Ôn Kiến Từ luôn đặc biệt yêu thích xương bả vai và tấm lưng xinh đẹp của Hạ Úc Phỉ, dù là khi tiến vào hay ôm cô, anh đều có thể cảm nhận rõ ràng khoảnh khắc cô run rẩy áp sát vào lồng ng.ực mình, tựa như ngay giây tiếp theo, một đôi cánh được chạm khắc tinh xảo sẽ mọc ra, nhưng lại bị anh giam cầm, chẳng thể bay đi.
Hạ Úc Phỉ rốt cuộc vẫn không thể trốn thoát, bị vòng tay mạnh mẽ của Ôn Kiến Từ siết chặt, giữ lấy eo cô rồi ngồi xuống thật sâu...
Tư thế này tiêu hao thể lực rất lớn, vậy mà suốt quá trình anh không hề thay đổi, cứ như một kẻ kiểm soát cực đoan, thỉnh thoảng sẽ cúi đầu dỗ dành: "Nói em yêu anh.”
Đôi mắt Hạ Úc Phỉ long lanh, hết bị nâng lên lại hạ xuống, kí.ch thí.ch đến mức chỉ muốn cuộn tròn lại, nhưng vẫn cố chấp không chịu mở miệng.
Đến khi phòng ngủ chính hoàn toàn yên tĩnh trở lại, thời gian đã gần trưa.
Cô chìm vào giấc ngủ, người lấm tấm mồ hôi. Mãi đến khi Ôn Kiến Từ tắm xong trở lại, bàn tay thon dài cầm theo một chiếc khăn ấm, kéo chăn mỏng xuống, dần dần để lộ một cơ thể trắng muốt in đầy dấu vết.
Ôn Kiến Từ chậm rãi lau, men theo ngực cô trượt xuống, rồi tiếp tục tiến sâu vào phía trong đùi cô…
"Đừng..." Hạ Úc Phỉ vẫn còn chút dư âm, bỗng mở to đôi mắt mơ màng, phản chiếu hình ảnh anh chỉnh tề trong trang phục gọn gàng. Sau đó, có lẽ vì tinh thần cùng sức lực trong cơ thể đều đã cạn kiệt, cô lại khẽ nói: "Tôi muốn ngủ một mình, không cần ra ngoài nữa."
"Cho em ngủ." Lúc này, gương mặt tuấn tú của Ôn Kiến Từ rất trầm tĩnh, động tác cũng đầy dịu dàng, thuần túy chỉ là giúp cô lau chùi sạch sẽ.
Như thể thương tiếc những dấu tay trên eo và hông cô, anh cúi xuống, khẽ hôn lên đó một cái.
Hạ Úc Phỉ không ngủ, nhưng cô hơi co người lại, không muốn cử động, cũng không muốn đối mặt với anh.
Một lúc sau, tấm chăn mỏng lại được đắp lên lưng cô. Làm xong mọi thứ, Ôn Kiến Từ rời đi, khi đóng cửa còn cố ý tạo ra chút âm thanh, như muốn cô thả lỏng cảnh giác mà ngủ một giấc yên ổn.
Nhưng giấc ngủ này cũng chẳng kéo dài bao lâu. Dù Hạ Úc Phỉ đã tạm dừng toàn bộ công việc, nhưng Đào Lang Minh vẫn đang bận rộn. Anh ấy chọn một thời điểm thích hợp, lặng lẽ tìm đến cửa.
Anh ấy thấy Hạ Úc Phỉ bước ra từ phòng ngủ chính với dáng vẻ chưa ngủ đủ giấc. Cô khoác một chiếc áo choàng lụa đen dài đến mắt cá chân, chỉ để lộ một chút da thịt bên cổ, xem như đã che kín lắm rồi. Thế nhưng, vì làn da quá trắng, những dấu vết đỏ ẩn hiện vẫn vô tình lộ ra, khiến cả người cô mang theo nét quyến rũ lười biếng.
"Thế này là làm hòa rồi à?" Đào Lang Minh nhìn thoáng qua đã hiểu rõ tình hình.
Hạ Úc Phỉ chậm rãi ngồi xuống sofa, lảng tránh câu hỏi đó, nghiêm túc nói: "Có công việc gì, cứ giao cho tôi đi."
Hiếm khi thấy cô có tinh thần làm việc như vậy, Đào Lang Minh khẽ nhếch môi cười khẩy: "Thôi đi, bây giờ còn ai dám to gan sai bảo cô nữa chứ? Tổng giám đốc Ôn đã mạnh mẽ đầu tư vào công ty chúng ta rồi. Sau này, ngay cả Ứng Vi Triết cũng phải nhìn sắc mặt cô mà làm việc đấy."
