Tiệc tối rất long trọng.
Những chiếc váy dạ hội mà Ôn Kiến Từ chọn cho cô đều là sản phẩm đặt làm riêng từ thương hiệu độc quyền của nhà họ Ôn. Các loại vải quý hiếm mang sắc tím đậm, bảo thạch lam, đỏ thẫm, lục phỉ thúy rải rác trên chiếc ghế sofa da thật.
Hạ Úc Phỉ chẳng khác nào một con búp bê mặc anh tùy ý sắp đặt, không thể nhúng tay vào. Sau khi mọi thứ xong xuôi, cô quay người lại, đối diện với chiếc gương toàn thân cao đến tận trần nhà. Trong gương, Ôn Kiến Từ đang cúi đầu, dáng vẻ ung dung, nhẹ nhàng đeo món trang sức hoa đá quý lên tấm lưng trần trắng muốt của cô.
“Anh Tiểu Từ.” Không biết từ khi nào Hạ Úc Phỉ bắt chước Hạ Thanh Trì, cũng gọi anh như vậy. Cô chớp chớp mắt, cười nói: “Với dáng vẻ này của em, ngay cả những nữ minh tinh hàng đầu sải bước trên thảm đỏ quốc tế cũng chưa chắc tinh xảo bằng. Đến lúc đó, truyền thông thế nào cũng viết: ‘Một nữ diễn viên tuyến ba vô danh gả vào hào môn, bắt đầu phô trương thanh thế…'”
Cô vốn đã diễm lệ hơn người, giờ đây lại khoác lên mình những gam màu rực rỡ, đậm chất trang trọng, khiến vẻ đẹp ấy càng thêm choáng ngợp, thoáng nhìn thôi cũng đủ khiến người ta rung động.
Ôn Kiến Từ lặng lẽ quan sát Hạ Úc Phỉ một lúc lâu, ngón tay thon dài lướt nhẹ qua tấm lưng trần của cô. Món trang sức tinh xảo đung đưa trên da thịt, tựa như một đóa hoa đang nở rộ. Anh khẽ nói: “Sợ gì chứ? Ai dám nói em nửa câu, anh sẽ tìm đến tận cửa, cùng hắn nói lý lẽ cho ra nhẽ.”
Cưng chiều đến mức không ai sánh bằng.
Hạ Úc Phỉ cảm thấy so với cái gọi là “nói lý lẽ”, không bằng nói là “sửa chữa” càng phù hợp với tác phong làm việc của thái tử gia hơn.
Cô ngẩng đầu nhìn dáng vẻ của mình trong gương.
Ôn Kiến Từ cao lớn, thẳng tắp, đứng ngay trước cửa sổ sát đất. Ánh đèn rực rỡ bên ngoài phủ lên anh một tầng sáng vàng nhàn nhạt, dưới thứ ánh sáng ấy, bóng dáng mềm mại của cô cũng trở nên lung linh lay động.
Hạ Úc Phỉ không kìm được mà đưa tay ra, chạm vào mặt gương lạnh lẽo, muốn chầm chậm phác họa từng đường nét tuấn mỹ của anh.
Bất chợt, vòng eo thon mềm của cô bị siết chặt, kéo vào một vòng ôm nóng bỏng. Ôn Kiến Từ cúi xuống trao cô một nụ hôn sâu, dịu dàng mà triền miên. Rồi trong hơi thở gấp gáp, anh khẽ thì thầm: “Bé cưng, anh muốn làm em.”
Không kịp nữa rồi.
Thời gian tiệc tối không chờ ai, dù Hạ Úc Phỉ rất lý trí nhắc anh đừng để ba chờ lâu, nhưng Ôn Kiến Từ lại chỉ hơi nhếch môi, thậm chí còn thấp thoáng nở nụ cười: “Vậy thì cứ đến trễ đi.”
Xem kìa, nói năng hùng hồn quá nhỉ!
Hạ Úc Phỉ đã mất hết mặt mũi vì thùng một trăm hộp bao cao su đặt làm riêng lần trước rồi, cô thật sự không thể chịu nổi lần thứ hai.
Thấy quần tây của Ôn Kiến Từ căng lên mà vẫn chưa chịu lắng xuống, Hạ Úc Phỉ lập tức xốc váy bỏ chạy, chỉ kịp ném lại một câu: “Anh tự ở nhà mà bình tĩnh lại đi.”
Kết quả, bữa tiệc tối hôm đó biến thành Hạ Úc Phỉ đi cùng Ôn Thụ Thần, gia chủ nhà họ Ôn vô cùng đúng giờ đương nhiên sẽ không đến trễ, ông xuất hiện tại địa điểm tổ chức gần như đúng vào giây cuối cùng trước khi sự kiện chính thức bắt đầu.
