App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề

Chương 45


Chương trước Chương tiếp

Con mèo mẹ trong khung hình gầy gò xác xơ, dù chất lượng video không cao, ông cũng có thể nhìn ra, tình trạng hiện tại của nó rất tệ!

“Ăn rồi ạ, nhưng ăn rất ít, ôi, cũng dễ hiểu thôi, dù sao con nó cũng bị lạc rồi mà, nhưng con nghĩ vấn đề không lớn…” Lưu Hiểu Mai vẫn đang cố gắng thuyết phục ba mình, hy vọng ông đừng quá lo lắng.

Lưu Học Phong cầm điện thoại nhìn con mèo trên màn hình, tâm trạng rất tệ, im lặng hồi lâu, mới lắc đầu nói: “Là do ba không tốt, hôm đó đã sơ ý. Ba cảm thấy dạo này chân đã đỡ hơn nhiều rồi, hay là ba ra ngoài dán thêm thông báo tìm mèo, vẫn phải tìm cách đưa Tiểu Môi Cầu về nhà mới được.”

Miểu Miểu là mẹ của Tiểu Môi Cầu, là con mèo ông nuôi đã nhiều năm, lứa mèo này sinh ra, bản năng làm mẹ của Miểu Miểu rất mạnh mẽ, bỗng dưng có mèo con đi lạc, nó buồn cũng là điều bình thường, chỉ là mấy ngày nay càng ngày càng ăn uống ít đi, cơ thể cũng không chịu nổi.

Lưu Học Phong cảm thấy bứt rứt, muốn làm gì đó.

“Ba, ba đừng lộn xộn!” Lưu Hiểu Mai vội vàng nói: “Hay là thế này, con nhờ dì Mã trông cửa hàng cho con, con ra ngoài dán thêm thông báo tìm mèo, ba thế nào cũng đừng ra ngoài, bác sĩ đã dặn dò ba như nào, bảo ba nằm nghỉ ngơi. Ba đừng lo lắng, chuyện này con sẽ lo, nhất định sẽ tìm được Tiểu Môi Cầu.”

Lưu Học Phong lại im lặng một lúc, mới chán nản đáp: “Ừ.”

Gần đây, những con mèo trong khu nhà Hạnh Phúc đều rất bận rộn, ngoài việc kiếm ăn hàng ngày, thời gian còn lại đều đi khắp nơi giúp Tiểu Môi Cầu hỏi thăm.

Vì không có đủ thời gian để kiếm thức ăn, Lão Ưng thậm chí còn cho phép một số con mèo ngoan ngoãn vào sân sau ăn thức ăn cho mèo. Hoàn thành nhiệm vụ rất quan trọng, nhưng cũng phải đảm bảo an toàn cho cả đàn mèo.

Tất nhiên, Lão Ưng cũng đã quan sát ở sân sau trong vài ngày để đảm bảo rằng cứ cách vài ngày, nhân viên giao hàng sẽ đúng giờ mang đến những bịch thức ăn cho mèo lớn. Đứa trẻ cùng mẹ của cô bé dường như cũng không hề cảm thấy gánh nặng gì vì lượng thức ăn cho mèo bị tiêu hao quá nhiều, lúc này mới an tâm.

Mà với sự đảm bảo về thức ăn, đàn mèo càng trở nên hăng hái hơn trong việc làm việc.

“Này, không ngờ chúng ta có ngày được ăn thức ăn cho mèo ở sân sau nhỉ.”

“Đúng vậy, nói nhỏ nhé, sướng cực kỳ! Thức ăn cho mèo ở sân sau thực sự ngon! Và còn có nước sạch nữa, hy vọng những ngày này sẽ mãi mãi tiếp tục.”

“Haha, cậu đang nghĩ gì vậy, sau khi giúp Tiểu Môi Cầu tìm được nhà, có lẽ chúng ta vẫn phải tự mình lục thùng rác để kiếm ăn.”