Giọng điệu kéo dài, nghe chẳng khác nào tiểu nhân đắc chí. Hạ Úc Phỉ nói: "Anh ấy đầu tư thì liên quan gì đến tôi?"
"Tổng giám đốc Ôn không nói à?" Tâm tình Đào Lang Minh vô cùng phức tạp, không hổ là thái tử gia, chuyện thế này mà cũng chẳng buồn báo trước cho Hạ Úc Phỉ một tiếng.
Thế là anh ấy nói: "Trên hợp đồng cổ phần ghi tên cô. Nói đơn giản hơn, bây giờ cô mới là người có quyền quyết định cao nhất của công ty, là người ngồi ghế chủ tọa trong cuộc họp hội đồng quản trị."
Hạ Úc Phỉ giật mình, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, lập tức nhớ đến cái “phần thưởng nhỏ” mà Ôn Kiến Từ nhắc tới vào sáng nay.
Chẳng lẽ chính là chuyện này sao?
Đào Lang Minh bổ sung: "Vụ lộ ảnh giường chiếu lần đó là do Hương Mạt Lỵ đứng sau giật dây. Cô ta đã bị phong sát, hơn nữa nhà họ Ôn cũng không nể tình, trực tiếp rút vốn khỏi Thiên Duyệt Tinh Ngu của Tiêu Tự Mặc, xem như một bài học thích đáng."
Những ngày qua, Hạ Úc Phỉ đều ở trong căn hộ chưa từng bước ra ngoài, nên đương nhiên không biết tình hình bên ngoài đã thay đổi thế nào.
Hơn nữa, cô vẫn luôn tin chắc rằng chính Ôn Kiến Từ đã ngầm đồng ý để truyền thông tung tin.
Đào Lang Minh đột nhiên nói vậy khiến cô có chút bối rối: "Không phải Ôn Kiến Từ làm sao?"
"Không phải cô tưởng anh ấy làm đó chứ?" Đào Lang Minh nhanh chóng hiểu ý.
Hạ Úc Phỉ mím môi coi như đồng ý.
Đào Lang Minh thật sự muốn thay Ôn Kiến Từ kêu oan: "Trước tiên phải nói rõ, tôi không hề hay biết gì đâu nhé! Chuyện này là Ứng Vi Triết đã biết từ trước rồi... Bộ phim lớn của Thiên Duyệt đúng là tổng giám đốc Ôn sắp xếp cho cô một vai nữ số ba để bù đắp. Anh ấy đã tốn không ít công sức mới mời được một dàn sao hạng A để làm bệ đỡ cho cô.
Theo kế hoạch ban đầu, sau khi cô đóng xong vai này, tổng giám đốc Ôn sẽ tiếp tục để Thiên Duyệt ký hợp đồng cho cô một vai nữ chính, cứ thế ký tiếp cho đến khi cô không còn thiếu phim để đóng nữa."
Đây cũng là lý do tại sao khi đó, với tư cách là tổng giám đốc quản lý nghệ sĩ, Ứng Vi Triết lại đồng ý để cô hợp tác với Thiên Duyệt Tinh Ngu.
Đào Lang Minh dừng một chút, ám chỉ nói: "Có anh ấy âm thầm chống lưng cho cô, sau này ai còn dám tùy tiện đuổi cô ra khỏi đoàn phim nữa chứ? Chỉ có Hương Mạt Lỵ lần này làm ầm lên, chẳng những không được lợi gì mà còn kéo theo cả Tiêu Tự Mặc xuống nước. Kết quả, lại vô tình giúp cô và Ôn tổng hóa giải căng thẳng."
Hạ Úc Phỉ im lặng hồi lâu, hàng mi dài khẽ rung lên.
Đào Lang Minh cũng không có ý khuyên cô thuận theo Ôn Kiến Từ, anh ấy chỉ nói đúng sự thật, cảm giác sâu sắc cuối cùng Hạ Úc Phỉ cũng có người bảo vệ, không còn để mặc cho đám yêu ma quỷ quái nào cũng có thể đến ức hiếp cô nữa.
..
Sau khi trời tối, Ôn Kiến Từ sẽ về căn nhà này ăn cơm với cô.
Mấy ngày nay đều sắp xếp như vậy, tối nay cũng không ngoại lệ. Khi Ôn Kiến Từ trở về, Hạ Úc Phỉ đang hầm canh gà trong bếp, đã nấu gần xong, nhớ ra vẫn chưa cho táo đỏ vào, cô nhón chân vươn tay tìm kiếm trong hàng loạt hũ thủy tinh đặt trên tủ kính phía trên.
Cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây ngắn cũn, động tác này vô tình để lộ đôi chân thon dài.
Khi loạng choạng với lấy một hũ thủy tinh, một lồng ng.ực rắn chắc quen thuộc bất ngờ áp sát vào lưng cô từ phía sau, là Ôn Kiến Từ.
Anh kề sát như vậy, cánh tay thân mật ôm lấy vòng eo thon gọn, khóe môi hơi nhếch lên: "Thơm quá."
Nói thơm, nhưng chẳng rõ là mùi canh gà trong nồi sứ hay là mùi hương trên người cô.
Dù vậy, hành động của Ôn Kiến Từ đã ngầm thể hiện rõ suy nghĩ của anh.
Không vội vàng, anh chậm rãi vén những lọn tóc đen sau gáy Hạ Úc Phỉ, hơi thở dần trở nên nặng nề, cúi xuống để lại dấu vết nơi ấy, cắn nhẹ một lúc.
Thấy cô không có ý kháng cự, anh lại tiếp tục trêu đùa trên tấm lưng trắng muốt kia.
Cuối cùng canh gà đã chín nhừ, mà cô cũng bị hơi thở của Ôn Kiến Từ xâm chiếm.
Hai người làm một lần trong bếp, rồi lại thêm một lần trên bàn ăn. Ôn Kiến Từ trên giường luôn có vô số cách khiến cô không thể kiểm soát mà khát cầu anh, để rồi làm ướt một mảng lớn trên chiếc gối tội nghiệp kia.
Đến khi cơ thể đã được thỏa mãn, Hạ Úc Phỉ đột nhiên nổi giận: "Tôi hầm canh suốt hai tiếng, vậy mà anh chẳng uống lấy một giọt."
Bàn tay Ôn Kiến Từ vẫn đặt trên đường cong ướt mồ hôi nơi lưng cô, xúc cảm mượt mà như lụa hảo hạng. Nghe cô nói vậy, anh chẳng những không buông mà còn nhàn nhã trượt xuống thấp hơn, giọng điệu mập mờ: "Đặc biệt hầm cho tôi sao?"
"Đúng vậy, tôi còn bỏ thêm một chút độc, định dùng nó để hại anh đấy." Hạ Úc Phỉ cố tình trêu chọc, "Sợ không?"
Ôn Kiến Từ bật cười khẽ: "Dù là độc cũng phải nếm thử một ngụm, không thể phụ lòng Phỉ Phỉ được."
Mỗi lần gọi Phỉ Phỉ, giọng anh trầm thấp đầy mê hoặc, khiến tim Hạ Úc Phỉ không kìm được mà đập nhanh hơn. Dấu hiệu rõ ràng nhất chính là gò má cô bắt đầu nóng bừng, chẳng khác nào nồi canh gà trong bếp.
Ôn Kiến Từ thật sự đi uống canh, nhưng trước đó, vẫn không quên bế cô ra ngoài, đặt cô ngồi vững trên đùi mình không muốn tách rời.
Món này chẳng có kỹ thuật gì phức tạp, chỉ cần hầm chín là được. Hương vị không biết có ngon không, chỉ là hai người đã quấn lấy nhau quá lâu, nên canh trong nồi cũng nguội đi ít nhiều.
Bỗng nhiên nhân lúc bầu không khí đang dịu lại, Ôn Kiến Từ thản nhiên hỏi: "Em có thói quen ngủ trong vali à?"
Khoảng thời gian gần đây, cảm xúc của Hạ Úc Phỉ luôn không ổn định, nhưng tối nay xem như cô đã dần điều chỉnh lại. Ôn Kiến Từ rất giỏi nắm bắt thời điểm để tâm sự, im lặng một lúc, thấy người phụ nữ trong lòng không lên tiếng, giọng hơi trầm xuống: "Ai giúp em hình thành thói quen đó?"
Hạ Úc Phỉ ngẩng lên, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh. Ánh đèn chiếu xuống gương mặt xinh đẹp của cô, đôi mắt rõ ràng không có nước mắt, nhưng lại ươn ướt: "Hạ Dận Xuyên."
Hạ Úc Phỉ chậm rãi nói từng chữ một, giọng rất nhẹ, bảo với Ôn Kiến Từ rằng thói quen này là do Hạ Dận Xuyên tạo nên cho cô. Lâu dần, chiếc vali tối tăm kia đã trở thành nơi trú ẩn cuối cùng của cô.
Bởi vì Hạ Dận Xuyên chưa từng thích ôm cô, cũng chưa từng sẵn lòng dùng vòng tay mình làm nơi che chở cho cô.
