Kiến Phỉ – Kim Họa

Chương 25



Chút rượu ở quán Nhật kia không đủ để khiến Hạ Úc Phỉ say đến mất ý thức. Đêm nay, cô mềm mại bám chặt trong vòng tay Ôn Kiến Từ, nhớ rõ anh vô cùng tàn nhẫn, dù là xé toạc chiếc váy đẹp đẽ của cô hay những cái v.uốt ve thân mật không chút nương tay, tất cả đều mang theo ý trừng phạt.

Trừng phạt cô trời tối mà không biết đường về, lại còn uống say với người khác. Anh giày vò cô đến mức toàn thân ướt đẫm mồ hôi, ép cô phải cầu xin, trong làn nước hỗn loạn, giọng run rẩy vì mê luyến không ngừng lặp đi lặp lại một cái tên: “Ôn Kiến Từ.”

Ánh nắng trắng muốt lặng lẽ bao trùm cả căn phòng ngủ rộng rãi và yên tĩnh, khiến không gian toát lên một cảm giác không chân thực, mông lung.

Hạ Úc Phỉ mơ màng khẽ chớp hàng mi dài, vừa hơi cử động một chút, Ôn Kiến Từ cũng tỉnh dậy theo.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau một lúc lâu, trong đôi mắt thụy phụng sâu thẳm của anh, d.ục v.ọng như chưa từng lắng xuống suốt cả đêm. Anh bất ngờ siết chặt cổ tay trắng muốt của cô ghìm chặt xuống gối, thành thạo mà trầm ổn, dùng cách nguyên thủy nhất để chiếm lấy cô lần nữa.

Hạ Úc Phỉ còn chưa kịp phản ứng nhưng cảm giác về anh vẫn còn đó, rất nhanh đã thả lỏng, cắn môi tận hưởng dịch vụ cao cấp do thái tử gia dốc sức phục vụ, thấy anh chỉ tập trung làm mà không nói lời nào, cô lại có chút không quen, cố ý ghé sát tai anh nói: “Anh Tiểu Từ, anh hung dữ quá đi.”

Ôn Kiến Từ sắp bẻ gãy eo cô, làn da xung quanh đều bị bóp mạnh đến đỏ bừng.

Anh cúi đầu nhìn cô, những cú chạm đều vô cùng mạnh mẽ: “Hung dữ chỗ nào? Hung dữ lúc đưa em về nhà tối qua, trên đường cứ bị em quấn lấy phải dùng ngón tay giải quyết trước một lần. Hay em sống chết không muốn xe, nhất quyết phải nâng m.ông cho anh làm…”

“Đừng nói nữa.”

Hạ Úc Phỉ dùng khuôn mặt cọ vào lồng ng.ực săn chắc của anh như nịnh nọt, lắng nghe nhịp tim trầm ổn, hơi thở cũng khẽ run rẩy: “Em say rồi, anh phải tha thứ cho mọi yêu cầu vô lý của một con ma men nhỏ.”

Hạ Úc Phỉ phải thừa nhận điều này, từ khi cô vô tình gặp Hạ Dận Xuyên trong bữa tiệc tối hôm qua, dù cô có cố gắng tỏ ra không quan tâm chút nào, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nghẹn lại, cần một cái ôm và nụ hôn an ủi của Ôn Kiến Từ để xoa dịu cảm xúc đang dâng trào.

Rượu bia sẽ làm tê liệt các dây thần kinh trong não, Hạ Úc Phỉ cũng không phân biệt được mình muốn khóc hay muốn cười, cô cảm thấy như mình đã thực sự tách biệt khỏi gia đình lạnh lẽo mà thời thơ ấu cô không thể nào với tới, có vẻ như cuối cùng cô cũng đã có được một gia đình đầy tình yêu.