“Ôi…”

Mấy ngày nay, lại có chuyện mới xảy ra ở khu nhà Hạnh Phúc.

Một con mèo Tam Thể già nua đã đến khu vực gần khu phố này.

“Này, anh đang làm gì vậy!?” Đa Tể đi ngang qua nhìn thấy, liền tiến đến lý luận.

Con mèo Tam Thể bẩn thỉu đang lén lút lục lọi thùng rác.

Đa Tể: “Đây không phải địa bàn của anh.”

Con mèo Tam Thể biết mình sai, cúi thấp người.

Đa Tể cẩn thận tiến đến, mới phát hiện ra trên thân mình bẩn thỉu của con mèo Tam Thể này lại có rất nhiều vết thương.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Nó vẫn giữ giọng điệu khó chịu.

Mèo có lãnh thổ riêng, lãnh thổ của nó có mèo khác xâm nhập, thông thường sẽ phải đánh nhau, nhưng tình trạng hiện tại của đối phương, rõ ràng không phải đối thủ của nó, vì vậy Đa Tể cũng lười đánh nó, chỉ muốn biết nguyên nhân.

Con mèo Tam Thể ngồi xổm xuống đất, đồng tử giãn ra, vẻ mặt sợ hãi.

Lúc này nó cũng không thể không trả lời: “Tôi già rồi, sức khỏe không còn tốt như trước, ở lãnh thổ của mình tôi không đánh lại được những con mèo trẻ, lại không kiếm được thức ăn, bị đuổi ra ngoài, đi lang thang đến đây, muốn xem có gì ăn hay không… Tôi không biết đây là lãnh thổ của cậu, xin lỗi.”

Đa Tể tỏ ra kiêu ngạo, thấy thái độ của đối phương khá tốt, và cũng thực sự bị thương, gần đây mèo hoang ở khu nhà Hạnh Phúc đều được ăn no, nên thùng rác cũng không có mèo nào đến lục lọi, nó cũng lười đôi co với con mèo Tam Thể này.

“Tôi đang bận, ăn xong thì đi, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa.” Nó nói xong định đi.

“Vâng, cảm ơn cậu nhé.” Con mèo Tam Thể nói.

Đa Tể sững sờ, cái quái gì vậy, đi lang thang còn lịch sự thế này, bảo sao bị đánh bị đuổi ra ngoài.

Bỗng nó nhớ ra chuyện gần đây mèo nào cũng bận rộn, trong lòng nảy ra một ý.

“Này, tối nay anh có chỗ ngủ không?” Đa Tể hỏi.

Con mèo Tam Thể lắc đầu.

“Tôi sẽ tìm cho anh một chỗ, nhưng dạo này chúng tôi thiếu người, tôi có thể nói chuyện với Lão Ưng giúp anh có chỗ dung thân ở đây, nhưng anh phải làm việc cho chúng tôi.”

Con mèo Tam Thể vui mừng khôn xiết, với tình trạng hiện tại của nó, nếu nơi này không thu nhận nó, nó chỉ có thể đến nơi khác thử vận may, nhưng muốn sống sót qua mùa đông này thì quá khó khăn, nó đã già lại còn bị thương, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nó thực sự không biết.

Nếu đàn mèo ở khu vực này có thể thu nhận nó thì dĩ nhiên là tốt nhất. May mắn, nó có thể sống sót qua mùa đông này.

“Được thôi, tôi làm việc, tôi nhất định sẽ làm, có việc gì cần tôi cứ ra lệnh!”

Vì vậy, Đa Tể đã sắp xếp con mèo Tam Thể tên Đại Lê này vào kho, ở cùng với những con mèo con đang lớn.

Ngày hôm sau, là hội nghị hàng tuần của đàn mèo, Đa Tể đã báo cáo trước với Lão Ưng về chuyện của Đại Lê.

