Tôi Bị Hiểu Lầm Là Diễn Viên Thiên Tài Quái Vật

Chương 168


Chương trước Chương tiếp

“...Hửm? Vừa rồi Woojin nói gì cơ?”

Giọng của đại diện Seo Gu-seop phía bên kia điện thoại chùng xuống trước lời từ chối thẳng thừng như lưỡi dao của Kang Woojin. Nhưng câu trả lời của Woojin vẫn không khác gì khi nãy.

“Giờ tôi không tiện nghe máy.”

Seo Gu-seop cố nặn ra một nụ cười gượng. Giọng điệu của Woojin đúng là kiểu đó mà.

“Anh Kang Woojin, anh nghe rõ tên tôi rồi chứ? Và cả việc tôi là người của GGO Entertainment?”

“Tôi nghe rất rõ.”

“Vậy thì?”

Vậy thì cái gì mà vậy thì. Woojin khẽ thở dài. Trong lòng thì chỉ muốn coi đây là một vụ lừa đảo qua điện thoại rồi cúp máy ngay lập tức, nhưng trong giới giải trí như một khu rừng rậm này, tin đồn còn lan nhanh hơn cả ánh sáng. Cậu không muốn những lời đồn nhảm vô nghĩa xuất hiện. Dù gì thì Sung-geon cũng đã nhắc cậu phải cẩn thận.

‘GGO Entertainment à? Nghe nhiều rồi. Thôi thì cắt đứt khéo léo là được.’

Nếu là công ty giải trí lớn thì chắc tầm ảnh hưởng cũng không nhỏ. Lúc nào không hay, Woojin đã bắt đầu biết cách quản lý hình ảnh của mình.

Ngay sau đó, cậu hạ giọng nói tiếp:

“Tôi sắp phải vào quay rồi.”

“À— Vậy sao? Thế thì tôi chỉ nói ngắn gọn thôi. Tôi có nghe về hợp đồng một năm của anh. Chúng tôi ở GGO Entertainment rất quan tâm đ ến chuyện này, và muốn gặp anh càng sớm càng tốt.”

“Tuần này thì không được đâu.”

Còn khéo khi là cả năm sau cũng không.

“...Không được?”

“Tôi còn có lịch trình ở Nhật Bản nữa.”

“À, ‘Nhật Ký Ký Sinh’ đúng không?”

Từ đầu dây bên kia, Seo Gu-seop thở hắt ra đầy tiếc nuối, nhưng ngay sau đó lại bật cười.

“Haha, được thôi! Vậy thì sau khi anh quay xong, chúng ta gặp nhau nhanh nhất có thể. Dù gì thì dù khởi đầu của chúng ta không suôn sẻ ở Liên hoan phim Mise-en-scène, nhưng nếu nhìn theo hướng kinh doanh, chúng ta vẫn là có duyên hợp tác mà.”

“Tôi sẽ kiểm tra lịch trình rồi liên lạc lại.”

“Được thôi, tôi sẽ đợi. À— tiện đây nói luôn, chúng tôi sẵn sàng đáp ứng mọi điều kiện mà anh mong muốn.”

“Cảm ơn anh.”

Cạch.

 

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Woojin mới nhớ ra đối phương là ai. Gợi ý là Liên hoan phim Mise-en-scène. Ừ thì, cậu không nhớ rõ mặt, nhưng đã từng thoáng gặp nhau ở đó. Điều đó cũng khiến cậu nhớ đến Park Jung-hyuk, một ngôi sao hàng đầu từng bị vùi dập và sau đó muốn tẩy trắng hình ảnh bằng vai diễn trong Thám tử tư.

“Lúc mình vào, có phải bàn cờ bị lật luôn không nhỉ?”

Nhưng Woojin không suy nghĩ quá nhiều. Chỉ là, cậu dần hiểu hơn tại sao người ta gọi giới giải trí là một khu rừng rậm. Nếu như trước đây, cậu dễ dàng bộc phát cảm xúc và nổi nóng, thì bây giờ, mọi người đều cười ha hả như những người bạn cũ.

Ở nơi này, tất cả các mối quan hệ đều được kết nối bởi lợi ích kinh doanh—một điều mà Woojin không mấy thích thú.

‘Mà cũng đành chịu thôi. Phải thích nghi chứ sao.’

