Cuối tuần lần thứ hai, lại đến ngày nghỉ hiếm hoi, hôm nay, Quý Hựu Vũ đã mua sẵn dây dắt và túi đựng mèo cho Lai Nhân, muốn đưa Lai Nhân ra ngoài dạo chơi.
Đã đến Đức lâu như vậy, anh vẫn chưa đưa Lai Nhân ra ngoài lần nào.
Bé cưng trước đây ở khu chung cư Hạnh Phúc là một con mèo tự do tự tại, đến đất khách quê người không có lấy một người bạn, bản thân anh ngày thường cũng rất bận rộn, không có nhiều thời gian chơi với nó, Quý Hựu Vũ nghĩ đến đây thì cảm thấy có chút áy náy.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là muốn để người dân trong thị trấn chiêm ngưỡng con mèo của anh, tránh cho việc họ lôi con mèo nào ra cũng khoe khoang.
Nếu được, anh còn muốn ghé thăm một vài người bạn trong dàn nhạc, trực tiếp trao đổi với họ về kinh nghiệm nuôi mèo, đương nhiên, mục đích cũng là muốn cho những người bạn này mở mang tầm mắt, đừng suốt ngày có cái vẻ chưa từng trải.
Lúc này, Lai Nhân đang nằm úp sấp trong ổ mèo ngủ trưa, thỉnh thoảng lại mở mắt liếc nhìn một cái, người này sao còn chưa ra ngoài…
Quý Hựu Vũ cầm dây dắt đi tới, vừa đeo cho Lai Nhân vừa nói: “Bé cưng Lai Nhân, hôm nay ba đưa con ra ngoài chơi nha, con không biết đâu, thị trấn này nằm bên bờ sông Rhine(*), con sông này chính là nguồn gốc tên của con đấy.”
(*)Rhine trong tiếng Trung là Lai Nhân
Anh vừa đeo đồ cho Lai Nhân, vừa lải nhải: “Bên bờ sông Rhine chuyên sản sinh ra những nhà âm nhạc, ví dụ như Beethoven con biết không? Tèn ten tén ten, bản này, là ông ấy viết đấy, rất giỏi phải không?”
Biểu cảm trên mặt Lai Nhân dần trở nên mất kiên nhẫn, nhưng vẫn chưa nhận ra tác dụng của sợi dây dắt này.
Chờ đến khi Quý Hựu Vũ đeo dây xong, kéo nhẹ dây về phía trước: “Đi thôi Lai Nhân, ba đưa con ra ngoài đi dạo.”
Lần này, đồng tử Lai Nhân hơi mở to, tai giật giật về phía sau, cái gì?
“Đi nào, hôm nay thời tiết bên ngoài rất đẹp, chúng ta cùng nhau ra ngoài dạo chơi, trước đây ở khu chung cư Hạnh Phúc không phải con rất thích ra ngoài đi dạo sao, con nhìn con xem, lâu như vậy không vận động nên béo lên rồi kìa.”
Lai Nhân tỏ vẻ không tình nguyện, không hề muốn đi theo anh, dứt khoát nằm bẹp xuống đất không chịu dậy.
“Ôi chao, còn giận dỗi nữa chứ, vậy hay là ba cõng con ra ngoài nhé? Con nhìn cái túi đựng mèo này xem, rất phù hợp với vóc dáng của con, hơn nữa phía sau đều trong suốt đấy, cũng rất thoáng khí, hay là con vào túi đựng mèo nhé?”
“Meo meo!” Lai Nhân ghét túi đựng mèo, thứ này sẽ khiến mèo trông rất ngốc nghếch, nó không vào túi đựng mèo đâu!
Sau một hồi giằng co, cuối cùng Lai Nhân vẫn bất đắc dĩ đi theo Quý Hựu Vũ ra khỏi cửa.
Vừa đi ra ngoài, nó vừa lầm bầm trong miệng, vẻ mặt đầy bất mãn.
Quý Hựu Vũ lại vui như mở cờ trong bụng, Lai Nhân bé cưng của anh cuối cùng cũng chịu cùng anh ra ngoài rồi! Người khác dắt chó anh dắt mèo, đây vốn là một việc rất oai phong.
“Chúng ta đi đâu trước nhỉ? Phía trước có một công viên cảnh quan không tệ, hay là chúng ta đến công viên dạo một vòng trước nhé? Chắc chắn con sẽ thích nơi đó.” Quý Hựu Vũ nịnh nọt hỏi.
“Meo meo!” Không đi không đi.
Lai Nhân quay đầu lập tức dẫn sen đi về hướng khác.
