Kiến Phỉ – Kim Họa

Chương 20



Ngày đầu tiên chính thức “chết”.

Hạ Úc Phỉ bỗng nhiên nảy ra ý tưởng kỳ quái, liền chạy đến một tiệm xăm nhỏ không mấy tiếng tăm nằm ở cuối con hẻm để xăm. Cô rất hài lòng, lúc trả tiền còn kèm theo một tấm ảnh có chữ ký, với nét chữ nguệch ngoạc chúc ông chủ tiệm làm ăn phát đạt.

Đến khi Đào Lang Minh biết chuyện thì đã quá muộn.

Đẩy cửa phòng nghỉ ra, thấy Hạ Úc Phỉ quấn chiếc áo choàng lụa trắng như tuyết, ngồi trên ghế sofa, anh ấy nhìn chằm chằm cô rồi hỏi thẳng: “Cô xăm cả cánh tay rồi à?”

Hạ Úc Phỉ bị cảm nhẹ, uống nước cũng thấy đắng. Cô đang cầm cốc thủy tinh, nghe thấy vậy thì ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt nhòe, trả lời cũng lộn xộn: “Đúng vậy, xăm hẳn hai cánh tay! Tay trái Thanh Long, tay phải Bạch Hổ, nghe nói trấn tà rất hiệu nghiệm đó.”

Chuyện hoang đường như vậy nhưng mấu chốt là Đào Lang Minh thật sự tin rằng tính cách của cô có thể làm ra chuyện này.

Anh ấy kích động đến mức nước mắt rơi đầy mặt, “Hạ Úc Phỉ!”

Nghe có vẻ sắp nổi giận lôi đình, nhưng hàng mi cong cong của Hạ Úc Phỉ khẽ rung, nụ cười sắp len lỏi vào ánh mắt.

Giây tiếp theo, Đào Lang Minh hỏi: “Có phải cô đang rất khó chịu đúng không?”

Đôi mắt đen láy của Hạ Úc Phỉ nhìn anh ấy chăm chú, chẳng hiểu sao lại toát ra một vẻ cô đơn khó tả, khiến người đối diện cũng cảm thấy khó chịu. Nhưng khi cô khẽ rũ mi xuống, tất cả lại biến mất không còn dấu vết, tựa như chưa từng tồn tại: “Đại Đào, có ai khi bệnh mà không khó chịu chứ, cái thân xác của tôi giờ yếu ớt lắm, anh đừng nói gì khiến tôi kích động, tôi không chịu nổi…”

Lời vừa dứt, Hạ Úc Phỉ uể oải đứng dậy khỏi ghế dài, áo choàng lụa trượt dọc theo bờ vai, để lộ chiếc váy dạ hội của thương hiệu nổi tiếng mà cô mặc bên trong. Làn váy rủ xuống, hé lộ một đoạn mắt cá chân trắng ngần

— cũng vừa đủ để lộ ra chút xíu hình xăm giấu kín.

Đào Lang Minh nhìn chằm chằm vào chỗ đó, mất một lúc lâu mới nhận ra. Trên làn da trắng như tuyết là một hình xăm đỏ rực, màu sắc tựa như viên hồng ngọc, hình dạng trông như ngọn lửa từ mặt trời rực cháy. Mặc dù anh ấy không biết tại sao cô lại xăm hình này, nhưng một linh cảm dâng lên trong lòng, có lẽ có liên quan đến Ôn Kiến Từ.

Hạ Úc Phỉ từ chối nói lý do tại sao lại xăm hình này, bị hỏi cô đều trả lời qua loa cho xong chuyện, chỉ cười cười nói nữ minh tinh có rất nhiều bí mật, đâu phải chuyện gì cũng kể ra ngoài được.

Lâu dần, thấy cô vẫn đi làm bình thường, ăn uống ngủ nghỉ như chẳng có gì xảy ra, Đào Lang Minh cũng dần dần kìm nén sự tò mò, không hỏi nữa.

Rồi một tháng sau khi “chết.”

Hình xăm ngọn lửa nhỏ trên mắt cá chân của Hạ Úc Phỉ dần nhạt màu. Nhìn vết mực mờ đi, trông chẳng khác nào một vết bớt nhạt nhòa, chẳng còn chút gì rực rỡ như ban đầu. Cô không khỏi thở dài, cảm thấy tiệm xăm kia đúng là dùng loại mực kém chất lượng quá rồi.

Hôm sau, cô dành thời gian đi dặm lại màu. Lần này, ngọn lửa được tô đậm hơn, sắc đỏ cháy bỏng đến mức như sắp bùng ra khỏi làn da. Đặc biệt, cô còn đeo thêm một chiếc lắc chân mảnh mai. Trên sợi dây mảnh ấy có đính một viên đá nhỏ sáng long lanh, mỗi lần bước đi, viên đá lung lay, tựa như một giọt nước mắt trong vắt rơi xuống, lặng lẽ dừng ngay chính giữa ngọn lửa.

Mỗi bước chân chậm rãi của Hạ Úc Phỉ khiến vạt váy khẽ lay động, để lộ một đoạn mắt cá chân tinh tế. Đoạn xương mảnh mai ấy đẹp đến mê hoặc, mang theo nét quyến rũ tự nhiên, vừa mơ hồ vừa gợi cảm.

Giữa chốn phù hoa rực rỡ này, dù Hạ Úc Phỉ chỉ là một nhân vật nhỏ bé đứng bên lề, chẳng đủ nổi bật giữa vô vàn ngôi sao sáng, nhưng đôi khi, cô vẫn tình cờ chạm mặt Ôn Kiến Từ — người đang đứng giữa trung tâm vòng xoáy quyền lực.

Những lần tình cờ gặp nhau này rất hiếm hoi, phần lớn chỉ là cô đứng từ xa, lặng lẽ quan sát. Trong đám đông toàn những tinh anh trong bộ vest chỉnh tề, anh cũng xuất hiện trong bộ vest, bên ngoài khoác thêm chiếc áo măng tô dài được cắt may tinh xảo, cả người toát lên khí chất xa cách đến mức người thường chẳng dám lại gần.

Khi anh bước vào hội trường buổi đấu giá từ thiện, dưới ánh đèn flash chớp tắt liên hồi và dòng người chen chúc dày đặc, ánh mắt Ôn Kiến Từ bỗng tình cờ chạm vào cô.

