Kiến Phỉ – Kim Họa

Chương 15



Hạ Úc Phỉ ôm phần ăn cho trẻ em chưa ăn hết trở về trang viên nhà họ Hạ, trước khi vào, mí mắt phải của cô giật liên tục, cô lấy điện thoại ra xem ngày, trên đó viết: Mọi việc không nên, lành ít dữ nhiều.

Muốn rời khỏi cũng không kịp nữa rồi, ngay lúc đó, cô nghe thấy một giọng nói vô cùng trong trẻo vang lên: “Phỉ Phỉ.”

Hạ Úc Phỉ đành chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với cô là người đàn ông đã ngồi đợi sẵn trong phòng khách, anh ta mỉm cười nhìn cô.

Gần một năm không gặp.

Ngoài việc dáng vẻ có phần trưởng thành hơn so với trong ký ức, Sở Hành ăn mặc chỉnh tề trong một bộ vest đen tuyền, tôn lên dáng người cao ráo, thẳng tắp.

Trên gương mặt vừa tuấn tú vừa nho nhã, dường như toát lên sự ôn hòa từ tận cốt cách.

Giống như lúc này, Sở Hành rõ ràng biết sẽ bị cô lườm nguýt, nhưng vẫn bước lên trước, hết sức tự nhiên định nhận lấy đồ trong tay cô: “Chú Dận Xuyên gọi em về, chỉ là bữa tối bình thường của gia đình thôi. Lát nữa nếu có hỏi gì, để anh trả lời thay cho.”

Bữa tối bình thường? Còn không quên lấy quyền uy của ba ra ép cô hủy hợp đồng?

Chưa từng thấy ai “chân thành” đến mức đấy.

Hạ Úc Phỉ cười lạnh, khẽ nghiêng người, từ chối ý tốt của anh ta. Thái độ xa cách không hề che giấu: “Tôi lại không biết Sở tổng bỏ nghề luật sư chuyển qua làm người đại diện từ lúc nào thế.”

Sở Hành dù là con trai của Chung Yến Hồng và người chồng trước nhưng lại qua lại rất thân thiết với nhà họ Hạ. Trong mắt Hạ Úc Phỉ, sự tồn tại của anh ta chẳng khác nào chất điều hòa, luôn đóng vai trò xoa dịu mỗi khi căng thẳng dâng cao.

Mỗi khi cô xảy ra mâu thuẫn với ba ruột và mẹ kế, Sở Hành sẽ xuất hiện đúng lúc.

Lý ra, với tính cách yêu ghét rõ ràng của Hạ Úc Phỉ, cô không nên ghét bỏ anh ta. Dù sao đi nữa, phần lớn thời gian có anh ta ở đó, anh luôn âm thầm giúp cô cảm thấy thoải mái hơn trong nhà họ Hạ đầy áp lực này.

Cho đến một năm trước, khi Sở Hành nói với cô…

Tình anh em giữa hai người chỉ là bề ngoài, em gái của anh ta chỉ có một người là Hạ Hi Mộng, anh ta chưa từng xem cô là em gái. Còn cô cũng không nên coi anh ta là anh trai.

Đằng sau lớp vỏ bọc ấy, tình cảm anh ta dành cho cô nghiêng nhiều hơn về tình yêu nam nữ.

Hạ Úc Phỉ thất vọng vô cùng.

 

Khó khăn lắm cô mới chấp nhận việc mình có một người anh trai không cùng cha cũng chẳng cùng mẹ, lại còn là con trai của Chung Yến Hồng. Kết quả, Sở Hành không những không coi cô là em gái — mà còn muốn cưới cô.

Trùng hợp việc này lại bị Chung Yến Hồng biết được, Hạ Úc Phỉ dù có trăm lời cũng chẳng thể giải thích, trong nhà này không ai tin cô không quyến rũ Sở Hành, đây cũng là nguyên nhân chính khiến cô đơn phương cắt đứt quan hệ với anh ta.

Bây giờ anh ta trở về với dáng vẻ thành đạt, phong độ ngời ngời. Hạ Úc Phỉ hoàn toàn không đoán được anh rốt cuộc muốn làm gì.

Ngược lại Sở Hành hiểu rõ tính cô chỉ kiên nhẫn được ba phút, thường cười với anh xong là trở mặt ngay. Chỉ có thể dỗ dành, nhẫn nhịn mà chịu.

