Kiến Phỉ – Kim Họa

Chương 7



Sau cuộc ân ái cuồng nhiệt.

Hạ Úc Phỉ mặc áo sơ mi của người đàn ông nằm trên giường, mái tóc đen dài xõa ra như dải lụa.

Ôn Kiến Từ tắm xong, trong lúc đó anh còn nhận hai cuộc điện thoại công việc, đến lúc quay lại giường đã nghe thấy Hạ Úc Phỉ bình luận thư ký của anh không có khái niệm thời gian riêng tư, thẳng thắn nói về chuyện sắc dục giữa nam nữ, “Tất cả thời gian của anh ở phòng 2357 đều thuộc về tôi, đúng không?”

Ôn Kiến Từ cúi đầu, hai người nhìn nhau một lúc.

Hạ Úc Phỉ ngẩng đầu, sắc đỏ trên má chưa hoàn toàn lui đi, khiến người ta liên tưởng đến cánh hoa hồng phấn còn vương sương sớm, nhan sắc rực rỡ đến mức kinh diễm, dù có hờn dỗi cũng mang một nét quyến rũ khó cưỡng.

Ôn Kiến Từ dung túng cô, dịu dàng hỏi: “Đúng thế, vậy tôi nên đền bù thế nào đây?”

Hạ Úc Phỉ chỉ đợi câu này, cánh tay trắng n.õn vòng qua cổ anh, mượn lực ngồi dậy, nhỏ giọng đưa ra yêu cầu: “Ăn tối với tôi đi.”

Cô cũng chỉ là người trần mắt thịt, sau khi hoàn thành một “bài vận động” quá tải như thế, dĩ nhiên cũng cần bổ sung chút dinh dưỡng.

Hạ Úc Phỉ nói lúc ở đoàn phim cô đã chán ngấy tay nghề của đầu bếp trong khách sạn này rồi, chịu đựng cảm giác nóng rát chưa rút gi.ữa hai chân, nhất quyết kéo Ôn Kiến Từ ra ngoài, dẫn anh đến quán ăn khuya ruột của mình.

Mấy cái bàn vuông nhỏ đơn giản đều có người ngồi, buổi tối đông khách, chỉ còn một bàn nhỏ ở góc gần cửa.

Hạ Úc Phỉ tìm ghế ngồi xuống một cách quen thuộc, cô vừa nhìn lên đã thấy Ôn Kiến Từ cũng ung dung ngồi xuống, bộ vest cao cấp trên người anh không hợp với hoàn cảnh xung quanh.

Cô nhìn anh, chẳng hiểu sao lại buột miệng hỏi: “Anh từng uống sữa Vượng Tử chưa?”

 

Ôn Kiến Từ không chỉ chưa từng uống mà trong cuộc đời thuận buồm xuôi gió của mình anh cũng chưa bao giờ bước chân vào nơi phố phường ồn ào, náo nhiệt thế này.

Hạ Úc Phỉ tìm ông chủ câm điếc gọi bia ướp lạnh giá rẻ rồi trộn chung với sữa bò Vượng Tử để uống.

Sữa trắng đổ vào ly thủy tinh, chạm vào đá lạnh phát ra tiếng lách tách vụn vặt, nhân lúc còn lạnh, cô nâng ly lên nhấp một ngụm, thỏa mãn híp mắt sau đó vô cùng tự nhiên đưa cho anh.

Ôn Kiến Từ nhìn bàn tay phải đang cầm ly của cô, đầu ngón tay rất trắng. Sau đó anh lịch sự phối hợp nếm thử. Vừa khéo, môi anh chạm đúng vào vị trí môi cô vừa lướt qua.

Dù đêm nay vừa làm tì.nh nhưng lại chưa từng hôn, huống chi là thân mật dùng chung đồ thế này.

Đến lúc Hạ Úc Phỉ kịp nhận ra, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía yết hầu lên xuống của Ôn Kiến Từ, cảm giác kỳ lạ trào dâng trong lòng, cô cắn nhẹ môi dưới, tự nhủ có lẽ là do uống nhầm rượu giả nên mới thế này.

Lặng im chốc lát.

Khi người ta rơi vào bối rối, khó tránh khỏi việc tìm đại một chủ đề để nói.

Hạ Úc Phỉ bỗng nhiên nảy ra ý muốn chia sẻ, “Thật ra tôi học cái gì cũng nhanh lắm, nhìn qua một lần là bắt chước được ngay. Nếu ở trường học, chắc chắn sẽ là kiểu học sinh giáo viên đặc biệt coi trọng, không thành tài thì đúng là quá lãng phí thiên phú của tôi rồi.”