Hạ Úc Phỉ nghĩ rằng mình nên vui vẻ hơn, đến mức sau khi làm xong, tấm chăn ướt đẫm, cô không thể nào nhìn thẳng vào nó. Ôn Kiến Từ dùng chăn sạch quấn quanh cơ thể cả hai người đang tr.ần tr.ụi, sau đó, cánh tay anh hoàn toàn ôm chặt lấy cô không buông.

Thấy khóe mắt cô cong lên thành một đường cong xinh đẹp, liên tục mỉm cười, Ôn Kiến Từ đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng v.uốt ve làn da vẫn còn ửng hồng chưa phai, cười như không cười hỏi: ” “Làm” đến điểm cười của em rồi à?”

Hạ Úc Phỉ nắm lấy ngón tay dài của anh, không giải thích gì, đôi môi hé mở nói: “Hôn em.”

Ôn Kiến Từ rất sẵn lòng phối hợp với yêu cầu này của cô, không keo kiệt trao cho cô một nụ hôn và cái ôm thật sâu. Khi răng môi tách ra, Hạ Úc Phỉ cảm thấy tình yêu trong lòng mình được lấp đầy, gần như sắp trào ra ngoài. Cô hơi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm anh, lấy hết can đảm nói một câu: “Cảm ơn anh, sinh ra đã biết thích em.”

Dù tối qua say rượu nhưng cô vẫn nhớ rất rõ câu nói này.

Hạ Úc Phỉ nghĩ, đợi đến khi sau này cô trở thành một ngôi sao lớn nổi tiếng, câu đầu tiên cô nói mỗi lần lên bục nhận giải chắc chắn sẽ là cảm ơn Ôn Kiến Từ vì đã yêu cô. Rồi sau trăm năm, trong buổi lễ truy điệu hoành tráng của chính mình, sẽ kể lại trọn vẹn cho tất cả quan khách nghe về Ôn Kiến Từ đã yêu cô thế nào.

Thậm chí cô còn muốn khắc câu nói Ôn Kiến Từ yêu cô lên bia mộ của mình, để khoe khoang với cả thế giới ——

Ôn Kiến Từ sinh ra đã biết thích cô.

Một lúc lâu sau, Ôn Kiến Từ bật cười, bàn tay ấm áp của anh trượt đến lưng Hạ Úc Phỉ, dịu dàng v.uốt ve x.ương b.ướm của cô: “Không cần cảm ơn đâu cục cưng.”

*

Trong những ngày tháng làm cô dâu hào môn, sống một cuộc đời giàu sang quyền quý, dù đẳng cấp và địa vị đã khác, cô ở nơi cao, nhưng suy cho cùng vẫn còn hoạt động trong giới giải trí. Vì thế, việc tình cờ chạm mặt vợ chồng Hạ Dận Xuyên và Chung Yến Hồng là điều không thể tránh khỏi.

Thậm chí ngay cả chào hỏi Hạ Úc Phỉ cũng chẳng muốn, từ ngày kết hôn đến nay, cô dần nhận ra danh xưng “ba” thiêng liêng như vậy không nên bị vấy bẩn bởi một kẻ cặn bã vô trách nhiệm như Hạ Dận Xuyên.

Cũng giống như năm xưa Hạ Dận Xuyên từng nói, ông ta không có nghĩa vụ phải yêu cô.

Hạ Úc Phỉ cũng nghĩ vậy, cô cũng không có nghĩa vụ phải yêu ông ta.

Hạ Dận Xuyên là người truyền thống, ông ta là người có quyền cao nhất, luôn cho rằng sự ra đời của Hạ Úc Phỉ chỉ là một sự lãng phí nguồn gen ưu tú của ông ta và Úc Ly Đông, cô chẳng thừa hưởng chút thiên phú nào từ ba mẹ, diễn xuất không giỏi, làm việc gì cũng chỉ tầm thường.

Nếu bắt buộc phải nói cô có điểm gì di truyền, thì chỉ có gương mặt đẹp đến mức hoàn hảo kia. Cô gần như sao chép lại dung mạo của Úc Ly Đông, đặc biệt là đôi mắt to tròn, long lanh như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ, giống đến mức không thể bắt bẻ.

