Chỉ vì trộm nửa thùng đá, Hạ Úc Phỉ đã bị Ôn Kiến Từ giữ lại như một tên trộm, ở độ cao vạn dặm trên không, cô ghé vào cửa kính trong khoang máy bay nhìn xuống mặt đất, ánh đèn từ ngàn vạn ngôi nhà lấp lánh như những dải vàng rực rỡ lướt qua mắt. Cô ngắm nhìn hồi lâu mới thu ánh mắt về.
Hạ Úc Phỉ chẳng lúc nào yên tĩnh, trái lại, Ôn Kiến Từ ngồi trên sô pha da màu xanh đậm xử lý email mới, ánh sáng phản chiếu từ màn hình máy tính hắt lên gương mặt tuấn tú của anh, toát lên vẻ trầm tĩnh, như thể chẳng gì có thể vấy bẩn dáng vẻ thanh cao ấy.
Cô cầm tạp chí trên bàn trà lên, lật xem một lúc rồi đứng lên, ngồi xuống sát bên cạnh Ôn Kiến Từ, “Tổng giám đốc Ôn.”
Ôn Kiến Từ liếc nhìn cô.
Hạ Úc Phỉ ngồi sát mép ghế sofa, mở cuốn tạp chí trong lòng, rồi chỉ vào hòn đảo nhỏ trên trang giấy: “Tôi có một ước mơ nho nhỏ, từ bé đã muốn thử cảm giác làm đảo chủ rồi. Hay anh mua cho tôi một hòn đảo làm phí chia tay đi?”
Ôn Kiến Từ vốn đang lạnh lùng, nghe thấy nguyện vọng của cô, bỗng nhiên bật cười một tiếng.
Không ngờ anh lại cười, còn cười đẹp như thế, tai Hạ Úc Phỉ lập tức đỏ lên, vừa mong đợi vừa len lén vui sướng hỏi: “Anh sẽ giúp người làm niềm vui, đúng không?”
“Chưa chắc.” Ôn Kiến Từ quay lại dáng vẻ thản nhiên, ngón tay thon dài khẽ chạm vào chóp mũi Hạ Úc Phỉ: “Có lẽ tôi là kẻ xấu, chuyên thích nhân lúc người khác gặp khó mà lợi dụng đấy.”
Hạ Úc Phỉ đưa tay ôm mũi, trông chẳng khác gì vừa bị bắt nạt, vẻ mặt đầy ấm ức. Qua hai giây, cô lại chậm rãi thở dài: “Thôi được rồi, vậy tôi đành tự kiếm tiền mua đảo vậy. Sau này tôi sẽ không mời anh đến đảo của tôi chơi đâu.”
Lời vừa dứt, dường như lại nghĩ ra điều gì đó, khuôn mặt xinh đẹp mang chút gượng gạo như muốn mắng người khác chợt nở nụ cười, gọi anh lần nữa: “Tổng giám đốc Ôn, anh cứ yên tâm mà liên hôn đi, sau này nhất định hôn nhân viên mãn, con đàn cháu đống. Còn tôi ấy hả, sẽ tiết kiệm tiền ra nước ngoài mua một hòn đảo nhỏ không người, xây trên đó một tòa lâu đài thật đẹp, rồi tiếp tục tiết kiệm để nuôi cả một dàn người mẫu nam có cơ bụng tám múi. Những lúc rảnh rỗi sẽ chơi mấy trò ‘ai cũng có phần, không ai thiệt thòi’ cho vui…”
Giọng cô càng nói càng nhỏ.
Ôn Kiến Từ nhìn cô, khóe môi cong lên một đường cong nhạt nhòa: “Thế nào, sao không tiếp tục nằm mơ giữa ban ngày nữa đi?”
Hạ Úc Phỉ thầm nghĩ, bị anh nhìn chằm chằm thế này, sống lưng cô lạnh toát. Cô khẽ lẩm bẩm: “Anh… có phải rất hận tôi không?”
Chữ hận này dường như chưa từng xuất hiện trong thế giới của người luôn được ví như con cưng của trời như Ôn Kiến Từ,
Mà khi từ đó lại thốt ra từ miệng một người có tính cách ngang ngược như Hạ Úc Phỉ, cũng mang theo cảm giác đầy mâu thuẫn.
Cứ như thể nó vốn không nên tồn tại trong thế giới quan của cô vậy.
