Mặc dù sau khi kết hôn Hạ Úc Phỉ vẫn tự xưng là nữ minh tinh tuyến ba nhưng tài nguyên thời trang đỉnh cao và các lời mời đóng phim mà cô nhận được lại sánh ngang với minh tinh tuyến một. Những gia tộc lớn muốn tiếp cận thái tử gia Ôn Kiến Từ tất nhiên đều phải dùng đến chiêu ‘đi đường vòng cứu nước’, gửi thiệp mời dự tiệc đến phòng làm việc của Hạ Úc Phỉ, đồng thời tự mình đến bàn chuyện hợp tác một cách rất chân thành.
Những buổi tiệc đường đường chính chính Hạ Úc Phỉ nhìn trúng cô sẽ nể mặt tham dự, không kéo theo Ôn Kiến Từ thì cũng là Hạ Nam Chi, dù là ai trong hai người này, thì đối với chủ nhân bữa tiệc, đều là nhân vật quý giá mà họ tha thiết muốn gặp.
Những lời mời đóng phim chất thành núi, Hạ Úc Phỉ cũng sẽ nhận. Cô không mắc bệnh ngôi sao, không nhất thiết phải vai nữ chính mới chịu diễn. Có một thời gian cô thân thiết với Lộ Tịch, nên thường xuyên nhận lời đóng vai phụ trong các bộ phim do Lộ Tịch thủ vai chính.
Khi giới truyền thông bên ngoài đưa tin con dâu nhà họ Ôn lại cam tâm sa đọa, đi đóng vai mỹ nhân độc ác rắn rết, lần đầu tiên, Hạ Úc Phỉ sử dụng thế lực của Ôn Kiến Từ, tra ra được thông tin liên lạc của phóng viên bên tòa soạn đó.
Tối hôm đó, phóng viên tên Dương Giác liền nhận được một lời mời kết bạn.
Hơn hai giờ sáng, không hề đề phòng, anh ta nhìn thấy trên giao diện WeChat hiển thị dòng chữ: “Ảnh hậu đang nổi đóa muốn thêm bạn làm bạn bè.”
Ánh mắt Dương Giác dừng lại biệt danh kia khoảng ba giây, rồi lại nhìn sang ảnh đại diện — là một chú chim nhỏ béo múp với đôi cánh rực rỡ đang chống nạnh, trông đúng là bộ dạng đang “xù lông nổi giận”.
Chính chủ tìm đến tận cửa, nhưng vì e ngại thế lực phía sau nên anh ta không dám tùy tiện từ chối, nhắm mắt bấm đồng ý.
Trong khung chat.
“Ảnh hậu đang nổi đóa” lập tức ném ra một loạt ảnh, sau đó nghiêm túc “xả” một tràng đầy khí thế:
“Là một paparazzi chuyên theo dõi các nữ minh tinh, anh có thể có chút thẩm mỹ cao cấp được không? Mấy tấm hình này mà cũng không chịu chỉnh sửa cho tử tế, còn chụp méo cả mặt tôi nữa chứ.”
“Lần sau nếu anh còn muốn lên mạng mắng chửi tôi, thì làm ơn đừng đăng ảnh xấu của tôi. Không thì coi như đời anh xong rồi!”
“Paparazzi nhỏ, tôi phải tống anh vào trại huấn luyện nhiếp ảnh ba tháng mới được!”
Dương Giác: “…”
Hạ Úc Phỉ thì có thể có tâm địa xấu xa gì chứ, cùng lắm cũng chỉ là bản tính yêu cái đẹp như mạng, không chịu nổi việc có một bức ảnh dán sát mặt xấu xí bị lan truyền khắp Weibo.
Trong khi cô chỉ cần nhúc nhích ngón tay là có thể phong sát cả công ty truyền thông, vậy mà chỉ dùng một chút mánh khóe nho nhỏ, cảnh cáo nhẹ một câu ngoài miệng.
Dương Giác đã bị cảnh cáo, vài ngày sau lại đăng lên mạng một bài báo mới: Hạ Úc Phỉ bị thương khi quay phim, phải nhập viện.
Lần này anh ta không dám tùy tiện đăng mấy tấm hình chụp lén nữa, sợ thật sự bị nhà họ Ôn túm cổ lôi đi nhốt vào chuồng như chó một thời gian.