Lúc mới ly hôn, tình cảm của Hạ Dận Xuyên dành cho Úc Ly Đông vẫn còn mãnh liệt, suốt một thời gian dài không thể buông bỏ. Dần dần, thứ tình cảm đó hóa thành hận, hận bà ra đi quá dứt khoát, cả đời mạnh mẽ lại xinh đẹp, khi bỏ chồng con cũng chẳng hề lưu luyến.

Còn Hạ Úc Phỉ, trong giai đoạn đen tối và đau khổ ấy của ông ta, thực sự rất phiền phức. Cô bé lúc nào cũng ồn ào, không chịu ngừng dù chỉ một giây. Cô không thích sống cùng bảo mẫu, suốt ngày khóc đòi tìm ba.

Những chồng kịch bản dày cộp mà Hạ Dận Xuyên viết ra gần như đều bị nước mắt của cô làm ướt đẫm, nhòe nát không còn nguyên vẹn.

Cô tỉnh dậy là khóc loạn cả lên, ngủ cũng chẳng yên, chỉ thích nghe âm thanh náo nhiệt mới có thể chìm vào giấc ngủ.

Hạ Dận Xuyên đành phải thỏa hiệp, mở máy ghi âm cho cô nghe. Nhìn đứa trẻ nhỏ nhắn đang say ngủ trên chiếc giường trẻ con, đôi khi, ông ta thậm chí hoài nghi, liệu Hạ Úc Phỉ có phải là một đứa ngốc không? Một kẻ khờ khạo, sinh ra chỉ để được yêu thương…

Hạ Úc Phỉ luôn khao khát được yêu thương dường như đã chậm rãi nhận ra trong quá trình trưởng thành rằng Hạ Dận Xuyên không thể cho cô một tình yêu của người ba thuần túy. vậy nên theo thời gian cô đã dần nghiêng về phía Úc Ly Đông, tàn nhẫn xé bỏ từng chút một những gì mình di truyền từ ông ta.

Giờ đây đôi lúc Hạ Dận Xuyên cũng sẽ nhớ lại, trước khi cô ngây thơ và vô dụng đến mức đi cắt bỏ tuyến lệ, cô từng có một diễn xuất rất có thần. Đó là khoảng thời gian hiếm hoi mà hai ba con họ hòa hợp với nhau.

Nửa cuộc đời ông ta vẫn không thể hiểu được, Hạ Úc Phỉ không còn biết diễn nữa.

Có phải vì người cầm máy quay như ông ta đã không còn yêu cô, mãi cố chấp coi sự ra đời của cô là một sai lầm trong cuộc đời làm đạo diễn vốn dĩ hoàn mỹ của mình, một mảnh ghép méo mó, một thứ không hoàn chỉnh.

Rồi ông ta quay ống kính về phía khác, dành trọn tình yêu cho một cô con gái khác, người mang theo giấc mộng cả đời của ông.

Không biết từ khi nào, khu rừng ven hồ xanh mướt gần trang viên đã không còn tiếng chim hót nữa.

Buổi sáng, khi đang ngồi bên bàn ăn, Hạ Hi Mộng đột nhiên lên tiếng: “Chim trân châu (Chim di vằn) bay mất rồi.”

Ánh mắt Hạ Dận Xuyên rơi xuống trang đầu tờ báo, lướt qua dòng tiêu đề nổi bật, trong một cuộc phỏng vấn với truyền thông tài chính quốc tế, Ôn Kiến Từ công khai bày tỏ tình yêu với người vợ mới cưới, nói rằng đời này anh may mắn lắm mới có thể nhặt được viên hồng ngọc mang tên Hạ Úc Phỉ.

Cô không còn là món đồ chơi lông xù, chỉ cần hai ngón tay của thái tử gia là có thể bị hất đi bất cứ lúc nào nữa.

Mà giống như chữ “Phỉ” trong tên cô, một viên ngọc bích hiếm có trên đời.