Tin tức về đám cưới thế kỷ của nhà họ Ôn vốn không hề được che giấu, hầu hết các gia tộc hào môn hàng đầu đều đã biết. Vì vậy, khi nhìn thấy Hạ Úc Phỉ, mọi người cũng chỉ dừng ánh mắt trên cô vài giây, chứ không trắng trợn quan sát đầy tò mò.
Tại bữa tiệc này, Hạ Úc Phỉ cũng bắt gặp không ít nhân vật chỉ thường xuyên xuất hiện trên các trang báo tài chính.
Cô thậm chí còn thấy vợ chồng nhà họ Khúc cũng được mời đến, đang trò chuyện rôm rả với chủ nhân bữa tiệc. Dù cách một khoảng khá xa, Hạ Úc Phỉ vẫn không khỏi có chút chột dạ, theo bản năng hơi nghiêng người núp sau Ôn Thụ Thần để tránh ánh mắt của phu nhân nhà họ Khúc.
Một động tác nhỏ như vậy đương nhiên không thể qua mắt Ôn Thụ Thần. Đôi môi mỏng của ông khẽ nhếch lên, mang theo một nụ cười thoáng nhẹ: “Khúc Bút Tâm và mẹ con từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tình cảm vô cùng sâu đậm. Chuyện trước đây đã qua rồi, với tính cách của bà ấy, một khi đã qua rồi thì sẽ không để bụng nữa.”
Mặc dù là nói vậy, Hạ Úc Phỉ dù có hơi yên tâm nhưng cũng không thể không để tâm.
Dù sao, nếu không có cô thì người đang đứng bên cạnh Ôn Thụ Thần lúc này chính là Khúc Giải Ý.
Mà hành động né tránh của Hạ Úc Phỉ lại bị Khúc Bút Tâm từ xa trông thấy, khóe mắt hơi cong lên, tạo thành một đường cong tinh tế, bà chậm rãi nói: “Thằng nhóc kia ngày thường chẳng phải bảo vệ cô gái đó như báu vật sao? Tối nay lại không theo, không sợ bị tôi bắt được rồi nuốt chửng à?”
“Có lẽ Tiểu Từ tin em tốt bụng, sẽ không làm khó cô gái mà nó yêu.” Nói đến đây, Thẩm Phục tự mình bật cười trước, rồi thân mật vén lọn tóc bên gò má được trang điểm tinh xảo của bà ra sau tai.
Các tiểu thư nhà giàu khác phần lớn đều sống trong tháp ngà. Còn Khúc Bút Tâm từ nhỏ chỉ thích đứng trên đỉnh kim tự tháp, tính cách quen được nuông chiều mà sinh kiêu ngạo cũng đặc biệt dễ gây thù chuốc oán. Trong từ điển cuộc đời bà ấy, rất hiếm khi có hai chữ “khiêm nhường”.
Những dịu dàng kín đáo không bao giờ phô bày trước người ngoài ấy, chỉ dành riêng cho Thẩm Phục và con gái.
Vậy nên, khi nhìn thấy Hạ Úc Phỉ với nhan sắc khuynh thành không gì sánh được, người như cô, phần lớn đều có tính cách cao ngạo, giống như Hạ Thanh Trì khi còn trẻ, nhưng trái ngược hoàn toàn, cô lại có tính cách hệt như một đứa trẻ, không hề sắc bén hay gai góc, rất hiếm lạ.
Cuối cùng, Khúc Bút Tâm nói: “Có vẻ thằng nhóc kia muốn làm hộ hoa sứ giả cả đời rồi.”
…
Những nhân vật tầm cỡ như Ôn Thụ Thần sẽ không ở lại quá lâu trong buổi tiệc. Hạ Úc Phỉ chỉ cần xuất hiện để mọi người làm quen với thân phận con dâu nhà họ Ôn, đến giữa buổi tiệc cô liền tự động rời đi với ông ấy.
“Ba.” Lễ phục của Hạ Úc Phỉ rất dài, cộng thêm đôi giày cao gót khiến cô bước đi chậm rãi. Cô định nói tối nay Ôn Thụ Thần hầu như chưa ăn gì, có muốn tìm một nhà hàng khác để ăn chút gì đó không. Ai ngờ vừa gọi, từ một phòng tiệc khác trong hành lang xa hoa, một bóng đen cũng vừa vặn bước ra.
Tiếng “Ba” ấy.