Ôn Kiến Từ nhìn cô một cái, thấp giọng nói, “Không lãng phí.

Hạ Úc Phỉ tiếp tục cầm ly lên uống một hớp lớn, giọng nói được dòng nước làm ẩm qua trở nên mềm mại, dễ dàng làm người ta mềm lòng: “Anh cũng nhận ra tôi không chỉ có ưu điểm duy nhất là sắc đẹp rồi đúng không? Tôi còn biết múa ba lê, viết thư pháp, thích vẽ. Đúng rồi, cà chua nhỏ tôi trồng còn rất ngọt!”

“Đúng là rất giỏi, cô Hạ thông minh tài trí hơn người còn biết trồng cà chua.” Ôn Kiến Từ bất ngờ im lặng một lúc sau đó đột nhiên hứng thú khen ngợi cô. Người quyền cao chức trọng vào khoảnh khắc này lại tỏ ra đặc biệt khoan dung.

 

Hạ Úc Phỉ hoàn toàn không nhận ra dáng vẻ hơi ngẩng cằm đầy đắc ý của mình, trông chẳng khác nào chú chim nhỏ khoe bộ lông sặc sỡ.

Bầu không khí lúc này vừa vặn.

Ôn Kiến Từ giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào đuôi mắt cô. Hạ Úc Phỉ giật mình.

Cô nhìn thấy Ôn Kiến Từ thản nhiên xoa nhẹ đốt ngón tay, giọng nói trầm thấp, mang theo chút hờ hững: “Ướt rồi.”

Nửa người trên của Hạ Úc Phỉ gần như cứng đờ, lông mi run lên.

Một lúc sau cô mới vô thức dụi mắt, dường như muốn lau hết hơi ẩm kia, nhưng lại như vô tình lau mất chút hơi ấm còn vương lại từ Ôn Kiến Từ.

Tầm nhìn hơi mơ hồ, bỗng dưng cô nhìn thấy một vệt đỏ thoáng hiện dưới mắt.

Là chiếc hộp trang sức đã được mở ra.

Màu đỏ ấy gần như trùng với sắc hoa hồng, viên đá quý đắt giá được điêu khắc tinh xảo thành đôi khuyên tai. Hạ Úc Phỉ từng đại diện cho không ít thương hiệu thời thượng, chỉ cần liếc mắt là cô đã nhận ra tên nhà thiết kế khắc trên hộp, là người có tiếng tăm lẫy lừng trong giới, mỗi tác phẩm ra mắt đều phải thông qua đấu giá với mức giá trên trời mới có thể sở hữu.

Người nổi tiếng muốn mượn trang sức từ studio của cô ấy để tham dự sự kiện đều phải đặt lịch trước ít nhất nửa năm.

Hạ Úc Phỉ nhìn Ôn Kiến Từ bình tĩnh ngồi đó, nói, “Vô tình nhìn thấy, cảm thấy hợp với cô.”

Cảm thấy hợp với cô liền mang về cho cô.

Hạ Úc Phỉ cảm nhận được chút xíu vui vẻ, cũng không biết thể hiện ra thế nào, dứt khoát cầm đôi khuyên tai lên trước mặt anh, hơi cúi đầu, thử đeo một bên, tua rua đỏ khẽ đung đưa bên má, mang theo cảm giác lành lạnh.

Lúc nói chuyện Hạ Úc Phỉ đang cười, “Đẹp không?”

Hai người nhìn nhau một lúc, Ôn Kiến Từ lặng lẽ nhìn đôi môi đỏ mọng nhếch lên của cô gái trước mặt, phối hợp với viên đá quý trên khuyên tai, rực rỡ đến chói mắt dưới bầu trời đêm rộn ràng náo nhiệt này.

Một lúc lâu sau, ngón tay sạch sẽ của anh chạm vào tua rua một cái.

Rõ ràng không chạm vào da thịt nhưng hương thơm nhàn nhạt của gỗ mun lạnh lẽo dường như từ chiếc khuyên tai lan xuống rất nhanh. Trong khoảnh khắc mơ hồ ấy, tim Hạ Úc Phỉ sinh ra cảm giác tê dại xa lạ, chưa từng có ai dạy cô tình yêu có tư vị thế nào, những hiểu biết nông cạn về tình yêu cô đều học trong sách giáo khoa.

Cô đắm chìm trong cảm xúc tựa như cơn nghiện này, nhưng lại không rõ bản thân đang rung động vì điều gì, chỉ vô thức dùng nhiều thời gian để nhìn Ôn Kiến Từ hơn.