Mất một lúc lâu, Hạ Dận Xuyên cuối cùng cũng chậm chạp nhận ra, con chim trân châu của ông ta đã bay đi mất rồi.

Ôn Kiến Từ thường nói với cô: “Nước mắt tồn tại vốn dĩ đã mang ý nghĩa làm nũng, em không cần cảm thấy xấu hổ vì nó.”

Hạ Úc Phỉ coi lời anh như chân lý.

Trong đống quần áo chồng lên nhau trên sofa, đầu ngón chân và mắt cá chân lộ ra, hình xăm nhỏ hình ngọn lửa màu sắc rực rỡ bị mồ hôi từ làn da thấm ướt, rung lên một chút rồi từ từ trượt xuống.

Ướt hết rồi, Hạ Úc Phỉ ngồi trong vòng tay Ôn Kiến Từ, mơ màng lẩm bẩm một câu.

Ôn Kiến Từ vẫn duy trì hình tượng ung dung, ngón tay hơi cong lại, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi cho cô, nhưng anh không rời đi, cố tình v.uốt ve vị trí hình xăm của Hạ Úc Phỉ.

Mắt cá chân là một điểm rất nhạy cảm trên cơ thể cô, dưới sự tác động của những cử động nhẹ nhàng, chẳng mấy chốc, cô chỉ còn sức để thở d.ốc.

Tối nay là một buổi tiệc riêng, những người được mời có thể nói đơn giản là những người mà Ôn Kiến Từ lớn lên cùng, xem như là anh em thân thiết không có quan hệ huyết thống.

Hạ Úc Phỉ không phản cảm với loại sự kiện này. Một là vì tính cách của cô rất dễ hòa nhập, cô có thể thân thiết với bất kỳ ai.

Hai là vì Hạ Nam Chi cũng sẽ tham dự cùng với Tạ Thầm Ngạn.

Ba là vợ yêu Lộ Tịch của Dung Già Lễ, người cùng đóng nữ chính trong bộ phim “Không Sang” với cô, bốn bỏ lên năm đều là quan hệ chị em tốt.

Trong câu lạc bộ ánh sáng lấp lánh sang trọng, đàn ông trong phòng đều cởi áo vest, bỏ lại vị thế quyền lực tối cao, khiến họ trở nên gần gũi, có tính người hơn bình thường rất nhiều.

Dù là một buổi tụ tập riêng, nhưng họ cược rất lớn, mỗi ván bài không phải là vài tòa nhà, thì là du thuyền xa hoa.

Trình độ chơi bài của Hạ Úc Phỉ và Hạ Nam Chi đều không ổn, đánh đến mức hai mắt long lanh nước.

Ngược lại, Lộ Tịch đối diện lại sở hữu một vẻ ngoài đầy tính đánh lừa. Đôi tay đẹp như tranh vẽ của cô ấy khẽ lướt trên bàn bài, thoạt nhìn chỉ như đang nghịch ngợm cho vui. Nhưng ai mà ngờ, cô ấy hoàn toàn chẳng cần gọi chồng mình là Dung Già Lễ đến giúp đỡ.

Một mình cô ấy đã có thể bình tĩnh ngồi vững ở vị trí người thắng cuộc.

Hạ Úc Phỉ và Hạ Nam Chi liếc nhìn nhau, trong mắt hiện lên mấy chữ “xinh đẹp nhưng ngốc nghếch”.

Hai người bọn họ bị đè bẹp thảm hại, lập tức ăn ý không chơi nữa. Hạ Nam Chi có thể đi, gọi Tạ Thầm Thời nhất định phải theo tới ngồi vào bàn thay mình, cô ấy tự tin lấy cớ: “Tạ Thầm Thời luôn tin rằng IQ của mình cao hơn Einstein ba điểm, chắc chắn có thể giúp tôi gỡ gạc lại!”