Khiến bước chân Hạ Dận Xuyên chợt khựng lại. Ông ta theo bản năng nhìn về phía âm thanh quen thuộc nhưng đã nhiều năm chưa từng nghe thấy, ánh mắt thoáng nét bất ngờ.
Nhưng trước mắt ông ta chỉ thấy Hạ Úc Phỉ đi đến bên cạnh Ôn Thụ Thần, cô lại gọi một tiếng, nói gần đây có một nhà hàng Nhật yên tĩnh, có thể đến đó dùng bữa.
Giọng điệu cô rất tự nhiên, ánh mắt cũng không hề liếc ngang dọc, như thể trong tầm nhìn của cô, chỉ có duy nhất một người ba.
Tối nay, Hạ Dận Xuyên đặc biệt chải chuốt bản thân rất chỉn chu, mục đích là để kết giao với những nhân vật quyền cao chức trọng trong buổi tiệc, mở ra con đường rực rỡ cho bộ phim tiếp theo của mình.
Thế nhưng, khi chứng kiến cảnh tượng này, ông ta bỗng chốc trở thành một thằng hề, ông ta đứng yên bất động như núi, đường nét gương mặt tuấn tú căng cứng, lạnh lẽo đến cực điểm.
Nhưng tất cả đều vô ích.
Không chỉ Hạ Úc Phỉ không nhìn ông ta, mà Ôn Thụ Thần cũng chẳng hề để Hạ Dận Xuyên vào mắt, ông bình thản như núi xanh lắng nghe cô gái bên cạnh nói xong, rồi dịu giọng đáp: “Tiểu Từ nhắn tin cho ba, giục con về nhà, lần sau ba sẽ cùng con đi thử.”
Hạ Úc Phỉ nghe xong suýt chút nữa muốn độn thổ. Không ngờ Ôn Kiến Từ lại nóng lòng đến mức này, còn giục cả ba mình!
Cô hơi ngượng ngùng, khẽ rủ mi xuống, giả vờ như chẳng hiểu gì, rồi nhỏ giọng nói xấu: “Ba, anh Tiểu Từ đúng là một người chồng quản nghiêm, con mới không nghe anh ấy đâu. Tối nay con về nhà cũ với ba nhé? Mẹ chắc chắn nhớ con lắm rồi.”
Ôn Thụ Thần nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, nhẹ giọng trấn an: “Sợ là quá nửa đêm nó sẽ chạy đến tìm mẹ con đòi người mất.”
Hạ Úc Phỉ nghĩ thấy cũng đúng, rồi theo ông đi về phía thang máy, giọng nói vẫn thấp thoáng vang lên.
“Ba, bữa tiệc tối nay có một vị phu nhân đeo viên đá quý lục bảo trùng màu với váy con. Con cũng muốn sưu tầm một bộ…”
“Được.”
…
Hạ Dận Xuyên cứng đờ tại chỗ suốt nửa phút. Nhìn dọc theo hành lang xa hoa rực rỡ ánh đèn, ông không sao nhấc nổi một bước, tựa như trước mặt là một khe sâu ngăn cách trời đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng mảnh mai của Hạ Úc Phỉ dần biến mất khỏi thế giới của mình.
Lần này, dù có ra vẻ đến đâu cũng vô ích. Dù bề ngoài ông ta cố duy trì sự điềm tĩnh, không muốn bị người ngoài chê cười.
Không nhớ nổi mình rời đi thế nào, đến khi Hạ Dận Xuyên bàng hoàng như vừa tỉnh mộng mà trở về trang viên nhà họ Hạ, trời đã bước sang rạng sáng.
Ông ta vốn đã quen với cảnh vừa bước vào cửa là có người tiến lên nhận áo rót trà, nhưng lần này, khi nhìn thấy người đi đến trước mặt mình lại là Hạ Hi Mộng khoác chiếc áo ngủ lụa trắng mỏng nhẹ, ông thoáng sững người, không nhận lấy chén trà mà chỉ cất giọng hỏi: “Mẹ con đâu.”
Hạ Hi Mộng khẽ nói: “Mẹ khó chịu nên đã uống thuốc đi ngủ rồi ạ.”
Vẻ mặt Hạ Dận Xuyên lạnh nhạt, bước chân dài thẳng tiến đến chiếc sofa rộng rãi thoải mái rồi ngồi xuống.
Hạ Hi Mộng vẫn luôn âm thầm quan sát ba mình. Nhưng đáng tiếc, cô ấy chẳng thấy dù chỉ một dấu vết nào cho thấy ông quan tâm đến tình trạng sức khỏe của Chung Yến Hồng. Giữa cặp ba mẹ ân ái của cô ấy không có tình yêu, đây là một sự thật vô cùng nực cười.
