mày, thần sắc có phần căng thẳng, hỏi: “Xin hỏi đề đốc có phải cùng một vị tự xưng là Tiết thần y tới đây không?”
Lục Uyên khẽ gật đầu.
Thôn trưởng nói: “Đề đốc có điều chưa biết, vị lão nhân kia vốn là vu sư đến từ Tây Vực, chuyên dùng ảo thuật để mê hoặc lòng người, lừa đảo thiên hạ.
Hôm nay thấy đề đốc bình an vô sự, thật may mắn là ngài chưa bị trúng thuật pháp của ông ta.”
Lâm Tịch che miệng, hoàn toàn không thể tin được những gì nàng vừa nghe thấy. Còn Lục Uyên thì chỉ nhíu mày, không lên tiếng. Đúng lúc ấy, lá cây phía sau xào xạc rơi xuống, Phong Cùng cũng không thấy đâu nữa.
Thôn trưởng nhiệt tình nài nỉ giữ Lục Uyên ở lại làm khách, mọi người trong thôn vây quanh hai người đưa họ về nhà thôn trưởng.
Lâm Tịch lập tức cảm thấy nơi này giống hệt cảnh trong Tây Du Ký ở động Bàn Tơ, hoàn toàn không mang chút cảm giác chân thực nào.
Nàng bám sát sau lưng Lục Uyên.
[Sao vừa đến nơi này ta đã cảm thấy mệt rã rời rồi?]
Lục Uyên ngáp dài một tiếng, đầy vẻ uể oải.
Lâm Tịch vội vàng véo hắn, nhỏ giọng nhắc: “Nơi này có gì đó rất lạ, huynh đừng ngủ.”
“Không sao đâu, mấy người dân trong thôn ta đều quen biết cả, có lẽ bọn họ thật sự chưa chết, chỉ là chúng ta quá đa nghi.” Lục Uyên duỗi người, cảm thấy cả người mỏi mệt.
Nàng hoảng hốt nhìn hắn. Chẳng lẽ Lục Uyên cũng bị người ta tẩy não rồi sao?
Trời dần buông xuống, cả thôn quây quần bên đống lửa, cùng nhau mừng rỡ vì đại ân nhân Lục Uyên trở lại.
“Huynh đã làm gì mà khiến họ cảm kích đến vậy?” Lâm Tịch chăm chú nhìn vào mắt hắn, cố tình nói chuyện để giúp hắn tỉnh táo, không bị cơn buồn ngủ kéo đi.
“Là vụ án buôn lậu muối biển đó. Trước kia thôn Hà gia cũng là một trong những thôn bị hại, bị Tiêu Quân cưỡng ép trưng thu muối, khiến nhiều người chết thảm. Ta điều tra tới nơi đây, dùng quyền hạn cứu giúp bọn họ mà. Ngáp~” Lục Uyên vừa nói vừa dụi mắt, mí mắt nặng trĩu, sắp không trụ nổi nữa.
Lâm Tịch lập tức lấy kim châm cứu ra, đâm thẳng vào lưng hắn.
Hắn lập tức tỉnh táo, trợn to mắt nhìn về phía đống lửa, trêu: “Lâm Tịch, nàng định mưu sát phu quân à?”
Nàng không ngờ Lục Uyên lại bất ngờ trêu đùa mình, vội vàng bịt miệng hắn lại, đồng thời cảnh giác quan sát xung quanh.
Tác giả có lời muốn nói:
Chân tướng vẫn còn ở phía xa.