Cậu lẩm bẩm trong lòng, rồi gửi tin nhắn phản hồi đến những công ty giải trí khác đã liên hệ trước đó. Nội dung cũng không khác gì lời cậu đã nói với Seo Gu-seop. Dù từ chối, nhưng vẫn giữ phép lịch sự để tránh gây thù chuốc oán.

Sau khi đặt điện thoại xuống, Woojin bỗng chốc thả hồn vào suy nghĩ.

“Hừm—”

Cảm giác này... làm cậu nhớ lại ngày Hanryang có buổi đọc kịch bản đầu tiên. Khi đó, cậu cũng nhận được rất nhiều danh thiếp từ các công ty. Nhưng tình thế bây giờ đã hoàn toàn khác. Tin tức về hợp đồng của cậu tràn ngập mặt báo, và những công ty hàng đầu như GGO Entertainment chủ động liên hệ với cậu.

Thậm chí, đích thân các giám đốc điều hành cũng ra mặt.

‘Trước đây, có lắm thì cũng chỉ cấp quản lý đến tiếp cận thôi mà.’

Điều đó có nghĩa là vị thế của Woojin trong làng điện ảnh đã thay đổi đáng kể. Đây không phải chuyện có thể xem nhẹ, bởi hợp đồng sắp tới sẽ ảnh hưởng đến tương lai của cậu trong nhiều năm tới. Vì vậy, dù là một người mới trong vấn đề hợp đồng, Woojin vẫn cố gắng tìm hiểu kỹ lưỡng.

Vào mỗi tối trước khi đi ngủ hoặc những ngày nghỉ, cậu luôn kiểm tra lại bản hợp đồng hiện tại, nghiên cứu điều kiện của các diễn viên hàng đầu khác trên mạng.

Ngoài ra—

‘Sự khác biệt giữa Woojin trước đây và Woojin hiện tại.’

Cậu đã liệt kê những gì mình đạt được cho đến nay, cũng như những điều cần làm trong tương lai. Nhưng thực sự thì... vẫn khó. Dù đã ký một hợp đồng, cậu vẫn chỉ mới ở năm đầu tiên, nên không thể nói là mình có nhiều kinh nghiệm.

Dù vậy, Woojin đã quyết tâm làm một điều.

‘Mình sẽ đưa ra một yêu cầu đến mức người ta phải nghĩ "Cái này hơi quá rồi đấy?"’

Cậu sẽ xây dựng một hình ảnh nhất quán, kể cả trong hợp đồng. Dù gì thì cá tính của Woojin cũng đã quá rõ ràng, nên nếu cậu ra giá mạnh, đối phương cũng không thấy lạ. Từ đó, cậu có thể tự định giá bản thân một cách hợp lý hơn.

“Khà, không tệ chút nào.”

Suy nghĩ đó vừa nhen nhóm trong đầu thì…

Két.

 

Cửa xe van trượt mở. Choi Sung-geon với mái tóc cột đuôi ngựa giơ ngón tay cái về phía sau.

“Chuẩn bị đi! Lên nào, Woojin.”

“Vâng, giám đốc.”

Woojin, trong bộ quân phục, lặng lẽ bước xuống xe. Đồng thời, cậu liếc sang Sung-geon, người vẫn không rời mắt khỏi điện thoại.

‘Hừm— có lẽ không nên nói với ông ấy chuyện các công ty khác đã liên hệ đâu nhỉ?’

 

---

Giữa trưa, đài SBC.

Trên hành lang, nơi treo đầy poster của những bộ phim ăn khách, có một tấm poster đặc biệt thu hút sự chú ý—Profiler Hanryang. Có vẻ nó vừa được treo lên gần đây, bởi vẫn còn mới tinh.

Phía bên kia tấm kính của phòng họp, rất nhiều người đang tụ họp.

Hầu hết đều là những gương mặt già dặn.

Nhưng không chỉ có các lãnh đạo của SBC, mà còn có đại diện từ nhiều lĩnh vực khác trong ngành giải trí.

Lý do rất đơn giản: đây chính là hội đồng giám khảo của Giải thưởng Diễn xuất SBC, sự kiện chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa sẽ diễn ra.

Không khí trong phòng họp nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Trước mặt các giám khảo là hàng loạt tài liệu và máy tính bảng. Trong đó ghi rõ các hạng mục giải thưởng năm nay, danh sách những tác phẩm nổi bật của SBC, cũng như các diễn viên đã tỏa sáng qua những tác phẩm đó.