Ngón tay thon dài của Ôn Kiến Từ dừng lại trên mặt bàn rất lâu không nhúc nhích. Anh nhìn cô chằm chằm, giữa hàng mày tuấn tú phủ đầy cảm xúc đặc quánh, tựa như không thể hòa tan.
Một lát sau, anh ôm lấy cơ thể xinh đẹp nhưng mong manh dễ vỡ này, thấp giọng nói: "Vali không phải nơi trú ẩn. Đó là thứ suy nghĩ sai lầm mà Hạ Dận Xuyên nhồi nhét vào đầu em. Sau này, đừng ngủ ở đó nữa."
Hạ Úc Phỉ mím môi, chỉ khẽ cười thay cho câu trả lời.
Thực ra, Ôn Kiến Từ đã sớm nhận ra cô rất thích được ôm. Dù trên giường hay dưới giường đều không che giấu được.
Khi có chút cảm xúc bất ổn, chỉ cần ôm cô một cái, bộ lông xù lên cũng sẽ tự động mềm mại trở lại.
Thế nên, trong khoảng thời gian sau này, ngoài những đêm ôm cô ngủ suốt cả đêm, ban ngày Ôn Kiến Từ cũng cố gắng dành chút thời gian để ôm cô vào lòng.
Hạ Úc Phỉ chỉ khi còn ngái ngủ mới vô thức bộc lộ vẻ bám người vô cùng.
Đặc biệt là vào buổi sáng lúc còn mơ màng, nhìn thấy Ôn Kiến Từ đã ăn mặc chỉnh tề nhưng lại mang nét phong lưu phóng đãng, trông như sắp rời đi, cô liền khẽ cuộn người, lăn đến mép giường, giả vờ như sắp rơi xuống.
Đợi đến khi Ôn Kiến Từ nhanh tay đưa tay ra đỡ lấy, ôm cô vào lòng. Cô như đạt được mục đích, xem như đã lừa được một cái ôm.
Cơn sóng gió trên hot search về cơ bản đã hoàn toàn lắng xuống, nhưng Hạ Úc Phỉ vẫn canh cánh trong lòng, không muốn ra ngoài gặp người khác, cũng bỏ thói quen lướt Weibo mỗi ngày. Cô như mắc phải di chứng sau tổn thương, bị đâm một nhát, rồi từ đó không thể chịu nổi khi nhìn thấy con dao đẫm máu ấy nữa.
Thi thoảng ra ngoài, là vì Ôn Kiến Từ nói với cô rằng, vườn sau của căn biệt thự lưng chừng núi có một rừng hoa hồng đang nở rộ, đẹp vô cùng.
Anh mời cô dẫn theo đội ngũ quản lý, đến chụp vài tấm ảnh để tuyên truyền.
Đây là công việc, Hạ Úc Phỉ không có lý do để từ chối, ngay hôm đó cô đã trang điểm, làm tóc chỉn chu, dẫn theo cả đoàn người rầm rộ lên đường.
Không ngờ trong khu vườn ấy không chỉ có hoa hồng, mà còn có Hạ Thanh Trì – người hiếm khi lộ diện, ẩn cư ở trấn Ô Sơn. Dưới ánh nắng gay gắt của mùa hè, sau một năm không gặp, mỹ nhân mặc sườn xám đứng giữa rừng hoa đỏ rực, làn da trắng ngần như ngọc, dường như chẳng hề thay đổi.
"Đó là ai thế?" Đào Lang Minh không biết bà chủ của nhà họ Ôn, nheo mắt quan sát từ xa một lúc, rồi giật mình nói: "Không phải lại là cô gái nào được người nhà sắp xếp liên hôn với tổng giám đốc Ôn đó chứ?"
Hạ Úc Phỉ bị ánh nắng chiếu vào gương mặt trắng n.õn, có chút không tự nhiên, thấp giọng nói: "Im miệng đi, đó là mẹ của Ôn Kiến Từ."
...
Trong phòng khách có tầm nhìn rộng rãi, có thể nhìn ra vườn hoa hồng, Hạ Úc Phỉ ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, trông có vẻ căng thẳng. Đôi tay mảnh khảnh đặt trên đầu gối, vô thức siết nhẹ vào nhau.
Hạ Thanh Trì ngẩng đầu, thấy trong đôi mày mắt xinh đẹp của cô lộ ra ba phần ngơ ngác, hai phần bối rối, liền mỉm cười: "Dì ở đây ba ngày rồi Tiểu Từ mới chịu đưa con đến, dọa con rồi sao?"