Đôi mắt Hạ Úc Phỉ khựng lại trong chốc lát, cả người đứng yên bất động. Bỗng dưng, cô cảm thấy mắt cá chân mình như bị thứ gì đó nóng rực thiêu đốt. Cơn đau nhói lạ lùng ấy bắt đầu từ hình xăm, rồi nhanh chóng lan thẳng đến tim cô, như thể đang nhắc nhở điều gì đó mà cô không sao gọi tên được.

Tất cả chỉ diễn ra trong thoáng chốc.

Cơn đau biến mất cũng nhanh như khi xuất hiện. Cùng lúc đó, Ôn Kiến Từ cũng đã khuất bóng khỏi tầm mắt cô.

Trong buổi đấu giá này, anh là một thái tử gia cao cao tại thượng, Hạ Úc Phỉ là một ngôi sao nhỏ tuyến ba, cả hai hoàn toàn không có chút giao lưu nào.

Anh hạ mình nhìn một vòng, ném ra một khoản tiền từ thiện khổng lồ hơn trăm triệu rồi cũng nhanh chóng rời đi.

Còn Hạ Úc Phỉ, cô chỉ là một vật trang trí được mời đến để làm đẹp cho buổi tiệc, ngồi thẳng lưng, giữ vẻ mặt cứng ngắc suốt cả buổi, chỉ có thể rời đi khi sự kiện kết thúc.

Sau này.

Hạ Úc Phỉ lại một lần nữa tình cờ gặp Ôn Kiến Từ, lần này là vào mùa hè, đã trôi qua ba tháng kể từ khi cô tự định ra “thời gian chết” của mình.

Như lời Đào Lang Minh đã nói, ở giới giải trí này, tin tức gì có thể giấu được?

Mọi người chẳng mấy ai để tâm đến tình trạng tình cảm của cô, nhưng khi bên cạnh thái tử gia bỗng nhiên có một vị trí trống, thì lại là chuyện khiến không ít người phải chú ý.

Hạ Úc Phỉ không biết Ôn Kiến Từ có đi tìm một chú chim nhỏ để chăm sóc chiều chuộng nữa không. Nhưng những nhà tư bản khác cũng muốn bắt chước thú vui nuôi chim hoàng yến của thái tử gia.

 

Vì vai nữ ba mới ký hợp đồng, Hạ Úc Phỉ cùng đạo diễn của đoàn phim tham gia một buổi tiệc rượu riêng tư. Nói thẳng ra, đó chỉ là một cuộc gặp gỡ để mọi người cùng nhau kêu gọi đầu tư.

Không ngờ, đối tác đầu tư lại không quan tâm đến nữ chính, mà lại chú ý đến nữ ba chẳng có gì nổi bật là cô.

Lúc đạo diễn nói muốn đổi cô thành nữ chính, Hạ Úc Phỉ khẽ nhíu mày, trả lời: “Với diễn xuất này của tôi thì không thể diễn vai chính được, đạo diễn Tống, anh là người có phẩm hạnh cao thượng, đừng vì tiền bạc mà khuất phục trước tư bản.”

“…” Tống Ái Minh rất muốn giải thích, phẩm hạnh của anh ta không tốt đến vậy.

Huống chi người ta điểm mặt gọi tên Hạ Úc Phỉ.

Khi buổi tiệc gần tan, Hạ Úc Phỉ nhớ lại lúc cô đi vệ sinh để dặm lại lớp trang điểm thì bị Trình Tử Mân theo ngay phía sau chặn lại, trên hành lang yên tĩnh hơn hẳn so với sự ồn ào náo nhiệt của phòng VIP đầy người, đây lại là một nơi lý tưởng để nói chuyện riêng.

Trình Tử Mân mặc một bộ vest cắt may tinh tế, mang phong thái văn nhã bại hoại, càng khiến cho những đường nét trên khuôn mặt anh thêm phần thanh thoát và tao nhã.

Đáng tiếc không phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn giường của Hạ Úc Phỉ, cô chỉ lặng lẽ nhìn bằng đôi mắt đen nhánh, trong đó không hề có chút dao động.

Lúc Trình Tử Mân muốn tiến lại gần, cô nói trước: “Trình tổng, tôi nhớ anh mới kết hôn phải không?”

“Em để ý chuyện này à?” Trình Tử Mân hỏi lại rồi nói, “Anh và cô ấy chỉ liên hôn thương nghiệp thôi, không có tình cảm, bình thường ở nhà cũng không ngủ chung.”

Anh ta có gia thế và năng lực vượt trội, nhưng lại không thể tự do quyết định về hôn nhân. Tuy nhiên, trong giới thượng lưu, điều này gần như là chuyện bình thường. Cưới một tiểu thư danh môn về làm vợ, rồi bên ngoài nuôi dưỡng chim hoàng yến hợp ý mình, chuyện này là điều mà ai cũng đã quá quen thuộc.

Trình Tử Mân mặc định rằng với hoàn cảnh hiện tại của cô, Hạ Úc Phỉ chắc chắn sẽ không từ chối lời mời của anh ta.

 

“Tôi nuôi em ba năm, trong ba năm đó, tôi sẽ đưa em lên thành nữ diễn viên hàng đầu, thế nào?”

Hạ Úc Phỉ muốn cười nhưng lại nhớ rằng đạo diễn Tống mời cô đến đây để kêu gọi đầu tư, nếu làm mất lòng đối tác quá mức thì không hay, nhưng cô không nhịn được, nụ cười nhẹ nhàng khẽ lướt qua khóe mắt: “Cảm ơn sự yêu mến của Trình tổng, nhưng tôi không phải người biết dịu dàng, hầu hạ người khác, anh vẫn nên tìm người khác đi.”

Nói xong cô liền muốn đi.

Nhưng Trình Tử Mân đã chuẩn bị sẵn từ trước. Chính xác hơn, buổi tiệc này được tổ chức chỉ để dành riêng cho Hạ Úc Phỉ. Tháng trước, anh ta nghe được tin Hạ Úc Phỉ đã hoàn toàn cắt đứt với vị thái tử gia nhà họ Ôn kia từ phía Thiên Duyệt Tinh Ngu, nên đã mong chờ đến ngày này.

