App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề

Chương 34


Chương trước Chương tiếp

Hạ An An một lần nữa chọn ký kết hợp đồng, trong các hạng mục dịch vụ chọn y tế: điều trị nhiễm trùng đường hô hấp trên, trị ký sinh trùng trong và ngoài, đồng thời chọn dịch vụ tắm rửa vệ sinh, cuối cùng thêm vào tùy chọn giúp khách trọ trở về nhà.

Chủ nhân của Tiểu Môi Cầu hoàn toàn khác với chủ nhân của Lai Nhân, chủ nhân của nó hẳn là do có chuyện đột xuất nên mới nhốt nó bên ngoài cửa, chứ không phải cố ý vứt bỏ, vì vậy Tiểu Môi Cầu bị lạc mất, chủ nhân của nó hẳn cũng rất lo lắng, nhất định Tiểu Môi Cầu cũng nhớ chủ nhân, vì vậy Hạ An An đã chọn giúp nó về nhà.

[Hợp đồng dịch vụ thẻ VIP cho cư dân “Tiểu Môi Cầu” đã được tạo thành công, vui lòng yêu cầu cư dân này thực hiện ký hợp đồng bằng cách ấn dấu móng vuốt.]

Đây đã là lần thứ hai Hạ An An ký hợp đồng với cư dân, đã thành thạo hơn lần đầu rất nhiều, cô bé cầm máy tính bảng đi ra sân sau, sau một đêm nghỉ ngơi, tình trạng của Tiểu Môi Cầu đã tốt hơn nhiều, hoạt bát hơn so với hôm qua, cơ thể nó vẫn còn run rẩy, hơi thở cũng có tiếng khàn khàn, nhưng khi thấy cô bé ra ngoài, nó chui ra khỏi ổ và ngồi xổm trước mặt cô bé, vẻ ngoài rất ngoan ngoãn.

Lúc này Hoa Hoa và Đa Tể đều ở đó, Đa Tể vốn không muốn đến thường xuyên như vậy, nhưng nó nghĩ nếu Tiểu Môi Cầu không đạt yêu cầu, nó sẽ phải tìm kiếm một con mèo mới để gửi đến nên cũng đến xem tình hình.

Không ngờ vừa đến, đã nhìn thấy đứa trẻ con loài người đó cầm một chiếc ghế nhỏ ngồi trước mặt Tiểu Môi Cầu, thì thầm một cách bài bản:

“Khách trọ Tiểu Môi Cầu, bạn… có đồng ý… để tôi cung cấp dịch vụ diệt ký sinh trùng trong và ngoài cơ thể,… nhiễm trùng đường hô hấp trên, tắm rửa vệ sinh, và… giúp bạn về nhà ngoài việc lưu trú và thức ăn không.”

Lần này, Hạ An An cầm máy tính bảng đọc to hơn lần trước một chút, nói cũng rõ ràng hơn so với lần trước.

Tiểu Môi Cầu ngồi xổm trong ổ, người run lên, nó dường như không thể chấp nhận được việc mình bị bệnh.

Tắm rửa… Cô bé này thậm chí còn muốn giúp nó tắm rửa?

Tiểu Môi Cầu thực ra đã từng nghe từ này, có lần chủ nhân bế nó lên, đùa rằng nó đen quá, phải tắm rửa xem có trắng hơn được không.

Chỉ có điều, cuối cùng cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, vậy tắm rửa rốt cuộc là gì?

Tiểu Môi Cầu đang suy nghĩ về chuyện tắm rửa, nghe đến cuối cùng, mắt nó sáng bừng lên.

Cô bé… Cô bé nói gì!?

Nó không giám tin vào lỗ tai mình, giúp nó về nhà?

Mắt Tiểu Môi Cầu lập tức ươn ướt, nhà…

Hai ngày đầu đi lạc, thực ra nó ngày đêm đều mong được trở về, nơi đó có ổ ấm áp của nó, có thức ăn được bổ sung bất cứ lúc nào, nơi đó khiến nó cảm thấy ấm áp và an tâm, thế giới bên ngoài thật quá đáng sợ.