“Sao tôi phải hận em?” Anh hỏi với giọng trầm thấp, rồi lại phủ định, đổi thành câu hỏi khác: “Sao lại hỏi vậy?”
Hạ Úc Phỉ thoáng liếc nhìn xung quanh, thấy thư ký đằng xa đang nhắm mắt nghỉ ngơi, liền chủ động nghiêng người lại gần, như đang tỉ mỉ quan sát Ôn Kiến Từ. Hơi thở khẽ khàng dường như phả nhẹ lên mặt anh. Qua hai ba giây, cô thành thật, thản nhiên ôm lấy anh: “Anh đã chọn bỏ rơi tôi vì lợi ích, tôi lại làm loạn một trận, phá hỏng toàn bộ kế hoạch của anh, Ôn Kiến Từ tôi có hơi nhớ anh rồi.”
Trong lòng cô rõ hơn ai hết, nếu không phải vì tình cờ lạc đến trấn Ô Sơn, thì trong quỹ đạo cuộc đời sau này của Ôn Kiến Từ sẽ chẳng còn chút dấu vết nào của cô nữa.
Không gặp còn đỡ, nhưng một khi đã gặp rồi, dù khí chất đối lập, Hạ Úc Phỉ vẫn không thể tránh khỏi việc hoài niệm sự ấm áp từ vòng tay anh.
Nghĩ đến đây, cô bỗng bướng bỉnh nói: “Anh vẫn nên mua cho tôi một hòn đảo đi, như vậy tôi sẽ không nhớ anh nữa.”
Ôn Kiến Từ trầm mặc một lúc, vẻ mặt không dễ chọc: “Hạ Úc Phỉ, em đang lừa lấy đảo à?”
Hạ Úc Phỉ mở to hai mắt vô tội chớp chớp, “Anh lại dám nghi ngờ cốt cách của một nữ minh tinh?”
“Em có thứ này?” Ôn Kiến Từ quét mắt từ đầu đến chân cô một lượt. Hạ Úc Phỉ có rất nhiều chỗ đẹp, khuôn mặt ấy, đuôi mắt dễ ửng đỏ, đôi môi lắm lời không chịu yên, bả vai mảnh mai, đầu gối thon gọn, tất cả đều là những thứ hấp dẫn người khác.
Chỉ có điều, trên người cô, Ôn Kiến Từ lại chẳng tìm ra nổi chút gì gọi là “cốt cách của nữ minh tinh” cả.
Thật không ngờ.
Cô ấy còn có cái gọi là “cốt cách” này.
Ngược lại tính khí ngày càng lớn lối, đứng trước mặt anh thì vênh váo như một con mèo nhỏ vểnh đuôi đầy kiêu ngạo.
Hạ Úc Phỉ như kẻ tội đồ ôm chặt lấy anh không buông, đầy phẫn uất mà trách móc: “Tôi không có cốt cách, anh cũng chẳng phải người tốt lành gì. Đều sắp đi liên hôn với người ta rồi, còn ở đây lôi lôi kéo kéo với nữ minh tinh.”
Ôn Kiến Từ không mặn không nhạt tiếp lời cô, “Ừm, tối nay tôi còn chuẩn bị ngủ với em.”
Hạ Úc Phỉ khẽ cứng người lại trong chốc lát, tự động im bặt, thậm chí còn chủ động buông tay ra.
Ôn Kiến Từ nhìn cô lùi ra mép sofa như thể né tránh, lạnh lùng châm chọc: “Sao thế, không nhớ tôi nữa à?”
Hạ Úc Phỉ nghiêng đầu, khó tin mà nhìn anh — dáng vẻ này của anh, rõ ràng là định làm chuyện trái đạo đức, thế mà vẫn giữ được nét cao quý đến khó hiểu. Cô hoàn toàn không tài nào lý giải nổi, chỉ đành nghiêm túc tuyên bố: “Có một chuyện tôi phải nói rõ, tôi không làm tì.nh nhân nhỏ chen chân vào cuộc hôn nhân chính trị của anh đâu đó.”
Trước kia cô sẵn sàng làm bạn giường là vì khi đó còn chưa có tin đồn liên hôn.