Ngay lúc đó, anh ta mạnh mẽ bắt lấy cổ tay cô, cảm giác mềm mại từ làn da càng làm anh thêm khao khát có được cô, ngay đêm nay.

Nhưng anh ta chưa kịp nói ra.

Dưới ánh đèn sáng rực, một bóng hình cao lớn, đen nhánh dần tiến lại gần, hoàn toàn che khuất khoảng cách giữa hai bàn tay đang kéo nhau.

Hạ Úc Phỉ có một linh cảm mãnh liệt, cô vô thức quay đầu nhìn. Là Ôn Kiến Từ xuất hiện trên hành lang.

Trên gương mặt tuấn tú của Ôn Kiến Từ, vẻ lạnh lùng rõ ràng hơn hẳn. Anh không liếc nhìn Hạ Úc Phỉ lấy một cái, mà đột ngột túm Trình Tử Mân, lực tay mạnh mẽ, cú đấm nhanh và quyết đoán. Chưa kịp phản ứng, Trình Tử Mân đã bị hất văng vào tường.

Cùng là con trai của nhà quyền quý, ai lại không được sống trong nhung lụa? Trình Tử Mân cũng không ngoại lệ, cơn đau dữ dội khiến anh ta hoảng sợ lên tiếng, “Ôn Kiến Từ, tôi có gây thù chuốc oán gì với anh?! Anh làm gì thế, bảo vệ đâu! Còn không mau ngăn anh ta lại!”

Vài tên bảo vệ với vẻ mặt nghiêm trọng đã nhanh chóng chặn hết lối vào, ngăn không cho người trên dưới nhìn thấy cảnh này.

Ôn Kiến Từ hiếm khi động thủ, khi còn trẻ anh thường xuyên cùng đám bạn từ nhỏ đến các câu lạc bộ quyền anh ngầm ở nước ngoài, nhưng anh được gia đình bảo vệ quá mức nên cũng biết mạng mình quý giá.

Bình thường đều là Tạ Thầm Ngạn, Dung Già Lễ và Ninh Thương Vũ chơi trò bạo lực đẫm máu trên sàn đấu.

Còn anh ngồi một mình trên khán đài, chưa bao giờ xuống sàn đấu.

Người ngoài không biết rằng, các kỹ năng võ thuật và quyền anh của Ôn Kiến Từ đều do ba ruột anh, Ôn Thụ Thần, truyền dạy, nếu nói về đánh nhau tay đôi, anh không hề thua kém bất kỳ vệ sĩ chuyên nghiệp nào.

Huống chi đối phó với loại người như Trình Tử Mân, anh ta ngã xuống không thể đứng dậy, khuôn mặt méo mó, chỉ có thể khổ sở phát ra một tiếng r.ên rỉ từ cổ họng, hành lang trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.

Ôn Kiến Từ vẫn giữ được bình tĩnh, ngoại trừ khớp ngón tay hơi đỏ lên, dáng vẻ và cùng khí thế vẫn là của một đứa con của trời.

Hạ Úc Phỉ đứng im tại chỗ, không quá gần cũng không quá xa, chứng kiến toàn bộ quá trình Ôn Kiến Từ xử lý chuyện này bằng sức mạnh. Cho đến khi đôi mắt thụy phụng kia không hề liếc nhìn cô một cái, anh cứ thế đi về phía thang máy.

Vệ sĩ cũng rời đi theo, chỉ trong nháy mắt, mọi thứ như chưa từng xảy ra.

Lúc này Hạ Úc Phỉ mới giẫm lên giày cao gót bước tới bên cạnh Trình Tử Mân, thấy dáng vẻ ôm chặt lấy ngực, đau đớn vô cùng, vừa mới phun ra một ngụm máu tươi lên tấm thảm của anh ta, cô tốt bụng hỏi một câu: “Trình tổng, anh có cần tôi báo cảnh sát hay gọi xe cứu thương không?”

Mặc dù nếu báo cảnh sát, cô chắc chắn sẽ không làm nhân chứng.

Trình Tử Mân không lựa chọn gì, thậm chí cũng không quay về tố cáo với nhà họ Trình.

Cũng đến sau này Hạ Úc Phỉ mới biết được từ Hạ Nam Chi, Trình Tử Mân dù có cảm thấy mình không có lỗi, nhưng ngay cả khi người lớn trong nhà họ Trình tìm đến yêu cầu gia chủ nhà họ Ôn ra mặt giảng hòa, cũng không có ích gì.

Trong giới thượng lưu, ai mà không biết Ôn Thụ Thần cưng chiều con trai duy nhất, không nỡ trừng phạt Ôn Kiến Từ. Dù trước đó anh đã hủy mối hôn sự nhiều năm với nhà họ Khúc nhưng ba mẹ cũng chưa bao giờ mắng anh một lời nghiêm khắc.

Ôn Thụ Thần chỉ tượng trưng ký thỏa thuận với Ôn Kiến Từ cho người ngoài xem, nói một cách dễ hiểu, đó chỉ là việc giao cho cậu con trai yêu quý thêm một chút công việc nhẹ nhàng mà thôi.

Vì thế, việc này cũng trở thành đề tài bàn tán không ngớt giữa các gia chủ trong giới thượng lưu một thời gian dài.

Trình Tử Mân nuốt hận vào trong, cũng dần biến mất khỏi thế giới của Hạ Úc Phỉ, cùng với số tiền đầu tư cho đoàn phim.

Hạ Úc Phỉ cảm thấy vô cùng có lỗi với đạo diễn Tống Ái Minh, vai nữ ba đương nhiên cũng không thành.

Tuy nhiên, tình huống lại xoay chuyển bất ngờ, Tiêu Tự Mặc tìm cô tham gia một dự án phim, cũng là vai nữ ba.

Đây là một bộ phim có mức đầu tư không nhỏ từ Thiên Duyệt, với đạo diễn và đội ngũ sản xuất đều là những tên tuổi nổi tiếng trong ngành. Nữ chính được chọn là ngôi sao nữ đang nổi tiếng Kỳ Mạt Thanh, toàn bộ đội ngũ đều thuộc hạng tốt nhất, đãi ngộ và thù lao cũng rất hấp dẫn.