Khí chất của bà mang nét dịu dàng đầy thân thiện, biết rõ sự bất an trong lòng Hạ Úc Phỉ, nên cố ý giữ một khoảng cách phù hợp.
Cũng gián tiếp giải thích cho Ôn Kiến Từ một hai câu.
Hạ Úc Phỉ đúng là có chút sợ, nhưng phần nhiều là do chột dạ mà ra. Cô vẫn cảm thấy lúng túng, không biết nên đối mặt thế nào với người mẹ tuyệt sắc đến mức có thể ghi danh vào sử sách của Ôn Kiến Từ.
Nhưng Hạ Thanh Trì giữ thể diện cho cô, không hề nhắc đến scandal ảnh giường chiếu trên Weibo dạo trước.
Bà chỉ nói hầm rượu ở đây có cất giữ không ít loại rượu ngon, có vài chai đã lâu năm do chồng bà, Ôn Thụ Thần, sưu tầm. Sau đó, bà hỏi Hạ Úc Phỉ có muốn uống một chút không?
Hạ Úc Phỉ cũng không biết mình nghĩ gì, cứ mơ hồ mà gật đầu đồng ý. Đến khi nhìn thấy Hạ Thanh Trì giữ tư thái đoan trang nhất nhưng lại uống loại rượu đỏ đậm và mạnh nhất, cô dần dần không còn xem bà như bậc trưởng bối phải dè dặt kính cẩn nữa.
Hạ Thanh Trì lại bảo đầu bếp làm vài món tráng miệng đẹp mắt, ngọt ngào, dỗ dành cô như con nít.
Sau đó, bà nhìn ra vườn hoa hồng ngoài ô cửa kính sát đất, chậm rãi nói: "Những đóa hoa này đều do Tiểu Từ tự tay trồng."
Hạ Úc Phỉ có chút bất ngờ, dù sao Ôn Kiến Từ cũng từng có tiền án "hại chết hoa", cô còn tưởng rằng vườn hoa sau nhà là do thuê một người làm vườn chuyên nghiệp chăm sóc.
Hạ Thanh Trì khẽ cười, giọng điệu nhẹ nhàng: "Năm xưa Tiểu Từ lần đầu gặp dì đã tặng dì một đóa hoa hồng. Trong nhận thức của nó từ bé, dì là người thích hoa hồng, vậy nên nó học cách trồng. Sau này lớn lên, nó lại trồng cả một vườn ngoài nhà tân hôn, nói rằng sau này sẽ dành cho cô dâu tương lai của mình."
Hạ Úc Phỉ trầm ngâm vài giây, nhạy bén nhận ra trong lời nói của Hạ Thanh Trì có chút kỳ lạ.
Còn Hạ Thanh Trì dường như đoán được suy nghĩ trong lòng cô, cũng không vòng vo, không lấy tư thái bề trên mà chỉ kể chuyện như một cuộc trò chuyện xưa bình thường.
Từ những lời đó, Hạ Úc Phỉ mới biết được một bí mật chưa từng công khai của nhà họ Ôn, thì ra Ôn Thụ Thần và Hạ Thanh Trì đã từng ly hôn, từng có ba năm chia tay.
Mà sự ra đời của Ôn Kiến Từ, lại là do Ôn Thụ Thần cầu xin mà có được, ông cầu xin Hạ Thanh Trì sinh cho mình một đứa con.
Thế nhưng, khi đứa trẻ thật sự đến với thế gian, hai người lại vì những sai lầm và duyên phận trớ trêu mà không thể ở bên nhau.
Ôn Kiến Từ.
Cái tên này, ẩn chứa nỗi nhớ thương sâu nặng và tình yêu khắc cốt ghi tâm mà Ôn Thụ Thần dành cho người vợ mà ông yêu nhất.
Hạ Úc Phỉ cũng biết thêm một sự thật, hóa ra trước năm ba tuổi, Ôn Kiến Từ không chỉ không có mẹ bên cạnh, mà còn phải chứng kiến ba mình kéo theo cơ thể mang bệnh không thể khỏi hẳn do bị mẹ kế đầu độc đối mặt với những nguy hiểm trong cuộc nội đấu của gia tộc.
Không ít lần, Ôn Thụ Thần phát bệnh đến mức phải đưa vào phòng cấp cứu, Ôn Kiến Từ đều tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình.
Ôn Kiến Từ gọi Thẩm Phục là ba nhỏ vì trong ba năm đó, người liều mạng vì nhà họ Ôn là Thẩm Phục đã gánh vác một nửa vai trò của người ba.