Anh ta im lặng một giây, chẳng hề bận tâm đến những lời châm chọc sắc bén từ cô, chỉ bất đắc dĩ thở dài, “Anh đã giải thích với chú Dận Xuyên rồi. Anh nói em chỉ vì giận dỗi nên mới gây ra mấy tin đồn bên ngoài, toàn bộ trách nhiệm là ở anh. Phỉ Phỉ, lúc đó anh rời đi là vì mẹ anh phản ứng quá gay gắt. Anh không muốn làm tổn thương bất kỳ ai trong hai người…”

“Anh kỳ lạ thật.” Hạ Úc Phỉ nói rõ ràng, hoàn toàn không bị thứ tình cảm sâu đậm kia làm lay động. Trái lại, cảm xúc dưới hàng mi chỉ đọng lại chút bối rối nho nhỏ: “Anh không muốn làm tổn thương ai cả thì nên tránh xa tôi ra chứ, như vậy Chung Yến Hồng sẽ không kích động, Hạ Dận Xuyên cũng không nổi giận đùng đùng, Hạ Hi Mộng sẽ không nghĩ tôi giành anh trai với cô ta nữa… Sở Hành, anh thích tôi, chính là đang phạm tội.”

Sở Hành ngưng cười nhìn cô, không thốt nổi một lời nào.

Hạ Úc Phỉ mơ hồ đoán ra mục đích của bữa cơm gia đình này:

Ngọn lửa giận dữ mà cô chọc tức Hạ Dận Xuyên cuối cùng cũng nguôi đi. Để dọn dẹp hậu quả cho hành vi bị cho là bất hiếu, bôi nhọ gia phong của cô, so với việc để người ta đàm tiếu chuyện cô làm “tình nhân nhỏ” của thái tử nhà họ Ôn — người có địa vị và quyền thế cao vời vợi — Hạ Dận Xuyên đành chấp nhận đề nghị từ Sở Hành, cậu con trai riêng của vợ mình:

—— Để hai người họ đến với nhau, thuận lý thành chương mà kết hôn, xây dựng một gia đình mới.

 

Mặc dù Hạ Úc Phỉ không biết Chung Yến Hồng sẽ kích động đến mức nào, nhưng cô rất rõ, sự thưởng thức với Sở Hành, người luôn cư xử dịu dàng như gió xuân ấy, chỉ là cảm xúc đơn thuần của thời thiếu nữ, sau khi tròn mười tám tuổi, cô đã sớm nhận ra, giữa họ hoàn toàn không có lấy nửa phần tình yêu.

Không ngoài dự đoán, bầu không khí trên bàn ăn cứng ngắc đến nghẹt thở, chỉ còn lại âm thanh lách cách khe khẽ của bát đũa va chạm.

Hạ Úc Phỉ lặng lẽ gắp một miếng bào ngư sốt hành cho vào đĩa, chậm rãi nhai từng chút một.

Đột nhiên, Hạ Dận Xuyên ngồi ở vị trí chủ tọa nặng nề đặt mạnh đũa xuống bàn, ánh mắt sắc bén quét về phía Hạ Úc Phỉ đối diện, “Con còn muốn bướng bỉnh đến mức nào nữa? Về nhà không tốt sao? Trước kia chẳng phải con thích Sở Hành nhất sao? Giờ để con ở bên nó rồi, con lại bắt đầu cổ quái kỳ lạ, chạy đi bám lấy thái tử nhà họ Ôn. Hạ Úc Phỉ, tại sao những suy nghĩ kỳ quái của con lúc nào cũng làm ba không thể hiểu nổi hả?”

Hạ Úc Phỉ đến mí mắt cũng chẳng thèm rung lên, bây giờ cô không còn là đứa trẻ ngày xưa sợ hãi mỗi lần ông nổi giận nữa.

Cô thong thả ăn hết miếng bào ngư trong đĩa, nuốt xuống rồi ung dung nói: “Đạo diễn Hạ, nói chuyện phải có bằng chứng. Ông có bằng chứng nào cho thấy tôi bám lấy vị kia không?”

Hạ Dận Xuyên đè nén cơn giận.

Hạ Úc Phỉ cố tình chọc thêm một câu: “Có tuổi rồi thì đừng cố đoán suy nghĩ của tôi nữa. Lúc tôi còn nhỏ ông đã đoán không ra rồi, huống hồ bây giờ.”