Bệnh viện tư nhân.
Lúc quay phim cổ trang, Hạ Úc Phỉ không cẩn thận giẫm phải phần váy cung đình dài, rơi xuống hồ. Uống một ngụm nước to. Mà cú “rớt nước” ấy suýt khiến vị tổng đạo diễn cầm máy quay sợ đến bán thân bất toại, cuống quýt gọi thẳng số cấp cứu.
Bị đưa vào phòng bệnh trong sự hộ tống rầm rộ, Hạ Úc Phỉ hoàn toàn ngơ ngác. Trán cô đúng là bị trầy, làn da lại quá trắng, khiến vết thương trông càng thêm ghê người, nhưng tuyệt đối không nghiêm trọng như lời đồn đại bên ngoài.
Nhưng chẳng ai chịu nghe cô giải thích.
Dưới yêu cầu với gương mặt lạnh lùng của Ôn Kiến Từ, Hạ Úc Phỉ ngoan ngoãn phối hợp làm hàng loạt kiểm tra toàn thân. Bảng chẩn đoán của bác sĩ còn chưa có, anh đã viện lý do có khả năng bị chấn động não nghiêm trọng, ép cô quay trở lại giường bệnh.
“Em thật sự không sao mà.” Hạ Úc Phỉ chớp chớp mắt, lấy hết can đảm nói: “Tổng giám đốc Ôn? Cho em quay lại đoàn phim đóng tiếp được không? Vai sủng phi hại nước hại dân mà đạo diễn giao cho em ấy, em đang diễn đến đoạn cao trào rồi.”
Ôn Kiến Từ không để ý tới cô.
Một lúc sau, giọng Hạ Úc Phỉ tràn đầy khao khát với sự nghiệp đang lên như diều gặp gió: “Em cảm thấy mình sắp nổi tiếng rồi.”
Ôn Kiến Từ vẫn phớt lờ cô.
Ngón tay thon dài sạch sẽ của người đàn ông đang cầm một quả táo, chậm rãi gọt vỏ cho cô ăn. Anh không nói nhiều, thỉnh thoảng chỉ liếc mắt nhìn sang, toàn bộ ánh mắt đó chỉ để ngăn cô khỏi những vọng tưởng muốn xuống giường.
Hạ Úc Phỉ nằm trên gối, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ toàn cảnh rộng thênh thang bên trái chiếu lên người cô, cô hơi ngẩng đầu, ngoài vết thương đã được y tá quấn băng gạc trắng, thì đường nét trên khuôn mặt ấy như được khắc họa bằng từng nét mực đậm tinh tế, không phấn son nhưng vẫn xinh đẹp đến động lòng người.
Cứ thế, Hạ Úc Phỉ chăm chú nhìn Ôn Kiến Từ suốt một lúc lâu.
Mãi cho đến khi Ôn Kiến Từ gọt xong quả táo trong tay, cơn giận cũng dường như đã nguôi ngoai, anh mới đưa táo qua, giọng điệu cũng dịu đi đôi chút: “Em có bao giờ thật sự học cách yêu quý cơ thể mình chưa?”
Hạ Úc Phỉ mím môi, không nói lời nào.
Như lời Ôn Kiến Từ đã nói, trong quá trình trưởng thành của cô, cô chưa bao giờ nhận được sự dạy dỗ đúng đắn về việc yêu quý cơ thể mình.
Thậm chí, khi còn nhỏ, cô từng cho rằng hành động tồi tệ của Hạ Dận Xuyên khi nhốt cô trong vali là một hình thức yêu thương của ba.
Nhưng nỗi đau phải chịu đựng không phải là tình yêu, đây là điều mà Ôn Kiến Từ đã dạy cô.
Ôn Kiến Từ còn dạy cô: “Nếu em không yêu quý cơ thể mình, tình yêu của em sẽ khiến anh cảm thấy đau đớn. Thời gian kéo dài, cảm giác đau đớn sẽ che phủ tình yêu, lúc đó, chúng ta sẽ bắt đầu ghét nhau.”
“Hạ Úc Phỉ, em muốn chúng ta bắt đầu ghét nhau sao?” Anh nói với giọng điệu bình tĩnh, như thể đang hỏi cô một câu hỏi bình thường.