Việc đàn mèo có tiếp nhận thêm mèo mới hay không thường là một vấn đề rất nghiêm trọng, một khu vực chỉ có thể nuôi sống một số lượng mèo nhất định, vì vậy mèo thường sẽ tranh giành lãnh thổ với nhau, nếu số lượng mèo quá nhiều, đến mùa đông, tỷ lệ sống sót của mèo trong khu vực này sẽ bị ảnh hưởng.

Là thủ lĩnh, Lão Ưng đương nhiên rất coi trọng vấn đề này.

“Nếu là những năm trước, tôi chắc chắn sẽ không đồng ý cho cậu tiếp nhận mèo mới vào, lại là con mèo đã có tuổi… Tuy nhiên, một năm gần đây đàn mèo của chúng ta sinh ít mèo con hơn, năm ngoái mùa đông lại mất đi vài con, cộng thêm sự giúp đỡ của đứa trẻ đó, năm nay chúng ta tiếp nhận thêm mèo mới cũng không có vấn đề gì lớn.”

Đa Tể nghe thấy chuyện này có vẻ ổn, lại nói: “Tôi chủ yếu cân nhắc đến việc dạo này chúng ta nhiều việc, thêm một con mèo cũng sẽ có thêm một phần sức.”

Lão Ưng gật đầu: “Cậu suy nghĩ rất đúng, chuyện của Tiểu Môi Cầu không thể trì hoãn thêm được nữa, phải nhanh chóng giải quyết, vậy cậu gọi Đại Lê đến đây, tôi sẽ nói chuyện với nó về công việc tiếp theo.”

Sơ Bát đang liếm móng vuốt, vừa nghe tin người mới đến tên là Đại Lê, nhịn không được bật cười.

Đàn mèo này đã có một con Đại Cát rồi, lại thêm con Đại Lê nữa, Đại Cát Đại Lợi, nghe cũng hợp phết.

Đại Lê nhanh chóng đến, nó nghe nói mình đã được thủ lĩnh của đàn mèo này thu nhận, trở thành thành viên chính thức, vô cùng vui mừng.

“Cảm ơn, cảm ơn mọi người, tôi nhất định sẽ thể hiện tốt, không để mọi người hối hận vì đã nhận tôi.” Đại Lê chân thành nói.

Thấy thái độ của nó cũng khá tốt, cộng thêm Lão Ưng đã đồng ý, nên mặc dù không mấy hứng thú với thành viên mới, nhưng cũng không có con mèo nào phản đối gì thêm.

Nội dung hội nghị hôm nay chủ yếu là tóm tắt lại việc giúp Tiểu Môi Cầu tìm chủ trong thời gian qua.

Đàn mèo theo phân công và phân khu, mèo phụ trách từng khu vực lần lượt báo cáo công việc của mình.

Tóm lại chỉ có năm chữ: không thu hoạch được gì.

Lão Ưng nói: “Việc này vốn không dễ dàng, những nơi chúng ta có thể đến khá hạn chế, nếu có cơ hội, chúng ta còn phải đoàn kết những con mèo ở khu vực khác, nhờ chúng cũng giúp tìm kiếm.”

Nói đến đây, Lão Ưng nhìn về phía Đại Lê: “Khu vực anh ở trước đây, nếu anh có thể quay về, cũng hãy truyền bá chuyện này ra ngoài, nhờ những con mèo anh quen biết cũng giúp tìm kiếm.”

Đại Lê nói: “Không có vấn đề gì, nhưng tôi chưa từng gặp Tiểu Môi Cầu, cũng không biết nó trông như thế nào, mèo cùng tên quá nhiều, khu vực tôi ở trước đây cũng có con mèo tên Tiểu Môi Cầu, liệu tôi có thể gặp nó một lần không, như vậy khi đi ra ngoài tôi cũng dễ mô tả hơn.”

Đa Tể: “Việc này đơn giản, hôm nay vốn dĩ cũng phải đưa anh tới sân sau một chuyến, Tiểu Môi Cầu hôm nay không đến dự họp, anh đến là có thể gặp được.”