“Phỉ Phỉ.” Sở Hành khẽ gọi, giọng trầm thấp: “Em nói ít thôi.”

Hạ Úc Phỉ nhìn cả bàn, ánh mắt mang theo sự châm chọc không chút nể nang ai, cười như không cười: “Anh nói thì dễ lắm. Anh đâu phải là người bị ép giải trừ hợp đồng với công ty quản lý rồi về nhà làm vợ luật sư, nhìn sắc mặt người khác để sống qua ngày.”

Lời này vừa khéo bị Chung Yến Hồng — người vừa trở về giữa chừng — nghe thấy.

Sắc mặt bà ta rất khó coi nhìn về phía Hạ Úc Phỉ ngồi cạnh con trai mình, mép váy đỏ của cô rủ xuống, dường như chỉ cần khẽ động là có thể chạm vào ống quần tây của Sở Hành, khung cảnh ấy mơ hồ mang theo một sự mập mờ khó nói.

“Cái nhà này, ai dám cho cô sắc mặt mà nhìn?” Chung Yến Hồng bước lên trước.

Sau đó lại liếc nhìn Sở Hành: “Con đúng là hồ đồ rồi. Nó tàn nhẫn đến mức ngay cả thể diện của ba ruột cũng chẳng quan tâm… Những chuyện nó làm bên ngoài, con lại tình nguyện đứng ra che chắn?”

Hạ Úc Phỉ chống cằm như đang xem kịch, cô hoàn toàn không bận tâm đến màn tranh cãi này.

Vẻ mặt luôn ôn hòa của Sở Hành cuối cùng cũng thay đổi, anh ta đứng lên khỏi ghế, nói: “Mẹ, mẹ nói chuyện hơi quá rồi đó.”

Ngay sau đó, Sở Hành liền kéo Hạ Úc Phỉ đứng dậy, có lẽ từng có vết xe đổ, anh cố hết sức tránh để mẹ mình và cô đối đầu trực diện, chỉ nói với Hạ Dận Xuyên: “Con nghĩ chuyện này… để con và Phỉ Phỉ nói riêng sẽ ổn hơn.”

Hạ Dận Xuyên đau đầu, ngón tay ấn lên thái dương nơi gân xanh giật giật.

“Sở Hành!”

Giọng Chung Yến Hồng chuyền đến từ phía sau, “Năm nó mười lăm tuổi bỏ nhà đi, con đáng lẽ không nên tìm nó về.”

Mười lăm tuổi.

Hạ Úc Phỉ đã mất đi vai diễn trong Chim Non.

Cô từng đọc kịch bản, cũng nghe nói rằng bộ phim này ra đời là vì cô. Nhưng dù thế nào đi nữa, việc tuyển chọn diễn viên vẫn phải theo quy trình, từng buổi thử vai cứ thế lặp đi lặp lại, hết lần này đến lần khác.

Lần cuối cùng thử vai, Hạ Úc Phỉ vô tình nghe được từ miệng stylist rằng vai diễn đã có chủ.

Người được chọn không ai khác chính là Hạ Hi Mộng — người thậm chí chưa từng đến thử vai.

Hạ Úc Phỉ vốn là người dễ rơi nước mắt, mỗi khi xúc động liền không kìm được mà khóc, cô chạy đi tìm Hạ Dận Xuyên để đòi lại công bằng, chưa kịp nói gì, nước mắt đã lã chã rơi xuống, từng giọt trong veo men theo đường cong cằm mà chảy xuống, giống như một đứa trẻ bị tước đoạt đồ chơi yêu thích, khóc mãi không dừng.

“Đây không phải bánh kẹo mà con khóc là giành được, ba chọn em gái con đóng vai này đương nhiên có lý do của ba.” Hạ Dận Xuyên ngồi trên sofa, ánh hoàng hôn cam đỏ hắt qua cửa sổ văn phòng, phủ lên người ông một lớp sắc lạnh, càng khắc họa rõ nét vẻ cứng rắn và tàn nhẫn trong ông.

Nước mắt Hạ Úc Phỉ càng rơi dữ dội hơn, cô nắm chặt tay, chất vấn ông ta: “Vậy nên ngay từ đầu, ba vốn dĩ không định chọn con đúng không? Vậy tại sao không nói sớm? Con có thể chấp nhận bị loại, nhưng con cũng có quyền không bị ba lừa dối và tổn thương như thế chứ!”