Hạ Úc Phỉ bỗng nhiên cảm thấy hoang mang, mồ hôi lạnh toát ra trên lưng, cô vội lắc đầu: “Không muốn.”
Ôn Kiến Từ nhìn cô vài giây, rồi cúi người xuống, hôn nhẹ lên vết thương trên trán cô: “Cô bé ngoan, phần thưởng dành cho em.”
Nhiệt độ của anh thấm vào làn da cô, Hạ Úc Phỉ chậm rãi đưa ngón tay lên chạm nhẹ vào trán, trong khoảnh khắc này, cô cảm thấy việc mình có thể diễn tốt hay không, có cầm được vương miện ảnh hậu vạn người ao ước hay không… hình như cũng không còn quan trọng nữa.
Ôn Kiến Từ, đã trao vương miện cho cô rồi.
*
Tiêu đề tin tức của những phóng viên trong ngành giải trí luôn có xu hướng thổi phồng sự việc, suốt cả ngày, đoàn người tới thăm Hạ Úc Phỉ dần đông hơn, thậm chí còn khiến cho Hạ Thanh Trì đang sống ở trấn Ô Sơn cũng biết.
Khi tỉnh dậy, bệnh viện tối om và yên tĩnh, cô mở to mắt để thích nghi với bóng tối trong giây lát, mơ hồ nhận ra Ôn Kiến Từ đang ngồi trên ghế sofa đơn, không biết vì sao, anh cứ nhìn cô chằm chằm.
Giống như anh đã nhìn rất lâu rồi.
Bất chợt, ánh mắt giao nhau, Hạ Úc Phỉ cảm thấy bối rối, tâm tư nhạy cảm của cô nhận ra bầu không khí trước khi ngủ và sau khi tỉnh lại dường như đã có sự thay đổi tinh tế, nhưng lại không biết vì sao.
Chỉ cảm thấy liệu Ôn Kiến Từ có phải đã bị mất khả năng nói do nhiễm phải một loại bệnh nào đó trong bệnh viện không.
Thời gian trôi qua trong sự im lặng của cả hai, cho đến khi Hạ Úc Phỉ gần hết kiên nhẫn, muốn tố cáo anh làm ra vẻ thái tử gia, sao lại không chịu lại gần hôn mình, thì cuối cùng Ôn Kiến Từ cũng lên tiếng: “Đầu còn choáng không?”
Hạ Úc Phỉ thấy không còn choáng nữa, không ngờ rằng cơn buồn ngủ ban ngày, một phần nhỏ thực sự là do bị chấn động não nhẹ.
Ôn Kiến Từ im lặng một lúc, rồi tiếp tục hỏi: “Khi em mười mấy tuổi, em trông thế nào?”
Hạ Úc Phỉ xuất thân là sao nhí, mỗi giai đoạn lớn lên của cô đều có thể tìm thấy trên mạng, nhưng Ôn Kiến Từ vẫn tò mò. Cô áp má lên chiếc gối mềm mại trắng như tuyết, suy nghĩ một lát, kéo dài âm cuối: “Cũng chỉ là trông rất đẹp thôi.”
Ôn Kiến Từ cười.
Hạ Úc Phỉ liếc anh, thấy vẻ mặt anh không giống như chỉ hỏi vu vơ, cô làm nũng nói: “Anh muốn thấy cũng không thấy được đâu, đừng nghĩ về quá khứ nữa, tương lai của em như thế nào đều là của anh.”
“Mặt trứng ngỗng, tóc dài xõa vai, thích mặc áo trắng, váy đen, trên cổ đeo một viên ngọc phỉ thúy.” Ôn Kiến Từ nhìn chằm chằm vào cô, đơn giản mô tả dáng vẻ của Hạ Úc Phỉ thời thiếu nữ ngoài ống kính, rồi trong khi cảm xúc dần trở nên phức tạp, anh chậm rãi nói: “Có một khoảng thời gian em không thể nhìn thấy gì, phải băng mắt bằng băng gạc.”
Miếng vải mỏng như cánh ve ấy giống hệt với băng gạc trên trán cô hiện tại, trước kia nó là biểu tượng cô từng dùng để chống lại quyền lực của ba mình.