Họ đang xem xét tất cả một cách vô cùng cẩn trọng.

Thật thú vị.

“Hừm... Quả nhiên năm nay Profiler Hanryang đang chiếm ưu thế nhỉ.”

Từ tác phẩm cho đến danh sách đề cử giải thưởng, số lượng diễn viên của Profiler Hanryang xuất hiện khá nhiều. Đây cũng là một điều dễ hiểu.

“Profiler Hanryang đã cân bằng hoàn hảo từ tỷ suất người xem, sự đón nhận của công chúng, chất lượng tác phẩm đến diễn xuất, thì còn gì phải bàn nữa.”

“Diễn xuất của các diễn viên cũng xứng đáng được khen ngợi, nhưng với tỷ suất người xem cao như vậy, nếu danh sách đề cử không có diễn viên của Profiler Hanryang, chắc chắn khán giả sẽ phản ứng dữ dội.”

“Ôi trời... Hy vọng năm nay không có tranh cãi gì.”

“Đồng ý.”

Lúc này, một người đàn ông đẩy gọng kính mỏng của mình lên và xen vào cuộc trò chuyện. Đó là giám đốc bộ phận phim truyền hình.

“Về giải Diễn viên mới năm nay, phân chia giải thưởng có vẻ khó khăn.”

“A, là vì Kang Woojin sao?”

“Đúng vậy. Khoảng cách giữa cậu ấy và các ứng cử viên khác quá lớn.”

“Ừm... Cũng phải thôi.”

Mọi người đều đồng tình. Hằng năm, giải Diễn viên mới thường được trao cho nhiều gương mặt trẻ, ít nhất là bốn người tính cả nam lẫn nữ. Nhưng năm nay, sự áp đảo của Kang Woojin là quá rõ ràng. Nếu trao giải theo cách thông thường, sự chênh lệch quá lớn giữa các diễn viên chắc chắn sẽ tạo ra tranh cãi.

Dữ liệu tích lũy suốt nhiều năm đã chứng minh điều này.

“Vậy năm nay, giải Diễn viên mới sẽ chỉ có một người đạt giải.”

“Thay vào đó, những ứng cử viên đáng lẽ nằm trong hạng mục này sẽ được chuyển sang các giải khác, như Giải Ngôi Sao Gây Ấn Tượng chẳng hạn.”

“Ừm. Ai cũng có diễn xuất ổn cả, chỉ là Kang Woojin quá mạnh thôi.”

Lúc này, một người phụ nữ trung niên xen vào.

“Giải Diễn viên mới à... Nhưng chỉ đề cử Kang Woojin trong hạng mục này liệu có quá ít không?”

 

---

Tại BW Entertainment.

Mọi đội ngũ trong công ty đều bận rộn. Phòng truyền thông đang họp căng thẳng trong phòng họp, còn các đội khác thì bận rộn trả lời điện thoại hoặc gõ máy tính không ngừng. BW chỉ có hai diễn viên trực thuộc, nhưng cả hai lại có tầm ảnh hưởng quá lớn.

Đặc biệt là Kang Woojin.

Hơn nữa, tin đồn về hợp đồng một năm của cậu ấy khiến điện thoại nội bộ của BW Entertainment gần như không ngừng reo.

-♬♪

Tiếng chuông kêu liên tục. Giữa hàng chục nhân viên đang vội vã, một nhân viên nam của bộ phận quản lý cầm lấy tập hồ sơ vừa sắp xếp xong và đứng dậy. Điểm đến của anh ta là trưởng nhóm quản lý.

“Trưởng nhóm, đây là tài liệu liên quan đến lễ trao giải năm nay của Woojin mà anh bảo tôi tổng hợp. Tài liệu của Hyeyeon tôi đã gửi từ hôm qua rồi.”

“À, được rồi. Đến giờ Woojin đã nhận được lời mời từ đâu rồi?”

“Như dự đoán, tất cả các lễ trao giải lớn đều đã gửi lời mời, bao gồm Rồng Xanh, Đại Chung và ba đài truyền hình lớn. Chỉ có giải của các liên hoan phim là đã xác nhận đề cử.”