Khi còn nhỏ, Ôn Kiến Từ có lòng chiếm hữu cực kỳ mạnh mẽ đối với ba mình, trong thế giới của anh không có tình thương của mẹ, mà lại phải lớn lên giữa bầy sói hổ rình rập ở nhà họ Ôn. Một khi Ôn Thụ Thần thất bại, dù anh có là người thừa kế hợp pháp duy nhất, cũng sẽ không còn đường sống để lui.
Cũng may Ôn Thụ Thần yêu vợ thương con, trong ba năm ngắn ngủi đã quét sạch mọi chướng ngại.
Hoặc có lẽ, trong mắt người ngoài, chuyện là như vậy.
Nhưng ba năm ấy cũng trở thành nỗi đau không thể nói thành lời trong lòng hai vợ chồng, là sự áy náy khôn nguôi đối với đứa con trai duy nhất.
Dù Ôn Kiến Từ từ đầu đến cuối luôn tỏ ra rất hiểu chuyện, chưa từng làm điều gì trái với mong muốn của ba mẹ, ngoan ngoãn đi theo con đường được định sẵn, chấp nhận sự bảo bọc của gia tộc để thuận lợi kế thừa tất cả.
Hạ Thanh Trì vẫn thương con trai mình, những hôm tỉnh giấc lúc nửa đêm, bà thường cảm thấy những gì bà dành cho con vẫn còn quá ít.
Bà khẽ nói: "Suốt một năm qua, dì vẫn luôn tự hỏi bản thân, có phải chính tình yêu của dì đã trói buộc cuộc đời Tiểu Từ không? Nó sợ dì lo lắng, nên chỉ có thể tự gò bó chính mình. Nhìn thì có vẻ đã có được tất cả, nhưng thứ duy nhất nó không có lại là tự do."
Hạ Úc Phỉ chưa từng được hưởng tình mẫu tử, cô không hiểu cảm giác đó, theo lý mà nói, cũng không có tư cách để nói điều gì.
Nhưng sau khi nghe xong, Hạ Úc Phỉ lại vô thức lên tiếng: "Có lẽ Ôn Kiến Từ cam tâm tình nguyện từ bỏ tự do. Anh ấy yêu dì, nên cũng sẵn sàng trả một cái giá nào đó."
Từ lúc Ôn Thụ Thần cử một nhóm vệ sĩ theo sát anh từ nhỏ đến tận bây giờ, giám sát từng hành tung không rời…
Ôn Kiến Từ đã hiểu rõ trọng trách mà mình phải gánh vác. Nếu anh gặp chuyện, Hạ Thanh Trì yêu anh vô điều kiện sẽ suy sụp đến mức không thể gượng dậy, Ôn Thụ Thần tuyệt đối không để điều đó xảy ra.
Vậy nên, trong nhà họ Ôn, tất cả mọi người đều ngầm chấp nhận rằng chỉ cần Ôn Kiến Từ cứ thế mà sống một cuộc đời thái tử gia đúng chuẩn, không làm trái mong muốn gia tộc, thì coi như đã là một thành công.
Hạ Thanh Trì nói: "Tiểu Từ từ chối cuộc liên hôn với nhà họ Khúc, đây là lần đầu tiên từ khi trưởng thành, nó phản kháng lại sự sắp đặt của ba mẹ. Khi đó dì liền biết, nó hẳn là rất yêu con."
Hạ Úc Phỉ không ngờ câu chuyện cuối cùng lại vòng về chính mình. Trong chốc lát, cô không biết phải phản ứng ra sao, cảm giác có chút lúng túng.
"Trước khi gặp con, cuộc đời Tiểu Từ thuận buồm xuôi gió, chẳng có thứ gì đặc biệt muốn có được. Nhưng nó là con của Ôn Thụ Thần, chung dòng máu với ba mình. Một khi thật sự gặp được người muốn gắn bó cả đời, thì dù thế nào cũng sẽ không buông tay."
Hạ Thanh Trì hiểu quá rõ bản tính của hai ba con nhà họ Ôn. Bà lại tiếp tục: "Úc Phỉ, ba nó từng hỏi nó, tại sao lại là con, cũng từng nghi ngờ rằng liệu có phải vì khao khát tự do, mà nó mới lựa chọn con hay không."
Hạ Úc Phỉ muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Thứ mà cô không bao giờ thiếu dường như chính là tự do. Ngoài t.ình d.ục ra, có lẽ đây là điều duy nhất có thể thu hút Ôn Kiến Từ.