Tạ Thầm Thời lười biếng bị Hạ Nam Chi ấn xuống bàn, dạo gần đây lại tái phát bệnh văn nhã bại hoại, còn đeo thêm một cặp kính gọng vàng lên sống mũi cao thẳng. Dưới ánh đèn lấp lánh, ánh sáng phản chiếu lên tròng kính, khiến nét sắc lạnh nơi đuôi mắt hẹp dài của anh ta dịu đi đôi chút.

Anh ta dựa hẳn vào ghế, thái độ ngông nghênh, giọng nói uể oải lẫn chút lười biếng, nhưng lại không đứng đắn chút nào: “Cảm ơn đã nhường.”

Vài ván trôi qua nhẹ nhàng, có lẽ vì Lộ Tịch cố ý nhường, nên gần như ván nào Tạ Thầm Thời cũng thắng.

Phong cách điên khùng trước giờ của Tạ Thầm Thời chính là làm việc tốt thì không để lại tên, còn chuyện bắt nạt “kẻ yếu” thì lại thành thạo vô cùng. Thấy Hạ Úc Phỉ thua thảm hại, anh ta thậm chí còn mở miệng bảo cô về nhà ăn chút phỉ thúy cao cấp để bổ sung IQ.

Rõ ràng ai có mắt cũng thấy, đống chip cao như núi nhỏ trước mặt anh ta từ đâu mà có đó được không?

Hạ Úc Phỉ quay đầu nhìn Lộ Tịch, im ắng lên án cô ấy đã nhường.

Lộ Tịch cười áy náy, giọng điệu dịu dàng dỗ dành: “Phỉ Phỉ đừng giận mà, ván sau để cậu thắng nhé?”

Hạ Úc Phỉ lại một lần nữa cảm nhận được sự đè bẹp IQ một cách tàn nhẫn, thật sự không muốn chơi nữa! Cô dứt khoát gọi Ôn Kiến Từ tới, ai mà không có chỗ dựa chứ, cô chỉ mặt gọi tên yêu cầu anh đánh cho tên điên cuồng ngạo mạn Tạ Thầm Thời tơi bời tan tác!

Ôn Kiến Từ nhướng mày, “Cậu ta bắt nạt em?” Hạ Úc Phỉ còn chưa lên tiếng.

Tạ Thầm Thời gõ bàn một cái: “Cô và con cá ngốc kia cùng một loài, không nằm trong phạm vi bị bắt nạt. Đừng có vu oan giá họa cho tôi.”

Hạ Úc Phỉ suy nghĩ một chút, quyết định đi tố cáo, xoay người hướng về phía không xa, nơi một mỹ nhân tuyệt sắc chẳng chút đoan trang đang nghiêng người tựa vào Tạ Thầm Ngạn, cất cao giọng: “Tiểu Lý Nhi, Tạ Thầm Thời nói cậu là đồ ngốc.”

Qua bao năm, Hạ Úc Phỉ luôn cho rằng kẻ điên không coi ai ra gì, lúc nào cũng muốn lật đổ anh trai để làm con một như Tạ Thầm Thời chỉ có Hạ Nam Chi mới có thể xử lý được.

Hạ Úc Phỉ rút lui, Lộ Tịch cũng mệt rồi, liền gọi chồng mình tới.

Chiếc sofa nhung đỏ hình vòng cung được ngăn cách với bàn bài bởi một tấm bình phong, xung quanh được trang trí bằng những đóa hồng đỏ rực đầy xa hoa và cám dỗ. Hạ Úc Phỉ theo thói quen ngồi xuống, ôm lấy Hạ Nam Chi như ôm gối ôm, muốn ăn gì chỉ cần mở miệng là sẽ có ngay.

Từ nhỏ, hai người đã thích quấn lấy nhau chơi trò gia đình. Cô đóng vai búp bê, còn Hạ Nam Chi đóng vai chủ nhân nhỏ. Lúc nào cũng sẽ lấy đủ thứ ngon và những chiếc váy xinh đẹp nhất để trang trí cho cô.