Đôi mắt dưới hàng mi dài của Hạ Úc Phỉ thoáng qua sự kinh ngạc, đôi môi khẽ hé mở, nhưng cô lại căng thẳng đến mức không nói nên lời.
Ôn Kiến Từ đặt bản báo cáo kiểm tra toàn thân chi tiết lên bàn trà, bóng dáng cao lớn của anh dần dần tiến gần đến giường bệnh, chậm rãi nói: “Phỉ Phỉ, bác sĩ nói em đã từng làm phẫu thuật cắt tuyến lệ… Điều này khiến anh nhớ về một chuyện cũ.”
Anh đã từng gặp Hạ Úc Phỉ khi cô mười mấy tuổi.
Khi đó, cô hẳn là đã lang thang một mình ngoài đường lâu rồi, giống như một con búp bê cũ bị vứt bỏ, cơ thể ướt sũng mưa lạnh, cũng không biết cô đã chịu đựng cơn đói bao lâu, cô đơn ngồi co quắp bên lề đường dưới những chiếc lá.
Ôn Kiến Từ gần như đã quên lý do tại sao mình ngồi trong xe, chỉ tình cờ nhìn thấy bóng lưng gầy guộc của Hạ Úc Phỉ, lại khiến anh nảy sinh lòng thương cảm, một cảm xúc mà lúc đó một đứa con cưng của trời như anh không nên có.
Lúc đó, anh vẫn giữ vẻ mặt và ánh mắt kiêu ngạo, chỉ sai vệ sĩ xuống xe hỏi thăm.
Nhưng câu trả lời không phải là một cô gái nổi loạn bỏ nhà ra đi, mà là Hạ Úc Phỉ nói rằng, cả gia đình cô đều đã chết hết, một tai nạn xe cướp đi ba mẹ không hòa thuận của cô, và cũng khiến cô mất đi thị lực.
Thì ra cô là trẻ mồ côi.
Còn là một trẻ mồ côi tàn tật.
Một chút lòng thương hại của Ôn Kiến Từ chỉ có thể duy trì đến lúc anh ra lệnh cho vệ sĩ đưa Hạ Úc Phỉ đến một tổ chức từ thiện gần đó. Dù sao thì anh cũng không sinh ra trong nhà họ Tạ, không được thừa hưởng truyền thống tốt bụng, không có thói quen dắt những cô gái mồ côi bên lề đường về nhà, chăm sóc nâng niu như báu vật.
Nhiều năm sau, Ôn Kiến Từ chăm chú quan sát Hạ Úc Phỉ đã trưởng thành, cố gắng tìm lại những đường nét quen thuộc, “Hạ Úc Phỉ, lúc đó em đúng là một đứa trẻ bẩn thỉu.”
Bẩn thỉu đến mức khiến anh thậm chí không nhận ra cô.
Đôi mắt Hạ Úc Phỉ lập tức đỏ lên, dù đã cắt tuyến lệ, cô vẫn có thể rơi nước mắt. Nhưng mỗi lần khóc, cô đều phải chịu đựng nỗi đau gấp trăm lần sau đó, những giọt nước mắt như dòng suối trong vắt lắc lư trong hốc mắt, khi sắp rơi xuống, lại bị đầu ngón tay Ôn Kiến Từ nhẹ nhàng đè lại, cô nghe thấy giọng anh khàn khàn nói: “Anh lên án mạnh mẽ Ôn Kiến Từ cao ngạo, ngạo mạn năm đó, anh ta là một người đàn ông vô cùng ngu ngốc, lại có thể bỏ lỡ em suốt mười năm.”
“Không phải đâu.” Hạ Úc Phỉ tay ôm lấy cổ anh, thói quen tựa đầu vào đó, dùng hết sức lực để kiềm chế cảm xúc kích động, nhưng vẫn có chút nghẹn ngào: “Em… em phải cảm ơn anh ấy, Ôn Kiến Từ. Nếu không phải anh ấy tốt bụng đưa em đến tổ chức từ thiện, có lẽ em đã chuẩn bị chết đói rồi.”
Cô từ bệnh viện ra sau khi phẫu thuật xong, bị cắt tiền sinh hoạt, thực sự không muốn đến nhà họ Hạ tìm Tiểu Lý Nhi giúp.