Quý Hựu Vũ có chút thất vọng, anh vốn nghĩ công viên có nhiều người dắt chó, Lai Nhân vừa đến chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, không ngờ nó lại không muốn, vậy thì thôi…
Quý Hựu Vũ đành dẫn Lai Nhân đi về phía bên kia.
“Bên đó cũng được, bên đó chính là sông Rhine mà ba nói đấy, con không biết đâu, gần đây dàn nhạc của chúng ta đang tập luyện một bản giao hưởng tên là Rhine, do Schumann sáng tác, rất hay, hay là hôm nào ba dẫn con đi nghe nhé?”
Rất tiếc, Lai Nhân không đáp lại, cũng không đi đến bờ sông, sắp đến bờ sông thì nó lại dẫn anh rẽ hướng, rẽ sang một hướng khác, đây… lại là hướng ra khỏi thị trấn.
Quý Hựu Vũ có chút choáng váng, chẳng lẽ Lai Nhân không hứng thú với cảnh đẹp trong thị trấn, muốn hòa mình vào thiên nhiên sao?
Những nơi anh ra sức giới thiệu, Lai Nhân đều né tránh một cách hoàn hảo, cuối cùng dẫn anh đi về phía vùng nông thôn.
Quý Hựu Vũ có chút bất đắc dĩ, nhưng ai bảo ngày thường anh không có thời gian chơi với mèo con của mình, hôm nay khó khăn lắm mới có thời gian rảnh, đương nhiên là Lai Nhân muốn đi đâu anh sẽ đi theo đó.
Anh dần dần cũng buông bỏ, đi theo Lai Nhân thưởng ngoạn phong cảnh đồng ruộng xung quanh thị trấn, những vườn nho bạt ngàn đang vào mùa thu hoạch, cũng khiến người ta cảm thấy thư thái.
Sau đó, họ đi mệt, còn tìm được một chiếc xe ngựa để về thị trấn.
“Lai Nhân, hay là chúng ta đến quán cà phê phía trước ngồi một lát?”
“Meo meo!”
Không đi không đi, mệt rồi, muốn về nhà, ngủ.
Thế là Quý Hựu Vũ dẫn theo Lai Nhân đang ngáp ngắn ngáp dài về nhà, thật ra anh cũng mệt rồi, tuy rằng cả ngày hôm nay không gặp được một người quen nào, nhưng anh cũng không còn sức để lăn lộn nữa, hay là để hôm khác vậy.
Về đến nhà, Lai Nhân như trút được gánh nặng, trở về ổ mèo ngủ.
Quý Hựu Vũ cũng muốn nằm xuống chợp mắt một lát, nhưng anh đột nhiên trở mình bò dậy, ngồi bên giường chỉnh sửa lại tất cả những bức ảnh chụp hôm nay, thêm filter mà mọi người đều thích, cắt bỏ những phần không cần thiết, sau đó đăng lên vòng bạn bè, lại đăng lên tài khoản Instagram của mình.
Đăng xong vẫn chưa đủ, tiếp tục đăng lên Twitter và Facebook, những tài khoản này anh đều có, hơn nữa còn có kha khá người theo dõi.
Vừa đăng lên đã có không ít người like.
Phong cách bình luận của bạn bè trong nước vẫn như trước.
[Quý Hựu Vũ anh có thể đừng lộ mặt được không, muốn tập trung ngắm Lai Nhân, anh nhìn cái bản mặt to của anh chen Lai Nhân sang một bên kìa.]
[Haiz, lâu rồi không gặp Lai Nhân, nhớ quá. Quý Hựu Vũ sau này anh đừng đăng ảnh chụp chung nữa, chỉ đăng ảnh riêng của Lai Nhân thôi.]
[Woa, phong cảnh nước Đức đẹp thật, Lai Nhân vẫn đáng yêu như vậy, chỉ là nhiếp ảnh gia cố tình giành ống kính có hơi đáng ghét.]
Quý Hựu Vũ đọc những bình luận này thì phẫn nộ, tắt đi, rồi lại mở Instagram.
Lần này, phong cách bình luận hoàn toàn khác, nhưng anh trực tiếp ngây người.
[Không phải chứ? Haha mấy hôm trước tôi cũng nhìn thấy một con mèo trắng giống hệt trên đường.]
[Rất quen mắt, đây không phải là Lucky sao, tôi nhận ra đôi mắt này!]
[Nó tên là Tiểu Bạch, thường xuyên đến trường mẫu giáo con gái chúng tôi học, tất cả các bạn nhỏ trong trường mẫu giáo đều biết nó, woa, hôm nay nó lại đi chơi cùng anh sao?]
[Không đúng không đúng, nó tên là Phoebe, hôm qua tôi còn thấy ảnh của nó trên Instagram của bạn tôi, đúng là một con mèo xinh đẹp.]
Quý Hựu Vũ: ???