Tối qua Đại Lê ở trong kho, đã nghe những chú mèo con ríu rít kể về sân sau bí ẩn này, nó rất tò mò về nơi này, vừa nghe nói hôm nay có cơ hội được đến sân sau, đương nhiên nó vô cùng sẵn lòng.

Sau hội nghị, đàn mèo tản ra, điều chỉnh hướng tìm kiếm tiếp theo của mình theo hướng thảo luận trong cuộc họp, Đại Lê đi theo Đa Tể đến sân sau.

Vừa bước vào sân sau, nó đã ngay lập tức nhìn thấy con mèo con màu xám đó.

Đại Lê ngây người, nó có chút không thể tin được mà khẽ gọi: “Tiểu… Tiểu Môi Cầu?”

Tiểu Môi Cầu nghe thấy giọng nói này quay lại, cũng nhìn về phía con mèo TamThể sau lưng Đa Tể.

Giọng nói này rất quen thuộc, con mèo này trông cũng hơi quen thuộc, nhưng nó nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, vẫn không nhớ ra đối phương tên gì.

Đại Lê có hơi kích động tiến lên: “Em lớn lên rất nhiều rồi, em không nhớ anh sao? Chúng ta đã gặp nhau trước cửa nhà em!”

Tiểu Môi Cầu lẩm bẩm: “Nhà em…”

Đúng rồi! Lúc nó còn chưa đi lạc, thường hay chơi trước cửa nhà mình, thỉnh thoảng cũng gặp những con mèo hoang đi ngang qua.

Con mèo hoang trước mặt này nó thực sự đã từng gặp một lần, lần đó con mèo Tam Thể này đi ngang qua trước cửa nhà nó, nó đang chơi ở trước cửa, nên đã chơi với nó một lúc và trò chuyện vài câu.

Không ngờ, chúng lại gặp nhau ở đây!

Đại Lê hỏi: “Thế nào, em nhớ ra chưa?”

Tiểu Môi Cầu hưng phấn gật đầu: “Ừm! Nhớ ra rồi, anh là Đại Lê!”

“Sao em lại ở đây? Không phải em có nhà sao?” Đại Lê tò mò hỏi.

“Chuyện này nói ra thì dài, em vô tình bị lạc…”

“Vậy nên họ đang giúp em tìm nhà, muốn đưa em về nhà đúng không?”

“Đúng vậy! Họ đối xử với em rất tốt, anh Đại Lê, không ngờ lại có thể gặp lại anh, em vui quá!”

Đa Tể nhìn hai con mèo này với vẻ mặt đầy nghi ngờ: “Vậy là hai người quen nhau à?”

Đại Lê nhìn về phía Đa Tể: “Cũng không hẳn là quen, tôi chỉ gặp nó một lần, bộ lông của nó có màu sắc rất đặc biệt, lúc đó nó còn rất nhỏ, khi tôi đi ngang qua nhà nó thì trêu chọc nó chơi.”

Đa Tể như vớ được thông tin quan trọng: “Anh nói anh đã đến nhà nó, vậy anh biết nhà nó ở đâu không?”

Đại Lê suy nghĩ một lúc: “Tôi không chắc lắm, lần đó tôi cũng đi rất xa để kiếm ăn, đã rời khỏi lãnh thổ của mình, thật không chắc có thể tìm lại được hay không.”

“Vậy khu vực đại khái thì sao? Chắc anh cũng có thể xác định được đại khái ở khu vực nào chứ?” Đa Tể truy hỏi.

“Tất nhiên rồi, tôi không thể đi một cách không mục đích, nơi đó hẳn là không xa khu vực hoạt động thường xuyên của tôi.”

“Hai người ở đây đợi tôi!” Đa Tể nói xong liền chạy đi, nó đi thông báo cho Lão Ưng và những con mèo khác.

Chương trước Chương tiếp
Loading...