Hạ Úc Phỉ lại do dự, Đào Lang Minh ở bên cạnh thuyết phục: “Phim của Hương Mạt Lỵ bộ nào cũng hot, bộ này chắc chắn cũng sẽ nổi tiếng, dù chỉ là vai phụ, nhưng cũng rất đáng để thử. Biết đâu lần sau cô có thể đường đường chính chính lên vai nữ chính.”

Tên của Kỳ Mạt Thanh có chữ Mạt trong Mạt Lỵ (hoa nhài), cô ta còn xinh đẹp, lại vô cùng thích nước hoa.

Nên Đào Lang Minh thường lén gọi cô ta là Hương Mạt Lỵ.

Hạ Úc Phỉ cúi đầu, đôi mắt hững hờ, hai cái bóng mờ in lên khuôn mặt trắng như tuyết của cô, dễ dàng nhận ra cô không muốn có sự liên quan gì với Tiêu Tự Mặc, tuy nhiên, công ty lại yêu cầu cô nhận lời, đặc biệt là giám đốc bộ phận quản lý Ứng Vi Triết đã trực tiếp đồng ý thay cô.

Cuối tháng chính thức vào đoàn phim, lúc này Hạ Úc Phỉ đã “chết” được sáu tháng.

Thời gian nửa năm đủ để cô có thể tái sinh.

Nhưng cô không ngờ rằng, cái giá của việc tái sinh lại là phải trải qua một cuộc xét xử đạo đức khắc nghiệt. Tối hôm công ty Thiên Duyệt công bố dàn diễn viên, một loạt ảnh giường chiếu của Hạ Úc Phỉ bị truyền thông phanh phui, vinh dự đưa cô lên đầu hotsearch.

Điều này khiến danh tiếng vốn dĩ đã mong manh của Hạ Úc Phỉ bị sự bàn tán của người ngoài nghiền nát.

Các tài khoản marketing và vô số những chủ đề tiêu cực liên tiếp tràn ngập, trên mạng xuất hiện những lời đồn đoán rằng cô chỉ có thể lấy được tài nguyên nhờ vào việc “ngủ với người có quyền lực”, tiếc là dù sở hữu vẻ đẹp xuất sắc và tham vọng lớn, nhưng lại không có được sự yêu mến từ khán giả.

Cũng có những lời đồn rằng cô đã dùng mọi thủ đoạn để gả vào nhà quyền quý, phí hết tâm tư với người không thể tiết lộ kia lâu như vậy nhưng cuối cùng, vì thân phận thấp kém, vẫn bị vứt bỏ một cách tàn nhẫn.

Hơn nữa, còn có tin đồn cho rằng cô là “phu nhân giả” của thái tử nhà họ Ôn, có thể đã bị thất sủng. Việc cô được chọn tham gia bộ phim do công ty Thiên Duyệt sản xuất, chỉ là vai phụ cho Kỳ Mạt Thanh thực ra là phần tiền “bồi thường” sau khi bị thái tử gia vứt bỏ.

Mỗi bình luận nổi bật trên bảng hot search như lưỡi dao xé nát tấm màn của căn phòng 2537.

Sau khi Hạ Úc Phỉ chọn “chết”, linh hồn không còn nơi nương tựa rời khỏi thân xác, lặng lẽ lang thang tại đây suốt một thời gian dài, không nỡ rời xa những thời gian bên Ôn Kiến Từ, không muốn ra đi, cho đến khi không thể nào nhìn thấy ánh sáng nữa.

Giờ đây, khi mọi thứ bị xé mở, mọi ánh nhìn đầy thù hận từ bên ngoài đều như những ngọn lửa thiêu đốt cô.

Trong căn hộ, vali vẫn mở ra, một con thỏ tai cụp chưa được nhét hết vào, cứ thế để lại. Hạ Úc Phỉ ngồi yên tĩnh trên sàn, đầu ngón tay chạm vào thân máy ấm áp, không nhúc nhích một lúc lâu.

Một lúc sau, điện thoại của Đào Lang Minh gọi đến, thông báo cho cô tạm thời không vào đoàn phim: “Fanclub của Kỳ Mạt Thanh đang ầm ĩ, họ nói cô dựa vào thế lực của thái tử gia để vào đoàn phim, phản đối Thiên Duyệt vì đã đưa cô lên, hy sinh sự nổi tiếng của Kỳ Mạt Thanh để mở đường cho cô.”

Rõ ràng, để ổn định tình hình, Tiêu Tự Mặc chỉ có thể hoãn kế hoạch cho Hạ Úc Phỉ vào đoàn phim lại.

Khi cuộc trò chuyện kết thúc, Hạ Úc Phỉ cúp điện thoại rồi tắt nguồn.

Một cảm xúc khó chịu xuất hiện trong mắt cô, bỗng chốc cô trở nên ghét ánh sáng. Bất kỳ tia sáng nào, dù chỉ là một chút, cũng khiến cô cảm thấy bị kí.ch thí.ch.

Trong bóng tối hoàn toàn, Hạ Úc Phỉ kéo cầu dao điện trong căn hộ xuống, rồi che kín những cửa sổ lớn mà cô yêu thích nhất ở phòng khách, cách biệt hoàn toàn với ánh sáng. Cô đứng đó, bước chân trần đến chiếc vali nằm trên sàn nhà.

Giống khi còn bé Hạ Dận Xuyên nhét cô vào cùng với thú bông của cô.

Hạ Úc Phỉ luôn cho rằng mình có bản năng sinh tồn mạnh mẽ để tránh nguy hiểm khẩn cấp. Khi cảm thấy đau khổ, cơ chế bảo vệ của não bộ sẽ tự động kích hoạt. Cô đã ngủ rất lâu trong chiếc vali tối tăm và lạnh lẽo, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cũng không rõ thế giới bên ngoài đã phán xét mình đến mức nào.

Cho đến khi âm thanh mở khóa điện tử vang lên trong căn hộ.

Thật kỳ lạ, đầu óc Hạ Úc Phỉ có hơi mơ màng, lúc này còn ai đến tìm một người bị vạn người phỉ nhổ là cô chứ, thậm chí còn đường hoàng mở cửa bước vào mà chẳng cần báo trước.

Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, nhưng không đủ can đảm để bò ra khỏi đáy vali. Giữa màn đêm vô tận, người đó xuất hiện.

Có vẻ như người đó không lập tức nhìn thấy chiếc vali trong phòng khách. Sau khi bước vào, một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên bên tai cô, rõ ràng đến mức không thể nhầm lẫn: “Hạ Úc Phỉ?”