Ngắm nhìn người đàn ông thân phận tôn quý đang chìm trong ánh trăng bạc trải dài khắp mặt đất.

Chiếc khuyên tai còn lại cũng được đeo lên.

Hạ Úc Phỉ là người làm gì cũng muốn chụp ảnh làm kỷ niệm. Sau khi ăn khuya xong đã là nửa đêm, tiếng người huyên náo đầu đường cuối ngõ tan biến như sương mù mỏng.

Cô được Ôn Kiến Từ đưa về nhà, trên đường đi, cô mở điện thoại nhờ anh chụp ảnh cho mình.

Ôn Kiến Từ cười phối hợp.

Hạ Úc Phỉ nghiêng đầu, cố ý khoe khuyên tai ra, đuôi mắt không kìm được cong lên: “Người tốt, có thể chụp cận cảnh không?”

Trong khoang xe.

Thư ký ngồi phía trước đều ăn ý ngưng thở.

Chẳng mấy chốc, lại nghe thấy Hạ Úc Phỉ không phải bắt bẻ góc độ không đẹp thì chính là chê ánh sáng không đúng, ép cho Ôn Kiến Từ hạ mình phục vụ cô suốt nửa tiếng.

Mặc dù mọi bức ảnh gốc đều vô cùng đẹp, Hạ Úc Phỉ ôm điện thoại ngắm nghía xong, cuối cùng chỉ chọn ra một tấm hoàn toàn tôn lên nhan sắc của cô, thậm chí chẳng cần chỉnh filter, đăng lên Weibo, gõ đại vài chữ: “Màu may mắn tối nay.”

Sau khi đăng xong.

Cô cố kiềm chế nhưng không kiềm được lặng lẽ liếc nhìn Ôn Kiến Từ lần nữa.

Trong ánh sáng lấp lánh loang lổ lướt qua từ ngoài cửa sổ xe, Ôn Kiến Từ tựa vào lưng ghế, đường nét ngũ quan quá mức tinh tế và sắc sảo dường như trở nên mơ hồ. Chỉ còn lại vẻ tuấn mỹ và kiêu ngạo, dường như cũng làm nhòe đi khoảng cách giữa hai người, không còn phân biệt anh và cô.

 

Cả đêm Hạ Úc Phỉ đều mơ thấy Ôn Kiến Từ.

Dù là khoảnh khắc ở quán ăn đêm, anh cúi đầu uống ngụm bia pha với sữa bò, hay lúc ngón tay thon dài vô tình lướt qua tua rua nơi tai cô, hay cả khoảnh khắc mập mờ trong xe… Cuối cùng, tất cả đều dừng lại trên gương mặt của Ôn Kiến Từ.

Thời gian của người trưởng thành luôn rất quý giá, huống chi đó là người ở vị trí cao.

Hạ Úc Phỉ không nghĩ ra tại sao rời khỏi phòng 2357 rồi, Ôn Kiến Từ vẫn sẵn lòng dành thời gian cùng cô lang thang bên ngoài, giải khuây với những trò vô vị.

Có điều Hạ Úc Phỉ hai mươi lăm tuổi có tính cách yêu ghét rõ ràng, dù có thân phận hay địa vị thế nào, cũng không thể kháng cự nổi Ôn Kiến Từ.

Hôm sau, cô ngủ đến giữa trưa mới dậy.

Đào Lang Minh thông báo với cô: “Cô lên hot search rồi.”

Hạ Úc Phỉ giật mình, tưởng tối qua lúc ăn khuya đã bị chụp lén, ai ngờ mở weibo ra, bình luận hot đều đang thảo luận ——

Rolls-Royce? Thu nhập của người nổi tiếng tuyến ba không nuôi nổi chiếc này đâu nhỉ?

Khuyên tai hồng ngọc? Nếu tôi đọc thông tin không nhầm thì thứ nhỏ bé này đã được một vị đại gia giấu tên đấu giá vào tuần trước rồi, sao có thể xuất hiện trên người Hạ Úc Phỉ?

Bởi vì kim chủ ba ba đang ở trên người Hạ Úc Phỉ. Phòng làm việc gửi thư cảnh cáo của luật sư đi!

Đào Lang Minh cũng chẳng có tiền mời luật sư kiện hết dân mạng, càng không có tiền gỡ hot search, chỉ có thể an ủi bằng miệng: “Chúng ta cây ngay không bóng nghiêng!”