Ôn Kiến Từ nghe xong chẳng hề dao động, đến cả chân mày cũng chẳng buồn nhúc nhích, giọng điệu nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Cô Hạ, em nói có chút nhớ tôi, khiến tôi cứng rồi, có phải nên chịu trách nhiệm không?”
Sau khi Hạ Úc Phỉ ngạc nhiên chớp mắt một cái, vô thức nhìn về phía quần tây của anh.
Nhìn từ góc độ này, đôi chân của Ôn Kiến Từ dài đến vô lý, được lớp vải đắt tiền bọc lại vừa vặn, đường cong căng đầy quyến rũ. Thế nhưng chẳng thấy nổi chút dấu vết nào của cái gọi là “cứng rồi”.
Thật hay giả thế?
Hành động của Ôn Kiến Từ luôn rất khắc chế, nhưng lời nói lại chẳng hề kiêng nể gì.
Một lúc sau, thấy Hạ Úc Phỉ có vẻ muốn trốn tránh, môi mím chặt không nhìn anh, hàng mi hơi đỏ ửng để lộ cảm xúc thật, anh mới nhàn nhạt cất tiếng: “Em thật sự nghĩ tôi bỏ hết công việc chạy đến trấn Ô Sơn chỉ vì nhớ mẹ à?”
Máy bay riêng của Ôn Kiến Từ hạ cánh ổn định trên một sườn núi yên tĩnh, phong cảnh đẹp như tranh vẽ. Nơi này chỉ có duy nhất một căn biệt thự sang trọng đứng sừng sững giữa thiên nhiên.
Hạ Úc Phỉ vốn quen hẹn anh ở phòng 2537, đây là lần đầu tiên đến chỗ này, cô tò mò hỏi: “Đây là nơi anh ở thường ngày sao?”
“Phòng cưới của tôi.”
Giọng điệu Ôn Kiến Từ không nặng không nhẹ, bốn chữ thôi cũng đủ khiến người ta phải sững sờ.
Hạ Úc Phỉ chỉ thiếu điều khắc bốn chữ “đạo đức suy đồi” thật sâu vào trong ánh mắt mình.
Phía sau cô, cả nhóm vệ sĩ và thư ký đều đồng loạt giữ im lặng, nghiêm túc làm tròn bổn phận. Tựa như việc Ôn Kiến Từ dẫn bạn giường về phòng cưới chẳng có gì đáng bận tâm.
Trước khi vào biệt thự, họ phải băng qua một khu vườn hồng rộng lớn. Hạ Úc Phỉ lại không có tâm trạng ngắm hoa, giày cao gót trên mặt đất cũng nhẹ bẫng, không còn chút sức lực nào. Chiếc sườn xám cô mặc dưới bóng đêm lộ ra vẻ thanh diễm lại yếu ớt, nói, “Đêm đen dễ làm người ta mất đi lý trí mà… Ôn Kiến Từ! Điều kiện tiên quyết giữa bạn giường là cả hai phải bằng lòng phối hợp, anh cứ ép buộc đơn phương như vậy thì sẽ chẳng có kết cục tốt đâu.”
Ôn Kiến Từ mặt không cảm xúc: “Chỉ cần giải sầu là được.” A a a!
Hạ Úc Phỉ cảm thấy đạo đức của anh đã hoàn toàn biến mất rồi, còn định kéo cô xuống bùn cùng nữa.
Vừa bước vào, đèn chưa kịp bật sáng, còn chưa nhìn rõ cách trang trí trong phòng cưới thì Ôn Kiến Từ đã bế cô lên, mùi trầm hương thoang thoảng, xen lẫn hơi ấm từ cơ thể anh, len lỏi đến tai Hạ Úc Phỉ, như có thể làm bỏng rát da thịt cô vậy.
Hạ Úc Phỉ cảm thấy mình sắp phát điên, ôm lấy ngực, tim đập thình thịch nói nhỏ: “Xin anh đó, kiềm chế hành vi của mình một chút đi, bây giờ lý trí và đạo đức của tôi đang chiếm thế thượng phong, rất dễ kích động. Tốt nhất là anh đừng làm gì quá kí.ch thí.ch với tôi.”
Ôn Kiến Từ từng bước đi lên phòng ngủ chính phía tây trên lầu, tay ôm trọn lấy sự mềm mại, thản nhiên vừa bóp vừa nói: “Làm thế này, chẳng phải càng sướng hơn sao?”