Lộ Tịch sai người mang thêm ít trái cây ướp lạnh vào, rồi hỏi có muốn gọi thêm rượu không.

Hạ Nam Chi nhìn hai người bọn họ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, giọng nói trong trẻo dễ nghe nhưng lại mang theo tiếng thở dài tiếc nuối: “Tạ Thầm Ngạn không cho tớ uống.”

“Ồ.” Hạ Úc Phỉ cắn một miếng dưa hấu ngọt lịm, vừa nhai vừa nói: “Ôn Kiến Từ cho tớ uống.”

Hạ Nam Chi trưng ra vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó lại như không thể chấp nhận nổi: “Anh ta vốn rất bá đạo mà? Quản hết thứ này đến thứ kia, giống y hệt Tạ Thầm Ngạn, thế mà lại không quản cậu?”

Hạ Úc Phỉ thẳng thắn nói: “Cùng lắm thì say xong bị anh ấy làm đến chết thôi mà…”

Hạ Nam Chi nhanh chóng bịt miệng cô lại, xin luôn đó, đang ở ngoài mà.

Hạ Úc Phỉ chỉ đơn giản là không coi cô ấy và Lộ Tịch là người ngoài mà thôi.

Lộ Tịch khẽ cười, dịu dàng nói: “Tớ có thể pha một loại đồ uống có vị rất giống vodka. Nam Chi, cậu có uống được vị bạc hà không?”

Đôi mắt đen nhanh của Hạ Nam Chi sáng lên, cô ấy rất mong đợi, cũng âm thầm chuẩn bị kế hoạch tạo phản, lén uống một ngụm vodka trong ba ly đồ uống bạc hà!

“Cá nhỏ xinh đẹp, nếu cậu định qua mặt Tạ Thầm Ngạn rồi về nhà bị anh ấy phát hiện thì hậu quả sẽ rất thảm đấy.” Hạ Úc Phỉ chân thành nhắc nhở.

“Không đâu, tớ tin tưởng vào tay nghề pha chế của Tịch Tịch.” Hạ Nam Chi mỉm cười, đôi môi hồng nhẹ cong lên, tự tin rằng mình sẽ không bị ép khai ra sự thật. Dù có thế nào đi nữa cô ấy cũng chỉ nói uống nước bạc hà có vị vodka do Lộ Tịch pha chế.

Ba người chơi đùa với rượu khá vui vẻ, dần dần, Hạ Úc Phỉ cũng hiểu ra lý do vì sao Lộ Tịch lại cố ý nhường Tạ Thầm Thời trong ván bài trước.

 

Tạ Thầm Thời là người rất may mắn, ở nhà là một chàng trai yếu đuối, không thể tự lo liệu, được yêu chiều hết mực. Nhưng khi còn trẻ, anh ấy từng xuất hiện đúng lúc ở đảo Nghi Lâm, cứu Dung Già Lễ một lần.

Với Lộ Tịch, cô ấy có rất nhiều ân nhân, không chỉ là hai anh em nhà Tạ mà người đứng đầu nhà họ Ninh kia cũng là ân nhân của cô ấy.

Nói đến nhà họ Ninh, Hạ Nam Chi uống một ngụm vodka, khuôn mặt trắng n.õn như tuyết lập tức nhuộm một màu hồng phớt, dù cô ấy có cố gắng phủ nhận thì cũng chẳng ích gì. Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tớ từng nghe Tạ Thầm Ngạn nhắc đến một lần, vụ án bắt cóc năm đó náo động toàn bộ những người cầm quyền, với 2 tỷ đô để chuộc hai mạng người, chính là Ninh Thương Vũ đi đàm phán.”

“Là anh ấy.” Người Lộ Tịch biết ơn nhất chính là Ninh Thương Vũ.

Lúc ở đảo Nghi Lâm cô ấy suýt nữa đã bị bắt, là anh ra tay giúp đỡ, mới cho cô ấy cơ hội thoát thân.