Là Ôn Kiến Từ.

Lúc Hạ Úc Phỉ nhận ra thì đã quá muộn để nằm xuống lần nữa. Giây tiếp theo, dáng vẻ mỏng manh lại quỷ dị của cô như ẩn trong bóng tối đã được anh tìm thấy.

Trong đôi mắt thụy phụng của Ôn Kiến Từ cuối cùng cũng có cô, im lặng một lúc, anh hỏi: “Em ngồi đây làm gì?”

Đồng tử Hạ Úc Phỉ khẽ run lên trong im lặng, không thể trả lời. Cô chỉ cảm thấy hình xăm trên xương mắt cá chân lại bắt đầu đau nhói. Có lẽ chỉ là tác động tâm lý, nhưng mỗi khi nhìn thấy anh, cơn đau ấy lại dai dẳng không dứt.

Kết quả là cô càng không còn sức để bò ra khỏi vali.

Ôn Kiến Từ bước đến trước mặt cô. Trên bộ vest của anh, chiếc trâm cài nạm đá quý lấp lánh phản chiếu ánh sáng. Theo động tác cúi người xuống, một tia sáng len lỏi vào đôi mắt cô.

Ánh sáng ấy khiến Hạ Úc Phỉ có cảm giác như bị lửa thiêu đốt. Nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, rơi xuống. Trong khoảnh khắc, tất cả tủi hờn suốt nửa năm qua, những đêm dài kiềm nén đau khổ, bất chợt dâng trào trong lòng. Mất đi lý trí, cô vung tay, mạnh mẽ tát Ôn Kiến Từ một cái.

Ôn Kiến Từ lù lù bất động, gò má nhanh chóng hiện lên dấu tay.

“Tại sao truyền thông lại dám phanh phui chuyện xấu của anh?” Hạ Úc Phỉ cảnh giác chất vấn anh, giọng nói run rẩy: “Có phải anh ngầm đồng ý đúng không? Ôn Kiến Từ, tôi chẳng còn gì cả, tôi chỉ còn một chút, một chút fan vẫn còn yêu thương tôi… Tại sao? Tại sao tôi lại phải trả cái giá này?”

Sau vài giây giằng co, giọng điệu của Ôn Kiến Từ vẫn bình thản, như thể chẳng bận tâm đến bất cứ điều gì, kể cả cái tát kia: “Em ra đây trước đã, Hạ Úc Phỉ, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Dường như anh đặc biệt không chịu nổi cảnh cô ngồi co ro trong chiếc vali. Vì thế, anh vươn tay, muốn kéo cô ra ngoài.

Nhưng Hạ Úc Phỉ đang trong trạng thái xúc động cực độ, ngón tay cô cào lên cổ tay anh, để lại vết xước trên làn da tái nhợt. Vài giọt máu lập tức thấm đỏ đầu ngón tay cô: “Đừng chạm vào tôi… Tôi hận anh, tôi rất hận anh, anh còn đáng ghét hơn cả Hạ Dận Xuyên!”

“Hạ Úc Phỉ.”

Ôn Kiến Từ rõ ràng đang nén giận cảnh cáo.

Ngay khoảnh khắc Hạ Úc Phỉ khựng lại, anh liền mạnh mẽ ôm chặt cô vào lòng, không để lại chút khe hở nào, thấp giọng nói: “Xin lỗi, anh sẽ xử lý tốt chuyện này, em…”

Lời còn chưa dứt, một cái tát khác giáng thẳng lên mặt Ôn Kiến Từ.

Hạ Úc Phỉ vừa khóc vừa mắng anh giả dối, có phải anh lại muốn dùng cô để thỏa mãn h.am m.uốn của mình không? Có phải anh đã cố tình mặc kệ truyền thông phanh phui mọi chuyện…

Cô dùng góc nhìn tăm tối nhất để suy đoán về Ôn Kiến Từ, giọng khàn đặc vì khóc quá nhiều, gần như tuyệt vọng gục đầu lên lồng ng.ực Ôn Kiến Từ, cảm giác đôi mắt đau nhói như thể sắp mù, tim cũng đau đến mức như muốn chết đi.

“Nửa năm qua anh không tìm được chim hoàng yến hợp ý nên mới quay lại tìm tôi đúng không… Anh và Hạ Dận Xuyên chẳng khác gì nhau… Chỉ khi chưa có được thứ tốt hơn, các người mới nhớ đến tôi.”

“Ôn Kiến Từ! Tôi không phải người không ai cần, tôi tự cần tôi, anh đừng coi tôi như món đồ chơi anh có thể gọi là đến đuổi là đi, tôi không phải.

Tôi không muốn, tôi không muốn!”

“Như thế không công bằng… Một chút cũng không công bằng…”

Tiếng khóc dần lắng xuống, Ôn Kiến Từ hỏi cô: “Em luôn nói mình theo chủ nghĩa không kết hôn, ngay từ đầu đã chuẩn bị tinh thần chia tay với tôi, nhưng giờ lại buộc tội tôi vứt bỏ em, Hạ Úc Phỉ, tôi cho em hôn nhân, em dám nhận không?”

Hạ Úc Phỉ ngẩng đầu, qua làn nước mắt mơ hồ, cô nhận ra anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình.

“Em không muốn trở thành bạn đời hợp pháp của tôi, nhưng lại muốn giữ lấy danh phận chính thức, không cho bất kỳ người phụ nữ nào đến gần tôi. Vậy rốt cuộc, ai mới là người quá đáng hơn?”

Ôn Kiến Từ chậm rãi hỏi ra những vấn đề vẫn luôn ngăn cách giữa hai người. Đó là những điều cả hai đều ngầm hiểu khi chia tay, nhưng chưa bao giờ thực sự nói rõ.

Hạ Úc Phỉ nghĩ, rõ ràng người bị tát hai cái là anh, nhưng người cảm thấy khó chịu tột cùng lại là cô.

Rất lâu sau đó, dưới sự áp bức mạnh mẽ của Ôn Kiến Từ, trái tim Hạ Úc Phỉ vẫn đau âm ỉ. Khoảng cách giữa họ gần đến mức hơi thở hòa vào nhau, cô khẽ mấp máy môi: “Từ nhỏ tôi không có ai dạy dỗ, cũng chẳng ai yêu thương, anh phải cho phép tôi ích kỷ một chút.”