Hạ Úc Phỉ nằm trên sô pha, cụp mắt nhìn bóng của chính mình trên sàn nhà, có hơi nghiêng rồi.

Ngay lúc Đào Lang Minh tưởng cô đang cúi đầu tìm lại chút lòng tự trọng dưới đất, bỗng nhiên Hạ Úc Phỉ khẽ thở dài nói: “Tôi cũng phải tặng anh ấy chút quà mới được, thôi thì đem mấy quả cà chua nhỏ ngoài ban công tặng đi.”

Đào Lang Minh đầu tiên là khiếp sợ, sau đó lại chịu thua.

 

Thích tặng thì tặng đi.

Lòng tự tôn cao hơn trời của cô không bị chà đạp là được rồi.

Đầu ngón tay Hạ Úc Phỉ dán vào thân máy lạnh lẽo, mở WeChat của Ôn Kiến Từ.

Thận trọng chút.

Cô thầm cảnh báo chính mình, rồi ném vào khung chat một sticker chú chim béo ú đáng yêu lật ngửa bụng.

Vài phút sau, Ôn Kiến Từ nghiêm túc hỏi: “Sao lại gửi ảnh khỏa thân cho tôi?”

Hạ Úc Phỉ suýt nữa tưởng mình gửi nhầm ảnh, mở to mắt nhìn chằm chằm màn hình vài giây, có chút kinh ngạc hỏi lại anh, “Tôi gửi nhãn dán, ảnh khỏa thân ở đâu ra?”

Cô nhận được câu trả lời nhanh hơn tưởng tượng.

Ôn Kiến Từ học theo cô, gửi một con chim béo có mặc quần áo, không nói gì thêm.

Mở ra xem, Hạ Úc Phỉ nhìn lên nhìn xuống so sánh một chút, cuối cùng mới chậm chạp nhận ra con chim của cô trụi lủi thật…

Đây là vu khống… là vu khống trắng trợn! Cô muốn kiện!!!

Muốn gửi văn bản luật sư cho cậu chủ nhà họ Ôn.

*

Hạ Úc Phỉ không nói chuyện lên hot search với Ôn Kiến Từ, thân là người của công chúng… Đặc biệt là một ngôi sao nữ dựa vào nhan sắc để vực dậy sự nghiệp chênh vênh, khó tránh khỏi việc đời tư bị soi mói quá mức.

Cô nghĩ rất thoáng.

Nhưng trong giới chẳng có hot search nào là lên vô ích, rất nhanh đã có một người tên Tông Diệp chẳng biết nghe ngóng từ đâu, lại biết được chỗ dựa hiện tại của cô chính là người họ Ôn kia.

Thế là chủ động tìm tới cửa, vô cùng có lòng muốn bỏ 1 tỷ ra để chế tác riêng một bộ phim cho cô. Chỉ có một yêu cầu, sau khi ký hợp đồng, cô phải tổ chức một cuộc gặp mặt, mời Ôn Kiến Từ tới.

 

Một bữa cơm đổi tài nguyên một tỷ, chuyện này khác gì với hối lộ công khai?

Tông Diệp bị từ chối cũng chỉ cười cười, cầm ly rượu lên uống một hớp, hỏi thẳng: “Cô không phải chim hoàng yến thái tử gia nuôi dưỡng sao?”

Hạ Úc Phỉ xé nát bản hợp đồng: “Tất nhiên không phải.”

Định nghĩa của cô với Ôn Kiến Từ chính là bạn giường phòng 2357.

Là một người bạn giường tốt có thể cung cấp dịch vụ ngủ hoàn hảo cho cô. Ở bên anh, Hạ Úc Phỉ đối diện trực tiếp với những h.am m.uốn mãnh liệt của thế gian, cũng từ đó nếm trải được thứ cảm giác trông giống như tình yêu, ấm áp và niềm vui tạm thời.

Người nghĩ vậy không chỉ có Tông Diệp.

Hạ Úc Phỉ về căn hộ, cô vừa mở cửa ra, lúc cúi người cởi giày cao gót, trùng hợp có số lạ gọi đến, cô vô tình trượt tay bấm nghe.

Hạ Hi Mộng ở đầu kia dường như cũng bất ngờ vì được kết nối nhanh như vậy, dù sao chuyện Hạ Úc Phỉ cô lập cả nhà cũng không phải đùa, chỉ cần nhìn thấy điện thoại của người họ Hạ hay người có liên quan đến họ Hạ cô đều không nhận.

Sợ bị cúp máy.

Hạ Hi Mộng lên tiếng trước: “Có phải chị và cậu chủ nhà họ Ôn vẫn còn ở bên nhau không?”