Càng giằng co, giọng cô càng lớn: “Ba căn bản không yêu con.”

Hạ Dận Xuyên mang dáng vẻ của một người đàn ông nghiêm nghị, khi không cười, từng đường nét trên khuôn mặt ông đều khắc sâu một sự lạnh lùng và cố chấp. Chỉ một câu này của Hạ Úc Phỉ đã hoàn toàn chạm đến uy nghiêm của ông, “Hạ Úc Phỉ, ai nói với con rằng ba có nghĩa vụ phải yêu con?”

Hạ Úc Phỉ sững người tại chỗ, cả cơ thể cứng đờ, không thể nhúc nhích.

“Con mang họ Hạ, nên ba có trách nhiệm nuôi con khôn lớn.” Giọng Hạ Dận Xuyên lạnh lùng đến thấu xương, nói với cô với giọng điệu trách móc: “Nhưng cái thói quen cứ khóc lóc để đòi tình yêu này, bao giờ con mới chịu bỏ? Ba thật sự không hiểu nổi, lúc một tuổi con đã hay khóc, đến mười lăm tuổi rồi vẫn cứ khóc. Con nghĩ cái hành động ấu trĩ đó sẽ cho con cảm giác an toàn sao?”

Lời vừa dứt.

Lại thêm một giọt nước mắt nặng trĩu từ hàng mi run rẩy của Hạ Úc Phỉ rơi xuống, kéo theo cả lòng tự trọng mong manh của cô vỡ vụn.

Mười lăm tuổi, cô gái nhỏ trong chiếc váy đen phối với áo trắng, mái tóc dài đen mượt rũ xuống bờ vai gầy, tôn lên gương mặt rực rỡ như viên ngọc được chạm khắc tỉ mỉ. Thế nhưng cô đã lớn đến mức Hạ Dận Xuyên không thể nào nhốt cô vào vali mỗi khi nghe thấy tiếng khóc của cô nữa.

Cuối cùng, Hạ Dận Xuyên dùng đốt ngón tay ấn vào thái dương đau nhức, nói: “Ra ngoài.”

Hạ Úc Phỉ bị đuổi ra ngoài.

Cô hận bản thân mình vì cái thể chất dễ rơi nước mắt này, khóc dường như trở thành một trong những lý do khiến cô bị Hạ Dận Xuyên trách mắng mỗi lần. Dù có lý đi chăng nữa, chỉ cần rơi nước mắt, tất cả đều biến thành lỗi của cô.

Mười lăm tuổi chính là tuổi nổi loạn, có thể làm ra bất cứ hành vi kích động nào.

Hạ Úc Phỉ quyết định bỏ nhà ra đi. Trước khi rời đi với chiếc ba lô trên lưng, cô đập nát cái ngôi nhà bề ngoài ấm áp, hạnh phúc của Hạ Dận Xuyên. Cô còn trả thù bằng cách xé vụn những bản thảo quý giá mà ông từng trân trọng khi còn trẻ, dùng gậy golf đập vỡ toàn bộ tủ trưng bày cúp và giấy chứng nhận danh dự trên tường.

Sau khi hoàn thành tất cả những việc đó, ba ngày sau, Hạ Úc Phỉ nằm trên bàn phẫu thuật của một bệnh viện tư nhân.

Món quà thành niên sớm mà cô tự tặng cho mình — chính là cắt bỏ tuyến lệ trong mắt.

Và rồi, hậu quả ập đến ngay sau đó. Khi Hạ Dận Xuyên trở về nhà, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn ấy, ông lập tức đóng băng thẻ tín dụng của cô. Đúng lúc đó, Hạ Úc Phỉ cũng vừa xuất viện sau ca phẫu thuật.

Cho đến tận bây giờ, nửa năm sau, khi Sở Hành cuối cùng cũng tìm thấy cô qua một tổ chức từ thiện — nơi cô làm tì.nh nguyện viên — anh ta vẫn chưa thể hiểu được rốt cuộc cô đã trải qua những gì sau khi xuất viện.

Và chính câu hỏi ấy, đêm nay, trên đường đưa Hạ Úc Phỉ về căn hộ, bỗng nhiên trỗi dậy trong lòng anh, khiến anh cất lời hỏi.