Đúng như Ôn Kiến Từ nói, cô là một người mâu thuẫn đến cực đoan, vừa muốn độc chiếm anh, lại vừa sợ hãi khi anh thực sự trao cho cô một cuộc hôn nhân.

Hạ Úc Phỉ bi quan nghĩ Ôn Kiến Từ cũng có lỗi, anh vốn dĩ chẳng dành cho cô bao nhiêu sự tôn trọng. Hai người cứ thế chia tay dứt khoát cũng tốt, ai cũng có thể tiếp tục cuộc sống của riêng mình mà không còn vướng bận.

Dù sao thì cô cũng đã quen với việc tập “chết”, từ đó, cô học được cách tái sinh từ đống tro tàn, tự chữa lành chính mình.

Đáng tiếc đêm nay Ôn Kiến Từ không có tâm trạng để nghe cô nói những lý lẽ đó. Anh nhốt cô vào phòng ngủ chính rồi rời đi.

Gần một giờ sáng, Hạ Nam Chi lo lắng cho tâm trạng của cô nên cũng đến căn hộ.

Nhưng nơi này đã bị Ôn Kiến Từ độc chiếm. Anh thậm chí không cho cô ấy bước vào, còn bảo Tạ Thầm Ngạn đưa người về.

Hạ Úc Phỉ vẫn nằm bất động trên giường, nước mắt đã cạn khô đến mức cô không còn chút sức lực nào, mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng áo. Ban công bao quanh gần như cả căn phòng, ánh đèn rực rỡ từ bên ngoài hắt vào, bao trùm lấy cô một cách chói mắt và đáng ghét.

Khi Ôn Kiến Từ bước vào, anh vừa vặn nhìn thấy mắt cá chân của cô thả lơ lửng bên mép giường.

Chốc lát sau, những ngón tay dài, lạnh lẽo chạm lên hình xăm rực lửa dưới ánh mặt trời. Sự đối lập nhiệt độ rõ rệt giữa hai người khiến Hạ Úc Phỉ khẽ run lên. Ngay sau đó, anh cúi xuống hôn lên nơi ấy.

Hành động dịu dàng đến mức như đang trân quý, khiến Ôn Kiến Từ trông vô cùng dịu dàng, anh chậm rãi, từng chút một, cọ xát dọc theo mắt cá chân cô.

Hạ Úc Phỉ không còn sức để kháng cự, trái tim đã chìm trong cơn đau không hồi kết vẫn đập vì anh. Nhịp đập gần như muốn phá vỡ thân xác vốn đã rệu rã này. Chỉ có lúc này cô mới có thể nhớ rằng mình đang được yêu thương một cách không do dự, không giữ lại điều gì.

Ôn Kiến Từ im lặng, chỉ chiếm lấy cô một lần. Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng cùng dòng chất lỏng, tất cả đều tan vào trong cô.

Cô biết anh cố ý.

Hạ Úc Phỉ áp tay lên bụng, nơi cảm giác căng tức vẫn rõ ràng, khẽ quay lưng đi, đôi mắt nhắm nghiền gần như không thể nhìn thấy gì nữa, không muốn đối mặt với anh.

Như thể chỉ cần làm vậy, cô có thể trốn tránh hiện thực.

Mãi đến khi chật vật chìm vào giấc ngủ, rồi lần nữa tỉnh lại, cô mới nghe thấy tiếng cửa căn hộ vang lên.

Là Chung Lệnh Gia đến đưa bữa sáng, cùng với một ít quần áo của Ôn Kiến Từ.

Là thư ký được nhà họ Ôn dày công tuyển chọn, cô ấy có năng lực xuất chúng. Chỉ trong một đêm, tin đồn ồn ào trên mạng đã được dẹp yên.

Nhưng khi định báo cáo lại với Ôn Kiến Từ, cô ấy lại nhìn thấy dấu vết bàn tay chưa phai trên mặt anh, cùng những vết cào rõ rệt trên cổ. Nhất thời, cô ấy chết lặng thật lâu, không thốt nên lời.

Ngay cả gia chủ và phu nhân cũng không nỡ nặng lời dù chỉ một câu, nhưng đến chỗ Hạ Úc Phỉ, anh lại bị đánh mắng chẳng chừa đường lui.

Chung Lệnh Gia kìm nén sự kinh ngạc, nói với Ôn Kiến Từ: “Là Tiêu Tự Mặc không quản lý tốt vườn hoa của mình, Kỳ Mạt Thanh không cam lòng làm nền cho cô Hạ nên mới liên hệ truyền thông tung tin đồn thất thiệt, muốn mượn sóng gió lần này để đá cô ấy ra khỏi đoàn phim.”

Hạ Úc Phỉ đã quá quen với việc bị đuổi khỏi đoàn phim. Trước đây, chưa từng có ai chống lưng cho cô.

Kỳ Mạt Thanh nghe từ miệng Tiêu Tự Mặc rằng vai nữ số ba này là sự bù đắp mà Ôn Kiến Từ ngầm đồng ý. Cô ta liền cho rằng đó là sự đền bù dành cho Hạ Úc Phỉ sau khi thất sủng và bị vứt bỏ. Lại nghĩ rằng chỉ cần tung ảnh giường chiếu, dù nhà họ Ôn có tìm tới cửa, thì Tiêu Tự Mặc cũng sẽ bảo vệ cô ta.

“Xử lý theo quy tắc.” Ôn Kiến Từ hờ hững nói, thậm chí đều chẳng muốn gọi tên Kỳ Mạt Thanh.

Chung Lệnh Gia thừa hiểu rằng, cho dù Tiêu Tự Mặc có tự mình đến cầu xin, thì việc phong sát nữ minh tinh tuyến đầu kiêu căng ngạo mạn này cũng không còn đường thương lượng.

Cô ấy vốn chẳng có chút đồng cảm nào với Kỳ Mạt Thanh. Đã dám giở thủ đoạn, thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý gánh chịu hậu quả. Một lúc sau, cô ấy đáp: “Vâng.”

Căn hộ lại trở về với sự lạnh lẽo tĩnh mịch, không một bóng người.