Hạ Dận Xuyên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, “Hi Mộng, con gọi ba là gì.” Hạ Hi Mộng hơi bối rối vì câu hỏi này, “Ba?”
Hạ Dận Xuyên nghe được lời này như mong muốn. Ông ta đã nghe suốt bao năm nay, nghe đến quen thuộc. Dù Hạ Hi Mộng có chút chần chừ, nhưng vẫn gọi rất tự nhiên — giống hệt như cách Hạ Úc Phỉ gọi Ôn Thụ Thần, không hề diễn.
Chợt, ông bừng tỉnh nhớ ra, Hạ Úc Phỉ chưa bao giờ giỏi diễn kịch.
Khi còn biết diễn Hạ Úc Phỉ rất thích khóc, đôi mắt đẹp như ngọc lúc nào cũng như ngập trong cơn mưa không dứt. Sau này, khi không còn biết diễn nữa, ánh mắt bướng bỉnh giữ chặt cảm xúc, không còn rơi nước mắt. Chỉ thỉnh thoảng, khi lặng lẽ nhìn ai đó mà không nói gì, đôi mắt ấy lại tựa như một hồ nước nhỏ trong vắt, không gợn tạp chất.
“Ba, có phải ba say rồi không?” Đôi mắt Hạ Hi Mộng cũng trong veo như vậy. Cô ấy không che giấu chút lo lắng nào mà nhìn ông ta.
Cô ấy cảm thấy tối nay Hạ Dận Xuyên không đúng lắm. Nhưng cô ấy nghĩ không ra.
Hạ Dận Xuyên nặng nề nhắm mắt, một lúc lâu không nói gì thêm.
*
Trước khi về nhà, Hạ Úc Phỉ vẫn ghé qua nhà hàng Nhật kia. Cô nghĩ, có lẽ mình đã bị Ôn Kiến Từ làm hư mất rồi, bây giờ, cô đã để tâm thứ gì thì nhất định phải có được.
Nào ngờ đêm nay cô lại có duyên gặp gỡ với nhiều người.
Người ngồi bên cạnh Hạ Úc Phỉ lại chính là Khúc Giải Ý. Rõ ràng cả hai đều sững sờ, ngay sau đó, điều khiến đám vệ sĩ xung quanh không ngờ tới là, bên trong phòng riêng, hai người trực tiếp lao vào đánh nhau!
Một bên là con dâu nhà họ Ôn, vì cô mà nhà họ Ôn sẵn sàng hủy bỏ hôn ước.
Một bên là đại tiểu thư nhà họ Khúc, từ nhỏ được nâng niu như châu báu giữa muôn vàn sự chiều chuộng.
Vệ sĩ bên nào cũng không thể thiên vị, càng không thể xông vào can ngăn.
“Cô không được đánh trả.” Khúc Giải Ý từng học võ phòng thân vài năm, cuối cùng cũng nhỉnh hơn một chút, chế ngự được Hạ Úc Phỉ trên tấm thảm mềm. Cô ấy dùng hai ngón tay kẹp lấy gương mặt đẹp đến mức kinh tâm động phách của đối phương, giọng điệu chậm rãi: “Cô đã cướp mất bác Thụ Thần và dì Thanh Trì của tôi, tôi đánh cô một trận xem như công bằng nhỉ.”
Rõ ràng, trong mắt Khúc Giải Ý, Ôn Kiến Từ không phải thứ gì thuộc về cô ấy. Điều cô ấy để tâm nhất vẫn là vợ chồng nhà họ Ôn.
Hạ Úc Phỉ không ngờ cô nàng này nhỏ con nhưng lại khó đối phó như vậy. Nhưng bản thân cô cũng không phải loại người dễ dàng bị bắt nạt, vẫn tiếp tục mạnh miệng, thậm chí đột nhiên bật cười khẽ: “Vậy cô đánh đi, đánh xong thì sau này bác Thụ Thần và dì Thanh Trì của cô sẽ hoàn toàn thuộc về tôi.”
“Cô chơi xấu à.” Nụ cười vốn luôn hiện hữu trên đôi môi trời sinh cong nhẹ của Khúc Giải Ý lúc này cũng nhạt đi.
Hạ Úc Phỉ ngửa đầu nhìn cô ấy, khóe môi vẫn cong lên: “Tiểu thư Khúc Giải Ý, xin cô nhanh ra tay đi. Tôi thật sự không thể chờ thêm được nữa…”
Nếu Hạ Úc Phỉ thực sự muốn phản kháng, liệu Khúc Giải Ý có thực sự ra tay không.