Trưởng nhóm gật đầu và mở tập hồ sơ ra. Mặc dù có rất nhiều thông tin được ghi chép, nhưng trọng tâm chỉ có hai điều:

Đề cử từ Ủy ban tổ chức Giải thưởng Rồng Xanh. (Danh sách cuối cùng / Kang Woojin được đề cử)

Đề cử Nam diễn viên mới xuất sắc nhất (Ma Dược Thương) / Kang Woojin

Đề cử Giải Ngôi Sao Yêu Thích / Kang Woojin

 

Giá trị mà Giải thưởng Rồng Xanh và Đại Chung công nhận ở Kang Woojin thật đáng kinh ngạc.

Đề cử từ Ủy ban tổ chức Giải thưởng Đại Chung. (Danh sách cuối cùng / Kang Woojin được đề cử)

Đề cử Nam diễn viên mới xuất sắc nhất (Ma Dược Thương) / Kang Woojin

Đề cử Giải New Wave / Kang Woojin

 

Ngay sau khi đọc hết, trưởng nhóm quản lý đặt tập hồ sơ xuống với vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa bối rối.

“Đây thực sự là danh sách lời mời dành cho một diễn viên chỉ mới một năm kinh nghiệm sao? Chưa từng thấy trường hợp nào như thế này.”

Anh ta cười nhẹ, như thể không tin nổi.

“Đây mà là những gì một tân binh có thể đạt được trong năm đầu tiên sao?”

 

---

Chiều muộn cùng ngày, tại Buyeo.

Dù mặt trời đã lặn, nhưng không khí tại phim trường quy mô lớn của Hòn Đảo Mất Tích vẫn nóng rực. Đạo diễn Kwon Kitaek cùng hàng trăm nhân viên đoàn phim đang tập trung cao độ vào quá trình quay. Các diễn viên cũng đang dốc hết sức cho màn trình diễn của mình. May mắn là thời tiết oi bức đã trở nên mát mẻ hơn đôi chút.

Nhờ vậy, mặc quân phục cả ngày cũng không còn quá khó chịu.

Một người đàn ông trong bộ quân phục bước về phía một chiếc xe van quen thuộc giữa bãi đỗ xe đầy những chiếc ô tô. Khi cổ cứng đờ, anh ta xoay đầu vài lần để thả lỏng. Đó chính là Kang Woojin.

“Phù—”

Anh khẽ thở ra, mở cửa xe rồi bước vào. Suốt cả ngày nay, anh đã liên tục quay phim và giờ có khoảng một tiếng nghỉ giữa chừng. Nếu thời gian chờ trên 30 phút, sẽ rất khó để cứ ở mãi trong phim trường, nên anh quyết định lên xe nghỉ ngơi. Điều này cũng không phải lần đầu tiên anh làm như vậy.

Sột soạt.

 

Tựa lưng vào ghế, Kang Woojin bắt chéo chân. Điều đặc biệt là—

‘Không tệ nhỉ? Thể lực của mình thật sự đã cải thiện rồi sao?’

Dù đã quay phim cả ngày, nhưng anh vẫn cảm thấy ổn. Nếu so với chính mình trong quá khứ, bây giờ trông anh có vẻ tràn đầy năng lượng hơn hẳn. Có lẽ vì liên tục quay phim và luyện tập diễn xuất mà thể lực của anh đã thực sự tăng lên chứ không còn là diễn xuất theo kịch bản nữa.

Sau khi tự đưa ra kết luận, Woojin cầm lấy điện thoại.

“Ồ, nhiều tin nhắn ghê.”

Cuộc gọi nhỡ, tin nhắn, và hàng chục tin nhắn trên ứng dụng chat. Chỉ riêng thời gian quay phim cũng đã khiến điện thoại của anh đầy ắp thông báo. Người gửi đến từ nhiều bên khác nhau—từ các công ty giải trí cho đến bạn bè. Trong số đó, anh dừng lại ở tin nhắn của mẹ mình.

Mẹ: Woojin à, con nói là khi nào đi Nhật nhỉ?

 

Nhớ lại lịch trình đọc kịch bản của Lữ Khách Xa Lạ, Woojin nhanh chóng trả lời tin nhắn của mẹ. Sau đó, ánh mắt anh chuyển sang chồng sách đặt bên ghế phải—toàn bộ là kịch bản và tài liệu phim.

Vì vẫn còn sức, anh quyết định tranh thủ đọc tiếp. Dù có thể xem kịch bản Leech, nhưng thứ anh chọn cầm lên lúc này là kịch bản của Lữ Khách Xa Lạ.