Ôn Kiến Từ thay một bộ sơ mi và quần dài sạch sẽ, rồi quay lại phòng ngủ chính. Anh bế Hạ Úc Phỉ vẫn đang giận dỗi, không muốn gặp ai ra ngoài, đặt cô ngồi xuống ghế cạnh bàn ăn, ấm giọng nói, “Ăn chút gì đi.”

Đôi mắt đen láy của Hạ Úc Phỉ trông vô cùng khó chịu, có lẽ vì đã khóc quá nhiều. Nhưng cô không muốn nói ra, cũng chẳng có tâm trạng ăn uống.

Ôn Kiến Từ chờ một lúc, rồi dứt khoát mở hộp cơm, cầm lấy thìa, gắp một miếng cá đưa đến bên môi cô: “Há miệng.”

Hạ Úc Phỉ không muốn anh đút, cô bướng bỉnh nghiêng đầu, sự phản kháng hiện rõ qua từng sợi tóc.

Cứ như thể chỉ cần ăn một miếng cá, cô sẽ bị anh đầu độc vậy.

“Em muốn thế nào mới chịu nể mặt ăn một miếng đây?” Ôn Kiến Từ kiên nhẫn thương lượng.

Hạ Úc Phỉ cuộn người trong ghế, cơ thể dưới lớp áo choàng tắm thực ra chẳng mặc gì. Chỉ cần hơi cử động, tà áo lụa liền men theo đôi chân mà trượt xuống, để lộ làn da chi chít dấu hôn, cùng hình xăm trên mắt cá chân bị cắn đến mức không nỡ nhìn.

Mắt cô mù rồi, không nhìn thấy những thứ đó.

Lúc này, Ôn Kiến Từ càng dỗ, cô lại càng khó dỗ, cuối cùng bị anh bế lên, đ.è x.uống bàn ăn.

Ôn Kiến Từ không thể đút cô ăn bằng thìa, liền trực tiếp dùng miệng truyền sang. Từng ngụm, từng ngụm, lưỡi dài nóng ẩm cố tình đẩy sâu, khiến cô nuốt xuống cũng không được, nhả ra cũng không xong.

Mãi đến khi Hạ Úc Phỉ chủ động nói mình đã no, anh mới dừng lại, thả cô ra như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tình huống này cứ thế lặp đi lặp lại trong căn hộ suốt ba, bốn ngày tiếp theo.

Hạ Úc Phỉ đôi lúc lý trí đến đáng sợ, đôi lúc lại mơ hồ ngây ngốc đến mức khó tin.

Cô không hiểu nổi tại sao Ôn Kiến Từ vẫn chưa rời đi. Chẳng lẽ quấn quýt với một nữ minh tinh tai tiếng như cô lại có thể kí.ch thí.ch một sở thích bi.ến thái không muốn người biết của anh?

Đến ngày thứ năm.

Đôi mắt khóc đến mù nhưng không chịu nói của Hạ Úc Phỉ đã khôi phục lại thị lực. Sáng sớm, Ôn Kiến Từ tỉnh dậy trước cô, ánh mắt để lộ rõ ràng ý định muốn làm tì.nh, cô không từ chối. Khi chiếc váy hai dây và áo choàng ngủ của anh lần lượt rơi xuống sàn, chiếc giường cũng rung lên mấy nhịp.

Anh tiến vào mạnh mẽ, Hạ Úc Phỉ dù có cắn chặt môi cũng vô ích, rốt cuộc vẫn bật ra tiếng r.ên rỉ. thở d.ốc một lúc, giọng cô khàn đi, đột nhiên cất lời: “Tôi muốn ra ngoài.”

Ôn Kiến Từ trầm giọng khẽ “Ừm” một tiếng, qua một lúc, anh cúi xuống hôn lên gương mặt dạo gần đây đã hồng hào hơn của cô.

Hạ Úc Phỉ được anh cho phép, liền không đòi hỏi gì thêm, ngoan ngoãn cùng anh hoàn thành nốt cuộc ho.an ái này.

Sau khi kết thúc. Ôn Kiến Từ đã quen với việc tắm rửa cho cô, đầu tiên là bế cô vào bồn tắm, cẩn thận tắm rửa một lượt, rồi lại mở tủ quần áo, tìm một bộ váy có thể che đi những dấu vết trên cổ, cổ tay và mắt cá chân cô, chậm rãi mặc vào cho cô.

Thậm chí còn ra vẻ nghiêm túc mà nhận xét một câu: “Quần áo của em quá ít.”

Một nữ minh tinh thì làm sao có thể ít quần áo được chứ?

Hạ Úc Phỉ cảm thấy anh đang suy bụng ta ra bụng người, vừa định nổi cáu thì lại nghe thấy Ôn Kiến Từ tiếp tục: “Tôi đã thiết kế cho em một phòng quần áo trong biệt thự ở lưng chừng núi, bên trong đã chuẩn bị sẵn những mẫu váy áo mới nhất của mùa này.”

Cô khựng lại một chút, nhưng trên gương mặt lại chẳng có lấy một biểu cảm dư thừa.

“Không phải em muốn ra ngoài sao?” Ôn Kiến Từ đã chu đáo lên kế hoạch cho cô, anh dừng một chút, đưa chiếc cà vạt ở cuối giường cho cô, ra hiệu rằng nên có qua có lại, giúp anh thắt lên. Sau đó, anh nói tiếp: “Vừa hay đến nhà tân hôn thử đồ.”

Anh thản nhiên nói ba chữ “nhà tân hôn”, như thể đó chỉ là một chuyện hết sức bình thường giữa hai người.

Hạ Úc Phỉ siết chặt chiếc cà vạt thêu hoa văn chìm trong tay, đầu óc gần như đơ cứng.

Cô đang suy nghĩ một vấn đề, dùng thứ này, liệu có thể siết chết Ôn Kiến Từ không?

Siết chết anh thì sẽ bị kết án bao nhiêu năm?

Hoặc là, sau khi siết chết anh, cô phải bồi thường một người thừa kế khác cho nhà họ Ôn bằng cách nào?

Đáng tiếc, suy nghĩ thì đẹp đẽ, nhưng với đôi tay nhỏ nhắn và cơ thể yếu ớt của cô, cùng lắm chỉ có thể vung vài cái tát mà thôi.

Ôn Kiến Từ dường như nhìn thấu ý định của cô, anh khẽ cười, vẫn giữ phong thái tao nhã: “Không nỡ ra tay à?”