Cũng là anh ấy một mình dùng tấm séc không có giá trị để đàm phán với những kẻ bắt cóc máu lạnh, mới cho Dung Già Lễ thêm hi vọng sống.

Hạ Nam Chi nhẹ nhàng chạm ngón tay vào ly thủy tinh, suy nghĩ một lát rồi nói: “Ba tớ và những người đứng đầu gia tộc khác đều rất thích Ôn Kiến Từ, dù sao thì trong số những người thừa kế, chỉ có Ôn Kiến Từ là ở bất cứ đâu cũng sẵn sàng để vệ sĩ theo dõi 24 giờ, không bao giờ dính líu vào tình huống nguy hiểm.”

Mặc dù tai nạn năm đó rất nguy hiểm, nhưng Tạ Thầm Ngạn hay Ninh Thương Vũ đều không hối hận, họ đều tự nguyện liều mạng cứu giúp, quyết tâm giữ Dung Già Lễ đã bị thương nặng đến mức gần như mất mạng lại thế giới này.

Hạ Nam Chi vừa nói xong, đang định tiếp tục mở lời, thì ngay lúc đó, người đàn ông là chủ đề của cuộc trò chuyện cuối cùng cũng thong dong đến muộn.

Ninh Thương Vũ rất ít khi tham gia các buổi tụ họp riêng tư, dù là buổi gặp gỡ bạn bè từ thuở nhỏ, mười lần mời mà chỉ có một lần anh ấy có thể xuất hiện đúng giờ đã là không tệ rồi, người vốn luôn coi trọng quyền lực và danh lợi như anh ấy, rất khó để bị những quan hệ xã hội bình thường ràng buộc, lãng phí thời gian quý báu.

Hạ Nam Chi đang định nói Ninh Thương Vũ nổi tiếng là người được không ít các cô tiểu thư danh giá để ý, vừa công khai vừa lén lút thèm muốn nhan sắc của anh ấy.

Nhưng khi nhìn thấy anh ấy bước vào, lời nói của cô liền im bặt. Lúc này, ai có mắt cũng đều có thể nhìn thấy rõ.

Ninh Thương Vũ mặc bộ vest đen tinh tế, ôm sát lấy thân hình cao lớn, mái tóc đen ngắn được chải ngược ra sau, dưới ánh đèn sáng lấp lánh, các đường nét trên khuôn mặt anh hiện rõ, tỏa ra vẻ đẹp rực rỡ và lộng lẫy, như thể có thể đốt cháy cả ánh mắt của người nhìn.

Gương mặt này của anh ấy giống với Tạ Thầm Ngạn, đều là những gương mặt được ống kính của các phương tiện truyền thông tài chính quốc tế yêu thích.

Hạ Úc Phỉ ở bên cạnh hơi ngây người, rõ ràng là một người rất chú trọng đến vẻ ngoài, thản nhiên thưởng thức nhan sắc của Ninh Thương Vũ, rồi khẽ nói với Hạ Nam Chi: “Người này, vừa nhìn đã biết khả năng sinh sản rất mạnh.”

Hạ Nam Chi suýt nữa bị sặc nước bạc hà, cũng nhỏ giọng đáp lại, đôi môi đỏ khẽ mở: “Suỵt, Ninh Thương Vũ có thính lực rất tốt.”

Ninh Thương Vũ không tiến về phía họ, mà vừa vào phòng, anh ấy thẳng một mạch đi đến bàn chơi bài. Lúc anh ấy xuất hiện, Tạ Thầm Thời lập tức nhường chỗ, không chút tiếc nuối bỏ lại nhóm người đó, đi thẳng về phía Hạ Nam Chi.

Nguyên nhân không gì khác.

Tháng trước lúc anh ấy đua xe bên ngoài, bắt nạt cậu thiếu gia ngây thơ của nhà họ Ninh trước mặt mọi người, bây giờ gặp phải người anh trai quyền lực của người ta, anh ấy không phải nên tránh chút sao.