Hạ Úc Phỉ căm ghét bản thân mình tầm thường và yếu đuối, đôi mắt đẫm lệ luôn khóc lóc, cả ngày chỉ biết gây phiền phức cho những người xung quanh. Sau khi bỏ nhà ra đi, Hạ Dận Xuyên lại không báo cảnh sát đi tìm cô, tâm trạng của Hạ Úc Phỉ vô cùng chán nản và tiêu cực, thậm chí vào những đêm khuya tĩnh lặng, cô đã tưởng tượng ra hàng trăm cách chết.
Đến ban ngày, Hạ Úc Phỉ lại nghĩ rằng không phải ai cũng cần tình yêu để sống, cô sẽ không để nước mắt mình rơi nữa, mà chắt chiu từng giọt nước mắt đó, giữ chúng trong cơ thể yếu đuối này, xem như là dưỡng chất để tiếp tục sống sót.
Nhưng nước mắt và sương sớm không thể giúp một cô gái vị thành niên lang thang ngoài phố sống sót trong xã hội, huống hồ lại là một người tạm thời không nhìn thấy gì.
Trước khi Ôn Kiến Từ ra tay giúp đỡ, Hạ Úc Phỉ đã đói bụng suốt nhiều ngày.
Cô cảm thấy mình chỉ cần thêm một đêm nữa, sẽ có thể trở thành tin tức chết chóc trên trang đầu của ngành giải trí.
“Anh làm việc tốt mà không để lại tên, em đã làm tì.nh nguyện viên ở đó suốt nửa năm, khi mắt em khỏe lại, muốn cảm ơn anh, nhưng lại không thể tìm thấy ân nhân.” Hạ Úc Phỉ xuyên qua bóng tối, tiến lại gần Ôn Kiến Từ: “Suốt mười năm, em đã nhớ anh suốt mười năm…”
Một giọt nước mắt vẫn từ khóe mắt run rẩy rơi xuống, nóng rát như thiêu đốt, khiến trái tim Ôn Kiến Từ như sắp bị cô đốt thủng một lỗ.
Ngón tay trắng bệch của Hạ Úc Phỉ vô thức níu chặt chiếc áo sơ mi trên lưng anh, lặp đi lặp lại một câu: “Em không cho phép anh lên án Ôn Kiến Từ của mười năm trước, anh ấy là ân nhân siêu siêu tốt, là một trong số ít người đã đối xử tốt với em.”
…
Ôn Kiến Từ không cho phép cô khóc, lấy đồ chườm đá nhẹ nhàng đặt lên mắt cô.
Hạ Úc Phỉ nằm dựa vào hai chiếc gối mềm mại, ngoan ngoãn nằm im, được anh dịu dàng chăm sóc. Sau khi tự điều chỉnh lại cảm xúc, cô ngượng ngùng hỏi: “Chẩn đoán sức khỏe của em, còn ai biết không?”
Cô vì giận dỗi mà làm phẫu thuật, giấu rất kỹ, cộng thêm trong thời gian đó, cô có lòng tự trọng rất mạnh, ngoài việc bị Sở Hành tìm về, không thể không bị nhà họ Hạ biết được.
—— Ngay cả Hạ Nam Chi cũng không biết. Ôn Kiến Từ nhìn lên, “Cả nhà.”
Hai chữ này khiến Hạ Úc Phỉ cảm thấy di chứng của chấn động não tái phát ngay lập tức, cổ họng cô ngứa ngáy: “Chỉ có ba mẹ thôi sao?”
“Tuy anh là con một, nhưng gia đình cũng không đến nỗi có hai người.” Ôn Kiến Từ thấy cô sắp ngất xỉu, liền nói tiếp: “Nhưng cũng không có đến vài trăm người biết đâu.”
Hạ Úc Phỉ: “. . .”
Ôn Kiến Từ bình tĩnh nói ngắn gọn: “Chắc là chỉ có những người đã đến thăm em vào buổi sáng mới biết thôi.”
Tối nay, Hạ Úc Phỉ chắc chắn sẽ không ngủ được. Cô không nhớ rõ rốt cuộc đã có bao nhiêu người đến thăm, nhưng Hạ Nam Chi là người đầu tiên có mặt, Lộ Tịch cũng tới, ngay cả Khúc Giải Ý từng đánh nhau với cô cũng đến.