Hạ Úc Phỉ hít sâu một hơi. Loạn rồi.
Loạn hết rồi!
…
Sau một đêm buông thả cùng anh, Hạ Úc Phỉ không mảnh vải che thân nằm sấp trên chăn, khóc nức nở, nói chính xác hơn là cô đang khóc trên giường cưới, cô dùng hết sức lực như muốn muốn khóc ra cả hơi ấm bỏng rát mà anh để lại trong cơ thể mình.
Ôn Kiến Từ bật đèn sàn, thấy cô run rẩy dữ dội một lúc lâu, chẳng rơi nổi giọt nước mắt nào, nhưng vẫn phối hợp rút hai tờ khăn giấy đưa qua.
Hạ Úc Phỉ bất chợt ngẩng đầu lên, mái tóc đen rối bết dính trên gò má, làm đôi mắt cô càng thêm đỏ hoe: “Chẳng ai yêu tôi cả. Bọn họ đều nói tôi là một đứa trẻ hư hỏng, không hoàn hảo. Nhờ phúc của anh, tôi thật sự… tôi…”
Cô ở trong phòng cưới của Khúc Giải Ý, nằm trên giường cưới của Khúc Giải Ý, cao trào với chồng chưa cưới của Khúc Giải Ý.
Hạ Úc Phỉ không nghĩ tiếp được nữa, vừa khẽ cử động, cảm giác nhức nhối gi.ữa hai chân lập tức truyền đến rõ ràng. Cô cắn môi đầy xấu hổ, rồi trừng mắt nhìn Ôn Kiến Từ, tức đến mức buột miệng mắng: “Hồi nhỏ anh chắc chắn cũng học không giỏi như tôi, nên lớn lên mới hư hỏng thế này!”
Ôn Kiến Từ lại không hề phủ nhận, ngược lại còn nghiêng người tới, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Đến lúc tách ra, đuôi mắt đỏ ửng của Hạ Úc Phỉ vô thức run rẩy, thoáng qua một tia hoảng loạn.
“Tôi đã cho em cơ hội rời đi.” Ôn Kiến Từ lại hôn cô, lần này không chỉ dừng trên môi, những nụ hôn ấm áp lần lượt rơi xuống nơi đuôi mắt, gò má, rồi men theo bên tai mà trượt xuống, “Em không cần phí chia tay của tôi, trông chẳng khác nào một con thú nhỏ sắp không trụ nổi giữa chốn danh lợi phù hoa, chạy đến trấn Ô Sơn tìm nơi nương náu, nhưng lại không biết trấn Ô Sơn cũng là địa bàn nằm trong tay tôi.”
Vào ngày Hạ Úc Phỉ đặt chân đến đó Ôn Kiến Từ đã biết.
Anh đứng ngoài quan sát nhiều ngày, muốn xem thử rốt cuộc cô muốn làm gì.
Hạ Úc Phỉ chẳng biết gì cả, nhưng lại may mắn tìm được cách sống sót trong thế giới này, dù cách đó có chút vụng về.
Ôn Kiến Từ hôn đến tận cùng, để lộ khát vọng tr.ần tr.ụi của mình trước mặt cô: “Cho dù tối nay em không rời khỏi trấn Ô Sơn, tôi cũng vẫn sẽ khiến em lên đỉ.nh.”
…
Trước khi đến trấn Ô Sơn đón người, Ôn Kiến Từ đã gặp Khúc Giải Ý.
Trong phòng sách cổ kính của nhà họ Ôn, từng hàng giá sách dày nặng cao chạm trần xếp đầy những quyển sách cổ nổi tiếng. Bốn phía đều là cửa sổ, ánh sáng nhàn nhạt phủ lên mọi thứ một quầng sáng màu vàng kim dịu nhẹ.
Khúc Giải Ý bắt chước dáng vẻ người lớn, rút ra một quyển sách cổ, không ngờ lại thấy một chiếc chìa khóa kẹp giữa trang bìa.
—— Chiếc chìa khóa mang thiết kế cổ điển, chạm trổ tinh xảo, trông như chiếc vương miện nhỏ của công chúa.
Cô ấy ngắm nghía một chút rồi ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông mang dáng vẻ trưởng thành thực thụ đang dựa vào giá sách bên trái, Ôn Kiến Từ, cô ấy bước đến, nhìn anh: “Xem ra anh Tiểu Từ đã chuẩn bị cho em một tòa lâu đài mới ở nước ngoài. Còn căn phòng cưới trên sườn núi kia… chắc là không có duyên với em nữa rồi.”