Tạ Thầm Ngạn vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh, không chút nào quan tâm đến tình anh em sinh đôi, đề nghị: “Em trai không có chí khí của tôi đã tránh mặt cậu một thời gian, tối nay có cần tôi tiện tay gửi nó tới nhà cậu giam giữ một thời gian không?”

“Miễn đi.” Ninh Thương Vũ từ chối chứa chấp Tạ Thầm Thời.

Ai trong phòng này mà không biết Tạ Thầm Thời ngày ngày đều sống ở biệt thự Tư Nam, công khai chen vào cuộc sống tân hôn của Tạ Thầm Ngạn.

Ôn Kiến Từ rút một điếu xì gà ném qua, cười nói: “Em trai mình thì tự lo đi.”

Ở đây ai cũng biết đám cậu ấm hay gây chuyện của nhà họ Ninh đều phải nhờ Ninh Thương Vũ áp chế.

 

Đây là thú vui mà người thừa kế duy nhất của gia tộc là Ôn Kiến Từ không bao giờ có cơ hội trải nghiệm.

Đôi môi của Ninh Thương Vũ bao lấy điếu xì gà cổ điển có hoa văn, động tác vô cùng hờ hững. Hương khói nồng đượm quấn quýt trong không khí, nhưng cũng chỉ thưởng thức một chút, rồi anh ấy liền dí điếu thuốc vào gạt tàn bên cạnh, dập tắt.

Dung Già Lễ ngồi bên trái nhìn anh với ánh mắt sâu xa.

Ninh Thương Vũ vừa ngồi xuống chưa đầy mười phút thì điện thoại rung lên, mấy người ngồi đây đều nghe rõ mồn một, cũng chẳng có ý che giấu, xem xong tin nhắn trên màn hình, anh ấy thản nhiên nói: “Đi đây.”

Tạ Thầm Ngạn hơi nhướng mày: “Không chơi thêm vài ván nữa?” Ninh Thương Vũ thấm giọng nói: “Có việc, gia giáo nghiêm.”

Lời này vừa thốt ra, những người còn lại lập tức cười ồ lên. Thậm chí Tiêu Tinh Mạch vừa lắc ly rượu, viên đá bên trong gần như tan hết, vừa nói: “Không phải chứ Ninh Thương Vũ, trên đời này đã có người có thể quản được cậu rồi à?”

Ôn Kiến Từ vừa định hùa theo thì ánh mắt sắc bén của anh ta vô tình lướt qua màn hình điện thoại trong tay Ninh Thương Vũ, “Ồ, bảo bối bánh dẻo nhỏ của cậu ta ra đời rồi.”

Tối nay, Ninh Thương Vũ hiếm khi rộng lượng, không chấp nhặt với mấy người này. Anh ấy đến đây là vì tình nghĩa sâu đậm với Ôn Kiến Từ, đích thân mang quà đến tặng Hạ Úc Phỉ.

Sau đó, anh ấy thực sự rời đi giữa chừng.

Hạ Úc Phỉ ôm món quà mừng cưới trong lòng, vô cùng kinh ngạc: “Anh ấy kết hôn sớm vậy sao?”

Chuyện này rất ít người biết. Có điều ba Dung Già Lễ là ân sư của Ninh Thương Vũ, nên trong số những người có mặt, anh ấy là người rõ nội tình nhất.

Bị ba người đẹp nhìn chằm chằm, Dung Già Lễ im lặng uống trà một lúc. Cuối cùng, không chịu nổi ánh mắt dịu dàng như nước của Lộ Tịch, anh mới chậm rãi tiết lộ vài lời: “Liên hôn thương mại, phu nhân nhỏ nhà họ Ninh, là người Cảng Thành.”

Lúc ở riêng.

Hạ Úc Phỉ lại nghe được từ miệng Ôn Kiến Từ tình cảm giữa Ninh Thương Vũ và vợ anh ấy cũng giống bọn họ, tình yêu chân thành được trời đất chứng giám đều là “làm” mà ra.

 

Loading...