Tất cả đều viết bằng tiếng Nhật.

Dù đã nhận được bản dịch tiếng Hàn, nhưng Woojin vẫn kiên quyết đọc nguyên tác. Bởi vì, nếu muốn hiểu trọn vẹn ý đồ của biên kịch và đạo diễn, anh phải nắm bắt qua chính ngôn ngữ gốc.

Cài đặt này khác với nguyên tác.

Khi chuyển thể thành phim, một số chi tiết đã thay đổi. Nhưng vì vai Iiyota Kiyoshi được giao cho một diễn viên Hàn Quốc, nên mọi thứ lại trở nên vô cùng hợp lý. Đó là sự sắp đặt có chủ ý, dĩ nhiên là vậy. Và nguồn cơn của "kẻ xa lạ ký sinh" cũng bắt đầu từ một sự kiện "bắt nạt học đường". Một vấn nạn đáng ghê tởm, dù ở Hàn Quốc hay Nhật Bản, từ quá khứ cho đến hiện tại, vẫn chưa thể xóa bỏ.

Người bị bắt nạt chính là Iiyota Kiyoshi.

Mọi chuyện khởi đầu từ những điều hết sức vụn vặt. Chỉ vì Kiyoshi trông có vẻ u ám, chỉ vì gương mặt cậu khiến người khác khó chịu. Những lý do tầm thường ấy dần tích tụ, cho đến khi danh xưng "người Hàn sống ở Nhật" cũng bị lôi vào. Kiyoshi bị cả ngôi trường cô lập.

Nhưng cậu không mảy may bận tâm.

Dù bàn học có biến mất, dù tủ giày đầy rác, dù bị đánh bất ngờ hay mất đồng phục thể dục, dù hộp sữa từ căng tin bị ném vào người, dù tiền bị cướp đoạt—bất kể chuyện gì xảy ra—Kiyoshi vẫn không hề phản ứng.

Không dao động.

Không cảm xúc. Không biểu hiện. Không suy nghĩ. Không đau đớn. Gương mặt cậu hoàn toàn trống rỗng, tựa như một con rô-bốt bị lỗi.

Và chính sự thờ ơ ấy lại càng khiến trò bắt nạt leo thang.

Trong mắt bạn học, Kiyoshi không khác gì một con súc vật. Nhưng ngay cả khi bị đối xử như thế, cậu vẫn im lặng sống tiếp, vẫn đi học mỗi ngày mà không bỏ buổi nào. Những kẻ ác bắt đầu hưởng thụ sự tàn nhẫn của mình. Tất cả vượt khỏi giới hạn.

Rồi một nữ sinh không thể chịu đựng được nữa đã xuất hiện.

Tên cô ấy là Misaki Toka.

Toka là học sinh mới chuyển đến. Nhìn thấy bầu không khí của lớp học, không rõ cô lấy dũng khí từ đâu mà đứng ra che chở cho Kiyoshi. Cô đối diện tất cả mọi người, dõng dạc bảo họ dừng lại. Rồi quay sang hỏi Kiyoshi.

Cậu ổn chứ?

Lần đầu tiên trong đời, Kiyoshi nghe được những lời này.

Tại sao?

Tại sao cô ấy lại bảo vệ mình?

Dù vẫn dửng dưng, Kiyoshi bắt đầu để tâm đ ến Toka. Không phải theo nghĩa lãng mạn, mà giống như sự tôn kính đối với một con người. Cậu quan sát cô. May mắn thay, sự xuất hiện của Toka khiến trò bắt nạt tạm thời lắng xuống.

Nhờ vậy, Kiyoshi có cơ hội ở bên cô.

Họ ăn trưa cùng nhau, trò chuyện đôi chút. Trong mắt Toka, Kiyoshi là một con người. Và khi ở cạnh cô, cậu có cảm giác như một cơn gió mát lành đang thổi qua tâm hồn khô cằn của mình.

Nhưng khoảng thời gian ấy không kéo dài.

Vì thực chất, trò bắt nạt chưa dừng lại.

Không hay biết gì, Kiyoshi trở thành nguyên nhân khiến mục tiêu chuyển sang Toka. Cậu chỉ nhận ra điều đó khi cô đột nhiên vắng mặt vài ngày. Khi quay lại trường, trên gương mặt cô đã xuất hiện một vết sẹo.

Nhưng Toka không phải là Kiyoshi.