Hạ Úc Phỉ cụp mắt, hàng mi dày dưới màn đêm tĩnh lặng trông tựa như của một đứa trẻ. “Có một người tốt bụng.”

Có lẽ giọng cô quá nhỏ, Sở Hành nghiêng người tới gần, hỏi: “Gì cơ?”

Hạ Úc Phỉ hiếm khi nhớ lại quãng thời gian đó. Cô mượn chút ánh sáng mờ nhạt của đèn đường để cảm nhận chút hơi ấm mong manh giữa tiết trời cuối thu, chậm rãi nói: “Tôi lang thang trên phố, có một người tốt bụng đã đưa tôi đến một tổ chức từ thiện… Có lẽ vì thấy mắt tôi bị băng kín, họ tưởng tôi là người tàn tật nên mới ra tay giúp đỡ.”

Người tốt bụng đó, họ tên là gì, cô cũng chẳng hay biết.

Đến khi mắt cô hoàn toàn hồi phục, Hạ Úc Phỉ khi ấy còn quá nhỏ, lại không có nhà để về, chỉ đành ở lại nơi đó làm tì.nh nguyện viên.

Cô nhìn Sở Hành, “Cảm ơn anh vì năm đó đã tìm được tôi đưa về nhà. Tôi có thể không thừa nhận với Hạ Dận Xuyên về những chuyện ngoài kia… nhưng anh phải rõ, tất cả đều là thật, là sự thật.”

Sở Hành khẽ cười, trong nụ cười vương chút đắng chát: “Nếu như anh có thể không bận tâm thì sao?”

“Anh vẫn chưa hiểu rõ tôi đâu.” Hạ Úc Phỉ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào ánh đèn trên cao, thứ ánh sáng trắng nhạt tựa như ánh mặt trời. Nhìn lâu quá, mắt bắt đầu thấy nhức, có chút cảm giác giống như lúc khóc. Cô khẽ cười: “Tôi cắt đứt với anh là vì anh quá chính trực. Anh lại muốn dùng hôn nhân đàng hoàng để yêu tôi, không giống người kia, người mà giống tôi — chẳng có chút khái niệm gì về đạo đức, chỉ có như thế, mới là người cùng một thế giới với tôi.”

Sở Hành thấp giọng nhắc nhở: “Người trong giới của anh ta đều sẽ liên hôn thương nghiệp.”

“Vậy thì tôi phải tranh thủ thời gian mà tận hưởng cho đã.” Hạ Úc Phỉ có thói quen khoe khoang mỗi khi nắm được gì đó trong tay — thói quen ấy như khắc sâu tận xương tủy. Trước mặt những người từng thân thiết, cô chẳng buồn che giấu.

Cô nói: “Anh về đi, muốn nói gì thì cứ nói nhiều vào. Tốt nhất là nhắc Hạ Dận Xuyên đừng giở cái trò gia trưởng áp chế nữa. Nếu ông ta dám phong sát tôi trong giới, ép buộc công ty quản lý cắt hợp đồng với tôi, thì tôi chỉ còn cách nhờ đến người đó thôi. Để ông ta cũng nếm thử cảm giác bị quyền lực đè bẹp là như thế nào.”

Sở Hành thẳng thắn nói: “Phỉ Phỉ, đừng nói những lời giận dỗi như thế. Em không phải kiểu người như vậy.”

Hạ Úc Phỉ không quan tâm, hơi né tránh ánh mắt anh, không muốn bị sự quan tâm quá mức đó bao phủ lấy mình.

Mà ngay lúc này, người mà cô lôi ra để mượn oai hùm sau khi nhận được tấm ảnh nhân vật Patrick Star mà cô gửi vào buổi chiều lại chẳng hề đáp lại ngay.

Trong phòng ăn của căn biệt thự, ánh đèn rực rỡ chiếu rọi lên gương mặt Khúc Bút Tâm, tôn lên từng đường nét tinh xảo và xinh đẹp của bà ấy, dù bao năm tháng trôi qua, dung mạo ấy vẫn chịu được mọi ánh nhìn soi xét. Khóe môi đỏ nhếch lên khẽ khàng, pha chút giễu cợt: “Tiểu Từ, con cứ tự mình đa tình như thế, người ta có cảm kích không? Nghe nói cô ấy có một cậu thanh mai trúc mã thân thiết lắm, còn là một luật sư chính trực, tốt bụng nữa. Đến lúc đó, coi chừng chỉ có con là kẻ đơn phương hy sinh bản thân vì mối liên hôn này thôi.”