Trên đường đi bất cứ lúc nào cũng có những chiếc xe lao vút qua, có đủ loại mèo và chó to lớn hơn nó, hung dữ hơn nó, còn có những đứa trẻ nghịch ngợm, hung hăng lao về phía nó.

Cứ nghĩ đến những điều này, nó lại thấy sợ hãi.

Giờ đây nơi này đã rất tốt, có chỗ ăn, có chỗ ở, tuy không phải nhà cũ của nó, chủ nhân cũ của nó, nhưng dù sao nó cũng an toàn rồi, có thể ăn no, ngủ yên giấc, đối với nó mà nói đã là một điều xa xỉ.

Về nhà?

Đây quả là một từ xa xỉ biết bao!

Hoa Hoa nhìn phản ứng của Tiểu Môi Cầu hơi khác thường, có chút khó hiểu hỏi Đa Tể: “Cô bé vừa nói gì vậy?”

Đa Tể lúc này cũng đang trong trạng thái bàng hoàng: “Tiểu Oa Môi này còn có nhà sao!”

“Nhà? Nó có nhà à? Ồ, hình như trước đây nó có nói nó có nhà, nhưng chúng ta không ai để ý.”

Đa Tể nhún vai: “Ai biết nó nói thật hay không.”

Hoa Hoa trong lòng buồn bã: “Vậy ý của cô bé là muốn đưa nó về nhà sao?”

Đa Tể gật đầu.

Hai con mèo im lặng nhìn nhau, Hoa Hoa vẫn là người lên tiếng: “Về nhà cũng tốt, như vậy nó không cần phải lang thang ngoài đường nữa.”

Cuộc sống của mèo hoang rất khổ, nó đã quen rồi, nhưng con mèo con này còn nhỏ, nếu có cơ hội về nhà, có người chăm sóc, thì đó là điều tốt nhất.

Lúc này Tiểu Môi Cầu cũng đang ngẩn ngơ, dường như đang do dự điều gì đó.

“Meo ~ ngao ~!” Đa Tể lên tiếng nhắc nhở.

Tiểu Môi Cầu vội vàng lấy lại tinh thần, ấn dấu móng vuốt của mình lên màn hình.

Nó nhớ, trong lớp huấn luyện trước đây Đa Tể đã nói rằng đứa trẻ có thể yêu cầu nó ký hợp đồng gì đó, không cần quan tâm nội dung là gì, chỉ cần ấn dấu móng vuốt là được, như vậy là thể hiện tốt rồi.

Hạ An An vốn tưởng ký hợp đồng với Tiểu Môi Cầu sẽ khó khăn hơn Lai Nhân một chút, dù sao nó cũng chỉ là một con mèo con, không ngờ Tiểu Môi Cầu lại trực tiếp ký hợp đồng!

Mọi chuyện suôn sẻ hơn nhiều so với suy nghĩ của cô bé, Hạ An An lập tức mở một hộp thức ăn cho mèo con, bên trong là gel dinh dưỡng thơm ngon, cô bé dùng muỗng múc một muỗng lớn, nghiền nát thuốc trị ký sinh trùng và kháng sinh vào gel dinh dưỡng, sau đó đưa bát cho Tiểu Môi Cầu.

Nó không chút do dự ăn hết.

Mùi vị có vẻ hơi lạ, gel dinh dưỡng có mùi thịt, nhưng hậu vị lại hơi đắng.

Tiểu Môi Cầu nhớ đến lời cô bé nói lúc nãy, nó bị ốm, cần uống thuốc để điều trị, có lẽ thứ đắng đó là thuốc.

Uống thuốc mới có thể khỏi bệnh, điều này nó cũng biết.

Tiểu Môi Cầu vừa định chui về ổ, lại bị Hạ An An lôi ra, bôi thuốc trị ký sinh trùng ngoài da cho nó.

Sau khi hoàn thành tất cả mọi việc, cô bé thả nó về ổ để nghỉ ngơi cho khỏe.