Đôi mắt thụy phụng kia ẩn chứa ý cười, trong giọng nói còn mang theo sự trêu chọc, tất cả đều giáng thẳng vào lòng tự tôn của Hạ Úc Phỉ. Cô tức giận, nhưng cũng hiểu rõ bản thân không đủ khả năng phản kháng. Rõ ràng là bị bắt nạt nhưng chỉ có thể nhịn nhục chịu đựng.

Cuối cùng, gương mặt xinh đẹp của cô tràn đầy vẻ khuất nhục, vụng về giúp anh thắt cà vạt, nhưng thắt xiêu xiêu vẹo vẹo.

Sau đó, cô đưa bàn tay trắng n.õn ra, đầy miễn cưỡng đẩy nhẹ vào vai Ôn Kiến Từ, không tình nguyện nói: “Xong rồi.”

Ôn Kiến Từ thuận thế nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô, đặt lên môi hôn nhẹ, giọng nói trầm thấp mang theo ý dụ dỗ: “Ngay cả thắt cà vạt mà cô Hạ của tôi cũng có thiên phú thế này, có nên thưởng một chút không?”

Hạ Úc Phỉ cảm thấy anh thật vô liêm sỉ, còn tưởng anh đang dỗ trẻ con ba tuổi.

Thiên phú chỗ nào chứ?!

Dưới gương mặt tuấn mỹ của Ôn Kiến Từ lại ẩn giấu một sự bá đạo tuyệt đối, anh nói có nghĩa là có. Anh lại nhắc đến một chuyện khác: “Hạ Nam Chi và tôi có chung một suy nghĩ, đều muốn bảo vệ em. Cô ấy đang chuẩn bị trao vai nữ chính bộ phim Không Sang* do Tạ Thần Ngạn đầu tư cho em. Phỉ Phỉ, trước khi vào đoàn phim, tôi có thể xin một danh phận hợp pháp không?”

(*Bộ phim tên  “Không Sang”, raw  不渡 (bất độ)

Chữ (độ)  nghĩa  sang; vượt; qua (sông), vượt qua,…

Mọi người  thể hiểu tên này  nghĩa  không thể vượt qua nhé.)

Là danh phận theo đúng nghĩa pháp luật. Anh đang cầu hôn.

Hạ Úc Phỉ đã không còn tâm trí để nghĩ đến cái “phần thưởng nhỏ” kia nữa. Những lời của Ôn Kiến Từ như nhét đầy vào đầu cô, khiến nó trở nên hỗn loạn.

Trong đôi mắt cô lướt qua chút kháng cự xen lẫn nỗi buồn, chỉ có thể vụng về dùng hàng mi dày để che giấu.

Cô rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhất có thể để từ chối: “Tôi không muốn kết hôn.”

Ôn Kiến Từ thẳng thừng vạch trần thứ cảm xúc mà cô tưởng mình giấu kín rất tốt: “Em yêu tôi. Tại sao không muốn kết hôn với tôi?”

Hạ Úc Phỉ không thể phủ nhận, cô thực sự đã yêu anh đến mất kiểm soát, ai có thể không yêu anh chứ?

Cả thế giới đều yêu Ôn Kiến Từ. Không thiếu một người là cô.

Nghĩ đến đây, nỗi xấu hổ vì lỡ yêu anh cũng dần trở nên thản nhiên. Cô không còn né tránh tình cảm này chỉ để bảo vệ bản thân nữa, cô nói: “Ôn Kiến Từ, một người mắc bệnh nan y có thể ngước nhìn ngọn núi cao, nhưng sẽ không leo lên đỉ.nh. Bởi vì cô ấy sợ chết, trân trọng chút sinh lực ít ỏi còn lại. Nếu cố chấp trèo lên, chẳng qua chỉ là đẩy nhanh quá trình đi đến cái chết mà thôi.”

Căn bệnh của cô, từ khi còn trong bụng mẹ đã mang theo, mang tên thiếu tình yêu.

Tựa như một chú chim non đáng thương, cánh còn chưa đủ cứng cáp mà đã mơ tưởng đến việc độc chiếm ngọn núi cao vời vợi mang tên Ôn Kiến Từ. Nào hay biết, chỉ cần một cơn gió mưa quét qua, cô sẽ bị quật ngã, rơi xuống bùn lầy.

Nhưng Hạ Úc Phỉ chưa từng dám nghĩ rằng, có lẽ, ngọn núi kiên cố ấy, sẽ tự nguyện tan chảy dưới chân cô.

Chuyện này… chỉ có trong giấc mơ mới xảy ra.

———————-

Theo mạch thời gian của “Dẫn Lửa” và “Thành Bướm”, sau khi Hạ Úc Phỉ vung tay tặng Ôn Kiến Từ một cái bạt tai, hai người chính thức mỗi người một ngả.

Còn dựa theo bản thảo dài tập ban đầu của “Kiến Phỉ”, Ôn Kiến Từ có hai nhân cách, nhân cách thứ nhất là một kẻ phong lưu, sau khi chia tay Hạ Úc Phỉ liền rơi vào trạng thái ngủ say, nhân cách thứ hai xuất hiện, tiếp quản trách nhiệm của người thừa kế, ngoan ngoãn liên hôn theo sắp đặt.

Nhưng nhân cách thứ hai yêu Hạ Úc Phỉ, liền bắt đầu cưỡng ép chiếm hữu… Sau đó nhân cách thứ nhất sẽ thức tỉnh, hai nhân cách bắt đầu tranh giành vợ ngay trước mặt Hạ Úc Phỉ, đối chọi gay gắt, thậm chí liều mạng tranh giành tình cảm.

Theo một ý nghĩa nào đó, Hạ Úc Phỉ sẽ có hai người chồng đều có h.am m.uốn chiếm hữu điên cuồng…

Nhưng cuối cùng khi quyết định viết truyện ngắn, thiết lập này cũng bị xóa.

Cho nên dòng thời gian của loạt truyện cũng được điều chỉnh lại. Ngoài tiết mục tát mặt vẫn được giữ nguyên, thì trong truyện này, Hạ Úc Phỉ và Ôn Kiến Từ sẽ không chia xa nữa, họ sẽ ở bên nhau cho đến hồi kết.

Loading...