Và đáng buồn thay, người tận mắt chứng kiến kết cục của cô, chính là Kiyoshi.

Tuy nhiên, với Kang Woojin, đó không chỉ là một câu chữ trong kịch bản. Anh tận mắt trải qua khoảnh khắc cuối cùng của Toka.

 

---

[7 / Kịch bản phim (Tên: Sự hy sinh kỳ quái của kẻ xa lạ), cấp S+]

[Một kịch bản có độ hoàn thiện cực kỳ cao. Có thể nhập vai hoàn toàn.]

Hóa thân thành Kiyoshi.

["Đang chuẩn bị nhập vai 'Iiyota Kiyoshi'..."]

["Chuẩn bị hoàn tất. Đây là một kịch bản có độ hoàn thiện rất cao. Mức độ tái hiện: 100%. Bắt đầu nhập vai."]

Tầm nhìn của Kang Woojin hòa làm một với Iiyota Kiyoshi.

Một thứ gì đó không hẳn là lạnh, cũng chẳng phải nóng, len lỏi khắp người anh. Một tâm hồn cằn cỗi, tựa như một sa mạc vô tận. Nhưng ngay cả trong sa mạc, vẫn có gió lướt qua, vẫn có ánh nắng ấm áp rọi xuống.

Phía xa, những cánh hoa anh đào lả tả bay.

- Saaa…

Mùa xuân chăng?

Đôi mắt trống rỗng của Woojin—của Kiyoshi—dịch chuyển. Anh đang đứng trên sân thượng của trường. Và ngay trước mắt, một cô gái với mái tóc ngang vai, bộ váy đồng phục khẽ tung bay trong gió.

Misaki Toka.

Cô ấy đang ngồi trên mép lan can, ánh mắt hướng về một nơi xa xăm. Nguy hiểm.

Nhưng Woojin không nhúc nhích.

Chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng cô, rồi quan sát bộ đồng phục. Tại sao hàng cúc bị bung ra? Tại sao có quá nhiều bụi bẩn? Và vì sao, những vết thương trên người cô lại tăng lên?

Đúng lúc đó.

“Kiyoshi.”

Toka quay đầu lại, gọi tên anh. Giọng nói ấm áp, nhưng không hề luyến tiếc.

“Tôi không hối hận khi gặp cậu.”

Woojin, vẫn giữ nguyên tư thế cũ, đáp lại bằng một giọng vô cảm.

“Đến giờ ăn trưa rồi.”

Nhưng Toka không có ý định rời khỏi đó. Cô chỉ mỉm cười với anh.

Rồi biến mất.

“...”

Khuôn mặt Woojin không biểu lộ gì. Chỉ trân trân nhìn vào khoảng không nơi Toka vừa ở đó. Không kích động. Nhịp thở vẫn ổn định.

Và rồi—

- Sượt.

Woojin lặng lẽ siết chặt tay phải, từng ngón tay dần khép lại. Một giọng nói trầm thấp vang lên.

Một người, hai người, ba người…

Anh đang liệt kê danh sách.

Đúng lúc đó.

- Thịch!

Có tiếng bước chân dồn dập.

Một nam sinh mặt mày sắc lẹm chạy lên sân thượng. Một kẻ nằm trong danh sách vừa rồi. Hắn quét mắt qua hiện trường, rồi quay sang Woojin.

“Mày thấy không?”

“Ừ.”

“Haha, lẽ ra tao phải lên sớm hơn mới đúng!”

Tên nam sinh cười khẩy, sải bước đến mép lan can, vị trí mà Toka vừa đứng. Hắn cúi xuống nhìn xuống dưới—

“Hê— ghê thật đấy, từ độ cao này thì làm saoooo!!”

Tiếng thét thảm thiết cắt ngang câu nói.

Cơ thể hắn đột ngột rơi xuống. Dưới sân vọng lên tiếng la hét hoảng loạn.

Woojin—vẫn với gương mặt không biểu cảm—xoay người, chậm rãi bước khỏi sân thượng. Khi xuống cầu thang, anh mới đáp lại lời của Toka.

“Tôi thì hối hận.”

Rồi anh nhẹ nhàng gập ngón tay cái của bàn tay phải lại, tiếp tục liệt kê. Giọng điệu vẫn bình thản.

“Một người.”

Hết.

Chương trước Chương tiếp
Loading...