Vài ngày sau, Hạ An An đều đặn cho Tiểu Môi Cầu uống thuốc theo liều lượng nhất định, tiếng khàn khàn trong hơi thở của nó ngày càng thuyên giảm.

Sáng sớm bảy giờ, Quý Hựu Vũ tỉnh dậy từ giấc mơ, nhìn vào điện thoại, lơ mơ muốn ngủ tiếp.

Lúc này, một tiếng động lớn “ầm” vang lên khiến Quý Hựu Vũ bật dậy khỏi giường ngay lập tức.

Chỉ mất hai giây để phản ứng, anh vội vàng lao xuống lầu, tìm kiếm nguồn gốc của tiếng động lớn đó.

Rồi anh nhanh chóng nhìn thấy chiếc bình hoa vỡ tan tành trong phòng khách.

Đây là chiếc bình gốm hoa lam cổ giả mà người bạn tốt tặng anh, tuy là đồ giả cổ, không phải đồ cổ thật sự, nhưng nó được làm ra bởi một bậc thầy nào đó ở Cảnh Đức Trấn, người ta nói nó cũng có giá trị không hề rẻ.

Nhưng Quý Hựu Vũ hoàn toàn không quan tâm đến chiếc bình hoa vỡ tan này, mà là tìm kiếm thứ gì đó khác trong nhà.

“Lai Nhân, em ở đâu vậy?” Quý Hựu Vũ gọi nhỏ mèo cưng của mình.

“Đùng!”

Tiếng động lại vang lên từ nhà bếp, lòng Quý Hựu Vũ vui mừng, vội vàng chạy đến, chỉ thấy Lai Nhân đang ngồi ngoan ngoãn trên sàn nhà bếp.

“Ôi chao, tổ tông nhỏ của anh ơi, nãy bình hoa vỡ có làm em sợ không? Mảnh vỡ và gốm sắc nhọn, có làm xước móng vuốt của em không?”

Quý Hựu Vũ vừa lẩm bẩm hỏi, vừa cẩn thận kiểm tra móng vuốt của Lai Nhân.

Có lẽ Lai Nhân biết mình đã làm sai chuyện gì, lúc này không hề rụt móng vuốt lại, để mặc Quý Hựu Vũ vuốt ve.

Quý Hựu Vũ nhân cơ hội ôm Lai Nhân vào lòng: “Ôi Lai Nhân, may mà không bị thương, anh sợ chết đi được.”

Lai Nhân nhanh chóng nhảy ra khỏi lòng Quý Hựu Vũ, có chút bực bội liếm liếm bộ lông bị rối tung trên người, chạy lóc cóc ra khỏi bếp rồi đổi phòng khác tiếp tục ngủ.

Lúc này Quý Hựu Vũ cũng không còn buồn ngủ nữa, sau khi rửa mặt đánh răng, anh bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho Lai Nhân và bản thân.

Ăn sáng xong, anh nhìn đồng hồ, vẻ mặt có chút hoang mang.

Kể từ khi chuyển đến khu nhà Hạnh Phúc, đã bao giờ anh dậy sớm như vậy đâu?

Quý Hựu Vũ ngồi trên ghế sofa, hoài nghi cuộc sống một hồi, chuông báo thức reo lên, anh đứng dậy, đi đến cửa để thay giày.

Buổi sáng thực phẩm ở siêu thị gần nhà rất tươi ngon, đây là điều anh vô tình phát hiện ra lần trước.

Đã nhận nuôi Lai Nhân rồi, sao có thể để nó ăn thức ăn cho mèo, đồ hộp không có dinh dưỡng này mỗi ngày được chứ.

Tất nhiên là anh phải đích thân xuống bếp nấu cho nó những món ăn ngon rồi!

Quý Hựu Vũ quyết định mỗi sáng sẽ đi ra ngoài mua sắm, thuận tiện chạy bộ buổi sáng, hôm nay may mắn đặc biệt là gan gà và cá tươi mới về đều được giảm giá, mua mua mua!

Mua sắm xong, Quý Hựu Vũ không quên chụp ảnh đăng lên bảng tin.