Tối nay, người hầu đều bị cho lui, Ôn Kiến Từ tự mình phục vụ bữa tối này, gần như mang dáng vẻ nhận lỗi.

Thấy Khúc Bút Tâm nói thẳng không chút kiêng dè, còn Thẩm Phục ngồi bên cạnh lại chẳng hề có ý định lên tiếng giúp đỡ.

 

Ôn Kiến Từ chỉ bình thản rót thêm rượu cho bà ấy, bình tĩnh nói: “Cảm ơn dì Khúc đã nhắc nhở, con nhất định sẽ cẩn thận đề phòng vị luật sư đó.”

Thẩm Phục bật cười mang theo chút ý trêu chọc. Nhưng vẫn giữ nguyên thái độ trung lập.

Từ nhỏ nhìn Ôn Kiến Từ lớn lên, anh vốn dĩ mang thân phận đặc biệt, nên luôn có chút kiêu ngạo và tự phụ.

Khúc Bút Tâm thấy anh vì một ngôi sao nhỏ bé mà ngay cả tính khí công tử bột cũng thu lại, trong lòng không khỏi thầm mắng Ôn Thụ Thần đúng là biết dạy con, lại mắng cả Thẩm Phục không chịu dạy bảo, để đến mức chọn bạn đời mà cũng là người ba lòng hai dạ, chẳng biết thế nào là chung thủy.

Bà ấy nâng ly rượu, nhấp một ngụm làm ẩm giọng, rồi nói: “Nếu con không tìm cô ngôi sao nhỏ đó, sau này nào chỉ phục vụ dì một bữa cơm, Tiểu Từ, Giải Ý là người mà ba con nhiều năm trước đã đích thân hứa hẹn sẽ trở thành chủ mẫu tiếp theo của nhà họ Ôn. Cái vị trí này, con muốn nhà họ Khúc nhường lại dễ dàng, chẳng phải nên thể hiện chút thành ý sao?”

“Con sẽ bàn bạc với ba.” Ôn Kiến Từ gắp miếng thịt vịt quay trên đĩa sứ trắng rồi đặt xuống trước mặt bà ấy, khẽ nói: “Sẽ không để Giải Ý chịu thiệt thòi.”

Hạ Úc Phỉ vừa tắm rửa xong nằm xuống, điện thoại đặt bên gối reo không ngừng. Không cần nhìn cũng biết chắc chắn là Hạ Hi Mộng — người vắng mặt tối nay — nhắn tới. Cô vô tình liếc qua tin nhắn mới nhất: “Sau khi chị đi, ba tức đến mức phải uống thuốc hạ huyết áp. Chị đã nói gì với ông ấy vậy?”

Giây tiếp theo.

Hạ Hi Mộng gọi tới.

Hạ Úc Phỉ lười bắt máy, chọn tắt nguồn rồi đi ngủ.

Cô chui vào chăn mềm mại trắng tinh, nằm yên như một cái xác lạnh lẽo suốt nửa tiếng. Trong bóng tối, cảm xúc dâng trào một cách khó hiểu khiến cô mất hết buồn ngủ.

Cô bật điện thoại lên, nhanh chóng tìm WeChat của Ôn Kiến Từ, nhắn với thái độ không tốt: “Tại sao không đổi lại ảnh đại diện Patrick Star?

 

Patrick Star đắc tội gì với anh à? Patrick Star đáng yêu như thế, sao anh không yêu nó chứ?”

Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hít thở nhẹ nhàng. Hàng mi dài xinh đẹp của Hạ Úc Phỉ rủ xuống, cô lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khung chat, không nhúc nhích.

Không biết đã qua bao lâu.

WeChat sáng lên. Ôn Kiến Từ nhắn lại: “Patrick Star hồng như thế… yêu không nổi.”

Hạ Úc Phỉ tức đến đỏ cả mắt, ngón tay siết chặt điện thoại như muốn bóp nát nó. Cảm giác tủi thân không biết từ đâu ập đến.

Lại qua một lúc.

Ảnh đại diện WeChat của Ôn Kiến Từ đã đổi.

Anh bắt chước cô, đổi thành một chú chim sẻ nhỏ sắc màu rực rỡ chói mắt, như thể đang lặng lẽ tuyên bố — cái này tôi yêu nổi.

Loading...