Gương mặt tuấn tú của Ôn Kiến Từ ẩn trong bóng tối, giọng nói trầm lắng mà dịu dàng: “Anh đã sắp xếp cho em đội quản gia hàng đầu và cả máy bay riêng. Sẽ có rất nhiều người chăm sóc em chu đáo. Nếu nhớ bọn anh, lúc nào cũng có thể quay về.”
“Còn anh thì sao? Anh định đến với cô ấy à?” Khúc Giải Ý không kìm được lòng, tò mò về người con gái có thể khiến Ôn Kiến Từ chủ động từ bỏ cuộc hôn nhân mà hai nhà đã sắp đặt từ lâu.
Ôn Kiến Từ không trả lời.
Khúc Giải Ý trời sinh đã mang đôi môi như mỉm cười, giọng nói lúc nào cũng mềm mại: “Em biết mà. Người có thể khiến anh Tiểu Từ không thể dứt bỏ chắc chắn phải có điều gì đó rất đặc biệt. Từ nhỏ, ba đã dạy em rằng mỗi người đều có quyền yêu và được yêu. Em không thể vì xuất thân của mình mà nghĩ rằng ngoài em ra, không ai xứng đáng nhận được tình yêu.”
Nhưng cô ấy vẫn mang theo chút bối rối, nghiêm túc hỏi: “Tất cả mọi người trong nhà họ Khúc đều nói với em rằng, khi lớn lên em sẽ gả vào nhà họ Ôn, sẽ nhận được tình yêu gấp đôi từ chú Thụ Thần và cô Thanh Trì. Nhưng sự xuất hiện bất ngờ của Hạ Úc Phỉ dường như đã cướp đi tất cả chỉ trong một đêm. Anh Tiểu Từ, em nên ghét cô ấy sao?”
Nếu Ôn Kiến Từ không chọn từ bỏ cuộc hôn nhân do gia tộc sắp đặt, có lẽ mọi chuyện sẽ đúng như người ngoài tưởng tượng — đợi đến khi Khúc Giải Ý đến tuổi kết hôn, hai người sẽ thành đôi, sống với nhau cả đời trong cảnh tôn trọng nhưng xa cách.
Có lẽ sau khi kết hôn sẽ nảy sinh tình yêu, nhưng xác suất nhỏ bé đến đáng thương. Ít nhất, hiện tại thì điều đó sẽ không xảy ra.
“Giải Ý.” Giọng Ôn Kiến Từ mang theo ý vị rõ ràng, nói với cô ấy: “Không ai cướp đi tình yêu mà chúng ta dành cho em cả. Nhưng tình yêu đó… không phải là tình yêu nam nữ. Cuộc hôn nhân giữa anh và em, có lẽ là điều mà ba mẹ hai bên mong đợi, nhưng với em mà nói, điều đó không công bằng.”
Bởi vì anh không thể yêu cô ấy bằng tư cách của một người đàn ông bình thường. Khúc Giải Ý nghe ra được hàm ý trong lời nói của anh.
Một lúc lâu sau, cô ấy chậm rãi siết chặt chiếc chìa khóa lạnh buốt trong lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: “Em có thể chấp nhận việc anh không thực hiện hôn ước. Nhưng em không giúp được anh đâu, anh Tiểu Từ. Mẹ bảo em gả cho ai, em sẽ nghe lời bà ấy.”
“Anh sẽ lo liệu.” Ôn Kiến Từ bước ra khỏi bóng tối, giơ tay khẽ xoa đầu cô ấy: “Đây không phải chuyện mà công chúa nhỏ của chúng ta cần bận tâm.”
“Anh Tiểu Từ.” “Ừm.”
“Anh đối với Hạ Úc Phỉ… là kiểu thích về s.inh lý sao?”
…
Hạ Úc Phỉ nằm trên chiếc giường xa lạ trong căn phòng cưới xa lạ, vậy mà hiếm hoi lắm cô mới ngủ say được như thế, mơ mơ màng màng ngửi thấy một mùi hoa hồng thoang thoảng.
Mùi hương ấy dễ dàng khiến cô liên tưởng đến khu vườn hoa hồng rực rỡ bên ngoài biệt thự.