Hạ Thanh Trì nhẹ nhàng vươn tay qua bàn trà đá cẩm thạch, nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Hạ Úc Phỉ nói: "Tiểu Từ nói, nó như một người thường ngu xuẩn, lặp đi lặp lại việc từ bỏ con. Khi điên cuồng, nó thậm chí từng nghĩ đến chuyện dựng lên một nhà tù để nhốt con lại. Nhưng mỗi khi nhìn thấy con, nó lại hy vọng con có thể tự do tự tại, sống vui vẻ trên thế gian này."
Đầu ngón tay Hạ Úc Phỉ khẽ run, ngay cả hàng mi cũng rung động theo.
"Ba nó đã nói với nó rằng, một đời người, nếu không có tình yêu thì sẽ dài dằng dặc."
Hạ Thanh Trì nhìn vào đôi mắt đen láy ánh nước của cô, dịu dàng mỉm cười, "Đây cũng là điều dì muốn nói với con, Úc Phỉ. Hãy để cuộc đời có một chút tình yêu... như vậy, sẽ không còn phải cô đơn mà trải qua những tháng năm đầy vất vả nữa."
"Con..." Hạ Úc Phỉ bị cảm xúc mơ hồ và hoang mang nhấn chìm, nhưng bàn tay của Hạ Thanh Trì quá đỗi mềm mại và ấm áp, tựa như hơi ấm từ vòng tay người mẹ mà cô chỉ có thể tưởng tượng ra trong tiềm thức.
Khiến cô không nỡ rút tay lại.
Cô nhỏ giọng nói: "Con đã nhận hoa hồng của anh ấy, cũng đã nghe anh ấy cầu xin một danh phận hợp pháp. Nhưng... con sợ rằng thế gian này sẽ có thêm một Hạ Úc Phỉ nữa."
Hạ Úc Phỉ đến với thế gian này bởi tình yêu, nhưng lại vô tội chịu đựng nỗi đau của một người thiếu thốn tình yêu.
Cô sợ lịch sử lặp lại.
Nhưng Hạ Thanh Trì quá đỗi dịu dàng và tốt đẹp, khiến Hạ Úc Phỉ cảm thấy vô cùng áy náy, đôi mắt cô đỏ hoe: "Mọi người đều biết, sự ràng buộc giữa con và Ôn Kiến Từ đều nhờ vào ..."
Cô ngập ngừng, khó mà nói thành lời, nhưng sự thật vẫn hiển hiện trước mắt, chút tình yêu này, đều nhờ "làm" mà có.
Không ai tính toán điều gì từ đối phương. Chỉ là vì quá sung sướng, nên cuối cùng, họ đã "làm" ra tình yêu.
Hạ Úc Phỉ sợ một ngày nào đó Ôn Kiến Từ sẽ hối hận vì đã từ bỏ những đối tượng môn đăng hộ đối để cưới cô. Cô cũng sợ rằng, khi cả hai rơi vào hôn nhân, họ sẽ chán ghét lẫn nhau, cô sẽ giống như một quý phu nhân nhà giàu bị lãng quên, một đời tẻ nhạt chờ đợi chút tình yêu bố thí từ người chồng bên gối.
Hạ Úc Phỉ không dám chớp mắt, sợ rằng chỉ cần một cái chớp thôi, nước mắt sẽ trào ra. Chỉ có thể nhìn người phụ nữ ngay trước mặt, để mặc Hạ Thanh Trì chủ động ôm lấy mình, nhẹ nhàng hứa với cô: "Những điều con sợ, sẽ không xảy ra ở nhà họ Ôn."
Hạ Úc Phỉ khó tin, nhưng tận sâu trong lòng, cô lại ích kỷ muốn cho bản thân một chút tình yêu.
"Cho chúng ta một cơ hội được làm người một nhà được không?" Hạ Thanh Trì hơi ngước mắt lên, ánh nhìn tràn đầy dịu dàng và thiện ý. Bà còn đùa với cô: "Dì nghĩ, nhà họ Ôn cũng không phải nơi đầy rẫy sói hổ đâu. Vẫn có thể bảo vệ được con mà."
Hạ Thanh Trì vẫn luôn sống ẩn, không quan tâm đến những chuyện bên ngoài trấn Ô Sơn.
Có thể khiến bà đích thân đến đây, buông bỏ thân phận cao quý, nhẹ nhàng dỗ dành một cô gái mà gia thế và xuất thân hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn chọn dâu của nhà họ Ôn.
Bất kể là ai, đều sẽ cảm thấy được yêu thương mà lo sợ.
Hạ Úc Phỉ cuối cùng vẫn không thể chống lại, cô mấp máy môi, nhưng những lời từ chối lại không sao thốt ra được.
Hạ Thanh Trì là người chu đáo, sau khi nói chuyện xong với cô, bà liền tìm cớ rời khỏi căn nhà tân hôn này, nhường lại vườn sau cho Hạ Úc Phỉ chụp ảnh.