“Cô gấp gáp vậy à? Mẹ tôi nói những thứ đẹp cỡ nào cũng có khuyết điểm. Đôi khi, chúng ta có thể tha thứ mà chẳng cần phân rõ phải trái.” Sau khi suy nghĩ một lúc, ngón tay mảnh mai đang kẹp lấy gương mặt tuyệt mỹ kia dần buông lỏng, giọng cô ấy thấp xuống, cũng ngầm thừa nhận nhan sắc của Hạ Úc Phỉ.
Bảo sao anh Tiểu Từ lại bị hấp dẫn đến mức không cách nào thoát ra nổi. Nhìn ở khoảng cách gần thế này đúng là đẹp thật.
Hạ Úc Phỉ ngồi dậy, thấy Khúc Giải Ý quay đầu đi, mái tóc dài màu hạt dẻ buông xuống che bớt đường nét tinh xảo trên gương mặt cô ấy, không rõ biểu cảm ra sao, cũng chẳng nói thêm lời nào.
Xét cho cùng, giữa hai người vốn chẳng có thù hận gì sâu sắc, chỉ cách nhau một Ôn Kiến Từ mà thôi.
Hạ Úc Phỉ suy nghĩ một lúc, rồi chủ động lên tiếng: “Tôi mời cô ăn đồ Nhật nhé, coi như nhận lỗi…”
Khúc Giải Ý chính là muốn thấy thái độ nhượng bộ này của cô. Nếu Hạ Úc Phỉ vẫn tiếp tục tỏ vẻ phách lối, chỉ nghĩ thôi cũng đủ bực, khi đó, mối thù này e là thật sự kết rồi.
Không gật đầu, tức là ngầm đồng ý.
Hạ Úc Phỉ học theo Ôn Kiến Từ, vung tay gọi món vô cùng hào phóng, đặt hết tất cả các món trong thực đơn nhà hàng Nhật lên bàn, cô hỏi: “Cô uống rượu được không?”
Khúc Giải Ý vuốt phẳng váy, giọng nhỏ nhẹ đáp: “Mẹ không cho.”
“Vậy cô uống sữa bò Vượng Tử đi.” Hạ Úc Phỉ tự gọi cho mình mấy loại rượu, sau đó cười nhẹ: “Tôi chia cho cô một ngụm.”
Chỉ một ngụm thôi. Thật ra tửu lượng của Khúc Giải Ý cực kỳ tốt, từ nhỏ đã được Thẩm Phục bế trên tay đi xã giao, thử qua không biết bao nhiêu loại rượu. Đây cũng chính là lý do vì sao Khúc Bút Tâm không cho cô ấy uống tùy tiện bên ngoài.
Chỉ sợ cô ấy ỷ vào tửu lượng của mình mà uống đến quên trời quên đất.
Hạ Úc Phỉ chia cho Khúc Giải Ý một ngụm, nhưng rõ ràng là không đủ. Hai người ăn đồ Nhật đến tận rạng sáng, gần như uống cạn rượu của cả quán. Thế nhưng, đám vệ sĩ của hai bên lại chẳng ai dám lên tiếng giục.
Cuối cùng, người say trước lại là Hạ Úc Phỉ. Rõ ràng cô nói sẽ mời khách, vậy mà lúc đứng dậy suýt nữa thì ngã xuống.
Bất chợt, một bàn tay thon dài, mạnh mẽ từ phía sau vươn tới kéo cô qua. Ôn Kiến Từ trầm giọng nói: “Hai con sâu rượu, còn không mau về nhà?”
Lúc này Hạ Úc Phỉ mới phát hiện Khúc Giải Ý không biết từ khi nào đã ngủ lăn trên tấm thảm. Cô định nhìn kỹ xem đối phương có giả vờ không, nhưng ánh mắt lại vô thức dời về phía Ôn Kiến Từ.
Đôi mắt long lanh như thấm nước của cô cong lên, giọng mềm mại: “Thì ra cảm giác say rượu có người đưa về nhà là như thế này. Thật tuyệt, thật tuyệt… Ôn Kiến Từ, em thích anh.”
Thấy Ôn Kiến Từ im lặng không phản ứng, Hạ Úc Phỉ liền ngơ ngác, đôi mắt long lanh ánh lên chút uất ức: “Anh không thích em sao?”
Giống như sắp khóc.
Ôn Kiến Từ dường như khẽ thở dài, rồi không chút do dự cúi xuống, trước mặt bao người, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt ửng đỏ của cô: “Anh sinh ra đã biết thích em.”