Hạ Úc Phỉ chọn cách “ngất xỉu” trong vòng tay Ôn Kiến Từ.
*
Hôm sau, vợ chồng Ôn Thụ Thần và Hạ Thanh Trì vẫn ở lại bệnh viện để chăm sóc cô. Bên cạnh phòng bệnh tư nhân cao cấp có một phòng trà, hai cha con nhà họ Ôn đang làm việc ở đó. Cửa phòng đóng lại, cũng không ảnh hưởng đến việc cô nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Mặc dù Hạ Úc Phỉ đã thề không dưới ba lần rằng cô đã hoàn toàn hồi phục khỏi chấn động não nhẹ.
“Tiểu Từ và ba con đều không yên tâm về con, vẫn nên ở thêm vài ngày đi, chúng ta đều ở đây.” Rõ ràng Hạ Thanh Trì cũng đã biết về quá khứ cô bỏ nhà ra đi, trong lòng lo lắng cho Hạ Úc Phỉ vì cô cực kỳ bài xích việc ở bệnh viện. Điều này không thể không liên quan đến việc năm đó cô một mình cô đơn trong bệnh viện, không ai ở bên.
Sau khi thảo luận với Ôn Thụ Thần, bà quyết định hoãn lại hành trình về Giang Thành, ở lại đây để chăm sóc cô.
Hạ Úc Phỉ nằm trên giường bệnh, chỉ cần quay người một chút đã khiến Hạ Thanh Trì chú ý, chỉ vì Ôn Kiến Từ vô cùng ác độc đã gắn một chiếc chuông nhỏ vào mắt cá chân có hình xăm ngọn lửa của cô, lấy lí do là để biết cô đang cử động.
Mỗi khi Hạ Úc Phỉ lên giường hay xuống giường, chiếc chuông nhỏ ấy đều phát ra tiếng kêu trong trẻo.
Đặc biệt vào buổi tối, lúc Ôn Kiến Từ va chạm với cô, tiếng chuông dường như rung lên dữ dội, khiến cô căng thẳng đến mức suýt khóc, sợ ba mẹ đang ngủ ở phòng bên nghe thấy.
Ôn Kiến Từ cúi đầu, giọng nói khàn khàn của anh lúc này càng thêm quyến rũ, muốn cô kêu lên.
Chưa từng thấy ai xấu xa đến thế!
Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Úc Phỉ tràn đầy sự trách móc, lời nói đứt quãng: “Ôn Kiến Từ… Anh nhẹ một chút, em sắp bị anh đâm… đâm đến chấn động não nữa rồi.”
Khi tiếng chuông vang lên càng lúc càng mạnh, Ôn Kiến Từ dịu dàng hôn lên trán cô, là vì gần đây anh nhận ra Hạ Úc Phỉ dường như rất thích anh hôn trán, thích đến mức gần như vượt qua cả sự yêu thích với những cái ôm.
Anh cũng thích dùng cách này để khen thưởng cô.
Ở nhà họ Ôn, Hạ Úc Phỉ rất dễ dàng nhận được lời khen, ăn thêm một miếng cơm, uống hết cốc nước, ngoan ngoãn đắp chăn đi ngủ, tất cả những điều này đều được Ôn Kiến Từ hào phóng khen ngợi.
Có một lần cô thậm chí nghe thấy Ôn Kiến Từ gọi điện khoe khoang với Tạ Thầm Ngạn: “Phỉ Phỉ nhà tôi không có tính khí lúc thức dậy.”
Tạ Thầm Ngạn không nói một lời, thẳng tay cúp cuộc gọi quấy rối của anh.
…
“Nhẹ một chút, anh Tiểu Từ.” Cánh môi mềm mềm của Hạ Úc Phỉ cọ vào khóe miệng anh, theo bản năng muốn lại gần hơn, đôi tay mảnh mai chưa kịp với tới anh, thì đã bị bàn tay nóng bỏng của anh nắm chặt.
Ôn Kiến Từ ôm chặt lấy cô, sau đó, tư thế của họ chuyển thành mười ngón tay đan nhau.
Nắm rất chặt, cho đến khi Hạ Úc Phỉ mệt lả, thân thể kiệt sức, ngã xuống chiếc chăn trắng mềm mại anh vẫn không buông tay.