Dù gì thì khi chủ mẫu ở đây, bên ngoài biệt thự đứng cả một hàng người, mà người đứng đầu là Đào Lang Minh, đầu gối dưới chiếc quần âu mềm nhũn, chỉ hận không thể quỳ xuống cung kính tiễn bà đi.
Đợi đến khi người thật sự rời đi, Đào Lang Minh mới run rẩy bước vào hỏi: 'Phỏng vấn một chút, cảm giác thế nào khi gặp mẹ chồng tương lai?'"
Hạ Úc Phỉ ngồi trên sofa, hàng mi khẽ rủ xuống, ánh mắt lướt qua, cô tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Ít nhất tôi không khúm núm như anh."
Rõ ràng vậy sao? Đào Lang Minh lập tức ngồi thẳng lưng, hắng giọng: "Tôi nhìn thấy tiên nữ đấy, muốn quỳ xuống bái lạy chẳng phải rất bình thường sao? Đừng có đánh trống lảng, rốt cuộc hai người đã nói gì?"
"Không nói gì cả." Hạ Úc Phỉ quay mặt đi, chăm chú nhìn vườn hồng bên ngoài cửa sổ, những đóa hoa nở rộ đến mức diễm lệ xa hoa. Cô thản nhiên nói: "Bà ấy chỉ mời tôi gả vào hào môn mà thôi."
Đào Lang Minh: "..."
Cuối cùng Hạ Úc Phỉ vẫn không chụp ảnh ở vườn sau. Khi biết những khóm hoa hồng này đều do Ôn Kiến Từ tự tay trồng, cô liền coi chúng như vật sở hữu của riêng mình, không muốn chia sẻ với thế giới bên ngoài.
Rượu uống ban ngày, đến tối mới dần ngấm. Cô trở về căn hộ liền đi ngủ, đây là lần ngủ yên giấc nhất trong những ngày qua. Đến khi mơ màng tỉnh dậy, bên ngoài ban công, bầu trời đã hoàn toàn chìm vào màn đêm.
Hạ Úc Phỉ nằm nghiêng, tấm lưng mỏng manh càng lộ rõ. Cô vừa định vươn vai một chút thì chợt cảm nhận được một cánh tay rắn rỏi đang ôm chặt lấy mình.
Đầu óc chậm chạp mất vài giây mới kịp nhận ra Ôn Kiến Từ đã trở về. Lúc này, anh đang nằm ngay bên cạnh, mặc sơ mi sạch sẽ và quần dài, hơi ấm từ cơ thể anh xuyên qua lớp vải, bỏng rát áp lên làn da cô.
Hạ Úc Phỉ chăm chú nhìn anh hồi lâu, rồi đột nhiên đưa bàn tay mềm mại luồn vào chăn. Ngón tay cô linh hoạt lần mò, dễ dàng cởi từng chiếc cúc áo, kéo vạt áo ra, Ôn Kiến Từ gần như bị cô l.ột s.ạch.
Khi lòng bàn tay cô áp xuống, đôi mắt thụy phụng sắc bén của Ôn Kiến Từ cuối cùng cũng lười biếng mở ra, nhìn chằm chằm vào cô.
Bị bắt quả tang ngay tại trận, nhưng Hạ Úc Phỉ chưa bao giờ e dè chuyện này. Cô kéo dài giọng, hỏi: "Làm không?"
Trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy đường nét mờ ảo. Ôn Kiến Từ dừng lại vài giây, sau đó bất ngờ ngồi dậy, ôm trọn cô vào lòng, vén chiếc váy ngủ lên, anh bỗng dùng lực ——
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, khiến Hạ Úc Phỉ không kịp phản ứng. Cả người cô, từ trong ra ngoài, đều trở nên ướt át.
Thế nhưng, Ôn Kiến Từ lại không tiếp tục. Anh chỉ ôm cô thật chặt, như thể muốn hòa tan cô vào trong mình.
Hạ Úc Phỉ thở nhẹ, lên tiếng hỏi: "Không làm sao?"
"Ôm một lúc." Bàn tay thon dài của Ôn Kiến Từ chậm rãi vuốt dọc theo xương bả vai cô, cảm nhận sự mềm mại và mịn màng nơi da thịt, giọng anh khàn khàn: "Cả ngày rồi chưa được ôm em."
Tác giả có lời muốn nói:
Không vui thì ôm một cái, vui cũng ôm một cái. Trên thế gian này, chẳng có cảm xúc nào mà một cái ôm không thể xoa dịu được