Từ mua sắm đến rửa rau, nấu nướng, cuối cùng là cho ra video quay cảnh Lai Nhân thưởng thức bữa ăn mới nấu xong.

Phan Tư Vũ đang ở phim trường, một nghệ sĩ khác dưới trướng của cô ấy vừa vào đoàn, cô ấy đến xem tình hình của đối phương, lúc này đang có thời gian lướt bảng tin.

Thấy Quý Hựu Vũ đang trong trạng thái tốt, không nhịn được bấm like cho anh.

Vài giây sau, cuộc gọi video của Quý Hựu Vũ đã đến.

Phan Tư Vũ có chút nhức đầu, nhưng vẫn nghe máy.

Quý Hựu Vũ đang tập chống đẩy, Lai Nhân nằm trên vai anh, khuôn mặt tròn trịa chiếm hơn một nửa màn hình.

“Tôi biết ngay là anh muốn khoe mèo mà.” Phan Tư Vũ xoa xoa thái dương, vẻ mặt không chút ngạc nhiên.

Quý Hựu Vũ cười ha hả: “Cô xem mèo con của tôi đối xử với tôi tốt cỡ nào, tôi đang tập thể dục, nó nằm trên vai tôi để tăng độ khó cho tôi đây.”

“Ồ… Nhưng mà anh dậy sớm nhỉ.” Phan Tư Vũ thấy điều này quả thực đáng khen ngợi.

“Đúng vậy, haha, lúc mới chuyển đến đây tôi còn dậy sớm được, sau đó thì ngày càng dậy muộn, nghỉ phép thật sướng, khiến người ta nghiện. Bây giờ sáng nào tôi cũng dậy muộn nhất là bảy giờ, Lai Nhân bắt đầu parkour trong nhà từ sáu bảy giờ, không thể ngủ được.”

Phan Tư Vũ không nhịn được bật cười: “Anh còn tự đi mua sắm nấu nướng nữa, chuyện này cũng khá tốt, ăn đồ ăn ngoài quá nhiều không tốt gì đâu.”

Có một thời gian trước, trạng thái của Quý Hựu Vũ quả thực khiến cô ấy lo lắng, vị Hoàng tử piano này một khi không đụng đến piano, bản chất cá muối trong người anh hoàn toàn bộc lộ, không chỉ ngủ muộn dậy muộn, mà sinh hoạt thường ngày chỉ là nằm dài trên ghế sofa xem phim và chơi game.

Một khi cuộc sống đã lười biếng, rất khó để quay lại trạng thái tự giác, Quý Hựu Vũ cũng biết điều đó không tốt, nhưng cũng chẳng có tâm trạng để thay đổi, chỉ có thể mặc kệ bản thân sống tự do buông thả như vậy.

Phan Tư Vũ cũng từng nhắc nhở anh, lối sống không có quy luật như vậy sớm muộn cũng sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh, Quý Hựu Vũ mỗi lần đều hứa rất nhanh, nhưng ngày hôm sau vẫn không dậy nổi.

Điều mà cả hai đều không ngờ tới là, lối sống như vậy lại bị một con mèo con phá vỡ.

“Đúng vậy, bây giờ tôi không còn một mình nữa, tôi đã có con mèo trong mơ của mình rồi, tôi phải cố gắng vì mèo con của tôi mới được! Tôi nói cho cô biết, gần đây tay nghề nấu nướng của tôi tiến bộ rất nhiều, bây giờ hoàn toàn là một người đàn ông của gia đình, nếu sau này tôi không thể chơi piano nữa, cô phải tìm cách để tôi tham gia một chương trình giải trí về cuộc sống nào đó, hoặc cuộc thi nấu ăn gì đó, tôi đi vào showbiz cũng không phải là không thể.” Quý Hựu Vũ nói liến thoắng không ngừng.

Phan Tư Vũ bật cười: “Có thể cân nhắc, anh đi làm diễn viên hài trong showbiz nói không chừng còn nổi tiếng hơn bây giờ.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...