Không biết đã ngủ bao lâu, khi Hạ Úc Phỉ mơ màng tỉnh dậy, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là đoá hồng kiều diễm đặt ngay trên tủ đầu giường, cánh hoa còn vương những giọt sương run rẩy mong manh.
Cô sững người vài giây, rồi mới chậm rãi ngồi dậy.
Vừa thầm mắng Ôn Kiến Từ đúng là một công cụ sinh sản đáng thương của gia tộc, bị đè nén đến mức biến thành kẻ méo mó, u ám. Chỉ nhờ vào cái vẻ ngoài quá mức hoàn hảo kia mà chẳng ai nhìn ra được bộ mặt thật của anh.
Vừa công khai mắng anh ra tay tàn nhẫn trên giường đến mức bây giờ cô vẫn phải vịn tường mới đi nổi.
Bỗng nhiên giọng nói trầm thấp, quen thuộc của Ôn Kiến Từ vang lên: “Sáng sớm mà em líu ríu gì thế?”
Hạ Úc Phỉ bị dọa đến dừng tim ba giây, cô quay phắt lại, chạm mắt với người đàn ông tuấn tú đứng trong ánh nắng sớm đầu tiên len qua cửa sổ cách đó hai mét.
Một lúc lâu sau, đôi môi đỏ của cô khẽ hé mở, giọng điệu đầy vẻ không tình nguyện: “Anh chưa đi à?”
Ôn Kiến Từ nhắc nhở cô: “Đây là chỗ của ai?” Em tưởng là khách sạn chắc?
Hạ Úc Phỉ á khẩu, không nói được gì. Cô thật không ngờ dưới giường anh còn khó chiều hơn trên giường. Quả nhiên, ai mà bị gia đình ép cưới kiểu đó chắc cũng sẽ thay đổi tính tình thôi. Càng nghĩ, cô càng cảm thấy mình thật nhân từ khi quyết định tha thứ cho thái độ của anh.
Nhưng, không có nghĩa là cô sẽ không nhắc đến!
Hạ Úc Phỉ kéo cao chiếc áo ngủ nam rộng thùng thình trên người, để lộ hai đầu gối đầy vết bầm tím: “Nếu tôi báo cảnh sát tố cáo anh, đây chính là bằng chứng sẵn có đấy, tổng Giám đốc Ôn, anh nên đối xử với tôi tử tế hơn đi.”
Ôn Kiến Từ rất “tử tế” hỏi lại: “Xin hỏi cô Hạ, có cần tôi thuê cho em hẳn một đội luật sư không?”
Hạ Úc Phỉ thản nhiên buông vạt áo xuống, vẻ mặt không chút cảm xúc nhưng vẫn nắm rõ chừng mực: “Không cần đâu, tôi biết thân biết phận… có kiện cũng chẳng thắng nổi người quyền thế ngút trời như anh. Cứ coi như tối qua là đêm chia tay bạn giường đi. Nhưng tôi khuyên anh nên thành thật với cô Khúc, đây là sự tôn trọng tối thiểu dành cho hôn nhân.”
Cô nói một hơi dứt khoát, chẳng buồn nhìn xem sắc mặt Ôn Kiến Từ ra sao.
Dù gì thì những lời này, thoạt nghe có vẻ chân thành, nhưng xét cho cùng vẫn là to gan dạy anh nên làm gì.
Hạ Úc Phỉ coi trọng chuyện “thua người nhưng không thua khí thế”, khẽ hất cằm rồi quay người bước ra ngoài.
“Ai nói Khúc Giải Ý đã là vợ chưa cưới của tôi?”
Ôn Kiến Từ cất giọng bình tĩnh nhưng đầy áp lực, âm thanh dường như dán sát vào phía sau lưng cô: “Em tận mắt nhìn thấy rồi sao?”
Hạ Úc Phỉ giật mình quay ngoắt lại, định mở miệng nói gì đó. Nhưng ngay giây tiếp theo, đầu gối cô nhũn ra, cả người mất thăng bằng ngã thẳng vào lòng anh.
Cứ như thể cô vừa xúc động một cái… là lập tức tự mình làm ra hành động “nhào vào lòng anh” luôn rồi.
———-
Chim sẻ nhỏ: “Nghe ~ tôi ~ giải ~ thích ~ đã ~”