Đầu ngón tay Hạ Úc Phỉ dừng trên mắt cá chân một lúc, bình tĩnh hỏi: “Hạ Hi Mộng, cô có tư cách hỏi tôi à?”

“Đúng là tôi không có tư cách.” Hạ Hi Mộng không nói ra được mấy lời quan tâm tốt đẹp, có nói thì người chị cùng ba khác mẹ này cũng không xem là thật, do dự mãi mới nói: “Nhưng chị họ Hạ… Trong tiệc tối tôi có nghe được tin đồn liên quan đến chị và Ôn Kiến Từ, nên có nghĩa vụ nhắc nhở chị, có thể anh ta có vợ chưa cưới rồi.”

Có thể?

Vẻ mặt Hạ Úc Phỉ vẫn lạnh nhạt, không lên tiếng.

Hạ Hi Mộng dường như sợ bị nghe lén, bước đi trên đôi giày cao gót một lúc, trong không gian cực kỳ yên tĩnh, cô ấy cẩn thận lựa chọn từ ngữ rồi tiếp tục chủ đề vừa nãy: “Trong giới nhà giàu đều đang đồn Ôn Kiến Từ không có đối tượng liên hôn là vì chờ con gái của nhà họ Khúc trưởng thành…” Nuôi ngôi sao nữ chỉ để thỏa mãn nhu cầu s.inh lý mà thôi.

Hạ Hi Mộng muốn tăng thêm tính thuyết phục, chủ động cúp máy rồi gửi cho cô một đoạn video do truyền thông tài chính ghi lại.

Hạ Úc Phỉ mở.

Trong đoạn video đang phát, khung cảnh là một nhà hàng Âu sang trọng, ánh đèn ấm áp tỏa khắp xung quanh. Ôn Kiến Từ mặc một bộ vest đen đơn giản, ngồi trên ghế, từ tốn bóc tôm rồi đưa cho cô gái có mái tóc dài màu nâu hạt dẻ, thẳng mượt bên cạnh.

Cô gái chống cằm, vừa ăn vừa nói chuyện gì đó, một lúc sau lại đứng dậy vòng qua sau ghế, thân mật mang theo chút nũng nịu ôm lấy anh từ phía sau.

Ngồi đối diện còn có một người khác, là giám đốc điều hành của tập đoàn Khúc Thị, Thẩm Phục.

—-

Hạ Úc Phỉ không hề chớp mắt, nhìn vào màn hình, chăm chú quan sát đường nét góc nghiêng tuấn tú của Ôn Kiến Từ. Cô tỉ mỉ tìm kiếm từng chút manh mối, nhưng cuối cùng chỉ thấy được sự cưng chiều anh dành cho cô gái kia.

“Người này là Khúc Giải Ý, hòn ngọc quý trên tay nhà họ Khúc… Cô ấy vừa về nước, được tổng giám đốc Thẩm và Ôn Kiến Từ đích thân sang Mỹ đón về, tháng này vừa tròn mười tám tuổi.”

Tin nhắn thoại của Hạ Hi Mộng được gửi đến ngay sau đó. Giây tiếp theo, Hạ Úc Phỉ tắt điện thoại.

Cô rất bình tĩnh, đầu tiên c.ởi đồ đi ngâm bồn, ném một đống viên tạo bọt tắm vào bồn, đợi hương thơm nồng nàn lan tỏa khắp nơi mới đứng dậy, mái tóc dài ướt sũng cũng chẳng buồn lau khô, cứ thế dính chặt vào bờ vai và cần cổ trắng muốt.

Sau đó cô đi chân trần vào phòng ngủ chính, lấy hết thú bông trong tủ kính chiếm trọn cả bức tường xuống, rồi ngồi xếp bằng trên thảm, lặng lẽ chơi đùa với chúng.

Chơi đến khi mệt, cô lại cẩn thận đặt từng con trở về vị trí cũ, lặp lại trình tự như bao năm qua, chẳng sai một bước nào.

“Con này là ba.”

“Con này là mẹ.”

“Con này là cô.”

“Con này là chú…”

Hạ Úc Phỉ lần lượt treo cả gia phả lên tường. Cuối cùng, cô cầm một con chim sẻ nhỏ bằng bông có bộ lông sặc sỡ, đặt vào góc xa nhất, nhỏ giọng nói: “Con này là Phỉ Phỉ.”

Hạ Úc Phỉ: “Sớm muộn sẽ có một ngày, tôi cũng treo tên xấu xa đó lên tường!”

Loading...